Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!
Chương 122: Chủ động thiết lập trò chơi
Sau khi xác định tốt kế hoạch, các người chơi bắt đầu để Trần Khả Mạn suy nghĩ về manh mối và quy tắc của trò Trốn thoát khỏi mật thất.
Dĩ nhiên là càng dễ càng tốt.
Trần Khả Mạn thấy thế, rụt rè sợ hãi nói: "Nhưng mà, bây giờ đầu óc tôi không nghĩ ra được gì nữa."
Hứa Xuyên nhịn không được nói: "Không nghĩ ra được cũng phải nghĩ, việc này liên quan đến mạng sống của tất cả chúng ta đấy."
Mọi người không nói chuyện, chỉ là nhìn bộ dạng sợ hãi lập cập của Trần Khả Mạn, đột nhiên cảm thấy rất bất an.
Văn phong của Trần Khả Mạn coi như đủ tư cách, nhưng nội dung khắp nơi đều là lỗ hổng và phi logic.
Rất nhiều chỗ ngay cả manh mối còn không viết ra, đã trực tiếp mở ra góc nhìn thượng đế đưa ra đường sống, làm nữ chính trong tiểu thuyết gian lận hoàn thành hai hạng mục trò chơi.
Đối với việc Trần Khả Mạn sẽ thiết lập cụ thể nội dung trò chơi, bọn họ rất không tin tưởng.
Trần Đỉnh lo lắng sốt ruột nói: "Không biết chúng ta có thể thay thế Trần Khả Mạn viết tiếp cốt truyện tiểu thuyết hay không."
Cứ như vậy, các người chơi có thể tạo ra quy tắc càng đơn giản và an toàn hơn so với Trần Khả Mạn.
Hạ Nhạc Thiên nghĩ nghĩ, nói: "Hẳn là có thể, mặc kệ thế nào, chúng ta đều phải thử trước một lần mới được."
Người chơi lâu năm cũng biết bây giờ chỉ có thể làm vậy, nhưng nghĩ đến mọi người đồng lòng thiết lập trò chơi, trong lòng Trần Đỉnh thậm chí trào ra giác cực kỳ quái lạ, cũng rất kích động.
Người chơi lâu năm tựa hồ mất đi trầm lặng trước kia, bắt đầu anh nói một câu tôi nói một câu, từng người đưa ra một ít ý kiến có ích.
Chỉ là nội dung thượng vàng hạ cám (*), rất khó chọn lựa nhanh chóng, mà Trần Khả Mạn càng nghe càng loạn, bất an nói: "Không, không được, tôi, tôi không nhớ nổi nhiều nội dung vậy đâu."
(*) Thượng vàng hạ cám: Cuộc sống đủ mọi vật, việc, con người, từ tốt đến xấu, từ giá trị cao đến giá trị thấp, gì cũng có, đủ mọi thứ hạng.
Mọi người bất đắc dĩ ngậm miệng.
Hạ Nhạc Thiên lập tức lấy sổ tay từ Không Gian Bao Vây ra: "Bây giờ chúng ta từng người nói một câu, tôi sẽ ghi lại những lời này, chờ sau khi kết thúc sẽ trau chuốt lại tin tức, thiết lập một cốt truyện hoàn chỉnh."
Mọi người nhất trí đồng ý, biểu tình âm trầm trên mặt cũng tiêu tán không ít.
Lúc này Trần Khả Mạn mới đột nhiên thở phào nhẹ nhõm một hơi, khóc không ra nước mắt nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên, đáy mắt hiện ra nhàn nhạt cảm ơn.
Hạ Nhạc Thiên cầm bút, nhìn hai người Nhậm Minh Lượng cùng Trần Đỉnh, sau đó quét mắt qua Bùi Anh bên cạnh Trần Khả Mạn, nói: "Bùi tiểu thư, ngài bắt đầu trước đi."
Bùi Anh cũng không ngoài ý muốn Hạ Nhạc Thiên sẽ chọn mình nói đầu tiên, nghĩ nghĩ một lúc mới nhẹ giọng nói: "Có rất nhiều trò chơi trốn thoát khỏi mật thất, cũng có rất nhiều chủ đề khác nhau, tỷ như bệnh viện ma quái, hoặc là chạy trốn từ hiện trường giết người, chúng ta cần phải thiết lập hạng mục này chỉ tồn tại một loại chủ đề trốn khỏi căn mật thất."
Mọi người nhìn về phía Bùi Anh, biểu tình mang theo kinh ngạc, bọn họ đều nghĩ về đường sống của trò chơi, lại không nghĩ tới này chi tiết quan trọng này.
Trần Đỉnh thậm chí nghĩ mà sợ. Nhưng nghĩ cũng phải, một người chơi lâu năm, lại là nữ, có thể sống đến bây giờ tất nhiên phải trả giá và nỗ lực gấp đôi nam người chơi.
Có vẻ như Bùi Anh cũng không cảm thấy nội dung mình nói ra có bao nhiêu ghê gớm, vẫn mềm nhẹ nói: "Tôi nói xong rồi, Trần Đỉnh, đến anh."
Hạ Nhạc Thiên khẽ liếc qua Bùi Anh.
Không hổ là người chơi sống sót qua rất nhiều trò chơi, thận trọng cùng tinh tế vượt xa người thường, trực tiếp đem nan đề của Hạ Nhạc Thiên nhẹ nhàng giải quyết.
Các người chơi lâu năm đều không phục đối phương, nếu Hạ Nhạc Thiên để Trần Đỉnh là người nói đầu tiên, tất nhiên sẽ đắc tội Nhậm Minh Lượng.
Mà Bùi Anh là cô gái duy nhất trong số người chơi lâu năm duy nhất, là người thích hợp nhất để đưa ra ý kiến đầu tiên.
Hơn nữa những người chơi lâu năm khác sẽ không so đo quá nhiều với Bùi Anh, vấn đề này có thể nhẹ nhàng giải quyết.
Trần Đỉnh nghĩ nghĩ, đưa ra đề nghị thứ hai, "Có thể thiết kế hai trạm kiểm soát, quy tắc trò chơi là chỉ cần vượt qua hai trạm kiểm soát này là có thể phán định trò chơi thành công."
Mọi người không lên tiếng, nhưng đều tán thành ý kiến của Trần Đỉnh, Hạ Nhạc Thiên ghi lại đề nghị này xuống, sau đó nhìn về phía Nhậm Minh Lượng.
Nhậm Minh Lượng đã sớm nghĩ kỹ về quy tắc trò chơi, nói thẳng: "Hai trạm kiểm soát phải thiết kế bề ngoài nhìn có vẻ phức tạp, nhưng kỳ thật rất dễ thông qua, nhất định phải phù hợp với phong cách vốn có của trò chơi."
Mọi người cũng đồng ý kiến nghị này.
Tiếp theo là thiết lập chi tiết về hai trạm kiểm.
Hạ Nhạc Thiên tựa hồ cố tình bỏ qua Thích Lệ Phi, trực tiếp nói với Vương Thu Lệ: "Vương Thu Lệ, đến cô."
Vương Thu Lệ bị điểm danh, khẩn trương đến lắp bắp: "Tôi là tân nhân, hẳn là không nên đưa ra đề nghị..."
Hạ Nhạc Thiên cũng không miễn cưỡng Vương Thu Lệ, nhìn Hứa Xuyên, "Hứa Xuyên, còn anh."
Hứa Xuyên không còn tự cao tự đại như lúc trước nữa, lúc này hắn cũng nói tương tự Vương Thu Lệ.
Mọi người nhìn nhau, sau đó đồng loạt dời mắt qua Thích Lệ Phi.
Chỉ còn người chơi tên Thích Lệ Phi này vẫn chưa nói ra đề nghị.
Dĩ nhiên là càng dễ càng tốt.
Trần Khả Mạn thấy thế, rụt rè sợ hãi nói: "Nhưng mà, bây giờ đầu óc tôi không nghĩ ra được gì nữa."
Hứa Xuyên nhịn không được nói: "Không nghĩ ra được cũng phải nghĩ, việc này liên quan đến mạng sống của tất cả chúng ta đấy."
Mọi người không nói chuyện, chỉ là nhìn bộ dạng sợ hãi lập cập của Trần Khả Mạn, đột nhiên cảm thấy rất bất an.
Văn phong của Trần Khả Mạn coi như đủ tư cách, nhưng nội dung khắp nơi đều là lỗ hổng và phi logic.
Rất nhiều chỗ ngay cả manh mối còn không viết ra, đã trực tiếp mở ra góc nhìn thượng đế đưa ra đường sống, làm nữ chính trong tiểu thuyết gian lận hoàn thành hai hạng mục trò chơi.
Đối với việc Trần Khả Mạn sẽ thiết lập cụ thể nội dung trò chơi, bọn họ rất không tin tưởng.
Trần Đỉnh lo lắng sốt ruột nói: "Không biết chúng ta có thể thay thế Trần Khả Mạn viết tiếp cốt truyện tiểu thuyết hay không."
Cứ như vậy, các người chơi có thể tạo ra quy tắc càng đơn giản và an toàn hơn so với Trần Khả Mạn.
Hạ Nhạc Thiên nghĩ nghĩ, nói: "Hẳn là có thể, mặc kệ thế nào, chúng ta đều phải thử trước một lần mới được."
Người chơi lâu năm cũng biết bây giờ chỉ có thể làm vậy, nhưng nghĩ đến mọi người đồng lòng thiết lập trò chơi, trong lòng Trần Đỉnh thậm chí trào ra giác cực kỳ quái lạ, cũng rất kích động.
Người chơi lâu năm tựa hồ mất đi trầm lặng trước kia, bắt đầu anh nói một câu tôi nói một câu, từng người đưa ra một ít ý kiến có ích.
Chỉ là nội dung thượng vàng hạ cám (*), rất khó chọn lựa nhanh chóng, mà Trần Khả Mạn càng nghe càng loạn, bất an nói: "Không, không được, tôi, tôi không nhớ nổi nhiều nội dung vậy đâu."
(*) Thượng vàng hạ cám: Cuộc sống đủ mọi vật, việc, con người, từ tốt đến xấu, từ giá trị cao đến giá trị thấp, gì cũng có, đủ mọi thứ hạng.
Mọi người bất đắc dĩ ngậm miệng.
Hạ Nhạc Thiên lập tức lấy sổ tay từ Không Gian Bao Vây ra: "Bây giờ chúng ta từng người nói một câu, tôi sẽ ghi lại những lời này, chờ sau khi kết thúc sẽ trau chuốt lại tin tức, thiết lập một cốt truyện hoàn chỉnh."
Mọi người nhất trí đồng ý, biểu tình âm trầm trên mặt cũng tiêu tán không ít.
Lúc này Trần Khả Mạn mới đột nhiên thở phào nhẹ nhõm một hơi, khóc không ra nước mắt nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên, đáy mắt hiện ra nhàn nhạt cảm ơn.
Hạ Nhạc Thiên cầm bút, nhìn hai người Nhậm Minh Lượng cùng Trần Đỉnh, sau đó quét mắt qua Bùi Anh bên cạnh Trần Khả Mạn, nói: "Bùi tiểu thư, ngài bắt đầu trước đi."
Bùi Anh cũng không ngoài ý muốn Hạ Nhạc Thiên sẽ chọn mình nói đầu tiên, nghĩ nghĩ một lúc mới nhẹ giọng nói: "Có rất nhiều trò chơi trốn thoát khỏi mật thất, cũng có rất nhiều chủ đề khác nhau, tỷ như bệnh viện ma quái, hoặc là chạy trốn từ hiện trường giết người, chúng ta cần phải thiết lập hạng mục này chỉ tồn tại một loại chủ đề trốn khỏi căn mật thất."
Mọi người nhìn về phía Bùi Anh, biểu tình mang theo kinh ngạc, bọn họ đều nghĩ về đường sống của trò chơi, lại không nghĩ tới này chi tiết quan trọng này.
Trần Đỉnh thậm chí nghĩ mà sợ. Nhưng nghĩ cũng phải, một người chơi lâu năm, lại là nữ, có thể sống đến bây giờ tất nhiên phải trả giá và nỗ lực gấp đôi nam người chơi.
Có vẻ như Bùi Anh cũng không cảm thấy nội dung mình nói ra có bao nhiêu ghê gớm, vẫn mềm nhẹ nói: "Tôi nói xong rồi, Trần Đỉnh, đến anh."
Hạ Nhạc Thiên khẽ liếc qua Bùi Anh.
Không hổ là người chơi sống sót qua rất nhiều trò chơi, thận trọng cùng tinh tế vượt xa người thường, trực tiếp đem nan đề của Hạ Nhạc Thiên nhẹ nhàng giải quyết.
Các người chơi lâu năm đều không phục đối phương, nếu Hạ Nhạc Thiên để Trần Đỉnh là người nói đầu tiên, tất nhiên sẽ đắc tội Nhậm Minh Lượng.
Mà Bùi Anh là cô gái duy nhất trong số người chơi lâu năm duy nhất, là người thích hợp nhất để đưa ra ý kiến đầu tiên.
Hơn nữa những người chơi lâu năm khác sẽ không so đo quá nhiều với Bùi Anh, vấn đề này có thể nhẹ nhàng giải quyết.
Trần Đỉnh nghĩ nghĩ, đưa ra đề nghị thứ hai, "Có thể thiết kế hai trạm kiểm soát, quy tắc trò chơi là chỉ cần vượt qua hai trạm kiểm soát này là có thể phán định trò chơi thành công."
Mọi người không lên tiếng, nhưng đều tán thành ý kiến của Trần Đỉnh, Hạ Nhạc Thiên ghi lại đề nghị này xuống, sau đó nhìn về phía Nhậm Minh Lượng.
Nhậm Minh Lượng đã sớm nghĩ kỹ về quy tắc trò chơi, nói thẳng: "Hai trạm kiểm soát phải thiết kế bề ngoài nhìn có vẻ phức tạp, nhưng kỳ thật rất dễ thông qua, nhất định phải phù hợp với phong cách vốn có của trò chơi."
Mọi người cũng đồng ý kiến nghị này.
Tiếp theo là thiết lập chi tiết về hai trạm kiểm.
Hạ Nhạc Thiên tựa hồ cố tình bỏ qua Thích Lệ Phi, trực tiếp nói với Vương Thu Lệ: "Vương Thu Lệ, đến cô."
Vương Thu Lệ bị điểm danh, khẩn trương đến lắp bắp: "Tôi là tân nhân, hẳn là không nên đưa ra đề nghị..."
Hạ Nhạc Thiên cũng không miễn cưỡng Vương Thu Lệ, nhìn Hứa Xuyên, "Hứa Xuyên, còn anh."
Hứa Xuyên không còn tự cao tự đại như lúc trước nữa, lúc này hắn cũng nói tương tự Vương Thu Lệ.
Mọi người nhìn nhau, sau đó đồng loạt dời mắt qua Thích Lệ Phi.
Chỉ còn người chơi tên Thích Lệ Phi này vẫn chưa nói ra đề nghị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất