Scandal Của Cậu Đáng Yêu Hơn Cậu Nhiều
Chương 25: Trộm meme của cậu đấy.
Không biết đối phương đang bận làm gì mà mãi chẳng thấy đâu. Đến tận khi Giang Ảnh cho rằng người kia sẽ không trả lời nữa thì một tin nhắn được gửi đến.
[Cãi Cọ 3357868]: ...
[Cãi Cọ 3357868]: "Ngài" còn có ý này sao?
[Ông Chủ Cua]: Có đấy, có đấy.
[Ông Chủ Cua]: Tin tui đi, tui dầm mưa dãi nắng lâu đến thế rồi, hiểu biết nhiều lắm.
[Cãi Cọ 3357868]: Hoá ra còn có ý này nữa à...
Đồ đệ cần thời gian để gặm nhấm cái tri thức mới lạ này, Giang Ảnh vô cùng thấu hiểu lòng người, cậu để cho người kia suy nghĩ một lúc mới nói tiếp.
[Ông Chủ Cua]: Nhưng mà tui dùng "ngài"* cũng khá nhiều.
[Ông Chủ Cua]: Cậu cứ từ từ thôi, tóm lại là cậu cứ học mấy từ này, đi cãi nhau trước hết phải không bị thua khí thế đã.
[Cãi Cọ 3357868]: Ồ.
[Cãi Cọ 3357868]: Cảm ơn ngài.
Giang Ảnh: "..."
Cân nhắc tới việc từ "ngài" mà đồ đệ nói thực sự là "ngài" chứ không có ý nghĩa sâu xa nào khác, Giang Ảnh quyết định dằn xuống cảm giác kỳ quái trong lòng, tạm thời không cần so đo nhiều như thế.
Cũng không còn sớm nữa, mấy việc như truyền đạo, học nghề, giải đáp thắc mắc này cũng chẳng vội vàng được. Hôm nay được chơi điện thôi cũng xem như là niềm vui ngoài mong đợi rồi, ngày mai Giang Ảnh còn phải làm việc nên không thể thức quá khuya.
[Ông Chủ Cua]: Ngày mai tui còn có việc, phải đi ngủ rồi, bao giờ rảnh chúng ta lại nói chuyện tiếp.
[Ông Chủ Cua]: 886 (Bye bye nhá)
[Cãi Cọ 3357868]: Ừ.
Người này vẫn kiệm lời như cũ. Mặc dù hai người bọn cậu nói chuyện cũng chưa được mấy lần nhưng Giang Ảnh lại sinh ra cảm giác quen thuộc khó tả. Lại nói, lúc trước cậu không thích đem theo ai bên mình hết, cảm thấy chuyện này rất phiền phức. Nhưng bây giờ cậu cảm thấy hình như cũng không tệ lắm đâu, người này còn thú vị hơn "cãi theo chủ đề" nhiều.
Đoạn đối thoại dừng lại ở đây, Giang Ảnh vật vã cả một ngày trời nên giờ đã buồn ngủ lắm rồi, cậu mở cửa phòng ra, tính đi vệ sinh cái rồi về ngủ. Đèn phòng khách đã tắt rồi, chiếc đèn nhỏ màu quả quýt được ai đó bật lên.
Thích Trục quay lưng về phía cậu, anh ngồi trong ánh đèn, lật kịch bản trong tay, điện thoại để bừa trên bàn uống nước.
Tổ tiết mục để các khách mời ở trong một biệt thự nhỏ trong vùng chẳng mấy ai lui tới, cả căn biệt thự đều được thiết kế theo phong cách thôn dã. Bên ngoài là đêm trăng tháng ba, trong nhà là ánh đèn dịu dàng, Giang Ảnh trước giờ luôn là một người thích náo nhiệt ghét yên tĩnh nhưng cậu bỗng dưng lại không muốn phá vỡ bầu không khí lúc này.
Vậy nên cậu thả nhẹ bước chân, rón ra rón rén đi về phía nhà vệ sinh.
Thích Trục nhìn tài liệu trong tay, lúc anh định lật qua trang khác, bất chợt ngẩng đầu lên thì thấy trong phòng khách có một cái bóng đang lén la lén lút đi về phía phòng ngủ.
Thích Trục: "..."
Anh đặt tài liệu trong thay xuống, nhặt một hạt dẻ cười ở trong khay trên bàn uống nước, anh nhấc tay phải lên, động tác vô cùng quen thuộc, mục tiêu cực kỳ rõ ràng.
"Au!" Giang Ảnh bị ném trúng, cậu lập tức dừng bước. Nghĩ đến việc những người khác đều đi ngủ rồi, cậu đành miễn cưỡng che miệng mình lại, đi về phía Thích Trục: "Cậu làm gì đấy?"
Kỹ năng ném người này Giang Ảnh đã quá quen rồi, không phải Thích Trục thì còn ai vào đây nữa.
Lúc học cấp hai, có một thời điểm giáo viên không bao giờ tìm được phấn viết, bởi vì lúc đó đám học sinh trong lớp rất chuộng cái trò bẻ phấn ném nhau. Bình thường một hộp phấn mới được bóc ra là đã bị một đám người cướp hết sạch rồi.
Thích Trục xem thường trò này không có nghĩa là Giang Ảnh không thích chơi. Giang Ảnh thẳng tính, thấy gì nói đó nên là gây thù chuốc oán khắp nơi. Trong mỗi trận hỗn chiến, hơn một nửa số "đạn dược" đều lao về phía cậu.
Hai người lại luôn ngồi cùng bàn, nói thế nào thì Thích Trục cũng không thể mặc kệ được. Sau khi phủi phủi bụi phấn trên đầu Giang Ảnh, dù anh cảm thấy nhàm chán vô cùng nhưng mà cũng chỉ đành giúp cậu ném lại đám người kia, ném nhiều đến mức thành kỹ năng luôn rồi.
"Muộn thế này sao còn chưa ngủ?" Thích Trục ngồi trên ghế sofa, anh đặt kịch bản lên bàn uống nước rồi hỏi Giang Ảnh, "Lén la lén lút làm gì, nửa đêm rồi còn biểu diễn gì trong phòng khách đấy?"
"Thấy cậu nghiêm túc như thế tôi ngại làm phiền cậu." ban ngày Giang Ảnh ăn mặc ra dáng lắm, còn bây giờ cậu mặc mỗi một bộ đồ ngủ phong phanh. Đã thế cả trước lẫn sau cái áo đều được in hình con cua bự đang giương nanh múa vuốt.
"Còn có lúc cậu thấy ngại cơ à?" Thích Trục chẳng tin.
Dù gì thì cũng đã bị bắt quả tang rồi, Giang Ảnh không về phòng ngủ nữa. Cậu ngồi xuống ghế sofa ngay cạnh Thích Trục, ngồi yên chưa nổi ba giây đã vươn móng vuốt về phía kịch bản Thích Trục đặt trên bàn uống nước.
Thích Trục vỗ một cái lên tay cậu, anh nhặt cái chăn lông ở trên sofa, bọc kín Giang Ảnh lại: "Mới vào xuân, cậu mặc ít như này thế nào cũng bị ốm cho xem, đám cư dân mạng chẳng quan tâm tại sao cậu lại uể oải đâu."
Cả tay lẫn người Giang Ảnh đều bị chăn lông bọc kín, có mỗi cái đầu là lộ ra bên ngoài, cậu đành từ bỏ ý định cầm cuốn kịch bản kia, dù sao thì cậu cũng không muốn xem cho lắm: "Ui, thần kỳ thế, lớp trưởng còn biết quan tâm người khác cơ à. Tự dưng ân cần vậy?"
Bình thường ra nếu mà Giang Ảnh bị người khác trêu chọc thì thể nào cậu cũng cắn mãi không buông.
Nhưng ánh đèn màu quả quýt quá dịu dàng, khiến cho tính hiếu chiến của Giang Ảnh bỗng suy yếu rồi, hơn nữa, chăn Thích Trục đắp cho cậu thực sự rất rất ấm áp. Vả lại, Giang Ảnh mới nhớ tới chuyện Thích Trục giúp cậu ném người khác hồi cấp hai nên giây phút này cậu bỗng bị mê hoặc rồi. Chẳng hiểu sao tự dưng cậu thấy Thích Trục cũng thuận mắt lắm, thậm chí còn muốn khen anh mấy câu nữa cơ.
Lúc mà mọi người đều ngủ hết rồi, Thích Trục vẫn còn đang nghiền ngẫm kịch bản, đây không phải diễn viên tốt thì còn có thể là gì?
Chẳng mấy khi Giang Ảnh khen ai, bị chăn bọc kín người không tiện cử động, cậu dùng vai trái huých huých Thích Trục, còn đổi cả xưng hô: "Anh Thích ơi, ngài đúng là một diễn viên tốt cực kỳ nghiêm túc đấy."
Cậu còn chưa nói xong, thì vẻ mặt của Thích Trục đã trở nên nghiêm trọng, anh liếc nhìn Giang Ảnh một cái.
"Cậu mắng tôi?" Giang Ảnh nghe thấy Thích Trục hỏi như thế.
Giang Ảnh: "?"
Đâu có, khó lắm cậu mới khen người khác được một lần đấy.
Nhưng có lẽ hình tượng thích bắt bẻ của cậu trong lòng Thích Trục đã sâu đậm lắm rồi, vậy nên bất kể là cậu nói gì thì Thích Trục cũng sẽ cảm thấy chắc chắn là chả có ý tốt gì đâu.
"Đi ngủ đi." giọng Thích Trục chẳng vui vẻ gì cho cam, "Không đọc kịch bản hẳn hoi lại còn suốt ngày làm mấy trò vớ va vớ vẩn, không quay tốt《Đúng dịp tuyết rơi》thì cậu xong đời rồi."
Tự dưng bị giáo huấn, Giang Ảnh nghĩ mãi cũng không thể hiểu nổi lời khen của mình có vấn đề gì.
"Bộ dạng của cậu lúc giáo huấn người ta thực sự giống mẹ tôi lắm đấy." Giang Ảnh vừa nói xong liền ôm chăn lông chạy biến.
Nhưng quả thực Thích Trục làm việc rất nghiêm túc, điều này ít nhiều gì cũng khiến Giang Ảnh cảm thấy hơi xúc động. Cậu quyết định khi nào rảnh rỗi cũng phải bỏ kịch bản ra đọc một lúc.
*
Thích Trục ngồi trong ánh đèn màu quả quýt ở phòng khách lại tiếp tục đọc. Tập tài liệu kia ở ngoài ghi hai chữ "kịch bản" nhưng nội dung bên trong lại là bản ghi chép cuộc nói chuyện với người nào đó ở trên QQ.
Một tay Thích Trục cầm tài liệu, tay còn lại thì cầm bút đỏ, anh tiếp tục khoanh vào trọng điểm.
"Ngài" hay "ngài" đều phải khoanh lại.
Emoji mỉm cười và tạm biệt phải khoanh lại.
Dấu hỏi chấm cũng phải khoanh lại.
Câu nào có trợ từ ngữ khí thì Thích Trục cũng tiện tay khoanh lại luôn.
Giang Ảnh mặc định dấu chấm lửng sẽ khiến suy giảm khí chất, bởi vậy nên từ đầu tới cuối Thích Trục không thấy dấu chấm lửng nào.
Ngoài ra thì còn có rất nhiều meme.
Thích Trục gập tập tài liệu lại, anh cầm lấy điện thoại, mở ra khung chat của người có huy hiệu bạn tốt kia, bắt đầu... thu thập meme.
_ _ _
*"ngài" mà bé Ảnh nói là từ "宁 (níng)", giới trẻ Trung Quốc thường thay từ "您(nín): ngài" thành từ "宁 (níng)" theo kiểu châm biếm, trào phúng í. Đổi qua tiếng Việt, tui cũng không biết nên thay bằng gì.
[Cãi Cọ 3357868]: ...
[Cãi Cọ 3357868]: "Ngài" còn có ý này sao?
[Ông Chủ Cua]: Có đấy, có đấy.
[Ông Chủ Cua]: Tin tui đi, tui dầm mưa dãi nắng lâu đến thế rồi, hiểu biết nhiều lắm.
[Cãi Cọ 3357868]: Hoá ra còn có ý này nữa à...
Đồ đệ cần thời gian để gặm nhấm cái tri thức mới lạ này, Giang Ảnh vô cùng thấu hiểu lòng người, cậu để cho người kia suy nghĩ một lúc mới nói tiếp.
[Ông Chủ Cua]: Nhưng mà tui dùng "ngài"* cũng khá nhiều.
[Ông Chủ Cua]: Cậu cứ từ từ thôi, tóm lại là cậu cứ học mấy từ này, đi cãi nhau trước hết phải không bị thua khí thế đã.
[Cãi Cọ 3357868]: Ồ.
[Cãi Cọ 3357868]: Cảm ơn ngài.
Giang Ảnh: "..."
Cân nhắc tới việc từ "ngài" mà đồ đệ nói thực sự là "ngài" chứ không có ý nghĩa sâu xa nào khác, Giang Ảnh quyết định dằn xuống cảm giác kỳ quái trong lòng, tạm thời không cần so đo nhiều như thế.
Cũng không còn sớm nữa, mấy việc như truyền đạo, học nghề, giải đáp thắc mắc này cũng chẳng vội vàng được. Hôm nay được chơi điện thôi cũng xem như là niềm vui ngoài mong đợi rồi, ngày mai Giang Ảnh còn phải làm việc nên không thể thức quá khuya.
[Ông Chủ Cua]: Ngày mai tui còn có việc, phải đi ngủ rồi, bao giờ rảnh chúng ta lại nói chuyện tiếp.
[Ông Chủ Cua]: 886 (Bye bye nhá)
[Cãi Cọ 3357868]: Ừ.
Người này vẫn kiệm lời như cũ. Mặc dù hai người bọn cậu nói chuyện cũng chưa được mấy lần nhưng Giang Ảnh lại sinh ra cảm giác quen thuộc khó tả. Lại nói, lúc trước cậu không thích đem theo ai bên mình hết, cảm thấy chuyện này rất phiền phức. Nhưng bây giờ cậu cảm thấy hình như cũng không tệ lắm đâu, người này còn thú vị hơn "cãi theo chủ đề" nhiều.
Đoạn đối thoại dừng lại ở đây, Giang Ảnh vật vã cả một ngày trời nên giờ đã buồn ngủ lắm rồi, cậu mở cửa phòng ra, tính đi vệ sinh cái rồi về ngủ. Đèn phòng khách đã tắt rồi, chiếc đèn nhỏ màu quả quýt được ai đó bật lên.
Thích Trục quay lưng về phía cậu, anh ngồi trong ánh đèn, lật kịch bản trong tay, điện thoại để bừa trên bàn uống nước.
Tổ tiết mục để các khách mời ở trong một biệt thự nhỏ trong vùng chẳng mấy ai lui tới, cả căn biệt thự đều được thiết kế theo phong cách thôn dã. Bên ngoài là đêm trăng tháng ba, trong nhà là ánh đèn dịu dàng, Giang Ảnh trước giờ luôn là một người thích náo nhiệt ghét yên tĩnh nhưng cậu bỗng dưng lại không muốn phá vỡ bầu không khí lúc này.
Vậy nên cậu thả nhẹ bước chân, rón ra rón rén đi về phía nhà vệ sinh.
Thích Trục nhìn tài liệu trong tay, lúc anh định lật qua trang khác, bất chợt ngẩng đầu lên thì thấy trong phòng khách có một cái bóng đang lén la lén lút đi về phía phòng ngủ.
Thích Trục: "..."
Anh đặt tài liệu trong thay xuống, nhặt một hạt dẻ cười ở trong khay trên bàn uống nước, anh nhấc tay phải lên, động tác vô cùng quen thuộc, mục tiêu cực kỳ rõ ràng.
"Au!" Giang Ảnh bị ném trúng, cậu lập tức dừng bước. Nghĩ đến việc những người khác đều đi ngủ rồi, cậu đành miễn cưỡng che miệng mình lại, đi về phía Thích Trục: "Cậu làm gì đấy?"
Kỹ năng ném người này Giang Ảnh đã quá quen rồi, không phải Thích Trục thì còn ai vào đây nữa.
Lúc học cấp hai, có một thời điểm giáo viên không bao giờ tìm được phấn viết, bởi vì lúc đó đám học sinh trong lớp rất chuộng cái trò bẻ phấn ném nhau. Bình thường một hộp phấn mới được bóc ra là đã bị một đám người cướp hết sạch rồi.
Thích Trục xem thường trò này không có nghĩa là Giang Ảnh không thích chơi. Giang Ảnh thẳng tính, thấy gì nói đó nên là gây thù chuốc oán khắp nơi. Trong mỗi trận hỗn chiến, hơn một nửa số "đạn dược" đều lao về phía cậu.
Hai người lại luôn ngồi cùng bàn, nói thế nào thì Thích Trục cũng không thể mặc kệ được. Sau khi phủi phủi bụi phấn trên đầu Giang Ảnh, dù anh cảm thấy nhàm chán vô cùng nhưng mà cũng chỉ đành giúp cậu ném lại đám người kia, ném nhiều đến mức thành kỹ năng luôn rồi.
"Muộn thế này sao còn chưa ngủ?" Thích Trục ngồi trên ghế sofa, anh đặt kịch bản lên bàn uống nước rồi hỏi Giang Ảnh, "Lén la lén lút làm gì, nửa đêm rồi còn biểu diễn gì trong phòng khách đấy?"
"Thấy cậu nghiêm túc như thế tôi ngại làm phiền cậu." ban ngày Giang Ảnh ăn mặc ra dáng lắm, còn bây giờ cậu mặc mỗi một bộ đồ ngủ phong phanh. Đã thế cả trước lẫn sau cái áo đều được in hình con cua bự đang giương nanh múa vuốt.
"Còn có lúc cậu thấy ngại cơ à?" Thích Trục chẳng tin.
Dù gì thì cũng đã bị bắt quả tang rồi, Giang Ảnh không về phòng ngủ nữa. Cậu ngồi xuống ghế sofa ngay cạnh Thích Trục, ngồi yên chưa nổi ba giây đã vươn móng vuốt về phía kịch bản Thích Trục đặt trên bàn uống nước.
Thích Trục vỗ một cái lên tay cậu, anh nhặt cái chăn lông ở trên sofa, bọc kín Giang Ảnh lại: "Mới vào xuân, cậu mặc ít như này thế nào cũng bị ốm cho xem, đám cư dân mạng chẳng quan tâm tại sao cậu lại uể oải đâu."
Cả tay lẫn người Giang Ảnh đều bị chăn lông bọc kín, có mỗi cái đầu là lộ ra bên ngoài, cậu đành từ bỏ ý định cầm cuốn kịch bản kia, dù sao thì cậu cũng không muốn xem cho lắm: "Ui, thần kỳ thế, lớp trưởng còn biết quan tâm người khác cơ à. Tự dưng ân cần vậy?"
Bình thường ra nếu mà Giang Ảnh bị người khác trêu chọc thì thể nào cậu cũng cắn mãi không buông.
Nhưng ánh đèn màu quả quýt quá dịu dàng, khiến cho tính hiếu chiến của Giang Ảnh bỗng suy yếu rồi, hơn nữa, chăn Thích Trục đắp cho cậu thực sự rất rất ấm áp. Vả lại, Giang Ảnh mới nhớ tới chuyện Thích Trục giúp cậu ném người khác hồi cấp hai nên giây phút này cậu bỗng bị mê hoặc rồi. Chẳng hiểu sao tự dưng cậu thấy Thích Trục cũng thuận mắt lắm, thậm chí còn muốn khen anh mấy câu nữa cơ.
Lúc mà mọi người đều ngủ hết rồi, Thích Trục vẫn còn đang nghiền ngẫm kịch bản, đây không phải diễn viên tốt thì còn có thể là gì?
Chẳng mấy khi Giang Ảnh khen ai, bị chăn bọc kín người không tiện cử động, cậu dùng vai trái huých huých Thích Trục, còn đổi cả xưng hô: "Anh Thích ơi, ngài đúng là một diễn viên tốt cực kỳ nghiêm túc đấy."
Cậu còn chưa nói xong, thì vẻ mặt của Thích Trục đã trở nên nghiêm trọng, anh liếc nhìn Giang Ảnh một cái.
"Cậu mắng tôi?" Giang Ảnh nghe thấy Thích Trục hỏi như thế.
Giang Ảnh: "?"
Đâu có, khó lắm cậu mới khen người khác được một lần đấy.
Nhưng có lẽ hình tượng thích bắt bẻ của cậu trong lòng Thích Trục đã sâu đậm lắm rồi, vậy nên bất kể là cậu nói gì thì Thích Trục cũng sẽ cảm thấy chắc chắn là chả có ý tốt gì đâu.
"Đi ngủ đi." giọng Thích Trục chẳng vui vẻ gì cho cam, "Không đọc kịch bản hẳn hoi lại còn suốt ngày làm mấy trò vớ va vớ vẩn, không quay tốt《Đúng dịp tuyết rơi》thì cậu xong đời rồi."
Tự dưng bị giáo huấn, Giang Ảnh nghĩ mãi cũng không thể hiểu nổi lời khen của mình có vấn đề gì.
"Bộ dạng của cậu lúc giáo huấn người ta thực sự giống mẹ tôi lắm đấy." Giang Ảnh vừa nói xong liền ôm chăn lông chạy biến.
Nhưng quả thực Thích Trục làm việc rất nghiêm túc, điều này ít nhiều gì cũng khiến Giang Ảnh cảm thấy hơi xúc động. Cậu quyết định khi nào rảnh rỗi cũng phải bỏ kịch bản ra đọc một lúc.
*
Thích Trục ngồi trong ánh đèn màu quả quýt ở phòng khách lại tiếp tục đọc. Tập tài liệu kia ở ngoài ghi hai chữ "kịch bản" nhưng nội dung bên trong lại là bản ghi chép cuộc nói chuyện với người nào đó ở trên QQ.
Một tay Thích Trục cầm tài liệu, tay còn lại thì cầm bút đỏ, anh tiếp tục khoanh vào trọng điểm.
"Ngài" hay "ngài" đều phải khoanh lại.
Emoji mỉm cười và tạm biệt phải khoanh lại.
Dấu hỏi chấm cũng phải khoanh lại.
Câu nào có trợ từ ngữ khí thì Thích Trục cũng tiện tay khoanh lại luôn.
Giang Ảnh mặc định dấu chấm lửng sẽ khiến suy giảm khí chất, bởi vậy nên từ đầu tới cuối Thích Trục không thấy dấu chấm lửng nào.
Ngoài ra thì còn có rất nhiều meme.
Thích Trục gập tập tài liệu lại, anh cầm lấy điện thoại, mở ra khung chat của người có huy hiệu bạn tốt kia, bắt đầu... thu thập meme.
_ _ _
*"ngài" mà bé Ảnh nói là từ "宁 (níng)", giới trẻ Trung Quốc thường thay từ "您(nín): ngài" thành từ "宁 (níng)" theo kiểu châm biếm, trào phúng í. Đổi qua tiếng Việt, tui cũng không biết nên thay bằng gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất