Trên Dưới Sư Môn Đều Không Đúng

Chương 6: Con giao vô liêm sỉ

Trước Sau
Khi Bùi Vân Thư đến chỗ của tam sư huynh, thì nghe tiểu đồng của hắn báo lại là Vân Man đã dẫn Vân Vong xuống núi mua đồ rồi.

Bùi Vân Thư nghe vậy cau mày, tiểu đồng của tam sư huynh hỏi: “Sư huynh có việc gấp sao?”

Quả trứng kia bị đặt trong túi trữ vật, người khác không nhìn thấy, Bùi Vân Thư lắc đầu nói: “Không có gì.”

Sau khi ngự kiếm rời đi, Thanh Việt kiếm biết tâm ý của y, thả chậm tốc độ lại, mang y phi hành lung tung không có mục đích.

Bùi Vân Thư lấy trứng trong túi trữ vật ra, vừa cầm trong tay sẽ bắt đầu thấy ấm lên ngay, y có thể cảm nhận được rõ ràng, quả trứng này có sự sống.

Bảo là đem luộc ăn cũng chỉ là nói miệng, Bùi Vân Thư thở dài, Thanh Việt kiếm dưới chân đổi hướng, tăng tốc bay đến sau núi.

Quả trứng này bên cạnh y cả đêm, đối với khứu giác của yêu thú, người y đã mang theo mùi của quả trứng, nên mong là con yêu thú có quan hệ với nó nghe được mùi sẽ xuất hiện, vì y cũng tò mò, vì sao quả trứng này có thể nằm trên giường y.

Tới sau núi, Bùi Vân Thư thu kiếm, ôm cái trứng to chừng bàn tay dạo bước, tùy ý đi lại trong rừng.

Thật ra Vô Chỉ phong còn bao gồm cả mấy đỉnh núi xung quanh, linh khí sung túc, có không ít yêu thú, trong có vài con đã sinh linh trí.

Bùi Vân Thư đã đi được một canh giờ, chợt nghe phía trước có tiếng nước chảy róc rách, y nhớ lại ảo cảnh tối hôm qua trong dục phòng, dừng bước, một hồi sau, mới tiếp tục cất bước đi về phía trước.

Lướt qua hàng cây cối trùng điệp, một dòng suối trong suốt nhẹ nhàng chảy xuôi xuất hiện trước mắt y.

Nước cạn như vậy, sao có thể chứa được con rắn to đến thế, nét mặt Bùi Vân Thư giãn ra, đang muốn rời đi thì quả trứng trong tay chợt lắc lư về hướng con suối, Bùi Vân Thư không nghĩ là nó sẽ động đậy, bất ngờ không kịp chuẩn bị, quả trứng lập tức rớt khỏi tay y.

Nó rơi lịch bịch xuống đất, nhưng không vỡ tan, mà nhanh chóng lăn về phía dòng suối, “tõm” một tiếng rơi xuống nước.

Bùi Vân Thư cùng đi theo nó đến bên dòng suối, nước bao bọc lấy quả trứng đen, trứng trong nước dường như cuối cùng cũng được thoải mái, an phận nằm đó không nhúc nhích.

Dòng nước chảy xiết, trong lòng Bùi Vân Thư hơi động, đưa tay ra chạm thử vào nước, một cảm giác mát mẻ dễ chịu.

Đã đi lâu như vậy, mà nơi này phong quang lại thích ý như thế, y bày ra một cái kết giới, đi tới chỗ quả trứng, đang muốn tháo giày ra, bỗng nhiên kết giới truyền đến một tiếng gợn sóng.

Một con ưng to lớn đang tấn công ở trên kết giới, hai vuốt nó sắc nhọn, hai con mắt tham lam nhìn thẳng vào Bùi Vân Thư, sau khi Bùi Vân Thư nhìn nó, nó lại càng kích động hơn nữa, bắt đầu công kích vào kết giới.

Bùi Vân Thư cau mày, thi triển một thuật pháp, con ưng kêu lên một tiếng, hóa thành nhân hình.

Một nam nhân thân mang huyền y ngã trên đất, bị Bùi Vân Thư dùng pháp bảo trói lại, chỉ có thể ngước gương mặt tái nhợt lên, “Tiên trưởng tha mạng!”

Bùi Vân Thư áo quần như tuyết, lẳng lặng nhìn hắn, “Vì sao ngươi tấn công ta?”

Trên gương mặt nhợt nhạt của nam nhân gợi lện một nụ cười phóng túng, “Không ngờ là tiên trưởng có thể đẻ trứng, nhất thời không kiềm được, đang bay qua, định đáp xuống kêu tiên trưởng đẻ trứng cho ta nữa.”

Phút chốc, Thanh Việt kiếm bay tới cổ yêu thú, thân kiếm run rẩy.

Bùi Vân Thư tức giận đến lồng ngực hơi phập phồng, y vung tay áo, kình phong lập tức cuốn lấy người trước mắt quăng lên trời.

“Tiên trưởng!” Tiếng kêu khản cổ của con ưng càng ngày càng xa, “Sao không ký khế ước với ta—— ”

Thanh Việt kiếm trở về đến bên cạnh chủ nhân, chuôi kiếm lạnh lẽo nhẹ nhàng vuốt gò má Bùi Vân Thư.

Bùi Vân Thư nắm nó trong tay, xoay người định lấy quả trứng trong suối đi, cái xoay người này, lại đối mắt với một đôi mắt đỏ như máu.

Con giao chiếm cứ toàn bộ dòng suối nhìn y, cúi thấp đầu, hàm răng nhọn cắn quả trứng đặt bên bờ sông.



Dòng nước chảy xuống theo đầu rắn, Bùi Vân Thư bỗng nhiên phát hiện, không biết từ khi nào, xung quanh đã không còn một tiếng tạp âm nào.

Bùi Vân Thư lùi về sau hai bước, chóp mũi nhỏ mồ hôi, nhìn chăm chăm vào con rắn đột nhiên xuất hiện này.

Mặc dù là giao, nhưng trông vẫn là rắn, còn là một con rắn to đáng sợ.

Y cắn răng, bờ môi truyền đến cảm giác nhói đau, nhưng có thể giúp y duy trì sự bình tĩnh.

Không ngờ môi vừa nghe được mùi máu tanh, con rắn liền giương mắt nhắm thẳng vào Bùi Vân Thư, giọt máu vừa mới tràn ra trên môi, ngưng tụ lại bay đến trước mặt con giao, chiếc lưỡi rắn đỏ tươi duỗi ra, cuốn lấy máu đang lửng lơ.

Sau khi nếm được vị, đôi mắt đỏ như máu đó lại chuyển qua mặt của Bùi Vân Thư.

Bùi Vân Thư vội vã liếm đi vết máu trên môi, ngậm lấy bờ môi đã bị thương, ánh mắt cảnh giác, chỉ lo nó lại cuốn đi máu trên môi y.

Con giao lại lè lưỡi rắn ra, một dòng nước trong suối bay lên trời, cách y phục cuốn lấy đôi chân Bùi Vân Thư.

Giày của y chưa cởi, nước thấm vào y phục, lần từ mắt cá chân tiến dần lên trên.

Bùi Vân Thư cầm Thanh Việt kiếm chém, rút kiếm chém nước nước càng chảy, trái lại còn làm dòng suối chia thành nhiều dòng nước nhỏ, bốn phương tám hướng kề cận với da thịt.

Cảm giác mát mẻ làm cho toàn thân Bùi Vân Thư run lên một cái, pháp bảo cùng bùa chú vứt ra hết cái này đến cái khác, lại không làm gì được dòng nước đang chậm rãi đi lên.

Y bị khi dễ đến đỏ cả khóe mắt, lại nhẫn nhịn không nói một lời nào, nhưng không lâu lắm, tất cả chợt dừng lại.

Nhưng chỉ có duy nhất một dòng, ở trên cổ Bùi Vân Thư, theo gò má của y bò lên khóe mắt, xúc cảm lạnh lẽo phủ con mắt, tựa như muốn an ủi vổ về y.

Cảm giác này rất thoải mái, nhưng oan ức đầy bụng bị y mạnh mẽ đè nén, làm tay đang cầm kiếm hơi run rẩy.

Đã một chân bước vào Kim Đan, giữa ban ngày ban mặt lại bị một con yêu thú bắt nạt đến chật vật như vậy.

Màu đỏ nơi khóe mắt đỏ ý càng đậm thêm, dòng nước suối cuối cùng cũng tan ra, con giao đen nằm chen trong dòng nước nhỏ hẹp nghi hoặc nghiêng đầu rắn, giọng nói khàn khàn từ trong miệng phát ra.

“Khó chịu sao?”

Tay Bùi Vân Thư cầm kiếm run lên, nhưng không nói lời nào.

Giao nhìn y cả buổi, cuối cùng lấy quả trứng đen nằm bên cạnh, mang ý lấy lòng đẩy qua bên người Bùi Vân Thư.

*

Quả trứng màu đen đó, sau cùng vẫn là bị hắc giao nuốt.

Vì để biểu diễn ăn như thế nào, tốc độ nuốt của nó rất chậm, cuối cùng thì Bùi Vân Thư cũng coi như là biết cái trứng này ai đưa tới, bởi vì sau khi hắc giao nuốt quả trứng xong, không biết từ đâu lấy ra một quả khác nữa, lại đẩy ra trước mặt Bùi Vân Thư một lần nữa.

Trong ánh mắt đỏ như máu mang một hàm nghĩa rõ ràng, nó bảo Bùi Vân Thư cũng ăn đi.

Bùi Vân Thư cụp mắt liếc nhìn trứng đen dưới chân, dưới sự bức bách của thực lực không đủ, y cầm lấy quả trứng, nhưng cũng không định dùng tay. ngôn tình tổng tài

Chỉ có thể oan ức Thanh Việt kiếm, dùng mũi kiếm chọc ra một vết nứt to bằng ngón tay, môi gần kề vết nứt.

Vốn tưởng là sẽ có mùi tanh xộc đến, không nghĩ là chất lỏng trong trứng trong veo ấm nóng, vừa mới vào trong môi, một dòng nước ấm lập tức chảy vào ngũ tạng phế phủ.

Ánh mắt Bùi Vân Thư càng ngày càng mơ hồ, khuôn mặt càng lúc càng đỏ lên, khi y ăn xong một quả trứng thì như là đã uống say vậy, thùy tai đầy đặn đỏ lên như ứ máu, ngất ngất ngây ngây muốn ngã xuống đất.

Dòng nước tạo thành một chiếc giường mềm mại dưới người y, Bùi Vân Thư nằm trên mặt giường nước, nghiêng người co lại, tóc đen che phủ gò má, khuôn mặt ửng đỏ, ngủ đến ngọt ngào.



Giường nước mang theo y chậm rãi di chuyển đến chỗ hắc giao, Thanh Việt kiếm bị kết giới bộc lấy, đâm chém lung tung muốn đi ra, nhưng không tài nào thoát được.

Đuôi của hắc giao trong dòng suối nhỏ hẹp bắt đầu vỗ lung tung lên mặt nước, chờ cho Bùi Vân Thư vừa đến gần, cái đuôi rắn háo hức không kịp đợi quấn lên.

Nửa người trên hóa thành hình người, ôm lấy mỹ nhân đang say ngủ, xà yêu vô cùng tuấn mỹ, duỗi ra chiếc lưỡi rắn đáng sợ, liếm lên nét ửng đỏ trên mặt Bùi Vân Thư.

*

Bùi Vân Thư ngủ một giấc cực kỳ sảng khoái, lúc tỉnh dậy thì thấy trăng sáng treo trên đỉnh đầu cùng bầu trời đầy sao, còn cả một chút mơ màng và thất thần.

Thanh Việt kiếm nhảy lên một cái, bay đến bên cạnh cọ lên người y, vỏ kiếm lạnh lẽo làm cho Bùi Vân Thư sinh ra cảm giác chân thật, cuối cùng cũng có thể hồi thần từ trong giấc mộng thư thái kia.

Lúc này y mới phát hiện, y đang nằm trên cây đại thụ to lớn, cành cây tráng kiện tạo thành hình một cái giường tự nhiên vô cùng an toàn, lá xanh bên người hơi rung nhẹ, Bùi Vân Thư đứng dậy, ngoại sam trên người cũng theo đó trượt xuống.

Gió mát từ đâu thổi đến, đêm tối an bình, cho dù bóng tối bao phủ khắp xung quanh, nhưng trong lòng y lại đặc biệt thanh thản, khóe môi Bùi Vân Thư cong cong, từ trên cây nhảy xuống.

Bốn phía không có bóng dáng con rắn kia, Bùi Vân Thư nhớ lại quả trứng và dòng nước, dường như trong lòng loáng thoáng hiểu được ý nghĩ của con rắn kia.

Bởi vì nó cảm thấy nước thoải mái, nên muốn làm cho y cũng thấy thoải mái như vậy, bởi vì cảm thấy trứng ăn ngon, nên cũng muốn lấy trứng tặng cho y.

Bùi Vân Thư lắc lắc đầu, đè xuống những suy nghĩ hoang đường này.

Quả trứng đen đó không biết là thứ gì, tới bây giờ, Bùi Vân Thư vẫn còn cảm thấy bên trong thân thể như được ngâm qua nước ấm, cả người nhẹ nhàng thoải mái, tốc độ di chuyển của linh khí, cũng nhanh hơn rất nhiều.

Bên cạnh vang lên tiếng nước ào ào, vài con gà rừng sau núi bị bẻ gãy cánh bị quăng đến trước mặt Bùi Vân Thư, Bùi Vân Thư ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy trong khe nước có một cái nam nhân trần trụi đi đến.

Ánh trăng mờ chiếu lên yêu văn trên mặt hắn, tà khí dưới đôi huyết mâu tuôn ra.

Bùi Vân Thư nhanh chóng nghiêng đầu đi, lấy một bộ y phục trong túi trữ vật ra ném tới trước mặt xà yêu, “Mặc vào.”

Xà yêu để người ướt nhẹp mặc áo bào vào, mái tóc còn đen hơn trời đêm xõa sau lưng, chân trần bước đến chỗ Bùi Vân Thư.

Bùi Vân Thư bất giác lui về sau, lùi mãi đến tới bên cây.

Bộ y phục này đối với xà yêu, có phần quá nhỏ, làm lộ cổ tay ra, rõ ràng là đạo bào, lại không vì khí tức của hắn mà tăng thêm được một chút hòa hoãn nào.

Càng ngày hắn càng đến gần hơn, Bùi Vân Thư đưa tay ra khước từ, xà yêu lại theo động tác của hắn, nắm lấy hai tay y, đỡ y lên thân cây đại thụ tráng kiện.

Đột nhiên Bùi Vân Thư nhớ lại trước đó rất lâu, y từng đọc một ít thoại bản.

Rắn hóa giao, lại hóa rồng, nhưng vô luận là rắn là giao hay là long, đều tương đồng một bản tính, là thứ không biết xấu hổ lấy sắc dục là bản năng.

Mặt y nhuộm lên lớp màu đỏ mỏng, trên tay tăng thêm khí lực, nhưng lại không có cách nào thoát khỏi cái nắm tay chặt chẽ vững vàng của hắn, “Ngươi muốn làm gì?”

Xà yêu cúi đầu, nhẹ nhàng hôn một cái lên khóe môi y, khí lạnh ẩm ướt như một loại vảy của một loài động vật nào đó vảy, hai bên thái dương của hắn, có hai cục u nhỏ hơi nhô ra, đó là sừng rồng còn chưa mọc.

Cái hôn nhẹ này làm cho Bùi Vân Thư thay đổi sắc mặt, nhưng y còn chưa kịp làm gì, hắc giao đã lui người lại, sau khi lui lại dường như còn ôm ấp nghi hoặc với sự ngẩn ngơ của y, khí tức lạnh như băng lại tràn đến.

Bùi Vân Thư che miệng, vội vã chạy đi từ bên người hắn.

Con gà gãy cánh đến cả kêu cũng không dám kêu, đang ngoan ngoãn tự nhổ lông trên người mình, vừa chịu đau vừa nhổ sạch lông.

Bùi Vân Thư ngồi bên cạnh đống lửa, một tay nắm Thanh Việt kiếm, một tay cẩn thận che môi, lén lút dùng dư quang liếc qua bốn phía, muốn đi, lại không biết xà yêu kia có chịu thả y đi không.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau