Chương 15
Hôm nay là ngày có điểm thi và thứ hạng, cả khối mười hai bu đen bu đỏ ngoài bảng thông báo, thứ đầu tiên mà ai cũng thấy là cái tên Trịnh Hiệu Tích đứng nhất khối, đứng nhất lớp với điểm thi môn toán và ngữ văn tối đa là 150/150 còn các môn tự nhiên là 295 điểm.
Khối mười hai ai cũng trầm trồ nhìn bảng điểm của người tên là Hiệu Tích, thầm cảm thán người này học thật là giỏi!
Trở về lớp, cả đám lại rất vui vẻ vì tháng này lớp 5 không bị réo tên, bọn họ đã tiến bộ hơn rất nhiều, cả nhóm học tra cũng tiến bộ theo còn tăng lên một hai hạng.
Hiệu Tích đang ngồi đọc sách, Lý Phát Minh chơi điện thoại, Doãn Kì ngắm Hiệu Tích đọc sách, Khúc Nam nói chuyện không ngừng về điểm thành tích.
Chuông reo, thầy Vãn ôm giáo án bước vào lên bục giảng, cả lớp nhìn thầy chủ nhiệm của mình đang cười rất tươi!
“Thầy vừa họp tháng về, hiệu trưởng khen thành tích lớp chúng ta, có tiến bộ các em nhớ phát huy thêm.” thầy Vãn nói với cả lớp trong mắt không giấu được sự vui vẻ, “Hiệu Tích lần này đứng nhất khối và nhất lớp, em giỏi lắm!”
Cả lớp đồng loạt vỗ tay tất cả đều quay lại nhìn cậu, ánh mắt cực kỳ ngưỡng mộ, lần đầu tiên Hiệu Tích thấy bản thân mình có cảm giác thành tựu lớn.
“Như mấy em cũng biết, mỗi năm sau khi thi tháng thứ ba trường chúng ta đều sẽ tổ chức cuộc thi bóng rổ, năm nay các lớp trong khối sẽ đấu với nhau chọn ra một lớp vào vòng chung kết, sau đó thi đấu với trường Nhất Trung, cho nên thầy muốn hỏi năm nay có ai muốn tham gia không?” Thầy Vãn mở sổ kế hoạch ra sau đó nhìn cả lớp.
Lớp phó phong trào đưa tay, thầy Vãn ra hiệu cho cậu ta phát biểu: “Thưa thầy, em đề cử Doãn Kì, Lý Phát Minh, Khúc Nam, Quang Khởi và em ạ.” vẻ mặt đầy hứng khởi, năm ngoái cũng đấu với đội hình này mà thắng giải nhất.
“Còn ý mọi người thì sao?” Thầy Vãn nhìn cả lớp.
Cả lớp đều gật đầu đồng ý với đề xuất này, không có ai chơi bóng giỏi hơn Doãn Kì nên nếu là cho họ chọn, bọn họ cũng nhất định chọn Doãn Kì.
Khúc Nam và Lý Phát Minh thì đương nhiên biết từ trước rằng thế nào họ cũng bị đem đi làm ứng cử viên sáng giá, nên chỉ im lặng gật đầu đồng ý. Doãn Kì định đưa tay nói với thầy Vãn không muốn tham gia nhưng lúc hắn quay lại thấy Hiệu Tích đang nhìn hắn, hắn nhớ có lần Hiệu Tích nói muốn xem hắn chơi bóng rổ.
Thôi được rồi, hắn vì Hiệu Tích đồng ý tham gia.
“Bọn em đồng ý ạ.” Quang Khởi đứng dậy hí hửng bật ngón cái với thầy Vãn.
Thầy Vãn hài lòng ghi tên bọn họ vào danh sách đăng ký thi đấu, vừa hay hôm nay không có tiết buổi chiều nên thầy Vãn nói bọn họ nên tập luyện để mấy ngày còn lại chia sân cho các lớp khác tập.
Ba giờ chiều hôm đó, đội bóng rổ của lớp hẹn nhau đi tập.
Hiệu Tích cũng có đến xem bọn họ tập, cậu ngồi trên bãi cỏ dưới góc anh đào xem bọn họ tập bóng rổ, cả đội đều mặc áo thun ba lỗ và quần thun ngắn cùng màu.
Không chỉ có Hiệu Tích, cậu để ý còn có thêm mấy bạn nữ ở lớp khác đứng đó xem có cả Giai Kha Nguyệt nữa, Hiệu Tích lo nhìn người ta không tập trung xem tình hình bên trong sân bóng – Doãn Kì vừa ném cú ba điểm.
Hắn vừa ném xong là quay lại nhìn Hiệu Tích, xem cậu có khen hắn không vậy mà hắn chỉ thấy Hiệu Tích đang nhìn chăm chú chỗ khác khiến hắn hơi bực mình, lớp phó phong trào tên Tu Kiệt ra hiệu cho mấy người trong đội nghỉ giải lao.
Ngay lập tức Doãn Kì xoay người đi lại chỗ Hiệu Tích nhưng chưa đi tới đâu hắn đã một cô gái chạy lại chặn trước mặt hắn.
“Doãn Kì, tớ có mua nước cho cậu...” Giai Kha Nguyệt đưa chai nước suối lạnh cho hắn.
“Xin lỗi, tôi không quen uống nước lạnh.” Hắn từ chối, lách người đi qua chỗ Hiệu Tích.
Hiệu Tích cất sách đi, cầm chai nước suối lạnh đưa cho hắn: “Kì, tớ mua nước cho cậu rồi này.”
Doãn Kì cầm chai nước mở ra uống một ngụm, uống xong đóng lại đưa cho cậu, hắn tiện tay nhéo má cậu một cái giả bộ giận, giọng trách: “Cậu nói muốn xem tôi ném bóng, lúc nãy tôi ném cú ba điểm, cậu nhìn đi đâu vậy hả?”
Hiệu Tích không muốn chọc hắn giận thêm nên ngoan ngoãn im cho hắn nhéo, “T-Tớ có xem mà.”
“Tôi thấy cậu nhìn người khác.” Doãn Kì ngồi xổm trước mặt cậu, đưa thêm tay còn lại nhéo luôn má bên kia.
Hiệu Tích im lặng nhìn hắn, sao cậu thấy Doãn Kì giống như vợ nhỏ đang ghen vậy?
Im lặng chừng ba giây Hiệu Tích mới mở lời, “Cậu không định quay trở lại sân tập hả?”
Doãn Kì buông tay ra giọng thù dọa, “Coi như cậu may, chút nữa tôi ném bóng quay lại không thấy cậu nhìn tôi, thì cậu coi chừng tôi.”
Hiệu Tích gật đầu, “Tớ nhìn cậu mà.” còn cười với hắn một cái.
Doãn Kì bật cười xoa xoa đầu cậu.
Giai Kha Nguyệt nắm chặt chai nước trong tay, sao Doãn Kì nói không quen uống nước lạnh?
“Minh Minh, nước ở đây sao anh Kì không uống? Đi tới chỗ của bé ngoan làm gì vậy?” Khúc Nam gãi đầu khó hiểu.
Lý Phát Minh cũng không biết trả lời cậu ta như thế nào.
Tu Kiệt và Quang Khởi ngồi một góc trên sân bóng rổ bàn về đủ thứ chuyện, mười phút sau bọn họ mới tập hợp lại tiếp tục tập bóng rổ, lần này Doãn Kì ném cú ba điểm, Hiệu Tích có nhìn có tán thưởng như mong muốn của hắn.
Kết thúc buổi tập Doãn Kì ôm bóng chạy về phía Hiệu Tích ngồi, hắn ngồi xuống.
“Sao? Thấy anh trai chơi bóng giỏi không?” Doãn Kì hỏi cậu.
Hiệu Tích vỗ tay không ngừng, “Cậu chơi giỏi lắm luôn!!”
Bây giờ Doãn Kì nhìn Hiệu Tích cười thôi hắn cũng vui.
“Muốn chơi không? Tôi dạy cậu.”
Hiệu Tích vứt cuốn sách sang một bên, “Muốn! Muốn!”
Đợi Doãn Kì lấy lại sức, hắn dẫn cậu ra sân tập cho cậu chơi bóng rổ, Doãn Kì dạy Hiệu Tích cách dẫn bóng, cướp bóng rồi ném bóng, dạy thì dạy cho có vậy thôi, Doãn Kì toàn nhường bóng cho cậu.
“Ném đi.” Doãn Kì đột nhiên bế bổng cậu lên, là cái kiểu thường thấy trên sân vận động bạn trai bế bạn gái lên úp rổ ấy!!!
Hiệu Tích cũng run lắm, cuối cùng cũng ném được bóng vào rổ, Doãn Kì thả cậu xuống.
“Sao? Thấy thế nào?” Doãn Kì hỏi.
Hiệu Tích ngượng ngùng đáp, “Nách hơi đau...”
Doãn Kì phì cười, dịu dàng xoa đầu cậu.
Năm giờ chiều tập bóng rổ xong Khúc Nam nói tập bóng khiến cậu ta đói bụng nên kéo cả đội bóng đi ăn, tất nhiên là có theo cái đuôi nhỏ đáng yêu Hiệu Tích. Bọn họ kéo nhau đi ăn cơm trộn, ăn ở một cửa hàng lề đường gần trường, Tu Kiệt, Quang Khởi và Khúc Nam rất hợp ý nhau ngồi trên bàn ăn chỉ có bọn họ nói Lý Phát Minh lâu lâu mới đáp lại một câu còn Doãn Kì với Hiệu Tích thì im lặng tập trung ăn.
Ăn xong Khúc Nam lại kéo cả đội đi chơi, Doãn Kì và Hiệu Tích không đi theo, Doãn Kì đưa Hiệu Tích về nhà.
“Cậu ở nhà một mình không thấy chán à?” Doãn Kì bước vào.
Hiệu Tích cất sách lên bàn, “Tớ quen rồi.” còn cười nhẹ nhìn hắn.
Doãn Kì thấy được, đằng sau nụ cười đó, chứa rất nhiều nỗi buồn.
Doãn Kì đi đến gần chỗ cậu, đưa tay chạm má cậu, Hiệu Tích ngẩng đầu nhìn hắn, ý hỏi hắn muốn làm gì?
“Có chuyện gì cậu chưa nói với tôi sao?” Doãn Kì nghiêm túc hỏi cậu.
Hiệu Tích gật đầu, mắt bắt đầu đọng nước: “Lúc nhỏ ba cũ thường nhốt tớ một mình trong phòng, không cho ra ngoài...”
Doãn Kì im lặng, Hiệu Tích biết là hắn đợi nghe cậu nói tiếp.
“Lúc đó ba có dẫn người khác về nhà, không muốn để người ta thấy tớ nên mới nhốt tớ.”
Doãn Kì kéo tay cậu lại sô pha, cả hai cùng ngồi xuống: “Mẹ cậu đâu?”
“Mẹ đi làm..”
Lúc này Doãn Kì mới hiểu, hóa ra mẹ Hiệu Tích đã rất bận từ khi Hiệu Tích còn nhỏ.
“Ngoan, đừng khóc. Bây giờ cậu không một mình, cậu có tôi.” Doãn Kì đưa tay vuốt má cậu an ủi, lời nói cực kỳ chân thành Hiệu Tích cảm thấy được.
“Những chuyện không tốt trước đây xin hãy quên hết đi, bây giờ có tôi, mỗi ngày tôi đều làm cậu vui.”
Nước mắt Hiệu Tích lăn dài trên gò má, đầu cậu rất đau, vết thương cậu chôn vùi trong tâm trí cũng càng đau nhói.
“Có người nói thời gian là liều thuốc chữa trị tốt nhất, nhưng không ai nói với tớ rằng tác dụng của thuốc lại chậm đến vậy...”
Đây là một câu hỏi khó, hắn cũng không thể trả lời.
“Cậu nói xem... Là do không đúng thời điểm hay là do tớ không xứng đáng?”
Nhìn thấy Hiệu Tích nước mắt giàn giụa còn đang kích động, hắn đã không chần chừ mà ôm cậu vào lòng, nhỏ giọng an ủi.
“Cả hai đều không phải cho nên cậu bây giờ đừng suy nghĩ bậy bạ gì cả. Làm ơn, nghe tôi.”
Vì muốn bóng ma tâm lý không tiếp tục đeo đuổi Hiệu Tích nữa nên hắn sẽ làm tất cả, khiến Hiệu Tích vui vẻ như trước. Cuối cùng, Doãn Kì ngồi ở nhà Hiệu Tích tới chín giờ tối mới chịu về, hắn không biết sau này thế nào nhưng hiện tại hắn rất muốn bảo vệ, che chở người tên Hiệu Tích này.
Khối mười hai ai cũng trầm trồ nhìn bảng điểm của người tên là Hiệu Tích, thầm cảm thán người này học thật là giỏi!
Trở về lớp, cả đám lại rất vui vẻ vì tháng này lớp 5 không bị réo tên, bọn họ đã tiến bộ hơn rất nhiều, cả nhóm học tra cũng tiến bộ theo còn tăng lên một hai hạng.
Hiệu Tích đang ngồi đọc sách, Lý Phát Minh chơi điện thoại, Doãn Kì ngắm Hiệu Tích đọc sách, Khúc Nam nói chuyện không ngừng về điểm thành tích.
Chuông reo, thầy Vãn ôm giáo án bước vào lên bục giảng, cả lớp nhìn thầy chủ nhiệm của mình đang cười rất tươi!
“Thầy vừa họp tháng về, hiệu trưởng khen thành tích lớp chúng ta, có tiến bộ các em nhớ phát huy thêm.” thầy Vãn nói với cả lớp trong mắt không giấu được sự vui vẻ, “Hiệu Tích lần này đứng nhất khối và nhất lớp, em giỏi lắm!”
Cả lớp đồng loạt vỗ tay tất cả đều quay lại nhìn cậu, ánh mắt cực kỳ ngưỡng mộ, lần đầu tiên Hiệu Tích thấy bản thân mình có cảm giác thành tựu lớn.
“Như mấy em cũng biết, mỗi năm sau khi thi tháng thứ ba trường chúng ta đều sẽ tổ chức cuộc thi bóng rổ, năm nay các lớp trong khối sẽ đấu với nhau chọn ra một lớp vào vòng chung kết, sau đó thi đấu với trường Nhất Trung, cho nên thầy muốn hỏi năm nay có ai muốn tham gia không?” Thầy Vãn mở sổ kế hoạch ra sau đó nhìn cả lớp.
Lớp phó phong trào đưa tay, thầy Vãn ra hiệu cho cậu ta phát biểu: “Thưa thầy, em đề cử Doãn Kì, Lý Phát Minh, Khúc Nam, Quang Khởi và em ạ.” vẻ mặt đầy hứng khởi, năm ngoái cũng đấu với đội hình này mà thắng giải nhất.
“Còn ý mọi người thì sao?” Thầy Vãn nhìn cả lớp.
Cả lớp đều gật đầu đồng ý với đề xuất này, không có ai chơi bóng giỏi hơn Doãn Kì nên nếu là cho họ chọn, bọn họ cũng nhất định chọn Doãn Kì.
Khúc Nam và Lý Phát Minh thì đương nhiên biết từ trước rằng thế nào họ cũng bị đem đi làm ứng cử viên sáng giá, nên chỉ im lặng gật đầu đồng ý. Doãn Kì định đưa tay nói với thầy Vãn không muốn tham gia nhưng lúc hắn quay lại thấy Hiệu Tích đang nhìn hắn, hắn nhớ có lần Hiệu Tích nói muốn xem hắn chơi bóng rổ.
Thôi được rồi, hắn vì Hiệu Tích đồng ý tham gia.
“Bọn em đồng ý ạ.” Quang Khởi đứng dậy hí hửng bật ngón cái với thầy Vãn.
Thầy Vãn hài lòng ghi tên bọn họ vào danh sách đăng ký thi đấu, vừa hay hôm nay không có tiết buổi chiều nên thầy Vãn nói bọn họ nên tập luyện để mấy ngày còn lại chia sân cho các lớp khác tập.
Ba giờ chiều hôm đó, đội bóng rổ của lớp hẹn nhau đi tập.
Hiệu Tích cũng có đến xem bọn họ tập, cậu ngồi trên bãi cỏ dưới góc anh đào xem bọn họ tập bóng rổ, cả đội đều mặc áo thun ba lỗ và quần thun ngắn cùng màu.
Không chỉ có Hiệu Tích, cậu để ý còn có thêm mấy bạn nữ ở lớp khác đứng đó xem có cả Giai Kha Nguyệt nữa, Hiệu Tích lo nhìn người ta không tập trung xem tình hình bên trong sân bóng – Doãn Kì vừa ném cú ba điểm.
Hắn vừa ném xong là quay lại nhìn Hiệu Tích, xem cậu có khen hắn không vậy mà hắn chỉ thấy Hiệu Tích đang nhìn chăm chú chỗ khác khiến hắn hơi bực mình, lớp phó phong trào tên Tu Kiệt ra hiệu cho mấy người trong đội nghỉ giải lao.
Ngay lập tức Doãn Kì xoay người đi lại chỗ Hiệu Tích nhưng chưa đi tới đâu hắn đã một cô gái chạy lại chặn trước mặt hắn.
“Doãn Kì, tớ có mua nước cho cậu...” Giai Kha Nguyệt đưa chai nước suối lạnh cho hắn.
“Xin lỗi, tôi không quen uống nước lạnh.” Hắn từ chối, lách người đi qua chỗ Hiệu Tích.
Hiệu Tích cất sách đi, cầm chai nước suối lạnh đưa cho hắn: “Kì, tớ mua nước cho cậu rồi này.”
Doãn Kì cầm chai nước mở ra uống một ngụm, uống xong đóng lại đưa cho cậu, hắn tiện tay nhéo má cậu một cái giả bộ giận, giọng trách: “Cậu nói muốn xem tôi ném bóng, lúc nãy tôi ném cú ba điểm, cậu nhìn đi đâu vậy hả?”
Hiệu Tích không muốn chọc hắn giận thêm nên ngoan ngoãn im cho hắn nhéo, “T-Tớ có xem mà.”
“Tôi thấy cậu nhìn người khác.” Doãn Kì ngồi xổm trước mặt cậu, đưa thêm tay còn lại nhéo luôn má bên kia.
Hiệu Tích im lặng nhìn hắn, sao cậu thấy Doãn Kì giống như vợ nhỏ đang ghen vậy?
Im lặng chừng ba giây Hiệu Tích mới mở lời, “Cậu không định quay trở lại sân tập hả?”
Doãn Kì buông tay ra giọng thù dọa, “Coi như cậu may, chút nữa tôi ném bóng quay lại không thấy cậu nhìn tôi, thì cậu coi chừng tôi.”
Hiệu Tích gật đầu, “Tớ nhìn cậu mà.” còn cười với hắn một cái.
Doãn Kì bật cười xoa xoa đầu cậu.
Giai Kha Nguyệt nắm chặt chai nước trong tay, sao Doãn Kì nói không quen uống nước lạnh?
“Minh Minh, nước ở đây sao anh Kì không uống? Đi tới chỗ của bé ngoan làm gì vậy?” Khúc Nam gãi đầu khó hiểu.
Lý Phát Minh cũng không biết trả lời cậu ta như thế nào.
Tu Kiệt và Quang Khởi ngồi một góc trên sân bóng rổ bàn về đủ thứ chuyện, mười phút sau bọn họ mới tập hợp lại tiếp tục tập bóng rổ, lần này Doãn Kì ném cú ba điểm, Hiệu Tích có nhìn có tán thưởng như mong muốn của hắn.
Kết thúc buổi tập Doãn Kì ôm bóng chạy về phía Hiệu Tích ngồi, hắn ngồi xuống.
“Sao? Thấy anh trai chơi bóng giỏi không?” Doãn Kì hỏi cậu.
Hiệu Tích vỗ tay không ngừng, “Cậu chơi giỏi lắm luôn!!”
Bây giờ Doãn Kì nhìn Hiệu Tích cười thôi hắn cũng vui.
“Muốn chơi không? Tôi dạy cậu.”
Hiệu Tích vứt cuốn sách sang một bên, “Muốn! Muốn!”
Đợi Doãn Kì lấy lại sức, hắn dẫn cậu ra sân tập cho cậu chơi bóng rổ, Doãn Kì dạy Hiệu Tích cách dẫn bóng, cướp bóng rồi ném bóng, dạy thì dạy cho có vậy thôi, Doãn Kì toàn nhường bóng cho cậu.
“Ném đi.” Doãn Kì đột nhiên bế bổng cậu lên, là cái kiểu thường thấy trên sân vận động bạn trai bế bạn gái lên úp rổ ấy!!!
Hiệu Tích cũng run lắm, cuối cùng cũng ném được bóng vào rổ, Doãn Kì thả cậu xuống.
“Sao? Thấy thế nào?” Doãn Kì hỏi.
Hiệu Tích ngượng ngùng đáp, “Nách hơi đau...”
Doãn Kì phì cười, dịu dàng xoa đầu cậu.
Năm giờ chiều tập bóng rổ xong Khúc Nam nói tập bóng khiến cậu ta đói bụng nên kéo cả đội bóng đi ăn, tất nhiên là có theo cái đuôi nhỏ đáng yêu Hiệu Tích. Bọn họ kéo nhau đi ăn cơm trộn, ăn ở một cửa hàng lề đường gần trường, Tu Kiệt, Quang Khởi và Khúc Nam rất hợp ý nhau ngồi trên bàn ăn chỉ có bọn họ nói Lý Phát Minh lâu lâu mới đáp lại một câu còn Doãn Kì với Hiệu Tích thì im lặng tập trung ăn.
Ăn xong Khúc Nam lại kéo cả đội đi chơi, Doãn Kì và Hiệu Tích không đi theo, Doãn Kì đưa Hiệu Tích về nhà.
“Cậu ở nhà một mình không thấy chán à?” Doãn Kì bước vào.
Hiệu Tích cất sách lên bàn, “Tớ quen rồi.” còn cười nhẹ nhìn hắn.
Doãn Kì thấy được, đằng sau nụ cười đó, chứa rất nhiều nỗi buồn.
Doãn Kì đi đến gần chỗ cậu, đưa tay chạm má cậu, Hiệu Tích ngẩng đầu nhìn hắn, ý hỏi hắn muốn làm gì?
“Có chuyện gì cậu chưa nói với tôi sao?” Doãn Kì nghiêm túc hỏi cậu.
Hiệu Tích gật đầu, mắt bắt đầu đọng nước: “Lúc nhỏ ba cũ thường nhốt tớ một mình trong phòng, không cho ra ngoài...”
Doãn Kì im lặng, Hiệu Tích biết là hắn đợi nghe cậu nói tiếp.
“Lúc đó ba có dẫn người khác về nhà, không muốn để người ta thấy tớ nên mới nhốt tớ.”
Doãn Kì kéo tay cậu lại sô pha, cả hai cùng ngồi xuống: “Mẹ cậu đâu?”
“Mẹ đi làm..”
Lúc này Doãn Kì mới hiểu, hóa ra mẹ Hiệu Tích đã rất bận từ khi Hiệu Tích còn nhỏ.
“Ngoan, đừng khóc. Bây giờ cậu không một mình, cậu có tôi.” Doãn Kì đưa tay vuốt má cậu an ủi, lời nói cực kỳ chân thành Hiệu Tích cảm thấy được.
“Những chuyện không tốt trước đây xin hãy quên hết đi, bây giờ có tôi, mỗi ngày tôi đều làm cậu vui.”
Nước mắt Hiệu Tích lăn dài trên gò má, đầu cậu rất đau, vết thương cậu chôn vùi trong tâm trí cũng càng đau nhói.
“Có người nói thời gian là liều thuốc chữa trị tốt nhất, nhưng không ai nói với tớ rằng tác dụng của thuốc lại chậm đến vậy...”
Đây là một câu hỏi khó, hắn cũng không thể trả lời.
“Cậu nói xem... Là do không đúng thời điểm hay là do tớ không xứng đáng?”
Nhìn thấy Hiệu Tích nước mắt giàn giụa còn đang kích động, hắn đã không chần chừ mà ôm cậu vào lòng, nhỏ giọng an ủi.
“Cả hai đều không phải cho nên cậu bây giờ đừng suy nghĩ bậy bạ gì cả. Làm ơn, nghe tôi.”
Vì muốn bóng ma tâm lý không tiếp tục đeo đuổi Hiệu Tích nữa nên hắn sẽ làm tất cả, khiến Hiệu Tích vui vẻ như trước. Cuối cùng, Doãn Kì ngồi ở nhà Hiệu Tích tới chín giờ tối mới chịu về, hắn không biết sau này thế nào nhưng hiện tại hắn rất muốn bảo vệ, che chở người tên Hiệu Tích này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất