Chương 3
Edit: Lùn
Mãi cho đến khi đồ ăn bên ngoài nguội lạnh, Kỷ Chi Nam cũng không nghĩ ra nguyên nhân.
Cậu đặt nồi cay vào lò vi sóng trong ba phút, ngồi xuống và tiếp tục ăn. Chuyện không nghĩ ra đơn giản không nghĩ tới, kiếp trước chính là bởi vì quá thích đi vào ngỏ cụt, mới rơi vào kết cục mất sớm, đời này mặc dù cậu vẫn không còn lại mấy năm dương thọ, thống thống khoái khoái hôm nay có rượu hôm nay say, cũng tốt hơn mỗi ngày nơm nớp lo sợ bẻ ngón tay sống qua ngày.
Ăn xong cậu mới nhớ tới tin nhắn kia còn chưa xử lý, vốn định trực tiếp gọi điện thoại qua, tiến hành giao tiếp hiệu quả nhất, lúc sắp nhấn nút gọi nghĩ lại, nếu hắn đã nhắn tin trước, sao mình không thuận nước đẩy thuyền xem Tần tiên sinh lặp đi lặp lại quá trình đánh vào mặt mình?
Kỷ Chi Nam vui vẻ bắt đầu trả lời tin nhắn: [Rất tốt]
Chưa đầy ba phút Tần Ngụy Vũ đã trả lời: "Ăn cơm chưa? Trời lạnh mặc nhiều hơn một chút】
Kỷ Chi Nam nghi hoặc, Tần tiên sinh đây là người nào? Cậu từ từ một lúc: [ăn]
Sau đó qua hơn nửa giờ, đầu kia cũng không có hồi âm lại.
Kỷ Chi Nam rảnh rỗi không có việc gì, ra ban công ném quần áo bẩn vào máy giặt, máy ong ong bắt đầu hoạt động, cậu mới như trong mộng tỉnh lại cho máy giặt dừng lại, ngồi xổm xuống kéo quần áo ướt sũng ra, từ trong túi áo khoác lấy ra một tấm danh thiếp nhăn nhúm.
Trở lại phòng khách mở tấm danh thiếp lên trên bàn, Kỷ Chi Nam ấn điện thoại sáng nhìn thoáng qua, vẫn trống rỗng không có nửa tin nhắn. Cậu đột nhiên có chút tức giận, cầm danh thiếp lên vò lại, ném vào thùng rác, mảnh giấy nhăn nhúm nằm trên trong hộp thức ăn nhanh nhựa mơ hồ có thể nhìn thấy một chữ "Tần".
Đây là danh thiếp của Tần Ngụy Vũ, nguyên nhân xuất hiện trong túi của cậu cũng giống như kiếp trước -- một tháng trước quay chương trình truyền hình thực tế vô tình rơi xuống nước, sau khi tỉnh lại trong bệnh viện liền từ Lily biết được, cậu được một nam nhân trẻ tuổi cứu lên, áo khoác bên cạnh chính là do người đàn ông kia lưu lại.
Kỷ Chi Nam từ trong túi áo khoác kia tìm được một tấm danh thiếp như vậy, khiêm tốn không phô trương nói ra thân phận thật sự của người cứu người. Lần đầu tiên nhìn thấy danh thiếp này, trong lòng cậu thấy ấm áp, cho đến khi xuất viện đều ôm bộ quần áo kia không chịu buông tay, về đến nhà lập tức ngượng ngùng sợ hãi gọi cuộc điện thoại đầu tiên cho Tần Ngụy Vũ, làm bộ vừa biết số điện thoại di động của anh, trong điện thoại cẩn thận mời hắn ăn tối để cảm ơn. Sau đó cậu còn cẩn thận kẹp tấm danh thiếp kia vào trong sách, coi như tín vật định tình trân quý của hai người.
Chuyện sau này Kỷ Chi Nam không muốn hồi tưởng lại, đơn giản là ngốc nghếch, cậu nghĩa vô phản cố rơi vào một cái lưới chuyên đan cho cậu, càng giãy dụa càng lún sâu vào chân bùn, cho đến khi rốt cuộc không đi ra được.
Mà lần này, cậu nhìn thấy cái áo khoác này, nghe được câu chuyện quen thuộc "anh hùng cứu mỹ nhân", chỉ muốn trào phúng chính mình kiếp trước. Một đài truyền hình địa phương xuất sắc, một chương trình trưởng thành, sao có thể cho phép trường quay xảy ra tai nạn như vậy? Mặc dù mệnh cậu nhất định sẽ có kiếp nạn này, hiện trường quay phim hơn một trăm người, sao lại đến phiên một người ngoài không thân thiết không quen biết nhảy xuống sông cứu mình?
Kiếp trước cho đến khi chết cũng không hiểu được một ít chuyện, Kỷ Chi Nam sống lại một lần ngược lại có thể đứng ở góc độ người ngoài cuộc phân tích một cách khách quan. Kết cục của cậu kỳ thật đã sớm lộ ra manh mối, trước kia cậu không biết là bị cái gì bịt mắt, lại không hề phát hiện, cậu ngây hoàn toàn tín nhiệm người bên cạnh, đối với người thân nhất của cậu càng là móc tim móc phổi, không hề giữ lại.
"Người thân nhất..." Kỷ Chi Nam nghĩ tới bốn chữ này, sắc mặt dần dần ảm đạm xám xịt, lắc đầu không dám nghĩ tiếp.
Cậu quyết định ngủ trưa, tốt nhất là có thể mơ trở thành ảnh đế. Đây là nguyện vọng khi còn trẻ của cậu, lúc mới ra mắt cậu từng ở nơi công cộng phát biểu hào hùng "Muốn làm ảnh đế", đáng tiếc kiếp trước chưa tới hai năm, phần hăng hái này đã bị hiện thực mài giũa sạch sẽ, trở thành trò cười của người qua đường sau bữa tiệc trà dư tửu hậu.
Đời này cậu không cầu gì khác, thầm nghĩ tiếp tục diễn xuất, tốt nhất có thể diễn đến trong phim không phân biệt được, ngây ngô trải qua những năm tháng còn lại không biết còn lại bao nhiêu, sau đó lĩnh phần thưởng cậu nên nhận.
Mình có lẽ là người trọng sinh không cầu tiến nhất... Kỷ Chi Nam đem đầu đặt ở trong gối, mơ mơ màng màng nghĩ.
Đối với một người bị ảnh hưởng bởi các vấn đề về giấc ngủ trong một thời gian dài, điều tồi tệ nhất là bị đánh thức đột ngột khi anh ta đang ngủ.
Nghe được tiếng chuông điện thoại oanh oanh liệt liệt, Kỷ Chi Nam mạnh mẽ đánh cá chép từ trên giường lật đứng dậy, cầm lấy điện thoại di động ở đầu giường, micro còn chưa đưa đến bên miệng đã hung ác hô: "Làm gì vậy? "
Không biết cái gọi là "hung ác" của cậu, rơi vào trong tai đối phương nhiều lắm cũng coi như là đang xù lông, mang theo một chút giọng mũi lười biếng, tự dưng có một loại cảm giác làm nũng.
Tần Ngụy Vũ hoảng hốt một lát, nói: "Xin lỗi, vừa rồi đang họp, cho nên không kịp thời trả lời tin nhắn. "
Kỷ Chi Nam trong nháy mắt tỉnh táo, cậu cầm điện thoại ra nhìn thoáng qua màn hình, là Tần Ngụy Vũ không sai.
"Chuyện gì?" Âm lượng thoáng cái nhỏ hơn rất nhiều.
"Tôi có phải ảnh hưởng đến em nghỉ ngơi hay không?" Tần Ngụy Vũ hỏi.
Hiện tại mới 11 giờ, người bình thường sẽ không ăn cơm trưa xong đi ngủ vào giờ này, Kỷ Chi Nam tức giận nói: "Không, có việc nói." Cậu mới không tin Tần Ngụy Vũ gọi điện thoại tới chỉ vì xin lỗi vì không kịp trả lời tin nhắn.
Tần Ngụy Vũ hình như cũng không thèm để ý giọng điệu không lễ phép của cậu, không nhanh không chậm nói: "Tối thứ bảy có rảnh không? Tôi muốn mời em đi ăn tối. "
Kỷ Chi Nam nghĩ thầm, đã tới rồi, khâu quan trọng nhất xem mắt phải trải qua.
Kiếp trước khi cậu nghe được những lời này, trái tim đều sắp nhảy ra, lo lắng muốn đáp ứng, lại ngại đáp lại nhanh như vậy, sợ hình tượng của mình trong lòng Tần Ngụy Vũ giảm điểm.
"Được." Bây giờ Kỷ Chi Nam dứt khoát sảng khoái, bởi vì cậu biết cửa ải này vô luận như thế nào cũng phải vượt qua, "Khách sạn tôi sẽ chọn, đến lúc đó gửi cho anh địa chỉ. "
Tần Ngụy Vũ trầm mặc vài giây, nói: "Được. "
Những ngày nhàn nhã luôn trôi qua nhanh chóng, từ thứ Ba đến thứ Bảy chỉ là một vài bữa ăn
Kỷ Chi Nam cải trang đầy đủ từ trên xe taxi đi xuống, vẫn bị gió lạnh mù đông thổi vào mặt khiến cậu rùng mình lạnh lẽo. Cậucó chút hối hận không mặc áo lông vũ khi đến đây, ở nhà đóng cửa quá lâu, đều sắp quên khí trời bên ngoài là muốn một hơi thở biến thành băng.
Cậu vô cùng sợ, vì vậy rất ghét mùa đông. Những năm mẹ còn bên cạnh đó, chỉ cần cậu làm nũng, mấy ngày lạnh nhất hàng năm đó, cậu thậm chí có thể xin nghỉ không đi học. Những học sinh khác chạy bộ hồng hộc trên thao trường, cậu thì lại bao bọc chăn ngồi ở trên giường chơi ô tô điều khiển từ xa, chỉ lộ hai con mắt ở bên ngoài.
Sau đó thì sao?
Sau đó không còn ai như vậy thương cậu nữa.
Kỷ Chi Nam đi vào cửa hàng đồ nướng ven đường, cuối năm là lúc tất cả quán cơm bận rộn nhất, trong cửa hàng diện tích không lớn đã ngồi đầy người, nhưng cậu vẫn trong đám người liền nhìn thấy Tần Ngụy Vũ.
Tần Ngụy Vũ thân cao một mét tám, so với cậu cao hơn nửa cái đầu, bởi vì cả ngày giao thiệp cùng người làm ăn, vì vậy phần lớn thời gian đều mặc chính trang, vải vóc ủi thẳng tắp, giày lau đến bóng lưỡng, dáng người nghiêm túc thận trọng, dáng vẻ mười phần tinh anh xã hội.
Ngày hôm nay hắn không mặc âu phục, mà mặc áo bành tô màu xám sắt, chất liệu vải rộng khiến bờ vai rộng và dáng người khỏe khoắn của hắn trở nên hoàn hảo không thiếu sót. Kỷ Chi Nam đột nhiên nghĩ đến Chu Như thường thường nhắc tới "Có cơ bắp thịt mặc quần áo mới có hình", trong lòng lại khó chịu.
Thịt nướng trong cửa hàng nóng đến bốc hơi, Kỷ Chi Nam tháo mắt kính, vòng qua đoàn người đi vào trong, dưới tình huống này cậu không lo lắng bị người nhận ra.
Còn chưa đi đến trước mặt, Tần Ngụy Vũ đứng lên trước: "Em đã đến rồi."
Trước khi đến cậu gửi tin nhắn cho Tần Ngụy Vũ nói hắn đến trước giữ bàn, Tần Ngụy Vũ lại làm theo.
Kỷ Chi Nam không khách khí ngồi xuống, thả xuống gì đó trên tay, kéo khẩu trang xuống dưới mũi, hít sâu một hơi mới nhìn người trước mặt.
Tần Ngụy Vũ vẫn như thế, hoặc là nói hắn vẫn sẽ không thay đổi. Kỷ Chi Nam biết hắn có vầng trán cao, mặt mày thâm thúy, đường nét dưới cằm đều cùng sống mũi cao của hắn phối hợp đến vừa đúng. Kỷ Chi Nam từ trong kịch bản từng thấy cách hình dung dung mạo một ngườì là "Tạo hóa ban ân", lúc đó cậu không tin mà không phản đối, mà khi nhìn thấy Tần Ngụy Vũ đầu tiên, cậu tin rồi.
Tần Ngụy Vũ thấy cậu không nói lời nào, trên mặt cũng không hiện ra lúng túng. Hắn ngồi xuống, cầm lấy bình nước ấm bằng inox trên bàn rót chén nước đẩy đến trước mặt Kỷ Chi Nam: "Bên ngoài rất lạnh đi? Lần tới tôi đi đón em."
Kỷ Chi Nam không hiểu ra sao, anh đón là tôi có thể không bị đông sao? Lại nói có lần tới với anh?
Lời này tự nhiên không thể nói ra. Đời này cậu không muốn lại vắt óc tìm cách đi lấy lòng Tần Ngụy Vũ, tuy nhiên không muốn cùng làm kẻ địch với hắn, dù sao người này tâm tư thâm trầm, nếu thật sự chọc hắn giận, mình cũng sẽ không dễ chịu.
Kỷ Chi Nam uống một hớp, hỏi: "Gọi món ăn chưa?"
"Không có, chờ em đến."
Kỷ Chi Nam cầm bút lên loạch xoạch ở trên thực đơn mấy cái, xong đẩy đến trước mặt Tần Ngụy Vũ: "Đến anh."
Tần Ngụy Vũ nhìn thực đơn sửng sốt một chút, sau đó ngẩng đầu nói với nhân viên phục vụ: "Muốn một phần giống em ấy như đúc, cảm ơn."
Kỷ Chi Nam ở trong lòng lườm một cái. Cậu tất nhiên biết Tần Ngụy Vũ chưa bao giờ đến quán ven đường đầy mùi khói lửa này, lần này hẹn hắn ở đây, chính là muốn nhìn dáng vẻ uất ức không cao hứng lại không thể nói của hắn, kết quả hắn không những không quẫn bách, giơ tay nhấc chân vẫn tự nhiên thong dong như ngày xưa, không nhìn ra một chút xíu không thích ứng, trên mặt cũng bình tĩnh, khiến Kỷ Chi Nam có chút bất ngờ.
Xiên nướng lục tục bưng lên bàn, Kỷ Chi Nam không coi ai ra gì cầm lên liền gặm, Tần Ngụy Vũ không chút biến sắc mà ngồi xuống, lúc Kỷ Chi Nam giải quyết hết ba cái xâu thịt dê, rốt cục đưa tay cầm một chuỗi.
Nhìn thấy ngón tay thon dài không dính nước xuân cầm lấy xiên nướng bóng mỡ, Kỷ Chi Nam không nhịn được muốn cười. Cậu một bên nỗ lực nhịn cười, một bên nhét đồ ăn vào trong miệng, nghĩ thầm khung cảnh trước mắt này thật sự là một bữa ăn, trước kia bởi vì bệnh dạ dày thật vất vả giảm 2 lạng sợ lại muốn tăng lên.
Tần tiên sinh quả nhiên không chỉ đẹp trai, hành động cũng đẹp, không đi làm diễn viên thật đúng là nhân tài không được trọng dụng.
Tần Ngụy Vũ ung dung thong thả ăn mấy xiên rau dưa, đem cây tăm bằng trúc để ở một chỗ chỉnh tề, sau đó dùng giấy ăn lau tay, mười ngón nắm lấy nhau đặt ở trên mặt bàn.
Kỷ Chi Nam không có ngẩng đầu, vùi đầu khổ ăn.
"Nghe nói em ngã bệnh, hiện tại khá hơn chút nào không?"
Kỷ Chi Nam suy nghĩ lời này thật giống như có ai từng hỏi qua, cậu nuốt thức ăn trong miệng xuống, không rõ nói: "Đã sớm không sao rồi."
Tần Ngụy Vũ gật đầu, đẩy chén nước về trước mặt cậu: "Uống nước, từ từ ăn."
Kỷ Chi Nam bưng chén lên uống một hớp lớn, Tần Ngụy Vũ lại cầm lấy ấm nước thêm nước trà cho cậu.
Một bàn xiên nướng giải quyết đi hơn nửa, Kỷ Chi Nam xoa xoa cái bụng, cảm giác mình lúc này hẳn là sẽ không tái phát bệnh dạ dày, dù sao những ngày qua lấy việc ăn dần những đồ dầu mỡ làm nền, chính là vì có thể thả bụng ăn thịt nướng.
Cậu nắm giấy lau lau miệng, bỗng nhiên thoáng nhìn quần áo đặt trên ghế bên người, cậu tùy ý bỏ giấy lau trên bàn, đứng lên lấy ấu khoác âu phục sẫm màu kia lên.
"A, trả lại ngài, đã giặt qua rồi." Kỷ Chi Nam đem áo khoác đưa tới.
Áo khoác chất vải tinh xảo, tay nghề tinh xảo, bây giờ nhăn nhúm, hình như đã được xào trong máy giặt, vừa rồi quần áo đã ngâm lâu trong khói của tiệm thịt nướng, mùi vị phải rất khác thường.
Nghĩ như thế, Kỷ Chi Nam trong mắt liền có một tia tinh quái, cậu không thể chờ đợi được nữa muốn nhìn phản ứng của Tần tiên sinh sĩ diện lại cực kỳ thích sạch sẽ. Tần Ngụy Vũ thích nhất người ngoan nghe lời hắn, có ngày hôm nay, hắn trở lại sợ là muốn tìm thời gian cân nhắc việc kết hôn cùng mình rồi.
Cùng người không thích kết hôn vốn là một chuyện thống khổ, người này còn không hợp tâm ý của hắn mọi chỗ, có thể nói hoạ vô đơn chí đi?
Tần Ngụy Vũ không nhận áo khoác, hắn chỉ chỉ khóe môi bên phải của mình: "Nơi này."
"A?" Sự cố phát triển không dựa theo kịch bản, Kỷ Chi Nam nhất thời không phản ứng lại kịp.
Tần Ngụy Vũ không thả tay xuống: "Nơi này dính bẩn."
Kỷ Chi Nam lập tức đưa tay trái lên, theo bản năng lau vị trí khóe môi mà Tần Ngụy Vũ chỉ.
"Không đúng." Tần Ngụy Vũ cau lông mày lại, nhìn chằm chằm không chớp mắt môi Kỷ Chi Nam.
Kỷ Chi Nam còn đang không rõ vì sao đang lau loạn trên mặt, tay Tần Ngụy Vũ trực tiếp duỗi tới.
Gò má phải được ngón tay cái Tần Ngụy Vũ chạm tới, Kỷ Chi Nam cả người đột nhiên run run một hồi. Chưa phân biệt rõ ràng là cảm giác gì, cậu liền đột nhiên đẩy tay Tần Ngụy Vũ ra, sức mạnh rất lớn, bộp vang một tiếng, như một cái tát mạnh..
Bàn sát vách có người nghe được động tĩnh nhìn về bọn họ bên này, Kỷ Chi Nam kéo khẩu trang treo ở một bên trên lỗ tai lên, cúi đầu không nói.
Đời trước lần đầu tiên ăn cơm với hắn, Kỷ Chi Nam đần độn từ đầu tới đuôi đều ở nỗ lực biểu hiện, nỗ lực đem một mặt tốt nhất của mình đều bày ra, cậu biết Tần Ngụy Vũ có ánh mắt cao, chỉ hy vọng mình có thể lọt vào mắt của hắn, chạm đến trái tim của hắn.
Hiện tại khỏi nói đạt yêu cầu, điểm số sợ đã là giá trị âm rồi.
Tần Ngụy Vũ thấy ánh mắt chung quanh tụ lại càng ngày càng nhiều, thấp giọng nói: "Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài trước."
Kỷ Chi Nam đi ở phía trước, nơi gò má bị sờ qua nóng hừng hực như bỏng, không biết có phải dính bột ớt không lau khô hay không. Cậu chần chừ đưa tay vào khẩu trang mà gãi, thấy vết dầu trên ngón tay chưa được lau sạch, cậu cảm thấy hơi ghét bỏ..
Bước chân Kỷ Chi Nam đột nhiên dừng lại.
Chờ một chút, Tần Ngụy Vũ không phải có bệnh thích sạch sẽ sao?
- ------------
Truyện chữ sẽ chậm hơn bản truyện tranh một chút, nên mọi người ráng đợi nhe. Tui đang cố gắng chạy KPI cho kịp huhuh:((((
Mãi cho đến khi đồ ăn bên ngoài nguội lạnh, Kỷ Chi Nam cũng không nghĩ ra nguyên nhân.
Cậu đặt nồi cay vào lò vi sóng trong ba phút, ngồi xuống và tiếp tục ăn. Chuyện không nghĩ ra đơn giản không nghĩ tới, kiếp trước chính là bởi vì quá thích đi vào ngỏ cụt, mới rơi vào kết cục mất sớm, đời này mặc dù cậu vẫn không còn lại mấy năm dương thọ, thống thống khoái khoái hôm nay có rượu hôm nay say, cũng tốt hơn mỗi ngày nơm nớp lo sợ bẻ ngón tay sống qua ngày.
Ăn xong cậu mới nhớ tới tin nhắn kia còn chưa xử lý, vốn định trực tiếp gọi điện thoại qua, tiến hành giao tiếp hiệu quả nhất, lúc sắp nhấn nút gọi nghĩ lại, nếu hắn đã nhắn tin trước, sao mình không thuận nước đẩy thuyền xem Tần tiên sinh lặp đi lặp lại quá trình đánh vào mặt mình?
Kỷ Chi Nam vui vẻ bắt đầu trả lời tin nhắn: [Rất tốt]
Chưa đầy ba phút Tần Ngụy Vũ đã trả lời: "Ăn cơm chưa? Trời lạnh mặc nhiều hơn một chút】
Kỷ Chi Nam nghi hoặc, Tần tiên sinh đây là người nào? Cậu từ từ một lúc: [ăn]
Sau đó qua hơn nửa giờ, đầu kia cũng không có hồi âm lại.
Kỷ Chi Nam rảnh rỗi không có việc gì, ra ban công ném quần áo bẩn vào máy giặt, máy ong ong bắt đầu hoạt động, cậu mới như trong mộng tỉnh lại cho máy giặt dừng lại, ngồi xổm xuống kéo quần áo ướt sũng ra, từ trong túi áo khoác lấy ra một tấm danh thiếp nhăn nhúm.
Trở lại phòng khách mở tấm danh thiếp lên trên bàn, Kỷ Chi Nam ấn điện thoại sáng nhìn thoáng qua, vẫn trống rỗng không có nửa tin nhắn. Cậu đột nhiên có chút tức giận, cầm danh thiếp lên vò lại, ném vào thùng rác, mảnh giấy nhăn nhúm nằm trên trong hộp thức ăn nhanh nhựa mơ hồ có thể nhìn thấy một chữ "Tần".
Đây là danh thiếp của Tần Ngụy Vũ, nguyên nhân xuất hiện trong túi của cậu cũng giống như kiếp trước -- một tháng trước quay chương trình truyền hình thực tế vô tình rơi xuống nước, sau khi tỉnh lại trong bệnh viện liền từ Lily biết được, cậu được một nam nhân trẻ tuổi cứu lên, áo khoác bên cạnh chính là do người đàn ông kia lưu lại.
Kỷ Chi Nam từ trong túi áo khoác kia tìm được một tấm danh thiếp như vậy, khiêm tốn không phô trương nói ra thân phận thật sự của người cứu người. Lần đầu tiên nhìn thấy danh thiếp này, trong lòng cậu thấy ấm áp, cho đến khi xuất viện đều ôm bộ quần áo kia không chịu buông tay, về đến nhà lập tức ngượng ngùng sợ hãi gọi cuộc điện thoại đầu tiên cho Tần Ngụy Vũ, làm bộ vừa biết số điện thoại di động của anh, trong điện thoại cẩn thận mời hắn ăn tối để cảm ơn. Sau đó cậu còn cẩn thận kẹp tấm danh thiếp kia vào trong sách, coi như tín vật định tình trân quý của hai người.
Chuyện sau này Kỷ Chi Nam không muốn hồi tưởng lại, đơn giản là ngốc nghếch, cậu nghĩa vô phản cố rơi vào một cái lưới chuyên đan cho cậu, càng giãy dụa càng lún sâu vào chân bùn, cho đến khi rốt cuộc không đi ra được.
Mà lần này, cậu nhìn thấy cái áo khoác này, nghe được câu chuyện quen thuộc "anh hùng cứu mỹ nhân", chỉ muốn trào phúng chính mình kiếp trước. Một đài truyền hình địa phương xuất sắc, một chương trình trưởng thành, sao có thể cho phép trường quay xảy ra tai nạn như vậy? Mặc dù mệnh cậu nhất định sẽ có kiếp nạn này, hiện trường quay phim hơn một trăm người, sao lại đến phiên một người ngoài không thân thiết không quen biết nhảy xuống sông cứu mình?
Kiếp trước cho đến khi chết cũng không hiểu được một ít chuyện, Kỷ Chi Nam sống lại một lần ngược lại có thể đứng ở góc độ người ngoài cuộc phân tích một cách khách quan. Kết cục của cậu kỳ thật đã sớm lộ ra manh mối, trước kia cậu không biết là bị cái gì bịt mắt, lại không hề phát hiện, cậu ngây hoàn toàn tín nhiệm người bên cạnh, đối với người thân nhất của cậu càng là móc tim móc phổi, không hề giữ lại.
"Người thân nhất..." Kỷ Chi Nam nghĩ tới bốn chữ này, sắc mặt dần dần ảm đạm xám xịt, lắc đầu không dám nghĩ tiếp.
Cậu quyết định ngủ trưa, tốt nhất là có thể mơ trở thành ảnh đế. Đây là nguyện vọng khi còn trẻ của cậu, lúc mới ra mắt cậu từng ở nơi công cộng phát biểu hào hùng "Muốn làm ảnh đế", đáng tiếc kiếp trước chưa tới hai năm, phần hăng hái này đã bị hiện thực mài giũa sạch sẽ, trở thành trò cười của người qua đường sau bữa tiệc trà dư tửu hậu.
Đời này cậu không cầu gì khác, thầm nghĩ tiếp tục diễn xuất, tốt nhất có thể diễn đến trong phim không phân biệt được, ngây ngô trải qua những năm tháng còn lại không biết còn lại bao nhiêu, sau đó lĩnh phần thưởng cậu nên nhận.
Mình có lẽ là người trọng sinh không cầu tiến nhất... Kỷ Chi Nam đem đầu đặt ở trong gối, mơ mơ màng màng nghĩ.
Đối với một người bị ảnh hưởng bởi các vấn đề về giấc ngủ trong một thời gian dài, điều tồi tệ nhất là bị đánh thức đột ngột khi anh ta đang ngủ.
Nghe được tiếng chuông điện thoại oanh oanh liệt liệt, Kỷ Chi Nam mạnh mẽ đánh cá chép từ trên giường lật đứng dậy, cầm lấy điện thoại di động ở đầu giường, micro còn chưa đưa đến bên miệng đã hung ác hô: "Làm gì vậy? "
Không biết cái gọi là "hung ác" của cậu, rơi vào trong tai đối phương nhiều lắm cũng coi như là đang xù lông, mang theo một chút giọng mũi lười biếng, tự dưng có một loại cảm giác làm nũng.
Tần Ngụy Vũ hoảng hốt một lát, nói: "Xin lỗi, vừa rồi đang họp, cho nên không kịp thời trả lời tin nhắn. "
Kỷ Chi Nam trong nháy mắt tỉnh táo, cậu cầm điện thoại ra nhìn thoáng qua màn hình, là Tần Ngụy Vũ không sai.
"Chuyện gì?" Âm lượng thoáng cái nhỏ hơn rất nhiều.
"Tôi có phải ảnh hưởng đến em nghỉ ngơi hay không?" Tần Ngụy Vũ hỏi.
Hiện tại mới 11 giờ, người bình thường sẽ không ăn cơm trưa xong đi ngủ vào giờ này, Kỷ Chi Nam tức giận nói: "Không, có việc nói." Cậu mới không tin Tần Ngụy Vũ gọi điện thoại tới chỉ vì xin lỗi vì không kịp trả lời tin nhắn.
Tần Ngụy Vũ hình như cũng không thèm để ý giọng điệu không lễ phép của cậu, không nhanh không chậm nói: "Tối thứ bảy có rảnh không? Tôi muốn mời em đi ăn tối. "
Kỷ Chi Nam nghĩ thầm, đã tới rồi, khâu quan trọng nhất xem mắt phải trải qua.
Kiếp trước khi cậu nghe được những lời này, trái tim đều sắp nhảy ra, lo lắng muốn đáp ứng, lại ngại đáp lại nhanh như vậy, sợ hình tượng của mình trong lòng Tần Ngụy Vũ giảm điểm.
"Được." Bây giờ Kỷ Chi Nam dứt khoát sảng khoái, bởi vì cậu biết cửa ải này vô luận như thế nào cũng phải vượt qua, "Khách sạn tôi sẽ chọn, đến lúc đó gửi cho anh địa chỉ. "
Tần Ngụy Vũ trầm mặc vài giây, nói: "Được. "
Những ngày nhàn nhã luôn trôi qua nhanh chóng, từ thứ Ba đến thứ Bảy chỉ là một vài bữa ăn
Kỷ Chi Nam cải trang đầy đủ từ trên xe taxi đi xuống, vẫn bị gió lạnh mù đông thổi vào mặt khiến cậu rùng mình lạnh lẽo. Cậucó chút hối hận không mặc áo lông vũ khi đến đây, ở nhà đóng cửa quá lâu, đều sắp quên khí trời bên ngoài là muốn một hơi thở biến thành băng.
Cậu vô cùng sợ, vì vậy rất ghét mùa đông. Những năm mẹ còn bên cạnh đó, chỉ cần cậu làm nũng, mấy ngày lạnh nhất hàng năm đó, cậu thậm chí có thể xin nghỉ không đi học. Những học sinh khác chạy bộ hồng hộc trên thao trường, cậu thì lại bao bọc chăn ngồi ở trên giường chơi ô tô điều khiển từ xa, chỉ lộ hai con mắt ở bên ngoài.
Sau đó thì sao?
Sau đó không còn ai như vậy thương cậu nữa.
Kỷ Chi Nam đi vào cửa hàng đồ nướng ven đường, cuối năm là lúc tất cả quán cơm bận rộn nhất, trong cửa hàng diện tích không lớn đã ngồi đầy người, nhưng cậu vẫn trong đám người liền nhìn thấy Tần Ngụy Vũ.
Tần Ngụy Vũ thân cao một mét tám, so với cậu cao hơn nửa cái đầu, bởi vì cả ngày giao thiệp cùng người làm ăn, vì vậy phần lớn thời gian đều mặc chính trang, vải vóc ủi thẳng tắp, giày lau đến bóng lưỡng, dáng người nghiêm túc thận trọng, dáng vẻ mười phần tinh anh xã hội.
Ngày hôm nay hắn không mặc âu phục, mà mặc áo bành tô màu xám sắt, chất liệu vải rộng khiến bờ vai rộng và dáng người khỏe khoắn của hắn trở nên hoàn hảo không thiếu sót. Kỷ Chi Nam đột nhiên nghĩ đến Chu Như thường thường nhắc tới "Có cơ bắp thịt mặc quần áo mới có hình", trong lòng lại khó chịu.
Thịt nướng trong cửa hàng nóng đến bốc hơi, Kỷ Chi Nam tháo mắt kính, vòng qua đoàn người đi vào trong, dưới tình huống này cậu không lo lắng bị người nhận ra.
Còn chưa đi đến trước mặt, Tần Ngụy Vũ đứng lên trước: "Em đã đến rồi."
Trước khi đến cậu gửi tin nhắn cho Tần Ngụy Vũ nói hắn đến trước giữ bàn, Tần Ngụy Vũ lại làm theo.
Kỷ Chi Nam không khách khí ngồi xuống, thả xuống gì đó trên tay, kéo khẩu trang xuống dưới mũi, hít sâu một hơi mới nhìn người trước mặt.
Tần Ngụy Vũ vẫn như thế, hoặc là nói hắn vẫn sẽ không thay đổi. Kỷ Chi Nam biết hắn có vầng trán cao, mặt mày thâm thúy, đường nét dưới cằm đều cùng sống mũi cao của hắn phối hợp đến vừa đúng. Kỷ Chi Nam từ trong kịch bản từng thấy cách hình dung dung mạo một ngườì là "Tạo hóa ban ân", lúc đó cậu không tin mà không phản đối, mà khi nhìn thấy Tần Ngụy Vũ đầu tiên, cậu tin rồi.
Tần Ngụy Vũ thấy cậu không nói lời nào, trên mặt cũng không hiện ra lúng túng. Hắn ngồi xuống, cầm lấy bình nước ấm bằng inox trên bàn rót chén nước đẩy đến trước mặt Kỷ Chi Nam: "Bên ngoài rất lạnh đi? Lần tới tôi đi đón em."
Kỷ Chi Nam không hiểu ra sao, anh đón là tôi có thể không bị đông sao? Lại nói có lần tới với anh?
Lời này tự nhiên không thể nói ra. Đời này cậu không muốn lại vắt óc tìm cách đi lấy lòng Tần Ngụy Vũ, tuy nhiên không muốn cùng làm kẻ địch với hắn, dù sao người này tâm tư thâm trầm, nếu thật sự chọc hắn giận, mình cũng sẽ không dễ chịu.
Kỷ Chi Nam uống một hớp, hỏi: "Gọi món ăn chưa?"
"Không có, chờ em đến."
Kỷ Chi Nam cầm bút lên loạch xoạch ở trên thực đơn mấy cái, xong đẩy đến trước mặt Tần Ngụy Vũ: "Đến anh."
Tần Ngụy Vũ nhìn thực đơn sửng sốt một chút, sau đó ngẩng đầu nói với nhân viên phục vụ: "Muốn một phần giống em ấy như đúc, cảm ơn."
Kỷ Chi Nam ở trong lòng lườm một cái. Cậu tất nhiên biết Tần Ngụy Vũ chưa bao giờ đến quán ven đường đầy mùi khói lửa này, lần này hẹn hắn ở đây, chính là muốn nhìn dáng vẻ uất ức không cao hứng lại không thể nói của hắn, kết quả hắn không những không quẫn bách, giơ tay nhấc chân vẫn tự nhiên thong dong như ngày xưa, không nhìn ra một chút xíu không thích ứng, trên mặt cũng bình tĩnh, khiến Kỷ Chi Nam có chút bất ngờ.
Xiên nướng lục tục bưng lên bàn, Kỷ Chi Nam không coi ai ra gì cầm lên liền gặm, Tần Ngụy Vũ không chút biến sắc mà ngồi xuống, lúc Kỷ Chi Nam giải quyết hết ba cái xâu thịt dê, rốt cục đưa tay cầm một chuỗi.
Nhìn thấy ngón tay thon dài không dính nước xuân cầm lấy xiên nướng bóng mỡ, Kỷ Chi Nam không nhịn được muốn cười. Cậu một bên nỗ lực nhịn cười, một bên nhét đồ ăn vào trong miệng, nghĩ thầm khung cảnh trước mắt này thật sự là một bữa ăn, trước kia bởi vì bệnh dạ dày thật vất vả giảm 2 lạng sợ lại muốn tăng lên.
Tần tiên sinh quả nhiên không chỉ đẹp trai, hành động cũng đẹp, không đi làm diễn viên thật đúng là nhân tài không được trọng dụng.
Tần Ngụy Vũ ung dung thong thả ăn mấy xiên rau dưa, đem cây tăm bằng trúc để ở một chỗ chỉnh tề, sau đó dùng giấy ăn lau tay, mười ngón nắm lấy nhau đặt ở trên mặt bàn.
Kỷ Chi Nam không có ngẩng đầu, vùi đầu khổ ăn.
"Nghe nói em ngã bệnh, hiện tại khá hơn chút nào không?"
Kỷ Chi Nam suy nghĩ lời này thật giống như có ai từng hỏi qua, cậu nuốt thức ăn trong miệng xuống, không rõ nói: "Đã sớm không sao rồi."
Tần Ngụy Vũ gật đầu, đẩy chén nước về trước mặt cậu: "Uống nước, từ từ ăn."
Kỷ Chi Nam bưng chén lên uống một hớp lớn, Tần Ngụy Vũ lại cầm lấy ấm nước thêm nước trà cho cậu.
Một bàn xiên nướng giải quyết đi hơn nửa, Kỷ Chi Nam xoa xoa cái bụng, cảm giác mình lúc này hẳn là sẽ không tái phát bệnh dạ dày, dù sao những ngày qua lấy việc ăn dần những đồ dầu mỡ làm nền, chính là vì có thể thả bụng ăn thịt nướng.
Cậu nắm giấy lau lau miệng, bỗng nhiên thoáng nhìn quần áo đặt trên ghế bên người, cậu tùy ý bỏ giấy lau trên bàn, đứng lên lấy ấu khoác âu phục sẫm màu kia lên.
"A, trả lại ngài, đã giặt qua rồi." Kỷ Chi Nam đem áo khoác đưa tới.
Áo khoác chất vải tinh xảo, tay nghề tinh xảo, bây giờ nhăn nhúm, hình như đã được xào trong máy giặt, vừa rồi quần áo đã ngâm lâu trong khói của tiệm thịt nướng, mùi vị phải rất khác thường.
Nghĩ như thế, Kỷ Chi Nam trong mắt liền có một tia tinh quái, cậu không thể chờ đợi được nữa muốn nhìn phản ứng của Tần tiên sinh sĩ diện lại cực kỳ thích sạch sẽ. Tần Ngụy Vũ thích nhất người ngoan nghe lời hắn, có ngày hôm nay, hắn trở lại sợ là muốn tìm thời gian cân nhắc việc kết hôn cùng mình rồi.
Cùng người không thích kết hôn vốn là một chuyện thống khổ, người này còn không hợp tâm ý của hắn mọi chỗ, có thể nói hoạ vô đơn chí đi?
Tần Ngụy Vũ không nhận áo khoác, hắn chỉ chỉ khóe môi bên phải của mình: "Nơi này."
"A?" Sự cố phát triển không dựa theo kịch bản, Kỷ Chi Nam nhất thời không phản ứng lại kịp.
Tần Ngụy Vũ không thả tay xuống: "Nơi này dính bẩn."
Kỷ Chi Nam lập tức đưa tay trái lên, theo bản năng lau vị trí khóe môi mà Tần Ngụy Vũ chỉ.
"Không đúng." Tần Ngụy Vũ cau lông mày lại, nhìn chằm chằm không chớp mắt môi Kỷ Chi Nam.
Kỷ Chi Nam còn đang không rõ vì sao đang lau loạn trên mặt, tay Tần Ngụy Vũ trực tiếp duỗi tới.
Gò má phải được ngón tay cái Tần Ngụy Vũ chạm tới, Kỷ Chi Nam cả người đột nhiên run run một hồi. Chưa phân biệt rõ ràng là cảm giác gì, cậu liền đột nhiên đẩy tay Tần Ngụy Vũ ra, sức mạnh rất lớn, bộp vang một tiếng, như một cái tát mạnh..
Bàn sát vách có người nghe được động tĩnh nhìn về bọn họ bên này, Kỷ Chi Nam kéo khẩu trang treo ở một bên trên lỗ tai lên, cúi đầu không nói.
Đời trước lần đầu tiên ăn cơm với hắn, Kỷ Chi Nam đần độn từ đầu tới đuôi đều ở nỗ lực biểu hiện, nỗ lực đem một mặt tốt nhất của mình đều bày ra, cậu biết Tần Ngụy Vũ có ánh mắt cao, chỉ hy vọng mình có thể lọt vào mắt của hắn, chạm đến trái tim của hắn.
Hiện tại khỏi nói đạt yêu cầu, điểm số sợ đã là giá trị âm rồi.
Tần Ngụy Vũ thấy ánh mắt chung quanh tụ lại càng ngày càng nhiều, thấp giọng nói: "Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài trước."
Kỷ Chi Nam đi ở phía trước, nơi gò má bị sờ qua nóng hừng hực như bỏng, không biết có phải dính bột ớt không lau khô hay không. Cậu chần chừ đưa tay vào khẩu trang mà gãi, thấy vết dầu trên ngón tay chưa được lau sạch, cậu cảm thấy hơi ghét bỏ..
Bước chân Kỷ Chi Nam đột nhiên dừng lại.
Chờ một chút, Tần Ngụy Vũ không phải có bệnh thích sạch sẽ sao?
- ------------
Truyện chữ sẽ chậm hơn bản truyện tranh một chút, nên mọi người ráng đợi nhe. Tui đang cố gắng chạy KPI cho kịp huhuh:((((
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất