Phản Phái Hữu Thoại Thuyết

Chương 11

Trước Sau
Trước khi tiến vào di tích này, Lạc Tiệm Thanh cũng không nghĩ tới sẽ gặp tình cảnh hung hiểm thế.

Khi y lấy được quyển “Cầu Tiên” kia, một đường đều là góc nhìn của Lý Tu Thần về di tích này. Mọi người đều biết, Lý Tu Thần là tu sĩ duy nhất không có căn cốt trong bảy mươi mốt người, y lại vì rất nhiều nguyên nhân không hiểu ra sao mà đạt được Luyện Khí kỳ, vậy nên di tích này đối với hắn thì khá thoải mái, không có quá nhiều cửa ải khó khăn.

Nói thí dụ như cánh đồng hoang vu vạn trượng này, yêu thú lợi hại nhất Lý Tu Thần đụng phải cũng chỉ là cấp một, cấp hai, yêu thú cấp hai thậm chí chỉ gặp một con! Nhưng khi tới Lạc Tiệm Thanh, y vừa bước vào cánh đồng hoang vu đã bị chín con Liệt Hỏa thú cấp bốn vây quanh.

Yêu thú cấp bốn tương đương với nhân tu Trúc Cơ kỳ!

Chín con yêu thú bỗng nhiên xông tới khiến Lạc Tiệm Thanh cũng sững sờ, mất một phen công phu mới giết hết chúng nó. Nhưng khi y vừa dứt kiếm còn chưa kịp thở đã thấy mười tám con Tật Phong Cự Xà cấp bốn bao vây đi tới!

Lạc Tiệm Thanh: “...”

Càng vào bên trong cánh đồng hoang vu thì yêu thú lại càng đáng sợ!

Đến cuối cùng, khoảng tám mươi mốt con yêu thú cấp bốn như tre già măng mọc nhằm phía Lạc Tiệm Thanh, ánh sáng xanh trên trán y lóe lên, Sương Phù kiếm trong tay cũng phát ra tiếng ngâm nga. Một người một kiếm hóa thành hư ảnh lao vào giữa đám yêu thú, mỗi một kiếm đều sẽ có một cái đầu yêu thú rơi xuống, ra tay tàn nhẫn quyết đoán, mang theo sự hung hãn được hình thành trong nhiều năm rèn luyện ở Vạn Thú lĩnh.

Tám mươi mốt con yêu thú tương đương với Trúc Cơ kỳ đều chết dưới Sương Phù kiếm.

Nhưng Lạc Tiệm Thanh cũng không dám thả lỏng, y nhíu mày nhìn về phía trước cách đó không xa. Chỉ thấy một con Hỏa Mục Kim Viên (con vượn) cao tới mười trượng đang lao tới chỗ y, đây là một con yêu thú vừa bước vào cấp năm, tương đương với Kim Đan sơ kỳ!

Lạc Tiệm Thanh nhíu chặt mày, kiếm trong tay lại lóe sáng, đầu Hỏa Mục Kim Viên liền lăn xuống.

Tiếp theo là Hỏa Mục Kim Viên Kim Đan trung kỳ!

Kim Đan hậu kỳ… Thẳng đến Nguyên Anh sơ kỳ!!!

“Bắc Đẩu chân quân này không đơn giản, đây tuyệt đối không phải là một di tích tu sĩ Nguyên Anh bình thường!”

Trường bào xanh bay phần phật trên không trung, trên trán Lạc Tiệm Thanh đã toát mồ hôi, nhưng khi đối mặt với yêu thú cấp sáu cao hơn mình một đại cảnh giới y cũng không sợ hãi, thậm chí trực tiếp rút kiếm xông lên.

Ngón tay như bạch ngọc không ngừng nắm và bấm, sắp xếp một thủ quyết phức tạp. Chỉ một thời gian ngắn ngủi, tay Lạc Tiệm Thanh đã hóa thành ảnh ảo, đồng thời trên thân kiếm Sương Phù cũng tỏa sáng. Trên bầu trời như có mây đen tụ tập, đám mây đen vượt qua kết giới di tích hạn chế xuất hiện trên cánh đồng hoang vu vạn trượng.

Mây đen quay cuồng, dần dần có gió nhẹ lướt qua cánh đồng hoang vu, nhất thời cát bay đá chạy.

Gió càng lúc càng lớn, cuối cùng đã gào thét rít gào, thổi bay áo bào Lạc Tiệm Thanh, khiến mái tóc đen nhánh kia không ngừng bay múa. Cùng lúc đó, áp lực u ám nặng nề bao phủ trên bầu trời cánh đồng hoang vu, không khí dần dần ngưng trệ, Hỏa Mục Kim Viên cấp sáu kia phẫn nộ gào thét về phía Lạc Tiệm Thanh, nó đấm lên ngực rồi chạy tới.



Đúng lúc này!

Ánh sáng xanh từ Sương Phù kiếm tỏa ra bốn phía, sấm sét đì đùng trên bầu trời, một tia chớp hung mãnh từ không trung đánh xuống, Lạc Tiệm Thanh cầm kiếm chỉ lên, tia chớp kia liền bổ vào ngực Hỏa Mục Kim Viên khiến nó đau đớn gào thét.

“Nhất Kiếm Hóa Cửu Liên!”

Lạc Tiệm Thanh hất kiếm lên không trung, trường kiếm liền hóa thành chín thanh kiếm thẳng tắp đâm vào thân thể Hỏa Mục Kim Viên. Trường kiếm xuyên qua thân thể, Hỏa Mục Kim Viên rống lên một tiếng rồi ngã xuống đất.

Thân thể khổng lồ của nó run rẩy hai cái cuối cùng không động đậy được nữa, máu tươi nhuộm đỏ đất trong cánh đồng hoang vu.

Sương Phù kiếm hưng phấn mà phát ra kiếm ngâm, giống như đứa trẻ bướng bỉnh bay một vòng trên không trung mới trở lại bên cạnh Lạc Tiệm Thanh. Nhưng lúc này sắc mặt Lạc Tiệm Thanh đã tái nhợt, y thở hổn hển, mắt phượng híp lại, cảnh giác phòng bị bốn phía.

Nhất Kiếm Hóa Cửu Liên là một trong những kiếm chiêu của Cửu Liên Bản Tâm Lục, theo lý thuyết phải tới Nguyên Anh kỳ mới có thể sử dụng. Huyền Linh Tử đã sớm dạy kiếm chiêu này cho Lạc Tiệm Thanh, nhưng thẳng đến Kim Đan trung kỳ Lạc Tiệm Thanh vẫn chưa thành công, vừa rồi may mắn mới có thể sử dụng sát chiêu này.

Nhưng một chiêu đó đã vét sạch linh lực của Lạc Tiệm Thanh. Nếu như bây giờ đột nhiên xuất hiện một con yêu thú cấp hai cũng có thể khiến y trọng thương. Lạc Tiệm Thanh cũng không hối hận sử dụng một chiêu đó. Hỏa Mục Kim Viên vừa rồi thực sự quá hung hãn, y phải đánh đòn phủ đầu mới có thể giết chết đối phương.

Đại khái cũng hiểu được thả ra một con yêu thú Nguyên Anh kỳ cũng quá khoa trương; trong một khắc, bên trong cánh đồng hoang vu vạn trượng không xuất hiện yêu thú gì. Lạc Tiệm Thanh đã khôi phục một chút linh lực liền nhanh chóng mở nạp giới lấy ra bình đan dược tam phẩm tiểu sư muội luyện chế cho mình.

Đan dược này tên là Tụ Linh đan, bên trong chứa rất nhiều linh lực, sau khi dùng có thể khôi phục linh lực.

Lạc Tiệm Thanh trực tiếp ăn năm viên, rốt cục cảm giác linh lực trong thân thể đã khôi phục bảy thành.

Rất nhanh, y mang theo Sương Phù đi lên phía trước. Lần này tuy không gặp phải yêu thú Nguyên Anh kỳ biến thái nhưng lại đụng phải mấy con yêu thú Kim Đan hậu kỳ. Càng về sau yêu thú càng nhiều, tuy đều là Kim Đan kỳ nhưng cũng khiến Lạc Tiệm Thanh bất đắc dĩ lấy ra Thanh Trúc tán.

Một tay cầm ô, một tay cầm kiếm.

Lũ yêu thú bên ngoài ô không thể xâm phạm, tu sĩ áo xanh bên trong ô lại không ngừng chém giết, kiếm quang lóe lên lại có một cái đầu rơi xuống.

Đoạn đường này, tốc độ Lạc Tiệm Thanh rất nhanh, y luôn tìm kiếm bóng dáng Lý Tu Thần.

Trong “Cầu Tiên” có nói, trong cánh đồng hoang vu vạn trượng này, lúc tiểu sư muội đi vào lại gặp Lý Tu Thần. Dù sao cũng là đồng môn, tiểu sư muội không phải thánh mẫu, nhưng để ý sư đệ mới Luyện Khí kỳ một chút cũng là chuyện đương nhiên, vì thế hai người cùng nhau tiến lên trước.

Lý Tu Thần không giúp được gì cho tiểu sư muội, cả đường tiểu sư muội lại mang theo Lý Tu Thần rời khỏi cánh đồng hoang vu vạn trượng.



Ngay lúc tiểu sư muội sắp rời đi thì đụng phải một con Mị Ảnh Yêu Hồ cấp sáu!

Yêu thú cấp sáu khó chơi cỡ nào vừa rồi Lạc Tiệm Thanh đã được cảm nhận, huống chi Mị Ảnh Yêu Hồ này am hiểu huyễn thuật, tiểu sư muội dùng hết đan dược pháp bảo mới khiến con Mị Ảnh Yêu Hồ này bị thương, mang theo Lý Tu Thần rời khỏi cánh đồng hoang vu vạn trượng.

Nhưng tiểu sư muội không biết, Mị Ảnh Yêu Hồ trước khi bỏ chạy đã nhả một ngụm mây màu tím lên người nàng và Lý Tu Thần. Mây quái lúc đầu chưa có động tĩnh gì, tiểu sư muội cũng không để ý, ai ngờ mây quái lại ẩn trong người họ, đợi đến cửa Thiên Khu cuối cùng mới phát tác, khiến hai người bị dục độc càn quấy, tạo thành chuyện như vậy.

Mà suy nghĩ của Lạc Tiệm Thanh hiện giờ rất đơn giản, dựa theo lẽ thường, cánh đồng hoang vu vạn trượng này hẳn là chỉ có hai người y và Lý Tu Thần!

Lý Tu Thần tuy nói thực lực thấp, nhưng hắn không có căn cốt, các ải đều rất đơn giản nên đi rất nhanh. Mà y thì cả đoạn đường này hao phí không ít sức lực để đẩy nhanh tốc độ, mục đích chính là đuổi tới cánh đồng hoang vu vạn trượng, một kiếm giết chết Lý Tu Thần kia!

Chuyện trong di tích ai cũng không rõ, Lý Tu Thần trước khi kịp bóp nát ngọc bài bị yêu thú giết chết cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa Lý Tu Thần chỉ là một đệ tử bình thường, trên đời này chỉ có Huyền Linh Tử Hóa Thần kỳ đại năng có thể hồi tưởng quá khứ, nhưng khi hồi tưởng sẽ phải chịu phản phệ từ Thiên Đạo, vậy nên tuyệt đối sẽ không có ai biết nguyên nhân chân chính Lý Tu Thần chết.

“Cánh đồng hoang vu vạn trượng chính là nơi chôn xác của ngươi!”

Tu sĩ áo xanh tuấn mỹ lãnh đạm bay nhanh rời đi, cố gắng tìm kiếm trong cánh đồng hoang vu vạn trượng. Thanh Trúc tán chặn toàn bộ công kích cho y, vậy nên y không hề cố kỵ xuyên qua đám yêu thú. Cuối cùng! Ở một thung lũng, Lạc Tiệm Thanh phát hiện bóng dáng Lý Tu Thần!

Lý Tu Thần lúc này đang đối mặt với công kích từ hai yêu thú cấp một.

Yêu thú cấp một tương đương với tu sĩ Luyện Khí tầng một đến tầng ba, lại không có linh trí gì, chỉ biết tác chiến theo bản năng. Lý Tu Thần đã là Luyện Khí tầng hai mà lúc ứng phó còn chật vật như vậy khiến Lạc Tiệm Thanh rất chán ghét.

Mắt thấy Lý Tu Thần sắp giết chết một con yêu thú, Lạc Tiệm Thanh thu Thanh Trúc tán lại, khóe môi hơi nhếch, rút kiếm đâm xuống. Ai ngờ ngay khi y vừa mới rút kiếm chuẩn bị ám sát lại nghe một tiếng ngâm yêu mị từ sau vang lên.

Chuông cảnh báo trong lòng reo lên, lông tơ toàn thân dựng thẳng. Trực giác tu sĩ Kim Đan kỳ mẫn tuệ khiến y nhanh chóng lách sang bên phải, ngay sau đó, một vết chém sâu xuất hiện tại vị trí Lạc Tiệm Thanh vừa đứng.

Lạc Tiệm Thanh nhanh chóng lấy Thanh Trúc tán ra. Vừa mở ô thì trên không trung đã có từng đợt tinh thần dao động đánh úp lại, xuyên qua kết giới phòng ngự của Thanh Trúc tán đánh lên Lạc Tiệm Thanh. Lạc Tiệm Thanh không ngừng né tránh, công kích tinh thần kia lại chưa từng dừng.

Đợi khi bay cách thung lũng năm dặm thì Lạc Tiệm Thanh nhanh chóng thu Thanh Trúc tán lại.

“Công kích tinh thần!”

Thanh Trúc tán có thể kháng cự một kích toàn lực của Hợp Thể kỳ đại năng, nhưng chỉ là công kích linh lực mà thôi, không bao gồm công kích tinh thần. Trên đời này có rất ít tu sĩ có thể sử dụng công kích tinh thần, chiêu thức trên tinh thần phần lớn là kĩ năng thiên phú của yêu thú, rất hiếm gặp.

Lạc Tiệm Thanh nhấc Sương Phù kiếm cảnh giác nhìn bốn phía, đề phòng xung quanh.

Bỗng nhiên nghe vang vọng một tiếng cười quyến rũ, giọng nói có hơi bén nhọn: “Một lang quân tuấn tú như vậy, vẻ ngoài xinh đẹp như vậy sao lại xuất hiện trên người đám nhân loại bẩn thỉu các ngươi? Không bằng ngươi lột da ra cho ta, ta sẽ tha cho ngươi một mạng, ngươi thấy thế nào?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau