Chương 88
Hoa Phong Hồi* trăm năm mới nở một lần, hoa chỉ nở có mười phút liền tàn.
*Chương trước tác giả để tên hoa Phong Thả, giờ lại thành Phong Hồi =..=
Loại hoa này ở đại lục Huyền Thiên rất hiếm thấy, bởi vì hoàn cảnh sinh trưởng rất khắt khe. Phải có trận gió cực mạnh ngày đêm thổi qua, lại phải có ánh nắng dịu dàng chiếu rọi. Kể từ đó, Phong Thần hải ở Cực Bắc Chi Địa chính là nơi lý tưởng để hoa Phong Hồi phát triển. Nhưng cho dù vậy thì cũng rất khó bắt gặp hoa Phong Hồi ở Phong Thần hải.
Hỏa Minh Tử tôn giả hái đóa hoa này xong, lập tức nghiêm túc ngồi xếp bằng bắt đầu luyện khí.
Gã lật tay lấy ra một cái đỉnh lớn, bốn phía đại đỉnh màu đỏ là rắn lửa rất nhỏ. Hỏa Minh Tử tôn giả bỏ hoa Phong Hồi vào, lại thả Huyền Tinh ngàn năm vào, tinh chất của Hoa Thần cùng với rất nhiều bảo vật trân quý.
Một ngày sau, Hỏa Minh Tử tôn giả đánh một chưởng về phía đại đỉnh, chỉ thấy một luồng sáng đỏ bay ra, bị gã nắm chặt trong lòng bàn tay.
Hỏa Minh Tử tôn giả cất tiếng cười to: “Ha ha ha ha, cuối cùng đã luyện chế thành công! Có khối ngọc bài này, sau này có thể dễ dàng nhảy cách khoảng cách mười dặm, cho dù là Huyền Linh Tử sư đệ muốn bắt ta cũng không dễ dàng.”
Một tiếng cười lạnh vang lên: “Sư huynh, không phải vừa rồi ngươi nói luyện chế pháp bảo này là để tìm Huyền Linh Tử sư đệ sao?”
Tiếng cười của Hỏa Minh Tử tôn giả tắt ngúm.
Ngọc Thanh Tử tôn giả phất phất trần qua cuốn lấy thân thể Hỏa Minh Tử. Nàng hừ nhẹ một tiếng, mang theo sư huynh không nên thân nhà mình rời đi, đồng thời kéo theo cả Lạc Tiệm Thanh.
Có một vị tôn giả Đại Thừa sơ kỳ cùng một vị tôn giả Độ Kiếp hậu kỳ, lần này, tốc độ Lạc Tiệm Thanh đi trong Cực Bắc Chi Địa rất nhanh. Khi ba người đi đến gần Khô Sơn liền dừng bước.
Hỏa Minh Tử tôn giả lấy pháp bảo từ trong nạp giới ra.
Đó là một chiếc đàn cổ chỉ to bằng lòng bàn tay, nhưng sau khi rời nạp giới liền thu hút mọi lực lượng trong đất trời. Hỏa Minh Tử tôn giả cúi đầu nghiêm túc nhìn đàn cổ, gã giơ tay lên nhẹ nhàng lướt trên dây đàn.
Uỳnh!
Đàn không phát ra tiếng nhưng lại có một dòng dao động mạnh mẽ hướng về phía Khô Sơn!
Hỏa Minh Tử chờ trong chốc lát lại không nhận được đáp lại. Gã tiếp tục gảy đàn, nhưng vẫn không có bất kỳ thanh âm gì đáp lại. Thở dài một tiếng, Hỏa Minh Tử nói: “Hai trăm năm trước ta luyện chế ra một cây đàn cho sư đệ, nhưng hắn chỉ chơi Ngọc Tiêu cầm nên ta đã lấy lại cây đàn này, cải tạo thành hiện tại. Nếu sư đệ nghe thấy tiếng đàn này của ta, nhất định sẽ đáp lại.”
Nhưng giờ Huyền Linh Tử không trả lời, Ngọc Thanh Tử lập tức sầm mặt: “Ngươi xác định âm thanh này có thể truyền khắp cả Khô Sơn?”
Hỏa Minh Tử nói: “Sao có thể sai được? Sư muội, sao ngươi có thể nghi ngờ pháp bảo ta rèn ra?”
Ngọc Thanh Tử không nói gì.
Không tìm thấy Huyền Linh Tử, lại không dám tiến vào Khô Sơn, ba người chỉ đành rời đi. Lúc gần đi, Lạc Tiệm Thanh không tự chủ được quay đầu nhìn về phía Khô Sơn. Y nhìn từ trên trời xuống, sáu mươi tư ngọn núi ở trong thế giới tràn ngập cát vàng trông rất hùng vĩ.
Trong Khô Sơn, một người mặc áo trắng đã đả tọa tu luyện ở đây nhiều ngày.
Một tầng cát vàng mỏng phủ lên y phục hắn tạo ra ảo giác như hắn đang tỏa hào quang. Vệt máu bên khóe môi đã khô lại, nhưng trên khuôn mặt thanh lãnh đã dần ửng hồng, Huyền Linh Tử lúc này không có hơi thở, trái tim đã ngừng đập từ lâu, chỉ có trận chiến trong thân thể nhắc nhở: người này vẫn còn sống.
Máu từ trong lỗ chân lông rỉ ra.
Chỉ một lát sau, cả người hắn đã nhuộm máu.
Bên trong máu chảy ra đều ẩn chứa linh lực. Nếu là người khác, mất đi nhiều linh lực như vậy e là sẽ đau lòng muốn chết, nhưng đối với Huyền Linh Tử lúc này lại cực kỳ có lợi.
Khoảng cách hắn ăn viên linh đan kia đã qua mười ngày!
Linh lực trong linh đan kia mạnh đến nhường nào? Trước khi ăn Huyền Linh Tử không đoán được, vừa ăn xong cũng chỉ cho là gấp hai, ba lần năng lượng của bản thân. Đến khi hắn trăm cay nghìn đắng hấp thu hết lực lượng gấp hai, ba lần kia mới phát hiện ——
Lực lượng này như không bao giờ hết, hấp thu vĩnh viễn không bao giờ cạn, không có giới hạn!
Huyền Linh Tử am hiểu bày trận, mặc dù không bằng Phượng Tư tiên tử – đại sư trận pháp đứng đầu thế gian, nhưng cũng rất có trình độ trên mặt trận pháp. Hiện giờ hắn đang bố trí một trận pháp ở trong cơ thể mình, lấy nguyên thần làm mắt trận, lấy gân mạch làm trận, giam cầm viên linh đan nhìn như không bao giờ giảm bớt này trong đại trận, khiến nó không thể bạo động.
Trận chiến này nguy hiểm hơn nhiều so với lúc đối kháng với linh đan.
Chỉ cần có một sai sót nhỏ là thân thể Huyền Linh Tử sẽ bị viên linh đan này chiếm giữ, kết quả chỉ có nổ tan xác mà chết. Huyền Linh Tử không biết thân thể mình bây giờ đã hấp thu bao nhiêu linh lực, nhưng hắn biết, nếu tiếp tục để đối phương thỏa thuê phóng thích linh lực như vậy, mình chỉ có một con đường chết.
Máu trên người dần khô lại thành một tầng vảy, trận gió mỏng manh từ động khẩu thổi tới lại tách từng tầng vảy máu.
Một tầng vảy rơi xuống, máu từ lỗ chân lông lại chảy ra biến thành tầng máu khô.
Thổi rơi, đóng vảy; thổi rơi, đóng vảy…
Một trận chiến vô thanh vô tức diễn ra trong Khô Sơn.
Từ ngày Khô Sơn sụp đổ, thậm chí là từ khi Huyền Linh Tử xé bỏ khế ước, tu sĩ trong thiên hạ vẫn luôn căng thẳng thần kinh, thời thời khắc khắc chuẩn bị cho trận đại chiến. Mà mấy chuyện của “tiên gia” sẽ không ảnh hưởng đến phàm nhân, các phàm nhân vẫn vất vả cần cù trải qua những ngày ấm áp bình thường.
Ở Vân Châu tổng cộng có bốn quốc gia, theo thứ tự là Thừa Trùng quốc, La Toàn quốc, Minh Sân quốc và Triệu Thể quốc.
Thừa Trùng quốc thực lực rất mạnh, chiếm một phần hai đất Vân Châu, ba nước còn lại hàng năm đều tới cống nạp xin được phù hộ. Tại vùng đất này, không có môn phái tu chân quá mạnh, vì thế rất nhiều tông môn nhỏ tới đây chiếm cứ, họ tự phân chia thế lực, thu được tài nguyên từ những quốc gia này.
Từng môn phái đều sẽ phái ra một đại biểu đảm nhiệm Quốc sư.
Thừa Trùng quốc thực lực rất mạnh, hàng năm chỉ cống nạp cho Tứ đại môn phái, tổng cộng có được bốn Quốc sư.
Nhưng đối với dân chúng bình thường thì đây là chuyện rất xa xôi. Bọn họ mặt trời mọc dậy, mặt trời lặn về, trăm năm đều trải qua những ngày bình thản cùng trưởng bối, hiếm khi phiền lòng vì việc gì.
Ngày hôm nay, trong một trấn nhỏ ở biên giới Thừa Trùng quốc, đúng là hội chùa mỗi năm một lần, rất nhiều nam thanh nữ tú mặc xiêm y mới nhất tới tham hội. Các cô nương gài trâm ngọc tinh xảo, nhóm công tử phất quạt ngôi trong trà lâu ngâm thơ vẽ tranh. Mội khi có thuyền của cô nương nào dừng lại, tiếng ngâm thơ lại càng cao thêm vài phần, khiến mọi người hoan hô cười to.
Trăng sáng treo giữa không trung, bao phủ nhân gian bằng ánh sáng trong trẻo. Trong làn trăng sáng, đèn đuốc ngập tràn trấn nhỏ, thuyền nhỏ khẽ di chuyển nương theo đó là tiếng cười khúc khích của các cô nương.
Một vị bạch y công tử uống quá chén thất tha thất thểu đi dọc bờ sông, chuệnh choạng suýt nữa ngã.
Trong lúc nguy cấp, một bàn tay mềm mại kéo lại hắn. Công tử ngẩng đầu, chỉ thấy một vị cô nương mang mạng che mặt đang nhìn mình, ánh mắt kia chứa ý cười, khi cười liền cong lên thành hình trăng non, nàng ôn nhu nói: “Công tử, cẩn thận kẻo ngã xuống sông.”
Công tử kia chỉ cảm thấy căng thẳng, rối rít gật đầu.
Chờ con thuyền kia rời đi, từng gợn sóng tĩnh lại, công tử cúi đầu nhìn khăn tay. Chỉ thấy ở góc khăn có thêu một chữ “Phương” đơn giản thanh nhã, công tử lập tức vui sướng ngây ngất.
Đây là tập tục ở trấn trên, ở hội chùa, nếu nữ tử ái mộ nam tử nào thì sẽ tặng khăn tay có viết tên họ của mình cho người đó. Hôm sau nếu nam tử cũng có ý sẽ cầm khăn tay tới cửa cầu hôn, hình thành một mối nhân duyên.
Công tử vui sướng nở nụ cười, hắn vịn lên cầu nhỏ, vừa cười vừa nhìn về phía gợn sóng lăn tăn.
Tối nay ánh trăng sáng ngời, càng ngày càng nhiều vì sao lấp lánh, nhìn như những quả cầu lửa, càng lúc càng lớn, càng ngày càng nhiều. Công tử nhìn những vì sao từ trên trời rơi xuống, đã bắt đầu tưởng tượng cảnh tượng ngày mai tới cửa cầu hôn.
Sẽ là một cô nương thế nào đây?
Giọng nói dịu dàng như vậy, cách nói chuyện lại nhã nhặn lịch sự như thế, ánh mắt của nàng thật đẹp.
Đến khi vô số quả cầu lửa đáng sợ từ trên trời hạ xuống, công tử bị rất nhiều quái vật xấu xí truy đuổi chạy trối chết, khi hắn vừa mới trốn được vào một con thuyền nhỏ ở bờ sông lại bắt gặp ánh mắt kia.
Đôi mắt khi cười biến thành hình trăng non giờ phút này đang hoảng sợ nhìn về phía mũi tàu. Một thanh gỗ đâm xuyên qua lưng nàng, trong ánh mắt kia là sợ hãi, tuyệt vọng, tiếc nuối.
Tiếng nói dịu dàng như rong chơi bên tai, mang theo sự thẹn thùng của cô nương——
『 Công tử, cẩn thận kẻo ngã xuống sông. 』
Công tử say rượu chỉ biết trơ mắt nhìn một màn này, khăn tay trong lồng ngực như nóng lên, như muốn thiêu cháy hắn. Công tử hét lớn một tiếng, hai mắt đỏ bừng lao ra khỏi thuyền, Mộc Côn đã gần hỏng trong tay hắn còn chưa đụng tới thân thể quái vật, một móng vuốt quái vật đã bổ đôi đầu hắn.
Hội chùa còn chưa kết thúc, trấn nhỏ đã biến thành biển lửa.
Chỉ trong một ngày, Thừa Trùng quốc… bị xóa sổ.
Quốc gia lớn nhất ở Vân Châu này sát biển, có bốn Quốc sư, có cả đội quân tinh nhuệ nhất Vân Châu. Nhưng một ngày này, ba mươi bảy môn phái tu chân thì mười hai môn phái bỏ trốn, còn hai mươi lăm môn phái thề sống chết ở lại. Đại chiến chỉ diễn ra trong một ngày, yêu thú chết hơn vạn, một con yêu thú ngã xuống liền có mười yêu thú lao lên.
Thừa Trùng quốc ở Vân Châu, toàn bộ ba nghìn sáu trăm mười tám tu chân giả ngã xuống, Thừa Trùng quốc máu chảy thành sông, không một ai sống sót.
Đám yêu thú điên cuồng giết hại quốc gia này, máu thịt phủ kín, xương cốt vỡ vụn
Hoàng đế khi đám yêu thú công tiến Đô thành đã đi tới miếu, quỳ gối viết huyết thư nhận tội mình, dập đầu chết trong miếu. Các đại thần quỳ gối trong đại điện, dập đầu mấy trăm cái cùng Hoàng đế, chết bảy mươi tám người.
Thừa Trùng quốc chỉ trong một ngày đã chết một ngàn ba trăm mười hai vạn chín nghìn tám trăm bốn mươi sáu người.
Quy Nguyên tông ở Sầm Châu nghe thấy liền kinh ngạc không thôi, lập tức phái người đến. Cùng lúc đó, Ma Đạo cung chỉ cách Vân Châu một dòng sông cũng nghe được tin tức. Vô số ma tu không dám tin hỏi lại nhân số cụ thể, sau khi xác nhận cả Thừa Trùng quốc không còn một ai sống sót, có ma tu từng giết mấy vạn người giận dữ mắng to: “Yêu tộc, các ngươi khinh người quá đáng!”
Nhưng ngay khi nhóm ma tu chuẩn bị đi tới Vân Châu thì ở Thập Tam hải, yêu thú đổ bộ!
Yêu thú ngập trời, hàng ngàn ma tu từ khắp nơi trong Ma Vực đuổi tới hình thành một dòng thuỷ triều. Nhưng lại có không ít ma tu chạy ngược chiều muốn bỏ trốn, cũng không ai ngăn cản hành vi của họ.
Trong nửa ngày, ma tu đã chắn đại quân yêu thú bên ngoài Ma Vực.
Giờ phút này, ma tu tổng cộng có chín trăm mười hai người, yêu thú… tính bằng đơn vị nghìn!
*Chương trước tác giả để tên hoa Phong Thả, giờ lại thành Phong Hồi =..=
Loại hoa này ở đại lục Huyền Thiên rất hiếm thấy, bởi vì hoàn cảnh sinh trưởng rất khắt khe. Phải có trận gió cực mạnh ngày đêm thổi qua, lại phải có ánh nắng dịu dàng chiếu rọi. Kể từ đó, Phong Thần hải ở Cực Bắc Chi Địa chính là nơi lý tưởng để hoa Phong Hồi phát triển. Nhưng cho dù vậy thì cũng rất khó bắt gặp hoa Phong Hồi ở Phong Thần hải.
Hỏa Minh Tử tôn giả hái đóa hoa này xong, lập tức nghiêm túc ngồi xếp bằng bắt đầu luyện khí.
Gã lật tay lấy ra một cái đỉnh lớn, bốn phía đại đỉnh màu đỏ là rắn lửa rất nhỏ. Hỏa Minh Tử tôn giả bỏ hoa Phong Hồi vào, lại thả Huyền Tinh ngàn năm vào, tinh chất của Hoa Thần cùng với rất nhiều bảo vật trân quý.
Một ngày sau, Hỏa Minh Tử tôn giả đánh một chưởng về phía đại đỉnh, chỉ thấy một luồng sáng đỏ bay ra, bị gã nắm chặt trong lòng bàn tay.
Hỏa Minh Tử tôn giả cất tiếng cười to: “Ha ha ha ha, cuối cùng đã luyện chế thành công! Có khối ngọc bài này, sau này có thể dễ dàng nhảy cách khoảng cách mười dặm, cho dù là Huyền Linh Tử sư đệ muốn bắt ta cũng không dễ dàng.”
Một tiếng cười lạnh vang lên: “Sư huynh, không phải vừa rồi ngươi nói luyện chế pháp bảo này là để tìm Huyền Linh Tử sư đệ sao?”
Tiếng cười của Hỏa Minh Tử tôn giả tắt ngúm.
Ngọc Thanh Tử tôn giả phất phất trần qua cuốn lấy thân thể Hỏa Minh Tử. Nàng hừ nhẹ một tiếng, mang theo sư huynh không nên thân nhà mình rời đi, đồng thời kéo theo cả Lạc Tiệm Thanh.
Có một vị tôn giả Đại Thừa sơ kỳ cùng một vị tôn giả Độ Kiếp hậu kỳ, lần này, tốc độ Lạc Tiệm Thanh đi trong Cực Bắc Chi Địa rất nhanh. Khi ba người đi đến gần Khô Sơn liền dừng bước.
Hỏa Minh Tử tôn giả lấy pháp bảo từ trong nạp giới ra.
Đó là một chiếc đàn cổ chỉ to bằng lòng bàn tay, nhưng sau khi rời nạp giới liền thu hút mọi lực lượng trong đất trời. Hỏa Minh Tử tôn giả cúi đầu nghiêm túc nhìn đàn cổ, gã giơ tay lên nhẹ nhàng lướt trên dây đàn.
Uỳnh!
Đàn không phát ra tiếng nhưng lại có một dòng dao động mạnh mẽ hướng về phía Khô Sơn!
Hỏa Minh Tử chờ trong chốc lát lại không nhận được đáp lại. Gã tiếp tục gảy đàn, nhưng vẫn không có bất kỳ thanh âm gì đáp lại. Thở dài một tiếng, Hỏa Minh Tử nói: “Hai trăm năm trước ta luyện chế ra một cây đàn cho sư đệ, nhưng hắn chỉ chơi Ngọc Tiêu cầm nên ta đã lấy lại cây đàn này, cải tạo thành hiện tại. Nếu sư đệ nghe thấy tiếng đàn này của ta, nhất định sẽ đáp lại.”
Nhưng giờ Huyền Linh Tử không trả lời, Ngọc Thanh Tử lập tức sầm mặt: “Ngươi xác định âm thanh này có thể truyền khắp cả Khô Sơn?”
Hỏa Minh Tử nói: “Sao có thể sai được? Sư muội, sao ngươi có thể nghi ngờ pháp bảo ta rèn ra?”
Ngọc Thanh Tử không nói gì.
Không tìm thấy Huyền Linh Tử, lại không dám tiến vào Khô Sơn, ba người chỉ đành rời đi. Lúc gần đi, Lạc Tiệm Thanh không tự chủ được quay đầu nhìn về phía Khô Sơn. Y nhìn từ trên trời xuống, sáu mươi tư ngọn núi ở trong thế giới tràn ngập cát vàng trông rất hùng vĩ.
Trong Khô Sơn, một người mặc áo trắng đã đả tọa tu luyện ở đây nhiều ngày.
Một tầng cát vàng mỏng phủ lên y phục hắn tạo ra ảo giác như hắn đang tỏa hào quang. Vệt máu bên khóe môi đã khô lại, nhưng trên khuôn mặt thanh lãnh đã dần ửng hồng, Huyền Linh Tử lúc này không có hơi thở, trái tim đã ngừng đập từ lâu, chỉ có trận chiến trong thân thể nhắc nhở: người này vẫn còn sống.
Máu từ trong lỗ chân lông rỉ ra.
Chỉ một lát sau, cả người hắn đã nhuộm máu.
Bên trong máu chảy ra đều ẩn chứa linh lực. Nếu là người khác, mất đi nhiều linh lực như vậy e là sẽ đau lòng muốn chết, nhưng đối với Huyền Linh Tử lúc này lại cực kỳ có lợi.
Khoảng cách hắn ăn viên linh đan kia đã qua mười ngày!
Linh lực trong linh đan kia mạnh đến nhường nào? Trước khi ăn Huyền Linh Tử không đoán được, vừa ăn xong cũng chỉ cho là gấp hai, ba lần năng lượng của bản thân. Đến khi hắn trăm cay nghìn đắng hấp thu hết lực lượng gấp hai, ba lần kia mới phát hiện ——
Lực lượng này như không bao giờ hết, hấp thu vĩnh viễn không bao giờ cạn, không có giới hạn!
Huyền Linh Tử am hiểu bày trận, mặc dù không bằng Phượng Tư tiên tử – đại sư trận pháp đứng đầu thế gian, nhưng cũng rất có trình độ trên mặt trận pháp. Hiện giờ hắn đang bố trí một trận pháp ở trong cơ thể mình, lấy nguyên thần làm mắt trận, lấy gân mạch làm trận, giam cầm viên linh đan nhìn như không bao giờ giảm bớt này trong đại trận, khiến nó không thể bạo động.
Trận chiến này nguy hiểm hơn nhiều so với lúc đối kháng với linh đan.
Chỉ cần có một sai sót nhỏ là thân thể Huyền Linh Tử sẽ bị viên linh đan này chiếm giữ, kết quả chỉ có nổ tan xác mà chết. Huyền Linh Tử không biết thân thể mình bây giờ đã hấp thu bao nhiêu linh lực, nhưng hắn biết, nếu tiếp tục để đối phương thỏa thuê phóng thích linh lực như vậy, mình chỉ có một con đường chết.
Máu trên người dần khô lại thành một tầng vảy, trận gió mỏng manh từ động khẩu thổi tới lại tách từng tầng vảy máu.
Một tầng vảy rơi xuống, máu từ lỗ chân lông lại chảy ra biến thành tầng máu khô.
Thổi rơi, đóng vảy; thổi rơi, đóng vảy…
Một trận chiến vô thanh vô tức diễn ra trong Khô Sơn.
Từ ngày Khô Sơn sụp đổ, thậm chí là từ khi Huyền Linh Tử xé bỏ khế ước, tu sĩ trong thiên hạ vẫn luôn căng thẳng thần kinh, thời thời khắc khắc chuẩn bị cho trận đại chiến. Mà mấy chuyện của “tiên gia” sẽ không ảnh hưởng đến phàm nhân, các phàm nhân vẫn vất vả cần cù trải qua những ngày ấm áp bình thường.
Ở Vân Châu tổng cộng có bốn quốc gia, theo thứ tự là Thừa Trùng quốc, La Toàn quốc, Minh Sân quốc và Triệu Thể quốc.
Thừa Trùng quốc thực lực rất mạnh, chiếm một phần hai đất Vân Châu, ba nước còn lại hàng năm đều tới cống nạp xin được phù hộ. Tại vùng đất này, không có môn phái tu chân quá mạnh, vì thế rất nhiều tông môn nhỏ tới đây chiếm cứ, họ tự phân chia thế lực, thu được tài nguyên từ những quốc gia này.
Từng môn phái đều sẽ phái ra một đại biểu đảm nhiệm Quốc sư.
Thừa Trùng quốc thực lực rất mạnh, hàng năm chỉ cống nạp cho Tứ đại môn phái, tổng cộng có được bốn Quốc sư.
Nhưng đối với dân chúng bình thường thì đây là chuyện rất xa xôi. Bọn họ mặt trời mọc dậy, mặt trời lặn về, trăm năm đều trải qua những ngày bình thản cùng trưởng bối, hiếm khi phiền lòng vì việc gì.
Ngày hôm nay, trong một trấn nhỏ ở biên giới Thừa Trùng quốc, đúng là hội chùa mỗi năm một lần, rất nhiều nam thanh nữ tú mặc xiêm y mới nhất tới tham hội. Các cô nương gài trâm ngọc tinh xảo, nhóm công tử phất quạt ngôi trong trà lâu ngâm thơ vẽ tranh. Mội khi có thuyền của cô nương nào dừng lại, tiếng ngâm thơ lại càng cao thêm vài phần, khiến mọi người hoan hô cười to.
Trăng sáng treo giữa không trung, bao phủ nhân gian bằng ánh sáng trong trẻo. Trong làn trăng sáng, đèn đuốc ngập tràn trấn nhỏ, thuyền nhỏ khẽ di chuyển nương theo đó là tiếng cười khúc khích của các cô nương.
Một vị bạch y công tử uống quá chén thất tha thất thểu đi dọc bờ sông, chuệnh choạng suýt nữa ngã.
Trong lúc nguy cấp, một bàn tay mềm mại kéo lại hắn. Công tử ngẩng đầu, chỉ thấy một vị cô nương mang mạng che mặt đang nhìn mình, ánh mắt kia chứa ý cười, khi cười liền cong lên thành hình trăng non, nàng ôn nhu nói: “Công tử, cẩn thận kẻo ngã xuống sông.”
Công tử kia chỉ cảm thấy căng thẳng, rối rít gật đầu.
Chờ con thuyền kia rời đi, từng gợn sóng tĩnh lại, công tử cúi đầu nhìn khăn tay. Chỉ thấy ở góc khăn có thêu một chữ “Phương” đơn giản thanh nhã, công tử lập tức vui sướng ngây ngất.
Đây là tập tục ở trấn trên, ở hội chùa, nếu nữ tử ái mộ nam tử nào thì sẽ tặng khăn tay có viết tên họ của mình cho người đó. Hôm sau nếu nam tử cũng có ý sẽ cầm khăn tay tới cửa cầu hôn, hình thành một mối nhân duyên.
Công tử vui sướng nở nụ cười, hắn vịn lên cầu nhỏ, vừa cười vừa nhìn về phía gợn sóng lăn tăn.
Tối nay ánh trăng sáng ngời, càng ngày càng nhiều vì sao lấp lánh, nhìn như những quả cầu lửa, càng lúc càng lớn, càng ngày càng nhiều. Công tử nhìn những vì sao từ trên trời rơi xuống, đã bắt đầu tưởng tượng cảnh tượng ngày mai tới cửa cầu hôn.
Sẽ là một cô nương thế nào đây?
Giọng nói dịu dàng như vậy, cách nói chuyện lại nhã nhặn lịch sự như thế, ánh mắt của nàng thật đẹp.
Đến khi vô số quả cầu lửa đáng sợ từ trên trời hạ xuống, công tử bị rất nhiều quái vật xấu xí truy đuổi chạy trối chết, khi hắn vừa mới trốn được vào một con thuyền nhỏ ở bờ sông lại bắt gặp ánh mắt kia.
Đôi mắt khi cười biến thành hình trăng non giờ phút này đang hoảng sợ nhìn về phía mũi tàu. Một thanh gỗ đâm xuyên qua lưng nàng, trong ánh mắt kia là sợ hãi, tuyệt vọng, tiếc nuối.
Tiếng nói dịu dàng như rong chơi bên tai, mang theo sự thẹn thùng của cô nương——
『 Công tử, cẩn thận kẻo ngã xuống sông. 』
Công tử say rượu chỉ biết trơ mắt nhìn một màn này, khăn tay trong lồng ngực như nóng lên, như muốn thiêu cháy hắn. Công tử hét lớn một tiếng, hai mắt đỏ bừng lao ra khỏi thuyền, Mộc Côn đã gần hỏng trong tay hắn còn chưa đụng tới thân thể quái vật, một móng vuốt quái vật đã bổ đôi đầu hắn.
Hội chùa còn chưa kết thúc, trấn nhỏ đã biến thành biển lửa.
Chỉ trong một ngày, Thừa Trùng quốc… bị xóa sổ.
Quốc gia lớn nhất ở Vân Châu này sát biển, có bốn Quốc sư, có cả đội quân tinh nhuệ nhất Vân Châu. Nhưng một ngày này, ba mươi bảy môn phái tu chân thì mười hai môn phái bỏ trốn, còn hai mươi lăm môn phái thề sống chết ở lại. Đại chiến chỉ diễn ra trong một ngày, yêu thú chết hơn vạn, một con yêu thú ngã xuống liền có mười yêu thú lao lên.
Thừa Trùng quốc ở Vân Châu, toàn bộ ba nghìn sáu trăm mười tám tu chân giả ngã xuống, Thừa Trùng quốc máu chảy thành sông, không một ai sống sót.
Đám yêu thú điên cuồng giết hại quốc gia này, máu thịt phủ kín, xương cốt vỡ vụn
Hoàng đế khi đám yêu thú công tiến Đô thành đã đi tới miếu, quỳ gối viết huyết thư nhận tội mình, dập đầu chết trong miếu. Các đại thần quỳ gối trong đại điện, dập đầu mấy trăm cái cùng Hoàng đế, chết bảy mươi tám người.
Thừa Trùng quốc chỉ trong một ngày đã chết một ngàn ba trăm mười hai vạn chín nghìn tám trăm bốn mươi sáu người.
Quy Nguyên tông ở Sầm Châu nghe thấy liền kinh ngạc không thôi, lập tức phái người đến. Cùng lúc đó, Ma Đạo cung chỉ cách Vân Châu một dòng sông cũng nghe được tin tức. Vô số ma tu không dám tin hỏi lại nhân số cụ thể, sau khi xác nhận cả Thừa Trùng quốc không còn một ai sống sót, có ma tu từng giết mấy vạn người giận dữ mắng to: “Yêu tộc, các ngươi khinh người quá đáng!”
Nhưng ngay khi nhóm ma tu chuẩn bị đi tới Vân Châu thì ở Thập Tam hải, yêu thú đổ bộ!
Yêu thú ngập trời, hàng ngàn ma tu từ khắp nơi trong Ma Vực đuổi tới hình thành một dòng thuỷ triều. Nhưng lại có không ít ma tu chạy ngược chiều muốn bỏ trốn, cũng không ai ngăn cản hành vi của họ.
Trong nửa ngày, ma tu đã chắn đại quân yêu thú bên ngoài Ma Vực.
Giờ phút này, ma tu tổng cộng có chín trăm mười hai người, yêu thú… tính bằng đơn vị nghìn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất