Cách Sơn Hải

Chương 37: Thuốc này thật mẹ nó dùng được

Trước Sau
Từ Minh có chút buồn bực, không phải bình thường Lục Hoằng với Giang Yến như nước với lửa sao, sao hôm nay nhớ tới hỏi thăm tình huống của hắn?

Cả mặt cậu là nghi hoặc không chút che dấu, Lục Hoằng bĩu môi, lại bổ sung: “Cậu đi tìm Tiết Diêm còn không phải là vì xem bệnh cho người đàn ông của cậu sao, tớ đi hỏi Tiết Diêm, tên kia lại không chịu nói cho tớ —— tớ tò mò.”

“Ồ, anh ấy thật sự tốt,” Từ Minh nhắc tới Giang Yến, trong mắt không không tự chủ mang theo ý cười ôn nhu: “Không cần lo lắng.”

Lục Hoằng bị cậu làm cho da gà nổi khắp người: “Ai lo lắng?? Tớ chính là….”

Từ Minh: “?”

“…. Chính là cảm thấy, hắn cũng không chọc người ghét như vậy.”

/

Buổi tối Từ Minh túm Giang Yến xem phim hài theo thường lệ.

Này đã là Giang Yến uống thuốc tháng thứ nhất lẻ mười ba ngày, kỳ tác dụng phụ đã qua rồi. Thế là Từ Minh bắt đầu biến đổi đa dạng dỗ Giang Yến ăn cơm ăn đồ ăn vặt, còn nhân tiện vừa đấm vừa xoa làm cho người bỏ thuốc lá, cuối cùng vỗ béo Giang Yến được mấy cân.

Mặc dù mấy cân thịt đối với Giang Yến gần mộ mét chín mà nói cũng không dễ thấy, nhưng Từ Minh vẫn thật kiêu ngạo, Từ Minh cảm thấy lúc ôm Giang Yến eo bụng mềm mại, lưng cũng không cấn tay.

/

“Tỷ tỷ WeChat tới ——”

Tiếng chuông báo điện thoại đột nhiên nổ tung, Từ Minh hoảng sợ, nhảy ra khỏi ngực Giang Yến, mò di động vừa nhìn, là “Tổ tông lớn“.

Cậu trực giác cuộc gọi này không có chuyện gì tốt, biểu tình trên mặt không đổi, chỉ đẩy máy tính bảng cho Giang Yến, “Em đi nghe máy, anh cứ xem đi.”

Giang Yến liếc cậu một cái, ngoan ngoãn gật đầu.

Từ Minh xoa đầu hắn, cầm di động chạy ra phòng cho khách, đến ngoài ban công nghe điện thoại.

/



“A lô, mẹ.”

“Mẹ không gọi điện thoại cho con, con liền không nhớ tới tìm mẹ, đúng không?” Giọng nữ của đầu dây bên kia trong trầm ổn lộ ra lão luyện, giọng điệu cũng không thân mật.

“Sao như vậy được mẹ,” Từ Minh có chút chột dạ, liếc mắt đến phòng cho khách, “Này không phải là rất bận sao.”

“Khi nào thì dẫn bạn gái về nhà.”

Quả nhiên, lại là vấn đề này. Mỗi lần mẹ cậu gọi điện thoại, mười câu thì có chín câu mẹ cậu giục hôn.

“Mẹ, còn sớm mà.” Từ Minh nhàm chán chơi ngón tay của mình.

“Từ Minh, con đã hai bảy rồi, đừng có lại nói với mẹ trai ba mươi như nhành hoa*. Lúc trước mẹ tin con, kết quả con làm ra đồng tính luyến ái cho mẹ.”

(*男人三十一枝花: đàn ông ba mươi có sự nghiệp phát triển, kinh tế ổn định, cho người ta cảm giác đáng tin cậy, an toàn.)

/

“……” Từ Minh lựa chọn trầm mặc.

“Câm rồi?”

Mẹ Từ cười lạnh một tiếng, trong giọng nói xen lẫn vụn băng, “Nghe Trần Vận nói con quen với một người bạn gái không sai biệt lắm. Mẹ con còn phải nghe từ miệng người ngoài mới có thể biết được việc này, con thật sự là câm rồi.”

“…..” Đệch, đã quên Trần Vận cùng mẹ vẫn còn một trận tuyến a!

/

Buổi chiều lúc Trần Vận hỏi, thiếu chút nữa cậu liền phải trả lời không có bạn gái, nhưng cậu có bạn trai.

Từ Minh im lặng thở phào một hơi, may mắn cậu không mạnh miệng*.

(*嘴瓢 chủy biều: mạnh miệng, nói chuyện không có ngăn cản được.)

Người trong điện thoại còn chưa cho Từ Minh cơ hội phản ứng, tiếp tục phát ra hồi chuông đoạt mệnh thúc hồn: “Cậu lại không cho tôi một tin tức chính xác, qua một thời gian nữa tôi liền chặn cậu ở bệnh viện của cậu.”



“Đừng đừng đừng,” Từ Minh sợ bà, cậu lại vô thức liếc về phía phòng cho khách, lòng tính toán lúc nào thì mới có thể dẫn Giang Yến gặp gia trưởng, nói ậm ờ:

“Ăn tết, ăn tết năm nay nhất định cho mẹ một tin chính xác, được không?”

“Nhớ kỹ lời con nói.” Mẹ Từ cúp máy.

Từ Minh đối với âm báo bận của điện thoại, mi mắt nhảy không ngừng.

Hy vọng đến lúc đó mẹ cậu sẽ không quá kích động.

/

Từ Minh vừa xuất hiện ở cửa phòng cho khách, Giang Yến liền ngẩng đầu khỏi máy tính nhìn về phía cậu, trong mắt phản chiếu ánh sáng hắt ngược ra từ màn hình máy tính. Lòng cậu vừa động, bước nhanh qua ôm chầm lấy hắn, nắm tay hắn vòng qua eo mình, lưng dựa vào ngực hắn.

Trong máy tính đang phát đến cảnh coi mắt gà bay chó sủa* của nhân vật chính, Từ Minh xem một cách thất thần, trong đầu thì phát sầu làm sao để come out lần nữa với mẹ cậu.

(*乌龙事件 ô long sự kiện: chuyện hiểu lầm, tạo thành tổn thất không cần thiết.)

Đột nhiên, lồng ngực sau lưng chấn động một cái, đồng thời bên tai vang lên một tiếng cười khẽ, Từ Minh nghe thấy mà đầu quả tim run lên. Cậu trừng lớn mắt xoay đầu, vậy mà thật sự bắt được độ cong nơi khóe miệng của Giang Yến.

/

Từ Minh vẻ mặt tôi đệch.

Lão Tiết! Thuốc này thật mẹ nó dùng được! Giang Yến anh ấy cười! Anh ấy thế nhưng cười khi xem phim hài!!!

“Có chuyện gì vậy?” Giang Yến rụt cánh tay trên eo cậu về, biểu tình khôi phục như thường, giống như tươi cười vừa mới thoáng qua tức thì chỉ là ảo giác của Từ Minh.

“Yêu anh muốn chết!” Từ Minh cười hì hì thò lại gần hôn một cái ở khóe miệng hắn, kéo tay Giang Yến, lại dựa vào trong ngực hắn.

Tâm tình buồn bực bởi vì nhận được điện thoại của mẹ cậu, toàn bộ tan thành mây khói tại khoảnh khắc này.

Từ Minh nghĩ, tất cả đều đang diễn ra theo chiều hướng tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau