Chương 17: Lẩu buffet
*Sau thời gian bận rộn làm tiểu luận nay cá mới rảnh để up chương mới nè*
Sau khi ra khỏi phòng chiếu phim, Hạ Nghị tiện tay lấy cuống vé xem phim trong túi quần ra định ném vào thùng rác bên cạnh, Liễu Nhất tay mắt lanh lẹ từ trong tay hắn đoạt lại.
Hạ Nghị nhìn lòng bàn tay trống rỗng kinh ngạc nhìn cậu một cái, Liễu Nhất bị hắn nhìn quẫn bách, lắp bắp giải thích: "Cái kia, tôi thích thu thập mấy thứ này."
Da Liễu Nhất vốn trắng, hơi chút đỏ mặt cũng giấu không được, huống chi hiện tại cả khuôn mặt cậu đều hồng.
Hạ Nghị thấy hai gò má cậu ửng đỏ, nhịn không được cúi người ghé vào lỗ tai cậu nhẹ giọng đùa giỡn: "Là thật thích thu thập, hay chỉ thích thu thập đồ của tôi?"
"Tôi là thật sự thích thu thập."
Liễu Nhất sắp khóc, cậu không được tự nhiên giấu nắm tay ở sau lưng âm thầm ảo não tự mình nhanh tay, sao lại dám trực tiếp đoạt đồ từ trong tay Hạ Nghị đây?
Chính là, cuống vé có ý nghĩa kỷ niệm như này sao có thể tùy tiện ném vào thùng rác chứ?
Hạ Nghị thật sự là...... Thật sự là rất vô vị!
Liễu Nhất chắp tay sau lưng một bộ thái độ phòng bị, giống như nắm trong tay không phải cuống vé mà là giải thưởng xổ số lớn, Hạ Nghị thấy thế không khỏi buồn cười, cũng không phải cái gì đáng giá mà lại được giấu như bảo bối.
"Khẩn trương cái gì, tôi cũng không đoạt, thích thu thập về sau đều cho cậu." Hạ Nghị đưa tay như anh trai tốt ôm bờ vai cậu, "Đói bụng đi, mời cậu ăn cơm, muốn ăn cái gì?"
"Tôi ăn gì cũng được, cậu muốn ăn cái gì? Tôi mời cậu." Liễu Nhất đem cuống vé bỏ vào trong túi tiền, lặng lẽ sờ sờ tiền mặt bên trong, số tiền còn lại cũng đủ mời Hạ Nghị ăn đi.
"Mời tôi?" Hạ Nghị xoa nhẹ đỉnh đầu cậu một phen, "Hôm nay tôi mời cậu, muốn mời tôi để hôm nào đi."
"Nhưng là......"
Liễu Nhất có chút xấu hổ, Hạ Nghị đã mời cậu xem phim, còn mời cậu ăn bỏng, bây giờ còn phải mời cậu ăn cơm...... Quan hệ của bọn họ giống như chưa tốt như vậy đi?
Hạ Nghị không cho cậu có thời gian cự tuyệt, bá đạo đem người kéo đến trước sơ đồ của trung tâm thương mại, "Chọn một nơi, ăn xong mang ngươi đi chơi."
Nhà hàng của trung tâm thương mại tập trung ở tầng bốn tầng năm, đại khái vì nguyên do cuối tuần, sau khi kết thúc phim đã là một giờ chiều, giờ này người ăn cơm còn rất nhiều, Liễu Nhất không dám cùng hắn tranh cãi, cuối cùng chọn một quán lẩu không cần xếp hàng.
Liễu Nhất chọn vội, cũng không xem cẩn thận, đây là một nhà hàng lẩu buffet, 88 tệ một người, không phục vụ nước chấm, món ăn rất phong phú.
Liễu Nhất hiếm khi ăn lẩu, lúc này người rất nhiều, khu đồ ăn cùng khu nước chấm đều đứng không ít người, cậu chỉ lấy một chén nước chấm cửa hàng đã pha sẵn liền vội vàng về vị trí của mình không dám động, nhìn không giống như dùng tiền đến ăn cơm mà như là đến phỏng vấn.
Ngược lại Hạ Nghị không chút để ý tới tầm mắt ái mộ cùng tìm tòi nghiên cứu của người qua đường cầm một đống xiên que trở về, bên cạnh mỗi vị trí ăn cơm đều có một chiếc xe đẩy tự phục vụ có thể để đồ ăn đĩa cùng quán hộp đũa, trên xe đẩy để đầy chén đĩa.
Liễu Nhất mắt vừa chú ý xe đẩy vừa nhìn nồi nước lẩu trước mắt, do dự xem hiện tại có nên tự nhúng xiên que xuống hay không, cậu thật sự chưa có nhiều kinh nghiệm ăn buffet lẩu.
Hạ Nghị thấy cậu bộ dáng bất an lóng ngóng tay chân co quắp cảm thấy buồn cười, trêu ghẹo nói: "Khẩn trương cái gì, cũng không phải chưa cùng nhau ăn cơm?" . ngôn tình tổng tài
"Tôi không...... Khẩn trương."
Liễu Nhất kỳ thật là có chút xấu hổ, ngoại trừ anh trai, Hạ Nghị là người đầu tiên cùng cậu ăn lẩu, nhưng là Hạ Nghị cùng anh trai không giống nhau, ở trước mặt anh trai, cậu mới không cà lăm.
"Nếm thử,chút Anh tự mình pha nước chấm độc nhất vô nhị cho."
Hạ Nghị cố ý pha hai phần nước chấm, thêm rau thơm cùng tỏi, cuối cùng trang trí bằng chút dầu vừng nhìn thập phần đẹp mắt, còn có màu đỏ của hỗn hợp bột ớt cùng một ít tương ớt, Liễu Nhất cầm lấy đôi đũa ngoan ngoãn nếm một miếng nhỏ, so với tương vừng của cửa hàng ăn ngon hơn.
"Thế nào?" Hạ Nghị đắc ý nhìn cậu "Cậu chính là người đầu tiên được nếm tay nghề của Anh, vinh hạnh không?"
Liễu Nhất buông đũa, phản bác một câu: "Cậu mới không phải anh tôi."
Hạ Nghị lanh mồm lanh miệng nói tiếp nói: "Đúng, tôi là bạn trai cậu thôi."
Cái gì bạn trai?
Liễu Nhất trừng lớn ánh mắt nhìn hắn, như đã bị khiếp sợ.
Lúc này nước lẩu sôi, hơi nóng hôi hổi bốc lên, Liễu Nhất chưa kịp lui về phía sau làm hai mắt kính dính một tầng hơi nước, trước mắt sương mù mênh mông cái gì cũng không thấy rõ, cậu khó chịu trừng mắt nhìn, không thể không tháo kính xuống, muốn lấy giấy ăn đặt ở cách cậu có chút xa. Trên toa ăn, Liễu Nhất khó chịu híp lại ánh mắt thu hút định đứng lên, Hạ Nghị thấy cậu ngay cả động tác nâng cánh tay đều thật cẩn thận liền đưa tay đoạt lấy kính trong tay cậu.
"Trả lại cho tôi."
Tuy rằng số độ không cao, nhưng là cậu đã có thói quen mang kính, trước mắt trống rỗng một mảnh phá lệ không có cảm giác an toàn, Liễu Nhất nâng tay lướt qua nồi lẩu muốn lấy kính từ trong tay Hạ Nghị.
Hạ Nghị ngả người ra sau đủ để cậu không với đến, nâng lên cánh tay nhìn mắt kính hơi mỏng không đứng đắn mở miệng hỏi: "Mỏng như vậy, có đến ba độ không?"
"Không có, cậu cho tôi."
Sương mù cuồn cuộn không ngừng dâng lên thấm vào hốc mắt cậu, hơi nước trong nồi dâng lên làm ánh mắt ướt át dễ chịu, tầm nhìn cũng sáng hơn rất nhiều, Liễu Nhất còn muốn đưa tay gạt bỏ, dư quang lại nhìn đến những người khác trong cửa hàng đều đang nhìn mình, liền đỏ mặt ngồi xuống.
Hạ Nghị thật sự là rất đáng ghét.
Liễu Nhất cảm thấy mất mặt vì thế lừa mình dối người cúi đầu uống đồ uống, cửa hàng còn có túi đồ uống, cậu cầm hai bên của gói to cúi đầu cắn ống hút nhỏ bộ dáng ủy khuất.
Người mấy ngày trước cấp cho hắn mười tệ là ai? Nhìn không ra đến tiểu mỹ nhân còn một mặt tự bế như vậy.
Hạ Nghị thấy thế vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, đứng dậy cướp đi đồ uống của Liễu Nhất, thuận tiện đem kính đặt trên mũi cậu "Mang cậu đến ăn lẩu cũng không phải kiểm tra cậu, sao lại khẩn trương như vậy."
Nếu là kiểm tra thì tốt rồi, kiểm tra tôi mới sẽ không khẩn trương. Liễu Nhất đưa tay nâng kính thầm nghĩ lặng lẽ phản bác.
"Thịt bò, thịt dê, thịt ba chỉ, da heo, mề gà, dạ dày, ếch trâu...... Có ăn kiêng gì không?"
Hạ Nghị không đùa cậu nữa, dù sao ăn cơm là việc chính, vì thế nắm một bó to xiên que rất có kiên nhẫn giới thiệu cho Liễu Nhất, tri kỷ hỏi của cậu có ăn kiêng gì không.
"Không ăn ếch trâu."
Liễu Nhất nhìn thoáng qua, mỗi cái xiên que bên trên chỉ có một miếng thịt nhỏ, không nghe Hạ Nghị giới thiệu rất khó nhận diện mạo vốn có của đồ ăn, cái tên xấu xa này có điểm cùng anh trai giống nhau là thực kiên nhẫn.
"Tốt 嘞, tiểu thiếu gia của tôi."
Hạ Nghị lên tiếng còn không quên khua môi múa mép, ngoại trừ ếch trâu còn lại đem xiên thịt nhúng hết vào nồi lẩu cay.
Cái gì tiểu thiếu gia, còn dùng"Của tôi" làm định ngữ, nghe có vẻ kỳ lạ.
Liễu Nhất chột dạ đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện cũng không có người nhìn bọn mới nhẹ nhàng thở ra. Về phần cụ thể kỳ lạ chỗ nào cậu cũng không rõ ràng.
Hạ Nghị ăn to uống lớn, một xe xiên que rất nhanh liền ăn xong rồi, Liễu Nhất nhìn thấy chén đĩa trống không nhớ tới thân vừa giống như bị cái gì định trụ, ánh mắt đứng lên, mông còn tại ghế trên.
"Tiểu thiếu gia, phía tay trái của cậu có một đĩa mì, nhìn thấy không." Hạ Nghị hướng dẫn cậu, "Bên cạnh có một đĩa mì, trên đĩa mì còn có năm bông hoa cậu thích ăn."
Liễu Nhất quay đầu, đĩa mì kia cách cậu chỉ hai bước, thật sự rất gần.
Cậu vừa định đứng dậy, đúng lúc có người chắn ngang cậu cùng đĩa mì kia, Liễu Nhất nháy mắt liền tắt lửa, cậu quả nhiên không thích hợp ăn buffet!
Hạ Nghị thở dài, trong lòng tính toán phải tìm cơ hội đem tính tự bế tiểu mỹ nhân trị.
Sau khi ra khỏi phòng chiếu phim, Hạ Nghị tiện tay lấy cuống vé xem phim trong túi quần ra định ném vào thùng rác bên cạnh, Liễu Nhất tay mắt lanh lẹ từ trong tay hắn đoạt lại.
Hạ Nghị nhìn lòng bàn tay trống rỗng kinh ngạc nhìn cậu một cái, Liễu Nhất bị hắn nhìn quẫn bách, lắp bắp giải thích: "Cái kia, tôi thích thu thập mấy thứ này."
Da Liễu Nhất vốn trắng, hơi chút đỏ mặt cũng giấu không được, huống chi hiện tại cả khuôn mặt cậu đều hồng.
Hạ Nghị thấy hai gò má cậu ửng đỏ, nhịn không được cúi người ghé vào lỗ tai cậu nhẹ giọng đùa giỡn: "Là thật thích thu thập, hay chỉ thích thu thập đồ của tôi?"
"Tôi là thật sự thích thu thập."
Liễu Nhất sắp khóc, cậu không được tự nhiên giấu nắm tay ở sau lưng âm thầm ảo não tự mình nhanh tay, sao lại dám trực tiếp đoạt đồ từ trong tay Hạ Nghị đây?
Chính là, cuống vé có ý nghĩa kỷ niệm như này sao có thể tùy tiện ném vào thùng rác chứ?
Hạ Nghị thật sự là...... Thật sự là rất vô vị!
Liễu Nhất chắp tay sau lưng một bộ thái độ phòng bị, giống như nắm trong tay không phải cuống vé mà là giải thưởng xổ số lớn, Hạ Nghị thấy thế không khỏi buồn cười, cũng không phải cái gì đáng giá mà lại được giấu như bảo bối.
"Khẩn trương cái gì, tôi cũng không đoạt, thích thu thập về sau đều cho cậu." Hạ Nghị đưa tay như anh trai tốt ôm bờ vai cậu, "Đói bụng đi, mời cậu ăn cơm, muốn ăn cái gì?"
"Tôi ăn gì cũng được, cậu muốn ăn cái gì? Tôi mời cậu." Liễu Nhất đem cuống vé bỏ vào trong túi tiền, lặng lẽ sờ sờ tiền mặt bên trong, số tiền còn lại cũng đủ mời Hạ Nghị ăn đi.
"Mời tôi?" Hạ Nghị xoa nhẹ đỉnh đầu cậu một phen, "Hôm nay tôi mời cậu, muốn mời tôi để hôm nào đi."
"Nhưng là......"
Liễu Nhất có chút xấu hổ, Hạ Nghị đã mời cậu xem phim, còn mời cậu ăn bỏng, bây giờ còn phải mời cậu ăn cơm...... Quan hệ của bọn họ giống như chưa tốt như vậy đi?
Hạ Nghị không cho cậu có thời gian cự tuyệt, bá đạo đem người kéo đến trước sơ đồ của trung tâm thương mại, "Chọn một nơi, ăn xong mang ngươi đi chơi."
Nhà hàng của trung tâm thương mại tập trung ở tầng bốn tầng năm, đại khái vì nguyên do cuối tuần, sau khi kết thúc phim đã là một giờ chiều, giờ này người ăn cơm còn rất nhiều, Liễu Nhất không dám cùng hắn tranh cãi, cuối cùng chọn một quán lẩu không cần xếp hàng.
Liễu Nhất chọn vội, cũng không xem cẩn thận, đây là một nhà hàng lẩu buffet, 88 tệ một người, không phục vụ nước chấm, món ăn rất phong phú.
Liễu Nhất hiếm khi ăn lẩu, lúc này người rất nhiều, khu đồ ăn cùng khu nước chấm đều đứng không ít người, cậu chỉ lấy một chén nước chấm cửa hàng đã pha sẵn liền vội vàng về vị trí của mình không dám động, nhìn không giống như dùng tiền đến ăn cơm mà như là đến phỏng vấn.
Ngược lại Hạ Nghị không chút để ý tới tầm mắt ái mộ cùng tìm tòi nghiên cứu của người qua đường cầm một đống xiên que trở về, bên cạnh mỗi vị trí ăn cơm đều có một chiếc xe đẩy tự phục vụ có thể để đồ ăn đĩa cùng quán hộp đũa, trên xe đẩy để đầy chén đĩa.
Liễu Nhất mắt vừa chú ý xe đẩy vừa nhìn nồi nước lẩu trước mắt, do dự xem hiện tại có nên tự nhúng xiên que xuống hay không, cậu thật sự chưa có nhiều kinh nghiệm ăn buffet lẩu.
Hạ Nghị thấy cậu bộ dáng bất an lóng ngóng tay chân co quắp cảm thấy buồn cười, trêu ghẹo nói: "Khẩn trương cái gì, cũng không phải chưa cùng nhau ăn cơm?" . ngôn tình tổng tài
"Tôi không...... Khẩn trương."
Liễu Nhất kỳ thật là có chút xấu hổ, ngoại trừ anh trai, Hạ Nghị là người đầu tiên cùng cậu ăn lẩu, nhưng là Hạ Nghị cùng anh trai không giống nhau, ở trước mặt anh trai, cậu mới không cà lăm.
"Nếm thử,chút Anh tự mình pha nước chấm độc nhất vô nhị cho."
Hạ Nghị cố ý pha hai phần nước chấm, thêm rau thơm cùng tỏi, cuối cùng trang trí bằng chút dầu vừng nhìn thập phần đẹp mắt, còn có màu đỏ của hỗn hợp bột ớt cùng một ít tương ớt, Liễu Nhất cầm lấy đôi đũa ngoan ngoãn nếm một miếng nhỏ, so với tương vừng của cửa hàng ăn ngon hơn.
"Thế nào?" Hạ Nghị đắc ý nhìn cậu "Cậu chính là người đầu tiên được nếm tay nghề của Anh, vinh hạnh không?"
Liễu Nhất buông đũa, phản bác một câu: "Cậu mới không phải anh tôi."
Hạ Nghị lanh mồm lanh miệng nói tiếp nói: "Đúng, tôi là bạn trai cậu thôi."
Cái gì bạn trai?
Liễu Nhất trừng lớn ánh mắt nhìn hắn, như đã bị khiếp sợ.
Lúc này nước lẩu sôi, hơi nóng hôi hổi bốc lên, Liễu Nhất chưa kịp lui về phía sau làm hai mắt kính dính một tầng hơi nước, trước mắt sương mù mênh mông cái gì cũng không thấy rõ, cậu khó chịu trừng mắt nhìn, không thể không tháo kính xuống, muốn lấy giấy ăn đặt ở cách cậu có chút xa. Trên toa ăn, Liễu Nhất khó chịu híp lại ánh mắt thu hút định đứng lên, Hạ Nghị thấy cậu ngay cả động tác nâng cánh tay đều thật cẩn thận liền đưa tay đoạt lấy kính trong tay cậu.
"Trả lại cho tôi."
Tuy rằng số độ không cao, nhưng là cậu đã có thói quen mang kính, trước mắt trống rỗng một mảnh phá lệ không có cảm giác an toàn, Liễu Nhất nâng tay lướt qua nồi lẩu muốn lấy kính từ trong tay Hạ Nghị.
Hạ Nghị ngả người ra sau đủ để cậu không với đến, nâng lên cánh tay nhìn mắt kính hơi mỏng không đứng đắn mở miệng hỏi: "Mỏng như vậy, có đến ba độ không?"
"Không có, cậu cho tôi."
Sương mù cuồn cuộn không ngừng dâng lên thấm vào hốc mắt cậu, hơi nước trong nồi dâng lên làm ánh mắt ướt át dễ chịu, tầm nhìn cũng sáng hơn rất nhiều, Liễu Nhất còn muốn đưa tay gạt bỏ, dư quang lại nhìn đến những người khác trong cửa hàng đều đang nhìn mình, liền đỏ mặt ngồi xuống.
Hạ Nghị thật sự là rất đáng ghét.
Liễu Nhất cảm thấy mất mặt vì thế lừa mình dối người cúi đầu uống đồ uống, cửa hàng còn có túi đồ uống, cậu cầm hai bên của gói to cúi đầu cắn ống hút nhỏ bộ dáng ủy khuất.
Người mấy ngày trước cấp cho hắn mười tệ là ai? Nhìn không ra đến tiểu mỹ nhân còn một mặt tự bế như vậy.
Hạ Nghị thấy thế vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, đứng dậy cướp đi đồ uống của Liễu Nhất, thuận tiện đem kính đặt trên mũi cậu "Mang cậu đến ăn lẩu cũng không phải kiểm tra cậu, sao lại khẩn trương như vậy."
Nếu là kiểm tra thì tốt rồi, kiểm tra tôi mới sẽ không khẩn trương. Liễu Nhất đưa tay nâng kính thầm nghĩ lặng lẽ phản bác.
"Thịt bò, thịt dê, thịt ba chỉ, da heo, mề gà, dạ dày, ếch trâu...... Có ăn kiêng gì không?"
Hạ Nghị không đùa cậu nữa, dù sao ăn cơm là việc chính, vì thế nắm một bó to xiên que rất có kiên nhẫn giới thiệu cho Liễu Nhất, tri kỷ hỏi của cậu có ăn kiêng gì không.
"Không ăn ếch trâu."
Liễu Nhất nhìn thoáng qua, mỗi cái xiên que bên trên chỉ có một miếng thịt nhỏ, không nghe Hạ Nghị giới thiệu rất khó nhận diện mạo vốn có của đồ ăn, cái tên xấu xa này có điểm cùng anh trai giống nhau là thực kiên nhẫn.
"Tốt 嘞, tiểu thiếu gia của tôi."
Hạ Nghị lên tiếng còn không quên khua môi múa mép, ngoại trừ ếch trâu còn lại đem xiên thịt nhúng hết vào nồi lẩu cay.
Cái gì tiểu thiếu gia, còn dùng"Của tôi" làm định ngữ, nghe có vẻ kỳ lạ.
Liễu Nhất chột dạ đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện cũng không có người nhìn bọn mới nhẹ nhàng thở ra. Về phần cụ thể kỳ lạ chỗ nào cậu cũng không rõ ràng.
Hạ Nghị ăn to uống lớn, một xe xiên que rất nhanh liền ăn xong rồi, Liễu Nhất nhìn thấy chén đĩa trống không nhớ tới thân vừa giống như bị cái gì định trụ, ánh mắt đứng lên, mông còn tại ghế trên.
"Tiểu thiếu gia, phía tay trái của cậu có một đĩa mì, nhìn thấy không." Hạ Nghị hướng dẫn cậu, "Bên cạnh có một đĩa mì, trên đĩa mì còn có năm bông hoa cậu thích ăn."
Liễu Nhất quay đầu, đĩa mì kia cách cậu chỉ hai bước, thật sự rất gần.
Cậu vừa định đứng dậy, đúng lúc có người chắn ngang cậu cùng đĩa mì kia, Liễu Nhất nháy mắt liền tắt lửa, cậu quả nhiên không thích hợp ăn buffet!
Hạ Nghị thở dài, trong lòng tính toán phải tìm cơ hội đem tính tự bế tiểu mỹ nhân trị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất