Chương 130
Lạc Tiệm Thanh đi tới vực sâu.
Trong khoảng thời gian sáu năm này y vẫn ở cạnh cây ngô đồng để chăm sóc cho Huyền Linh Tử, rất hiếm khi đi quá xa. May mà hiểm cảnh thứ chín trong Đoạn Tình Nhai cũng không có nhiều nguy hiểm, cả đoạn đường Lạc Tiệm Thanh chỉ gặp phải mấy con cự thú hắc ám Đại Thừa Kì, còn đa số là yêu thú dưới Độ Kiếp Kỳ, không tạo chút uy hiếp nào cho y.
Lý Tu Thần bị treo trên Khốn Tiên Tác như quả lắc đồng hồ đang đung đưa. Lúc đầu hắn còn có thể mắng chửi Lạc Tiệm Thanh, tuôn ra toàn từ ngữ thô tục, Lạc Tiệm Thanh rảnh thì tra tấn hắn một chút, không rảnh thì cầm kiếm chém miệng hắn. Về sau dù có hồi phục lại thì Lý Tu Thần cũng không dám mắng chửi lung tung nữa.
Gần đến vực sâu, liệt phong càng thêm rõ ràng.
Gió lạnh như những con dao găm sắc bén sượt qua mặt Lạc Tiệm Thanh, dù không thể làm y bị thương nhưng khí lạnh lại chạy dọc khắp người y.
Còn chưa đến vực sâu mà đã cảm nhận được áp lực khủng bố ở nơi đây.
Lý Tu Thần hình như cũng nhận ra mình đang đến một nơi cực kì hung hiểm, hắn la hét: “Ngươi muốn đi đâu? Ta không đi! Ta không đi đâu! Ngươi giết ta luôn đi, ngươi giết ta luôn đi!”
Lạc Tiệm Thanh lạnh lùng quát: “Câm mồm.”
Lý Tu Thần giãy dụa muốn trốn thoát, tuy hắn đã ở Hợp Thể kỳ, nhưng thân thể của hắn kém Lạc Tiệm Thanh rất nhiều. Những cơn gió này không thể uy hiếp đến tính mạng của hắn, nhưng lại xé toạc da thịt làm hắn đau đớn kêu gào.
“Ta xin ngươi hãy giết ta đi, Lạc Tiệm Thanh … Đại sư huynh, Đại sư huynh! Ta là sư đệ của ngươi mà, chúng ta đã từng là sư huynh đệ đồng môn, chẳng bằng ngươi đâm nát nguyên thần ta đi, ta dù có chết cũng không muốn phải chịu sự tra tấn như này đâu!”
Lạc Tiệm Thanh đang bận đi về phía trước, không hơi đâu để ý Lý Tu Thần.
Lý Tu Thần tiếp tục tru tréo: “Ngươi giết ta đi, ngươi để ta chết đi, ta muốn chết thật mà! Ngươi đâm thủng nguyên thần ta đi! Đại sư huynh, ngươi là Đại sư huynh của Thái Hoa Sơn ta, ta vẫn rất sùng kính ngươi, ngươi để ta chết đi!”
Cả đường Lý Tu Thần vẫn liên tục rít gào như thế, luôn ca ngợi Lạc Tiệm Thanh hết lời. Khi thì bảo Lạc Tiệm Thanh bị hãm hại, hắn chưa bao giờ tin là Lạc Tiệm Thanh phản bội Thái Hoa Sơn; khi thì lại bảo Hạo Tinh Tử giúp nhân sĩ chính đạo và Yêu tộc là do ghen ghét, bọn họ ghen tị Lạc Tiệm Thanh còn trẻ mà đã có tu vi như thế, tất cả bọn họ đều vô sỉ hạ lưu.
Mãi lúc sắp đến vực sâu thì trận gió đó đã biến thành mỗi canh giờ một lần, khiến Lý Tu Thần không còn miếng da nguyên vẹn nào.
Đến bây giờ, hắn đã hóa điên, miệng cứ lầu bà lầu bầu, không biết là đang chửi Hạo Tinh Tử hay Lạc Tiệm Thanh, Lạc Tiệm Thanh hơi suy tư, nghĩ chắc là đang chửi mình.
Lúc trước Lý Tu Thân nói hắn có cách sống lại, nhưng nếu nguyên thần bị nát thì hắn chắc chắn sẽ chết, không còn cách sống lại. Lạc Tiệm Thanh sao mà tin hắn được? Chiếu theo nhân phẩm của Lý Tu Thần, hẳn là hắn rất sợ chết, làm sao mà có thể chủ động muốn chết cho được?
Lạc Tiệm Thanh sẽ không giết hắn, dù có là giết được hay không thì giờ phút này là không thể giết.
Dìu Huyền Linh Tử, Lạc Tiệm Thanh nhanh chóng đến rìa vực sâu. Đến nơi đây, bản năng của y cảm nhận được sự nguy hiểm, y càng thêm cẩn thận hơn. Nhưng khi y sắp vượt qua một hồ nước lại chợt nghe thấy tiếng xé gió sau lưng mình.
Lạc Tiệm Thanh nhanh chóng nấp vào một đảo nhỏ bên hồ, nhưng mọi thứ đã quá muộn, đối phương đã phát hiện ra y.
“Là ngươi!” giọng nói kinh ngạc của Độc Tuyệt Thiên Lão vang lên.
Ở hiểm cảnh thứ chín trong Đoạn Tình Nhai là bóng tối vô tận, không rõ có phải là vì nguyên thần đã biến dị hay không mà linh thức của Lạc Tiệm Thanh khi đến nơi đây còn mạnh hơn cả tu sĩ Đại Thừa Kỳ, y có thể nhìn được trong phạm vi trăm mét ở nơi bóng đêm dày đặc này.
Lạc Tiệm Thanh không ngờ được, mình lại xui xẻo đến thế, lúc này y đang đứng ngay cạnh lối vào hiểm cảnh thứ chín!
Độc Tuyệt Thiên lão không sớm không muộn lại chọn đúng lúc này để tiến vào hiểm cảnh thứ chín, ngay lúc Lạc Tiệm Thanh đến, lão cũng vừa lúc vào! Mà linh thức của lão cũng có phạm vi hơn trăm dặm, có thể nhận ra được hành tung của Lạc Tiệm Thanh!
Trong đầu Lạc Tiệm Thanh nhanh chóng hiện lên vô số cách bỏ chạy, ai ngờ vào lúc này, Lý Tu Thần lại nghe thấy tiếng của Độc Tuyệt Thiên Lão, kích động la lến: “Ai đó? Ngươi đến cứu ta sao? Mau đến đây cứu ta, ta ở đây, mau tới đây …Á!”
Lạc Tiệm Thanh đã cắt miệng Lý Tu Thần quá nhiều lần, nhưng Độc Tuyệt Thiên Lão đã kịp tỉnh táo lại, nhanh chóng bay về phía Lạc Tiệm Thanh.
Linh áp cuồn cuộc như núi sập ập đến, ép vai Lạc Tiệm Thanh trùng xuống ba tấc, cơ thể trầm xuống. Lạc Tiệm Thanh cắn răng nâng Sương Phù kiếm lên, dùng thân kiếm cản uy áp của Độc Tuyệt Thiên Lão lại, bất chấp mọi thứ, y ôm Huyền Linh Tử, nắm Khốn Tiên Tác, quay người bay về phía vực sâu.
Độc Tuyệt Thiên Lão tức giận nói: “Trốn đi đâu!”
Lý Tu Thần mừng muốn chết, nhưng mà miệng lại bị Lạc Tiệm Thanh chém nát, không thể nói được nên chỉ có thể kích động ú ớ.
Ngay lúc ấy, một giọng nói kinh hãi vang lên bên cạnh Độc Tuyệt Thiên Lão: “Ngươi là đệ tử họ Lý ở Thái Hoa Sơn kia ư, đại ca của ta đâu? Đại ca của ta đâu rồi?! Có phải đại ca của ta đã …. Chết? A a a, ta phải giết ngươi!!!”
Lạc Tiệm Thanh còn chưa kịp phản ứng lại, một trường côn to lớn đã lao tới từ phía sau y. Lạc Tiệm Thanh quay người muốn lấy tay đỡ một gậy này, dù sao côn này cũng chỉ có uy lực của Đại Thừa sơ kì, bằng sức y cũng dễ dàng đối phó, nhưng mà Lạc Tiệm Thanh lại không nghĩ tới côn này lại lướt qua tay y, đập vào đỉnh đầu Lý Tu Thần.
Lạc Tiệm Thanh trợn mắt, chỉ nghe “rắc” một cái, đầu Lý Tu Thần nứt ra. Máu tươi phun tung tóe, hai con mắt mù của Lý Tu Thần trợn trừng, côn này đánh nát thức hải và nguyên thần của hắn, đến lúc chết rồi hắn cũng không thể ngờ rằng mình sẽ chết như thế, tiếp đó thì ngừng thở.
Mọi thứ xảy đến quá nhanh, Lạc Tiệm Thanh nhanh chóng vứt Khốn Tiên Tác đi, kệ cho Lý Tu Thần rơi xuống hồ, bị đám cá ăn thịt xâu xé.
Tu sĩ đánh chết Lý Tu Thần gào thét: “Đại ca ta đã chết thật rồi sao!”
Lạc Tiệm Thanh thấy khinh thường, nhưng không nói câu nào. Y đã đoán được tu sĩ này khả năng là có quan hệ với người Đại Thừa hậu kỳ đại viên mãn mình đã giết, nhưng kẻ đó đã chết rồi, bây giờ giết Lý Tu Thần còn để làm cái gì? Lại để cho Lý Tu Thần chết một cách nhẹ bẫng như thế.
Lần đầu tiên Lạc Tiệm Thanh cảm thấy mình không nên suy nghĩ quá nhiều, mãi không đi giết Lý Tu Thần. Tuy rằng y biết rõ chín phần mười là Lý Tu Thần không chết được, lại còn có cách thoát. Nhưng giờ Lý Tu Thần chết nhẹ nhàng như thế y lại thấy tiếc, sớm biết vậy cứ tự tay tra tấn Lý Tu Thần đến chết trước.
Nhưng những suy nghĩ này giờ chỉ là thừa thãi, Lạc Tiệm Thanh ôm lấy Huyền Linh Tử chạy tiếp.
Càng đến gần vực sâu trận gió càng mạnh hơn, thậm chí Lạc Tiệm Thanh đã cảm nhận được đây không phải cơn gió bình thường.
Trận gió này là uy áp ngưng tụ ra, lấy linh lực làm gió, tạo thành cơn cuồng phong thổi quét khắp nơi. Trận gió mạnh mẽ cuốn đến đâu là phá nát đến đó, như trận gió mười năm một lần trên Phong Thần hải ở Cực Bắc Chi Địa, vào thời điểm đó ngay cả Huyền Linh Tử cũng không dám tự tiện tiến vào.
Phong Thần hải ấy là ba vạn năm trước, khi gần trăm vị Hóa Thần kỳ đại năng ngã xuống, lấy máu làm biển, lấy linh lực làm gió, trở thành một hiểm địa.
Ngoại trừ Phong Thần hải, hồi trước Lạc Tiệm Thanh cũng gặp một trận gió ở Lưu Diễm Cốc. Trận gió đó hình thành từ linh lực của một Yêu tôn Địa giai hệ gió, nhưng kém xa trận gió ở Phong Thần hải và ở vực sâu. Năm ấy Lạc Tiệm Thanh và Mặc Thu mới Kim Đan kỳ, vẫn an toàn thoát khỏi nó.
Đằng sau, Độc Tuyệt Thiên Lão đã theo sát nút.
Nhân tu Đại thừa sơ kì xa lạ đó đã bị Lạc Tiệm Thanh và Độc Tuyệt Thiên lão bỏ xa, không nhìn thấy bóng dáng đâu nữa. Lạc Tiệm Thanh dù có nhanh hơn nữa, thiên phú có yêu nghiệt đến mấy, chênh lệch của hai đại cảnh giới làm y không có khả năng nhanh hơn Độc Tuyệt Thiên lão.
Đại Thừa kỳ và Hóa Thần kỳ, cách biệt một trời.
Trước khi Huyền Linh Tử tấn giai lên Hóa Thừa kỳ, Nhân tộc và Yêu tộc vẫn giằng co, thậm chí Yêu tộc còn chiếm thượng phong. Nhưng khi Huyền Linh Tử tấn giai lên Hóa Thần kì, Yêu tộc chỉ có thể ký khế ước hòa bình, hai tộc duy trì hòa bình một trăm năm.
Lạc Tiệm Thanh có thể đánh chết tu sĩ Đại thừa Hậu kì, nhưng y không thể đấu với Độc Tuyệt Thiên Lão, huống chi lại còn là Độc Tuyệt Thiên lão có khả năng đã đột phá đến Hóa Thần trung kì.
Từng giọt mồ hôi chảy ròng trên trán, trận gió trước mặt ngày càng mạnh hơn, Yêu tôn phía sau càng ngày càng gần. Khi cách vực sâu tầm mười dặm, Lạc Tiệm Thanh cảm thấy mình đã bị biển gió dày đặc vây kín, bốn phương tám hướng đều là gió, không thể chống chịu được.
Giờ, Độc Tuyệt Thiên Lão đã đuổi đến.
Độc Tuyệt Thiên Lão giơ tay lên, yêu lực cuồn cuộn tụ thành một ngọn núi lớn chặn trước mặt Lạc Tiệm Thanh. Uy áp đáng sợ từ ngọn núi trào ra ập vào Lạc Tiệm Thanh, khiến y phải lùi ba bước, càng thêm ôm chặt người trong lòng.
Lạc Tiệm Thanh chậm rãi quay đầu lại nhìn Độc Tuyệt Thiên lão.
Gió ở vực sâu có mạnh đến thế nào, giờ đây cũng chỉ bình tĩnh thổi, cũng không phải cảnh tượng cuồng bạo mười năm có một. Trận gió như vậy Lạc Tiệm Thanh có thể ứng phó, đối thủ của y chỉ là vị Yêu tôn sâu không lường được trước mặt này.
Độc Tuyệt Thiên lão chống Long Đầu trượng, đi tới trước mặt Lạc Tiệm Thanh. Lão nhìn tu sĩ tuấn mĩ thanh y đầy quật cường đằng xa, tầm mắt đảo qua Huyền Linh Tử đang hôn mê trong ngực y, đồng tử Độc Tuyệt Thiên Lão co lại, mắt hiện lên sự vui mừng, nhưng lại nhanh chóng đề phòng lại.
Lão lạnh lẽo hỏi: “Những người đã từng đến, là ngươi giết sao.”
Lạc Tiệm Thanh nắm chặt Sương Phù kiếm, không nói một lời.
Độc Tuyệt Thiên lão lạnh lùng nói: “Quả nhiên là ngươi giết.”
Mới liếc mắt thôi Độc Tuyệt Thiên lão đã nhìn ra, hiện tại Lạc Tiệm Thanh mới chỉ đến Độ Kiếp hậu kỳ đại viên mãn, nhưng mà những yêu tôn và nhân tu tiến vào hiểm cảnh thứ chín đã có ba người tu vi Đại Thừa hậu kỳ Đại viên mãn!
Nếu Lạc Tiệm Thanh giết những kẻ này, vậy …
Kẻ này quả đúng là yêu vật!
Tuyệt không thể giữ!
Độc Tuyệt Thiên lão nâng Long Đầu trượng lên, dẫn từng tia sét bạc xuống. Trên bầu trời đen kịt của hiểm cảnh thứ chín, sấm chớp như rắn bạc quay cuồng trong đêm tối, phát ra tiếng đì đùng. Độc Tuyệt Thiên lão chỉ tay, sấm sét vằn vện trên không trung bổ xuống, kèm theo nhưng tia chớp nhỏ lao tới Lạc Tiệm Thanh.
Lạc Tiệm Thanh cảm thấy một tia khí tức trí mạng, nhưng y vẫn không hoảng loạn. Y lập tức lấy Minh Quang Thanh Ngọc châu ra, nguyên thần Thanh Liên vừa bay ra khỏi đan điền cũng truyền linh lực vào trong, tay còn lại thì điểm lên Sương Phù kiếm. Mỗi cái chạm là một đóa sen xanh nở rộ, Minh Quang Thanh Ngọc châu tỏa ra hào quang vạn trượng, ép đóa Thanh Liên thứ tám ra.
Lạc Tiệm Thanh khẽ quát, cầm kiếm bổ về phía trước.
Kiếm ảnh khổng lồ va vào sấm sét khủng bố, ầm ầm nổ vang, nghiền áp trận gió đang bao quanh. Phút chốc, xung quanh không còn một bóng gió.
Sắc mặt Độc Tuyệt Thiên lão trắng bệch, lùi về sau ba bước, Lạc Tiệm Thanh hộc máu, lùi về sau mười bước mới ổn định lại được.
Mới chiêu đầu tiên, hai bên đã xuất sát chiêu,
Lạc Tiệm Thanh cảm giác xương cổ tay của mình đã bị lực lượng của Độc Tuyệt Thiên lão bẻ trật, y trực tiếp vặn xương về đúng chỗ, một tay cầm Minh Quang Thanh Ngọc châu, vận chuyển linh lực cho mình, tay còn lại nắm chắc Sương Phù kiếm, từng đóa sen xanh nở rộ trên thân kiếm.
Lôi kinh điện tán, tuyết tiên sương phù!
Sương Phù kiếm có thể dẫn sấm sét trên chín tầng trời, Lạc Tiệm Thanh dùng kiếm dẫn sấm sét, sau đó vận chuyển “Cửu Liên đoạt thiên lục”, hai khí tức trái ngược nhau cùng xuất hiện trên thân kiếm, va vào nhau, đối phó với tòa núi khổng lồ của Độc Tuyệt Thiên lão.
Ầm! Ầm! Ầm!
Mỗi một chiêu thức đều ầm vang nghiêng trời, nghiền vô số trận gió thành hư không.
Khi Lạc Tiệm Thanh đâm vỡ tòa núi khổng lồ đó, Độc Tuyệt Thiên Lão rốt cục hộc máu, lùi về sau mười bước, mà hai tay Lạc Tiệm Thanh cũng đầy máu, chuôi kiếm bị máu tươi nhuốm đỏ. Tay y đã sớm rách toác trong những lần va chạm, cổ tay run đến độ suýt không cầm nổi kiếm, linh lực trong cơ thể cũng gần khô kiệt, xương đã gãy vài cái, máu hộc ra đã thấm ướt thanh sam.
Rõ là một bên thảm đến như vậy, mà bên kia mới chỉ hộc một ngụm máu, nhưng Độc Tuyệt Thiên lão lại kinh hãi trợn trừng mắt, cả kinh nói: “Tại sao thực lực của ngươi lại mạnh đến vậy!”
Đúng, dù Lạc Tiệm Thanh đã sớm rơi vào thế hạ phong, thậm chí đã sắp bị Độc Tuyệt Thiên Lão đánh bại, nhưng chỉ với tu vi Độ Kiếp hậu kì đại viên mãn của y mà có thể ép Độc Tuyệt Thiên lão đến mức này, đã đủ để chứng tỏ sự nghịch thiên của y.
Sát khí trong mắt Độc Tuyệt Thiên Lão ngày càng đậm.
Không thể giữ!
Độc Tuyệt Thiên lão rít gào, đột nhiên đấm lên trời cao.
Ầm ầm ầm!
Bầu trời như đang rơi xuống, uy áp đáng sợ đó làm Lạc Tiệm Thanh không thể không cúi đầu, nhưng ngay sau đó, y cắn chặt răng, mặc cho máu tươi tràn khỏi miệng, cũng cố gắng ngẩng đầu lên.
Bầu trời quả thật đang rơi xuống, trời cao hình thành từ yêu lực đang áp lên đầu Lạc Tiệm Thanh, ép xương cốt y kêu răng rắc như sắp bị nghiền nát.
Lạc Tiệm Thanh tròng mắt đỏ quạch, quát to giơ Minh Quang Thanh Ngọc châu lên, lấy nguyên thần Thanh Liên làm cơ sở, truyền tất cả linh lực trong người mình vào. Ngay sau đó, Minh Quang Thanh Ngọc châu tỏa ra ánh sáng chói mắt, linh lực bạt ngàn như biển rộng ồ ạt tràn ra khỏi hạt châu nho nhỏ này, hình thành một đại dương khổng lồ đối đầu với trời cao.
Trời cao sập xuống, đại dương dâng lên!
Lạc Tiệm Thanh không ngừng hộc máu, nhưng y không hề bỏ cuộc, cố gắng truyền linh lực sắp bị ép cạn vào trong Minh Quang Thanh Ngọc châu, chống đỡ khoảng trời này. Nhưng mà, “rắc” một tiếng, Lạc Tiệm Thanh hộc ra một ngụm máu lớn, đại dương cũng ập xuống.
Trời cao sụp xuống rất nhanh, khi khoảng trời đó sắp ập xuống người Lạc Tiệm Thanh thì bỗng có một bàn tay ấm áp áp vào lưng y. Lạc Tiệm Thanh cứng người, cảm nhận linh lực hùng hồn truyền vào người từ nơi tiếp xúc, nhanh chóng đổ đầy linh lực vào Minh Quang Thanh Ngọc châu.
Đại dương dâng cao chống cả bầu trời.
Sau tiếng nổ, Lạc Tiệm Thanh đờ người, không dám quay đầu, chỉ nghe bên tai vang lên thanh âm dịu dàng khàn khàn.
Như đã lâu chưa nói chuyện, giọng nói của người này trầm khàn, mỗi một câu chữ đều vô cùng nhẹ nhàng và dễ chịu, hắn nghiêm túc nói: “Tiệm Thanh, đừng sợ… vi sư ở đây.”
Trong khoảng thời gian sáu năm này y vẫn ở cạnh cây ngô đồng để chăm sóc cho Huyền Linh Tử, rất hiếm khi đi quá xa. May mà hiểm cảnh thứ chín trong Đoạn Tình Nhai cũng không có nhiều nguy hiểm, cả đoạn đường Lạc Tiệm Thanh chỉ gặp phải mấy con cự thú hắc ám Đại Thừa Kì, còn đa số là yêu thú dưới Độ Kiếp Kỳ, không tạo chút uy hiếp nào cho y.
Lý Tu Thần bị treo trên Khốn Tiên Tác như quả lắc đồng hồ đang đung đưa. Lúc đầu hắn còn có thể mắng chửi Lạc Tiệm Thanh, tuôn ra toàn từ ngữ thô tục, Lạc Tiệm Thanh rảnh thì tra tấn hắn một chút, không rảnh thì cầm kiếm chém miệng hắn. Về sau dù có hồi phục lại thì Lý Tu Thần cũng không dám mắng chửi lung tung nữa.
Gần đến vực sâu, liệt phong càng thêm rõ ràng.
Gió lạnh như những con dao găm sắc bén sượt qua mặt Lạc Tiệm Thanh, dù không thể làm y bị thương nhưng khí lạnh lại chạy dọc khắp người y.
Còn chưa đến vực sâu mà đã cảm nhận được áp lực khủng bố ở nơi đây.
Lý Tu Thần hình như cũng nhận ra mình đang đến một nơi cực kì hung hiểm, hắn la hét: “Ngươi muốn đi đâu? Ta không đi! Ta không đi đâu! Ngươi giết ta luôn đi, ngươi giết ta luôn đi!”
Lạc Tiệm Thanh lạnh lùng quát: “Câm mồm.”
Lý Tu Thần giãy dụa muốn trốn thoát, tuy hắn đã ở Hợp Thể kỳ, nhưng thân thể của hắn kém Lạc Tiệm Thanh rất nhiều. Những cơn gió này không thể uy hiếp đến tính mạng của hắn, nhưng lại xé toạc da thịt làm hắn đau đớn kêu gào.
“Ta xin ngươi hãy giết ta đi, Lạc Tiệm Thanh … Đại sư huynh, Đại sư huynh! Ta là sư đệ của ngươi mà, chúng ta đã từng là sư huynh đệ đồng môn, chẳng bằng ngươi đâm nát nguyên thần ta đi, ta dù có chết cũng không muốn phải chịu sự tra tấn như này đâu!”
Lạc Tiệm Thanh đang bận đi về phía trước, không hơi đâu để ý Lý Tu Thần.
Lý Tu Thần tiếp tục tru tréo: “Ngươi giết ta đi, ngươi để ta chết đi, ta muốn chết thật mà! Ngươi đâm thủng nguyên thần ta đi! Đại sư huynh, ngươi là Đại sư huynh của Thái Hoa Sơn ta, ta vẫn rất sùng kính ngươi, ngươi để ta chết đi!”
Cả đường Lý Tu Thần vẫn liên tục rít gào như thế, luôn ca ngợi Lạc Tiệm Thanh hết lời. Khi thì bảo Lạc Tiệm Thanh bị hãm hại, hắn chưa bao giờ tin là Lạc Tiệm Thanh phản bội Thái Hoa Sơn; khi thì lại bảo Hạo Tinh Tử giúp nhân sĩ chính đạo và Yêu tộc là do ghen ghét, bọn họ ghen tị Lạc Tiệm Thanh còn trẻ mà đã có tu vi như thế, tất cả bọn họ đều vô sỉ hạ lưu.
Mãi lúc sắp đến vực sâu thì trận gió đó đã biến thành mỗi canh giờ một lần, khiến Lý Tu Thần không còn miếng da nguyên vẹn nào.
Đến bây giờ, hắn đã hóa điên, miệng cứ lầu bà lầu bầu, không biết là đang chửi Hạo Tinh Tử hay Lạc Tiệm Thanh, Lạc Tiệm Thanh hơi suy tư, nghĩ chắc là đang chửi mình.
Lúc trước Lý Tu Thân nói hắn có cách sống lại, nhưng nếu nguyên thần bị nát thì hắn chắc chắn sẽ chết, không còn cách sống lại. Lạc Tiệm Thanh sao mà tin hắn được? Chiếu theo nhân phẩm của Lý Tu Thần, hẳn là hắn rất sợ chết, làm sao mà có thể chủ động muốn chết cho được?
Lạc Tiệm Thanh sẽ không giết hắn, dù có là giết được hay không thì giờ phút này là không thể giết.
Dìu Huyền Linh Tử, Lạc Tiệm Thanh nhanh chóng đến rìa vực sâu. Đến nơi đây, bản năng của y cảm nhận được sự nguy hiểm, y càng thêm cẩn thận hơn. Nhưng khi y sắp vượt qua một hồ nước lại chợt nghe thấy tiếng xé gió sau lưng mình.
Lạc Tiệm Thanh nhanh chóng nấp vào một đảo nhỏ bên hồ, nhưng mọi thứ đã quá muộn, đối phương đã phát hiện ra y.
“Là ngươi!” giọng nói kinh ngạc của Độc Tuyệt Thiên Lão vang lên.
Ở hiểm cảnh thứ chín trong Đoạn Tình Nhai là bóng tối vô tận, không rõ có phải là vì nguyên thần đã biến dị hay không mà linh thức của Lạc Tiệm Thanh khi đến nơi đây còn mạnh hơn cả tu sĩ Đại Thừa Kỳ, y có thể nhìn được trong phạm vi trăm mét ở nơi bóng đêm dày đặc này.
Lạc Tiệm Thanh không ngờ được, mình lại xui xẻo đến thế, lúc này y đang đứng ngay cạnh lối vào hiểm cảnh thứ chín!
Độc Tuyệt Thiên lão không sớm không muộn lại chọn đúng lúc này để tiến vào hiểm cảnh thứ chín, ngay lúc Lạc Tiệm Thanh đến, lão cũng vừa lúc vào! Mà linh thức của lão cũng có phạm vi hơn trăm dặm, có thể nhận ra được hành tung của Lạc Tiệm Thanh!
Trong đầu Lạc Tiệm Thanh nhanh chóng hiện lên vô số cách bỏ chạy, ai ngờ vào lúc này, Lý Tu Thần lại nghe thấy tiếng của Độc Tuyệt Thiên Lão, kích động la lến: “Ai đó? Ngươi đến cứu ta sao? Mau đến đây cứu ta, ta ở đây, mau tới đây …Á!”
Lạc Tiệm Thanh đã cắt miệng Lý Tu Thần quá nhiều lần, nhưng Độc Tuyệt Thiên Lão đã kịp tỉnh táo lại, nhanh chóng bay về phía Lạc Tiệm Thanh.
Linh áp cuồn cuộc như núi sập ập đến, ép vai Lạc Tiệm Thanh trùng xuống ba tấc, cơ thể trầm xuống. Lạc Tiệm Thanh cắn răng nâng Sương Phù kiếm lên, dùng thân kiếm cản uy áp của Độc Tuyệt Thiên Lão lại, bất chấp mọi thứ, y ôm Huyền Linh Tử, nắm Khốn Tiên Tác, quay người bay về phía vực sâu.
Độc Tuyệt Thiên Lão tức giận nói: “Trốn đi đâu!”
Lý Tu Thần mừng muốn chết, nhưng mà miệng lại bị Lạc Tiệm Thanh chém nát, không thể nói được nên chỉ có thể kích động ú ớ.
Ngay lúc ấy, một giọng nói kinh hãi vang lên bên cạnh Độc Tuyệt Thiên Lão: “Ngươi là đệ tử họ Lý ở Thái Hoa Sơn kia ư, đại ca của ta đâu? Đại ca của ta đâu rồi?! Có phải đại ca của ta đã …. Chết? A a a, ta phải giết ngươi!!!”
Lạc Tiệm Thanh còn chưa kịp phản ứng lại, một trường côn to lớn đã lao tới từ phía sau y. Lạc Tiệm Thanh quay người muốn lấy tay đỡ một gậy này, dù sao côn này cũng chỉ có uy lực của Đại Thừa sơ kì, bằng sức y cũng dễ dàng đối phó, nhưng mà Lạc Tiệm Thanh lại không nghĩ tới côn này lại lướt qua tay y, đập vào đỉnh đầu Lý Tu Thần.
Lạc Tiệm Thanh trợn mắt, chỉ nghe “rắc” một cái, đầu Lý Tu Thần nứt ra. Máu tươi phun tung tóe, hai con mắt mù của Lý Tu Thần trợn trừng, côn này đánh nát thức hải và nguyên thần của hắn, đến lúc chết rồi hắn cũng không thể ngờ rằng mình sẽ chết như thế, tiếp đó thì ngừng thở.
Mọi thứ xảy đến quá nhanh, Lạc Tiệm Thanh nhanh chóng vứt Khốn Tiên Tác đi, kệ cho Lý Tu Thần rơi xuống hồ, bị đám cá ăn thịt xâu xé.
Tu sĩ đánh chết Lý Tu Thần gào thét: “Đại ca ta đã chết thật rồi sao!”
Lạc Tiệm Thanh thấy khinh thường, nhưng không nói câu nào. Y đã đoán được tu sĩ này khả năng là có quan hệ với người Đại Thừa hậu kỳ đại viên mãn mình đã giết, nhưng kẻ đó đã chết rồi, bây giờ giết Lý Tu Thần còn để làm cái gì? Lại để cho Lý Tu Thần chết một cách nhẹ bẫng như thế.
Lần đầu tiên Lạc Tiệm Thanh cảm thấy mình không nên suy nghĩ quá nhiều, mãi không đi giết Lý Tu Thần. Tuy rằng y biết rõ chín phần mười là Lý Tu Thần không chết được, lại còn có cách thoát. Nhưng giờ Lý Tu Thần chết nhẹ nhàng như thế y lại thấy tiếc, sớm biết vậy cứ tự tay tra tấn Lý Tu Thần đến chết trước.
Nhưng những suy nghĩ này giờ chỉ là thừa thãi, Lạc Tiệm Thanh ôm lấy Huyền Linh Tử chạy tiếp.
Càng đến gần vực sâu trận gió càng mạnh hơn, thậm chí Lạc Tiệm Thanh đã cảm nhận được đây không phải cơn gió bình thường.
Trận gió này là uy áp ngưng tụ ra, lấy linh lực làm gió, tạo thành cơn cuồng phong thổi quét khắp nơi. Trận gió mạnh mẽ cuốn đến đâu là phá nát đến đó, như trận gió mười năm một lần trên Phong Thần hải ở Cực Bắc Chi Địa, vào thời điểm đó ngay cả Huyền Linh Tử cũng không dám tự tiện tiến vào.
Phong Thần hải ấy là ba vạn năm trước, khi gần trăm vị Hóa Thần kỳ đại năng ngã xuống, lấy máu làm biển, lấy linh lực làm gió, trở thành một hiểm địa.
Ngoại trừ Phong Thần hải, hồi trước Lạc Tiệm Thanh cũng gặp một trận gió ở Lưu Diễm Cốc. Trận gió đó hình thành từ linh lực của một Yêu tôn Địa giai hệ gió, nhưng kém xa trận gió ở Phong Thần hải và ở vực sâu. Năm ấy Lạc Tiệm Thanh và Mặc Thu mới Kim Đan kỳ, vẫn an toàn thoát khỏi nó.
Đằng sau, Độc Tuyệt Thiên Lão đã theo sát nút.
Nhân tu Đại thừa sơ kì xa lạ đó đã bị Lạc Tiệm Thanh và Độc Tuyệt Thiên lão bỏ xa, không nhìn thấy bóng dáng đâu nữa. Lạc Tiệm Thanh dù có nhanh hơn nữa, thiên phú có yêu nghiệt đến mấy, chênh lệch của hai đại cảnh giới làm y không có khả năng nhanh hơn Độc Tuyệt Thiên lão.
Đại Thừa kỳ và Hóa Thần kỳ, cách biệt một trời.
Trước khi Huyền Linh Tử tấn giai lên Hóa Thừa kỳ, Nhân tộc và Yêu tộc vẫn giằng co, thậm chí Yêu tộc còn chiếm thượng phong. Nhưng khi Huyền Linh Tử tấn giai lên Hóa Thần kì, Yêu tộc chỉ có thể ký khế ước hòa bình, hai tộc duy trì hòa bình một trăm năm.
Lạc Tiệm Thanh có thể đánh chết tu sĩ Đại thừa Hậu kì, nhưng y không thể đấu với Độc Tuyệt Thiên Lão, huống chi lại còn là Độc Tuyệt Thiên lão có khả năng đã đột phá đến Hóa Thần trung kì.
Từng giọt mồ hôi chảy ròng trên trán, trận gió trước mặt ngày càng mạnh hơn, Yêu tôn phía sau càng ngày càng gần. Khi cách vực sâu tầm mười dặm, Lạc Tiệm Thanh cảm thấy mình đã bị biển gió dày đặc vây kín, bốn phương tám hướng đều là gió, không thể chống chịu được.
Giờ, Độc Tuyệt Thiên Lão đã đuổi đến.
Độc Tuyệt Thiên Lão giơ tay lên, yêu lực cuồn cuộn tụ thành một ngọn núi lớn chặn trước mặt Lạc Tiệm Thanh. Uy áp đáng sợ từ ngọn núi trào ra ập vào Lạc Tiệm Thanh, khiến y phải lùi ba bước, càng thêm ôm chặt người trong lòng.
Lạc Tiệm Thanh chậm rãi quay đầu lại nhìn Độc Tuyệt Thiên lão.
Gió ở vực sâu có mạnh đến thế nào, giờ đây cũng chỉ bình tĩnh thổi, cũng không phải cảnh tượng cuồng bạo mười năm có một. Trận gió như vậy Lạc Tiệm Thanh có thể ứng phó, đối thủ của y chỉ là vị Yêu tôn sâu không lường được trước mặt này.
Độc Tuyệt Thiên lão chống Long Đầu trượng, đi tới trước mặt Lạc Tiệm Thanh. Lão nhìn tu sĩ tuấn mĩ thanh y đầy quật cường đằng xa, tầm mắt đảo qua Huyền Linh Tử đang hôn mê trong ngực y, đồng tử Độc Tuyệt Thiên Lão co lại, mắt hiện lên sự vui mừng, nhưng lại nhanh chóng đề phòng lại.
Lão lạnh lẽo hỏi: “Những người đã từng đến, là ngươi giết sao.”
Lạc Tiệm Thanh nắm chặt Sương Phù kiếm, không nói một lời.
Độc Tuyệt Thiên lão lạnh lùng nói: “Quả nhiên là ngươi giết.”
Mới liếc mắt thôi Độc Tuyệt Thiên lão đã nhìn ra, hiện tại Lạc Tiệm Thanh mới chỉ đến Độ Kiếp hậu kỳ đại viên mãn, nhưng mà những yêu tôn và nhân tu tiến vào hiểm cảnh thứ chín đã có ba người tu vi Đại Thừa hậu kỳ Đại viên mãn!
Nếu Lạc Tiệm Thanh giết những kẻ này, vậy …
Kẻ này quả đúng là yêu vật!
Tuyệt không thể giữ!
Độc Tuyệt Thiên lão nâng Long Đầu trượng lên, dẫn từng tia sét bạc xuống. Trên bầu trời đen kịt của hiểm cảnh thứ chín, sấm chớp như rắn bạc quay cuồng trong đêm tối, phát ra tiếng đì đùng. Độc Tuyệt Thiên lão chỉ tay, sấm sét vằn vện trên không trung bổ xuống, kèm theo nhưng tia chớp nhỏ lao tới Lạc Tiệm Thanh.
Lạc Tiệm Thanh cảm thấy một tia khí tức trí mạng, nhưng y vẫn không hoảng loạn. Y lập tức lấy Minh Quang Thanh Ngọc châu ra, nguyên thần Thanh Liên vừa bay ra khỏi đan điền cũng truyền linh lực vào trong, tay còn lại thì điểm lên Sương Phù kiếm. Mỗi cái chạm là một đóa sen xanh nở rộ, Minh Quang Thanh Ngọc châu tỏa ra hào quang vạn trượng, ép đóa Thanh Liên thứ tám ra.
Lạc Tiệm Thanh khẽ quát, cầm kiếm bổ về phía trước.
Kiếm ảnh khổng lồ va vào sấm sét khủng bố, ầm ầm nổ vang, nghiền áp trận gió đang bao quanh. Phút chốc, xung quanh không còn một bóng gió.
Sắc mặt Độc Tuyệt Thiên lão trắng bệch, lùi về sau ba bước, Lạc Tiệm Thanh hộc máu, lùi về sau mười bước mới ổn định lại được.
Mới chiêu đầu tiên, hai bên đã xuất sát chiêu,
Lạc Tiệm Thanh cảm giác xương cổ tay của mình đã bị lực lượng của Độc Tuyệt Thiên lão bẻ trật, y trực tiếp vặn xương về đúng chỗ, một tay cầm Minh Quang Thanh Ngọc châu, vận chuyển linh lực cho mình, tay còn lại nắm chắc Sương Phù kiếm, từng đóa sen xanh nở rộ trên thân kiếm.
Lôi kinh điện tán, tuyết tiên sương phù!
Sương Phù kiếm có thể dẫn sấm sét trên chín tầng trời, Lạc Tiệm Thanh dùng kiếm dẫn sấm sét, sau đó vận chuyển “Cửu Liên đoạt thiên lục”, hai khí tức trái ngược nhau cùng xuất hiện trên thân kiếm, va vào nhau, đối phó với tòa núi khổng lồ của Độc Tuyệt Thiên lão.
Ầm! Ầm! Ầm!
Mỗi một chiêu thức đều ầm vang nghiêng trời, nghiền vô số trận gió thành hư không.
Khi Lạc Tiệm Thanh đâm vỡ tòa núi khổng lồ đó, Độc Tuyệt Thiên Lão rốt cục hộc máu, lùi về sau mười bước, mà hai tay Lạc Tiệm Thanh cũng đầy máu, chuôi kiếm bị máu tươi nhuốm đỏ. Tay y đã sớm rách toác trong những lần va chạm, cổ tay run đến độ suýt không cầm nổi kiếm, linh lực trong cơ thể cũng gần khô kiệt, xương đã gãy vài cái, máu hộc ra đã thấm ướt thanh sam.
Rõ là một bên thảm đến như vậy, mà bên kia mới chỉ hộc một ngụm máu, nhưng Độc Tuyệt Thiên lão lại kinh hãi trợn trừng mắt, cả kinh nói: “Tại sao thực lực của ngươi lại mạnh đến vậy!”
Đúng, dù Lạc Tiệm Thanh đã sớm rơi vào thế hạ phong, thậm chí đã sắp bị Độc Tuyệt Thiên Lão đánh bại, nhưng chỉ với tu vi Độ Kiếp hậu kì đại viên mãn của y mà có thể ép Độc Tuyệt Thiên lão đến mức này, đã đủ để chứng tỏ sự nghịch thiên của y.
Sát khí trong mắt Độc Tuyệt Thiên Lão ngày càng đậm.
Không thể giữ!
Độc Tuyệt Thiên lão rít gào, đột nhiên đấm lên trời cao.
Ầm ầm ầm!
Bầu trời như đang rơi xuống, uy áp đáng sợ đó làm Lạc Tiệm Thanh không thể không cúi đầu, nhưng ngay sau đó, y cắn chặt răng, mặc cho máu tươi tràn khỏi miệng, cũng cố gắng ngẩng đầu lên.
Bầu trời quả thật đang rơi xuống, trời cao hình thành từ yêu lực đang áp lên đầu Lạc Tiệm Thanh, ép xương cốt y kêu răng rắc như sắp bị nghiền nát.
Lạc Tiệm Thanh tròng mắt đỏ quạch, quát to giơ Minh Quang Thanh Ngọc châu lên, lấy nguyên thần Thanh Liên làm cơ sở, truyền tất cả linh lực trong người mình vào. Ngay sau đó, Minh Quang Thanh Ngọc châu tỏa ra ánh sáng chói mắt, linh lực bạt ngàn như biển rộng ồ ạt tràn ra khỏi hạt châu nho nhỏ này, hình thành một đại dương khổng lồ đối đầu với trời cao.
Trời cao sập xuống, đại dương dâng lên!
Lạc Tiệm Thanh không ngừng hộc máu, nhưng y không hề bỏ cuộc, cố gắng truyền linh lực sắp bị ép cạn vào trong Minh Quang Thanh Ngọc châu, chống đỡ khoảng trời này. Nhưng mà, “rắc” một tiếng, Lạc Tiệm Thanh hộc ra một ngụm máu lớn, đại dương cũng ập xuống.
Trời cao sụp xuống rất nhanh, khi khoảng trời đó sắp ập xuống người Lạc Tiệm Thanh thì bỗng có một bàn tay ấm áp áp vào lưng y. Lạc Tiệm Thanh cứng người, cảm nhận linh lực hùng hồn truyền vào người từ nơi tiếp xúc, nhanh chóng đổ đầy linh lực vào Minh Quang Thanh Ngọc châu.
Đại dương dâng cao chống cả bầu trời.
Sau tiếng nổ, Lạc Tiệm Thanh đờ người, không dám quay đầu, chỉ nghe bên tai vang lên thanh âm dịu dàng khàn khàn.
Như đã lâu chưa nói chuyện, giọng nói của người này trầm khàn, mỗi một câu chữ đều vô cùng nhẹ nhàng và dễ chịu, hắn nghiêm túc nói: “Tiệm Thanh, đừng sợ… vi sư ở đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất