Trên Dưới Sư Môn Đều Không Đúng

Chương 45: Sư đệ đã không còn tình căn

Trước Sau
Giải đấu tu chân cần phải đến khi mặt trời lên cao mới bắt đầu, người tham gia toàn là thanh niên tuấn kiệt trong giới tu chân, là anh tài tương lai mang trong mình rất nhiều kỳ vọng của môn phái, Bùi Vân Thư cùng với các sư huynh của y, trừ Chúc Vưu vừa mới nhập môn ra, thì ai cũng phải tham gia giải đấu.

Lúc đến Vô Chỉ phong thì các sư huynh đã đứng chờ từ sớm, Lăng Thanh chân nhân dẫn đầu tất cả đi đến địa điểm tổ chức.

Đan Thủy tông dùng cả một ngọn núi cao làm chỗ so tài, các đại năng nổi danh trong tu chân giới ngồi trên cao, có các tiền bối ở đây, nên đệ tử đứng dưới không ai dám làm bừa, tất cả cùng đứng nghiêm, vẻ mặt nghiêm nghị.

Bùi Vân Thư và các sư huynh đứng lẫn trong các đệ tử của Đan Thủy tông, chỉ cần bên người không có Chúc Vưu, thì y có thể thoải mái bày ra gương mặt hờ hững.

Y thân mang bạch y, lạnh lùng như băng, khi lẳng lặng đứng tại chỗ thì như một ngọn núi tuyết vậy, sáng nay tam sư huynh vừa gặp mặt y, đã lập tức cảm thấy có gì đó không đúng lắm rồi, lúc này càng không nhịn được hỏi: “Sư đệ, có phải tâm trạng không tốt không?”

Lúc nhìn thấy sư đệ dùng sắc mặt lạnh lùng đối mặt với tiểu sư đệ mới đến thì tâm tình của hắn rất sung sướng, nhưng khi sư đệ mặt lạnh với hắn thì thế nào cũng không thấy vui nổi.

Mấy ngày trước đó khi say rượu thì vẫn còn nhu hòa như thế, sao mà hôm nay, sắc lại lạnh như kiếm mới rời vỏ thế này?

Ánh mắt của hắn chăm chú dán chặt vào mặt Bùi Vân Thư, nhưng Bùi Vân Thư vẫn không nhúc nhích, nét mặt không gợn sóng, giọng nói cũng rất lạnh, “Đệ không sao.”

Tam sư huynh ngẩn ra, bàn tay đang phe phẩy quạt của hắn vô thức ngừng lại, trong lòng không khỏi cảm thấy có gì đó không ổn, nhấc chân tiến thêm một bước lại gần Bùi Vân Thư, thấp giọng nói: “Vân Thư sư đệ, nếu như trong lòng đệ thấy không thoải mái, thì cứ việc nói cho sư huynh biết. Có cần mượn say rượu tiêu sầu, chỗ của sư huynh đây vẫn còn rất nhiều.”

Cuối cùng thì Bùi Vân Thư cũng chịu ngẩng đầu nhìn hắn một cái, chỉ là chờ Vân Man còn chưa kịp nở nụ cười, đã đối diện với con ngươi đen bóng không chút tình cảm của y, nghe tiếng y nói: “Tam sư huynh, đệ không sao, không cần lo lắng.”

Không khí quanh người y cực kì nhạt, giọng điệu cũng nhạt, nhị sư huynh nhăn nhăn mày, đánh giá y một lượt từ trên xuống dưới hắn, chợt đưa tay về phía cổ tay y sờ soạng, “Sư đệ có phải là thân thể là không khỏe không? Để sư huynh cầm tay bắt mạch cho đệ.”

Bùi Vân Thư nghiêng người tranh đi, y ngước mắt, ánh nhìn lướt qua người từng vị sư huynh.

“Đệ không sao,” Y nói, “Chỉ có điều, mấy ngày trước, sư tổ đã rút đi tơ tình của đệ mà thôi.”

Đại sư huynh vẫn luôn trầm mặc không nói chuyện chợt siết chặt tay, con ngươi hắn chợt co rút thật nhanh, không nhịn được tiến về phía trước một bước, giọng nói lạnh lẽo, “Đệ nói gì —— ”

Bùi Vân Thư liếc nhìn qua bàn tay đang run lên của hắn, như thật sự đã bị rút đi tơ tình vậy, trong lòng vừa không vui cũng chẳng thấy buồn, y cụp mắt, lạnh đến mức dù có là độ gió xuân tháng năm, cũng đổi thành trời đông giá rét tháng hai, “Sư đệ đã không còn tơ tình rồi.”

Tam sư huynh cắn răng, trong miệng dâng lên từng đợt mùi máu tanh nồng, thời khắc này đến ngay cả cười hắn cũng không làm nổi, cơ thịt trên mặt cứng ngắc, chỉ cảm thấy trong lòng như bị chọc phá thành một cái hang lớn, gió thổi thông thống quét từ cửa hang bao phủ toàn bộ lục phủ ngũ tạng, “Sư đệ, không nên nói đùa với các sư huynh.”

Rút tơ tình rồi, thì sẽ không còn thất tình lục dục nữa, tại sao sư tổ lại rút tơ tình sư đệ chứ.

Câu chuyện tiếu lâm này thật sự không có chút buồn cười nào, thậm chí còn khiến người ta rét buốt cả người.

Nhưng lời vừa dứt, tam sư huynh chỉ nhận được đáp án từ đôi con ngươi đen láy vô dục vô cầu của Bùi Vân Thư, một ánh nhìn thản nhiên lướt qua.

Sư tổ tu là Vô Tình đạo, nhưng người tu Vô Tình đạo còn không tự rút đi tình căn của mình, vậy thì tại sao sư tổ lại rút tình căn của Tứ sư đệ!

Vân Man vội vàng quay đầu lại, mắt trợn to như sắp nứt ra đến nơi nhìn chăm chăm vào Vân Thành, “Nhị sư huynh, tơ tình bị rút rồi còn có thể —— ”

“Không thể làm gì được nữa,” Gương mặt của Vân Thành không cảm xúc, hai tay hắn chắp sau lưng, như chẳng hề bị đả động đến, nhưng ánh mắt nhìn Bùi Vân Thư, tròng mắt nặng nề tối đen, đang chứa đựng một màn mưa xối xả, “Tứ sư đệ, đệ đối với sư huynh… thật sự không còn bất cứ một cảm xúc gì sao?”

Bùi Vân Thư im lặng trong chốc lát, sau đó, chậm rãi nhẹ nhàng gật đầu.

Dù là lúc không còn ký ức thì cơ thể y vẫn luôn ghi nhớ rất nhiều thứ. Thấy sư huynh là sợ hãi, thấy sư phụ là đau lòng.



Y không biết mình đã quên đi điều gì, nhưng theo lời của sư tổ, những ký ức mà y đã quên ấy, mang vạn phần đau khổ.

Lúc say cầu xin sư huynh đừng đánh gãy chân mình, một bản thân như vậy, đến chính Bùi Vân Thư cũng thấy lạ lẫm và hoang đường vô cùng.

Phải trải qua chuyện gì, y mới trở nên như thế chứ?

Nhưng chắc không phải là chuyện tốt đẹp gì.

Sư tổ sợ ảnh hưởng đạo tâm của y, thậm chí cả sư phụ cũng từng lạnh lùng nói với y: “Vân Thư, đạo tâm ngươi bất ổn.”

Nhắc tới cũng buồn cười, sư phụ nói y như vậy, chính là vì Vân Vong tiểu sư đệ, mà tiểu sư đệ đã thành sư tổ, lại cũng chính là sư tổ lo rằng đạo tâm y bất ổn.

So với lời nói lạnh lùng của sư phụ thì điều mà sư tổ lo sẽ làm ảnh hưởng đến đạo tâm của y, là chuyện như thế nào nhỉ?

Ánh mắt của cả ba sư huynh chăm chú dán lấy Bùi Vân Thư, biểu tình của ba người rất căng thẳng, phảng phất như mỗi một câu từ trong miệng Bùi Vân Thư, như một tấm phù chú quyết định sinh tử.

Mà một cái gật đầu này của y, làm tất cả tưởng như mình đang bị thả rơi xuống đáy vực sâu.

Cả người lạnh toát, hô hấp khó khăn.

Bàn tay đang gác sau lưng của Vân Thành, trong lòng bàn tay đã tràn ra máu tươi.

Đôi mắt với khóe mắt ửng đỏ cứ quẩn quanh quanh quẩn trong mỗi đêm mơ, ngày ấy sư đệ khi say còn có thể đỏ mắt rơi lệ, thế mà mới chỉ đôi ba ngày sau, đã không còn tình cảm nữa rồi.

Hắn đẩy Vân Man đang đứng chắn trước mình ra, không màng đến Vân Cảnh còn đang sững sờ bên cạnh, đi thẳng tới trước mặt Bùi Vân Thư.

Các sư huynh đệ ở các phong khác cũng phát giác có gì đó không ổn, cùng nhìn về phía này, còn có người giương giọng hỏi: “Sư đệ, có gì không đúng sao?”

Vân Thành bỏ mặc ngoài tai.

Đến khi hắn đã đứng trước mặt Bùi Vân Thư, Bùi Vân Thư cũng chỉ nhẹ nhàng đảo mắt nhìn hắn.

Cái nhìn này của y cực kỳ bình thản, giống như Vân Thành với y, bất quá cũng chỉ là một người vô cùng bình thường trong sư môn mà thôi.

Còn không bằng ánh mắt ngày ấy sư đệ nhìn hắn, ngày mà hắn giết con hồ ly kia.

Vân Thành kéo lấy lọn tóc vén bên tai y, tay lướt qua viền mặt trắng nõn của y, khóe miệng hơi cong lên ý cười, “Sư đệ, cho dù sư huynh có làm như thế này, thì trong lòng đệ cũng không có cảm giác gì sao?”

Máu tươi trong lòng bàn tay chảy theo đầu ngón tay, vẽ ra một vệt màu đỏ sẫm trên mặt tứ sư đệ.

Bùi Vân Thư chỉ nhìn hắn, không đáp lại.

Các sư huynh ở phong khác đã cau mày đi qua nơi này, thấp giọng quát: “Vân Thành!”

Sắc thái trong mắt Vân Thành biến lạnh, đen tối chìm nổi không thấy đáy, dường như hắn không nghe được tiếng quát tháo của người khác, lập một cái kết giới bao phủ lấy hắn và Bùi Vân Thư, ở ngay trước mặt tất cả mọi người, như bị mất trí, nâng cằm của sư đệ lên, cúi đầu ghé đến gần.

Nhưng môi hắn còn chưa kịp chạm đến môi của sư đệ, hắn đã đóng băng tại chỗ.



Vân Thành cúi đầu, Thanh Việt kiếm vẫn còn mang vỏ, đang lạnh lùng chắn trước ngực hắn.

Thoắt cái, đã có sư huynh đệ nào đó đã hợp lực phá tan được kết giới của hắn, bọn họ kéo Vân Thành ra xa, dùng mấy tấm lá xanh chặn lại tầm mắt tò mò hóng chuyện của những môn phái khác.

Vân Thành im lặng để bị lôi đi, chỉ có con ngươi tối đen là vẫn chăm chăm dõi theo Bùi Vân Thư, tầm mắt không dịch chuyển dù chỉ một phân.

Nhưng biểu tình của sư đệ lại không có một chút thay đổi nào, thậm chí ngay cả liếc nhìn Vân Thành một cái thôi cũng chẳng có, chỉ lấy khăn tay trong tay áo ra, sau khi lau đi bên máu tươi mặt, lại nhàn nhạt tầm mắt dời đi.

“Vân Thành, ngươi có phải mất trí rồi hay không!” Đại đệ tử của chưởng môn lạnh lùng nói, “Ngay giải đấu tu chân, mà ngươi định làm gì Vân Thư hả!”

“Đó là sư đệ của ngươi!”

Làm gì?

Chỉ là làm chút chuyện gì đó có thể khiến tâm tình sư đệ dậy sóng mà thôi, dù cho là cái ngày mà sư đệ bóp nát mộc bài của tông môn, sư đệ quyết phải rời khỏi sư môn đi chẳng nữa, thì cũng tốt hơn bây giờ rất nhiều.

Vân Thành chầm chậm bật ra một tiếng cười khẽ, hắn đang định nói gì đó, lại thấy từ chân trời có một tia sáng trắng lóe lên, sư tổ một thân áo bào trắng tinh, vô tình vô dục đáp xuống, đứng trên đài cao.

Ý cười của Vân Thành thoáng ngừng, mi tâm hắn nhuộm đầy mờ mịt, nhìn về phía sư tổ.

Chưởng môn của các môn phái khác và các trưởng lão đang ngồi trên đài vội vàng đứng lên ngay lập tức, vấn an với Vô Vong Tôn giả, Vô Vong Tôn giả khẽ vuốt cằm, hắn ngồi ở ngay giữa, ánh mắt đảo một vòng qua một đám thanh niên tuấn kiệt bên dưới, lập tức trông thấy Bùi Vân Thư đang đứng hòa mình vào đám đông.

Quanh người Bùi Vân Thư như có một lớp khói sương bủa vây phủ lấy, trên mặt chưa từng có nụ cười, ánh mắt cũng không mang vui buồn.

Rất nhiều đệ tử cùng trông ngóng hướng tầm mắt về phía y, nhưng Bùi Vân Thư như chưa từng nhận ra, thậm chí đến ngay cả ngẩng đầu nhìn lên trên, cũng chẳng có lấy một lần.

Hàng mi dài của Vô Vong Tôn giả run rẩy, hắn buông mi mắt xuống.

Sau một chốc, lại không nhịn được nhìn lại.

Nhưng dù cho biểu cảm của các sư huynh có là đại biến, Bùi Vân Thư cũng hoàn toàn không bị ảnh hưởng, y chỉ đứng lặng một chỗ, nhắm chặt mắt lại, để linh khí vận chuyển quanh thân mình.

Thật sự đã trở thành hình ảnh trong tưởng tượng của Vô Vong Tôn giả.

Vô Vong Tôn giả nhìn y hồi lâu, bỗng nhiên chợt nhớ lại thứ gì, nghiêng người nhìn về phía sau Lăng Thanh chân nhân.

Cái tên đệ tử mới nhận đó quả nhiên đang đứng đằng sau Lăng Thanh chân nhân, thân hình thon dài, biểu tình trên khuôn mặt tuấn mỹ cũng là nhàn nhạt, đang nhìn thẳng xuống phía dưới.

Chợt cảnh tượng Bùi Vân Thư ôm lấy cổ, đỏ mặt vùi đầu vào trong ngực hắn ta, trong mắt còn mang theo ánh nước long lanh, nhẹ nhàng nỉ non một tiếng “tiểu sư đệ” tái hiện lại trong đầu.

Ngón tay Vô Vong Tôn giả run lên.

Lại không tự chủ được thầm nghĩ, nếu như người mà Bùi Vân Thư vòng tay ôm là hắn, y tựa mình trong ngực hắn, mang theo hương rượu nồng nàn nở nụ cười với hắn, gọi hắn: “Tiểu sư đệ.”

Gương mặt say sưa ửng hồng, khóe mắt đuôi mày hé nở.

Chắc chắn sẽ là phong cảnh tươi đẹp rực rỡ nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau