Cách Sơn Hải

Chương 54: Kho báu của rồng

Trước Sau
Lúc này đến phiên Từ Minh khóc.

“Anh mẹ nó, anh biết nhẫn kim cương này của em mất bao nhiêu tiền không? 26 vạn… tuy rằng không tính nhiều nhưng hai mươi mấy vạn cũng là tiền, anh nói sớm em liền không mua ——” Từ Minh nghẹn ngào hỏi, “Mua lúc nào vậy?”

Ý tưởng trong đầu Giang Yến đều bị một trận khóc lóc kể lể này của cậu làm cho hỏng hết, trả lời theo bản năng: “Hai năm trước…. quá hạn?”

Từ Minh khóc lóc thảm thiết: “Sao anh không lấy ra sớm hả.”

Cậu nói xong cũng không chờ Giang Yến làm ra phản ứng, túm tay còn lại của hắn, cưỡng ép lau toàn bộ nước mắt nước mũi vào ống tay áo hắn.

“Đeo liền đeo.” Từ Minh hít hít mũi, mắt hồng hồng lấy nhẫn trong hộp quà.

/

Bên trong hộp quà nhỏ màu đen cũng là một nhẫn bạc nạm kim cương, kiểu dáng thiết kế cũng không khác chiếc nhẫn của Từ Minh là bao, chỉ là viên nạm ở trên nhìn qua đoán chừng quý hơn của cậu… Từ Minh không chịu thừa nhận quý hơn rất nhiều, vậy thì chỉ quý một chíu xíu thôi.

Hai người bọn họ thật đúng là trời sinh một đôi, ánh mắt thẩm mỹ đều giống nhau như vậy. Từ Minh nghĩ.

Nhưng khi tay cậu vừa đụng tới chiếc nhẫn kim cương kia, người trước mặt lại rụt tay về.

Từ Minh: “???”

“…. Em nghĩ kỹ rồi,” Giang Yến nhìn khuôn mặt đầy lên án của Từ Minh, khẽ nói: “Đeo lên, liền cả đời không thể rời đi anh.”

“Nghĩ kỹ rồi.” Ánh mắt Từ Minh từ nhẫn quay lại trên người hắn.

Giang Yến trầm mặc một chốc: “Ngày nào đó em muốn chạy phải làm sao bây giờ?”

Nói bao nhiêu lần không muốn đi, quả nhiên hắn cũng không nghe vào một lần nào. Từ Minh thật sự bất đắc dĩ, lại có chút đau lòng.



Vẻ mặt cậu trở nên nghiêm túc, nói chuyện vẫn mang theo giọng mũi,

“Vậy anh liền nhốt em lại, làm em không thể đi đâu được.”

/

“……”

Mày Giang Yến nhăn lại, vành tai lại lặng lẽ phiếm hồng: “Em đứng đắn một chút.”

“Em siêu nghiêm túc, nếu anh thật sự làm vậy em còn muốn nhảy lên ăn mừng với toàn thế giới.” Từ Minh tiếp tục nghiêm túc nói ra đề tài có liên quan tới play gì đó, ngay sau đó lại thúc giục, “Em vượt qua kiểm tra chưa? Có thể đeo nhẫn không?”

Giang Yến không trả lời y, sau một lúc lâu cúi đầu lấy nhẫn kim cương trong hộp quà ra, hộp không bị hắn tùy tiện ném xuống đất.

Hắn giơ tay còn lại lên, nâng cổ tay trái của Từ Minh, nhìn chằm chằm một lúc, mới cầm nhẫn, chậm rãi luồn vào ngón áp út của Từ Minh.

Trong lúc làm chuyện này, biểu tình của Giang Yến vô cùng chuyên chú, ngón tay còn hơi run rẩy, Từ Minh bị cảm nhiễm bởi vẻ mặt long trọng giống như đối mặt với nghi thức quan trọng gì đó này của hắn, vô thức ngừng thở, hai mắt trừng đến tròn tròn. Thẳng đến khi nhẫn kim cương thuận lợi đeo vào ngón áp út, kích cỡ cũng vừa khít, không lỏng không chật, cậu mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Giang Yến cũng thở phào một hơi, không buông tay Từ Minh ra, chỉ nhìn chằm chằm vào ngón tay cậu một cách mê muội.

“Cái kia, lấy ra.” Từ Minh thuận thế quơ quơ tay hắn.

Lúc này Giang Yến mới dời mắt ra khỏi tay cậu, nhìn cậu có chút nghi hoặc, một lúc sau phản ứng lại, theo bản năng nắm chặt nhẫn kim cương Từ Minh đưa, khóe miệng thoáng cái mím chặt: “Hối hận?”

Từ Minh muốn đánh bẹp cái đầu của người cứ luôn nghĩ đến hối hận hay không này: “Mau mang tới, em đeo cho anh —— em mua cũng mua nhẫn kim cương rồi, dù sao anh cũng phải để em làm đủ quá trình chứ.”

Giang Yến chần chờ đưa nhẫn ra.

Từ Minh nhìn phản ứng này của hắn, đợi lát nữa có lẽ người ta sẽ lại giống như lúc trước, giấu chiếc nhẫn này kín bưng kín bưng, ba tầng trong ba tầng ngoài đến trong két sắt, giống như rồng lớn vẫn luôn bảo vệ kho báu, sợ bị người xấu cướp đi.

Từ – người xấu – Minh lấy đi nhẫn trong tay hắn, lại đeo vào cho Giang Yến với một động tác nhẹ nhàng.



Khác với khẩn trương cùng hoảng hốt của Giang Yến, lúc Từ Minh đeo nhẫn cho người ta cả người đều vô cùng hưng phấn, từ lúc nhận nhẫn cho đến khi đeo vào cho hắn, miệng đều đang không ngừng lải nhải,

“Anh nói người khác cầu hôn cũng chỉ mua một nhẫn kim cương, chúng ta mua hai cái, đều có thể lấy ra làm nhẫn cưới phải không? Không có cách nào, bình thường không thể mang nhẫn kim cương, rất bất tiện. Vẫn là phải mua nhẫn cưới… cho nên nói anh sớm lấy ra thì được rồi.”

Giang Yến không nói gì, chỉ rũ mắt nhìn chằm chằm vào vẻ mặt khi đeo nhẫn cho hắn của Từ Minh.

Chờ khi nhẫn kim cương tiến vào ngón áp út của Giang Yến, khóe miệng Từ Minh đã sắp toét đến lỗ tai trong bất tri bất giác. Cậu thả lỏng hai vai, cúi đầu sờ sờ nhẫn kim cương trên tay Giang Yến yêu thích không buông tay: “Lần đầu tiên phát hiện, thì ra nhẫn tốt như vậy….”

Giang Yến ôm chặt cậu.

Từ Minh chớp chớp mắt trong lồng ngực hắn, lặng lẽ ngậm miệng, nâng tay vòng qua eo hắn, lại thoáng điều chỉnh lại tư thế, để đầu Giang Yến đặt trên vai cậu được thoải mái hơn một chút.

Một lúc sau ——

Hõm vai được Giang Yến gác lên chậm rãi trở nên ẩm ướt trở nên lạnh, Từ Minh nghiêng mặt cọ cọ tóc hắn: “Sao lại khóc?”

“… Từ Minh,” Giang Yến chôn mặt ở vai cậu, giọng khàn đặc: “Em đeo nhẫn.”

Từ Minh gật đầu: “Anh cũng đeo.”

Cánh tay Giang Yến quấn chặt hơn một chút, vòng chặt cậu ở trong ngực, “Cả đời này em đều đi không được.”

“Cầu còn không được.” Từ Minh cũng ôm chặt eo hắn.

“Từ Minh.”

“Sao còn chưa gọi em là Minh Minh?”

“Cảm ơn em.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau