Chương 134: Đại kết cục
Tống Thanh Thư phân phó vừa truyền xuống, phương hướng tìm kiếm của mọi người lập tức rẽ ngoặt một cái, không chỉ còn tìm người hay tìm dấu vết rõ ràng, mà là bắt đầu tìm kiếm những thứ kỳ lạ cổ quái đưa vào phòng của Tống Thanh Thư.
Phần lớn là không có tác dụng gì.
Tống Thanh Thư tuy trong lòng lo lắng, nhưng cũng biết chuyện này hoàn toàn không vội được, chỉ có thể nhẫn nại tính tình xem xét cành khô đá vụn có khả năng chính là tín vật mà thuộc hạ đưa lên, nhưng chung quy không thu hoạch được gì.
Lại qua một thời gian, thậm chí gian tế bắt được cũng ít đi, hiển nhiên bọn họ cũng từ bỏ Trương Vô Kỵ, cho rằng Trương Vô Kỵ tám phần là đã táng thân trong núi. Nhưng tất cả tin tức xấu đều không làm Tống Thanh Thư dao động, hắn chỉ bình tĩnh cẩn thận tra xét manh mối có khả năng.
Tuyệt đối sẽ không không thu hoạch được gì.
Tống Thanh Thư cầm lấy một viên đá, nhìn vết cắt trên bề mặt.
Đây là loại đá xám rất cứng, tuy bởi vì núi lở va chạm sinh ra vết cắt là bình thường, nhưng vết cắt thế này không có khả năng do tự nhiên hình thành, không giống dấu vết để lại lúc lăn xuống, có phần giống cố tình tạo ra...
Nét bút.
Tống Thanh Thư chợt nhớ đến một chuyện, trái tim đột nhiên cứng lại, vội vàng giơ tay ra truyền nội lực lên đầu ngón tay, vạch một đường lên mặt đá, để lại một vệt máu đỏ chói mắt.
"Ta đúng là choáng váng rồi, nội lực của ta không đủ." Tống Thanh Thư lúc mới phản ứng được võ công nội lực của mình còn xa lắm mới có thể dùng ngón tay khắc lên đá, chỉ là vừa rồi kích động nôn nóng mới hành động ngốc vậy. Thế nhưng y cũng không có tâm tư để ý tới đầu ngón tay bị rách, mà là tìm một nhánh cây, chiếu theo những gì Trương Vô Kỵ đã từng dạy, lấy mặt đá làm giấy, cẩn thận viết nét tiếp theo.
Mặc dù đường nét y để lại so với trên hòn đá cạn hơn nhiều, nhưng đây đúng là cùng nguồn gốc, tất cả vết cắt trên những hòn đá này đều do người làm.
——
Qua một ngày, mọi người rốt cuộc tìm được Trương Vô Kỵ.
"Cái bộ dạng này của ngươi..." Tống Thanh Thư nhìn Trương Vô Kỵ gầy đến trơ xương, vừa đau lòng lại vừa may mắn. "Những người này là..."
"May mắn." Trương Vô Kỵ mỉm cười. "Ta cũng không quá lo lắng, chỉ là hai chân ta bị gãy, không cách nào di chuyển, trong khe núi này lại thiếu thuốc thang, cho nên ta mãi mới không ra được. Chẳng qua ta cũng sẽ không chết ở đây, cho dù các ngươi không tìm thấy ta, qua thêm nửa tháng nữa ta cũng có thể đi ra ngoài."
"Đến lúc đó nói không chừng chúng ta đã đi rồi." Tống Thanh Thư nói khẽ, quay sang nhìn thi cốt rơi lả tả trên đất trước mặt Trương Vô Kỵ, lòng vẫn còn sợ hãi: "May mà.. ta... Cũng may ngươi không sao."
Thì ra lúc ấy núi lở đất nứt, Trương Vô Kỵ chạy trốn cũng biết không thể chạy xuống núi, nếu không rất dễ bị đất đá trôi vùi lấp. Thế là hắn ỷ vào võ công cao cường, chạy như điên tới chỗ cao, cuối cùng vô ý không tránh được đá vụn dày đặc, ngã vào một khe đá mất đi ý thức.
Chờ Trương Vô Kỵ tỉnh lại, phát hiện mình rơi vào một đáy vực rất sâu, hai chân bị gãy do ngã từ trên cao xuống không thể di chuyển, lúc này đang ngâm trong một vũng nước đọng, không ngừng chảy máu. Ỷ vào nội lực tinh thuần, mặc dù hai chân không đi lại được, nhưng Trương Vô Kỵ lấy hai tay phát lực, chuyển mình đến chỗ cao khô ráo, lại lấy cành cây rơi xuống làm thanh nẹp cố định chân gãy của mình.
Về phần ăn, trên khe núi thường xuyên có chim bay qua, Trương Vô Kỵ dưới đáy vực ném đá đánh rơi chim, lấy thịt chim cùng máu chim làm thức ăn, cũng không lo đói.
Nhưng hắn chung quy không thể ngồi yên trong cái khe, thế là Trương Vô Kỵ bắt đầu tìm cách tự cứu, dùng biện pháp khắc chữ lên đá ném ra khỏi khe, như vậy người cứu viện trông thấy sẽ đến đây tìm hắn.
"Ban đầu ta cũng không phải chỉ viết nét bút, mà là viết chữ hoàn chỉnh cho thấy vị trí của ta." Trương Vô Kỵ nhìn mấy cỗ thi thể không trọn vẹn nằm trên mặt đất kia, thấp giọng nói. "Đáng tiếc vận khí của ta không được tốt, người đầu tiên phát hiện manh mối không phải là các ngươi, mà là gian tế Triệu Mẫn phái tới. Bọn chúng phá hủy manh mối khác, mò vào muốn giết ta, chỉ tiếc ta mặc dù gãy mất hai chân, nhưng cũng không phải bọn chúng có thể giết nhẹ nhàng, cuối cùng tất cả đều chết ở đây."
"Sau đó ta ý thức được bởi vì ta mất tích, người vào núi tìm kiếm chưa chắc đều là bằng hữu, liền thay đổi manh mối truyền ra ngoài trở nên bí mật khó đoán hơn. Đến lúc này ta cũng đoán được ngươi nhất định đã biết tin, bất luận như thế nào cũng không thể không tới, những nét bút kia người khác nhìn không ra, nhưng ngươi chắc chắn sẽ nhận ra." Trương Vô Kỵ ôm lấy Tống Thanh Thư, nhẹ giọng cười nói: "Mà kể cả ngươi không phát hiện, ta cũng không sợ. Có xác những kẻ này làm mồi dụ, thức ăn của ta phong phú hơn không ít, hơn nữa trên người chúng còn có lương khô thuốc men, đều rất hữu hiệu cho ta."
"Bởi vậy, cho dù các ngươi không tìm được ta, qua một thời gian nữa ta cũng sẽ bình phục rời khỏi đây." Trương Vô Kỵ cuối cùng kết luận: "Suy cho cùng vận khí của ta vẫn vô cùng tốt. Trương Trung nói ta làm Chân Long Thiên Tử, tự có trời trợ giúp, tuyệt đối sẽ không hãm sâu tuyệt cảnh, cũng cực kỳ có lý."
Trương Vô Kỵ hoàn hảo trở về, nghĩa quân cùng Minh Giáo đều vui mừng quá đỗi, vây quanh Trương Vô Kỵ khải hoàn về Trừ Châu, bày tiệc rượu ba ngày chúc mừng.
Mà trên tiệc rượu, Trương Vô Kỵ sai người đem hết thư tố giác mấy ngày nay thu được ra. Lúc mọi người cho rằng Trương Vô Kỵ đã chết, đều lén bôn ba cấu kết, mưu đồ lợi ích sau này. Mà bây giờ Trương Vô Kỵ trở về, không ít chứng cứ bị người đã từng là kẻ địch đưa đến trước mặt Trương Vô Kỵ, để Trương Vô Kỵ xử lý.
"Đây là coi ta thành người nào rồi?" Trương Vô Kỵ nhìn chứng cứ chồng chất như núi trước mặt, không tỏ ý kiến cười lạnh. Cuối cùng hắn nâng tay lên, đem ngọn đèn trong tầm tay ném vào, nhìn đống giấy nho nhỏ lại làm cho vô số người hãi hùng khiếp bốc cháy.
"Kỳ thật ta không rõ sống chết, lòng quân bất ổn cũng là trong dự liệu của ta. Các vị phòng ngừa chu đáo, lo cho ngày sau cũng là chuyện bình thường, bàn tọa không muốn trách móc nặng nề các vị quá nhiều." Trương Vô Kỵ chỉ vào chồng giấy đang cháy hừng hực, chiếu ánh lửa đỏ ra khắp phòng, nói: "Bây giờ xóa bỏ toàn bộ theo liệt hỏa, ta không truy cứu, cũng mong các vị phá hủy nỗi lòng đã từng dao động đi, được chứ?"
Trương Vô Kỵ công khai bày tỏ thái độ, mọi người chỉ cảm thấy kích động lại cảm ân, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, nhao nhao quỳ xuống tung hô vạn tuế, tỏ lòng trung thành.
——
Minh Giáo từ đây trên dưới như một.
——
Trương Vô Kỵ nghỉ ngơi lấy lại sức một thời gian, thông qua mạng lưới tin tức Cái Bang của Sử Hỏa Long, xuyên qua phong tỏa trùng điệp của Nguyên triều liên hệ với Trương Sĩ Thành đang làm chó cùng rứt giậu. Hai phe nhân mã thương lượng ngắn ngủi cò kè mặc cả một hồi, Trương Sĩ Thành lập tức biểu thị sẵn lòng hợp tác cùng Trương Vô Kỵ, sau khi đánh lui quân Nguyên sẽ cúi đầu xưng thần với Trương Vô Kỵ.
Ăn nhịp với nhau xong, Trương Vô Kỵ xuất binh, cuối cùng trong trận chiến ở Thái Hồ thuỷ binh Mông Cổ đại bại, thừa thắng xông lên, hoàn toàn khống chế khu vực phía nam Trường Giang.
Nguyên Triều bởi vậy nguyên khí đại thương, Nhữ Dương Vương cùng huynh muội Vương Bảo Bảo bị truy trách, đoạt đi binh quyền. Nội bộ Nguyên Triều bắt đầu tranh cãi kịch liệt xem đến tột cùng nên cố thủ Trung Nguyên hay là lui về thảo nguyên. Mà Trương Vô Kỵ và Trương Sĩ Thành hoãn lại một hơi, cũng lập tức bắt đầu nội đấu.
Cuối cùng, Trương Vô Kỵ diệt trừ Trương Sĩ Thành, thực lực cùng khu vực chiếm lĩnh mở rộng một lần nữa. Mà Nguyên Triều rốt cuộc sợ hãi lực lượng của Trương Vô Kỵ, c kết thúc tranh luận, chủ động dời đô trốn về ngoài Trường Thành, trở lại thảo nguyên nơi dân tộc Mông Cổ đời đời lớn lên.
Minh Giáo cùng Mông Cổ nghị hòa.
Trương Vô Kỵ diệt trừ Từ Thọ Huy và Ân Phi Bạch, đem hai tên đó chém đầu thị chúng, thủ cấp đưa về Dĩnh Châu tế mộ của Hàn Sơn Đồng.
Chu Nguyên Chương, Trương Sĩ Thành, Từ Thọ Huy ba người rốt cuộc hoàn toàn biến mất, Trương Vô Kỵ không còn đối thủ cạnh tranh, trở thành cái đích mà mọi người cùng hướng tới, vào một ngày tốt đăng cơ xưng đế, lập quốc hiệu là Minh.
Một năm sau, dưới sự chủ trì của Trương Vô Kỵ và Tống Thanh Thư, Võ Đang lục hiệp Ân Lê Đình thành hôn với con gái duy nhất của Quang Minh Tả Sứ Minh Giáo Dương Tiêu, chính ma tranh đấu chốn giang hồ suốt thời gian dài hoàn toàn hạ màn, Minh Giáo cùng lục đại phái bắt tay giảng hòa, cùng nhau phụ trợ Trương Vô Kỵ khai sáng thái bình thịnh thế.
Sau khi Trương Vô Kỵ đăng cơ, hai mươi năm chưa từng lập hậu nạp phi, bất luận triều đình thượng gián thế nào, Trương Vô Kỵ mắt điếc tai ngơ. Mà tấu chương kiến nghị lập hậu đều bị Thừa tướng Tống Thanh Thư chặn lại, đến cả long án cũng không lên được. Tiếp đó những quan viên kiến nghị đều bị lôi ra đủ loại phiền toái, không phải đi đày biệt xứ thì là biếm quan.
Nhưng theo thời gian trôi qua, triều thần càng ngày càng sốt ruột với người thừa kế. Cuối cùng, cả triều trọng thần quỳ gối ngoài Ngự Thư Phòng chờ lệnh, hy vọng Trương Vô Kỵ nghĩ lại, lấy quốc phúc làm trọng.
Cuối cùng, Trương Vô Kỵ phát ra một đạo thánh chỉ, lập trưởng tử của Ân Lê Đình và Dương Bất Hối, đệ tử quan môn duy nhất của Trương Vô Kỵ, Ân Xương làm Thái tử.
Mặc dù Ân Xương không phải là huyết mạch của Trương Vô Kỵ, thế nhưng hai mươi năm giằng co, triều thần cũng biết Trương Vô Kỵ và Tống Thanh Thư tình so kim kiên, muốn cắm người vào giữa họ cơ bản là nhiệm vụ bất khả thi. Mà Ân Xương làm đệ tử của Trương Vô Kỵ, từ nhỏ lớn lên trong cung, cũng là lựa chọn tốt. Thế là hai phe đều lui một bước, tất cả đều vui vẻ.
Lúc Ân Xương được phong làm Thái tử đã mười bảy tuổi, từ nhỏ được Trương Vô Kỵ cùng Tống Thanh Thư dạy bảo, thuật đế vương sớm đã nhớ kỹ trong lòng.
Sau khi lập Thái tử, Trương Vô Kỵ lệnh Ân Xương tự mình chấp chính, năm năm sau nhường ngôi.
Mà Tống Thanh Thư cũng cùng ngày đó treo ấn mà đi.
Từ đây hai người vân du thiên hạ, từ đây không ai biết bọn họ đi đâu, sau khi chết cũng không táng nhập lăng Minh Đế, trở thành bí ẩn thiên cổ.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Tác giả: Kết thúc rồi!
Tôi cảm thấy đây chính là kết cục tốt nhất!
Cảm ơn mọi người đã làm bạn đến đây
Phần lớn là không có tác dụng gì.
Tống Thanh Thư tuy trong lòng lo lắng, nhưng cũng biết chuyện này hoàn toàn không vội được, chỉ có thể nhẫn nại tính tình xem xét cành khô đá vụn có khả năng chính là tín vật mà thuộc hạ đưa lên, nhưng chung quy không thu hoạch được gì.
Lại qua một thời gian, thậm chí gian tế bắt được cũng ít đi, hiển nhiên bọn họ cũng từ bỏ Trương Vô Kỵ, cho rằng Trương Vô Kỵ tám phần là đã táng thân trong núi. Nhưng tất cả tin tức xấu đều không làm Tống Thanh Thư dao động, hắn chỉ bình tĩnh cẩn thận tra xét manh mối có khả năng.
Tuyệt đối sẽ không không thu hoạch được gì.
Tống Thanh Thư cầm lấy một viên đá, nhìn vết cắt trên bề mặt.
Đây là loại đá xám rất cứng, tuy bởi vì núi lở va chạm sinh ra vết cắt là bình thường, nhưng vết cắt thế này không có khả năng do tự nhiên hình thành, không giống dấu vết để lại lúc lăn xuống, có phần giống cố tình tạo ra...
Nét bút.
Tống Thanh Thư chợt nhớ đến một chuyện, trái tim đột nhiên cứng lại, vội vàng giơ tay ra truyền nội lực lên đầu ngón tay, vạch một đường lên mặt đá, để lại một vệt máu đỏ chói mắt.
"Ta đúng là choáng váng rồi, nội lực của ta không đủ." Tống Thanh Thư lúc mới phản ứng được võ công nội lực của mình còn xa lắm mới có thể dùng ngón tay khắc lên đá, chỉ là vừa rồi kích động nôn nóng mới hành động ngốc vậy. Thế nhưng y cũng không có tâm tư để ý tới đầu ngón tay bị rách, mà là tìm một nhánh cây, chiếu theo những gì Trương Vô Kỵ đã từng dạy, lấy mặt đá làm giấy, cẩn thận viết nét tiếp theo.
Mặc dù đường nét y để lại so với trên hòn đá cạn hơn nhiều, nhưng đây đúng là cùng nguồn gốc, tất cả vết cắt trên những hòn đá này đều do người làm.
——
Qua một ngày, mọi người rốt cuộc tìm được Trương Vô Kỵ.
"Cái bộ dạng này của ngươi..." Tống Thanh Thư nhìn Trương Vô Kỵ gầy đến trơ xương, vừa đau lòng lại vừa may mắn. "Những người này là..."
"May mắn." Trương Vô Kỵ mỉm cười. "Ta cũng không quá lo lắng, chỉ là hai chân ta bị gãy, không cách nào di chuyển, trong khe núi này lại thiếu thuốc thang, cho nên ta mãi mới không ra được. Chẳng qua ta cũng sẽ không chết ở đây, cho dù các ngươi không tìm thấy ta, qua thêm nửa tháng nữa ta cũng có thể đi ra ngoài."
"Đến lúc đó nói không chừng chúng ta đã đi rồi." Tống Thanh Thư nói khẽ, quay sang nhìn thi cốt rơi lả tả trên đất trước mặt Trương Vô Kỵ, lòng vẫn còn sợ hãi: "May mà.. ta... Cũng may ngươi không sao."
Thì ra lúc ấy núi lở đất nứt, Trương Vô Kỵ chạy trốn cũng biết không thể chạy xuống núi, nếu không rất dễ bị đất đá trôi vùi lấp. Thế là hắn ỷ vào võ công cao cường, chạy như điên tới chỗ cao, cuối cùng vô ý không tránh được đá vụn dày đặc, ngã vào một khe đá mất đi ý thức.
Chờ Trương Vô Kỵ tỉnh lại, phát hiện mình rơi vào một đáy vực rất sâu, hai chân bị gãy do ngã từ trên cao xuống không thể di chuyển, lúc này đang ngâm trong một vũng nước đọng, không ngừng chảy máu. Ỷ vào nội lực tinh thuần, mặc dù hai chân không đi lại được, nhưng Trương Vô Kỵ lấy hai tay phát lực, chuyển mình đến chỗ cao khô ráo, lại lấy cành cây rơi xuống làm thanh nẹp cố định chân gãy của mình.
Về phần ăn, trên khe núi thường xuyên có chim bay qua, Trương Vô Kỵ dưới đáy vực ném đá đánh rơi chim, lấy thịt chim cùng máu chim làm thức ăn, cũng không lo đói.
Nhưng hắn chung quy không thể ngồi yên trong cái khe, thế là Trương Vô Kỵ bắt đầu tìm cách tự cứu, dùng biện pháp khắc chữ lên đá ném ra khỏi khe, như vậy người cứu viện trông thấy sẽ đến đây tìm hắn.
"Ban đầu ta cũng không phải chỉ viết nét bút, mà là viết chữ hoàn chỉnh cho thấy vị trí của ta." Trương Vô Kỵ nhìn mấy cỗ thi thể không trọn vẹn nằm trên mặt đất kia, thấp giọng nói. "Đáng tiếc vận khí của ta không được tốt, người đầu tiên phát hiện manh mối không phải là các ngươi, mà là gian tế Triệu Mẫn phái tới. Bọn chúng phá hủy manh mối khác, mò vào muốn giết ta, chỉ tiếc ta mặc dù gãy mất hai chân, nhưng cũng không phải bọn chúng có thể giết nhẹ nhàng, cuối cùng tất cả đều chết ở đây."
"Sau đó ta ý thức được bởi vì ta mất tích, người vào núi tìm kiếm chưa chắc đều là bằng hữu, liền thay đổi manh mối truyền ra ngoài trở nên bí mật khó đoán hơn. Đến lúc này ta cũng đoán được ngươi nhất định đã biết tin, bất luận như thế nào cũng không thể không tới, những nét bút kia người khác nhìn không ra, nhưng ngươi chắc chắn sẽ nhận ra." Trương Vô Kỵ ôm lấy Tống Thanh Thư, nhẹ giọng cười nói: "Mà kể cả ngươi không phát hiện, ta cũng không sợ. Có xác những kẻ này làm mồi dụ, thức ăn của ta phong phú hơn không ít, hơn nữa trên người chúng còn có lương khô thuốc men, đều rất hữu hiệu cho ta."
"Bởi vậy, cho dù các ngươi không tìm được ta, qua một thời gian nữa ta cũng sẽ bình phục rời khỏi đây." Trương Vô Kỵ cuối cùng kết luận: "Suy cho cùng vận khí của ta vẫn vô cùng tốt. Trương Trung nói ta làm Chân Long Thiên Tử, tự có trời trợ giúp, tuyệt đối sẽ không hãm sâu tuyệt cảnh, cũng cực kỳ có lý."
Trương Vô Kỵ hoàn hảo trở về, nghĩa quân cùng Minh Giáo đều vui mừng quá đỗi, vây quanh Trương Vô Kỵ khải hoàn về Trừ Châu, bày tiệc rượu ba ngày chúc mừng.
Mà trên tiệc rượu, Trương Vô Kỵ sai người đem hết thư tố giác mấy ngày nay thu được ra. Lúc mọi người cho rằng Trương Vô Kỵ đã chết, đều lén bôn ba cấu kết, mưu đồ lợi ích sau này. Mà bây giờ Trương Vô Kỵ trở về, không ít chứng cứ bị người đã từng là kẻ địch đưa đến trước mặt Trương Vô Kỵ, để Trương Vô Kỵ xử lý.
"Đây là coi ta thành người nào rồi?" Trương Vô Kỵ nhìn chứng cứ chồng chất như núi trước mặt, không tỏ ý kiến cười lạnh. Cuối cùng hắn nâng tay lên, đem ngọn đèn trong tầm tay ném vào, nhìn đống giấy nho nhỏ lại làm cho vô số người hãi hùng khiếp bốc cháy.
"Kỳ thật ta không rõ sống chết, lòng quân bất ổn cũng là trong dự liệu của ta. Các vị phòng ngừa chu đáo, lo cho ngày sau cũng là chuyện bình thường, bàn tọa không muốn trách móc nặng nề các vị quá nhiều." Trương Vô Kỵ chỉ vào chồng giấy đang cháy hừng hực, chiếu ánh lửa đỏ ra khắp phòng, nói: "Bây giờ xóa bỏ toàn bộ theo liệt hỏa, ta không truy cứu, cũng mong các vị phá hủy nỗi lòng đã từng dao động đi, được chứ?"
Trương Vô Kỵ công khai bày tỏ thái độ, mọi người chỉ cảm thấy kích động lại cảm ân, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, nhao nhao quỳ xuống tung hô vạn tuế, tỏ lòng trung thành.
——
Minh Giáo từ đây trên dưới như một.
——
Trương Vô Kỵ nghỉ ngơi lấy lại sức một thời gian, thông qua mạng lưới tin tức Cái Bang của Sử Hỏa Long, xuyên qua phong tỏa trùng điệp của Nguyên triều liên hệ với Trương Sĩ Thành đang làm chó cùng rứt giậu. Hai phe nhân mã thương lượng ngắn ngủi cò kè mặc cả một hồi, Trương Sĩ Thành lập tức biểu thị sẵn lòng hợp tác cùng Trương Vô Kỵ, sau khi đánh lui quân Nguyên sẽ cúi đầu xưng thần với Trương Vô Kỵ.
Ăn nhịp với nhau xong, Trương Vô Kỵ xuất binh, cuối cùng trong trận chiến ở Thái Hồ thuỷ binh Mông Cổ đại bại, thừa thắng xông lên, hoàn toàn khống chế khu vực phía nam Trường Giang.
Nguyên Triều bởi vậy nguyên khí đại thương, Nhữ Dương Vương cùng huynh muội Vương Bảo Bảo bị truy trách, đoạt đi binh quyền. Nội bộ Nguyên Triều bắt đầu tranh cãi kịch liệt xem đến tột cùng nên cố thủ Trung Nguyên hay là lui về thảo nguyên. Mà Trương Vô Kỵ và Trương Sĩ Thành hoãn lại một hơi, cũng lập tức bắt đầu nội đấu.
Cuối cùng, Trương Vô Kỵ diệt trừ Trương Sĩ Thành, thực lực cùng khu vực chiếm lĩnh mở rộng một lần nữa. Mà Nguyên Triều rốt cuộc sợ hãi lực lượng của Trương Vô Kỵ, c kết thúc tranh luận, chủ động dời đô trốn về ngoài Trường Thành, trở lại thảo nguyên nơi dân tộc Mông Cổ đời đời lớn lên.
Minh Giáo cùng Mông Cổ nghị hòa.
Trương Vô Kỵ diệt trừ Từ Thọ Huy và Ân Phi Bạch, đem hai tên đó chém đầu thị chúng, thủ cấp đưa về Dĩnh Châu tế mộ của Hàn Sơn Đồng.
Chu Nguyên Chương, Trương Sĩ Thành, Từ Thọ Huy ba người rốt cuộc hoàn toàn biến mất, Trương Vô Kỵ không còn đối thủ cạnh tranh, trở thành cái đích mà mọi người cùng hướng tới, vào một ngày tốt đăng cơ xưng đế, lập quốc hiệu là Minh.
Một năm sau, dưới sự chủ trì của Trương Vô Kỵ và Tống Thanh Thư, Võ Đang lục hiệp Ân Lê Đình thành hôn với con gái duy nhất của Quang Minh Tả Sứ Minh Giáo Dương Tiêu, chính ma tranh đấu chốn giang hồ suốt thời gian dài hoàn toàn hạ màn, Minh Giáo cùng lục đại phái bắt tay giảng hòa, cùng nhau phụ trợ Trương Vô Kỵ khai sáng thái bình thịnh thế.
Sau khi Trương Vô Kỵ đăng cơ, hai mươi năm chưa từng lập hậu nạp phi, bất luận triều đình thượng gián thế nào, Trương Vô Kỵ mắt điếc tai ngơ. Mà tấu chương kiến nghị lập hậu đều bị Thừa tướng Tống Thanh Thư chặn lại, đến cả long án cũng không lên được. Tiếp đó những quan viên kiến nghị đều bị lôi ra đủ loại phiền toái, không phải đi đày biệt xứ thì là biếm quan.
Nhưng theo thời gian trôi qua, triều thần càng ngày càng sốt ruột với người thừa kế. Cuối cùng, cả triều trọng thần quỳ gối ngoài Ngự Thư Phòng chờ lệnh, hy vọng Trương Vô Kỵ nghĩ lại, lấy quốc phúc làm trọng.
Cuối cùng, Trương Vô Kỵ phát ra một đạo thánh chỉ, lập trưởng tử của Ân Lê Đình và Dương Bất Hối, đệ tử quan môn duy nhất của Trương Vô Kỵ, Ân Xương làm Thái tử.
Mặc dù Ân Xương không phải là huyết mạch của Trương Vô Kỵ, thế nhưng hai mươi năm giằng co, triều thần cũng biết Trương Vô Kỵ và Tống Thanh Thư tình so kim kiên, muốn cắm người vào giữa họ cơ bản là nhiệm vụ bất khả thi. Mà Ân Xương làm đệ tử của Trương Vô Kỵ, từ nhỏ lớn lên trong cung, cũng là lựa chọn tốt. Thế là hai phe đều lui một bước, tất cả đều vui vẻ.
Lúc Ân Xương được phong làm Thái tử đã mười bảy tuổi, từ nhỏ được Trương Vô Kỵ cùng Tống Thanh Thư dạy bảo, thuật đế vương sớm đã nhớ kỹ trong lòng.
Sau khi lập Thái tử, Trương Vô Kỵ lệnh Ân Xương tự mình chấp chính, năm năm sau nhường ngôi.
Mà Tống Thanh Thư cũng cùng ngày đó treo ấn mà đi.
Từ đây hai người vân du thiên hạ, từ đây không ai biết bọn họ đi đâu, sau khi chết cũng không táng nhập lăng Minh Đế, trở thành bí ẩn thiên cổ.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Tác giả: Kết thúc rồi!
Tôi cảm thấy đây chính là kết cục tốt nhất!
Cảm ơn mọi người đã làm bạn đến đây
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất