Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!

Chương 90: Dấu chân máu

Trước Sau
Hạ Nhạc Thiên nhịn không được liếc lên đầu Thích Lệ Phi, xác nhận không xuất hiện dòng chữ nhắc nhở báo động mới nhẹ nhàng thở ra.

Thích Lệ Phi cũng không tức giận.

Hạ Nhạc Thiên lúc này mới nói với Cổ Lăng: "Có thể hợp tác."

Dù Hạ Nhạc Thiên đã cùng Lưu Lợi Minh trao đổi tin tức cho nhau, nhưng cũng không đảm bảo những tin tức Cổ Lăng biết đều nói với Lưu Lợi Minh.

Đối với manh mối liên quan đến đường sống, trước giờ Hạ Nhạc Thiên đều vô cùng cẩn thận, tuyệt đối không nguyện ý buông tha bất cứ manh mối nào có thể có được.

Nhưng trước hết, bốn người cần phải tìm chỗ an toàn để tránh tầm mắt quỷ.

Cũng may công viên rất lớn, bốn người rất nhanh đã tìm được địa điểm tốt, ngồi xuống nghỉ ngơi.

Lúc Cổ Lăng ngồi xuống không cẩn thận chạm vào miệng vết thương, gương mặt tái nhợt lộ ra một chút đau đớn, nhưng trong chớp mắt đã bị Cổ Lăng mạnh mẽ áp xuống.

Lưu Lợi Minh nhìn mà âm thầm giật mình.

Thảo nào Cổ Lăng là người chơi nữ, lại có thể tích cóp được điểm sinh tồn mua bùa vàng, thậm chí còn sống qua vài lần trò chơi, ngoại trừ sự tinh tế có thể tìm ra đường sống, tính cách của nàng cũng góp phần không nhỏ.

Điều này làm Lưu Lợi Minh không khỏi nghĩ lại biểu hiện của mình trong trò chơi trước cùng với trò chơi hiện tại, trong lòng không khỏi uể oải.

Nếu không phải may mắn, hắn đã sớm chết trong tay những con quỷ đó.

Mà Cổ Lăng không giống hắn, nàng rõ ràng tìm được biện pháp chạy trốn mới sống sót, tuy phải trả giá bằng mấy ngón tay, nhưng trong cửa hàng có bán sinh cơ hoàn, có thể tái tạo lại ngón tay như lúc đầu.

Cổ Lăng cùng Hạ Nhạc Thiên bắt đầu trao đổi manh mối, cuối cùng lại phân tích thông tin mà đối phương đưa cho mình.

Nhưng vẫn không tìm ra đường sống.

Nhưng cả hai người lại vô cùng tin tưởng một chuyện.

Đó chính là nhất định có biện pháp an toàn tuyệt đối, chẳng qua trước mắt bọn họ chưa tìm ra mà thôi.

Đang lúc Cổ Lăng muốn nói gì đó, Hạ Nhạc Thiên đột nhiên nghĩ tới một chuyện, lập tức nói: "Chờ một chút."

Hạ Nhạc Thiên móc điện thoại ra, sau đó mở phần mềm trò chuyện.

Tin mới nhất được gửi từ Tông Kiến Hoa.

Hạ Nhạc Thiên trong lòng hơi động, hiểu ra trong chớp mắt.

Tất cả người chơi vì bảo đảm an toàn, phần lớn đều cài đặt điện thoại về trạng thái rung, mỗi người chơi đều ăn ý lựa chọn giao lưu bằng chữ.

Nhưng tin nhắn Tông Kiến Hoa gửi đến là một tin nhắn thoại.

Khả năng duy nhất chỉ có thể là lúc ấy hắn không có thời gian, nói đúng hơn là không có cơ hội gõ chữ, cho nên hắn chỉ có thể dùng giọng nói để gửi tin.

Hạ Nhạc Thiên lập tức mở tin nhắn thoại, tiếng hét thảm thiết của Tông Kiến Hoa, cùng với âm thanh nhấm nuốt kỳ quái lấp đầy toàn bộ tin nhắn, làm người nghe sởn tóc gáy.

Còn có, Hạ Nhạc Thiên nghe được tiếng xe máy mơ hồ bên trong.

Là quỷ shipper.

Cư dân quỷ biết được vị trí cụ thể của người chơi, mà quỷ shipper cũng có thể cảm nhận được.

Nhưng vì sao quỷ shipper tới đúng lúc như thế?

Suy nghĩ này chợt lóe qua, Hạ Nhạc Thiên tiếp tục đọc lịch sử trò chuyện.

Phía sau phần lớn là tin nhắn Hoàng Khiết Tư xin giúp đỡ, tin nhắn còn lại là do Điền Học Siêu gửi tới.

[Quách Phàm Khải chết rồi, tôi phát hiện thi thể của hắn ở gần đó.]



Mà Hoàng Khiết Tư cùng Phan Á Bội lập tức tỏ vẻ muốn cùng Điền Học Siêu lập thành nhóm, bởi vì tình huống hiện tại đã ngược lại lúc đầu, người chơi tách ra trốn tránh căn bản không có bất kỳ tác dụng nào.

Điền Học Siêu dò hỏi nguyên nhân, Hoàng Khiết Tư nói những con quỷ này hình như có thể tìm được vị trí của người chơi, cho nên các người chơi một là tách ra chạy một mình, hai là mau mau tụ tập lại với nhau, nhanh chóng tìm ra biện pháp chạy trốn.

Lúc này không thể tìm chỗ ẩn nấp được nữa.

Hạ Nhạc Thiên xem xong lịch sử trò chuyện, rất cảm khái sự bình tĩnh và năng lực phân tích của Hoàng Khiết Tư, nếu cho Hoàng Khiết Tư thời gian để trưởng thành, tương lai cô ấy nhất định có bản lĩnh sống thật lâu.

Hạ Nhạc Thiên lập tức đem chuyện bên này thông báo cho các thành viên trong group, cuối cùng hẹn tất cả hữu người chơi lập tức trở về gặp nhau ở chung cư.

Điền Học Siêu lúc nào cũng chực chờ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, nhanh chóng trả lời: [Không phải chung cư rất nguy hiểm sao? Hơn nữa Tông Kiến Hoa còn chết ở đó.]

Hạ Nhạc Thiên bắt đầu gõ chữ đáp: [Đúng vậy, cho nên chúng ta càng phải trở về một chuyến mới được.]

Điền Học Siêu nháy mắt an tĩnh lại, một lúc lâu sau mới gửi tin: [Được, tôi tới ngay.]

Những người chơi còn lại cũng tỏ vẻ sẽ trở về.

Cổ Lăng từ đầu tới cuối đều rất an tĩnh, đến khi Hạ Nhạc Thiên bỏ điện thoại vào túi xong, nàng mới hỏi: "Đoạn âm thanh kia là?"

Tuy nàng đứng khá gần, nhưng lại không nghe rõ lắm tiếng động phát ra từ điện thoại Hạ Nhạc Thiên, chỉ mơ hồ nghe được tiếng kêu thảm thiết.

Hạ Nhạc Thiên dùng dăm ba câu giải thích về đoạn âm thanh này, cuối cùng lại nói cho Cổ Lăng tất cả người chơi đều sẽ trở lại chung cư.

Cổ Lăng trầm tư vài giây, trong mắt mang theo một chút cảm xúc phức tạp, nói với Hạ Nhạc Thiên: "Anh hoài nghi chung cư kia có vấn đề?"

Hạ Nhạc Thiên lắc đầu, không giải thích quá nhiều.

Rất nhanh, bốn người lập tức xuất phát về hướng chung cư, ở trên đường gặp vài con quỷ, có vẻ như chúng đã lười ngụy trang thành người tiếp, tất cả đều xé rách lớp vỏ bọc nhìn chằm chằm đám người Hạ Nhạc Thiên, ánh mắt tham lam trần trụi.

Lưu Lợi Minh bị nhìn chằm chằm đến nổi da gà, tim đập đàng lúc càng nhanh.

Bốn người dần dần đi xa, cuối cùng cũng thoát khỏi tầm mắt những con quỷ đó.

Nhưng Lưu Lợi Minh vẫn cảm thấy như có gai nhọn sau lưng, cái loại cảm giác bị nhìn trộm vẫn như bóng với hình.

Hắn nhịn không được quay đầu, khoé mắt thoáng liếc qua gương mặt trắng bệch phình to trong đám cây cối rậm rạp, đầu hắn lập tức ong một tiếng.

Gương mặt trắng bệch nhìn đăm đăm vào Lưu Lợi Minh, chậm rãi lộ ra nụ cười âm u.

Tóc gáy Lưu Lợi Minh dựng đứng, dứt khoát quay đầu bước nhanh về phía trước.

Không bao lâu, bốn người đã đến chung cư.

Cửa chung cư môn mở rộng, mấy người chơi đến sớm nhìn thấy hai người chơi lâu năm phía sau lưng Hạ Nhạc Thiên, biểu cảm trên mặt nháy mắt đọng lại, sau đó lộ ra vẻ mặt khó có thể hình dung.

Cổ Lăng làm như không hề phát hiện, vẻ mặt bình thản tìm chỗ ngồi xuống.

Lưu Lợi Minh có hơi xấu hổ, nghiêng người tránh đi ánh mắt của những người đó.

Phan Á Bội nhận ra tình huống hiện tại có chút không đúng, lập tức đứng ra hoà giải, nói mấy câu đã đem không khí cứng đờ hòa hoãn không ít, mọi người cũng lên tiếng chào hỏi Hạ Nhạc Thiên.

Hạ Nhạc Thiên ngồi xuống, chủ động hỏi những tân nhân: "Mọi người có kiểm tra tất cả phòng ở đây không?"

Tân nhân quay mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Phan Á Bội đứng ra giải thích: "Chúng tôi không dám lộn xộn, sợ không cẩn thận làm hư manh mối, muốn đợi các anh lại đây rồi mới cùng nhau tìm kiếm."

Hạ Nhạc Thiên gật gật đầu, sau đó quay đầu nhìn Cổ Lăng: "Cổ tiểu thư, cô có muốn cùng tìm không?"

Dù sao lúc này Cổ Lăng cũng bị thương, cần phải nghỉ ngơi.

Gương mặt tái nhợt của Cổ Lăng vẫn bình tĩnh như cũ, nàng gật gật đầu: "Đương nhiên."



Lúc này các người chơi mới phát hiện cánh tay Cổ Lăng bị thương, có vài tia máu thấm phía trên vải trắng băng bó.

Phan Á Bội lập tức cảm thấy vô cùng vui sướng, xem ra người chơi lâu năm cũng không phải trăm phần trăm an toàn sống sót, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy suy nghĩ này của mình thật ti tiện.

Bởi vì từ đầu tới giờ Cổ Lăng đều không chủ động thương tổn bất cứ ai, nàng chỉ lựa chọn một mình rời khỏi chung cư, chẳng lẽ làm người chơi lâu năm, nhất định phải hy sinh chính mình bảo vệ người chơi khác sao?

Nhưng Phan Á Bội vẫn cảm thấy không đúng chỗ nào.

Hoàng Khiết Tư cúi đầu, trầm mặc không nói.

Rõ ràng Cổ Lăng cùng Lưu Lợi Minh mới là người chơi lâu năm, nhưng lúc này tất cả người chơi đều theo tiềm thức lựa chọn nghe theo Hạ Nhạc Thiên.

Lưu Lợi Minh nhịn không được nhìn về phía Cổ Lăng, trong lòng thấp thỏm bất an.

Nhưng Cổ Lăng vẫn dùng vẻ bình tĩnh để ứng phó, không thèm để ý quyền lãnh đạo của mình bị người cướp đi.

Sau đó, mọi người bắt đầu cùng nhau tìm kiếm trong phòng, cũng không thể chia ra tìm kiếm, đề phòng xảy ra chuyện giống như Chung Thế Vĩ.

Rất nhanh, các người chơi từ lầu một tìm lên lầu hai, đến khi bọn họ đẩy ra một cánh cửa trong đó, trong chớp mắt bị vết máu lớn trên sàn nhà màu trắng hấp dẫn sự chú ý.

Phan Á Bội cùng Hoàng Khiết Tư nhịn không được lui về phía sau vài bước.

Nếu trên sàn nhà chỉ có vết máu, cũng không đủ để hai người phản ứng lớn như vậy, cái chân chính làm hai người sởn tóc gáy, là dấu chân rậm rạp phủ kín sàn nhà.

Dấu chân máu lấp đầy sàn trắng, đủ để tưởng tượng ra lúc ấy trong phòng này, có bao nhiêu quỷ!

Mà vô số quỷ này, đem Tông Kiến Hoa ăn không còn một mảnh, chỉ còn rải rác chút thịt vụn rơi trên mặt đất, quần áo cơ hồ bị xé thành mảnh nhỏ, nghĩ thôi cũng biết cảnh tượng lúc đó huyết tinh tàn bạo cỡ nào.

Hạ Nhạc Thiên cố tình tránh đi những dấu chân máu đó, cẩn thận tìm tòi trong phòng, cuối cùng nhẹ nhàng rời khỏi.

Người chơi khác sôi nổi trở lại đại sảnh.

Hạ Nhạc Thiên lại lần nữa cầm điện thoại ra cẩn thận xem lịch sử trò chuyện, đặc biệt thời gian gửi tin nhắn của Tông Kiến Hoa, biểu tình dần dần trở nên ngưng trọng.

Quả nhiên, suy đoán của cậu là đúng.

Người chơi khác im lặng nhìn nhau, trong lòng có chút bất an.

Cổ Lăng cũng đang trầm tư, chỉ là bên nàng nắm giữ tin tức cũng không nhiều, không có cách nào phân tích manh mối có ích, nàng chỉ có thể chủ động hỏi Hạ Nhạc Thiên, "Vương tiên sinh, có phải anh nghĩ đến cái gì hay không?"

Người chơi khác nghe Cổ Lăng nói như vậy, trong lòng có chút không quá thoải mái.

Lúc trước Cổ Lăng vì tự bảo vệ mình, không tiết lộ cho người chơi bất cứ manh mối nào, trực tiếp liền dẫn theo Lưu Lợi Minh nhanh chóng chạy khỏi chung cư.

Mà hiện tại, hai người chơi lâu năm vì muốn sống sót lại quay về.

Tất cả tân nhân vô cùng khó chịu, rồi lại ngại chủ động ra mặt ngăn cản Vương Tiểu Minh nói manh mối cho Cổ Lăng.

Đây đều là kết quả phân tích mà Vương Tiểu Minh tự nghĩ ra được, bọn họ không có quyền cũng không có tư cách ngăn cản Vương Tiểu Minh.

Chỉ âm thầm cầu nguyện Vương Tiểu Minh không nói manh mối cho Cổ Lăng.

Lưu Lợi Minh tựa hồ có thể đoán ra người chơi khác nghĩ gì, lập tức đỏ mặt cúi đầu, cảm giác hổ thẹn không chịu nổi.

Mà Cổ Lăng lại làm như không biết, vẫn bình tĩnh nhìn Hạ Nhạc Thiên, dáng vẻ như không hỏi ra đáp án tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Hạ Nhạc Thiên cũng không nghĩ nhiều về hành động lúc trước của Cổ Lăng, lúc này cậu chỉ muốn cố gắng phân tích ra manh mối có ích, cùng những người chơi lâu năm thảo luận ra đường sống.

Còn vấn đề mâu thuẫn lúc trước, có thể tạm thời coi như chưa từng xảy ra.

Hạ Nhạc Thiên có một loại trực giác, nếu không nhanh chóng tìm ra đường sống, ngày mai nhất định sẽ xảy ra chuyện càng đáng sợ hơn hôm nay!

Cậu không thể tiếp tục lãng phí thời gian.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau