Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!
Chương 107: Mười hạng mục
Các người chơi khác sau khi nhìn thấy khen thưởng nhiệm vụ, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Tân nhân không rõ nguyên do, nhưng thấy vẻ căng thẳng của người chơi lâu năm cũng mơ hồ bất an theo.
Trần Khả Mạn đọc kỹ nhiệm vụ, càng nhìn càng sợ hãi, tay run rẩy không ngừng.
Có người thấy thế, lập tức nhớ ra Trần Khả Mạn đã đọc qua nhiều tiểu thuyết loại này, có lẽ sẽ biết chút gì đó, Hứa Xuyên lập tức tự nhận quen thuộc thò qua, lân la hỏi Trần Khả Mạn: "Mỹ nữ, nhiệm vụ lần này rất khó sao?"
Chỉ là chơi ba trò chơi mà thôi, sao mặt từng người chơi lâu năm đều khó coi muốn chết vậy...
Trần Khả Mạn lấy lại tinh thần, miễn cưỡng cười nói: "Ừ, nhiệm vụ lần này có điểm khen thưởng cao, nói lên trò chơi sẽ rất khó."
Bởi vì quá sợ hãi, Trần Khả Mạn thậm chí quên luôn chứng đỏ mặt khẩn trương khi nói chuyện với người khác phái.
Hứa Xuyên nghe xong, lại hỏi: "Điểm sinh tồn có thể làm những gì?"
Vợ chồng Triệu Đức Tài lập tức dựng tai cẩn thận nghe.
Lúc này mới Trần Khả Mạn vò vò vạt áo, lắp bắp giải thích: "Điểm sinh tồn có thể đổi đạo cụ ở cửa hàng, người chơi lâu năm sẽ mua Không Gian Bao Vây, còn có một đạo cụ tên là bùa vàng, có thể ngăn lại một lần tấn công của lệ quỷ."
Rõ ràng Trần Khả Mạn chỉ là tân nhân, nhưng lại biết khá rõ thông tin về đạo cụ.
Hứa Xuyên nghe thấy Không Gian Bao Vây, ánh mắt hắn lập tức sáng lên, vội vàng hỏi: "Chỉ cần trở thành người chơi lâu năm là có thể mua được thứ này sao? Có phải thứ này cái gì cũng có thể cất vào được đúng không?"
Trần Khả Mạn chần chờ nói: "Chắc vậy...... Tôi không biết."
Cô cũng không biết những tác giả viết vô hạn lưu có đem toàn bộ sự thật viết vào tiểu thuyết hay không, nói không chừng đã sửa chữa hoặc sáng tạo một số chi tiết.
Hứa Xuyên biết không chiếm được tin tốt hơn ở chỗ Trần Khả Mạn, lập tức quay đầu hỏi người thoạt nhìn nhất dễ nói chuyện nhất ở đây - Trần Đỉnh.
Trần Đỉnh thu hồi suy nghĩ, thái độ vẫn ôn hòa như cũ: "Ừ, Không Gian Bao Vây có thể chứa rất nhiều đồ vật, đối với người chơi lâu năm như chúng tôi mà nói vô cùng có ích."
Sau khi nói xong, Trần Đỉnh lại mịt mờ ám chỉ: "Nhưng trước đó, ít nhất cậu phải hoàn thành ba lượt trò chơi, mới có thể đổi được Không Gian Bao Vây."
Hứa Xuyên giống như không nghe ra ý tứ trong lời của Trần Đỉnh, đầu óc đều bị cùng Không Gian Bao Vây lấp kín, nếu mình có được đạo cụ giống như bàn tay vàng này, chờ đến lúc trở lại hiện thực chẳng phải sẽ phát tài rồi sao.
Điều kiện là những người này nói đúng sự thật.
Người chơi lâu năm nhìn vẻ mặt Hứa Xuyên liền đoán được hắn nghĩ gì, khóe môi treo lên nụ cười lạnh.
Không Gian Bao Vây ai cũng muốn có, nhưng cũng phải tự lượng sức mình xem có thể sống qua ba lượt chơi hay không đã.
Người chơi lâu năm tham gia càng nhiều trò chơi, càng có thể cảm giác được độ khủng bố của nó, không một người chơi lâu năm nào dám coi thường trò chơi, bất kể nhiệm vụ đó nhìn qua dễ dàng bao nhiêu.
Nhưng trước mắt, vẫn còn chuyện quan trọng hơn chờ người chơi lâu năm thương lượng xử lý.
Hứa Xuyên tạm thời trở thành đội trưởng lâm thời trong đám tân nhân, hắn quan sát cái lồng không khí không nhìn thấy được, nói với mọi người, hoặc đúng hơn là nói với người chơi lâu năm: "Hiện tại chúng ta nên bàn bạc kế hoạch làm sao ra khỏi cái lồng giam này, đồng thời nói rõ với chúng ta những yêu cầu cần chú ý."
Những người chơi lâu năm không đáp lời.
Làm người chơi mới như Vương Phương không kiên nhẫn, vội nói: "Các người mau nghĩ ra biện pháp đi, cũng không thể cứ bị nhốt ở chỗ này."
Chồng của Vương Phương, Triệu Đức Tài cũng phụ họa theo: "Đúng vậy, đúng vậy, mấy người là người chơi lâu năm, nhất định có biện pháp rời đi nơi này."
Hứa Xuyên nghĩ tới một ý kiến hay, lập tức nói: "Hay là tất cả mọi người hợp sức đánh vào một chỗ, kiểu gì cũng có thể đập vỡ cái lồng này, các người thấy biện pháp này thế nào?"
Sau khi Hứa Xuyên nói xong, sắc mặt từng tân nhân biến đổi khác nhau, mà người chơi lâu năm lạnh lùng nhìn Hứa Xuyên, phảng phất như là nghe được một biện pháp ngu xuẩn bất khả thi, ngay cả phản ứng cũng lười cho.
Trần Đỉnh chỉ có thể giải thích thay: "Người chơi là không thể phá hư quy tắc trò chơi thiết lập, chúng ta phải tìm ra cách khởi động trò chơi, mới có thể thoát khỏi cái lồng này, có hiểu không."
Hứa Xuyên sinh lòng bất mãn, lại không dám phát tác, chỉ có thể chịu thua: "Thôi được, thôi được, mấy người là người chơi lâu năm, kinh nghiệm hơn tôi rất nhiều, tôi vẫn nên câm miệng thôi."
Hạ Nhạc Thiên trong lòng vừa động, lập tức đem bản đồ mở ra, dựa theo kiến trúc xung quanh để đối chiếu, rất nhanh biết được bây giờ bọn họ đang đứng ở đâu.
Chỗ này là cổng vào công viên trò chơi.
Hạ Nhạc Thiên lập tức xoay người, lại ngạc nhiên phát hiện phía sau căn bản không có bất kỳ cánh cổng nào, chỉ thấy cảnh vật kéo dài không có điểm cuối.
Có vẻ như trò chơi cố tình giấu đi cánh cổng vào công viên.
Hạ Nhạc Thiên cau mày.
Điều kiện mở lồng là gì?
Lúc này, các người chơi lâu năm khác cũng bắt đầu trầm tư suy nghĩ.
Trần Khả Mạn khẩn trương nhìn quanh bốn phía, lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt, tim khẩn trương nhảy thịch thịch thịch..
Người chơi lâu năm Nhậm Minh Lượng mở miệng: "Có phải là vì trò chơi vẫn chưa bắt đầu hay không? Tôi lại có cảm giác cái lồng này giống như phúc lợi bảo vệ cho người chơi mới."
Có Nhậm Minh Lượng nêu lên ý nghĩ, những người khác cũng lộ ra ánh mắt suy tư gì đó, hình như có chút tán đồng với ý kiến của Nhậm Minh Lượng.
Trần Đỉnh nói: "Nếu đúng là như vậy, chúng ta tạm thời chờ một chút thử xem, nhưng cũng không thể chờ mãi, tôi nghĩ trong thời gian này chúng ta nên thảo luận tin tức về nhiệm vụ lần này."
Nhậm Minh Lượng nói: "Tôi đồng ý."
Trần Đỉnh lập tức nhìn về phía người chơi khác, "Các người thì sao?"
Biết Thích Lệ Phi hiếm khi ướm lời người chơi khác, Hạ Nhạc Thiên lập tức đứng ra: "Tôi cũng đồng ý."
Sắc mặt Bùi Anh có chút tái nhợt, thoạt nhìn yếu đuối mong manh, nàng có vẻ không muốn nói nhiều, chỉ ôn nhu gật đầu: "Tôi cũng đồng ý."
Đối mặt với người chơi nữ xinh đẹp lại chọc người trìu mến như vậy, Vương Thu Lệ ẩn ẩn lộ ra ánh mắt bắt bẻ, âm thầm so sánh mình với Bùi Anh, rất nhanh đưa ra kết luận đối phương còn đẹp hơn mình, trong lòng càng thêm khó chịu.
Mà lúc này, cô chỉ là một tân nhân, lời nói chẳng có giá trị gì, chỉ có thể cố gắng giữ bình tĩnh ứng phó.
Trần Đỉnh nói: "Vậy tôi sẽ nói một ít suy đoán của mình trước, nếu có chỗ nào không đúng, các người nhất định phải chỉ ra, chuyện này liên quan đến mạng sống của tất cả chúng ta."
Tất cả mọi người tỏ vẻ đồng ý.
Trần Đỉnh nghĩ nghĩ, "Công viên Tử Vong yêu cầu chúng ta hoàn thành ba trò chơi, tôi đoán mỗi trò chơi rất có thể đều có lệ quỷ, đây có phải nói lên chúng ta cần phải tìm ra đường sống trong ba trò chơi này không?"
Hắn nhìn vài người chơi lâu năm xung quanh, có chút lo lắng sốt ruột.
Tìm ra đường sống trong ba trò chơi, chuyện này chưa từng xảy ra ở quá khứ.
Nhậm Minh Lượng nhìn mọi người, thấy ai cũng ngậm miệng bèn nói: "Đến lượt tôi nói à? Tôi cảm thấy Trần Đỉnh nói rất có lý, nhưng chúng ta cần phải suy xét một chuyện nữa, là về lời bài hát kia, các người không cảm thấy nó không thích hợp sao?"
Trần Đỉnh nói: "Đúng là không thích hợp, đây có lẽ là nhắc nhở trò chơi cho chúng ta."
Nhậm Minh Lượng gật đầu, "Cho nên, sau khi chúng ta tiến vào, nhất định phải chú ý những đồ vật liên quan đến bài hát, tỷ như ốc tù và, hoặc là nhạc cụ hay thứ gì đó giống ốc tù và. Bên cạnh đó, tôi cảm thấy âm thânh ốc tù và phát ra càng đáng ngờ hơn."
Bùi Anh nhẹ nhàng vén tóc ra sau tai, nhỏ nhẹ nói: "Nếu nghe được âm thanh ốc tù và, hoặc là bài hát về ốc tù và, chúng ta có thể bịt kín lỗ tai."
Nhậm Minh Lượng cùng Trần Đỉnh lập tức gật đầu.
Trần Đỉnh sợ các tân nhân quên, dặn dò bọn họ lần nữa: "Các người đã nhớ kỹ chưa, nếu nghe được âm thanh từ ốc tù và, nhất định phải che lỗ tai lại, có lẽ người chơi nghe trúng âm thanh này, sẽ bị lệ quỷ ưu tiên theo dõi."
"Cái công viên trò chơi này thật sự có quỷ sao?" Vương Phương sợ tới mức run lên, lúc trước nghe người chơi lâu năm nói có quỷ, cô cũng không quá sợ hãi.
Chỉ là nhìn thái độ cẩn thận của người chơi lâu năm, cảm xúc của Vương Phương không khỏi bị lây nhiễm, cuối cùng cảm thấy bất an và sợ hãi.
Trần Đỉnh lo lắng tân nhân không ý thức được lệ quỷ đáng sợ cỡ nào, chỉ có thể nhấn mạnh thêm: "Đúng, cho nên tôi hy vọng các người nhất định phải nghe lời người chơi lâu năm, tuyệt đối không được tự tiện rời khỏi đội ngũ, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức giữ mạng cho các người, nghe hiểu không?"
Triệu Đức Tài vội vàng cười làm lành nói: "Ngài yên tâm, chúng tôi nhất định nghe theo các người, bảo chúng tôi làm gì chúng tôi liền làm cái đó, tuyệt không do dự."
Vương Phương ở một bên vội vàng gật đầu.
Trần Đỉnh nhịn không được thở dài, trong lòng vẫn bất an.
Những tân nhân quá mức non nớt, tỉ lệ tử vong tỷ lệ vô cùng cao, quan trọng nhất là, Trần Đỉnh lo lắng bọn họ bởi vì quá mức sợ hãi mà tự lao đầu vào chỗ chết, kích phát lệ quỷ tập kích, dẫn tới tiến độ trò chơi trở nên gấp gáp.
"Chúng ta bàn về kế hoạch lựa chọn ba hạng mục trò chơi đi." Trần Đỉnh nói sang chuyện khác, hắn nhìn mọi người, "Chỉ có hoàn thành ba trò chơi, có được vé hoàn thành, như vậy chúng ta mới có thể rời khỏi công viên trò chơi."
Hạ Nhạc Thiên chờ mấy người chơi lâu năm nói xong, lập tức mở bản đồ ra, cẩn thận xem xét những hạng mục trò chơi được giới thiệu phía trên.
Trên bản đồ có mười trò chơi khác nhau.
1. [Tàu lượn siêu tốc]
2. [Nhà ma]
3. [Rạp chiếu phim lập thể]
4. [Trốn thoát khỏi mật thất]
5. [Bánh xe quay]
6. [Thác nước cao tốc]
7. [Thuyền hải tặc]
8. [Ngựa gỗ xoay tròn]
9. [Xe lửa nhỏ]
10. [Đua thuyền]
Trên bản đồ giới thiệu mười hạng mục trò chơi, nhưng cũng không giải thích kỹ càng tỉ mỉ về cách chơi và độ kích thích của từng cái.
Các tân nhân cũng đang xem bản đồ.
Triệu Đức Tài chỉ vào trò chơi nhà ma, "Tuyệt đối không thể chọn cái này, vừa nghe đã biết bên trong có rất nhiều quỷ, nếu chúng ta đi vào nhất định sẽ chết."
Những người chơi lâu năm không nói chuyện, vẫn nhìn bản đồ.
Triệu Đức Tài lúc này ý thức được lời mình vừa nói chẳng có ý nghĩa gì, ngay cả một tân nhân như hắn còn nhìn ra được, những người chơi lâu năm đó sao lại không biết.
Trần Khả Mạn cúi đầu nhìn bản đồ, tay không tự giác run lên.
Vương Thu Lệ không muốn sắm vai người không có tiếng nói gì, cô muốn thể hiện năng lực của mình để người chơi lâu năm coi trọng, như vậy cô mới có thể thuận lý thành chương tiến vào đoàn thể người chơi lâu năm.
Không biết có phải ảo giác không...
Cô cảm thấy những người chơi lâu năm này đều rất lạnh nhạt, luôn có một rang giới ngăn cách bọn họ cùng người chơi mới.
Điều này làm cho cô cảm thấy vô cùng bất an.
Vương Thu Lệ nhìn kỹ những hạng mục trò chơi, sau đó mới cẩn thận nói: "Có phải trò ngựa gỗ xoay tròn tốt hơn một chút không? Cái này ngay cả con nít cũng có thể chơi, hẳn là không nguy hiểm lắm."
Đám người Nhậm Minh Lượng vẫn chưa nói chuyện, nhưng đều quay đầu nhìn Vương Thu Lệ một cái.
Vương Thu Lệ lập tức ý thức được mình nói đúng, nhẹ nhàng thở ra.
Trần Đỉnh gật đầu: "Vương tiểu thư nói rất đúng, chúng ta có thể chọn ngựa gỗ xoay tròn làm hạng mục đầu tiên tham gia, vậy hạng mục thứ hai nên chọn xe lửa nhỏ, tuy nghe qua rất nguy hiểm, nhưng so với những trò khác, đây là lựa chọn tốt nhất."
Hứa Xuyên vội nói: "Nhưng mục đua thuyền kia cũng không tồi, cho dù không cẩn thận rơi xuống nước, cũng có thể bơi lên bờ."
Nhậm Minh Lượng nghe vậy lập tức lạnh lùng nói: "Muốn chết sớm thì chọn đua thuyền đi, tôi thà chọn thuyền hải tặc, cũng không chọn đua thuyền."
Hứa Xuyên không ngờ Nhậm Minh Lượng sẽ không cho hắn mặt mũi như vậy, trực tiếp phản đối đề nghị của mình, hắn khó chịu trong lòng, nói: "Đua thuyền thì sao? Trò chơi này rõ ràng ăn toàn hơn so với thuyền hải tặc."
Nhậm Minh Lượng càng thêm trào phúng, "Tân nhân đúng là biết tìm đủ mọi đường chết, không biết thì đừng nói, thành thật câm miệng đi."
Hứa Xuyên lập tức bị lửa giận công tâm, làm bộ xông lên muốn đấm Nhậm Minh Lượng, "Miệng của mày ăn toàn **** sao?"
(Editor: Chỗ này mình chém...)
Trần Đỉnh lập tức trầm mặt xuống, cả giận nói: "Người chơi lâu năm cũng là từ tân nhân mà ra, mọi người đều bình tĩnh một chút, đem vấn đề trước mắt giải quyết xong, sau khi ra ngoài hai người muốn đánh thế nào thì đánh."
Các tân nhân khác vội vàng ngăn cản, Hạ Nhạc Thiên cũng khuyên can vài câu, cuối cùng cũng khiến hai người hạ lửa giận xuống.
Nhưng Vương Thu Lệ vẫn không rõ vì sao người chơi lâu năm kiêng kỵ trò đua thuyền như thế, rõ ràng Hứa Xuyên nói rất đúng, so với thuyền hải tặc, đua thuyền là trò chơi an toàn nhất rồi.
Bọn họ hoàn toàn có thể mặc áo phao cứu sinh, dù trượt chân rơi xuống nước cũng không bị chết đuối trong hồ.
Tựa hồ nhìn ra khúc mắc trong lòng các tân nhân, Trần Đỉnh thả lỏng cơ mặt, kiên nhẫn giải thích: "Tôi biết các người cũng nghĩ như Hứa Xuyên, nhưng Nhậm Minh Lượng nói đúng, cho dù phải chọn thuyền hải tặc cũng không thể chọn đua thuyền, bởi vì đua thuyền chứng tỏ trong hồ hoặc là trong nước sẽ có thủy quỷ (*), quan trọng nhất là......"
(*) Thủy quỷ: quỷ dưới nước.
Trần Đỉnh hơi hạ giọng, "Trò đua thuyền này, rất có thể là muốn chúng ta phải đấu với một đám quỷ, nếu thua, tất cả chúng ta đều chết!"
Chỉ cần thua, nhất định phải chết.
Không có bất cứ biện pháp gì trốn tránh.
Đây mới là nguyên nhân chân chính khiến người chơi lâu năm sợ hãi.
Các tân nhân nghe vậy thì sởn tóc gáy, sắc mặt trở nên kinh hãi.
Tuy nghe Trần Đỉnh giải thích nguyên nhân, nhưng Hứa Xuyên vẫn nhịn không được nói: "Nếu như chỉ để chúng ta thi đấu với các du khách khác thì sao? Thua cũng có việc gì đâu."
Trần Đỉnh lắc đầu, "Tôi nói rồi, loại trò chơi thi đấu này, chỉ cần chúng ta thua, nhất định sẽ bị lệ quỷ giết chết, mặc kệ cùng chúng ta thi đấu cùng quỷ, hay là du khách trong công viên trò chơi, đến lúc đó chúng ta đều chạy không thoát."
Hứa Xuyên còn muốn nói gì đó, nhưng hắn biết nếu mình cứ bám riết không bỏ, rất có thể sẽ bị mọi người phản cảm cùng chán ghét, chỉ có thể ngậm miệng lại.
Trong lòng lại không cho là đúng.
Lá gan của người chơi lâu năm này thật sự là quá nhỏ.
Thảo nào một đám thoạt nhìn sợ chết khiếp, nếu là mình, nhất định có thể hoàn thành trò chơi, sau đó đổi được Không Gian Bao Vây.
Nghĩ vậy, trong lòng Hứa Xuyên càng thêm kích động, ngược lại đối với trò chơi tràn ngập chờ mong.
Tân nhân không rõ nguyên do, nhưng thấy vẻ căng thẳng của người chơi lâu năm cũng mơ hồ bất an theo.
Trần Khả Mạn đọc kỹ nhiệm vụ, càng nhìn càng sợ hãi, tay run rẩy không ngừng.
Có người thấy thế, lập tức nhớ ra Trần Khả Mạn đã đọc qua nhiều tiểu thuyết loại này, có lẽ sẽ biết chút gì đó, Hứa Xuyên lập tức tự nhận quen thuộc thò qua, lân la hỏi Trần Khả Mạn: "Mỹ nữ, nhiệm vụ lần này rất khó sao?"
Chỉ là chơi ba trò chơi mà thôi, sao mặt từng người chơi lâu năm đều khó coi muốn chết vậy...
Trần Khả Mạn lấy lại tinh thần, miễn cưỡng cười nói: "Ừ, nhiệm vụ lần này có điểm khen thưởng cao, nói lên trò chơi sẽ rất khó."
Bởi vì quá sợ hãi, Trần Khả Mạn thậm chí quên luôn chứng đỏ mặt khẩn trương khi nói chuyện với người khác phái.
Hứa Xuyên nghe xong, lại hỏi: "Điểm sinh tồn có thể làm những gì?"
Vợ chồng Triệu Đức Tài lập tức dựng tai cẩn thận nghe.
Lúc này mới Trần Khả Mạn vò vò vạt áo, lắp bắp giải thích: "Điểm sinh tồn có thể đổi đạo cụ ở cửa hàng, người chơi lâu năm sẽ mua Không Gian Bao Vây, còn có một đạo cụ tên là bùa vàng, có thể ngăn lại một lần tấn công của lệ quỷ."
Rõ ràng Trần Khả Mạn chỉ là tân nhân, nhưng lại biết khá rõ thông tin về đạo cụ.
Hứa Xuyên nghe thấy Không Gian Bao Vây, ánh mắt hắn lập tức sáng lên, vội vàng hỏi: "Chỉ cần trở thành người chơi lâu năm là có thể mua được thứ này sao? Có phải thứ này cái gì cũng có thể cất vào được đúng không?"
Trần Khả Mạn chần chờ nói: "Chắc vậy...... Tôi không biết."
Cô cũng không biết những tác giả viết vô hạn lưu có đem toàn bộ sự thật viết vào tiểu thuyết hay không, nói không chừng đã sửa chữa hoặc sáng tạo một số chi tiết.
Hứa Xuyên biết không chiếm được tin tốt hơn ở chỗ Trần Khả Mạn, lập tức quay đầu hỏi người thoạt nhìn nhất dễ nói chuyện nhất ở đây - Trần Đỉnh.
Trần Đỉnh thu hồi suy nghĩ, thái độ vẫn ôn hòa như cũ: "Ừ, Không Gian Bao Vây có thể chứa rất nhiều đồ vật, đối với người chơi lâu năm như chúng tôi mà nói vô cùng có ích."
Sau khi nói xong, Trần Đỉnh lại mịt mờ ám chỉ: "Nhưng trước đó, ít nhất cậu phải hoàn thành ba lượt trò chơi, mới có thể đổi được Không Gian Bao Vây."
Hứa Xuyên giống như không nghe ra ý tứ trong lời của Trần Đỉnh, đầu óc đều bị cùng Không Gian Bao Vây lấp kín, nếu mình có được đạo cụ giống như bàn tay vàng này, chờ đến lúc trở lại hiện thực chẳng phải sẽ phát tài rồi sao.
Điều kiện là những người này nói đúng sự thật.
Người chơi lâu năm nhìn vẻ mặt Hứa Xuyên liền đoán được hắn nghĩ gì, khóe môi treo lên nụ cười lạnh.
Không Gian Bao Vây ai cũng muốn có, nhưng cũng phải tự lượng sức mình xem có thể sống qua ba lượt chơi hay không đã.
Người chơi lâu năm tham gia càng nhiều trò chơi, càng có thể cảm giác được độ khủng bố của nó, không một người chơi lâu năm nào dám coi thường trò chơi, bất kể nhiệm vụ đó nhìn qua dễ dàng bao nhiêu.
Nhưng trước mắt, vẫn còn chuyện quan trọng hơn chờ người chơi lâu năm thương lượng xử lý.
Hứa Xuyên tạm thời trở thành đội trưởng lâm thời trong đám tân nhân, hắn quan sát cái lồng không khí không nhìn thấy được, nói với mọi người, hoặc đúng hơn là nói với người chơi lâu năm: "Hiện tại chúng ta nên bàn bạc kế hoạch làm sao ra khỏi cái lồng giam này, đồng thời nói rõ với chúng ta những yêu cầu cần chú ý."
Những người chơi lâu năm không đáp lời.
Làm người chơi mới như Vương Phương không kiên nhẫn, vội nói: "Các người mau nghĩ ra biện pháp đi, cũng không thể cứ bị nhốt ở chỗ này."
Chồng của Vương Phương, Triệu Đức Tài cũng phụ họa theo: "Đúng vậy, đúng vậy, mấy người là người chơi lâu năm, nhất định có biện pháp rời đi nơi này."
Hứa Xuyên nghĩ tới một ý kiến hay, lập tức nói: "Hay là tất cả mọi người hợp sức đánh vào một chỗ, kiểu gì cũng có thể đập vỡ cái lồng này, các người thấy biện pháp này thế nào?"
Sau khi Hứa Xuyên nói xong, sắc mặt từng tân nhân biến đổi khác nhau, mà người chơi lâu năm lạnh lùng nhìn Hứa Xuyên, phảng phất như là nghe được một biện pháp ngu xuẩn bất khả thi, ngay cả phản ứng cũng lười cho.
Trần Đỉnh chỉ có thể giải thích thay: "Người chơi là không thể phá hư quy tắc trò chơi thiết lập, chúng ta phải tìm ra cách khởi động trò chơi, mới có thể thoát khỏi cái lồng này, có hiểu không."
Hứa Xuyên sinh lòng bất mãn, lại không dám phát tác, chỉ có thể chịu thua: "Thôi được, thôi được, mấy người là người chơi lâu năm, kinh nghiệm hơn tôi rất nhiều, tôi vẫn nên câm miệng thôi."
Hạ Nhạc Thiên trong lòng vừa động, lập tức đem bản đồ mở ra, dựa theo kiến trúc xung quanh để đối chiếu, rất nhanh biết được bây giờ bọn họ đang đứng ở đâu.
Chỗ này là cổng vào công viên trò chơi.
Hạ Nhạc Thiên lập tức xoay người, lại ngạc nhiên phát hiện phía sau căn bản không có bất kỳ cánh cổng nào, chỉ thấy cảnh vật kéo dài không có điểm cuối.
Có vẻ như trò chơi cố tình giấu đi cánh cổng vào công viên.
Hạ Nhạc Thiên cau mày.
Điều kiện mở lồng là gì?
Lúc này, các người chơi lâu năm khác cũng bắt đầu trầm tư suy nghĩ.
Trần Khả Mạn khẩn trương nhìn quanh bốn phía, lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt, tim khẩn trương nhảy thịch thịch thịch..
Người chơi lâu năm Nhậm Minh Lượng mở miệng: "Có phải là vì trò chơi vẫn chưa bắt đầu hay không? Tôi lại có cảm giác cái lồng này giống như phúc lợi bảo vệ cho người chơi mới."
Có Nhậm Minh Lượng nêu lên ý nghĩ, những người khác cũng lộ ra ánh mắt suy tư gì đó, hình như có chút tán đồng với ý kiến của Nhậm Minh Lượng.
Trần Đỉnh nói: "Nếu đúng là như vậy, chúng ta tạm thời chờ một chút thử xem, nhưng cũng không thể chờ mãi, tôi nghĩ trong thời gian này chúng ta nên thảo luận tin tức về nhiệm vụ lần này."
Nhậm Minh Lượng nói: "Tôi đồng ý."
Trần Đỉnh lập tức nhìn về phía người chơi khác, "Các người thì sao?"
Biết Thích Lệ Phi hiếm khi ướm lời người chơi khác, Hạ Nhạc Thiên lập tức đứng ra: "Tôi cũng đồng ý."
Sắc mặt Bùi Anh có chút tái nhợt, thoạt nhìn yếu đuối mong manh, nàng có vẻ không muốn nói nhiều, chỉ ôn nhu gật đầu: "Tôi cũng đồng ý."
Đối mặt với người chơi nữ xinh đẹp lại chọc người trìu mến như vậy, Vương Thu Lệ ẩn ẩn lộ ra ánh mắt bắt bẻ, âm thầm so sánh mình với Bùi Anh, rất nhanh đưa ra kết luận đối phương còn đẹp hơn mình, trong lòng càng thêm khó chịu.
Mà lúc này, cô chỉ là một tân nhân, lời nói chẳng có giá trị gì, chỉ có thể cố gắng giữ bình tĩnh ứng phó.
Trần Đỉnh nói: "Vậy tôi sẽ nói một ít suy đoán của mình trước, nếu có chỗ nào không đúng, các người nhất định phải chỉ ra, chuyện này liên quan đến mạng sống của tất cả chúng ta."
Tất cả mọi người tỏ vẻ đồng ý.
Trần Đỉnh nghĩ nghĩ, "Công viên Tử Vong yêu cầu chúng ta hoàn thành ba trò chơi, tôi đoán mỗi trò chơi rất có thể đều có lệ quỷ, đây có phải nói lên chúng ta cần phải tìm ra đường sống trong ba trò chơi này không?"
Hắn nhìn vài người chơi lâu năm xung quanh, có chút lo lắng sốt ruột.
Tìm ra đường sống trong ba trò chơi, chuyện này chưa từng xảy ra ở quá khứ.
Nhậm Minh Lượng nhìn mọi người, thấy ai cũng ngậm miệng bèn nói: "Đến lượt tôi nói à? Tôi cảm thấy Trần Đỉnh nói rất có lý, nhưng chúng ta cần phải suy xét một chuyện nữa, là về lời bài hát kia, các người không cảm thấy nó không thích hợp sao?"
Trần Đỉnh nói: "Đúng là không thích hợp, đây có lẽ là nhắc nhở trò chơi cho chúng ta."
Nhậm Minh Lượng gật đầu, "Cho nên, sau khi chúng ta tiến vào, nhất định phải chú ý những đồ vật liên quan đến bài hát, tỷ như ốc tù và, hoặc là nhạc cụ hay thứ gì đó giống ốc tù và. Bên cạnh đó, tôi cảm thấy âm thânh ốc tù và phát ra càng đáng ngờ hơn."
Bùi Anh nhẹ nhàng vén tóc ra sau tai, nhỏ nhẹ nói: "Nếu nghe được âm thanh ốc tù và, hoặc là bài hát về ốc tù và, chúng ta có thể bịt kín lỗ tai."
Nhậm Minh Lượng cùng Trần Đỉnh lập tức gật đầu.
Trần Đỉnh sợ các tân nhân quên, dặn dò bọn họ lần nữa: "Các người đã nhớ kỹ chưa, nếu nghe được âm thanh từ ốc tù và, nhất định phải che lỗ tai lại, có lẽ người chơi nghe trúng âm thanh này, sẽ bị lệ quỷ ưu tiên theo dõi."
"Cái công viên trò chơi này thật sự có quỷ sao?" Vương Phương sợ tới mức run lên, lúc trước nghe người chơi lâu năm nói có quỷ, cô cũng không quá sợ hãi.
Chỉ là nhìn thái độ cẩn thận của người chơi lâu năm, cảm xúc của Vương Phương không khỏi bị lây nhiễm, cuối cùng cảm thấy bất an và sợ hãi.
Trần Đỉnh lo lắng tân nhân không ý thức được lệ quỷ đáng sợ cỡ nào, chỉ có thể nhấn mạnh thêm: "Đúng, cho nên tôi hy vọng các người nhất định phải nghe lời người chơi lâu năm, tuyệt đối không được tự tiện rời khỏi đội ngũ, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức giữ mạng cho các người, nghe hiểu không?"
Triệu Đức Tài vội vàng cười làm lành nói: "Ngài yên tâm, chúng tôi nhất định nghe theo các người, bảo chúng tôi làm gì chúng tôi liền làm cái đó, tuyệt không do dự."
Vương Phương ở một bên vội vàng gật đầu.
Trần Đỉnh nhịn không được thở dài, trong lòng vẫn bất an.
Những tân nhân quá mức non nớt, tỉ lệ tử vong tỷ lệ vô cùng cao, quan trọng nhất là, Trần Đỉnh lo lắng bọn họ bởi vì quá mức sợ hãi mà tự lao đầu vào chỗ chết, kích phát lệ quỷ tập kích, dẫn tới tiến độ trò chơi trở nên gấp gáp.
"Chúng ta bàn về kế hoạch lựa chọn ba hạng mục trò chơi đi." Trần Đỉnh nói sang chuyện khác, hắn nhìn mọi người, "Chỉ có hoàn thành ba trò chơi, có được vé hoàn thành, như vậy chúng ta mới có thể rời khỏi công viên trò chơi."
Hạ Nhạc Thiên chờ mấy người chơi lâu năm nói xong, lập tức mở bản đồ ra, cẩn thận xem xét những hạng mục trò chơi được giới thiệu phía trên.
Trên bản đồ có mười trò chơi khác nhau.
1. [Tàu lượn siêu tốc]
2. [Nhà ma]
3. [Rạp chiếu phim lập thể]
4. [Trốn thoát khỏi mật thất]
5. [Bánh xe quay]
6. [Thác nước cao tốc]
7. [Thuyền hải tặc]
8. [Ngựa gỗ xoay tròn]
9. [Xe lửa nhỏ]
10. [Đua thuyền]
Trên bản đồ giới thiệu mười hạng mục trò chơi, nhưng cũng không giải thích kỹ càng tỉ mỉ về cách chơi và độ kích thích của từng cái.
Các tân nhân cũng đang xem bản đồ.
Triệu Đức Tài chỉ vào trò chơi nhà ma, "Tuyệt đối không thể chọn cái này, vừa nghe đã biết bên trong có rất nhiều quỷ, nếu chúng ta đi vào nhất định sẽ chết."
Những người chơi lâu năm không nói chuyện, vẫn nhìn bản đồ.
Triệu Đức Tài lúc này ý thức được lời mình vừa nói chẳng có ý nghĩa gì, ngay cả một tân nhân như hắn còn nhìn ra được, những người chơi lâu năm đó sao lại không biết.
Trần Khả Mạn cúi đầu nhìn bản đồ, tay không tự giác run lên.
Vương Thu Lệ không muốn sắm vai người không có tiếng nói gì, cô muốn thể hiện năng lực của mình để người chơi lâu năm coi trọng, như vậy cô mới có thể thuận lý thành chương tiến vào đoàn thể người chơi lâu năm.
Không biết có phải ảo giác không...
Cô cảm thấy những người chơi lâu năm này đều rất lạnh nhạt, luôn có một rang giới ngăn cách bọn họ cùng người chơi mới.
Điều này làm cho cô cảm thấy vô cùng bất an.
Vương Thu Lệ nhìn kỹ những hạng mục trò chơi, sau đó mới cẩn thận nói: "Có phải trò ngựa gỗ xoay tròn tốt hơn một chút không? Cái này ngay cả con nít cũng có thể chơi, hẳn là không nguy hiểm lắm."
Đám người Nhậm Minh Lượng vẫn chưa nói chuyện, nhưng đều quay đầu nhìn Vương Thu Lệ một cái.
Vương Thu Lệ lập tức ý thức được mình nói đúng, nhẹ nhàng thở ra.
Trần Đỉnh gật đầu: "Vương tiểu thư nói rất đúng, chúng ta có thể chọn ngựa gỗ xoay tròn làm hạng mục đầu tiên tham gia, vậy hạng mục thứ hai nên chọn xe lửa nhỏ, tuy nghe qua rất nguy hiểm, nhưng so với những trò khác, đây là lựa chọn tốt nhất."
Hứa Xuyên vội nói: "Nhưng mục đua thuyền kia cũng không tồi, cho dù không cẩn thận rơi xuống nước, cũng có thể bơi lên bờ."
Nhậm Minh Lượng nghe vậy lập tức lạnh lùng nói: "Muốn chết sớm thì chọn đua thuyền đi, tôi thà chọn thuyền hải tặc, cũng không chọn đua thuyền."
Hứa Xuyên không ngờ Nhậm Minh Lượng sẽ không cho hắn mặt mũi như vậy, trực tiếp phản đối đề nghị của mình, hắn khó chịu trong lòng, nói: "Đua thuyền thì sao? Trò chơi này rõ ràng ăn toàn hơn so với thuyền hải tặc."
Nhậm Minh Lượng càng thêm trào phúng, "Tân nhân đúng là biết tìm đủ mọi đường chết, không biết thì đừng nói, thành thật câm miệng đi."
Hứa Xuyên lập tức bị lửa giận công tâm, làm bộ xông lên muốn đấm Nhậm Minh Lượng, "Miệng của mày ăn toàn **** sao?"
(Editor: Chỗ này mình chém...)
Trần Đỉnh lập tức trầm mặt xuống, cả giận nói: "Người chơi lâu năm cũng là từ tân nhân mà ra, mọi người đều bình tĩnh một chút, đem vấn đề trước mắt giải quyết xong, sau khi ra ngoài hai người muốn đánh thế nào thì đánh."
Các tân nhân khác vội vàng ngăn cản, Hạ Nhạc Thiên cũng khuyên can vài câu, cuối cùng cũng khiến hai người hạ lửa giận xuống.
Nhưng Vương Thu Lệ vẫn không rõ vì sao người chơi lâu năm kiêng kỵ trò đua thuyền như thế, rõ ràng Hứa Xuyên nói rất đúng, so với thuyền hải tặc, đua thuyền là trò chơi an toàn nhất rồi.
Bọn họ hoàn toàn có thể mặc áo phao cứu sinh, dù trượt chân rơi xuống nước cũng không bị chết đuối trong hồ.
Tựa hồ nhìn ra khúc mắc trong lòng các tân nhân, Trần Đỉnh thả lỏng cơ mặt, kiên nhẫn giải thích: "Tôi biết các người cũng nghĩ như Hứa Xuyên, nhưng Nhậm Minh Lượng nói đúng, cho dù phải chọn thuyền hải tặc cũng không thể chọn đua thuyền, bởi vì đua thuyền chứng tỏ trong hồ hoặc là trong nước sẽ có thủy quỷ (*), quan trọng nhất là......"
(*) Thủy quỷ: quỷ dưới nước.
Trần Đỉnh hơi hạ giọng, "Trò đua thuyền này, rất có thể là muốn chúng ta phải đấu với một đám quỷ, nếu thua, tất cả chúng ta đều chết!"
Chỉ cần thua, nhất định phải chết.
Không có bất cứ biện pháp gì trốn tránh.
Đây mới là nguyên nhân chân chính khiến người chơi lâu năm sợ hãi.
Các tân nhân nghe vậy thì sởn tóc gáy, sắc mặt trở nên kinh hãi.
Tuy nghe Trần Đỉnh giải thích nguyên nhân, nhưng Hứa Xuyên vẫn nhịn không được nói: "Nếu như chỉ để chúng ta thi đấu với các du khách khác thì sao? Thua cũng có việc gì đâu."
Trần Đỉnh lắc đầu, "Tôi nói rồi, loại trò chơi thi đấu này, chỉ cần chúng ta thua, nhất định sẽ bị lệ quỷ giết chết, mặc kệ cùng chúng ta thi đấu cùng quỷ, hay là du khách trong công viên trò chơi, đến lúc đó chúng ta đều chạy không thoát."
Hứa Xuyên còn muốn nói gì đó, nhưng hắn biết nếu mình cứ bám riết không bỏ, rất có thể sẽ bị mọi người phản cảm cùng chán ghét, chỉ có thể ngậm miệng lại.
Trong lòng lại không cho là đúng.
Lá gan của người chơi lâu năm này thật sự là quá nhỏ.
Thảo nào một đám thoạt nhìn sợ chết khiếp, nếu là mình, nhất định có thể hoàn thành trò chơi, sau đó đổi được Không Gian Bao Vây.
Nghĩ vậy, trong lòng Hứa Xuyên càng thêm kích động, ngược lại đối với trò chơi tràn ngập chờ mong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất