Chương 147
Ánh nắng xuyên qua mây mờ, dát vàng lên đại địa an bình tĩnh lặng.
Giữa đại lục Huyền Thiên, nơi không thuộc phạm vi ba mươi sáu châu, có bảy ngọn núi san sát nhau, sáu ngọn núi tạo thành một vòng tròn, còn ngọn núi thứ bảy nằm ở chính giữa, cũng ở trung tâm của đại lục Huyền Thiên, chiếm lấy linh mạch tốt nhất.
Tiên khí lượn lờ quanh Thái Hoa sơn, vờn quanh Thất phong.
Hôm đó, có hai đệ tử Trúc Cơ kỳ canh giữ trước cửa vào Thái Hoa sơn, từ đằng xa họ đã thấy một tia sáng xanh đang bay đến. Hai đệ tử lập tức bóp nát truyền âm phù, gọi một đệ tử nội môn Nguyên Anh kỳ và mấy vị đệ tử Kim Đan kỳ tới.
Mấy năm gần đây Thái Hoa sơn đã không bằng xưa, bị các thế lực Đoạn Hồn tông, Thần Kiếm tông, Bạch gia công khai chỉ trích, giờ đã như chim sợ cành cong, thời khắc phòng bị. Nhưng kì lạ là bóng xanh này lại không dừng lại nơi sơn môn, còn rất thuần thục phá đại trận hộ sơn của Thái Hoa Sơn, bay thẳng vào trong.
Đệ tử Nguyên Anh kì đứng đầu kinh hãi hô: “Không ổn rồi! Mau đi gọi các vị trưởng lão!!!”
Bóng xanh này lao vun vút qua Ngự Thú phong và Thanh Lam phong, chỉ để lại tiếng gió mỏng manh.
Phong chủ Ngự Thú phong Triệu Hiền Tử tôn giả bay ra khỏi động phủ, nổi giận nói: “Kẻ nào dám bay trên cấm địa của Ngự Thú phong ta!”
Rất nhanh, phong chủ của Thanh Lam phong Ngọc Thanh Tử tôn giả cũng bay khỏi cung điện, nàng liếc mắt một cái đã thấy Triệu Hiền Tử ở đằng xa, nhưng nàng vừa định mở miệng thì đã bắt gặp bóng lưng kia.
Ngọc Thanh Tử trợn trừng mắt, đồng tử rung rung: “Tiệm Thanh!” Vừa dứt lời, Ngọc Thanh Tử hóa thành một tia sáng lao vút qua.
Chỉ vẻn vẹn vài giây, bóng xanh này đã bay đến ngọn núi trung tâm Thái Hoa sơn, ẩn vào trong mây mù dày đặc.
Ngọc Thanh Tử lo lắng bay vọt tới nhưng lại bị vô vàn cấm chế trên Ngọc Tiêu Phong cản bước. Nàng đứng ngoài vội vàng gọi tên Lạc Tiệm Thanh, nhưng không một lời hồi đáp. Chỉ một chốc sau, mấy người Triệu Hiền Tử, Văn Long Tử, Nghiễm Lăng Tử cũng tới. Thái Hoa Thất Tử ngoại trừ Vệ Quỳnh Âm và Giải Tử Trạc đang bế quan, Tả Vân Mặc, Hỏa Du Trùng, Tu Ngân và Mộ Thiên Tâm đều tới.
Chỉ trong nửa ngày ngắn ngủ, cả Thái Hoa Sơn đều hay tin –
“Lạc Tiệm Thanh đã quay trở lại!”
Trong mấy chục năm này, ba chữ “Lạc Tiệm Thanh” đã trở thành cấm kị, không ai dám nhắc đến và cũng không ai có gan bàn tán. Trừ các phong chủ trưởng lão, trong chúng đệ tử, chỉ có Thái Hoa Thất Tử mới dám nhắc đến cái tên ấy. Qua miệng kẻ khác, cái tên này luôn biến thành hai chữ: người kia.
Ba mươi năm trước, khi chưởng môn Hạo Tinh Tử còn chưa ngã xuống, lão ban bố Thái Hoa lệnh, kêu gọi người trong thiên hạ truy nã Lạc Tiệm Thanh.
Mười ba năm trở lại đây, “Hạo Tinh Tử chết trong tay Lạc Tiệm Thanh” đã truyền bá rộng rãi, nhưng không kẻ nào dám công khai bàn tán.
Lạc Tiệm Thanh có thể giết nhiều đại năng Yêu tộc như vậy, có thể khiến Quỷ Viêm lão tổ của Đoạn Hồn tông, lão tổ của Bạch gia đi đời, thực lực của y đã cực kì vượt trội. Thậm chí có người còn nói thực lực Lạc Tiệm Thanh giờ đã vượt qua Huyền Linh Tử năm đó.
Vì thế, rất nhiều người lo lắng: “Năm ấy Hạo Tinh Tử tôn giả ban bố Thái Hoa lệnh, có chăng sẽ làm Lạc Tiệm Thanh giận chó đánh mèo diệt cả Thái Hoa sơn không?”
Thái Hoa sơn đã càng ngày càng tiêu điều, sớm không còn hưng thịnh như năm xưa, nhưng lạc đà gầy vẫn còn hơn ngựa.
Sau một ngày, tất cả tu sĩ trên Kim Đan kỳ ở Thái Hoa sơn đều tụ tập ở bên ngoài Ngọc Tiêu Phong. Họ không thể tiến vào ngọn núi phủ đầy cấm chế, nhưng họ lại cẩn thận bày một trận pháp, phòng khi “người kia” muốn huyết tẩy Thái Hoa sơn.
Từng giây từng phút trôi qua, đám người Ngọc Thanh Tử luôn chờ ở bên ngoài.
Thật ra Ngọc Thanh Tử không đồng ý với chuyện bày trận pháp, ngoài nàng, vài vị tôn giả cũng không tán thành, nhưng vì an nguy của ngàn người trên Thái Hoa Sơn, họ buộc phải có quyết định này, phòng ngừa vạn nhất.
Ánh trăng tròn vạnh từ từ nhô lên, bóng trăng lạnh lẽo như nước phủ lên Ngọc Tiêu phong một lớp bạc mỏng manh. Tất cả mọi người ở Thái Hoa sơn đều chờ dưới Ngọc Tiêu phong, chờ người ở trên núi, trong số những người này, một tu sĩ nho nhã ngẩng đầu nhìn lên tầng mây mù.
“Rốt cuộc ngươi… Muốn làm gì đây?” Tả Vân Mặc thì thào tự hỏi.
Mà giây phút này, trên đỉnh Ngọc Tiêu phong, một người trẻ tuổi mặc áo xanh đang ngồi trong gian phòng trúc, bình tĩnh nhìn cảnh tượng trước mắt. Đây là một bàn trúc rất giản đơn, trên bàn là vài vật dụng bình thường, bên phải là giá sách, bên trái là cửa sổ, Lạc Tiệm Thanh biết, nhìn ra ngoài khung cửa này, có thể thấy một gian phòng khác.
Lạc Tiệm Thanh chậm rãi đứng lên, đến bên khung cửa, nhìn gian phòng trúc bên kia.
Đó chính là phòng của y, mà nơi đây… Là nơi ở của y và Huyền Linh Tử.
Một trăm năm bị nhốt trong Thái Hoa sơn, mỗi ngày Huyền Linh Tử sẽ làm những gì?
Lần đầu tiên Lạc Tiệm Thanh cảm thấy mình lại chẳng hề hiểu người kia. Y học dáng vẻ của người ấy, tự chơi cờ với mình, rồi lại tự gảy đàn cho mình nghe. Tài nghệ của Lạc Tiệm Thanh kém xa Huyền Linh Tử, nói đúng ra là không hề tinh thông, chỉ một chốc y đã mất đi hứng thú, nâng bước đi đến chỗ giá sách, tùy ý lật vài quyển ra xem.
Mặt trời xuống núi, bình minh ló rạng, khi lật tới một quyển sách, Lạc Tiệm Thanh bỗng sửng sốt, kinh ngạc nhìn bìa sách, khàn giọng đọc tên nó:
“Xuân phong... Phất thân tập.”
Thời gian như tua ngược về một trăm năm trước, năm ấy, một ma tu áo đỏ cười ranh mãnh trao quyển sách này cho y, sau đó y nhét quyển sách này vào giá sách của Huyền Linh Tử. Chớp mắt một cái đã trôi qua trăm năm, vẫn là Thái Hoa sơn, vẫn là cuốn sách này, nhưng y đã không còn tri kỷ để giao phó cả sinh mệnh, cũng không còn người quan trọng nhất cuộc đời này.
Trên cõi đời này, họ đều đã đi rồi, cuối cùng chỉ còn lại có mình y.
Nhắm mắt lại, ngón tay Lạc Tiệm Thanh căng chặt, phút chốc dấy lên một mồi lửa, ánh lửa hừng hực cắn nuốt quyển sách này, nhanh chóng thiêu rụi nó.
Lạc Tiệm Thanh điểm mũi chân, không còn lưu luyến mà bay đi. Sau y là ánh lửa ngập trời, phượng hỏa nóng cháy nuốt trọn hai trúc ốc, hắt lên bóng hình loang lổ, đốt sạch ký ức trăm năm, cũng thiêu rụi chút nhớ nhung cuối cùng của đời Lạc Tiệm Thanh.
Sau một nén nhang, Lạc Tiệm Thanh nhanh chóng đến cấm địa Ngọc Tiêu Phong. Y nhớ lại từng hành động của Huyền Linh Tử, nhẹ nhàng tránh mọi trận pháp đi vào trong cấm địa.
Bên trong sơn động không có gì thay đổi, chỉ là hai người năm cũ giờ chỉ còn lại một.
Tầm mắt Lạc Tiệm Thanh dừng lại trên trản đèn ở giữa sơn động, sen xanh chín cánh vẫn le lói hai đốm lửa. Cả cây đèn tối mờ, tầng tầng kết giới vây quanh nó, bên dưới là một con sông, sóng nước dập dềnh chín đóa sen xanh.
Lần ấy tới Lạc Tiệm Thanh còn nhớ chín đóa sen xanh này đều khô héo, nhưng giờ sen xanh đã có chút sinh khí, không héo rũ như trước, như đã có một sinh mệnh mới.
Lạc Tiệm Thanh rũ mắt nhìn bấc đèn ở trung tâm sen xanh. Cái bấc đèn này màu xanh, lực lượng cuồn cuộn truyền đến đèn Thanh Liên, tràn vào chín đóa sen xanh xung quanh, nó như lấy toàn bộ sức lực mình để kéo dài sinh mệnh cho trản đèn, cho chín đóa hoa này.
Lạc Tiệm Thanh mím môi, vươn tay muốn xuyên qua kết giới, lại bị kết giới này đánh văng ra.
Như Hạo Tinh Tử chưa kịp truyền cách tiến vào Ngọc Tiêu phong cho Tả Vân Mặc, Huyền Linh Tử… đi quá vội vàng, cũng không kịp truyền cách phá cấm chế cho Lạc Tiệm Thanh. Vậy nên mấy kết giới nơi cấm địa biến thành vật cản đầu tiên của Lạc Tiệm Thanh.
Lạc Tiệm Thanh nhíu mi, nguyên thần Thanh Liên bay ra khỏi đan điền y, xoay giữa không trung. Không ngoài suy đoán của Lạc Tiệm Tiệm Thanh, khi nguyên thần ly thể, chín đóa sen xanh vờn quanh bản mệnh đăng sen xanh bắt đều kêu gọi hô ứng với nguyên thần của y.
Hai tay Lạc Tiệm Thanh vận bí quyết, thi triển “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục”, dùng lực lượng huyền diệu dẫn dắt chín đóa sen xanh trực tiếp phá bỏ trận pháp đầu tiên của Cửu Liên Hợp Thể.
Tiếp đó là tầng thứ hai.
Những trận pháp này như được chuẩn bị cho Lạc Tiệm Thanh, hoặc nên nói là như cho đóa sen xanh nguyên thần, chỉ với nguyên thần này, Lạc Tiệm Thanh dễ dàng xuyên qua mọi trận pháp, đi đến trước sen xanh bản mệnh đăng.
Cúi đầu nhìn cây đèn đầy vết nứt, rồi lại dừng nơi bấc đèn xanh biếc, Lạc Tiệm Thanh thầm thì: “Tiền bối, xin thứ cho sự vô lễ của vãn bối.”
Những câu này không rõ là nói cho Cửu Liên hay là nói với Thanh Quân.
Ngay sau đó, Lạc Tiệm Thanh trực tiếp giơ tay muốn cầm lấy bản mệnh đăng, ý muốn đoạt đăng!
Ầm ầm ầm!
Một ánh sáng xanh vụt khỏi bấc đèn, như kiếm sắc muốn lấy mạng Lạc Tiệm Thanh. Nhưng Lạc Tiệm Thanh giờ đâu còn là tu vi Xuất Khiếu kỳ, y dễ dàng tránh thoát công kích này, nhưng đối phương lại không từ bỏ tiếp tục công kích.
Từng tia sáng xanh bay ra khỏi bấc đèn liên tục bắn về phía Lạc Tiệm Thanh, lại bị y tránh thoát.
Luồng sáng cuối cùng ngưng tụ trên bấc đèn, như sắp bộc phát ra lực lượng khổng lồ, Lạc Tiệm Thanh bỗng nắm chặt trản đèn này, hô lớn: “Thanh Quân tiền bối, ngài đã hóa thành bấc đèn, không còn ý thức, mà vẫn muốn che chở hắn như vậy sao? Ba vạn năm trước, Thương Nhược yêu tôn đã chết, sáu mươi tư yêu tôn đã chết; gần trăm đại năng Hóa Thần kỳ đã chết, ngay cả Mặc Thanh cũng chết rồi! Nhiều tôn giả đại năng như thế, cuối cùng chỉ còn mỗi đèn bản mệnh của Cửu Liên sáng.”
Thanh âm đầy kiên định bật ra khỏi miệng Lạc Tiệm Thanh, y quát dài, nâng trản đèn này lên.
“Hôm nay ta phải lấy chiếc đèn này, ta không tin Cửu Liên, ta chỉ tin chính ta! Cửu Liên có nghịch thiên ra sao thì cuối cùng hắn cũng không thể đoạt thiên, truyền nhân Ngọc Tiêu Phong đời đời kiếp kiếp lấy sinh mệnh để duy trì trản đèn này, trản đèn này đã không chỉ thuộc về mình Cửu Liên, mà là thuộc Ngọc Tiêu phong ta! Cửu Liên hắn có lỗi với sáu mươi tư yêu tôn, có lỗi với đại năng nhân tu, Lạc Tiệm Thanh ta đây sẽ trả lại!”
“Nếu Cửu Liên lợi hại đến thế sao ngài không bảo hắn đên đây cản ta, mà ngài lại phải ra tay!”
Ánh sáng của bấc đèn không hề giảm sút, nó như không nghe thấy lời Lạc Tiệm Thanh nói, chỉ tuân theo bản tâm, lấy hết lực lượng của mình ngăn cản hành động của Lạc Tiệm Thanh.
Hai mắt Lạc Tiệm Thanh đỏ quạch, vận chuyển linh lực toàn thân. Trản đèn này như một tòa núi to nặng trăm vạn cân, Lạc Tiệm Thanh đã dùng bảy phần lực lượng mà chỉ nhấc trản đèn này lên ba tấc.
“Lên!”
Viu!
Ánh sáng xanh cuối cùng cũng tụ lại: “Viu -” bay vút về phía Lạc Tiệm Thanh.
Lúc này Lạc Tiệm Thanh nhắm mắt lại, kiếm quang xanh từ mi tâm y bay ra, nhẹ nhàng đỡ lấy công kích này.
Mà sau đạo công kích này, bấc đèn màu xanh càng thêm phần u ám như đã mất đi sức sống. Nhìn cảnh tượng này, Lạc Tiệm Thanh rũ mi, thở dài: “Thanh Quân tiền bối, ngài hà tất…”
Cửu Liên Thanh Mặc đan có thần kì thế nào, dù có là thần đan cấp chín trong truyền thuyết thì giờ cũng chỉ có sức mạnh của Độ Kiếp kỳ. Trước Lạc Tiệm Thanh, sức mạnh như thế chẳng khác nào châu chấu đá xe, y không muốn đối địch với Thanh Quân, nhưng sau khi hóa thành bấc đèn và mất đi ý thức, Thanh Quân lại chỉ biết cản y lại.
Huyền Linh Tử nói: Không thể tin “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục”, Cửu Liên càng không thể tin.
Mặc Thanh còn nói: Trên đời này chỉ có ngươi có thể đoạt thiên, cứu ta, cũng là cứu bọn họ.
Luyện đến tầng thứ bảy của “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục” là có thể khám phá ra vài cấm kị của đất trời. Lạc Tiệm Thanh cảm nhận được Cửu Liên tôn giả có mối quan hệ đặc biệt với “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục”, và có liên quan đến chuyện đoạt thiên. Thậm chí y còn thấy trên trản đèn này có sinh mệnh của vô số phong chủ Ngọc Tiêu Phong ba vạn năm qua.
Cuối cùng Lạc Tiệm Thanh cũng hiểu vì sao đã ba vạn năm qua đi mà trản đèn này vẫn không tắt.
Vì bảo vệ trản đèn này, từ ba vạn năm trước, mỗi một phong chủ Ngọc Tiêu phong đều chọn lấy một đồ đệ để dốc lòng dạy dỗ, sau đó trước khi lâm chung thì đến cấm địa này, truyền sức mạnh cuối cùng của mình vào trản đèn, biến thành nhiên liệu cho ngọn lửa kia.
Thế nên bảy mươi năm trước, Thanh Quân mới nói y sẽ hóa thành bấc đèn, miễn cho Ngọc Tiêu phong không ai nối dõi.
Vì sao các ngươi đều tin Cửu Liên, đều tin hắn có thể tạo nên kì tích?
Vấn đề này Mặc Thanh không thể trả lời, Thương Nhược yêu tôn không thể trả lời, các đại năng tôn giả không thể trả lời, các phong chủ Ngọc Tiêu phong ba vạn năm qua cũng không thể trả lời.
Ngay cả Lạc Tiệm Thanh cũng không thể trả lời, bởi vì y phát hiện ra, trước khi Huyền Linh Tử nhắc nhở y không thể tin Cửu Liên, y cũng toàn tâm toàn ý tin tưởng “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục”, thậm chí còn coi nó là vật bảo mệnh của mình.
Mệnh ta do ta không do trời, mệnh ta do ta không do người.
Nếu Cửu Liên không thành công, thay vì tin hắn không chết, hắn có thể tạo nên kì tích, không bằng dựa vào sức mình, tự đến đoạt thiên!
Lạc Tiệm Thanh quát to, hai tay nắm chặt lấy chuôi đèn, cuối cùng nhấc trản đèn này khỏi bệ đá.
Giờ thì lực lượng nào đi nữa cũng không thể cản y mang trản đèn này đi, Lạc Tiệm Thanh hóa thành một luồng sáng, xuyên qua cấm địa Ngọc Tiêu Phong. Cấm địa phía sau y ầm ầm biến thành hư ảo, trở thành một đống đá vụn.
Dùng ba vạn năm để trông coi một nơi như này, thật quá ngu xuẩn!
Tin tưởng một thiên tài khuất bóng, không bằng tin tưởng vào tương lai!
Ầm!
Sau tiếng nổ mạnh, toàn bộ trưởng lão và đệ tử Thái Hoa sơn đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía Ngọc Tiêu phong bị tầng mây mù vây quanh. Chỉ thấy một bóng xanh bay ra khỏi đó, nhanh chóng thoát khỏi phạm vi của Ngọc Tiêu Phong, mọi người nhanh chóng dõi theo bóng hình y.
Nghiễm Lăng Tử tôn giả biến sắc, hô to: “Đó là hướng Hạo Minh Phong ta!”
Giữa đại lục Huyền Thiên, nơi không thuộc phạm vi ba mươi sáu châu, có bảy ngọn núi san sát nhau, sáu ngọn núi tạo thành một vòng tròn, còn ngọn núi thứ bảy nằm ở chính giữa, cũng ở trung tâm của đại lục Huyền Thiên, chiếm lấy linh mạch tốt nhất.
Tiên khí lượn lờ quanh Thái Hoa sơn, vờn quanh Thất phong.
Hôm đó, có hai đệ tử Trúc Cơ kỳ canh giữ trước cửa vào Thái Hoa sơn, từ đằng xa họ đã thấy một tia sáng xanh đang bay đến. Hai đệ tử lập tức bóp nát truyền âm phù, gọi một đệ tử nội môn Nguyên Anh kỳ và mấy vị đệ tử Kim Đan kỳ tới.
Mấy năm gần đây Thái Hoa sơn đã không bằng xưa, bị các thế lực Đoạn Hồn tông, Thần Kiếm tông, Bạch gia công khai chỉ trích, giờ đã như chim sợ cành cong, thời khắc phòng bị. Nhưng kì lạ là bóng xanh này lại không dừng lại nơi sơn môn, còn rất thuần thục phá đại trận hộ sơn của Thái Hoa Sơn, bay thẳng vào trong.
Đệ tử Nguyên Anh kì đứng đầu kinh hãi hô: “Không ổn rồi! Mau đi gọi các vị trưởng lão!!!”
Bóng xanh này lao vun vút qua Ngự Thú phong và Thanh Lam phong, chỉ để lại tiếng gió mỏng manh.
Phong chủ Ngự Thú phong Triệu Hiền Tử tôn giả bay ra khỏi động phủ, nổi giận nói: “Kẻ nào dám bay trên cấm địa của Ngự Thú phong ta!”
Rất nhanh, phong chủ của Thanh Lam phong Ngọc Thanh Tử tôn giả cũng bay khỏi cung điện, nàng liếc mắt một cái đã thấy Triệu Hiền Tử ở đằng xa, nhưng nàng vừa định mở miệng thì đã bắt gặp bóng lưng kia.
Ngọc Thanh Tử trợn trừng mắt, đồng tử rung rung: “Tiệm Thanh!” Vừa dứt lời, Ngọc Thanh Tử hóa thành một tia sáng lao vút qua.
Chỉ vẻn vẹn vài giây, bóng xanh này đã bay đến ngọn núi trung tâm Thái Hoa sơn, ẩn vào trong mây mù dày đặc.
Ngọc Thanh Tử lo lắng bay vọt tới nhưng lại bị vô vàn cấm chế trên Ngọc Tiêu Phong cản bước. Nàng đứng ngoài vội vàng gọi tên Lạc Tiệm Thanh, nhưng không một lời hồi đáp. Chỉ một chốc sau, mấy người Triệu Hiền Tử, Văn Long Tử, Nghiễm Lăng Tử cũng tới. Thái Hoa Thất Tử ngoại trừ Vệ Quỳnh Âm và Giải Tử Trạc đang bế quan, Tả Vân Mặc, Hỏa Du Trùng, Tu Ngân và Mộ Thiên Tâm đều tới.
Chỉ trong nửa ngày ngắn ngủ, cả Thái Hoa Sơn đều hay tin –
“Lạc Tiệm Thanh đã quay trở lại!”
Trong mấy chục năm này, ba chữ “Lạc Tiệm Thanh” đã trở thành cấm kị, không ai dám nhắc đến và cũng không ai có gan bàn tán. Trừ các phong chủ trưởng lão, trong chúng đệ tử, chỉ có Thái Hoa Thất Tử mới dám nhắc đến cái tên ấy. Qua miệng kẻ khác, cái tên này luôn biến thành hai chữ: người kia.
Ba mươi năm trước, khi chưởng môn Hạo Tinh Tử còn chưa ngã xuống, lão ban bố Thái Hoa lệnh, kêu gọi người trong thiên hạ truy nã Lạc Tiệm Thanh.
Mười ba năm trở lại đây, “Hạo Tinh Tử chết trong tay Lạc Tiệm Thanh” đã truyền bá rộng rãi, nhưng không kẻ nào dám công khai bàn tán.
Lạc Tiệm Thanh có thể giết nhiều đại năng Yêu tộc như vậy, có thể khiến Quỷ Viêm lão tổ của Đoạn Hồn tông, lão tổ của Bạch gia đi đời, thực lực của y đã cực kì vượt trội. Thậm chí có người còn nói thực lực Lạc Tiệm Thanh giờ đã vượt qua Huyền Linh Tử năm đó.
Vì thế, rất nhiều người lo lắng: “Năm ấy Hạo Tinh Tử tôn giả ban bố Thái Hoa lệnh, có chăng sẽ làm Lạc Tiệm Thanh giận chó đánh mèo diệt cả Thái Hoa sơn không?”
Thái Hoa sơn đã càng ngày càng tiêu điều, sớm không còn hưng thịnh như năm xưa, nhưng lạc đà gầy vẫn còn hơn ngựa.
Sau một ngày, tất cả tu sĩ trên Kim Đan kỳ ở Thái Hoa sơn đều tụ tập ở bên ngoài Ngọc Tiêu Phong. Họ không thể tiến vào ngọn núi phủ đầy cấm chế, nhưng họ lại cẩn thận bày một trận pháp, phòng khi “người kia” muốn huyết tẩy Thái Hoa sơn.
Từng giây từng phút trôi qua, đám người Ngọc Thanh Tử luôn chờ ở bên ngoài.
Thật ra Ngọc Thanh Tử không đồng ý với chuyện bày trận pháp, ngoài nàng, vài vị tôn giả cũng không tán thành, nhưng vì an nguy của ngàn người trên Thái Hoa Sơn, họ buộc phải có quyết định này, phòng ngừa vạn nhất.
Ánh trăng tròn vạnh từ từ nhô lên, bóng trăng lạnh lẽo như nước phủ lên Ngọc Tiêu phong một lớp bạc mỏng manh. Tất cả mọi người ở Thái Hoa sơn đều chờ dưới Ngọc Tiêu phong, chờ người ở trên núi, trong số những người này, một tu sĩ nho nhã ngẩng đầu nhìn lên tầng mây mù.
“Rốt cuộc ngươi… Muốn làm gì đây?” Tả Vân Mặc thì thào tự hỏi.
Mà giây phút này, trên đỉnh Ngọc Tiêu phong, một người trẻ tuổi mặc áo xanh đang ngồi trong gian phòng trúc, bình tĩnh nhìn cảnh tượng trước mắt. Đây là một bàn trúc rất giản đơn, trên bàn là vài vật dụng bình thường, bên phải là giá sách, bên trái là cửa sổ, Lạc Tiệm Thanh biết, nhìn ra ngoài khung cửa này, có thể thấy một gian phòng khác.
Lạc Tiệm Thanh chậm rãi đứng lên, đến bên khung cửa, nhìn gian phòng trúc bên kia.
Đó chính là phòng của y, mà nơi đây… Là nơi ở của y và Huyền Linh Tử.
Một trăm năm bị nhốt trong Thái Hoa sơn, mỗi ngày Huyền Linh Tử sẽ làm những gì?
Lần đầu tiên Lạc Tiệm Thanh cảm thấy mình lại chẳng hề hiểu người kia. Y học dáng vẻ của người ấy, tự chơi cờ với mình, rồi lại tự gảy đàn cho mình nghe. Tài nghệ của Lạc Tiệm Thanh kém xa Huyền Linh Tử, nói đúng ra là không hề tinh thông, chỉ một chốc y đã mất đi hứng thú, nâng bước đi đến chỗ giá sách, tùy ý lật vài quyển ra xem.
Mặt trời xuống núi, bình minh ló rạng, khi lật tới một quyển sách, Lạc Tiệm Thanh bỗng sửng sốt, kinh ngạc nhìn bìa sách, khàn giọng đọc tên nó:
“Xuân phong... Phất thân tập.”
Thời gian như tua ngược về một trăm năm trước, năm ấy, một ma tu áo đỏ cười ranh mãnh trao quyển sách này cho y, sau đó y nhét quyển sách này vào giá sách của Huyền Linh Tử. Chớp mắt một cái đã trôi qua trăm năm, vẫn là Thái Hoa sơn, vẫn là cuốn sách này, nhưng y đã không còn tri kỷ để giao phó cả sinh mệnh, cũng không còn người quan trọng nhất cuộc đời này.
Trên cõi đời này, họ đều đã đi rồi, cuối cùng chỉ còn lại có mình y.
Nhắm mắt lại, ngón tay Lạc Tiệm Thanh căng chặt, phút chốc dấy lên một mồi lửa, ánh lửa hừng hực cắn nuốt quyển sách này, nhanh chóng thiêu rụi nó.
Lạc Tiệm Thanh điểm mũi chân, không còn lưu luyến mà bay đi. Sau y là ánh lửa ngập trời, phượng hỏa nóng cháy nuốt trọn hai trúc ốc, hắt lên bóng hình loang lổ, đốt sạch ký ức trăm năm, cũng thiêu rụi chút nhớ nhung cuối cùng của đời Lạc Tiệm Thanh.
Sau một nén nhang, Lạc Tiệm Thanh nhanh chóng đến cấm địa Ngọc Tiêu Phong. Y nhớ lại từng hành động của Huyền Linh Tử, nhẹ nhàng tránh mọi trận pháp đi vào trong cấm địa.
Bên trong sơn động không có gì thay đổi, chỉ là hai người năm cũ giờ chỉ còn lại một.
Tầm mắt Lạc Tiệm Thanh dừng lại trên trản đèn ở giữa sơn động, sen xanh chín cánh vẫn le lói hai đốm lửa. Cả cây đèn tối mờ, tầng tầng kết giới vây quanh nó, bên dưới là một con sông, sóng nước dập dềnh chín đóa sen xanh.
Lần ấy tới Lạc Tiệm Thanh còn nhớ chín đóa sen xanh này đều khô héo, nhưng giờ sen xanh đã có chút sinh khí, không héo rũ như trước, như đã có một sinh mệnh mới.
Lạc Tiệm Thanh rũ mắt nhìn bấc đèn ở trung tâm sen xanh. Cái bấc đèn này màu xanh, lực lượng cuồn cuộn truyền đến đèn Thanh Liên, tràn vào chín đóa sen xanh xung quanh, nó như lấy toàn bộ sức lực mình để kéo dài sinh mệnh cho trản đèn, cho chín đóa hoa này.
Lạc Tiệm Thanh mím môi, vươn tay muốn xuyên qua kết giới, lại bị kết giới này đánh văng ra.
Như Hạo Tinh Tử chưa kịp truyền cách tiến vào Ngọc Tiêu phong cho Tả Vân Mặc, Huyền Linh Tử… đi quá vội vàng, cũng không kịp truyền cách phá cấm chế cho Lạc Tiệm Thanh. Vậy nên mấy kết giới nơi cấm địa biến thành vật cản đầu tiên của Lạc Tiệm Thanh.
Lạc Tiệm Thanh nhíu mi, nguyên thần Thanh Liên bay ra khỏi đan điền y, xoay giữa không trung. Không ngoài suy đoán của Lạc Tiệm Tiệm Thanh, khi nguyên thần ly thể, chín đóa sen xanh vờn quanh bản mệnh đăng sen xanh bắt đều kêu gọi hô ứng với nguyên thần của y.
Hai tay Lạc Tiệm Thanh vận bí quyết, thi triển “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục”, dùng lực lượng huyền diệu dẫn dắt chín đóa sen xanh trực tiếp phá bỏ trận pháp đầu tiên của Cửu Liên Hợp Thể.
Tiếp đó là tầng thứ hai.
Những trận pháp này như được chuẩn bị cho Lạc Tiệm Thanh, hoặc nên nói là như cho đóa sen xanh nguyên thần, chỉ với nguyên thần này, Lạc Tiệm Thanh dễ dàng xuyên qua mọi trận pháp, đi đến trước sen xanh bản mệnh đăng.
Cúi đầu nhìn cây đèn đầy vết nứt, rồi lại dừng nơi bấc đèn xanh biếc, Lạc Tiệm Thanh thầm thì: “Tiền bối, xin thứ cho sự vô lễ của vãn bối.”
Những câu này không rõ là nói cho Cửu Liên hay là nói với Thanh Quân.
Ngay sau đó, Lạc Tiệm Thanh trực tiếp giơ tay muốn cầm lấy bản mệnh đăng, ý muốn đoạt đăng!
Ầm ầm ầm!
Một ánh sáng xanh vụt khỏi bấc đèn, như kiếm sắc muốn lấy mạng Lạc Tiệm Thanh. Nhưng Lạc Tiệm Thanh giờ đâu còn là tu vi Xuất Khiếu kỳ, y dễ dàng tránh thoát công kích này, nhưng đối phương lại không từ bỏ tiếp tục công kích.
Từng tia sáng xanh bay ra khỏi bấc đèn liên tục bắn về phía Lạc Tiệm Thanh, lại bị y tránh thoát.
Luồng sáng cuối cùng ngưng tụ trên bấc đèn, như sắp bộc phát ra lực lượng khổng lồ, Lạc Tiệm Thanh bỗng nắm chặt trản đèn này, hô lớn: “Thanh Quân tiền bối, ngài đã hóa thành bấc đèn, không còn ý thức, mà vẫn muốn che chở hắn như vậy sao? Ba vạn năm trước, Thương Nhược yêu tôn đã chết, sáu mươi tư yêu tôn đã chết; gần trăm đại năng Hóa Thần kỳ đã chết, ngay cả Mặc Thanh cũng chết rồi! Nhiều tôn giả đại năng như thế, cuối cùng chỉ còn mỗi đèn bản mệnh của Cửu Liên sáng.”
Thanh âm đầy kiên định bật ra khỏi miệng Lạc Tiệm Thanh, y quát dài, nâng trản đèn này lên.
“Hôm nay ta phải lấy chiếc đèn này, ta không tin Cửu Liên, ta chỉ tin chính ta! Cửu Liên có nghịch thiên ra sao thì cuối cùng hắn cũng không thể đoạt thiên, truyền nhân Ngọc Tiêu Phong đời đời kiếp kiếp lấy sinh mệnh để duy trì trản đèn này, trản đèn này đã không chỉ thuộc về mình Cửu Liên, mà là thuộc Ngọc Tiêu phong ta! Cửu Liên hắn có lỗi với sáu mươi tư yêu tôn, có lỗi với đại năng nhân tu, Lạc Tiệm Thanh ta đây sẽ trả lại!”
“Nếu Cửu Liên lợi hại đến thế sao ngài không bảo hắn đên đây cản ta, mà ngài lại phải ra tay!”
Ánh sáng của bấc đèn không hề giảm sút, nó như không nghe thấy lời Lạc Tiệm Thanh nói, chỉ tuân theo bản tâm, lấy hết lực lượng của mình ngăn cản hành động của Lạc Tiệm Thanh.
Hai mắt Lạc Tiệm Thanh đỏ quạch, vận chuyển linh lực toàn thân. Trản đèn này như một tòa núi to nặng trăm vạn cân, Lạc Tiệm Thanh đã dùng bảy phần lực lượng mà chỉ nhấc trản đèn này lên ba tấc.
“Lên!”
Viu!
Ánh sáng xanh cuối cùng cũng tụ lại: “Viu -” bay vút về phía Lạc Tiệm Thanh.
Lúc này Lạc Tiệm Thanh nhắm mắt lại, kiếm quang xanh từ mi tâm y bay ra, nhẹ nhàng đỡ lấy công kích này.
Mà sau đạo công kích này, bấc đèn màu xanh càng thêm phần u ám như đã mất đi sức sống. Nhìn cảnh tượng này, Lạc Tiệm Thanh rũ mi, thở dài: “Thanh Quân tiền bối, ngài hà tất…”
Cửu Liên Thanh Mặc đan có thần kì thế nào, dù có là thần đan cấp chín trong truyền thuyết thì giờ cũng chỉ có sức mạnh của Độ Kiếp kỳ. Trước Lạc Tiệm Thanh, sức mạnh như thế chẳng khác nào châu chấu đá xe, y không muốn đối địch với Thanh Quân, nhưng sau khi hóa thành bấc đèn và mất đi ý thức, Thanh Quân lại chỉ biết cản y lại.
Huyền Linh Tử nói: Không thể tin “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục”, Cửu Liên càng không thể tin.
Mặc Thanh còn nói: Trên đời này chỉ có ngươi có thể đoạt thiên, cứu ta, cũng là cứu bọn họ.
Luyện đến tầng thứ bảy của “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục” là có thể khám phá ra vài cấm kị của đất trời. Lạc Tiệm Thanh cảm nhận được Cửu Liên tôn giả có mối quan hệ đặc biệt với “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục”, và có liên quan đến chuyện đoạt thiên. Thậm chí y còn thấy trên trản đèn này có sinh mệnh của vô số phong chủ Ngọc Tiêu Phong ba vạn năm qua.
Cuối cùng Lạc Tiệm Thanh cũng hiểu vì sao đã ba vạn năm qua đi mà trản đèn này vẫn không tắt.
Vì bảo vệ trản đèn này, từ ba vạn năm trước, mỗi một phong chủ Ngọc Tiêu phong đều chọn lấy một đồ đệ để dốc lòng dạy dỗ, sau đó trước khi lâm chung thì đến cấm địa này, truyền sức mạnh cuối cùng của mình vào trản đèn, biến thành nhiên liệu cho ngọn lửa kia.
Thế nên bảy mươi năm trước, Thanh Quân mới nói y sẽ hóa thành bấc đèn, miễn cho Ngọc Tiêu phong không ai nối dõi.
Vì sao các ngươi đều tin Cửu Liên, đều tin hắn có thể tạo nên kì tích?
Vấn đề này Mặc Thanh không thể trả lời, Thương Nhược yêu tôn không thể trả lời, các đại năng tôn giả không thể trả lời, các phong chủ Ngọc Tiêu phong ba vạn năm qua cũng không thể trả lời.
Ngay cả Lạc Tiệm Thanh cũng không thể trả lời, bởi vì y phát hiện ra, trước khi Huyền Linh Tử nhắc nhở y không thể tin Cửu Liên, y cũng toàn tâm toàn ý tin tưởng “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục”, thậm chí còn coi nó là vật bảo mệnh của mình.
Mệnh ta do ta không do trời, mệnh ta do ta không do người.
Nếu Cửu Liên không thành công, thay vì tin hắn không chết, hắn có thể tạo nên kì tích, không bằng dựa vào sức mình, tự đến đoạt thiên!
Lạc Tiệm Thanh quát to, hai tay nắm chặt lấy chuôi đèn, cuối cùng nhấc trản đèn này khỏi bệ đá.
Giờ thì lực lượng nào đi nữa cũng không thể cản y mang trản đèn này đi, Lạc Tiệm Thanh hóa thành một luồng sáng, xuyên qua cấm địa Ngọc Tiêu Phong. Cấm địa phía sau y ầm ầm biến thành hư ảo, trở thành một đống đá vụn.
Dùng ba vạn năm để trông coi một nơi như này, thật quá ngu xuẩn!
Tin tưởng một thiên tài khuất bóng, không bằng tin tưởng vào tương lai!
Ầm!
Sau tiếng nổ mạnh, toàn bộ trưởng lão và đệ tử Thái Hoa sơn đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía Ngọc Tiêu phong bị tầng mây mù vây quanh. Chỉ thấy một bóng xanh bay ra khỏi đó, nhanh chóng thoát khỏi phạm vi của Ngọc Tiêu Phong, mọi người nhanh chóng dõi theo bóng hình y.
Nghiễm Lăng Tử tôn giả biến sắc, hô to: “Đó là hướng Hạo Minh Phong ta!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất