Chương 34
"Tô đại ca, làm phiền huynh." Trương Vô Kỵ nói lời cảm tạ với thương nhân, đưa một cái gói cho hắn.
"Không cần!" Tô Úy sảng khoái vỗ vỗ vai hắn, cười nói: "Nếu không có cậu giúp đỡ, bệnh của đệ đệ tôi không thể khỏi được. Cậu cứu nó, tôi chỉ giúp cậu gửi một lá thư, còn cảm thấy chưa đủ đâu!"
Trương Vô Kỵ cười cười, lại nói tiếng cám ơn mới rời đi. Phía sau, Tô Úy hô lên một tiếng, xoay người lên ngựa, thương đội chậm rãi khởi hành.
Hắn đã ở Không Động gần hai tháng.
Đêm hôm đó, mấy bóng người bay vào khách điếm Tô Úy nghỉ trọ, cẩn thận mò đến phòng của Tô Úy, chọc một lỗ trên giấy dán cửa sổ, ném vào một khối mê hương. Chờ một lát đẩy cửa đi vào, cầm lấy tay nải trên bàn, tìm kiếm một hồi lấy ra một bọc giấy dầu.
Bóng đen Giáp: "Là cái này à?"
Bóng đen Ất: "Ta tận mắt thấy Trương Vô Kỵ đưa cho hắn! Kích thước vừa đúng bằng bọc giấy dầu này!"
Vì thế bọn họ vội vã khó dằn nổi mở bọc giấy dầu, lấy lá thư bên trong ra...
"Trống không!"
Định chạy đi, lại phát hiện mình đã tay chân bủn rủn, đứng không vững.
"Hóa ra là hai tên ăn mày." Tô Úy vốn đang bị mê hương đánh gục xoay người dậy, thắp sáng đèn: "Thật đúng là gấp gáp... Một ngày cũng chờ không được sao?"
Ngày hôm sau, thương đội đúng hạn khởi hành, nhằm hướng Võ Đang mà đi. Tay nải chứa bọc giấy dầu kia vẫn như hôm qua, an trí trong rương hành lý.
Trương Vô Kỵ ở lại thêm nửa tháng, cáo biệt Không Động xong, lên đường về Võ Đang.
Sau bảy ngày, bặt vô âm tín.
Tống Thanh Thư biết Trương Vô Kỵ mất tích, phản ứng đầu tiên chính là muốn đi tìm người. Nhưng Tống Viễn Kiều không đồng ý để y mạo hiểm, hai người giằng co không xong, Tống Thanh Thư cắn răng một cái, quyết định lén chuồn khỏi Võ Đang.
Có lẽ Tống Viễn Kiều không thể ngờ đứa con trai ngoan ngoãn của mình có thể làm ra việc tiền trảm hậu tấu như vậy, Tống Thanh Thư xuống núi rất thuận lợi.
"Đệ định đi đâu đấy?"
Tống Thanh Thư bước chân dừng lại, đáp lại giọng nói vừa nãy: "Trần đại ca! Đệ..."
"Được rồi, đệ không nói ta cũng biết." Trần Hữu Lượng khoát khoát tay: "Ta khuyên đệ một câu: Đừng đi! Vũng nước này quá sâu!"
"Vì sao?" Tống Thanh Thư vốn đã lòng nóng như lửa đốt, bây giờ Trần Hữu Lượng hiển nhiên biết nội tình trong đó, càng thêm nôn nóng: "Huynh biết Vô Kỵ ở đâu?"
"Cái này..." Trần Hữu Lượng thở dài, tròng mắt xoay hai vòng, mới nói: "Thanh Thư, đệ còn nhỏ, cho dù là phụ thân đệ đi còn nguy hiểm, huống chi là đệ? Trở về đi!"
Tống Thanh Thư ra sức lắc đầu: "Trần đại ca, chí ít huynh cũng phải nói cho đệ! Đệ phải biết mới an tâm!"
"Đệ biết thì có ích lợi gì? Biết mới càng không an tâm!" Trần Hữu Lượng thái độ kiên quyết, biểu lộ thành khẩn: "Ta biết đệ sẽ không từ bỏ, mấy ngày nay đặc biệt ở Võ Đang trông chừng đệ, bây giờ ta đưa đệ về!"
Nói xong, gã hướng Tống Thanh Thư đánh tới, liền phải bắt y lại. Tống Thanh Thư không địch nổi, cuối cùng bị Trần Hữu Lượng khóa ngược cánh tay, mắt thấy sắp bị Trần Hữu Lượng mạnh mẽ áp tải về Võ Đang, cắn răng một cái, liều mạng khuỷu tay trật khớp dùng sức vặn ra.
"Thanh Thư!" Trần Hữu Lượng kinh hãi, "Đệ đây là tội gì? Ta sẽ không hại đệ!"
Tống Thanh Thư đau đến môi trắng bệch, cắm đầu đề khí, vận khinh công phóng xuống núi.
Trần Hữu Lượng vội vàng đuổi theo, chỉ là gã võ công thắng được Tống Thanh Thư, khinh công lại không bằng, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa, cuối cùng Trần Hữu Lượng từ bỏ, dậm chân hô to: "Tống Thanh Thư! Ta đây nói cho đệ biết! Đệ cái gì cũng không biết, chạy đi đâu mà tìm?"
Tống Thanh Thư lúc này mới dừng bước, quay đầu nhìn gã: "Huynh nói thật chứ?"
"Ta lừa đệ làm cái gì?" Trần Hữu Lượng đến trước mặt y, nắm lấy cánh tay bị trật khớp của y: "Thế này đi, đến y quán bó xương cho đệ trước đã, còn lại ta từ từ nói... Không cần cám ơn ta, ta đã nói ta coi đệ như đệ đệ ruột mà!"
Đợi Tống Thanh Thư chỉnh xương xong, Trần Hữu Lượng cầm hai quả trứng gà đã bóc vỏ, vén rèm vào đưa cho y: "Ầy, mắt sưng húp rồi, đắp cho bớt sưng đi! Chậc chậc chậc, mới trật khớp có một tí, mắt đã đỏ thành quả đào rồi, ta không phải nhận đệ đệ, mà là nhận muội muội đi?"
"Trần đại ca!"
"Rồi rồi rồi, không chèn ép đệ nữa!" Trần Hữu Lượng cười hai tiếng, mới nói: "Kỳ thật những việc này, qua mấy ngày nữa đệ cũng biết thôi. Quần Anh Hội Nga Mi kia, sư đệ của đệ tỏa sáng rực rỡ, sau đó, liền có đồn đãi truyền ra!"
"Đồn đãi gì?" Tống Thanh Thư nhíu mày, trực giác không ổn.
"Lúc trước Tạ Tốn chẳng phải mang đi Đồ Long Đao đó sao? Trương Vô Kỵ võ công tốt như vậy, có tin đồn nói Tạ Tốn ngộ ra bí mật trong Đồ Long Đao, truyền cho Trương Vô Kỵ!" Trần Hữu Lượng thở dài, "Loại sự tình này, từ trước đến nay thà rằng tin là có, không thể tin là không. Bây giờ Trương Vô Kỵ thật sự bị đặt trên đống lửa."
Tống Thanh Thư nghĩ đến Du Đại Nham bại liệt trên giường, toàn thân rét run: "Nói bậy nói bạ! Vô Kỵ nếu biết những bí mật đó, làm sao có thể giấu diếm chúng ta!"
"Ta cũng cảm thấy vậy." Trần Hữu Lượng xem mặt đoán ý, "Nếu hắn thật sự biết chút ít gì, nhất định sẽ nói với Võ Đang... Hắn thật sự chưa từng nhắc qua?"
Tống Thanh Thư run lên: "Trần đại ca, huynh đây là ý gì?"
"Thanh Thư, ta không muốn giấu diếm đệ, ta cũng chỉ là kẻ tục nhân... thứ như vậy... ta quả thật cũng rất muốn..." Trần Hữu Lượng lộ ra vẻ ảo não, thở dài một tiếng: "Aiiii, đệ cũng đừng cười ta, thứ này sức hấp dẫn quá lớn, ta chỉ cần tưởng tượng, liền như mê muội không bỏ xuống được... Đệ biết không? Ta trước kia vẫn nghe có tin đồn, nói là đạt được Đồ Long Đao liền có thể lợi hại như thế nào. Thanh Thư, đệ biết người nhà của ta bị Nguyên cẩu giết hại, ta từng nghĩ, có được bảo bối liền có thể báo thù rửa hận..."
Tống Thanh Thư khóe mắt nhảy dựng, hơi thở hỗn loạn, mạnh mẽ ổn định tâm thần, lắc lắc đầu.
"Ha ha! Chẳng qua đây đều là nợ cũ mấy năm trước! Ta... Đến cả nhân vật như Trương ngũ hiệp còn bị liên lụy hại chết, ta... ta làm sao dám đụng vào? Sớm buông bỏ những vọng tưởng này rồi!" Trần Hữu Lượng gãi gãi đầu, cười gượng hai tiếng, trong lòng đoán chừng lời nên nói đều nói rồi, còn lại cứ để Tống Thanh Thư tự do phát huy là được.
"Vậy Vô Kỵ làm sao bây giờ?" Tống Thanh Thư thất hồn lạc phách, lòng như lửa đốt, vừa nghĩ tới Trương Vô Kỵ bây giờ không biết tung tích, nói không chừng đang bị tra tấn ở đâu đó, đau lòng không thôi, gần như muốn rơi lệ.
"Cho nên đệ về Võ Đang đi!" Trần Hữu Lượng vỗ vỗ bả vai Tống Thanh Thư, bóp mạnh một cái: "Đệ biết ta là đệ tử Cái Bang, trên đời này tin tức của Cái Bang linh thông nhất, nếu có tin gì ta lập tức báo cho đệ biết!"
Tống Thanh Thư thở dài, cảm thấy thể xác tinh thần đều mệt, gục xuống bàn mơ màng thiếp đi.
Trần Hữu Lượng thử y một chút, xác định y đã ngủ say, đưa tay bế y đặt lên trường kỷ, bắt đầu lục lọi đồ đạc của Tống Thanh Thư. Cuối cùng gã lục ra được một khối ngọc bội hình đốt trúc, xem xét kỹ một phen xác định là vật tùy thân của Tống Thanh Thư, hài lòng thu hồi, giúp Tống Thanh Thư chỉnh lại quần áo liền rời đi.
"Không cần!" Tô Úy sảng khoái vỗ vỗ vai hắn, cười nói: "Nếu không có cậu giúp đỡ, bệnh của đệ đệ tôi không thể khỏi được. Cậu cứu nó, tôi chỉ giúp cậu gửi một lá thư, còn cảm thấy chưa đủ đâu!"
Trương Vô Kỵ cười cười, lại nói tiếng cám ơn mới rời đi. Phía sau, Tô Úy hô lên một tiếng, xoay người lên ngựa, thương đội chậm rãi khởi hành.
Hắn đã ở Không Động gần hai tháng.
Đêm hôm đó, mấy bóng người bay vào khách điếm Tô Úy nghỉ trọ, cẩn thận mò đến phòng của Tô Úy, chọc một lỗ trên giấy dán cửa sổ, ném vào một khối mê hương. Chờ một lát đẩy cửa đi vào, cầm lấy tay nải trên bàn, tìm kiếm một hồi lấy ra một bọc giấy dầu.
Bóng đen Giáp: "Là cái này à?"
Bóng đen Ất: "Ta tận mắt thấy Trương Vô Kỵ đưa cho hắn! Kích thước vừa đúng bằng bọc giấy dầu này!"
Vì thế bọn họ vội vã khó dằn nổi mở bọc giấy dầu, lấy lá thư bên trong ra...
"Trống không!"
Định chạy đi, lại phát hiện mình đã tay chân bủn rủn, đứng không vững.
"Hóa ra là hai tên ăn mày." Tô Úy vốn đang bị mê hương đánh gục xoay người dậy, thắp sáng đèn: "Thật đúng là gấp gáp... Một ngày cũng chờ không được sao?"
Ngày hôm sau, thương đội đúng hạn khởi hành, nhằm hướng Võ Đang mà đi. Tay nải chứa bọc giấy dầu kia vẫn như hôm qua, an trí trong rương hành lý.
Trương Vô Kỵ ở lại thêm nửa tháng, cáo biệt Không Động xong, lên đường về Võ Đang.
Sau bảy ngày, bặt vô âm tín.
Tống Thanh Thư biết Trương Vô Kỵ mất tích, phản ứng đầu tiên chính là muốn đi tìm người. Nhưng Tống Viễn Kiều không đồng ý để y mạo hiểm, hai người giằng co không xong, Tống Thanh Thư cắn răng một cái, quyết định lén chuồn khỏi Võ Đang.
Có lẽ Tống Viễn Kiều không thể ngờ đứa con trai ngoan ngoãn của mình có thể làm ra việc tiền trảm hậu tấu như vậy, Tống Thanh Thư xuống núi rất thuận lợi.
"Đệ định đi đâu đấy?"
Tống Thanh Thư bước chân dừng lại, đáp lại giọng nói vừa nãy: "Trần đại ca! Đệ..."
"Được rồi, đệ không nói ta cũng biết." Trần Hữu Lượng khoát khoát tay: "Ta khuyên đệ một câu: Đừng đi! Vũng nước này quá sâu!"
"Vì sao?" Tống Thanh Thư vốn đã lòng nóng như lửa đốt, bây giờ Trần Hữu Lượng hiển nhiên biết nội tình trong đó, càng thêm nôn nóng: "Huynh biết Vô Kỵ ở đâu?"
"Cái này..." Trần Hữu Lượng thở dài, tròng mắt xoay hai vòng, mới nói: "Thanh Thư, đệ còn nhỏ, cho dù là phụ thân đệ đi còn nguy hiểm, huống chi là đệ? Trở về đi!"
Tống Thanh Thư ra sức lắc đầu: "Trần đại ca, chí ít huynh cũng phải nói cho đệ! Đệ phải biết mới an tâm!"
"Đệ biết thì có ích lợi gì? Biết mới càng không an tâm!" Trần Hữu Lượng thái độ kiên quyết, biểu lộ thành khẩn: "Ta biết đệ sẽ không từ bỏ, mấy ngày nay đặc biệt ở Võ Đang trông chừng đệ, bây giờ ta đưa đệ về!"
Nói xong, gã hướng Tống Thanh Thư đánh tới, liền phải bắt y lại. Tống Thanh Thư không địch nổi, cuối cùng bị Trần Hữu Lượng khóa ngược cánh tay, mắt thấy sắp bị Trần Hữu Lượng mạnh mẽ áp tải về Võ Đang, cắn răng một cái, liều mạng khuỷu tay trật khớp dùng sức vặn ra.
"Thanh Thư!" Trần Hữu Lượng kinh hãi, "Đệ đây là tội gì? Ta sẽ không hại đệ!"
Tống Thanh Thư đau đến môi trắng bệch, cắm đầu đề khí, vận khinh công phóng xuống núi.
Trần Hữu Lượng vội vàng đuổi theo, chỉ là gã võ công thắng được Tống Thanh Thư, khinh công lại không bằng, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa, cuối cùng Trần Hữu Lượng từ bỏ, dậm chân hô to: "Tống Thanh Thư! Ta đây nói cho đệ biết! Đệ cái gì cũng không biết, chạy đi đâu mà tìm?"
Tống Thanh Thư lúc này mới dừng bước, quay đầu nhìn gã: "Huynh nói thật chứ?"
"Ta lừa đệ làm cái gì?" Trần Hữu Lượng đến trước mặt y, nắm lấy cánh tay bị trật khớp của y: "Thế này đi, đến y quán bó xương cho đệ trước đã, còn lại ta từ từ nói... Không cần cám ơn ta, ta đã nói ta coi đệ như đệ đệ ruột mà!"
Đợi Tống Thanh Thư chỉnh xương xong, Trần Hữu Lượng cầm hai quả trứng gà đã bóc vỏ, vén rèm vào đưa cho y: "Ầy, mắt sưng húp rồi, đắp cho bớt sưng đi! Chậc chậc chậc, mới trật khớp có một tí, mắt đã đỏ thành quả đào rồi, ta không phải nhận đệ đệ, mà là nhận muội muội đi?"
"Trần đại ca!"
"Rồi rồi rồi, không chèn ép đệ nữa!" Trần Hữu Lượng cười hai tiếng, mới nói: "Kỳ thật những việc này, qua mấy ngày nữa đệ cũng biết thôi. Quần Anh Hội Nga Mi kia, sư đệ của đệ tỏa sáng rực rỡ, sau đó, liền có đồn đãi truyền ra!"
"Đồn đãi gì?" Tống Thanh Thư nhíu mày, trực giác không ổn.
"Lúc trước Tạ Tốn chẳng phải mang đi Đồ Long Đao đó sao? Trương Vô Kỵ võ công tốt như vậy, có tin đồn nói Tạ Tốn ngộ ra bí mật trong Đồ Long Đao, truyền cho Trương Vô Kỵ!" Trần Hữu Lượng thở dài, "Loại sự tình này, từ trước đến nay thà rằng tin là có, không thể tin là không. Bây giờ Trương Vô Kỵ thật sự bị đặt trên đống lửa."
Tống Thanh Thư nghĩ đến Du Đại Nham bại liệt trên giường, toàn thân rét run: "Nói bậy nói bạ! Vô Kỵ nếu biết những bí mật đó, làm sao có thể giấu diếm chúng ta!"
"Ta cũng cảm thấy vậy." Trần Hữu Lượng xem mặt đoán ý, "Nếu hắn thật sự biết chút ít gì, nhất định sẽ nói với Võ Đang... Hắn thật sự chưa từng nhắc qua?"
Tống Thanh Thư run lên: "Trần đại ca, huynh đây là ý gì?"
"Thanh Thư, ta không muốn giấu diếm đệ, ta cũng chỉ là kẻ tục nhân... thứ như vậy... ta quả thật cũng rất muốn..." Trần Hữu Lượng lộ ra vẻ ảo não, thở dài một tiếng: "Aiiii, đệ cũng đừng cười ta, thứ này sức hấp dẫn quá lớn, ta chỉ cần tưởng tượng, liền như mê muội không bỏ xuống được... Đệ biết không? Ta trước kia vẫn nghe có tin đồn, nói là đạt được Đồ Long Đao liền có thể lợi hại như thế nào. Thanh Thư, đệ biết người nhà của ta bị Nguyên cẩu giết hại, ta từng nghĩ, có được bảo bối liền có thể báo thù rửa hận..."
Tống Thanh Thư khóe mắt nhảy dựng, hơi thở hỗn loạn, mạnh mẽ ổn định tâm thần, lắc lắc đầu.
"Ha ha! Chẳng qua đây đều là nợ cũ mấy năm trước! Ta... Đến cả nhân vật như Trương ngũ hiệp còn bị liên lụy hại chết, ta... ta làm sao dám đụng vào? Sớm buông bỏ những vọng tưởng này rồi!" Trần Hữu Lượng gãi gãi đầu, cười gượng hai tiếng, trong lòng đoán chừng lời nên nói đều nói rồi, còn lại cứ để Tống Thanh Thư tự do phát huy là được.
"Vậy Vô Kỵ làm sao bây giờ?" Tống Thanh Thư thất hồn lạc phách, lòng như lửa đốt, vừa nghĩ tới Trương Vô Kỵ bây giờ không biết tung tích, nói không chừng đang bị tra tấn ở đâu đó, đau lòng không thôi, gần như muốn rơi lệ.
"Cho nên đệ về Võ Đang đi!" Trần Hữu Lượng vỗ vỗ bả vai Tống Thanh Thư, bóp mạnh một cái: "Đệ biết ta là đệ tử Cái Bang, trên đời này tin tức của Cái Bang linh thông nhất, nếu có tin gì ta lập tức báo cho đệ biết!"
Tống Thanh Thư thở dài, cảm thấy thể xác tinh thần đều mệt, gục xuống bàn mơ màng thiếp đi.
Trần Hữu Lượng thử y một chút, xác định y đã ngủ say, đưa tay bế y đặt lên trường kỷ, bắt đầu lục lọi đồ đạc của Tống Thanh Thư. Cuối cùng gã lục ra được một khối ngọc bội hình đốt trúc, xem xét kỹ một phen xác định là vật tùy thân của Tống Thanh Thư, hài lòng thu hồi, giúp Tống Thanh Thư chỉnh lại quần áo liền rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất