Sau Khi Xuyên Về Mỗi Ngày Đều Ở Tu La Tràng

Chương 107

Trước Sau
"Chính là người này sao?" Tiết Trác Lâm chỉ vào người đàn ông trung niên có tướng mạo bình thường trong đoạn video được cắt ngắn.

Trong 12 video ngắn từ các góc máy khác nhau, người đàn ông này tổng cộng xuất hiện đúng 12 lần, nếu chỉ xem từng video một có lẽ bọn họ sẽ không phát hiện ra điều gì khác thường, chỉ coi ông ta như một người qua đường mà thôi.

Nhưng sau khi tổng hợp lại toàn bộ những cảnh mà ông ta xuất hiện, bọn họ nhận ra, mỗi lần người này lọt vào băng ghi hình đều mang theo một gói đồ màu tím dài gần nửa cánh tay.

Thị trưởng có chút không tin: "Chỉ dựa vào điều này? Các cậu xác định người này là nghi phạm?"

Lâm Mạc gật đầu khẳng định: "Chính là ông ta."

"..."

Chính ủy Hồ: "Vậy tiếp theo cần phải điều tra người này sao?"

"Không cần vội, tôi phải tiếp tục xem băng ghi hình khu vực ngoại ô phía tây và phía nam đã." Lâm Mạc nói.

Nghe vậy, Tiết Trác Lâm lập tức phối hợp với Tôn Học Thần chuẩn bị sẵn tư liệu thu được từ hai địa điểm trên, "Lâm đại sư ngài xem, đây là video chúng tôi trích xuất từ camera giám sát trên tuyến quốc lộ đi qua ngọn núi phía Nam thành phố, địa điểm xảy ra sự cố sạt lở đất cũng chính là nơi mà ngài đào ra phiến đá, may là khu vực đó có gắn một camera."

Đường Diễn Sơ: "Nhưng chiếc camera giám sát này gặp trục trặc cách đây vài tháng, sau khi bảo dưỡng lại phát hiện đã mất một số dữ liệu, chúng tôi đã đối chiếu với băng ghi hình của những camera xung quanh nhưng không tìm ra manh mối gì."

"Kỳ thực rất khó để tìm ra điểm bất thường trên tuyến đường núi quanh co này, rất nhiều xe qua lại mỗi ngày từ sáng đến tối. Ban ngày còn đỡ, buổi tối thủ phạm rất dễ lợi dụng điểm mù để gây án mà không bị camera quay lại, trước tiên phải thu nhỏ phạm vi tìm kiếm, tập trung điều tra những chiếc ô tô đỗ hai bên đường trong khu vực này."

Trong ba ngày vừa qua, nhân viên Cục Cảnh sát đã khoanh vùng được những chiếc xe đáng nghi, tổng số xe dừng lại bên đường vào ban ngày là 35 chiếc, ban đêm là 12 chiếc.

Trạm Văn Sương: "Không có chiếc nào bị trùng lặp, bắt buộc phải dùng phương pháp loại trừ."

Lệ Trì cười một tiếng: "Tỉ lệ là 1/47, Mạc Mạc, em có lựa chọn được không?"

Lâm Mạc: "Em cần tính quẻ xem bói một chút."

"Xem bói???" Những người khác sửng sốt, đầu đầy chấm hỏi.

Đoạn Vũ: "Lâm đại sư, không dùng siêu năng lực như vừa nãy sao?"

Lý Việt Minh: "Chuyện này cũng có thể bói quẻ ra được sao? Magic..."

Đường Diễn Sơ: "Cần chuẩn bị những gì?"

Ba vị lãnh đạo nhìn thấy bọn họ người tung kẻ hứng, hoàn toàn không có chút nghi ngờ nào đối với phương pháp xem bói của Lâm Mạc, ngược lại còn vô cùng háo hức và tràn đầy tin tưởng, quả thực nói không nên lời.

Nhưng thế giới quan của ba người đã bị phá vỡ từ lúc nhìn thấy Lâm Mạc dùng mắt thần xem video, lúc này bọn họ chỉ bình tĩnh quan sát, muốn nhìn xem, liệu vị đại sư kia có thật sự bói ra nghi phạm được không.

"Không cần phức tạp, em có tiền xu rồi." Lâm Mạc lấy trong bao hành lý 9 đồng tiền.

Thấy vẻ mặt khó hiểu của vị Chính ủy họ Hồ, cậu nhẫn nại giải thích: "Đây là phương pháp gieo quẻ bằng đồng xu trong Kinh dịch, dùng những đồng xu có khoét lỗ hình vuông chính giữa, vuông tròn đại biểu cho trời đất."

"Mặt chữ là dương, mặt trơn là âm."*

*Chỗ này trong RAW ghi ngược lại nhưng tui tìm hiểu cách gieo quẻ Kinh dịch thì thấy chữ là dương trơn là âm mới đúng nên mạn phép sửa lại.

edit bihyuner. beta jinhua259

Vị Bí thư đi cùng lần đầu tiên lên tiếng: "Cách xem bói này tôi đã từng nghe qua, nhưng bình thường không phải dùng ba đồng tiền sao?"

Mà Lâm Mạc lại lấy ra hẳn 9 đồng.

"Đúng vậy, dùng ba đồng xu là phương pháp cơ bản nhất, mỗi lần gieo 6 quẻ sau đó dựa vào quy tắc 69 biến hào để tính toán, ví dụ 2 ngửa 1 sấp là hào dương, 2 sấp 1 ngửa là hào âm... Tôi dùng 9 đồng xu gieo 18 lần, phép tính sẽ phức tạp hơn, người khác có lẽ sẽ không làm được."

*Nếu muốn tìm hiểu thêm về cách gieo quẻ này thì đọc thêm tại đây (chứ tui cũng không biết giải thích sao!!!) https://bocdich.com/cach-gieo-que-kinh-dich-luc-hao-bang-dong-xu/



Nói đi nói lại, đại khái là không ai bằng tôi đâu!

Tiết Trác Lâm vỗ tay bôm bốp: "Lâm đại sư là lợi hại nhất!"

Lâm Mạc ngượng ngùng 1 chút, hai tay khua khua: "Nhỏ tiếng chút, nhỏ tiếng chút."

Đường Diễn Sơ, Trạm Văn Sương, Lệ Trì không nhịn được mà cúi đầu cười khẽ.

"Khụ... Vậy thì, Lâm tiên sinh mau bắt đầu đi?" Chính ủy Quân khu nói.

Chín đồng xu đặt trong lòng bàn tay, úp hai tay vào nhau khẽ lắc, tiếng tiền xu kim loại va chạm vang lên thanh thúy, toàn bộ người trong phòng đều tập trung nhìn về phía Lâm Mạc.

Phòng họp im lặng như tờ, chỉ có tiếng leng keng mỗi khi tiền xu được gieo xuống mặt bàn. Lâm Mạc vô cùng chuyên nghiệp ghi chép lại kết quả từng lần gieo quẻ.

Sau khi gieo đến lần thứ 15, đã có 15 con số xuất hiện trên tờ giấy --- 7, 2, 0, 2, 2,... 2, 5, 2, 4, 8, 2.

Gieo lần thứ 16, Lâm Mạc cầm bút khoanh tròn con số 2 của lần gieo thứ 10 và con số 5 của lần gieo thứ 11. Lần thứ 17, cậu khoanh tròn con số 8, lần thứ 18 khoanh con số 2.

Tiết Trác Lâm và mọi người nghi hoặc nhìn, sau khi Lâm Mạc thả những đồng xu xuống liền vội hỏi ý nghĩa những con số này.

Lâm Mạc: "Gieo quẻ bói toán, trong lúc lắc xu phải thành tâm nghĩ đến việc mà mình muốn xin. Tôi chỉ tập trung xin 3 thông tin, một là ngày tháng, hai là thời gian, ba là biển số xe."

Cậu chỉ vào dãy số nói: "Những con số đầu tiên là ngày 20 tháng 7, ở giữa là 22 giờ 35 phút 08 giây, cuối cùng..."

"Khoan đã!" Chính ủy Hồ lên tiếng.

Lâm Mạc nghi hoặc nhíu mày.

"Vì sao không phải là ngày mùng 2 tháng 7, thời gian là 2 giờ 23 phút 50 giây?"

Dãy số này có nhiều cách đọc không phải sao?

Lâm Mạc: "Cách gieo quẻ này phân biệt thượng tuần, trung tuần và hạ tuần*, dãy số này không thể đọc là ngày mùng 2 tháng 7 bởi vì ngay khi gieo quẻ thứ nhất, tôi đã xác định phải là một ngày hạ tuần trong tháng; tiếp theo, quẻ thứ tư tôi xác định được thời gian sẽ nằm trong trong khoảng giờ Hợi**... Cách gieo quẻ thứ nhất và quẻ thứ 4 phức tạp hơn các quẻ còn lại."

*thượng tuần: ngày 1 đến ngày 10 hàng tháng; trung tuần: ngày 11 đến ngày 20; hạ tuần từ ngày 21 đến hết tháng.

**giờ Hợi: từ 21h00 đến 23h00.

Xin lỗi, là do chúng tôi thiếu hiểu biết!

"Vậy còn phía sau? Lâm đại sư?" Tiết Trác Lâm tiếp tục hỏi: "Tại sao ba lần gieo cuối cùng, ngài không viết số mới mà chỉ khoanh tròn số đằng trước?"

Lâm Mạc: "Bởi vì trong biển số xe có chứa ký tự Latin."

"Dựa vào thứ tự bảng chữ cái, số 25 là chữ Y, số 8 là chữ H, số 2 là chữ B, như vậy biển số xe thu được sẽ là Y24HB."

"Mau rà soát lại băng ghi hình vào lúc 22 giờ 35 phút 08 giây ngày 20 tháng 7, tìm chiếc xe có biển kiểm soát Y24HB."

Tôn Học Thần lập tức nhận lệnh.

Phương pháp này quá mức "ảo", hơn nữa lại có thể tính ra từng giây từng phút, ba vị lãnh đạo hồi hộp đứng lên nhìn chằm chằm màn hình, nín thở quan sát.

Mặc dù có đèn đường rọi xuống nhưng bởi vì khuất bóng ngọn núi nên bọn họ rất vất vả mới nhìn được biển số xe. Lúc sau Lệ Trì đành phải ra tay, hắn múa phím lia lịa viết code tạo ra một công cụ có khả năng nâng cao độ phân giải lên nhiều lần, lúc này bọn họ mới có thể nhìn rõ hình ảnh trên video.

Y24...

Nửa sau dãy số thật sự không thể nhìn thấy bởi vì quá tối, nhưng bọn họ đã xác định đây chính là chiếc xe của nghi phạm mà Lâm Mạc đã bói ra.

Lâm Mạc: "Lần theo manh mối này có thể tìm ra kẻ khả nghi."



Cho tới úc này, khu vực ngoại ô phía đông và phía nam đã có phương hướng điều tra rõ ràng.

Kế tiếp là khu vực phía tây thành phố.

Chính ủy và các vị quan chức chậm rãi ngồi về chỗ, trên mặt là biểu cảm mất niềm tin vào nhân sinh.

Đường Diễn Sơ: "Phía tây là khu vực khó điều tra nhất nhưng cũng dễ xác định nghi phạm nhất, bởi vì trạm tàu cao tốc được theo dõi và quản lý rất chặt chẽ, phiến đá kia lại được chôn dưới đường ray. Những người có mặt ở sân ga số 9 sẽ bao gồm nhân viên nhà gà, nhân viên vệ sinh, các hành khách ngồi tàu ngày hôm đó. Tất nhiên chúng ta có thể loại trừ khả năng nghi phạm là khách đi tàu."

Thời gian chờ tàu trong sân ga rất ngắn, xung quanh lại có nhiều nhân viên hướng dẫn và quản lý sân ga, không thể có chuyện khách đi tàu nhảy xuống đường ray để chôn đá.

Lệ Trì rà soát lại tư liệu: "Chúng tôi cho rằng, người có khả năng làm việc này chỉ có thể là nhân viên kỹ thuật phụ trách kiểm tra đường ray, hiện tại có 16 người khả nghi."

Ba vị lãnh đạo chờ Lâm Mạc tung chiêu tiếp theo, rốt cuộc cậu còn siêu năng lực nào khác để xác định nghi phạm trong số 16 người này.

Ai ngờ Lâm Mạc chỉ gật đầu nói: "Ừm."

"Không xem bói tính quẻ gì sao Lâm đại sư?" Tiết Trác Lâm hỏi.

Lâm Mạc lắc đầu: "Con người là biến số lớn nhất trong vũ trụ, bói toán không thể cho ra kết quả tuyệt đối, còn không bằng dùng các phương pháp điều tra thông thường của Cảnh sát."

Đường Diễn Sơ: "Nếu vậy chúng ta triển khai hành động."

Chính ủy Hồ đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tôi và lão Phí sẽ điều động toàn bộ lực lượng tới hỗ trợ đội các cậu, phải khẩn trương truy bắt nghi phạm và thu thập bằng chứng. Nhưng trước tiên các cậu phải cho tôi một thời hạn chính xác."

Thị trưởng Phí gật đầu: "Hiện giờ phải tập trung nhân lực kiểm soát và khắc phục các sự cố ở bốn vùng ngoại ô, chỉ có thể điều động quân trong thời gian ngắn."

"Ba ngày." Đường Diễn Sơ nói.

Phía đông và phía nam không cần tốn quá nhiều công sức để truy lùng kẻ khả nghi, chỉ có khu vực phía tây có lẽ phải vất vả một chút.

"Được, vậy tôi chờ tin tức tốt từ đội các cậu."

...

Ba ngày sau, Tổ Chuyên án đã xác định được thân phận 3 nghi phạm, nhưng điều khiến người ta sững sờ nhất chính là bọn họ đều đã tử vong.

"Nguyên nhân tử vong đều là mệt mỏi quá độ dẫn đến gặp tai nạn trong lúc điều khiển xe." Lão Lưu báo cáo.

"Đệt! Chắc chắn là giết người diệt khẩu!" Tiết Trác Lâm không nhịn được chửi thề.

Đoạn Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt lo lắng: "Ba ngày trước thời tiết âm u không thấy ánh nắng, ba ngày sau vẫn không chuyển biến tốt hơn. Giống như Lâm đại sư đã nói, tai họa ở vùng ngoại ô bắt đầu lan ra khắp nơi, ảnh hưởng tới toàn bộ Kinh thị... Hai ngày trước có người hiếu kỳ mang theo máy quay phát trực tiếp ở ngoại ô phía đông, sau đó hụt chân ngã vào khe nứt trên núi..."

Bởi vì anh ta đang livestream cho nên toàn bộ video đều được ghi lại và phát tán.

Sự việc xảy ra gây chấn động dư luận, bình thường những người tới quay phim đều đứng trong bãi đỗ xe trống trải dưới chân núi, quay lại cảnh ngọn núi phía xa bị sương mù bao phủ dày đặc, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng nổ ầm ầm truyền tới nhưng không rõ tình huống cụ thể ra sao. Người xem mặc dù có chút lo lắng nhưng bọn họ đều cho rằng tai họa còn cách rất xa, không đến nỗi quá nghiêm trọng.

Nhưng ngày hôm đó, một khe hở từ chân núi đột nhiên nứt toác với tốc độ kinh người, ngay sau đó toàn bộ bãi đất dùng để đỗ xe đều bị xé thành những mảnh nhỏ. Người đang phát trực tiếp không đến nỗi quá đen đủi, hụt chân rơi vào một kẽ nứt nhỏ sau đó được bạn kéo lên chạy thoát... Nếu chậm thêm một giây có lẽ anh ta đã bị chôn sống dưới đống bùn đất ấy.

Mà tất cả xe cộ và đồ vật trên mặt đất đều rơi vào khe nứt sâu hoắm không thấy đáy, hiện trường giống trong những bộ phim kinh dị, con quái vật khổng lồ há miệng nuốt sạch toàn bộ khiến cho người xem không khỏi rùng mình phát lạnh.

Mãi đến lúc này, người dân Kinh thị mới ý thức được rằng nguy hiểm đã cận kề rồi, mọi người hoảng hốt tìm cách liên lạc với các tổ chức chính phủ, yêu cầu các cấp lãnh đạo ra mặt giải trình.

Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu. Khe nứt ở phía đông như một mồi lửa, bốn giờ sáng hôm sau toàn bộ người dân Kinh thị bị một tiếng nổ lớn đánh thức, âm thanh chấn động như có thiên thạch rơi xuống Trái đất, nửa ngọn núi ở phía nam thành phố cuối cùng không trụ nổi, toàn bộ vỡ nát sụp xuống.

Tuyến quốc lộ phía nam thành phố hoàn toàn biến thành một phế tích hoang tàn, tất cả chỉ còn lại một đống gạch vụn.

Những cơn địa chấn ở phía tây ngày càng mạnh hơn, ban đầu những người làm nhiệm vụ còn có thể tiến vào nhà ga, hiện tại khu vực này hoàn toàn bị phong tỏa bởi chỉ cần giẫm chân lên là mặt đất sẽ vỡ vụn.

Nỗi sợ hãi bắt đầu trào dâng trong lòng cư dân Kinh thị.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau