Chương 19: Gia biến
Năm đó, Lục Vương gia cứu luyến nhân từ trong đống người chết ra, bí mật giúp y mai táng người nhà đã bầm thây.
Luyến nhân vĩnh viễn không quên được đêm đẫm máu đó, nguyên bản là bữa tiệc hoà thuận vui vẻ trong khoảnh khắc liền biến thành âm trì địa ngục, y trơ mắt nhìn thấy phụ thân vì bảo hộ ca ca mà bị quan binh một kiếm đâm xuyên ngực, kiếm kia sau khi giết chết phụ thân, rút ra khỏi ngực phụ thân, qua tay liền chém xuống đầu ca ca. Đầu nhỏ của ca ca giống như cái cúc áo lăn lăn trên mặt đất, lăn một đường dừng lại ngay dưới chân y. Sau đó luyến nhân nhìn thấy mẫu thân hướng y nhào tới, gắt gao đặt y xuống dưới thân, luyến nhân muốn kêu to, bàn tay mẫu thân nhanh chóng bịt lại miệng y, khiến y không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Ánh mắt của ca ca cách trán y chỉ có một ngón tay, y trừng lớn mắt nhìn ca ca, giống như nhìn thấy ánh mắt ca ca đang cười, tuy rằng luyến nhân khi đó chỉ có mười một tuổi, chính là cảm thấy được ca ca tươi cười thực vui mừng, tựa như đang nói: luyến nhân, ngươi có thể sống rồi, thật tốt.
Luyến nhân như vậy vẫn trừng mắt nhìn ca ca, ca ca không nhúc nhích giống như một con búp bê đã chết.
Có lẽ là quan binh quản gia nghĩ mọi người đã bị giết sạch rồi, sau đó vang lên một trận hỗn độn tiếng bước chân, trong viện trở nên im lặng. Lại qua một nén hương, quan binh này đã trở lại, một đám bọn họ kiểm tra còn người sống hay không.
Luyến nhân cảm giác được mẫu thân vẫn luôn bảo hộ y đã rơi ra ngoài từ bao giờ, lại nghe được bọn họ nói: "Nữ nhân này chính là Vũ Hoan sủng thiếp của Cảnh vương, nàng đã chết."
Quan binh vừa nói chuyện vừa nhổ xuống trường đao trên lưng mẫu thân trên lưng, đem mẫu thân để vào đống thi thể.
"Đứa nhỏ này là ai? Còn có một cái đầu của tiểu hài tử."
"Cái đầu bị chặt, cả người cũng bị đứt khí, xem ra hai đứa con của Cảnh vương đều đã chết, chúng ta liền trở về phục mệnh." Người nói chuyện đem luyến nhân và đầu ca ca cùng nhau ném đến đống thi thể, luyến nhân nhìn đến hai người cũng đem thân mình nho nhỏ của ca ca ném tới, nện thật mạnh ở trên người y.
Một quan binh khó hiểu hỏi: "Kỳ quái, Cảnh gia một nhà già trẻ chạy trốn tới nơi này tất cả đều bị giết, chẳng lẽ là bên trên phái người đến? Hay là Cảnh vương có thù oán trên giang hồ?"
Luyến nhân xem rõ rành mạch, trong nháy mắt tất cả khí lực đều không có, y giống như một con búp bê mất đi sinh mệnh nằm ở giữa đống thi thể, mà thi thể này chính là những người đã từng cùng y ở, bồi y chơi đùa.
Nghĩ đến đây, luyến nhân nhẹ nhàng nghiêng đầu, nhìn thấy thụy nhan của Hoàng Thượng, luyến nhân bỗng nhiên không thể xác định, chính mình yêu người này có phải là kiếp số hay không, sáu năm trước, có phải là do thư thánh chỉ của hắn hay không? Thật là như vậy sao? Hắn đăng cơ chín năm, sáu năm trước, đúng là thời điểm hắn vì cướp lấy thực quyền mà quét sạch quyền thần vây cánh, chẳng lẽ gia đình y chính là bị hắn hủy diệt sao?
Luyến nhân chỉ biết là năm đó phụ thân đích xác quan chức rất cao, đến một ngày bọn họ đột nhiên ly khai Tô Châu, lúc ấy ca ca và y cùng nhau hỏi qua phụ thân, vì cái gì phải chuyển nhà, phụ thân không có trả lời bọn họ. Sau đó bọn họ bàn đến ở Miêu Cương, chính là ở còn không đến một tháng, y liền biến thành cô nhi.
Gia đình y từng rất hạnh phúc, phụ thân cùng mẫu thân phi thường yêu nhau, đại nương là người tốt không quản đến tranh giành tình cảm, ca ca so với y chỉ lớn hơn một tuổi, tuy rằng không phải cùng mẫu thân sinh ra, ca ca lại phi thường đảm đương trách nhiệm, luôn đặc biệt sủng ái y. Một gia đình hoàn mỹ như vậy, mà chỉ một đêm đó, tất cả đều biến mất. Lúc ấy y còn quá nhỏ, không biết đã xảy ra sự tình gì, chỉ biết là từ đêm hôm đó trở đi, y thành cô nhi.
Tận mắt thấy phụ mẫu cùng cả nhà tất cả đều chết thảm ở trước mặt mình, chỉ còn y một mình sống sót. Luyến nhân được mẫu thân hộ trong người một chút cũng không nhúc nhích, y nghĩ chính mình khi đó sẽ chết a, vì cái gì vẫn còn sống sót? Thẳng đến giờ phút này, y cùng bọn họ cũng không khác gì nhau, duy nhất là y biết khóc.
Có lẽ hết thảy nhân quả trời xanh minh giám đã sớm an bài tốt, cũng chính hôm đó, Lục Vương gia xuất ngoại tuần phóng đến nơi này, tiếng khóc mỏng manh của y vừa vặn lại bị Lục Vương gia nghe được.
Bởi vì cả nhà y đều bị định là khâm phạm của triều đình, cho nên không thể hạ táng, chính Lục Vương gia giúp y trộm đem hơn một trăm thi thể đi ra. Sau khi hạ táng phụ mẫu, Lục Vương gia đem luyến nhân trở về kinh thành, ở bên cạnh Lục Vương gia làm tiểu thư đồng.
Từ trước hết thảy đều giống một giấc mộng, đến khi luyến nhân thanh tỉnh biết một sự kiện, phụ thân y tuyệt đối không phải Cảnh vương, mẫu thân y tên cũng không phải là Vũ Hoan. Nhưng là luyến nhân không dám kết luận phụ thân có phải là vây cánh hay không, nếu phụ thân thật là đối tượng Hoàng Thượng phải quét sạch, như vậy một khi Hoàng Thượng biết y là khi đó sơ sẩy lọt lưới còn có thể giống như bây giờ bảo vệ y không?
Luyến nhân đem mặt áp vào ngực Hoàng Thượng.Dung Diệp không không có ngủ sâu, mông lung cảm giác được luyến nhân ôm chặt mình, trong lòng mỉm cười, lại lập tức cảm giác được trước ngực ướt một mảnh, khẩn trương mở to mắt, nhìn thấy trên mặt luyến nhân lại đầy nước mắt.
"Vì cái gì lại khóc?" Hắn xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn, nhẹ nhàng hôn liếm nước mắt trên mặt luyến nhân.
"Không có việc gì, chỉ là rất cao hứng..."
Luyến nhân vội vàng che lại tâm tình bi thường: "Đã đánh thức ngài, thực xin lỗi."
Dung Diệp biết luyến nhân đang nói dối, chính là hắn tự động giải đọc luyến nhân là bởi vì rất hạnh phúc, mới sợ hãi sau này sẽ có một ngày bị mất đi hạnh phúc này. Dung Diệp trong lòng thở dài, xem ra vợ hắn vẫn chưa có tin tưởng hắn đâu.
Ngày hôm sau, đoàn người hoàng gia đi săn bắn qua buổi trưa mới trở lại Tử Cấm thành.
Luyến nhân cùng Hoàng Thượng nếm qua ngọ thiện, sau đó y trộm đem về chuồng ngựa, trong lòng y còn nhớ trong này còn năm con ngựa khác, hai ngày này không biết có ai để ý chúng nó không, hay cả ngày đều ăn cỏ khô, ngày ấy y đột nhiên bị Hoàng Thượng gọi đem ngựa đến, lại đi theo săn bắn, cũng không có chuẩn bị thức ăn cho chúng nó, nếu thực không ai thèm quản, hiện tại phỏng chừng chúng đã đói bụng lắm rồi.
Luyến nhân đang lo lắng cho đám ngựa, Dung Diệp đã muốn truyền chỉ, cho Phúc Y đi nghĩ một phần về triệu thư phong hầu luyến nhân.
Bọn họ còn không biết, chờ đợi bọn họ chính là sự ly biệt dài lâu, tan nát cõi lòng.
Luyến nhân vĩnh viễn không quên được đêm đẫm máu đó, nguyên bản là bữa tiệc hoà thuận vui vẻ trong khoảnh khắc liền biến thành âm trì địa ngục, y trơ mắt nhìn thấy phụ thân vì bảo hộ ca ca mà bị quan binh một kiếm đâm xuyên ngực, kiếm kia sau khi giết chết phụ thân, rút ra khỏi ngực phụ thân, qua tay liền chém xuống đầu ca ca. Đầu nhỏ của ca ca giống như cái cúc áo lăn lăn trên mặt đất, lăn một đường dừng lại ngay dưới chân y. Sau đó luyến nhân nhìn thấy mẫu thân hướng y nhào tới, gắt gao đặt y xuống dưới thân, luyến nhân muốn kêu to, bàn tay mẫu thân nhanh chóng bịt lại miệng y, khiến y không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Ánh mắt của ca ca cách trán y chỉ có một ngón tay, y trừng lớn mắt nhìn ca ca, giống như nhìn thấy ánh mắt ca ca đang cười, tuy rằng luyến nhân khi đó chỉ có mười một tuổi, chính là cảm thấy được ca ca tươi cười thực vui mừng, tựa như đang nói: luyến nhân, ngươi có thể sống rồi, thật tốt.
Luyến nhân như vậy vẫn trừng mắt nhìn ca ca, ca ca không nhúc nhích giống như một con búp bê đã chết.
Có lẽ là quan binh quản gia nghĩ mọi người đã bị giết sạch rồi, sau đó vang lên một trận hỗn độn tiếng bước chân, trong viện trở nên im lặng. Lại qua một nén hương, quan binh này đã trở lại, một đám bọn họ kiểm tra còn người sống hay không.
Luyến nhân cảm giác được mẫu thân vẫn luôn bảo hộ y đã rơi ra ngoài từ bao giờ, lại nghe được bọn họ nói: "Nữ nhân này chính là Vũ Hoan sủng thiếp của Cảnh vương, nàng đã chết."
Quan binh vừa nói chuyện vừa nhổ xuống trường đao trên lưng mẫu thân trên lưng, đem mẫu thân để vào đống thi thể.
"Đứa nhỏ này là ai? Còn có một cái đầu của tiểu hài tử."
"Cái đầu bị chặt, cả người cũng bị đứt khí, xem ra hai đứa con của Cảnh vương đều đã chết, chúng ta liền trở về phục mệnh." Người nói chuyện đem luyến nhân và đầu ca ca cùng nhau ném đến đống thi thể, luyến nhân nhìn đến hai người cũng đem thân mình nho nhỏ của ca ca ném tới, nện thật mạnh ở trên người y.
Một quan binh khó hiểu hỏi: "Kỳ quái, Cảnh gia một nhà già trẻ chạy trốn tới nơi này tất cả đều bị giết, chẳng lẽ là bên trên phái người đến? Hay là Cảnh vương có thù oán trên giang hồ?"
Luyến nhân xem rõ rành mạch, trong nháy mắt tất cả khí lực đều không có, y giống như một con búp bê mất đi sinh mệnh nằm ở giữa đống thi thể, mà thi thể này chính là những người đã từng cùng y ở, bồi y chơi đùa.
Nghĩ đến đây, luyến nhân nhẹ nhàng nghiêng đầu, nhìn thấy thụy nhan của Hoàng Thượng, luyến nhân bỗng nhiên không thể xác định, chính mình yêu người này có phải là kiếp số hay không, sáu năm trước, có phải là do thư thánh chỉ của hắn hay không? Thật là như vậy sao? Hắn đăng cơ chín năm, sáu năm trước, đúng là thời điểm hắn vì cướp lấy thực quyền mà quét sạch quyền thần vây cánh, chẳng lẽ gia đình y chính là bị hắn hủy diệt sao?
Luyến nhân chỉ biết là năm đó phụ thân đích xác quan chức rất cao, đến một ngày bọn họ đột nhiên ly khai Tô Châu, lúc ấy ca ca và y cùng nhau hỏi qua phụ thân, vì cái gì phải chuyển nhà, phụ thân không có trả lời bọn họ. Sau đó bọn họ bàn đến ở Miêu Cương, chính là ở còn không đến một tháng, y liền biến thành cô nhi.
Gia đình y từng rất hạnh phúc, phụ thân cùng mẫu thân phi thường yêu nhau, đại nương là người tốt không quản đến tranh giành tình cảm, ca ca so với y chỉ lớn hơn một tuổi, tuy rằng không phải cùng mẫu thân sinh ra, ca ca lại phi thường đảm đương trách nhiệm, luôn đặc biệt sủng ái y. Một gia đình hoàn mỹ như vậy, mà chỉ một đêm đó, tất cả đều biến mất. Lúc ấy y còn quá nhỏ, không biết đã xảy ra sự tình gì, chỉ biết là từ đêm hôm đó trở đi, y thành cô nhi.
Tận mắt thấy phụ mẫu cùng cả nhà tất cả đều chết thảm ở trước mặt mình, chỉ còn y một mình sống sót. Luyến nhân được mẫu thân hộ trong người một chút cũng không nhúc nhích, y nghĩ chính mình khi đó sẽ chết a, vì cái gì vẫn còn sống sót? Thẳng đến giờ phút này, y cùng bọn họ cũng không khác gì nhau, duy nhất là y biết khóc.
Có lẽ hết thảy nhân quả trời xanh minh giám đã sớm an bài tốt, cũng chính hôm đó, Lục Vương gia xuất ngoại tuần phóng đến nơi này, tiếng khóc mỏng manh của y vừa vặn lại bị Lục Vương gia nghe được.
Bởi vì cả nhà y đều bị định là khâm phạm của triều đình, cho nên không thể hạ táng, chính Lục Vương gia giúp y trộm đem hơn một trăm thi thể đi ra. Sau khi hạ táng phụ mẫu, Lục Vương gia đem luyến nhân trở về kinh thành, ở bên cạnh Lục Vương gia làm tiểu thư đồng.
Từ trước hết thảy đều giống một giấc mộng, đến khi luyến nhân thanh tỉnh biết một sự kiện, phụ thân y tuyệt đối không phải Cảnh vương, mẫu thân y tên cũng không phải là Vũ Hoan. Nhưng là luyến nhân không dám kết luận phụ thân có phải là vây cánh hay không, nếu phụ thân thật là đối tượng Hoàng Thượng phải quét sạch, như vậy một khi Hoàng Thượng biết y là khi đó sơ sẩy lọt lưới còn có thể giống như bây giờ bảo vệ y không?
Luyến nhân đem mặt áp vào ngực Hoàng Thượng.Dung Diệp không không có ngủ sâu, mông lung cảm giác được luyến nhân ôm chặt mình, trong lòng mỉm cười, lại lập tức cảm giác được trước ngực ướt một mảnh, khẩn trương mở to mắt, nhìn thấy trên mặt luyến nhân lại đầy nước mắt.
"Vì cái gì lại khóc?" Hắn xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn, nhẹ nhàng hôn liếm nước mắt trên mặt luyến nhân.
"Không có việc gì, chỉ là rất cao hứng..."
Luyến nhân vội vàng che lại tâm tình bi thường: "Đã đánh thức ngài, thực xin lỗi."
Dung Diệp biết luyến nhân đang nói dối, chính là hắn tự động giải đọc luyến nhân là bởi vì rất hạnh phúc, mới sợ hãi sau này sẽ có một ngày bị mất đi hạnh phúc này. Dung Diệp trong lòng thở dài, xem ra vợ hắn vẫn chưa có tin tưởng hắn đâu.
Ngày hôm sau, đoàn người hoàng gia đi săn bắn qua buổi trưa mới trở lại Tử Cấm thành.
Luyến nhân cùng Hoàng Thượng nếm qua ngọ thiện, sau đó y trộm đem về chuồng ngựa, trong lòng y còn nhớ trong này còn năm con ngựa khác, hai ngày này không biết có ai để ý chúng nó không, hay cả ngày đều ăn cỏ khô, ngày ấy y đột nhiên bị Hoàng Thượng gọi đem ngựa đến, lại đi theo săn bắn, cũng không có chuẩn bị thức ăn cho chúng nó, nếu thực không ai thèm quản, hiện tại phỏng chừng chúng đã đói bụng lắm rồi.
Luyến nhân đang lo lắng cho đám ngựa, Dung Diệp đã muốn truyền chỉ, cho Phúc Y đi nghĩ một phần về triệu thư phong hầu luyến nhân.
Bọn họ còn không biết, chờ đợi bọn họ chính là sự ly biệt dài lâu, tan nát cõi lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất