Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!
Chương 138: Tử lộ
Ai cũng không ngờ Trần Khả Mạn là quỷ!
Hứa Xuyên vừa chạy vừa thở dốc nói: "Cô ta lừa gạt tất cả mọi người."
Trần Đỉnh nói: "Tôi đã nói rồi, Trần Khả Mạn cũng không biết mình là quỷ, hơn nữa chúng ta không biết khi nào cô ta sẽ đuổi theo."
Bùi Anh cắn răng đỡ vết thương chạy, hy vọng không liên lụy đến Trần Đỉnh và Hứa Xuyên, lúc này nàng vẫn không quên tự hỏi đường sống rốt cuộc là gì.
"Trần Đỉnh, anh nói xem có phải đường sống ở cổng vào công viên hay không? Cái lồng không khí kia rất có thể là vì thu hút lực chú ý của chúng ta." Bùi Anh chần chừ nói.
Trần Đỉnh ngẩn người, nói: "Không loại trừ khả năng này." Hắn nói xong lại nhịn không được nhìn ra sau, âm thanh mang theo một chút bất an: "Nhưng anh không biết chúng ta có thể chạy tới đó kịp không."
Bùi Anh mấp máy miệng, kiên quyết nhìn hắn, "Hai người đi đi, không cần lo cho em đâu."
Hứa Xuyên vội vàng nhìn về phía Bùi Anh, sau đó lại nhìn qua Trần Đỉnh, hốt hoảng nói: "Cô đừng ngớ ngẩn, Trần Khả Mạn sẽ giết chết cô."
Hứa Xuyên vẫn luôn có hảo cảm với Bùi Anh, lúc hắn không ngừng tìm đường chết, chỉ có Bùi Anh không ác ngôn mắng chửi hắn, có đôi khi còn ra mặt giải vây.
Quan trọng nhất là, hắn sợ Trần Đỉnh sẽ không đồng ý với Bùi Anh, hắn là một tân nhân, hơn nữa còn là loại tâm nhân không đầu óc, không thể sống nổi trong trò chơi đáng sợ này.
Hắn cần phải đi theo người chơi lâu năm mới được.
Cho nên dù Bùi Anh đang bị thương sẽ liên lụy mình và Trần Đỉnh, nhưng Hứa Xuyên vẫn không muốn chạy một mình, bài học lần trước đã in quá sâu vào đầu hắn.
Thái độ và phản ứng của Trần Đỉnh không khác gì Hứa Xuyên suy đoán, sau khi nghe được Bùi Anh nói ra lời này, sắc mặt hắn lập tức trở nên khó coi, nói: "Muốn chạy thì chúng ta cùng nhau chạy, anh tuyệt đối sẽ không bỏ em lại."
Nước mắt Bùi Anh đảo quanh hốc mắt, nàng cũng không biết vì sao mình lại khóc, là vì biết mình sắp chết, hay bởi vì những lời này của Trần Đỉnh mà rơi nước mắt.
Nàng đột nhiên cảm thấy tử vong cũng không đáng sợ như tưởng tượng, nhưng trong lòng so với lúc trước càng thêm khổ sở.
Nếu như, nàng và Trần Đỉnh không bị cuốn vào trò chơi này thì tốt rồi.
Tuy nàng chỉ mới trải qua vài trò chơi, nhưng đã thấy nhiều lòng người hiểm ác, xác suất tử vong của nàng càng lúc càng cao, nhưng vẫn luôn giữ lấy chút thiện lương cuối cùng, thử giúp đỡ một ít tân nhân trong khả năng của mình.
Nếu thế giới này thật sự có thần linh.
Vậy xin ngài hãy thương tình nàng làm nhiều chuyện tốt như vậy, để Trần Đỉnh sống sót thật tốt đi, cho dù nàng chết cũng không sao.
Chỉ cần Trần Đỉnh có thể sống sót.
Nước mắt Bùi Anh bị gió cuốn bay đi, theo bước chạy của nàng mà biến mất vô tung vô ảnh.
Thích Lệ Phi chợt ngẩng đầu, ánh mắt thâm sâu như xuyên thấu qua khoảng không gian, nhìn vào cái gì đó, Hạ Nhạc Thiên đang tìm kiếm đồ vật thấy vậy thì khẩn trương hỏi: "Sao vậy?"
Thích Lệ Phi thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói: "Không có gì."
Hạ Nhạc Thiên ồ một tiếng, lại tiếp tục tìm tòi manh mối, nhưng vẫn không tìm ra cái gì có ích, ánh mắt cậu lại rơi xuống máy tính trên bàn, khẽ suy tư.
Đường sống có liên quan đến trang web kia sao?
*****
Trần Đỉnh vừa chạy vừa nói với Hứa Xuyên: "Cậu đỡ Bùi Anh, để tôi nhìn lại bản đồ công viên trò chơi."
Hứa Xuyên vội vàng nâng Bùi Anh, "Vậy anh mau xem đi."
Trần Đỉnh nhanh chóng quét mắt qua bản đồ, nhớ đại khái vị trí các hạng mục trò chơi ở gần đây, cuối cùng nói: "Không ổn rồi, dựa theo theo tốc độ này của chúng ta, cần hơn hai mươi phút mới có thể đến chỗ cổng vào."
Hứa Xuyên nghe Trần Đỉnh nói thì suýt chút nữa lảo đảo vấp ngã, vội vàng ổn định cơ thể đỡ lấy Bùi Anh, sốt ruột hô: "Sao lại lâu như vậy?"
Thể chất Trần Đỉnh vốn dĩ không tốt, không thể chịu được vận động kịch liệt trong thời gian dài, càng miễn bàn còn có Bùi Anh đang bị thương kéo chân sau, Hứa Xuyên đột nhiên cảm thấy tử thần đang cười tủm tỉm vẫy tay ở phía trước.
Bùi Anh áy náy tự trách, "Nếu không phải tại em liên lụy......"
"Bùi Anh, mặc kệ ra sao chúng ta cũng phải kiên trì, không đến phút cuối quyết không buông tay." Trần Đỉnh thở phì phò kiên định nói.
Bùi Anh không ngừng chảy nước mắt, liều mạng gật đầu.
Ba người chạy không bao lâu thì thể lực bắt đầu chạm đáy, mà lúc này Hứa Xuyên quay đầu nhìn phía sau, lập tức hoảng sợ hô lớn: "Trần Khả Mạn đuổi theo!"
Trần Đỉnh cùng Bùi Anh sợ hãi quay đầu, váy trên người Trần Khả Mạn đã nhuộm đỏ máu của Vương Thu Lệ, miệng há to đến độ không thể tưởng tượng nổi, con ngươi lồi lên nhìn chằm chằm ba người, vừa đuổi theo vừa rít gào thê lương: "Các ngươi đừng hòng trốn thoát!"
Hứa Xuyên thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất, Bùi Anh vội vàng nắm chặt tay hắn: "Hứa Xuyên!"
Hứa Xuyên cắn răng liều mạng chạy, ba người lại lập tức kéo rộng khoảng cách với Trần Khả Mạn, Trần Đỉnh đè nén sợ hãi liên tục quay đầu nhìn Trần Khả Mạn, sau đó nhanh chóng nói cho hai người: "Giữ nguyên tốc độ, tuyệt đối không thể chậm lại, tuy Trần Khả Mạn đã biến thành quỷ, nhưng tốc độ của cô ta cũng không nhanh hơn."
Bùi Anh nói: "Nói cách khác, chúng ta vẫn còn hy vọng sống."
Hiển nhiên, vì duy trì thế cân bằng nên trò chơi sẽ hạn chế tốc độ của Trần Khả Mạn, làm cô ta dù đã biến thành quỷ thì thể lực cũng không quá khác biệt với người chơi nữ.
Nhưng mà!
Lệ quỷ là không biết mỏi mệt, nó sẽ luôn duy trì tốc độ này đuổi theo người chơi, thẳng đến khi người chơi vì không ngừng chạy trốn mà mệt mỏi giảm tốc độ xuống, cuối cùng vẫn bị Trần Khả Mạn đuổi kịp rồi giết chết.
Trần Đỉnh rất nhanh ý thức được điểm này, sợ hãi tong lòng không ngừng dâng lên.
Mẹ nó, đường sống rốt cuộc là cái gì.
Hứa Xuyên liên lục nhìn ra sau, cuối cùng hoảng sợ phát hiện Trần Khả Mạn cách bọn họ càng lúc càng gần, cứ như vậy thì sớm muộn gì cũng bị Trần Khả Mạn đuổi kịp.
"Trần Đỉnh!! Anh mau nghĩ cách đi, chúng ta sắp bị Trần Khả Mạn tóm được rồi!" Hứa Xuyên sợ tới mức hét lớn.
Trần Đỉnh nôn nóng quát: "Câm miệng, cậu tưởng tôi không biết sao, tôi đang nghĩ biện pháp."
Nhưng dưới áp lực tử vong, Trần Đỉnh phát hiện suy nghĩ của mình trở nên lộn xộn, căn bản không nghĩ ra bất kỳ cái gì, bọn họ căn bản không có biện pháp chạy đến cổng vào kịp thời, chỉ vài phút nữa thôi, Trần Khả Mạn sẽ đuổi kịp!
Đến lúc đó bọn họ đều phải chết!
Đáng chết, đáng chết! Vì sao mình không phát hiện Trần Khả Mạn là quỷ sớm một chút!
Nhiều người như vậy, Nhậm Minh Lượng, còn có mình, Vương Tiểu Minh cùng Thích Lệ Phi --!
Trần Đỉnh chợt mở to mắt, nghĩ tới một chuyện rất quan trọng.
Từ từ.
Vương Tiểu Minh cùng Thích Lệ Phi!
Đúng, không sai, hau người họ đi đến cổng ra sớm hơn mình, vậy bọn họ nhất định sẽ phát hiện cổng ra bị một bức tường vô hình ngăn cản.
Quan trọng nhất là, vài lần nguy cơ trước đều được Vương Tiểu Minh giải quyết, có thể thấy được năng lực trinh thám và khả năng phân tích của cậu ta tuyệt đối hơn xa mình.
Ngay cả mình sau khi thấy tường không khí cũng biết được cổng ra không phải đường sống, thậm chí suy đoán ra đường sống nhất định có liên quan đến cổng vào.
Vậy Vương Tiểu Minh thì sao?
Manh mối cậu ta nghĩ ra nhất định sẽ nhiều hơn hắn.
Dọc theo đường đi hắn đều không thấy Vương Tiểu Minh cùng Thích Lệ Phi, cũng không thấy hai người quay lại, nói cách khác -- Vương Tiểu Minh cùng Thích Lệ Phi rất có thể đã sớm đi đến cổng vào.
Có lẽ hai người kia đang tìm kiếm đường sống!
Suy nghĩ Trần Đỉnh càng ngày càng rõ ràng, hiện tại hắn chỉ cần bảo đảm mình không bị lệ quỷ giết chết, gắng gượng đến khi hai hai kia tìm được đường sống mới thôi.
Đây là biện pháp duy nhất hắn nghĩ ra.
"Xong rồi xong rồi, chúng ta thật sự xong rồi! Trần Khả Mạn sắp đến rồi!" Hứa Xuyên tuyệt vọng gào thét, nhưng có gào rống cỡ nào vẫn không làm du khách xung quanh để ý đến.
Mỗi du khách đều cười hi hi ha ha, đi về phía trò chơi mình yêu thích, thậm chí còn có vài đứa trẻ năm sáu tuổi cầm bong bóng nhảy nhót.
Hứa Xuyên tuyệt vọng từng chút một.
Hắn thật sự sắp chết.
Sắc mặt Bùi Anh cũng càng ngày càng tái nhợt, miệng vết thương bị xé rách chậm rãi chảy máu, nàng đã cảm thấy mình đã không thể chạy nổi nữa, hai chân như nặng như rót chì, mỗi một bước đều tiêu hao chút sức lực cuối cùng của nàng.
Cùng lúc đó, bởi vì tốc độ Bùi Anh chậm lại, dẫn đến Hứa Xuyên và Trần Đỉnh không thể không chậm lại, vốn dĩ thể lực hai người cũng chống đỡ hết nổi, lại còn phải đỡ Bùi Anh chạy, càng háo phí thể lực hơn.
Dậu đổ bìm leo.
Đây là từ duy nhất xuất hiện trong đầu Trần Đỉnh.
Không thể tiếp tục chạy nữa.
Lúc trước hắn đoán phải vài phút nữa Trần Khả Mạn mới có thể đuổi kịp, nhưng hiện tại, nhiều nhất là hai phút, Trần Khả Mạn sẽ túm gọn ba người họ.
Bùi Anh không chạy được nữa, gần như là bị hai người kéo theo mới có thể tiến lên, nàng bắt đầu giãy giụa, nhưng sức lực mỏng manh đáng thương, "Buông, buông em ra đi. Em không thể liên lụy...... Liên lụy hai người."
Hứa Xuyên cũng rất muốn buông tay, nhưng hắn không thể, hắn chỉ có thể cắn răng liều mạng kéo Bùi Anh theo, nói cũng không nói nổi.
Vận động kịch liệt làm Hứa Xuyên cảm giác phổi của mình giống như sắp nổ tung, cổ họng nói cũng đau muốn bốc khói.
Trần Đỉnh gắt gao giữ lấy Bùi Anh, chạy quá nhanh làm hắn hô hấp cũng khó khăn, nhưng vào thời điểm này hắn vẫn gào thét: "Bùi, Bùi Anh em ráng kiên trì!! Anh nhất định sẽ, sẽ nghĩ ra biện pháp!"
Hứa Xuyên cũng không rảnh kiêng dè Trần Đỉnh nữa, quát: "Mẹ nó anh nói thì hay lắm!!! Ông đây sắp kiên trì không nổi nữa rồi! Tôi sắp chết --!"
Trần Đỉnh liều mạng nghĩ biện pháp, ánh mắt chợt chạm đến đến trò chơi bánh xe quay cách đó không xa, một ý tưởng lớn mật hiện lên trong đầu.
Hắn khẽ cắn môi, kéo Bùi Anh cùng Hứa Xuyên: "Đi! Đi đến chỗ bánh xe quay."
Trần Khả Mạn cách bọn họ càng lúc càng gần, ánh mắt tham lam không chút nào che giấu, há to miệng: "Ta đuổi kịp các ngươi!"
Lúc này đầu óc Hứa Xuyên đã trống rỗng, Trần Đỉnh nói gì hắn làm cái đó, dù phía trước là vực thẳm hắn cũng không chút do dự nhảy!
Bùi Anh lập tức ý thức được Trần Đỉnh muốn làm gì, có chút tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Bánh xe quay, cũng là một đường chết......
Trần Đỉnh, chẳng lẽ chúng ta thật sự phải chết ở chỗ này sao?
Hứa Xuyên vừa chạy vừa thở dốc nói: "Cô ta lừa gạt tất cả mọi người."
Trần Đỉnh nói: "Tôi đã nói rồi, Trần Khả Mạn cũng không biết mình là quỷ, hơn nữa chúng ta không biết khi nào cô ta sẽ đuổi theo."
Bùi Anh cắn răng đỡ vết thương chạy, hy vọng không liên lụy đến Trần Đỉnh và Hứa Xuyên, lúc này nàng vẫn không quên tự hỏi đường sống rốt cuộc là gì.
"Trần Đỉnh, anh nói xem có phải đường sống ở cổng vào công viên hay không? Cái lồng không khí kia rất có thể là vì thu hút lực chú ý của chúng ta." Bùi Anh chần chừ nói.
Trần Đỉnh ngẩn người, nói: "Không loại trừ khả năng này." Hắn nói xong lại nhịn không được nhìn ra sau, âm thanh mang theo một chút bất an: "Nhưng anh không biết chúng ta có thể chạy tới đó kịp không."
Bùi Anh mấp máy miệng, kiên quyết nhìn hắn, "Hai người đi đi, không cần lo cho em đâu."
Hứa Xuyên vội vàng nhìn về phía Bùi Anh, sau đó lại nhìn qua Trần Đỉnh, hốt hoảng nói: "Cô đừng ngớ ngẩn, Trần Khả Mạn sẽ giết chết cô."
Hứa Xuyên vẫn luôn có hảo cảm với Bùi Anh, lúc hắn không ngừng tìm đường chết, chỉ có Bùi Anh không ác ngôn mắng chửi hắn, có đôi khi còn ra mặt giải vây.
Quan trọng nhất là, hắn sợ Trần Đỉnh sẽ không đồng ý với Bùi Anh, hắn là một tân nhân, hơn nữa còn là loại tâm nhân không đầu óc, không thể sống nổi trong trò chơi đáng sợ này.
Hắn cần phải đi theo người chơi lâu năm mới được.
Cho nên dù Bùi Anh đang bị thương sẽ liên lụy mình và Trần Đỉnh, nhưng Hứa Xuyên vẫn không muốn chạy một mình, bài học lần trước đã in quá sâu vào đầu hắn.
Thái độ và phản ứng của Trần Đỉnh không khác gì Hứa Xuyên suy đoán, sau khi nghe được Bùi Anh nói ra lời này, sắc mặt hắn lập tức trở nên khó coi, nói: "Muốn chạy thì chúng ta cùng nhau chạy, anh tuyệt đối sẽ không bỏ em lại."
Nước mắt Bùi Anh đảo quanh hốc mắt, nàng cũng không biết vì sao mình lại khóc, là vì biết mình sắp chết, hay bởi vì những lời này của Trần Đỉnh mà rơi nước mắt.
Nàng đột nhiên cảm thấy tử vong cũng không đáng sợ như tưởng tượng, nhưng trong lòng so với lúc trước càng thêm khổ sở.
Nếu như, nàng và Trần Đỉnh không bị cuốn vào trò chơi này thì tốt rồi.
Tuy nàng chỉ mới trải qua vài trò chơi, nhưng đã thấy nhiều lòng người hiểm ác, xác suất tử vong của nàng càng lúc càng cao, nhưng vẫn luôn giữ lấy chút thiện lương cuối cùng, thử giúp đỡ một ít tân nhân trong khả năng của mình.
Nếu thế giới này thật sự có thần linh.
Vậy xin ngài hãy thương tình nàng làm nhiều chuyện tốt như vậy, để Trần Đỉnh sống sót thật tốt đi, cho dù nàng chết cũng không sao.
Chỉ cần Trần Đỉnh có thể sống sót.
Nước mắt Bùi Anh bị gió cuốn bay đi, theo bước chạy của nàng mà biến mất vô tung vô ảnh.
Thích Lệ Phi chợt ngẩng đầu, ánh mắt thâm sâu như xuyên thấu qua khoảng không gian, nhìn vào cái gì đó, Hạ Nhạc Thiên đang tìm kiếm đồ vật thấy vậy thì khẩn trương hỏi: "Sao vậy?"
Thích Lệ Phi thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói: "Không có gì."
Hạ Nhạc Thiên ồ một tiếng, lại tiếp tục tìm tòi manh mối, nhưng vẫn không tìm ra cái gì có ích, ánh mắt cậu lại rơi xuống máy tính trên bàn, khẽ suy tư.
Đường sống có liên quan đến trang web kia sao?
*****
Trần Đỉnh vừa chạy vừa nói với Hứa Xuyên: "Cậu đỡ Bùi Anh, để tôi nhìn lại bản đồ công viên trò chơi."
Hứa Xuyên vội vàng nâng Bùi Anh, "Vậy anh mau xem đi."
Trần Đỉnh nhanh chóng quét mắt qua bản đồ, nhớ đại khái vị trí các hạng mục trò chơi ở gần đây, cuối cùng nói: "Không ổn rồi, dựa theo theo tốc độ này của chúng ta, cần hơn hai mươi phút mới có thể đến chỗ cổng vào."
Hứa Xuyên nghe Trần Đỉnh nói thì suýt chút nữa lảo đảo vấp ngã, vội vàng ổn định cơ thể đỡ lấy Bùi Anh, sốt ruột hô: "Sao lại lâu như vậy?"
Thể chất Trần Đỉnh vốn dĩ không tốt, không thể chịu được vận động kịch liệt trong thời gian dài, càng miễn bàn còn có Bùi Anh đang bị thương kéo chân sau, Hứa Xuyên đột nhiên cảm thấy tử thần đang cười tủm tỉm vẫy tay ở phía trước.
Bùi Anh áy náy tự trách, "Nếu không phải tại em liên lụy......"
"Bùi Anh, mặc kệ ra sao chúng ta cũng phải kiên trì, không đến phút cuối quyết không buông tay." Trần Đỉnh thở phì phò kiên định nói.
Bùi Anh không ngừng chảy nước mắt, liều mạng gật đầu.
Ba người chạy không bao lâu thì thể lực bắt đầu chạm đáy, mà lúc này Hứa Xuyên quay đầu nhìn phía sau, lập tức hoảng sợ hô lớn: "Trần Khả Mạn đuổi theo!"
Trần Đỉnh cùng Bùi Anh sợ hãi quay đầu, váy trên người Trần Khả Mạn đã nhuộm đỏ máu của Vương Thu Lệ, miệng há to đến độ không thể tưởng tượng nổi, con ngươi lồi lên nhìn chằm chằm ba người, vừa đuổi theo vừa rít gào thê lương: "Các ngươi đừng hòng trốn thoát!"
Hứa Xuyên thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất, Bùi Anh vội vàng nắm chặt tay hắn: "Hứa Xuyên!"
Hứa Xuyên cắn răng liều mạng chạy, ba người lại lập tức kéo rộng khoảng cách với Trần Khả Mạn, Trần Đỉnh đè nén sợ hãi liên tục quay đầu nhìn Trần Khả Mạn, sau đó nhanh chóng nói cho hai người: "Giữ nguyên tốc độ, tuyệt đối không thể chậm lại, tuy Trần Khả Mạn đã biến thành quỷ, nhưng tốc độ của cô ta cũng không nhanh hơn."
Bùi Anh nói: "Nói cách khác, chúng ta vẫn còn hy vọng sống."
Hiển nhiên, vì duy trì thế cân bằng nên trò chơi sẽ hạn chế tốc độ của Trần Khả Mạn, làm cô ta dù đã biến thành quỷ thì thể lực cũng không quá khác biệt với người chơi nữ.
Nhưng mà!
Lệ quỷ là không biết mỏi mệt, nó sẽ luôn duy trì tốc độ này đuổi theo người chơi, thẳng đến khi người chơi vì không ngừng chạy trốn mà mệt mỏi giảm tốc độ xuống, cuối cùng vẫn bị Trần Khả Mạn đuổi kịp rồi giết chết.
Trần Đỉnh rất nhanh ý thức được điểm này, sợ hãi tong lòng không ngừng dâng lên.
Mẹ nó, đường sống rốt cuộc là cái gì.
Hứa Xuyên liên lục nhìn ra sau, cuối cùng hoảng sợ phát hiện Trần Khả Mạn cách bọn họ càng lúc càng gần, cứ như vậy thì sớm muộn gì cũng bị Trần Khả Mạn đuổi kịp.
"Trần Đỉnh!! Anh mau nghĩ cách đi, chúng ta sắp bị Trần Khả Mạn tóm được rồi!" Hứa Xuyên sợ tới mức hét lớn.
Trần Đỉnh nôn nóng quát: "Câm miệng, cậu tưởng tôi không biết sao, tôi đang nghĩ biện pháp."
Nhưng dưới áp lực tử vong, Trần Đỉnh phát hiện suy nghĩ của mình trở nên lộn xộn, căn bản không nghĩ ra bất kỳ cái gì, bọn họ căn bản không có biện pháp chạy đến cổng vào kịp thời, chỉ vài phút nữa thôi, Trần Khả Mạn sẽ đuổi kịp!
Đến lúc đó bọn họ đều phải chết!
Đáng chết, đáng chết! Vì sao mình không phát hiện Trần Khả Mạn là quỷ sớm một chút!
Nhiều người như vậy, Nhậm Minh Lượng, còn có mình, Vương Tiểu Minh cùng Thích Lệ Phi --!
Trần Đỉnh chợt mở to mắt, nghĩ tới một chuyện rất quan trọng.
Từ từ.
Vương Tiểu Minh cùng Thích Lệ Phi!
Đúng, không sai, hau người họ đi đến cổng ra sớm hơn mình, vậy bọn họ nhất định sẽ phát hiện cổng ra bị một bức tường vô hình ngăn cản.
Quan trọng nhất là, vài lần nguy cơ trước đều được Vương Tiểu Minh giải quyết, có thể thấy được năng lực trinh thám và khả năng phân tích của cậu ta tuyệt đối hơn xa mình.
Ngay cả mình sau khi thấy tường không khí cũng biết được cổng ra không phải đường sống, thậm chí suy đoán ra đường sống nhất định có liên quan đến cổng vào.
Vậy Vương Tiểu Minh thì sao?
Manh mối cậu ta nghĩ ra nhất định sẽ nhiều hơn hắn.
Dọc theo đường đi hắn đều không thấy Vương Tiểu Minh cùng Thích Lệ Phi, cũng không thấy hai người quay lại, nói cách khác -- Vương Tiểu Minh cùng Thích Lệ Phi rất có thể đã sớm đi đến cổng vào.
Có lẽ hai người kia đang tìm kiếm đường sống!
Suy nghĩ Trần Đỉnh càng ngày càng rõ ràng, hiện tại hắn chỉ cần bảo đảm mình không bị lệ quỷ giết chết, gắng gượng đến khi hai hai kia tìm được đường sống mới thôi.
Đây là biện pháp duy nhất hắn nghĩ ra.
"Xong rồi xong rồi, chúng ta thật sự xong rồi! Trần Khả Mạn sắp đến rồi!" Hứa Xuyên tuyệt vọng gào thét, nhưng có gào rống cỡ nào vẫn không làm du khách xung quanh để ý đến.
Mỗi du khách đều cười hi hi ha ha, đi về phía trò chơi mình yêu thích, thậm chí còn có vài đứa trẻ năm sáu tuổi cầm bong bóng nhảy nhót.
Hứa Xuyên tuyệt vọng từng chút một.
Hắn thật sự sắp chết.
Sắc mặt Bùi Anh cũng càng ngày càng tái nhợt, miệng vết thương bị xé rách chậm rãi chảy máu, nàng đã cảm thấy mình đã không thể chạy nổi nữa, hai chân như nặng như rót chì, mỗi một bước đều tiêu hao chút sức lực cuối cùng của nàng.
Cùng lúc đó, bởi vì tốc độ Bùi Anh chậm lại, dẫn đến Hứa Xuyên và Trần Đỉnh không thể không chậm lại, vốn dĩ thể lực hai người cũng chống đỡ hết nổi, lại còn phải đỡ Bùi Anh chạy, càng háo phí thể lực hơn.
Dậu đổ bìm leo.
Đây là từ duy nhất xuất hiện trong đầu Trần Đỉnh.
Không thể tiếp tục chạy nữa.
Lúc trước hắn đoán phải vài phút nữa Trần Khả Mạn mới có thể đuổi kịp, nhưng hiện tại, nhiều nhất là hai phút, Trần Khả Mạn sẽ túm gọn ba người họ.
Bùi Anh không chạy được nữa, gần như là bị hai người kéo theo mới có thể tiến lên, nàng bắt đầu giãy giụa, nhưng sức lực mỏng manh đáng thương, "Buông, buông em ra đi. Em không thể liên lụy...... Liên lụy hai người."
Hứa Xuyên cũng rất muốn buông tay, nhưng hắn không thể, hắn chỉ có thể cắn răng liều mạng kéo Bùi Anh theo, nói cũng không nói nổi.
Vận động kịch liệt làm Hứa Xuyên cảm giác phổi của mình giống như sắp nổ tung, cổ họng nói cũng đau muốn bốc khói.
Trần Đỉnh gắt gao giữ lấy Bùi Anh, chạy quá nhanh làm hắn hô hấp cũng khó khăn, nhưng vào thời điểm này hắn vẫn gào thét: "Bùi, Bùi Anh em ráng kiên trì!! Anh nhất định sẽ, sẽ nghĩ ra biện pháp!"
Hứa Xuyên cũng không rảnh kiêng dè Trần Đỉnh nữa, quát: "Mẹ nó anh nói thì hay lắm!!! Ông đây sắp kiên trì không nổi nữa rồi! Tôi sắp chết --!"
Trần Đỉnh liều mạng nghĩ biện pháp, ánh mắt chợt chạm đến đến trò chơi bánh xe quay cách đó không xa, một ý tưởng lớn mật hiện lên trong đầu.
Hắn khẽ cắn môi, kéo Bùi Anh cùng Hứa Xuyên: "Đi! Đi đến chỗ bánh xe quay."
Trần Khả Mạn cách bọn họ càng lúc càng gần, ánh mắt tham lam không chút nào che giấu, há to miệng: "Ta đuổi kịp các ngươi!"
Lúc này đầu óc Hứa Xuyên đã trống rỗng, Trần Đỉnh nói gì hắn làm cái đó, dù phía trước là vực thẳm hắn cũng không chút do dự nhảy!
Bùi Anh lập tức ý thức được Trần Đỉnh muốn làm gì, có chút tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Bánh xe quay, cũng là một đường chết......
Trần Đỉnh, chẳng lẽ chúng ta thật sự phải chết ở chỗ này sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất