Chương 24
Từ Anh ngồi trên xe suy nghĩ. Cậu thấy cha nhu già thêm nhiều tuổi, chị giá không còn vui tươi nhu trước nữa.. Còn anh thì có vẻ càng lạnh lùng hơn.. Suy nghĩ mông lung rồi ngủ lúc nào không biết. Đến khi giật mình thì đã sáng, Từ Anh đi vào nhà, rửa mặt chải đầu.
Sau khi cả nhà ăn sáng thì Bạch Phi đến
" Đây là thẻ thân phận và căn hộ Gia chủ cấp cho Kỳ tiểu thư cùng người nhà.."
" Ở bảng nhiệm vụ có thông báo của căn cứ, nhà mình xem rồi thực hiện.."
" Tôi đi trước có khó khăn gì thì cứ gặp Diễn quản gia và Tiểu thư Thiên Ân.."
Sau khi Bạch Phi đi Ngô Bình nhỏ giọng hỏi.
" Sao chúng ta được ở đây, còn không thu vật tư nữa..?"
Hôm qua thấy Kỳ Anh về mắt đỏ hoe cứ nghĩ là không được ở lại nay được ưu tiên nên cô hơi lo
" Không sao đâu có chút việc hiểu nhầm nhưng đã giải quyết xong, giờ chúng ta phải dọn đồ vào rồi đi đăng ký công việc để tích điểm để sau này có cái mà dùng.." Kỳ Anh nói
Căn hộ có một trệt hai tầng lầu không có các vật dụng dư thừa nào cả, trên lầu mỗi tầng có bốn phòng. Cậu và Kỳ Anh mỗi người một phòng ba người nhà Tào Quang một phòng. Phòng còn lại Ngô Bình đem vật tư bỏ vào rồi khóa lại khi nào nấu ăn thì lấy đủ số xuống bếp đề phòng có người vào trộm.
" Giờ chúng ta đã là người một nhà, từ nay Bình tỷ sẽ ở nhà trông Tào Thanh và nấu cơm.."
" Em sẽ theo Quang ca và Tiểu Từ ra ngoài làm nhiệm vụ.."
Thu dọn xong Kỳ Anh nói với mọi người
" Quyết định như vậy đi.."
" Phải đi ra ngoài đánh tang thi để nâng cao thể lực, không có dị năng thì dùng vũ khí, mạt thế sẽ không nhanh kết thúc đâu.."
Cậu thấy Tào Quang và Ngô Bình định không đồng ý nên nói.
Nghe vậy hai vợ chồng Tào Quang thấy cũng đúng nên đồng ý
" Nếu thấy ngại vậy chị tìm Thiên Ân tiểu thư hỏi cô ấy một vài cách làm lương khô đi.."
" Sau này khi ra ngoài làm nhiệm vụ bọn em có cái ăn khỏi lo ăn bánh quy nữa.."
Nhìn ra Ngô Bình không tự nhiên nên Kỳ Anh nói
" Không cần đâu chị biết làm nhiều lắm, sau này chị sẽ lo việc nhà ba người phải lo kiếm cơm đấy.." Nghe vậy Ngô Bình cũng không suy nghĩ linh tinh nữa, cô còn phải trông con gái
" Con cũng làm bánh.." Tào Thanh cũng lên tiếng.
" Tiểu Thanh giỏi quá Anh lại cho em sô-cô-la nhé.." Cậu nói rồi cho bé một thanh kẹo
" Cảm ơn Từ ca.." Tào Thanh cười tươi
Tào Quang dẫn cả hai ra bảng nhiệm vụ sau khi xem Tào Quang và Kỳ Anh đến Tổ an ninh
Từ Anh đi tìm Thiên Ân
Thấy hai người Bạch Phi báo với Thiên Tuấn, Anh cho họ vào đội Bạch Phi luôn.
Từ Anh đến phòng phòng làm việc của Thiên Ân thấy không có ai ngoài cô nên lên tiếng.
" Chào chị..Em đến đăng ký ạ.."
Thiên Ân nhìn cậu trai trẻ trước mắt, tuy mới gặp hai lần nhưng cảm thấy vô cùng thân thiết nên không khỏi thất thần. Cậu thấy chị gái như thế cũng không lên tiếng để yên cho chị nhìn
" Thật xin lỗi cậu.."
" Nhìn cậu làm Tôi nhớ đến em trai mình. Đêm qua cậu cũng nghe hết rồi đấy.."
Thấy mình thất thố Thiên Ân hơi ngại
" Không sao ạ.."
" Em muốn theo chị làm việc được không..?"
" Em có dị năng hơi đặc biệt có lẽ sẽ giúp được chị.."
" Em cũng sẽ bảo vệ chị.."
Nhìn chị như thế, cậu không muốn chị mình vất vả, muốn được chị ôm, muốn được làm nũng với chị nên cậu nói mà không nhận ra mình đã bày ra dáng vẻ thật sự của mình
Thiên Ân ngỡ ngàng : ""Cái điệu bộ này giống hệt bảo bối của cô"" Cô bật lên trong vô thức.
" Bảo bối.."
" Chị...."
Từ Anh xanh mặt nghĩ sao chị ấy biết.
Nhận ra mình mất bình tĩnh Thiên Ân cúi đầu bật khóc.
" Xin lỗi cậu, Tôi hơi mất bình tĩnh.."
" Em ấy đã mất rồi...nhưng tôi không thể chấp nhận được..... Khi Em ấy mất tôi....tôi thậm chí còn không nhớ rõ, cứ mơ mơ hồ hồ mất đi bảo bối của tôi.."
" Nhưng tôi nhớ rõ nụ cười cuối cùng đó....nó đã giúp tôi không trở thành quái vật.."
Thiên Ân nhớ lại hôm ấy rồi nỉ non nói
" Thật ra tôi đã bị nhiễm bệnh đi, nhưng khi đó tôi vẫn còn chút lý trí, tôi nhìn bảo bối của mình thấy nụ cười của em ấy.."
" Tôi không muốn làm đồng loại với thứ đã cắn xé em ấy, bản năng con người của tôi vượt lên tất cả, loại bỏ được cái hun tàng trong tâm của mình.."
Nói xong Thiên Ân ngẩn người nghĩ "sau mình lại nói với cậu ấy chứ".
Nước mắt Từ Anh rơi....Cậu còn lý do gì để che giấu nữa đây...Người thân cậu vì cậu mà đau thương như thế...Cậu lại lo được mất mà trốn tránh. Làm khổ mình, khổ ngươi thương yêu mình. Cậu quyết tâm!!
" Chị......Em muốn ăn canh củ sen có được không..?"
" Hai tháng rồi em chưa được ăn.."
Từ Anh nói giương đôi mắt long lanh nhìn chị mình, phía sau lưng như có cái đuôi lắc lắc
Thiên Ân nghĩ mình đã quá nhớ em trai nên sinh ảo giác. Cô lắc đầu lẫm bẫm
" Đúng là mình bị ảo giác thật rồi, nên mới nghe tiếng bảo bối.."
" Không có canh thì không được gọi là bảo bối nữa....Từ Anh làm nũng.."
Từ nhỏ chị gái cứ gọi cậu là bảo bối, cậu thấy rất ấu trĩ nên cậu không thèm trả lời, nhưng chỉ cần chị cậu nấu canh củ sen thì có gọi bao nhiêu lần cậu cũng trả lời, đây là chuyện chỉ có cậu và chị biết
Thiên Ân đúng dậy nhìn chầm chầm Từ Anh
" Sao cậu..... cậu là ai..?"
" Không nấu vậy em đi nha..." Từ Anh muốn quay đi
" Đứng lại....." Thiên Ân cầm lấy tay cậu ngay tức khắc
" Cậu... Tại sao biết chuyện này..?" Là Thiên Hạo nói cho cậu?
" Chị nghĩ em lại đi khoe cái danh xưng buồn nôn như thế à..? Từ Anh nhảy lên bàn ngồi chéo chân bày ra phong thái của Tam thiếu gia, nói chuyện bằng giọng điệu trước đây.
" Cậu....Em... Em... Em là...Thiên Ân khiếp sợ.." Thái độ này, dáng vẻ này, phong thái này...
" Là em...Xin lỗi đã làm chị phải lo lắng cho em như thế..."
" Em đã về..."
" Đã về thật rồi...."
" Chị không nhận ra sao....?"
Từ Anh xoay sang ôm chị mình nghẹn ngào
" Bảo bối..?"
" Canh củ sen.."
" Bảo bối.."
" Canh củ sen.."
" Bảo bối.... Em về thật rồi.. Em về thật rồi.."
" Chị phải nói với cha và anh trai mới được.. "
Thiên Ân buông Cậu ra vội vàng lấy bộ đàm
" Đừng chị..." Nghe nhắc đến anh cậu giật bộ đàm trên tay chị mình
" Sao thế..?" Cô không hiểu
" Em.. Anh trai.." Cậu ngập ngừng
Thiên Ân nghe đến đây liền hiểu rõ.
"Vậy chúng ta trước đi gặp Cha được không..?"
" Được.."
" Hai cậu gác ở đây không được lệnh của Gia chủ và Tôi thì không cho bất cứ ai vào nhà chính, kể cả Đại thiếu gia,"
" Ai có việc gì thì chờ Tôi ra.."
Hai người về nhà chính Thiên Ân căn dặn hai người gác cửa rồi vào nhà
" Cha.. Con cho Ngài một kinh hỉ đây.." Vừa vào nhà Thiên Ân thấy Bạch Cha nên nói ngay
Bạch cha nhìn lên thấy con gái vui vẻ kéo tay cậu trai trẻ tối qua làm ông nghi ngờ nên bỏ tài liệu trên tay xuống chờ con gái nói tiếp
" Ngài sang đây, uống ly trà, bình tĩnh nghe con nói.." Thiên Ân dìu ông qua bàn trà cầm ly trà cậu đưa cho thổi thổi rồi mới đưa Ông
" Rồi con nói đi.." Bạch cha uống hớp trà rồi nói
" Đây là bảo bối.. Em ấy đã về với chúng ta rồi.." Thiên Ân bước qua kéo tay cậu nói
Xoảng.....
" Con nói mê sảng cái gì đó..?"
Bạch cha giật mình làm rơi ly trà
Từ Anh bước qua nắm tay ông kể chuyện mình gặp được nguyên chủ rồi tá thi hoàn hồn như thế nào cho ông nghe.
Nghe xong Bạch cha khiếp sợ nhìn cậu không chớp mắt
" Thật sự là con sao..?"
" Ngài nghĩ sao......" Cậu gác hai chân lên bàn trà quý của Bạch cha một cách thành thục rồi lại bày ra phong thái vốn có của mình
" Đúng rồi.."
" Đây... Đây... "
" Về là tốt rồi..ha..ha.. Về là tốt rồi...ha..ha..."
Bạch cha ôm lấy cậu, Ông như uống linh đan diệu dược khuôn mặt sáng bừng không còn tang thương nữa.
" Hai đứa đã gọi Thiên Tuấn về chưa..?" Một lúc sau như nhớ ra còn thiếu con trai lớn Ông hỏi
" Con... " Cậu lén nhìn cha chưa kịp nói thì
" Tại sao phải gọi chứ..? Thiên Ân nhìn em trai mình nói
Bạch cha cũng nhớ lại rồi nhìn sang con trai nhỏ.
"Con nói cho cha nghe được không..?"
" Mình đừng nói lại chuyện đó được không..?" Cậu không muốn nhắc đến chuyện ngày hôm đó đâu.
" Thế hai tháng qua con sống như thế nào..?"
" Có gặp phải chuyện nguy hiểm không..?
Thấy con trai nhỏ không muốn nhắc đến anh trai ông cũng không vội, Ông thở dài rồi hỏi
" Ha..Ha cũng không có gì nguy hiểm, Con rất bận nha.... " Cậu cười lưu manh
" Con đã làm gì rồi..?" Bạch Cha vuốt đầu con mình hỏi, mới qua hai tháng con ông như đã trưởng thành hơn. Tuy chuyện này rất không khoa học nhưng chỉ cần đó là con ông thì đều có thể chấp nhận hết.
" Con cướp hết tất cả vũ khí của Chu Tường Minh.." Cậu lắc lắc hai chân đang gác trên bàn
" Uh..còn gì nữa không..?"Bạch cha chưa nghĩ lại hỏi tiếp
" Con cũng cướp hết tất cả vật tư của Cao Hồng Sơn và Trần Hữu Vinh.." Cậu nói nhẹ tênh
" Uh...Con cũng thiệt là sao không về nhà mà phải bôn ba bên ngoài như thế chứ.." Ông thở dài
Một lúc sau
" Con/Em mới nói cái gì đó..?"
Thiên Ân và Bạch Cha nghĩ lại những gì mình mới nghe đồng loạt la lên
" Khà.. Khà.. Như hai người vừa nghe.." Cậu cười càng lưu manh
" Có bị thương ở đâu không hả..?"
" Tại sao lại làm chuyện nguy hiểm như thế chứ..?"
" Một mình con làm sao làm được điều đó chứ..?"
Ông cầm tay con mình lên xem tới lui rồi mắng
" Em tưởng mình may măn lần nữa hay sao..?" Thiên Ân đanh giọng
" Ha.. ha.. Gia có bảo bối nha..." Cậu lưu manh giơ tay đeo nhẫn không gian lên.
Bạch cha và Thiên Ân không hiểu nhìn nhau
" Hai người nhìn nha.." Nói rồi cậu lấy một đống vật tư trong không gian ra chất đầy phòng khách
Đây cũng quá không khoa học rồi....Bạch cha và Thiên Ân há hốc mồm
" Con còn sống lại được thì còn chuyện gì không thể nữa chứ.. Hắc .. Hắc" Cậu nói xong lại bỏ đồ vào không gian
" Cũng đúng.." Bạch Cha và Thiên Ân nghe cậu nói nghĩ nghĩ rồi đáp
Cậu ôm cánh tay cha mình từ từ kể lại mọi chuyện. Ba người bên đây thảnh thơi cười đùa. Bên ngoài Thiên Tuấn và đám người Bạch Diễn bận chân không chạm đất
Sau khi cả nhà ăn sáng thì Bạch Phi đến
" Đây là thẻ thân phận và căn hộ Gia chủ cấp cho Kỳ tiểu thư cùng người nhà.."
" Ở bảng nhiệm vụ có thông báo của căn cứ, nhà mình xem rồi thực hiện.."
" Tôi đi trước có khó khăn gì thì cứ gặp Diễn quản gia và Tiểu thư Thiên Ân.."
Sau khi Bạch Phi đi Ngô Bình nhỏ giọng hỏi.
" Sao chúng ta được ở đây, còn không thu vật tư nữa..?"
Hôm qua thấy Kỳ Anh về mắt đỏ hoe cứ nghĩ là không được ở lại nay được ưu tiên nên cô hơi lo
" Không sao đâu có chút việc hiểu nhầm nhưng đã giải quyết xong, giờ chúng ta phải dọn đồ vào rồi đi đăng ký công việc để tích điểm để sau này có cái mà dùng.." Kỳ Anh nói
Căn hộ có một trệt hai tầng lầu không có các vật dụng dư thừa nào cả, trên lầu mỗi tầng có bốn phòng. Cậu và Kỳ Anh mỗi người một phòng ba người nhà Tào Quang một phòng. Phòng còn lại Ngô Bình đem vật tư bỏ vào rồi khóa lại khi nào nấu ăn thì lấy đủ số xuống bếp đề phòng có người vào trộm.
" Giờ chúng ta đã là người một nhà, từ nay Bình tỷ sẽ ở nhà trông Tào Thanh và nấu cơm.."
" Em sẽ theo Quang ca và Tiểu Từ ra ngoài làm nhiệm vụ.."
Thu dọn xong Kỳ Anh nói với mọi người
" Quyết định như vậy đi.."
" Phải đi ra ngoài đánh tang thi để nâng cao thể lực, không có dị năng thì dùng vũ khí, mạt thế sẽ không nhanh kết thúc đâu.."
Cậu thấy Tào Quang và Ngô Bình định không đồng ý nên nói.
Nghe vậy hai vợ chồng Tào Quang thấy cũng đúng nên đồng ý
" Nếu thấy ngại vậy chị tìm Thiên Ân tiểu thư hỏi cô ấy một vài cách làm lương khô đi.."
" Sau này khi ra ngoài làm nhiệm vụ bọn em có cái ăn khỏi lo ăn bánh quy nữa.."
Nhìn ra Ngô Bình không tự nhiên nên Kỳ Anh nói
" Không cần đâu chị biết làm nhiều lắm, sau này chị sẽ lo việc nhà ba người phải lo kiếm cơm đấy.." Nghe vậy Ngô Bình cũng không suy nghĩ linh tinh nữa, cô còn phải trông con gái
" Con cũng làm bánh.." Tào Thanh cũng lên tiếng.
" Tiểu Thanh giỏi quá Anh lại cho em sô-cô-la nhé.." Cậu nói rồi cho bé một thanh kẹo
" Cảm ơn Từ ca.." Tào Thanh cười tươi
Tào Quang dẫn cả hai ra bảng nhiệm vụ sau khi xem Tào Quang và Kỳ Anh đến Tổ an ninh
Từ Anh đi tìm Thiên Ân
Thấy hai người Bạch Phi báo với Thiên Tuấn, Anh cho họ vào đội Bạch Phi luôn.
Từ Anh đến phòng phòng làm việc của Thiên Ân thấy không có ai ngoài cô nên lên tiếng.
" Chào chị..Em đến đăng ký ạ.."
Thiên Ân nhìn cậu trai trẻ trước mắt, tuy mới gặp hai lần nhưng cảm thấy vô cùng thân thiết nên không khỏi thất thần. Cậu thấy chị gái như thế cũng không lên tiếng để yên cho chị nhìn
" Thật xin lỗi cậu.."
" Nhìn cậu làm Tôi nhớ đến em trai mình. Đêm qua cậu cũng nghe hết rồi đấy.."
Thấy mình thất thố Thiên Ân hơi ngại
" Không sao ạ.."
" Em muốn theo chị làm việc được không..?"
" Em có dị năng hơi đặc biệt có lẽ sẽ giúp được chị.."
" Em cũng sẽ bảo vệ chị.."
Nhìn chị như thế, cậu không muốn chị mình vất vả, muốn được chị ôm, muốn được làm nũng với chị nên cậu nói mà không nhận ra mình đã bày ra dáng vẻ thật sự của mình
Thiên Ân ngỡ ngàng : ""Cái điệu bộ này giống hệt bảo bối của cô"" Cô bật lên trong vô thức.
" Bảo bối.."
" Chị...."
Từ Anh xanh mặt nghĩ sao chị ấy biết.
Nhận ra mình mất bình tĩnh Thiên Ân cúi đầu bật khóc.
" Xin lỗi cậu, Tôi hơi mất bình tĩnh.."
" Em ấy đã mất rồi...nhưng tôi không thể chấp nhận được..... Khi Em ấy mất tôi....tôi thậm chí còn không nhớ rõ, cứ mơ mơ hồ hồ mất đi bảo bối của tôi.."
" Nhưng tôi nhớ rõ nụ cười cuối cùng đó....nó đã giúp tôi không trở thành quái vật.."
Thiên Ân nhớ lại hôm ấy rồi nỉ non nói
" Thật ra tôi đã bị nhiễm bệnh đi, nhưng khi đó tôi vẫn còn chút lý trí, tôi nhìn bảo bối của mình thấy nụ cười của em ấy.."
" Tôi không muốn làm đồng loại với thứ đã cắn xé em ấy, bản năng con người của tôi vượt lên tất cả, loại bỏ được cái hun tàng trong tâm của mình.."
Nói xong Thiên Ân ngẩn người nghĩ "sau mình lại nói với cậu ấy chứ".
Nước mắt Từ Anh rơi....Cậu còn lý do gì để che giấu nữa đây...Người thân cậu vì cậu mà đau thương như thế...Cậu lại lo được mất mà trốn tránh. Làm khổ mình, khổ ngươi thương yêu mình. Cậu quyết tâm!!
" Chị......Em muốn ăn canh củ sen có được không..?"
" Hai tháng rồi em chưa được ăn.."
Từ Anh nói giương đôi mắt long lanh nhìn chị mình, phía sau lưng như có cái đuôi lắc lắc
Thiên Ân nghĩ mình đã quá nhớ em trai nên sinh ảo giác. Cô lắc đầu lẫm bẫm
" Đúng là mình bị ảo giác thật rồi, nên mới nghe tiếng bảo bối.."
" Không có canh thì không được gọi là bảo bối nữa....Từ Anh làm nũng.."
Từ nhỏ chị gái cứ gọi cậu là bảo bối, cậu thấy rất ấu trĩ nên cậu không thèm trả lời, nhưng chỉ cần chị cậu nấu canh củ sen thì có gọi bao nhiêu lần cậu cũng trả lời, đây là chuyện chỉ có cậu và chị biết
Thiên Ân đúng dậy nhìn chầm chầm Từ Anh
" Sao cậu..... cậu là ai..?"
" Không nấu vậy em đi nha..." Từ Anh muốn quay đi
" Đứng lại....." Thiên Ân cầm lấy tay cậu ngay tức khắc
" Cậu... Tại sao biết chuyện này..?" Là Thiên Hạo nói cho cậu?
" Chị nghĩ em lại đi khoe cái danh xưng buồn nôn như thế à..? Từ Anh nhảy lên bàn ngồi chéo chân bày ra phong thái của Tam thiếu gia, nói chuyện bằng giọng điệu trước đây.
" Cậu....Em... Em... Em là...Thiên Ân khiếp sợ.." Thái độ này, dáng vẻ này, phong thái này...
" Là em...Xin lỗi đã làm chị phải lo lắng cho em như thế..."
" Em đã về..."
" Đã về thật rồi...."
" Chị không nhận ra sao....?"
Từ Anh xoay sang ôm chị mình nghẹn ngào
" Bảo bối..?"
" Canh củ sen.."
" Bảo bối.."
" Canh củ sen.."
" Bảo bối.... Em về thật rồi.. Em về thật rồi.."
" Chị phải nói với cha và anh trai mới được.. "
Thiên Ân buông Cậu ra vội vàng lấy bộ đàm
" Đừng chị..." Nghe nhắc đến anh cậu giật bộ đàm trên tay chị mình
" Sao thế..?" Cô không hiểu
" Em.. Anh trai.." Cậu ngập ngừng
Thiên Ân nghe đến đây liền hiểu rõ.
"Vậy chúng ta trước đi gặp Cha được không..?"
" Được.."
" Hai cậu gác ở đây không được lệnh của Gia chủ và Tôi thì không cho bất cứ ai vào nhà chính, kể cả Đại thiếu gia,"
" Ai có việc gì thì chờ Tôi ra.."
Hai người về nhà chính Thiên Ân căn dặn hai người gác cửa rồi vào nhà
" Cha.. Con cho Ngài một kinh hỉ đây.." Vừa vào nhà Thiên Ân thấy Bạch Cha nên nói ngay
Bạch cha nhìn lên thấy con gái vui vẻ kéo tay cậu trai trẻ tối qua làm ông nghi ngờ nên bỏ tài liệu trên tay xuống chờ con gái nói tiếp
" Ngài sang đây, uống ly trà, bình tĩnh nghe con nói.." Thiên Ân dìu ông qua bàn trà cầm ly trà cậu đưa cho thổi thổi rồi mới đưa Ông
" Rồi con nói đi.." Bạch cha uống hớp trà rồi nói
" Đây là bảo bối.. Em ấy đã về với chúng ta rồi.." Thiên Ân bước qua kéo tay cậu nói
Xoảng.....
" Con nói mê sảng cái gì đó..?"
Bạch cha giật mình làm rơi ly trà
Từ Anh bước qua nắm tay ông kể chuyện mình gặp được nguyên chủ rồi tá thi hoàn hồn như thế nào cho ông nghe.
Nghe xong Bạch cha khiếp sợ nhìn cậu không chớp mắt
" Thật sự là con sao..?"
" Ngài nghĩ sao......" Cậu gác hai chân lên bàn trà quý của Bạch cha một cách thành thục rồi lại bày ra phong thái vốn có của mình
" Đúng rồi.."
" Đây... Đây... "
" Về là tốt rồi..ha..ha.. Về là tốt rồi...ha..ha..."
Bạch cha ôm lấy cậu, Ông như uống linh đan diệu dược khuôn mặt sáng bừng không còn tang thương nữa.
" Hai đứa đã gọi Thiên Tuấn về chưa..?" Một lúc sau như nhớ ra còn thiếu con trai lớn Ông hỏi
" Con... " Cậu lén nhìn cha chưa kịp nói thì
" Tại sao phải gọi chứ..? Thiên Ân nhìn em trai mình nói
Bạch cha cũng nhớ lại rồi nhìn sang con trai nhỏ.
"Con nói cho cha nghe được không..?"
" Mình đừng nói lại chuyện đó được không..?" Cậu không muốn nhắc đến chuyện ngày hôm đó đâu.
" Thế hai tháng qua con sống như thế nào..?"
" Có gặp phải chuyện nguy hiểm không..?
Thấy con trai nhỏ không muốn nhắc đến anh trai ông cũng không vội, Ông thở dài rồi hỏi
" Ha..Ha cũng không có gì nguy hiểm, Con rất bận nha.... " Cậu cười lưu manh
" Con đã làm gì rồi..?" Bạch Cha vuốt đầu con mình hỏi, mới qua hai tháng con ông như đã trưởng thành hơn. Tuy chuyện này rất không khoa học nhưng chỉ cần đó là con ông thì đều có thể chấp nhận hết.
" Con cướp hết tất cả vũ khí của Chu Tường Minh.." Cậu lắc lắc hai chân đang gác trên bàn
" Uh..còn gì nữa không..?"Bạch cha chưa nghĩ lại hỏi tiếp
" Con cũng cướp hết tất cả vật tư của Cao Hồng Sơn và Trần Hữu Vinh.." Cậu nói nhẹ tênh
" Uh...Con cũng thiệt là sao không về nhà mà phải bôn ba bên ngoài như thế chứ.." Ông thở dài
Một lúc sau
" Con/Em mới nói cái gì đó..?"
Thiên Ân và Bạch Cha nghĩ lại những gì mình mới nghe đồng loạt la lên
" Khà.. Khà.. Như hai người vừa nghe.." Cậu cười càng lưu manh
" Có bị thương ở đâu không hả..?"
" Tại sao lại làm chuyện nguy hiểm như thế chứ..?"
" Một mình con làm sao làm được điều đó chứ..?"
Ông cầm tay con mình lên xem tới lui rồi mắng
" Em tưởng mình may măn lần nữa hay sao..?" Thiên Ân đanh giọng
" Ha.. ha.. Gia có bảo bối nha..." Cậu lưu manh giơ tay đeo nhẫn không gian lên.
Bạch cha và Thiên Ân không hiểu nhìn nhau
" Hai người nhìn nha.." Nói rồi cậu lấy một đống vật tư trong không gian ra chất đầy phòng khách
Đây cũng quá không khoa học rồi....Bạch cha và Thiên Ân há hốc mồm
" Con còn sống lại được thì còn chuyện gì không thể nữa chứ.. Hắc .. Hắc" Cậu nói xong lại bỏ đồ vào không gian
" Cũng đúng.." Bạch Cha và Thiên Ân nghe cậu nói nghĩ nghĩ rồi đáp
Cậu ôm cánh tay cha mình từ từ kể lại mọi chuyện. Ba người bên đây thảnh thơi cười đùa. Bên ngoài Thiên Tuấn và đám người Bạch Diễn bận chân không chạm đất
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất