Chương 40
Dịch: Tồ Đảm Đang
Mười năm trước, giọng hát của Trì Hựu Lân rõ ràng, tươi sáng và kiêu ngạo, mà hiện tại em lại dịu dàng thể hiện ca khúc đầy uyển chuyển như vậy.
Tôi nhớ lại lúc em rơi lệ hát bài "Sói con" với tôi.
Cũng nhớ lại em từng nói với tôi, mỗi một bài hát mà em viết, đều là vì tôi.
Ca khúc dần đến đoạn kết, mãi đến khi âm cuối cùng chấm dứt, ánh đèn sân khấu tắt đi, màn sân khấu từ từ hạ xuống. Bóng dáng Trì Hựu Lân chầm chậm biến mất trong ánh mắt mọi người.
Không có sự bùng nổ nào trong sân vận động lớn như vậy, chỉ còn lại tiếng nức nở của người hâm mộ.
Kiều Nặc ở bên cạnh tôi cũng đang lặng lẽ lau nước mắt.
Dòng người rời đi trong sự tiếc nuối.
Nhân viên bảo vệ không thể không đến hối thúc. Có lẽ mọi người đều cảm thấy rằng nếu đứng lại thêm một lúc nữa thì hiện thực tàn khốc sẽ đến trễ một chút.
Cuối cùng, nhạc kết người tan.
Lúc tôi và Kiều Nặc ra ngoài, cô ấy vẫn đang điều chỉnh lại tâm trạng.
"Anh không ra sau khán đàn gặp em trai nhà mình chút sao?" Mũi cô ấy đang đỏ lên, hỏi tôi.
Tôi lắc đầu.
Bây giờ tôi còn có việc quan trọng hơn phải làm.
Tôi lấy hộp trang sức của mẹ mua ra, Kiều Nặc mừng rỡ nhận lấy.
"Cái này thật đắt quá, thay em cảm ơn dì nhé."
Cùng lúc đó, tôi phải cho cô ấy một câu trả lời.
"Kiều Nặc." Tôi trực tiếp gọi tên họ cô ấy.
Cô ấy sững sờ, ngẩng đầu nhìn tôi, biểu cảm dần dần nghiêm túc trở lại.
"Xin lỗi, tôi không cách nào đồng ý với em được."
Khi Trì Hựu Lân đang hát bài hát <Rõ ràng>,
Khi em đeo khẩu trang đội nón nói xin lỗi với tôi.
Khi em kêu tôi đến buổi biểu diễn của em.
Khi em rơi lệ trong xe.
Sớm hơn thế nữa, ở trên vùng đảo ấy, khi em nói tạm biệt với tôi.
Thậm chí, ngay khi còn sớm hơn cả lúc tôi tự mình ý thức ra được.
Tôi đã hiểu ra, đời này, cho dù là tôi không cách nào được ở bên em, tôi cũng không cách nào chấp nhận được người nào khác.
Trong mắt Kiều Nặc, nước mắt dần dần ngưng đọng lại.
Cô ấy cầm chặt hộp quà trong tay: "Là vì...trong lòng anh có người khác sao?"
Tôi gật đầu.
"Thật ra, em cũng cảm nhận được rồi, anh luôn mất tập trung...nhưng em vẫn muốn tỏ tình thử." Lệ nhòa trong đôi mắt cô ấy, khóe miệng mang theo nụ cười.
Tôi chỉ có thể xin lỗi thêm một lần nữa: "Xin lỗi."
Cô ấy liều mình lắc đầu, nói với tôi không sao.
"Người mà anh thích...là một người như thế nào?"
"....Là một người mà tôi cảm thấy mình gần như đã dùng cả đời này để yêu."
Kiều Nặc ngẩng đầu lên, nỗ lực không cho nước mắt rơi xuống, cô ấy cố gắng mỉm cười nói: "Thua bởi người như vậy, em cũng chỉ có thể chấp nhận thôi."
Tôi đưa tay lên giúp em lau đi giọt nước mắt vẫn chưa kịp rơi xuống.
"Em là một cô gái tốt, tôi không xứng với em."
Cô ấy ôm lấy tôi, khóc to.
Mà cái tôi có thể làm là dành cho cô ấy một cái ôm tạm thời này thôi, mặc cô ấy phát tiết.
Một tuần sau, Kiều Nặc không liên lạc với tôi, tôi cũng không quấy rầy cô ấy.
Nhưng có một người mà tôi chưa bao giờ nghĩ đến, cũng chưa bao giờ trực tiếp tiếp xúc qua lại gọi cho tôi, hẹn gặp mặt.
- -------
Tồ: Một ngày sáu chương là cái khái niệm gì vậy trời ơi. À, có lẽ là do nghĩ đến các viewer đang đợi chương mòn mỏi nên có động lực làm cho nhanh đây mà.
Còn 2 chương nữa đợi mình ăn cơm tắm rửa xong dịch nốt luôn trong hôm nay nha, người Việt Nam nói là làm á á á á á ~~~
Kích động quá aaaaaaaaaaaa~
Tui đi ăn đây trời ơi đói quá đói quá~~~~~ (2021.10.19, 7:37 PM, Taiwan)
Mười năm trước, giọng hát của Trì Hựu Lân rõ ràng, tươi sáng và kiêu ngạo, mà hiện tại em lại dịu dàng thể hiện ca khúc đầy uyển chuyển như vậy.
Tôi nhớ lại lúc em rơi lệ hát bài "Sói con" với tôi.
Cũng nhớ lại em từng nói với tôi, mỗi một bài hát mà em viết, đều là vì tôi.
Ca khúc dần đến đoạn kết, mãi đến khi âm cuối cùng chấm dứt, ánh đèn sân khấu tắt đi, màn sân khấu từ từ hạ xuống. Bóng dáng Trì Hựu Lân chầm chậm biến mất trong ánh mắt mọi người.
Không có sự bùng nổ nào trong sân vận động lớn như vậy, chỉ còn lại tiếng nức nở của người hâm mộ.
Kiều Nặc ở bên cạnh tôi cũng đang lặng lẽ lau nước mắt.
Dòng người rời đi trong sự tiếc nuối.
Nhân viên bảo vệ không thể không đến hối thúc. Có lẽ mọi người đều cảm thấy rằng nếu đứng lại thêm một lúc nữa thì hiện thực tàn khốc sẽ đến trễ một chút.
Cuối cùng, nhạc kết người tan.
Lúc tôi và Kiều Nặc ra ngoài, cô ấy vẫn đang điều chỉnh lại tâm trạng.
"Anh không ra sau khán đàn gặp em trai nhà mình chút sao?" Mũi cô ấy đang đỏ lên, hỏi tôi.
Tôi lắc đầu.
Bây giờ tôi còn có việc quan trọng hơn phải làm.
Tôi lấy hộp trang sức của mẹ mua ra, Kiều Nặc mừng rỡ nhận lấy.
"Cái này thật đắt quá, thay em cảm ơn dì nhé."
Cùng lúc đó, tôi phải cho cô ấy một câu trả lời.
"Kiều Nặc." Tôi trực tiếp gọi tên họ cô ấy.
Cô ấy sững sờ, ngẩng đầu nhìn tôi, biểu cảm dần dần nghiêm túc trở lại.
"Xin lỗi, tôi không cách nào đồng ý với em được."
Khi Trì Hựu Lân đang hát bài hát <Rõ ràng>,
Khi em đeo khẩu trang đội nón nói xin lỗi với tôi.
Khi em kêu tôi đến buổi biểu diễn của em.
Khi em rơi lệ trong xe.
Sớm hơn thế nữa, ở trên vùng đảo ấy, khi em nói tạm biệt với tôi.
Thậm chí, ngay khi còn sớm hơn cả lúc tôi tự mình ý thức ra được.
Tôi đã hiểu ra, đời này, cho dù là tôi không cách nào được ở bên em, tôi cũng không cách nào chấp nhận được người nào khác.
Trong mắt Kiều Nặc, nước mắt dần dần ngưng đọng lại.
Cô ấy cầm chặt hộp quà trong tay: "Là vì...trong lòng anh có người khác sao?"
Tôi gật đầu.
"Thật ra, em cũng cảm nhận được rồi, anh luôn mất tập trung...nhưng em vẫn muốn tỏ tình thử." Lệ nhòa trong đôi mắt cô ấy, khóe miệng mang theo nụ cười.
Tôi chỉ có thể xin lỗi thêm một lần nữa: "Xin lỗi."
Cô ấy liều mình lắc đầu, nói với tôi không sao.
"Người mà anh thích...là một người như thế nào?"
"....Là một người mà tôi cảm thấy mình gần như đã dùng cả đời này để yêu."
Kiều Nặc ngẩng đầu lên, nỗ lực không cho nước mắt rơi xuống, cô ấy cố gắng mỉm cười nói: "Thua bởi người như vậy, em cũng chỉ có thể chấp nhận thôi."
Tôi đưa tay lên giúp em lau đi giọt nước mắt vẫn chưa kịp rơi xuống.
"Em là một cô gái tốt, tôi không xứng với em."
Cô ấy ôm lấy tôi, khóc to.
Mà cái tôi có thể làm là dành cho cô ấy một cái ôm tạm thời này thôi, mặc cô ấy phát tiết.
Một tuần sau, Kiều Nặc không liên lạc với tôi, tôi cũng không quấy rầy cô ấy.
Nhưng có một người mà tôi chưa bao giờ nghĩ đến, cũng chưa bao giờ trực tiếp tiếp xúc qua lại gọi cho tôi, hẹn gặp mặt.
- -------
Tồ: Một ngày sáu chương là cái khái niệm gì vậy trời ơi. À, có lẽ là do nghĩ đến các viewer đang đợi chương mòn mỏi nên có động lực làm cho nhanh đây mà.
Còn 2 chương nữa đợi mình ăn cơm tắm rửa xong dịch nốt luôn trong hôm nay nha, người Việt Nam nói là làm á á á á á ~~~
Kích động quá aaaaaaaaaaaa~
Tui đi ăn đây trời ơi đói quá đói quá~~~~~ (2021.10.19, 7:37 PM, Taiwan)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất