Rùa Con Lười Của Nhà Ma Đế

Chương 51: Không thấy ghi tựa đề gì cả

Trước Sau
Đạo thiên lôi thứ bảy mươi hai tạo thành ảnh hưởng rất lớn tới thế giới, tổng đàn Vạn Đồ tông triệt để bị hủy diệt, Ma vực cũng bị bổ thành hai nửa, phân thành hai không gian độc lập.

Tuy nhiên, giữa hai không gian này cũng có một chút liên hệ, ví dụ như có thể thông qua một số xoáy nước trong biển để đi qua không gian còn lại. Chỉ là, dư lực của đạo thiên lôi thứ hai mươi bảy kia vẫn còn kêu gào bạo loạn ở biên giới, xen lẫn trong linh khí hỗn loạn trong không gian, càng ngày càng có xu hướng ác liệt hơn, biến thành lôi hải. Chỉ cần chút không cẩn thận là sẽ bị giống như Quy Hải, hoặc là bị cuốn vào loạn lưu trong không gian, không biết ra thế nào. Cho nên, cho dù có là Thủy Kính Chân nhân cũng không dám coi thường thiên uy, tùy ý mà đi qua.

Cho dù như vậy, Sư Vân Phong vẫn không thể nào quên cảnh Quy Hải bị chìm xuống đáy biển.

Bé rùa yêu quý của y nào đã từng bị thương như vậy, bởi vì giúp y ngăn lại thiên kiếp mà mai rùa bị nứt toác, chia thành từng mảnh từng mảnh, còn có thể nhìn thấy máu thịt! Cho dù Sư Vân Phong và đạo thiên kiếp thứ hai mươi bảy đã cọ sát qua, lại bị kiếm khí của Vạn Đồ Ma quân kích trúng, thân chịu trọng thương, nhất thời hôn mê. Nhân y vừa tỉnh lại đã laajo tức muốn xuyên qua không gian để đi tìm Quy Hải.

Nhưng, muốn tìm thì biết đi đâu tìm đây.

Khi không gian bị phân làm hai nửa, chuông đồng tâm trong thức hải Sư Vân Phong bỗng nhiên ảm đạm không chút ánh sáng, không còn phát ra những tợi tơ đỏ nữa; Sư Vân Phong thậm chí không thể nương theo chuông đồng tâm mà tìm kiếm chỗ của Quy Hải; Bây giờ, trong chuông đồng tâm chỉ còn một chút xíu cảm ứng yếu ớt, có thể cảm nhận được nửa còn lại kia vẫn còn sống, nhưng, cảm ứng vô cùng yếu ớt, cũng nói rõ Quy Hải đang hôn mê không thể nào hồi đáp lại Sư Vân Phong.

Sư Vân Phong tự an ủi bản thân, may mà Quy Hải nhà y vẫn còn sống.

Nhưng lại không biết Quy Hải hiện đang ở đâu? A Sơn liệu có tìm được Quy Hải, chăm sóc cho hắn?

Sư Vân Phong vô cùng lo lắng, vô cùng hối hận. Nghĩ lại an bài trước dó của mình lại không thấy có gì sơ hở.

Rõ ràng Quy Hải yêu quý của y đã nằm trên giường trọng thủy trong Bích Hải Long cung, Quy Hải cũng đang ngủ say, không tới mấy tháng sau tuyệt đối không tỉnh nổi. Mà A Sơn tuy rằng quản lí long cung, nhưng lấy tư chất và sy nghĩ của hắn cũng tuyệt đối không thể ném bé rùa tới để chắn lôi kiếp cho mình được. Như vậy, rốt cuộc là ai, rốt cuộc chuyện là như thế nào!

Mà tất cả những điều này là do bản thân mình chưa đủ cường đại! Nếu như y đủ lớn mạnh thì Vạn Đồ Ma quân có thể nhẹ nhàng chém bay, hai mươi bảy đạo thiên lôi cũng có thể nhẹ nhàng đối kháng, có thể bảo bệ Quy Hải không để cho Quy Hải rời đi!

Tất cả những hối hận ăn năn đó khiến quyết tâm của Sư Vân Phong càng thêm mãnh liệt.

Sư Vân Phong vừa tỉnh, suy nghĩ trong đầu vận chuyển, chỉ trị thương nửa khắc, bèn đi qua chỗ Thủy Kính Chân nhân, còn có Bách Lý Bất Phàm hộ pháp bên cạnh vừa cứu y, mang theo một thân thương tích, từ Tiên sơn Côn Luân tiến nhập vào nơi Ma vực bị phân khai.

Thủy Kính Chân nhân bèn ngăn cản y lại, khuyên bảo: “ Vạn Đồ Ma quân chịu đựng hai mươi năm đạo lôi kiếp còn bị chúng ta đánh cho trọng thương, thiết nghĩ rất lâu sau cũng không thể ra làm việc ác được. Hà tất phải xuyên không gian tìm hắn báo thù? Ta nghĩ như vậy, Tiên tu của các môn phái cũng nghĩ vậy.”

“ Bất kể kẻ khác có nghĩ như thế nào, ta cũng muốn đi. Thủy Kính Chân nhân, đa tạ ngài đã cứu ta, ngày khác sẽ báo đáp, sau này sẽ có ngày gặp lại.”

Sư Vân Phong không nghe được lời khuyên, chắp tay với Thủy Kính Chân nhân, rồi bay tới chỗ Ma vực bị nứt.

Thủy Kính Chân nhân chú ý thân phận cũng không đuổi theo. Chỉ than một tiếng, phân phó Bách Lý Bất Phàm nói: “ Đồ nhi, con đi khuyên y quay về đi, khôn nên gấp nhất thời.”

Bách Lý Bất Phàm lĩnh mệnh, đuổi theo hướng Sư Vân Phong rời đi.

Sư Vân Phong không chờ Bách Lý Bất Phàm, chỉ chú ý tăng tốc xông về phía trước, một mạch ngự kiếm phi hành, trên đường gặp rất nhiều Tiên tu đang bay về hướng ngược lại, sôi nổi thảo luận. Sư Vân Phong chỉ lo lắng đến việc của mình, không có chú ý đến nội dung nói chuyện của họ, vội vàng bay qua, muốn lập tức xuyên qua không gian đi tìm Quy Hải. Song, khi bay gần tới chỗ Ma vực, y lại đột nhiên dừng lại.



Sao lại không có đường đi.

Vốn dĩ, biển Ma vực bốn mùa như xuân, nước biển xanh ngắt, triều dâng sóng dậy, giờ đã bị băng phủ kín. Trên bờ còn có một chút cát và nước biển biến thành băng đá, men theo bức tường không gian là sự kéo dài lên đến trên bầu trời, hóa thành bức tường băng vô tận liên kết giữ trời và biển, ngăn cản mưa gió bão bùng hỗn loạn ở bên ngoài không gian.

Biến thành phần cuối của thế giới, vô cùng cứng rắn, dày dặn khó lòng vượt qua.

Sư Vân Phong lấy linh thức thăm dò tường băng cũng không thể phát hiện ra chỗ yếu nào, thậm chí Sư Vân Phong còn không thể thăm dò tới thế giới bên ngoài. Thiết trận của bức tường băng thập phần cao minh, đem bức tường và không gian liên kết lại, lấy mưa bão của bên ngoài cùng với linh khí của đáy biển tạo thành linh khí của tường băng, kẻ nào không tinh thông pháp trận đêu không thể nào nhìn ra nhược điểm của nó, không thể công kích.

Hơn nữa, không gian đều đã bị quan bế, cứ cho rằng có thể đánh vỡ tường băng được một lỗ thủng, cũng không thể khẳng định được đó là thông đạo giữa hai thế giới, không nhất định có thể thông qua thông đạo đó mà tiến vào Ma vực chỗ Quy Hải.

Sư Vân Phong nhăn chặt mày lại, không cam tâm phát ra toàn lực công kích tường băng nhưng lại bị bắn ngược lại, chấn động vang trời.

Cảm xúc phẫn nộ ngập tràn đầu óc, Sư Vân Phong muốn phá vỡ toàn bộ, cho dù bức tường băng có dội ngược lại công kích của y. Điều này trái ngược hoàn toàn với một Sư Vân Phong bình tĩnh thường ngày. Sư Vân Phong cưỡng bách bản thân mình an tĩnh lại, bởi vì, cứ tiếp tục thế này, trước khi chưa tìm được Quy Hải, y cũng sẽ tẩu hỏa nhập ma mất.

“ Vân Phong!” Bách Lỹ Bất Phàm thở hổn hển đi tới, nói: “ Đây là trận pháp tường băng của đệ nhất Thiên tôn Tiên giới, liên hợp một trăm vị cao thủ Tiên tu, tự mình thiết lập! Cho dù công kích có mạnh cỡ nào cũng không thể đi qua được! Vân Phong, ngươi muốn đi qua sao? Đi tìm ai?”

Sư Vân Phong không đáp, chỉ hỏi: “ Chỗ này sao lại bị phong?”

Bách Lý Bất Phàm tự mình điều khí một lát, chờ Sư Vân Phong không xúc động nữa mới nói: “ Ban đầu, thương nghị liên minh Tiên tu đã tập hợp lực lượng của Tiên tu, muốn phong ấn không gian lại, ngăn chặn giông bão và Ma tu đi qua, Vì thế mới thiết ra trận pháp tường băng kiên cố này, Vân Phong, ngươi vừa thăng cấp lên kì Đại thừa sơ cấp, vẫn còn trọng thương, thực lực e là không thể hoàn toàn phát huy, so với Đệ nhất Thiên tôn Tiên giới so sánh vẫn còn kém xa, trước cứ an tâm dưỡng thương đi.”

“ Vẫn còn dư lại một trăm vị tiên tu lưu lạc Ma vực đang đau khổ tìm kiếm con đường quay về tiên giới cứ vậy mà bị vứt bỏ sao?! Tổng đàn Vạn Đồ tông bị hủy rồi, khó dịp bị sét đánh trọng thương, chính là lúc chúng ta nên đuổi theo truy kích, chúng ta nếu đem thông đạo đóng lại chẳng phải đã bỏ lỡ mất cơ hội phục thù?” Mất đi Quy Hải, Sư Vân Phong có chút thất lễ, không thể tin được liên tiếp đặt ra câu hỏi: “ Cái gọi là đệ nhất Thiên tôn Tiên giới, chính là chỉ đám chỉ biết lâm trận bỏ trốn và thiết hạ phong ấn đó sao?”

Bách Lý Bất Phàm lập tức tỏ thái độ: “ Vân Phong! Ta đương nhiên ủng hộ cách nghĩ của ngươi! Chúng ta cũng có vài vị đồng môn chưa thể tìm lại được mà! Đáng tiếc các Thiên tôn trong liên minh Tiên tu không nghĩ như vậy! Môn phái bọn họ tổn thất rất lớn, không muốn phái ra thêm đệ tử để đi Ma vực phục thù; Bọn họ cũng không muốn tự mình đi, chỉ muốn an tĩnh phi thăng, không muốn sống sờ sờ mà mất đi sinh mệnh. Vạn Đồ Ma quân uy danh quá lớn, Thiên tôn cũng trở thành kẻ chết dưới quạt của hắn, cho nên____”

Dừng một lát, Bách Lý Bất Phạm lại thấp giọng nói một câu: “ Aiz, Đệ nhất Thiên tôn còn cầu các môn phái đưa ra nguyên liệu, nhân thời cơ kiếm tài, sư phụ cũng nói không nổi bọn họ! Nếu như chúng ta muốn đi tìm các huynh đệ và phục thù, chỉ có thể tự dựa vào chính mình! Ta có chút nghiên cứu về trận pháp, hoặc là, có thể dưới sự ngăn cách tuyệt đối của tường băng cũng có thể tìm ra thông đạo đi tới Ma vực! Còn về việc phá băng thì chỉ có thể dựa vào năng lực của ngươi! Ngoài ra, ta cũng sẽ thuyết phục sư phụ, đi cùng chúng ta tới phía trước một lần! Vạn Đồ Ma quân giết mấy trăm đồng môn của phái chúng ta, sư phụ tuyệt sẽ không bỏ qua cho hắn.”

Lúc này Sư Vân Phong mới nhìn thẳng Bách Lý Bất Phàm, câu nói này của Bách Lý Bất Phàm rõ ràng rất hợp với mong muốn của Sư Vân Phong. Dưới tình huống không thể làm gì khác, Sư Vân Phong quyết định đi lại bốn phía, liên hợp các Tiên tu cùng chí hướng, cùng nhau phá mở tường băng, đi tìm con đường tới Ma vực.

Bách Lý Bất Phàm cũng nhân cơ hội tiến lại gần sư Vân Phong, đương nhiên, đời này, bọn họ không có trở thành sư huynh đệ đồng môn, Bách Lý Bất Phàm lại từ một kẻ nhân tài quý trọng nhân tài thành một kẻ có cùng chí hướng, một kiếm tu có thể sử dụng.

Sau đó, Sư Vân Phong thời thời khắc khắc đều nỗ lực luyện kiếm, tìm kiếm đồng minh, nghiên cứu trận pháp, giúp đỡ Bách Lý Bất Phàm và Thủy Kính chân nhân đối phó với đám Thiên tôn đáng ghét của Tiên giới, ý đồ muốn tìm kiếm thông tin về thông đạo phía sau tường băng. Sư Vân Phong trước giờ chưa từng tu luyện nỗ lực như vậy, thứ nhất, bởi vì đời trước vẫn cứ luôn bị đè ép tu vi không có liều mạng tu luyện; Thứ hai, là bởi vì chưa từng bị kích động qua, không muốn tăng thực lực một cách điên cuồng.

Bây giờ, không có sự truy sát của thiên lôi, trải qua ngày đêm tu luyện, tu vi của Sư Vân Phong nhanh chóng tăng tiến.

Bách Lý Bất Phàm tuy luôn ở bên cạnh Sư Vân Phong nhưng trong lòng không cam tâm.



Chỉ bởi vì Sư Vân Phong vẫn luôn mặt lạnh, ngoài trừ việc mong muốn cường liệt muốn đi tới Ma vực thì đối với chuyện gì cũng là một khuôn mặt lạnh, không nói không cưới, sự ôn nhu và thần sắc đối đãi với Quy Hải hoàn toàn biến mất, đối với bản thân Bách Lý Bất Phàm cũng không thấy có những biểu cảm khác.

Sau khi đã nhìn thấy biểu tình dịu dàng của Sư Vân PPhong, lại lần nữa đối diện khuôn mặt trước giờ luôn lạnh lùng với mình, Bách Lý Bất Phàm lại càng không cam tâm.

Tuy nhiên, vào một ngày nào đó, Bách Lý Bất Phàm phát hiện ra Sư Vân Phong cả người có sức sống hơn. Nếu như nói trước đo Sư Vân Phong vẫn luôn mặt lạnh như băng phát ra cái lạnh thì bây giờ, Sư Vân Phong giống như xuân về hoa nở.

Bởi vì, cuối cùng, có một ngày, chuông đồng tâm cũng đã có phản ứng lại.

Tuy rằng chỉ là hơi ấm, tuy rằng chuông đồng tâm vẫn còn phát ra ánh sáng ảm đạm, nhưng cả người Sư Vân Phong cũng có tinh thần hơn, chuông đồng tâm từng đợt từng đợt cổ động, phát ra âm thanh vui tai, giống như tiếng chim hót mùa xuân vậy.

Sư Vân Phong biết, Quy Hải rốt cục cũng chịu tỉnh rồi.

Ngày ngày tưởng nhớ hình ảnh các loại bán moe đáng yêu của Quy Hải trong kí ức, phóng đại vô hạn, ngày qua ngày lại càng mạnh mẽ hơn. Cảm tình của Sư Vân Phong đối với Quy Hải cũng càng ngày càng sâu, càng ngày càng sâu.

“ Tiểu Hải, ngươi nhất định phải bình an vô sự, chờ ta trở lại…..”

Ở một phía khác của ma vực, Quy Hải cũng có thể cảm nhận được chuông đồng tâm đang reo, nhưng lại không rảnh để ý.

Hôn mê không biết bao lâu, linh khí bị rút sạch của Quy Hải mới có thể bổ sung trở lại. Cảm giác vẫn cứ khó chịu như cũ, mai rùa nứt nẻ bại lộ trong không khí, gió lạnh kêu gào thổi qua ra thịt bị bại lộ.

Mai rùa cho dù là áo giáp nhưng kết cấu trên thực tế giống như xương sống của con người vậy. Mai rùa bị nứt ra giống như xương bị chặt ra thành từng đoạn! Song, lúc Quy Hải tỉnh lại, mai rùa của hắn vẫn cứ nứt toác, con chưa có khôi phục lại. Hơi động cái chân cũng cảm thấy kịch liệt đau đớn.

Quy Hải vẫn cảm giác trên lưng mình là bị một tấm lưới vây lấy, dưới người là một chiếc kiệu mềm, hai người đàn ông đang nâng hắn.

Rõ ràng hắn đây là bị người tóm rồi.

Nhưng động tác nâng rùa của họ lại vô cùng kì lạ.

Chỉ nghe thấy một giọng nam lanh lảnh nói: “ Lần này xuống biển thế mà lại bắt được một con rùa tiên lớn như vậy! Vừa hay thỏa mãn yêu cầu của Thành chủ đại nhân, thật là quá may mắn! Chỉ tiếc là mai rùa bị nứt rồi.”

Giọng trung niên còn lại nói: “ Mai rùa không nứt thì sao chúng ta dễ dàng bắt nó như vậy.”

Giọng nam lanh lảnh hỏi lại: “ Cũng đúng, hey! Ngươi nói, cái này hiến cho Thành chủ đại nhân sao?”

“ Chắc là được, thành chủ đại nhân rùa gì cũng cần, chỉ cần là rùa tiên là được. Bất luận bị thương hay không, trước đó đã có tiên liệt.”

“ Thật kì lạ, ngươi nói Thành chủ thích thu thập rùa làm cái gì chứ! Lại còn phải nâng đưa đi, rõ ràng lấy lưới bắt sẽ tiện hơn.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau