Trên Dưới Sư Môn Đều Không Đúng

Chương 87: Con của sư đệ?

Trước Sau
“Bức tranh này không phải là yêu pháp, mà là một pháp bảo,” Sắc mặt Bách Lý Qua không thể gọi là đẹp, hắn trải bức họa lên bàn, vuốt ve mặt vải thấm màu, “Thứ có thể giam giữ được một tu sĩ Nguyên Anh trong nháy mắt, huống chi thần thức của Vân Thư đã vượt xa Nguyên Anh, vật này chắc chắn là một loại pháp bảo hiếm thấy.”

Hoa Nguyệt sốt ruột đi qua đi lại, “Trước khi Vân Thư bị nó hút vào, ta hoàn toàn không hề phát hiện ra một chút linh khí nào ra.”

Nền tranh là tấm vải trơn nhẵn, giống như lụa mà không phải lụa, thuốc màu dùng để vẽ Bùi Vân Thư cũng rất đậm màu rất đẹp, môi đỏ da phấn, đến sợi tóc phiêu dật cũng được vẽ chi tiết. Tấm vải trông thì mỏng manh, nhưng lại cực kỳ chắc chắn, không thể xé rách một cách dễ dàng.

Chúc Vưu mặt không đổi sắc đứng bên cạnh bàn nhìn Bùi Vân Thư trong tranh, bầu không khí quanh người hắn âm u nặng nề, cất chứa sự hung bạo sắp không thể đè nén được.

Từ sau khi Thanh Phong công tử nhìn thấy cuộn tranh thì trở nên hơi kỳ lạ, hắn hãy còn đang hoảng hốt xuất thần, nhưng lúc này lại không có ai chú ý tới hắn.

Chuyện trước mắt là phải mau chóng cứu Bùi Vân Thư ra, nhưng lại chẳng có một chút manh mối nào.

Bầu không khí trong phòng càng lúc càng ngột ngạt, mặt người nào cũng lạnh tanh, nửa là tức giận nửa là vô lực trừng trừng mắt nhìn cuộn tranh trải trên bàn.

Qua chừng một nén nhang, Chúc Vưu bỗng nhiên di chuyển, hắn lấy bút mực ra, mọi người còn chưa kịp can ngăn, hắn đã dùng bút lông vẽ một cái vòng tay màu đen lên cổ tay Bùi Vân Thư.

Kết hợp đầu đuôi lại với nhau thì miễn cưỡng có thể nhìn ra là hình con rắn, sau khi vẽ xong thì nhanh chóng điểm chút linh quang, Chúc Vưu buông bút xuống, vừa hóa thành nguyên hình, bức họa lập tức bay lên trời, chỉ trong một cái chớp mắt đã hình thành một vòng xoáy, chỉ trong thoáng chốc đã hút Chúc Vưu vào trong tranh.

“Chúc Vưu!” Bách Lý Qua hét lớn, vô thức đưa tay ra túm Chúc Vưu, nhưng lại khiến chính bản thân hắn cũng bị kéo vào trong tranh theo.

Chén trà phát ra leng keng, bức họa đang lơ lửng giữa không chợt rơi thẳng xuống mặt bàn, trong tranh, chiếc vòng trên cổ tay Bùi Vân Thư chợt trở nên tinh xảo hơn, đôi mắt đỏ như màu máu phát ra ánh sáng lập lòe của dã thú. Mà nơi đầu ngón tay của Bùi Vân Thư, có một con hồ ly lông trắng chậm rãi hiện lên trên mảnh vải lụa, từng sợi lông trắng tinh dần dần sắc nét, rõ ràng hơn, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, trông rất sống động.

Sắc mặt Hoa Nguyệt trắng xám trong phút chốc, hắn nắm chặt tay, bất lực nhìn qua Thanh Phong công tử, “Chết rồi, Thanh Phong, ba người họ bị hút vào hết rồi…”

Ba người có tu vi cao dùng được nhất không còn đây nữa, Hoa Nguyệt hoảng đến luống xuống chân tay, nhưng phải cố gắng ép mình bình tĩnh lại, hắn đỡ bàn ngồi xuống, tay nắm chặt cuộn tranh, ngón tay dùng sức đến trắng bệch.

“Thứ này rốt cuộc là cái gì, ” Hoa Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, thú đồng và răng nanh nhọn mơ hồ xuất hiện, “Đây rốt cuộc là thứ gì chứ!”

Không nói Vân Thư đã là tu vi Nguyên Anh, cũng không nói Bách Lý Qua là một ma yêu danh tiếng vang dội, chỉ nói riêng Chúc Vưu, thế mà Chúc Vưu cũng bị hút vào trong đó rồi!

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, sao có thể tin là có chuyện như thế.

Thứ pháp bảo này, cuối cùng là ai sai khiến, có mục đích gì chứ.

Thanh Phong công kế bên dường như đang xuất thần bất ngờ lên tiếng: “Thứ này gọi là Thụ Thần Họa.”

Hoa Nguyệt sững sờ, “Thụ Thần Họa?”

Hắn thầm lẩm bẩm mấy lần, mắt đột nhiên trợn trừng lên, đẩy bàn đứng lên nhảy mah5 ra sau, cảnh giác nhìn Thanh Phong công tử: “Sao ngươi biết được?”

“Bởi vì thứ này,” Bờ môi Thanh Phong công tử khô ran, không thấy màu máu, hắn hé miệng mấy lần, mới nhìn thẳng vào Hoa Nguyệt nói, ” Bởi vì thứ này, là pháp bảo của Hoa Cẩm môn.”

sắc mặt Hoa Nguyệt đột biến, hắn không dám do dự, nhanh chóng cầm lấy cuộn tranh rồi vội vàng xoay người muốn xông ra ngoài, tay vừa kề đến cạnh cửa, chợt có một cơn gió từ sau lưng kéo đến, Hoa Nguyệt chỉ cảm thấy sau gáy mình chợt tê rần, rồi chìm sâu vào trong bóng tối.

“Xin lỗi…” Thứ cuối cùng hắn nghe được là thanh âm thống khổ của Thanh Phong công tử.

Thanh Phong công tử đặt Hoa Nguyệt đã ngất đi lên giường, lại ôm bé con đang khóc to không ngừng để vào lòng Hoa Nguyệt, hắn đứng bên giường nhìn cả hai một chốc, tựa như cảnh tượng hạnh phúc hôm qua hãy còn trước mắt.

Thanh Phong công tử siết chặt tay, móng tay bấm vào lòng bàn tay đến bật máu, hồi lâu, hắn lấy ra một viên đan dược, cạo ra một ít bột thuốc đút cho đứa bé, bé con từ từ ngưng gào khóc, trên gương mặt phấn lưu lại từng giọt nước mắt như hạt cho, nức nở thiếp đi.

Đan dược còn sót lại thì đút cho Hoa Nguyệt, Thanh Phong công tử lấy cuộn tranh bị Hoa Nguyệt siết chặt trong tay, thấp giọng nói: “Xin lỗi.”

Vừa dứt lời, hắn lập tức quyết đoán xoay người rời đi, sau khi ra ngoài, vẫn không quên bày ra một tầng kết giới cho hai người trong sân.

Xong xuôi, Thanh Phong công tử liền ngự kiếm bay đi.

Qua lâu như vậy, suýt nữa thì hắn đã quên mình là đường chủ Hoa Cẩm môn.

Thụ Thần Đồ đã nhắc nhở cho hắn về nghĩa vụ của mình.

Bây giờ hắn phải nên dứt khoát mang bức họa này chạy về tông môn.

*

Phủ tướng quân, tướng quân đang vẽ tranh trong thư phòng.



Trước cửa thư phòng đột nhiên truyền đến tiếng vang, một giọt mực từ đầu bút long nhỏ xuống, vô tình phá hỏng bức tranh đang dần thành hình. Tướng quân không vui cau mày lại, “Ngoài kia đang có chuyện gì?”

Tiếng vang bên ngoài càng lúc càng lớn hơn, tướng quân đang định đi ra cửa xem có chuyện gì, cửa thư phòng chợt bị đẩy ra, người đi vào là hai thanh niên trẻ mặc đạo bào trang nhã.

Mắt tướng quân hơi nheo lại, hắn buông bút xuống, “Hai vị là ai?”

Một vị công tử trên mặt mang nụ cười dịu dàng ấm áp như gió xuân nói: “Tướng quân có phải là đại tướng đã đi qua thôn Đào Hoa cách đây không lâu đúng không?”

Tướng quân nhàn nhạt gật gật đầu: “Không sai. Không biết hai vị có điều gì chỉ giáo?”

“Không thể gọi là chỉ giáo,” người kia cười nói, “Chỉ muốn hỏi tướng quân một câu, không biết ngài có biết sư đệ của ta đang ở đâu không.”

Ánh mắt tướng quân chợt lóe lên.

Hai người tìm đến phủ tướng quân tất nhiên là Vân Cảnh và Vân Thành, Vân Thành thấy trên bàn đang trải một bức họa, bèn vô cùng tự nhiên bước lên, vừa trông thấy rõ hình ảnh trong, ý cười lại chợt sâu hơn, “Thì ra tướng quân đang vẽ sư đệ của ta.”

Đại sư huynh ngước mắt, cũng đi theo đến, đứng gần bàn nhướng mắt nhìn bức họa.

Bức họa mới chỉ ra hình, còn chưa kịp hoàn thành, nhưng có thể nhận ra sự thông thạo của người họa sĩ, từng nét bút hạ xuống đều là nắm chắc trong lòng, nét vẽ gọn gàng đẹp đẽ.

Nửa người trên đã được lên màu nhạt, trên khuôn mặt, đôi mắt kia được đặc tả vô cùng tinh tế, lông mi rõ ràng từng sợi, ý cười ẩn hiện trong ánh mắt, đuôi mắt hơi xong lên.

Dáng vẻ của sư đệ, giống y như trước đây.

Đại sư huynh nâng tay lên, cách không vuốt ve viền mặt của người trong tranh đôi lần, “Nhị sư đệ, đệ xem thử, có phải Vân Thư sư đệ gầy đi không?”

Vân Thành đáp: “Đại sư huynh, đệ không thấy gầy đi chút nào, còn cảm thấy sư đệ hình như đang rất vui vẻ.”

Hắn chỉ chỉ vào khóe môi Bùi Vân Thư, “Ý cười đong đầy mặt, trong mắt ẩn tình, khóe miệng hơi xong. Trái lại trông chẳng giống như lúc vừa bị rút đi tình căn, lạnh như băng.”

Đại sư huynh thu tay về, buồn bã nói: “Đúng là không lạnh lùng như lúc ở trong sư môn.”

“Tướng quân còn chưa vẽ xong sao,” Ý cười Vân Thành ôn hòa, hắn nhìn tướng quân, đưa tay làm tư thế thỉnh, “Tướng quân tiếp tục đi, tướng quân vẽ xong rồi, bọn ta sẽ nói chuyện rõ ràng với tướng quân sau.”

Biết được hai người này là sư huynh của tiên trưởng, nét mặt của tướng quân vẫn rất bình tĩnh. Hắn nhìn Vân Thanh, khẽ vuốt cầm, đổi một cây bút lông khác, lau đi vết mực vừa nhỏ xuống tranh, dùng màu đỏ nhạt tỉ mỉ tô vẽ đôi môi của người trong tranh.

Sắc đỏ nhàn nhạt từng chút từng chút một đậm lên, tô điểm cho khóe môi khẽ cong lên càng thêm tươi đẹp.

Bức chân dung được điểm sắc đỏ tươi rạng rỡ, sắc môi tựa sắc hoa đào, tươi hồng dịu dàng, lôi kéo người ta muốn nếm thử đôi môi mọng đỏ của người trong tranh.

Vân Cảnh và Vân Thành đứng kế bên chuyên chú theo dõi, chờ mãi đến khi tướng quân xong nét bút cuối cùng.

Hắn vừa buông bút xuống, Vân Thành liền phất phất ống tay áo, bỗng nhiên tướng quân bị đánh văng lên tường, sau đó cổ chợt truyền đến cảm giác nghẹt thở, hắn bị bóp cổ, từ vách tường bị lôi đến giữa không trung.

“Tướng quân có biết sư đệ của ta đi đâu không?” Vân Thành nhã nhặn, lễ phép hỏi.

Tướng quân cố gắng thở, biết mình chống cự không lại nên cũng không làm chuyện vô chuyện vô nghĩa, ánh mắt hắn tối tăm, nói bằng giọng khàn khàn: “Tiên trưởng chưa từng nói cho ta biết.”

Vân Thành xoay người nhìn về phía đại sư huynh.

Đại sư huynh kéo một cơn gió đến thổi khô bức họa, sau đó thu vào trong túi trữ vật của mình, hắn thản nhiên liếc nhìn tướng quân một cái, “Sư đệ, không cần so đo với hắn.”

“Chẳng qua là ta cảm thấy có chút không vui, ” Vân Thành cười cười, “Một tên phàm nhân, chỉ mới được gặp sư đệ mấy lần, đã dám cả gan mơ ước sư đệ rồi.”

Hắn vừa dứt lời, lợi (sắc bén) phong như mưa tên rơi lên người tướng quân, đặc biệt là bàn tay vừa cầm bút vẽ tranh, đầy vết thương máu me đầm đìa.

Cuối cùng, Vân Thành thu lại nụ cười, hắn nặng nề nhìn tướng quân, trong con ngươi đen bóng là hờ hững thản nhiên không để tướng quân vào mắt, “Người sang tại tự biết mình.”

Trong mắt tướng quân thoáng có sát ý loé qua, hắn cúi đầu che giấu.

*

Không đến một ngày sau khi Thanh Phong công tử rời đi, Vân Cảnh Vân Thành nhờ vào bức chân dung tìm được đến bờ Tây.



Hai người họ đến bờ rồi cũng không tốn quá nhiều tâm thần đi tìm, bởi khắp toàn bờ Tây, chỉ có một tòa trạch viện được bày kết giới.

Cả hai cùng đi vào sân viên, đi thẳng vào nhà đẩy cửa ra, lập tức bắt gặp Hoa Nguyệt và một đứa trẻ đang nằm mê man trên giường.

Ánh mắt vốn đang tươi cười của Vân Thành đột nhiên ngưng lại, hắn nhìn chăm chăm vào Hoa Nguyệt, “Hắn vậy mà không chết!”

Tiểu sư đệ đi cùng với hắn, tiểu sư đệ biết hắn không chết!

Trong mắt Vân Thành đang lên lệ khí, đại sư huynh khẽ gọi một tiếng: “Nhị sư đệ.”

Vân Thành phục hồi tinh thần lại, khắc chế tâm tình phức tạp trong lòng mình, nét mặt lạnh lẽo, đưa tay xem mạch Hoa Nguyệt, sau đó cho đút Hoa Nguyệt một viên đan dược. Chỉ trong chốc lát, Hoa Nguyệt từ từ tỉnh lại, vừa mới mở mắt ra, đã nghe thấy một giọng nói làm hắn phải sợ hãi.

“Vân Thư ở đâu?”

Con ngươi Hoa Nguyệt chợt trợn to, hắn theo âm thanh nhìn lại, lập tức nhìn thấy vị sư huynh đã từng lấy mạng hắn một lần của Vân Thư mỹ nhân sư huynh.

“Oành” một tiếng, hắn bị dọa đến trực tiếp biến thành nguyên hình.

Lần này thì hay rồi, Vân Thành nheo mắt lại, tựa hồ nhận ra nguyên hình của Hoa Nguyệt.

Bởi vì hắn giết con hồ ly này nên làm sư đệ không thích, vậy nên mới bắt một con hồ ly giống y như vậy để làm sư đệ vui lòng, còn đặc biệt quay trở lại chợ yêu, sau đó nhặt được con hồ ly này ở chỗ giết hắn không xa.

Hôm Vân Thành mang con hồ ly đưa cho sư đệ thì sư đệ còn cười với hắn.

Con hồ ly này, trong lòng sư đệ đúng là rất quan trọng.

Mà hắn còn đích thân mang nó tặng cho sư đệ. w●ebtruy●enonlin●e●com

Giọng nói của Vân Thành càng lúc càng lạnh, sát ý cũng càng đậm, “Vân Thư sư đệ ở đâu?”

“Vân Thư bị bắt đi,” Hoa Nguyệt nói bằng giọng run run rẩy rẩy, “Y bị hút vào một bức tranh, bức tranh đó bị… bị ma tu Hoa Cẩm môn mang đi rồi.”

Đại sư huynh và Vân Thành cùng nhăn mày.

Tất nhiên là hai người họ biết Hoa Cẩm môn là loại tông môn như thế nào, “Nếu ta nhớ không nhầm, kẻ tên là Trâu Ngu, hình như cũng là đường chủ của Hoa Cẩm môn?”

Vân Thành nghiêng người hỏi đại sư huynh.

Đại sư huynh gật đầu, nhíu mày, “Hắn mang ý đồ xấu với Vân Thư sư đệ.”

Hoa Nguyệt nói: “Hắn, hắn nhất định sẽ làm chuyện không hay với Vân Thư, đại ma đầu của Hoa Cẩm môn toàn là mấy kẻ không biết xấu hổ.”

Vân Thành tựa như cười mà không phải cười liếc hồ ly một cái, sau đó xách hắn lên, định rời đi ngay lúc này, “Sư huynh, đi thôi, đi hỏi xem bọn Hoa Cẩm môn đó tại sao lại muốn bắt đệ tử Đan Thủy tông của ta.”

“Chờ một chút,” đại sư huynh ngăn Vân Thành lại, hắn cẩn thận rút một bức tranh từ trong tay áo, trải ra sau đó đặt ngay trước mặt Hoa Nguyệt, “Bức họa đã hút Vân Thư vào có giống với bức này không?”

Mạch môn của Hoa Nguyệt bị bóp lấy, tay chân co rụt lại, hắn có hơi tuyệt vọng ngẩng đầu lên nhìn bức chân dung trong tay Vân Cảnh, sau khi nhìn thấy thì không khỏi ngây ngốc.

“Giống y như đúc,” hắn lẩm bẩm nói, “Bức tranh đó giống y như đúc.”

“Người của Hoa Cẩm môn và tên tướng quân đó có quan hệ,” Đại sư huynh thu tranh, trầm tư một chút, sau đó nói với nhị sư đệ của mình, “Sư đệ, mang hắn đi thôi.”

Vân Thành gật đầu, đang muốn xách hồ ly đi, Hoa Nguyệt lập tức vội vàng chỉ vào đứa trẻ đang nằm trên giường: “Phải mang theo đứa bé kia nữa!”

Hoa Nguyệt không thể để bé con ở đây để nó chết đói được, trong lúc sốt ruột, hắn chỉ có thể bịa chuyện cho đứa bé có quan hệ với Bùi Vân Thư: “Đó là con của Vân Thư mỹ nhân!”

Một tiếng nổ ầm vang lên, chỉ thấy bàn gỗ trong phòng đã bị một chưởng đánh tan thành bột.

Sắc mặt của đại sư huynh và Vân Thành chưa từng khó coi như vậy, ánh sáng trong mắt của hai người, đột nhiên tối sầm xuống như bóng đen nơi đáy biển.

Con của sư đệ?

Sư đệ thế mà… có con rồi.

__

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau