Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!
Chương 118: Xuống xe
Các người chơi vì những lời này của Trần Khả Mạn mà cảm thấy vô cùng bất an.
Xe lửa nhỏ vẫn còn đang lăn bánh, trên đường thỉnh thoảng phát ra tiếng tu dài nhắc nhở người qua đường né tránh, trên mặt mỗi du khách đều treo nụ cười sung sướng, tương phản rõ ràng với vẻ hoảng sợ của người chơi bên trong xe.
Hạ Nhạc Thiên chú ý tới cảnh vật ngoài xe dần dần trở nên quen thuộc, nói cách khác, sắp tới trạm cuối mẹ nó rồi.
Cùng lúc đó, ba con quỷ bên trong đều đã đứng lên, nữ quỷ áo đỏ chậm rãi tiến về phía trước, mà người phụ nữ mang giày cao gót luôn thích bổ trang cũng từ từ đi tới ra lối nhỏ giữa hai hàng ghế, nhìn chằm chằm người chơi.
Bé gái váy đỏ từ lồng ngực bà lão nhảy xuống, liếm môi nhìn mỗi người chơi, thỉnh thoảng phát ra tiếng hút nước miếng.
Các tân nhân lập tức rối loạn, cho dù là người chơi lâu năm cũng không nhịn được vẻ sợ hãi.
Lưỡi hái tử thần đã đặt lên cổ từng người, nhưng người chơi lâu năm dù sao cũng có kinh nghiệm, rất nhanh ép mình bình tĩnh lại, nhanh chóng kéo Trần Khả Mạn đang trốn phía sau ra ngoài.
Nhậm Minh Lượng nói: "Trần Khả Mạn, mau nói đường sống là cái gì, quỷ rốt cuộc là ai!"
Hạ Nhạc Thiên lập tức nhìn về phía Trần Khả Mạn.
Trần Khả Mạn run bắn lên, khóc lóc nói: "Tôi chỉ nghĩ qua trong đầu một chút cốt truyện, tôi thật sự không xác định được quỷ có phải là nó hay không."
Vẻ mặt các người chơi đọng lại.
Đáp án của Trần Khả Mạn không khác gì lần trước.
Trong lòng bọn họ lập tức hiện ra một suy nghĩ đáng sợ, nhưng lại nhanh chóng phủ nhận suy nghĩ này.
Không lẽ, Trần Khả Mạn là quỷ?
Ba du khách thân phận còn chưa rõ vẫn chậm rãi tới gần người chơi, Hạ Nhạc Thiên lập tức hỏi Trần Khả Mạn: "Mặc kệ cô có xác định được hay không, cô trực tiếp nói cho tôi có phải chỉ cần chỉ ra quỷ là ai là có thể sống sót hay không?"
Người chơi lại lần nữa nhìn chằm chằm Trần Khả Mạn.
Nhậm Minh Lượng vội vàng quát: "Mau nói đi!! Đừng cứ khóc mãi."
Tiếng khóc nức nở của Trần Khả Mạn lập tức bị nghẹn lại, chỉ có thể lau nước mắt nói: "Đúng, chính cần có thể chỉ ra chính xác một lần, nhưng nếu xác nhận sai lầm sẽ kích phát cơ hội giết người của lệ quỷ, tất cả người chơi đều phải chết."
Hứa Xuyên sớm đã mất đi vẻ bình tĩnh cùng tự đại trước kia, nhìn ba lệ quỷ đang không ngừng tiếp cận, chút lý trí cuối cùng cũng hoàn toàn sụp đổ.
Hứa Xuyên hoảng sợ hét lên, lập tức cuồng loạn quát to với Trần Khả Mạn: "Trần Khả Mạn, cô nói quỷ rốt cuộc là ai mau, tôi không muốn chết ở chỗ này!"
Trần Khả Mạn bị tiếng thét chói tai của Hứa Xuyên doạ sợ, nước mắt vất vả lắm mới ngừng lại lần nữa chảy ra, người chơi lâu năm thấy thế vừa tức vừa bất đắc dĩ.
Bùi Anh nhanh chóng nắm lấy tay Trần Khả Mạn, lông mày đẹp hơi nhăn lại, nói: "Khả Mạn, lúc này em nhất định phải bình tĩnh, em còn nhớ bí quyết để người chơi lâu năm sống sót là gì không?"
Không đợi Trần Khả Mạn trả lời, Bùi Anh đã thong thả bình tĩnh nói: "Là bình tĩnh, hiện tại tất cả mọi người cần em, em cần phải duy trì bình tĩnh nói ra con quỷ kia là ai, chúng ta cần em mới có thể từ sống sót trong trò chơi lần này."
Trần Khả Mạn vẫn run cả người, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Bùi Anh nhẹ giọng nói: "Tươi tỉnh lên đi, chúng ta đều phải dựa vào em mới sống sót được, nói cho chị, quỷ rốt cuộc là ai."
Trần Khả Mạn chậm rãi bình tĩnh lại từ trong giọng nói ôn nhu của Bùi Anh, rốt cuộc run rẩy há mồm trả lời: "Là...... Là......"
Tìm Hứa Xuyên theo giọng nói của Trần Khả Mạn dần dần nhảy lên cổ họng, hơn nữa lệ quỷ còn đang chậm rãi tới gần người chơi, Hứa Xuyên phát điên hét lên: "Mau nói đi, Trần Khả Mạn! Mau nói đi, quỷ sắp tới đây rồi, tôi không muốn chết, tôi không thể chết ở chỗ này."
Tất cả người chơi lập tức lộ ra vẻ mặt cực kỳ tức giận, Nhậm Minh Lượng điên tiết, trực tiếp bước lên đá Hứa Xuyên, "Thằng ** câm miệng cho tao, còn nói nữa tao giết chết mày."
Biểu tình Nhậm Minh Lượng cực kỳ dữ tợn, Hứa Xuyên ngã xuống đất bị đau cũng không dám hó hé nữa, lập tức ngậm miệng hoảng sợ nhìn Nhậm Minh Lượng, thân thể run rẩy không ngừng.
Nhậm Minh Lượng lạnh lùng nhìn chằm chằm Hứa Xuyên, lúc này mới chậm rãi dời mắt về phía Trần Khả Mạn, biểu cảm âm trầm đến sắp tích ra nước.
Trần Khả Mạn lại run lẩy bẩy, theo bản năng bắt lấy tay Bùi Anh.
Lúc này Bùi Anh cũng không có tâm tình an ủi Trần Khả Mạn, mà vội vàng hỏi: "Trần Khả Mạn, mau nói quỷ rốt cuộc là ai, chúng ta không còn thời gian nữa, quỷ sắp tới rồi!"
Trần Khả Mạn vội vàng ngẩng đầu, không biết khi nào ba con quỷ chỉ còn cách người chơi khoảng 1 mét, có lẽ chỉ cần qua mấy chục giây, quỷ sẽ lập tức tóm được mọi người.
Hạ Nhạc Thiên biết nếu bây giờ còn ép buộc Trần Khả Mạn, chẳng những không thể đào ra manh mối từ miệng Trần Khả Mạn, mà còn làm tinh thần Trần Khả Mạn hỏng mất, cuối cùng dẫn đến người chơi toàn diệt.
"Trần Khả Mạn, cô không cần nói gì hết, chỉ cần trực tiếp chỉ ra quỷ rốt cuộc là ai là được." Hạ Nhạc Thiên nói.
Cổ họng Trần Khả Mạn như bị thứ gì đó ngăn chặn, sợ hãi bất lực phát ra âm thanh khàn khàn: "Là, là nàng!"
Ngón tay run run rẩy rẩy chỉ về phía cô gái áo đỏ.
Các người chơi đột nhiên cả kinh, lập tức đề phòng nhìn cô gái áo đỏ, đúng lúc này, cô gái áo đỏ đã thò tay ra, gương mặt bị mái tóc dài che lại mơ hồ lộ ra nụ cười vặn vẹo.
Mà xe lửa cũng đã đến trạm cuối.
Cửa xe không mở ra.
Cơ thể nữ quỷ bắt đầu mấp máy vặn vẹo, mỗi khớp xương trên người đều phát ra âm thanh kẽo kẹt.
Các người chơi lập tức hoảng sợ rụt người ra sau.
Rõ ràng đã chỉ ra quỷ là cô gái tóc đỏ, vì sao cửa xe còn không chịu mở ra, vì sao nữ quỷ vẫn từ từ tới gần?!!
Chẳng lẽ đường sống trong miệng Trần Khả Mạn đã sai sao?
Hạ Nhạc Thiên mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bỗng nhiên nhớ tới lúc trước Trần Khả Mạn đã nói, trước khi xe dừng lại phải tìm ra con quỷ chân chính là ai.
Nhưng Trần Khả Mạn đã xác nhận rồi, xe vẫn không dừng lại.
Không lẽ đường sống là cái này sao?
Hạ Nhạc Thiên đã không còn biện pháp nào nữa, không chút do dự học theo Trần Khả Mạn chỉ về hướng cô gái áo đỏ, "Con quỷ thật sự, chính là cô!"
Cô gái áo đỏ bị xác định là quỷ chân chính, trong nháy mắt cả người cứng đờ, tiếng kẽo kẹt từ khớp xương vang lên càng dày đặc hơn lúc trước, trong mái tóc hỗn độn lộ ra gương mặt dữ tợn không cam lòng dữ tợn gương mặt.
Mà lúc này, cửa xe xoạch một tiếng mở ra!
Người chơi lâu năm lập tức hiểu ra, căn bản không cần ai nhắc nhở đã lập tức chạy đến cửa xe, hai ba bước nhảy ra ngoài.
Hạ Nhạc Thiên cũng theo sát phía sau, một giây trước khi xuống xe bỗng quay đầu nhìn lại Hứa Xuyên.
Hứa Xuyên đã rơi vào trạng thái tinh thần hỏng mất, lúc này vẫn chưa phản ứng bò xuống xe.
Nói cách khác, Hứa Xuyên rất có thể sẽ chết.
Hạ Nhạc Thiên nhíu mày, lại nhìn mắt khoảng cách những con quỷ phía sau.
Vẫn kịp kéo Hứa Xuyên xuống xe.
Chỉ là không đợi Hạ Nhạc Thiên quay lại kéo Hứa Xuyên, Thích Lệ Phi đã một tay xách cổ áo Hứa Xuyên lên, thúc giục Hạ Nhạc Thiên, "Mau xuống xe."
Hạ Nhạc Thiên không kịp hình dung tâm trạng lúc này của là gì, vội vàng xoay người nhảy xuống, sau đó nói với Thích Lệ Phi: "Thích Lệ Phi, nhanh lên."
Vẻ mặt Thích Lệ Phi đạm mạc, nhẹ nhàng xách theo Hứa Xuyên nhảy xuống, sau đó thô bạo ném Hứa Xuyên xuống đất, trong ánh mắt mang theo chút ghét bỏ.
Hạ Nhạc Thiên ở thời khắc nguy cơ đã quên Thích Lệ Phi vốn không sợ lệ quỷ, theo bản năng nắm lấy cánh tay Thích Lệ Phi kéo ra sau: "Phía trước rất nguy hiểm, chúng ta mau lùi lại."
Thích Lệ Phi theo thói quen muốn hất bàn tay trên người ra, nhưng nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Hạ Nhạc Thiên, cơ thể lại đột nhiên nghe theo cậu lùi ra sau.
Cùng lúc đó, Thích Lệ Phi nhìn về phía bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình.
Kỳ diệu, Thích Lệ Phi có một loại cảm giác rất mới lạ.
Hạ Nhạc Thiên tựa hồ quên phải buông tay ra, ánh mắt nôn nóng nhìn chằm chằm quỷ bên trong xe.
Còn Thích Lệ Phi thì nhìn chằm chằm Hạ Nhạc Thiên, trong lòng càng thêm vi diệu.
Nhiệt độ nóng hổi từ lòng bàn tay lan ra, cảm giác chưa bao giờ xảy ra làm Thích Lệ Phi không tự chủ được nhớ lại những hình ảnh mình cùng người này tiếp xúc trong những trò chơi trước.
Rất kỳ diệu.
Đại khái đã hơn trăm ngàn năm trôi qua, lần đầu tiên có con người chạm vào hắn, kỳ lạ là chính hắn lại không tức giận như tưởng tượng, thậm chí cũng không bài xích.
Đầu óc Hứa Xuyên hoảng sợ đến đặc quánh lại, không rảnh bận tâm đau đớn trên người, lúc này mới vội vàng trốn ra sau, ánh mắt sợ hãi nhìn chằm chằm cửa xe lửa, sợ mấy con quỷ kia từ cửa xe bò xuống.
Tất cả người chơi đều né xa xe lửa, nhưng cũng không rời đi quá xa.
Bởi vì, bọn họ chạy trốn tới đâu cũng vô dụng.
Nữ quỷ áo đỏ không cam lòng ghé vào cửa sổ, nhìn chằm chằm người chơi, hai tay trắng bệch chậm rì rì gõ cửa sổ.
Các người chơi hai mặt nhìn nhau, trong mắt lộ ra vẻ không thể tin nổi.
Bọn họ đánh cược đúng rồi.
Có vẻ như nữ quỷ không thể xuống xe.
Mà lúc này, cửa sổ xe bên cạnh dần dần hiện lên một gương mặt quỷ, là người phụ nữ mang giày cao gót, trên mặt nàng chậm rãi hiện ra thi đốm, cho dù có lớp phấn nền dày cộm cũng không che giấu được.
Lúc này nàng không còn cố gắng dặm phấn lên mặt nữa, mà trừng mắt nhìn chằm chằm người chơi, lộ ra nụ cười quỷ dị.
Nhậm Minh Lượng lập tức ý thức được chỗ không đúng, "Tại sao lại như vậy? Không lẽ nàng cũng là quỷ!"
Các người chơi nhíu mày, sắc mặt rất khó coi.
Ngay sau đó, từng cửa sổ liên tiếp hiện lên gương mặt đôi tình nhân, bà lão mặc áo vải bông, cùng với bé gái kia, chúng nó dán mặt vào cửa kính, đồng loạt nở nụ cười khủng bố với người chơi, biểu tình vô cùng âm trầm.
Nhậm Minh Lượng lập tức sởn gai ốc, Trần Đỉnh cắn răng nói: "Không giống lời Trần Khả Mạn nói lắm, tất cả du khách trên xe đều là quỷ."
Vương Thu Lệ cũng vội vàng nói: "Nhưng nếu chúng đều là quỷ, sao chúng ta có thể sống sót."
Các người chơi lập tức trầm mặc.
Không sai.
Nếu Trần Khả Mạn nói không sai, đường sống là chỉ ra và xác nhận con quỷ chân chính, sau đó mới có thể sống sót xuống xe rời đi, nhưng lúc này tất cả du khách trên xe đều là quỷ.
Vậy tất nhiên đường sống này là sai lầm.
Nhưng mà, chuyện này hơi mâu thuẫn.
Nhậm Minh Lượng lập tức quay đầu: "Trần Khả Mạn, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
Trần Khả Mạn vẫn còn hoảng sợ, sao có thể trả lời Nhậm Minh Lượng, cả người còn ngừng run rẩy, toàn thân đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Nhậm Minh Lượng thấy thế nhịn không được mắng: "Mẹ nó, bởi vậy nên tôi chúa ghét tân nhân."
Vĩnh viễn chỉ biết sợ hãi, trở thành đồng đội heo liên lụy người khác.
Tân nhân Vương Thu Lệ lập tức nhìn qua Nhậm Minh Lượng, trong lòng bất an cúi đầu, không dám phản bác lại.
Hạ Nhạc Thiên lại nói với vẻ suy tư: "Không đúng, đường sống là chính xác, Trần Khả Mạn không nói sai."
Các người chơi lập tức nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên, nghi ngờ không thôi.
Xe lửa nhỏ vẫn còn đang lăn bánh, trên đường thỉnh thoảng phát ra tiếng tu dài nhắc nhở người qua đường né tránh, trên mặt mỗi du khách đều treo nụ cười sung sướng, tương phản rõ ràng với vẻ hoảng sợ của người chơi bên trong xe.
Hạ Nhạc Thiên chú ý tới cảnh vật ngoài xe dần dần trở nên quen thuộc, nói cách khác, sắp tới trạm cuối mẹ nó rồi.
Cùng lúc đó, ba con quỷ bên trong đều đã đứng lên, nữ quỷ áo đỏ chậm rãi tiến về phía trước, mà người phụ nữ mang giày cao gót luôn thích bổ trang cũng từ từ đi tới ra lối nhỏ giữa hai hàng ghế, nhìn chằm chằm người chơi.
Bé gái váy đỏ từ lồng ngực bà lão nhảy xuống, liếm môi nhìn mỗi người chơi, thỉnh thoảng phát ra tiếng hút nước miếng.
Các tân nhân lập tức rối loạn, cho dù là người chơi lâu năm cũng không nhịn được vẻ sợ hãi.
Lưỡi hái tử thần đã đặt lên cổ từng người, nhưng người chơi lâu năm dù sao cũng có kinh nghiệm, rất nhanh ép mình bình tĩnh lại, nhanh chóng kéo Trần Khả Mạn đang trốn phía sau ra ngoài.
Nhậm Minh Lượng nói: "Trần Khả Mạn, mau nói đường sống là cái gì, quỷ rốt cuộc là ai!"
Hạ Nhạc Thiên lập tức nhìn về phía Trần Khả Mạn.
Trần Khả Mạn run bắn lên, khóc lóc nói: "Tôi chỉ nghĩ qua trong đầu một chút cốt truyện, tôi thật sự không xác định được quỷ có phải là nó hay không."
Vẻ mặt các người chơi đọng lại.
Đáp án của Trần Khả Mạn không khác gì lần trước.
Trong lòng bọn họ lập tức hiện ra một suy nghĩ đáng sợ, nhưng lại nhanh chóng phủ nhận suy nghĩ này.
Không lẽ, Trần Khả Mạn là quỷ?
Ba du khách thân phận còn chưa rõ vẫn chậm rãi tới gần người chơi, Hạ Nhạc Thiên lập tức hỏi Trần Khả Mạn: "Mặc kệ cô có xác định được hay không, cô trực tiếp nói cho tôi có phải chỉ cần chỉ ra quỷ là ai là có thể sống sót hay không?"
Người chơi lại lần nữa nhìn chằm chằm Trần Khả Mạn.
Nhậm Minh Lượng vội vàng quát: "Mau nói đi!! Đừng cứ khóc mãi."
Tiếng khóc nức nở của Trần Khả Mạn lập tức bị nghẹn lại, chỉ có thể lau nước mắt nói: "Đúng, chính cần có thể chỉ ra chính xác một lần, nhưng nếu xác nhận sai lầm sẽ kích phát cơ hội giết người của lệ quỷ, tất cả người chơi đều phải chết."
Hứa Xuyên sớm đã mất đi vẻ bình tĩnh cùng tự đại trước kia, nhìn ba lệ quỷ đang không ngừng tiếp cận, chút lý trí cuối cùng cũng hoàn toàn sụp đổ.
Hứa Xuyên hoảng sợ hét lên, lập tức cuồng loạn quát to với Trần Khả Mạn: "Trần Khả Mạn, cô nói quỷ rốt cuộc là ai mau, tôi không muốn chết ở chỗ này!"
Trần Khả Mạn bị tiếng thét chói tai của Hứa Xuyên doạ sợ, nước mắt vất vả lắm mới ngừng lại lần nữa chảy ra, người chơi lâu năm thấy thế vừa tức vừa bất đắc dĩ.
Bùi Anh nhanh chóng nắm lấy tay Trần Khả Mạn, lông mày đẹp hơi nhăn lại, nói: "Khả Mạn, lúc này em nhất định phải bình tĩnh, em còn nhớ bí quyết để người chơi lâu năm sống sót là gì không?"
Không đợi Trần Khả Mạn trả lời, Bùi Anh đã thong thả bình tĩnh nói: "Là bình tĩnh, hiện tại tất cả mọi người cần em, em cần phải duy trì bình tĩnh nói ra con quỷ kia là ai, chúng ta cần em mới có thể từ sống sót trong trò chơi lần này."
Trần Khả Mạn vẫn run cả người, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Bùi Anh nhẹ giọng nói: "Tươi tỉnh lên đi, chúng ta đều phải dựa vào em mới sống sót được, nói cho chị, quỷ rốt cuộc là ai."
Trần Khả Mạn chậm rãi bình tĩnh lại từ trong giọng nói ôn nhu của Bùi Anh, rốt cuộc run rẩy há mồm trả lời: "Là...... Là......"
Tìm Hứa Xuyên theo giọng nói của Trần Khả Mạn dần dần nhảy lên cổ họng, hơn nữa lệ quỷ còn đang chậm rãi tới gần người chơi, Hứa Xuyên phát điên hét lên: "Mau nói đi, Trần Khả Mạn! Mau nói đi, quỷ sắp tới đây rồi, tôi không muốn chết, tôi không thể chết ở chỗ này."
Tất cả người chơi lập tức lộ ra vẻ mặt cực kỳ tức giận, Nhậm Minh Lượng điên tiết, trực tiếp bước lên đá Hứa Xuyên, "Thằng ** câm miệng cho tao, còn nói nữa tao giết chết mày."
Biểu tình Nhậm Minh Lượng cực kỳ dữ tợn, Hứa Xuyên ngã xuống đất bị đau cũng không dám hó hé nữa, lập tức ngậm miệng hoảng sợ nhìn Nhậm Minh Lượng, thân thể run rẩy không ngừng.
Nhậm Minh Lượng lạnh lùng nhìn chằm chằm Hứa Xuyên, lúc này mới chậm rãi dời mắt về phía Trần Khả Mạn, biểu cảm âm trầm đến sắp tích ra nước.
Trần Khả Mạn lại run lẩy bẩy, theo bản năng bắt lấy tay Bùi Anh.
Lúc này Bùi Anh cũng không có tâm tình an ủi Trần Khả Mạn, mà vội vàng hỏi: "Trần Khả Mạn, mau nói quỷ rốt cuộc là ai, chúng ta không còn thời gian nữa, quỷ sắp tới rồi!"
Trần Khả Mạn vội vàng ngẩng đầu, không biết khi nào ba con quỷ chỉ còn cách người chơi khoảng 1 mét, có lẽ chỉ cần qua mấy chục giây, quỷ sẽ lập tức tóm được mọi người.
Hạ Nhạc Thiên biết nếu bây giờ còn ép buộc Trần Khả Mạn, chẳng những không thể đào ra manh mối từ miệng Trần Khả Mạn, mà còn làm tinh thần Trần Khả Mạn hỏng mất, cuối cùng dẫn đến người chơi toàn diệt.
"Trần Khả Mạn, cô không cần nói gì hết, chỉ cần trực tiếp chỉ ra quỷ rốt cuộc là ai là được." Hạ Nhạc Thiên nói.
Cổ họng Trần Khả Mạn như bị thứ gì đó ngăn chặn, sợ hãi bất lực phát ra âm thanh khàn khàn: "Là, là nàng!"
Ngón tay run run rẩy rẩy chỉ về phía cô gái áo đỏ.
Các người chơi đột nhiên cả kinh, lập tức đề phòng nhìn cô gái áo đỏ, đúng lúc này, cô gái áo đỏ đã thò tay ra, gương mặt bị mái tóc dài che lại mơ hồ lộ ra nụ cười vặn vẹo.
Mà xe lửa cũng đã đến trạm cuối.
Cửa xe không mở ra.
Cơ thể nữ quỷ bắt đầu mấp máy vặn vẹo, mỗi khớp xương trên người đều phát ra âm thanh kẽo kẹt.
Các người chơi lập tức hoảng sợ rụt người ra sau.
Rõ ràng đã chỉ ra quỷ là cô gái tóc đỏ, vì sao cửa xe còn không chịu mở ra, vì sao nữ quỷ vẫn từ từ tới gần?!!
Chẳng lẽ đường sống trong miệng Trần Khả Mạn đã sai sao?
Hạ Nhạc Thiên mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bỗng nhiên nhớ tới lúc trước Trần Khả Mạn đã nói, trước khi xe dừng lại phải tìm ra con quỷ chân chính là ai.
Nhưng Trần Khả Mạn đã xác nhận rồi, xe vẫn không dừng lại.
Không lẽ đường sống là cái này sao?
Hạ Nhạc Thiên đã không còn biện pháp nào nữa, không chút do dự học theo Trần Khả Mạn chỉ về hướng cô gái áo đỏ, "Con quỷ thật sự, chính là cô!"
Cô gái áo đỏ bị xác định là quỷ chân chính, trong nháy mắt cả người cứng đờ, tiếng kẽo kẹt từ khớp xương vang lên càng dày đặc hơn lúc trước, trong mái tóc hỗn độn lộ ra gương mặt dữ tợn không cam lòng dữ tợn gương mặt.
Mà lúc này, cửa xe xoạch một tiếng mở ra!
Người chơi lâu năm lập tức hiểu ra, căn bản không cần ai nhắc nhở đã lập tức chạy đến cửa xe, hai ba bước nhảy ra ngoài.
Hạ Nhạc Thiên cũng theo sát phía sau, một giây trước khi xuống xe bỗng quay đầu nhìn lại Hứa Xuyên.
Hứa Xuyên đã rơi vào trạng thái tinh thần hỏng mất, lúc này vẫn chưa phản ứng bò xuống xe.
Nói cách khác, Hứa Xuyên rất có thể sẽ chết.
Hạ Nhạc Thiên nhíu mày, lại nhìn mắt khoảng cách những con quỷ phía sau.
Vẫn kịp kéo Hứa Xuyên xuống xe.
Chỉ là không đợi Hạ Nhạc Thiên quay lại kéo Hứa Xuyên, Thích Lệ Phi đã một tay xách cổ áo Hứa Xuyên lên, thúc giục Hạ Nhạc Thiên, "Mau xuống xe."
Hạ Nhạc Thiên không kịp hình dung tâm trạng lúc này của là gì, vội vàng xoay người nhảy xuống, sau đó nói với Thích Lệ Phi: "Thích Lệ Phi, nhanh lên."
Vẻ mặt Thích Lệ Phi đạm mạc, nhẹ nhàng xách theo Hứa Xuyên nhảy xuống, sau đó thô bạo ném Hứa Xuyên xuống đất, trong ánh mắt mang theo chút ghét bỏ.
Hạ Nhạc Thiên ở thời khắc nguy cơ đã quên Thích Lệ Phi vốn không sợ lệ quỷ, theo bản năng nắm lấy cánh tay Thích Lệ Phi kéo ra sau: "Phía trước rất nguy hiểm, chúng ta mau lùi lại."
Thích Lệ Phi theo thói quen muốn hất bàn tay trên người ra, nhưng nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Hạ Nhạc Thiên, cơ thể lại đột nhiên nghe theo cậu lùi ra sau.
Cùng lúc đó, Thích Lệ Phi nhìn về phía bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình.
Kỳ diệu, Thích Lệ Phi có một loại cảm giác rất mới lạ.
Hạ Nhạc Thiên tựa hồ quên phải buông tay ra, ánh mắt nôn nóng nhìn chằm chằm quỷ bên trong xe.
Còn Thích Lệ Phi thì nhìn chằm chằm Hạ Nhạc Thiên, trong lòng càng thêm vi diệu.
Nhiệt độ nóng hổi từ lòng bàn tay lan ra, cảm giác chưa bao giờ xảy ra làm Thích Lệ Phi không tự chủ được nhớ lại những hình ảnh mình cùng người này tiếp xúc trong những trò chơi trước.
Rất kỳ diệu.
Đại khái đã hơn trăm ngàn năm trôi qua, lần đầu tiên có con người chạm vào hắn, kỳ lạ là chính hắn lại không tức giận như tưởng tượng, thậm chí cũng không bài xích.
Đầu óc Hứa Xuyên hoảng sợ đến đặc quánh lại, không rảnh bận tâm đau đớn trên người, lúc này mới vội vàng trốn ra sau, ánh mắt sợ hãi nhìn chằm chằm cửa xe lửa, sợ mấy con quỷ kia từ cửa xe bò xuống.
Tất cả người chơi đều né xa xe lửa, nhưng cũng không rời đi quá xa.
Bởi vì, bọn họ chạy trốn tới đâu cũng vô dụng.
Nữ quỷ áo đỏ không cam lòng ghé vào cửa sổ, nhìn chằm chằm người chơi, hai tay trắng bệch chậm rì rì gõ cửa sổ.
Các người chơi hai mặt nhìn nhau, trong mắt lộ ra vẻ không thể tin nổi.
Bọn họ đánh cược đúng rồi.
Có vẻ như nữ quỷ không thể xuống xe.
Mà lúc này, cửa sổ xe bên cạnh dần dần hiện lên một gương mặt quỷ, là người phụ nữ mang giày cao gót, trên mặt nàng chậm rãi hiện ra thi đốm, cho dù có lớp phấn nền dày cộm cũng không che giấu được.
Lúc này nàng không còn cố gắng dặm phấn lên mặt nữa, mà trừng mắt nhìn chằm chằm người chơi, lộ ra nụ cười quỷ dị.
Nhậm Minh Lượng lập tức ý thức được chỗ không đúng, "Tại sao lại như vậy? Không lẽ nàng cũng là quỷ!"
Các người chơi nhíu mày, sắc mặt rất khó coi.
Ngay sau đó, từng cửa sổ liên tiếp hiện lên gương mặt đôi tình nhân, bà lão mặc áo vải bông, cùng với bé gái kia, chúng nó dán mặt vào cửa kính, đồng loạt nở nụ cười khủng bố với người chơi, biểu tình vô cùng âm trầm.
Nhậm Minh Lượng lập tức sởn gai ốc, Trần Đỉnh cắn răng nói: "Không giống lời Trần Khả Mạn nói lắm, tất cả du khách trên xe đều là quỷ."
Vương Thu Lệ cũng vội vàng nói: "Nhưng nếu chúng đều là quỷ, sao chúng ta có thể sống sót."
Các người chơi lập tức trầm mặc.
Không sai.
Nếu Trần Khả Mạn nói không sai, đường sống là chỉ ra và xác nhận con quỷ chân chính, sau đó mới có thể sống sót xuống xe rời đi, nhưng lúc này tất cả du khách trên xe đều là quỷ.
Vậy tất nhiên đường sống này là sai lầm.
Nhưng mà, chuyện này hơi mâu thuẫn.
Nhậm Minh Lượng lập tức quay đầu: "Trần Khả Mạn, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
Trần Khả Mạn vẫn còn hoảng sợ, sao có thể trả lời Nhậm Minh Lượng, cả người còn ngừng run rẩy, toàn thân đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Nhậm Minh Lượng thấy thế nhịn không được mắng: "Mẹ nó, bởi vậy nên tôi chúa ghét tân nhân."
Vĩnh viễn chỉ biết sợ hãi, trở thành đồng đội heo liên lụy người khác.
Tân nhân Vương Thu Lệ lập tức nhìn qua Nhậm Minh Lượng, trong lòng bất an cúi đầu, không dám phản bác lại.
Hạ Nhạc Thiên lại nói với vẻ suy tư: "Không đúng, đường sống là chính xác, Trần Khả Mạn không nói sai."
Các người chơi lập tức nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên, nghi ngờ không thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất