Mỗi Lần Quay Đầu Đều Nhìn Thấy Tình Địch Đang Cười
Chương 26: Đừng khóa
Làm như thế nào, rất nhanh Lâm Nhuyễn sẽ biết thôi.
Bởi vì cậu vừa mới dứt lời, thân thể bay lên trời, sau đó bị ném lên trên giường.
Nhưng trước khi Lâm Nhuyễn định thần lại, trên tay đã có cảm giác bị khống chế quen thuộc, Lâm Diệu ném cậu lên giường rồi dùng mảnh vải trói tay cậu lại, mà mọi chuyện chỉ diễn ra trong vài giây, động tác gần như liền mạch lưu loát. Lâm Nhuyễn dại ra vài giây với cách ném quen thuộc, cách trói quen thuộc, cảnh tượng quen thuộc không thể quen thuộc hơn, nhưng cậu nhanh chóng nhìn lại nam nhân đang đứng ở đầu giường nhìn mình chằm chằm, giả vờ bình tĩnh, "... Vương gia, ý của ngài là gì."
"Gọi ta là lão công." Lâm Diệu chậm rãi cởi thắt lưng, nhưng ánh mắt lại đang thưởng thức con mồi dưới thân mình từng chút một, mặc dù áo dài trắng sẽ phác họa ra thân thể xinh đẹp của Lâm Nhuyễn nhưng áo choàng phức tạp vẫn bọc đối phương kín mít, chỉ lộ ra duy nhất là cái cổ trắng nõn tinh tế, nhàn nhạt lộ ra hơi thở cấm dục, hơn nữa lúc này Lâm Nhuyễn một mặt lạnh lùng, so với khí thế mềm mại trước đây khác một trời một vực.
Lâm Diệu nhịn không được khẽ cười một tiếng, đem quần áo cản trở trên người cởi bỏ, đi tới cái bàn cách đó không xa.
Ngay khi Lâm Nhuyễn nghĩ rằng mình đã nhầm, Lâm Diệu đã cầm theo một ấm trà quay lại.
“… Rốt cuộc ngươi định làm cái gì.” Khi Lâm Nhuyễn nhìn thấy nụ cười xấu xa của Lâm Diệu, không khỏi cau mày đi lùi về phía trong giường. Cậu có một linh cảm không hay xảy ra, mà linh cảm của cậu luôn luôn chính xác.
Chỉ nhìn thấy Lâm Diệu hướng ấm trà vào người Lâm Nhuyễn, chậm rãi nghiêng ấm, nước trà màu xanh nâu đổ ra, dòng nước tưới lên làm cho áo choàng trắng của Lâm Nhuyễn trở nên trong suốt, Lâm Nhuyễn kinh ngạc không ngừng lùi lại phía sau, cố gắng tránh né cột nước, nhưng hai tay bị trói, cậu có thể trốn ở đâu.
Sau khi bị xối gần như hoàn tất, Lâm Diệu xoay tay tập trung đổ nước phía dưới thân của Lâm Nhuyễn, nhếch mép cười xấu xa, "Mặc dù dáng vẻ cấm dục của em có hương vị khác, nhưng ta càng thích dáng vẻ dâm đãng của em hơn."
"Ngươi điên rồi sao? Có tin ta gọi người hay không." Mặt Lâm Nhuyễn đỏ bừng trừng mắt nhìn Lâm Diệu, vừa kinh ngạc vừa tức giận, hai chân kẹp chặt, nhưng lại bị Lâm Diệu chơi xấu tách chân ra, tay kia sờ soạng ở trên gậy th*t của cậu, y như đúc, tay vẫn không chịu thả ra.
Lâm Diệu nhào nặn vật vẫn còn mềm mại của Lâm Nhuyễn, dùng tay trái đặt ấm trà sang một bên, đến trên giường, nằm sấp ở một bên khác, cúi đầu liếm mút nước trà ngọt ngào.
Mà Lâm Nhuyễn vốn đang muốn biểu hiện một chút bản thân mình không tình nguyện, nhưng nhìn thấy hành động của Lâm Diệu, cậu đột nhiên cảm giác vô lực sâu xa, lập tức mất đi ý nghĩ tiếp tục lăn lộn, "... Này, ngươi có thể nói một câu không."
"Em còn muốn nghe ta nói, 'em gọi đi, gọi rách cổ họng cũng không ai đến cứu em'?" Lâm Diệu mờ ám cắn một cái không nặng không nhẹ ở trên xương quai xanh của Lâm Nhuyễn, sau khi nghe thấy tiếng hút không khí mới hài lòng tiếp tục chiến đấu ở chiến trường phía dưới.
Bộ quần áo mỏng trong suốt dính chặt vào làn da trắng nõn của Lâm Nhuyễn, khiến Lâm Diệu càng muốn liếm liếm nhiều hơn nữa, mỗi lần cách màn hình nhìn Lâm Nhuyễn tắm rửa hắn đều muốn làm như vậy. Xâm lên dấu vết của mình từng chút một trên cơ thể trắng nõn kia, để đối phương ở dưới thân mình uyển chuyển, xinh đẹp dụ người.
"Ưm ha... Nơi đó đừng..." Lâm Nhuyễn khó nhẫn rên rỉ, định rút chân về nhưng lại bị Lâm Diệu nắm lấy, Lâm Diệu cũng không để ý lời từ chối của cậu, cẩn thận liếm cắn chỗ đùi non, những lúc làm tình họ luôn bắt đầu sau khi Lâm Diệu đã đánh dấu những dấu vết thuộc về hắn, giai đoạn này thường là khoảng thời gian khó khăn nhất đối với Lâm Nhuyễn.
Vào lúc Lâm Nhuyễn bị trói trên giường, mọi chuyện trở nên rõ ràng, Lâm Nhuyễn cũng nhận ra Lâm Diệu, bởi vì cậu không tin có hai người khác nhau sẽ cho cậu cảm giác giống nhau như đúc, không chỉ làm những việc giống nhau, thậm chí cảnh tiền diễn trên giường cũng giống nhau, Lâm Diệu có thể theo cậu đến thế giới này, có nghĩa là đối phương không phải là mục tiêu công lược, nếu phải, vậy thì công lược cũng vô nghĩa, cho nên thân phận của Lâm Diệu có thể nói là miêu tả sinh động. Thế giới có ba vai lớn, không phải vai chính với mục tiêu công lược, duy nhất còn lại là đối thủ của cậu.
Thân thể Lâm Nhuyễn không khỏi rùng mình một cái, muốn thoát khỏi hình phạt quá mức dịu dàng này, khi Lâm Diệu đang liên tục xoay người chiến đấu ở chiến trường, vài hình ảnh chợt lóe lên trong đầu Lâm Nhuyễn, khiến thân thể hơi nóng của cậu lập tức lạnh đi, "... Ta đã ngủ với Từ Hạo."
Hai tay Lâm Diệu đang ôm chặt bắp chân Lâm Nhuyễn đột nhiên ngẩng đầu, hung ác nhìn chằm chằm Lâm Nhuyễn, "... Em nói cái gì."
Lâm Nhuyễn cũng nhìn về phía hắn nói từng chữ một: "Ta muốn thắng, đã cùng Từ Hạo lên ưm..." Lời nói còn chưa xong môi lưỡi đã bị ngậm lấy, Lâm Diệu như phát điên, điên cuồng cắn môi Lâm Nhuyễn, bàn tay trực tiếp xé rách quần áo của cậu, lộ ra bộ ngực trắng, không giống như trước kia dịu dàng, không khí như đột nhiên bốc cháy tình cảm mãnh liệt, động tác Lâm Diệu càng thô bạo, lý trí còn sót lại bị thiêu đốt hầu như không còn, chỉ còn lại một ý niệm trong đầu hắn: Chiếm đoạt, tàn nhẫn chiếm đoạt Lâm Nhuyễn! Để cậu thuộc về một mình hắn!
Thấy thời cơ chín muồi, Lâm Nhuyễn dứt khoát kéo căng mảnh vải trên tay, nghiêng người tóm lấy Lâm Diệu, lật người đè đối phương xuống dưới thân mình, đáng tiếc thực lực chênh lệch quá lớn, Lâm Nhuyễn dùng tới sức lực cả người nhưng vẫn ép không được. Mắt thấy Lâm Nhuyễn sắp bị Lâm Diệu đè lại, Miên Miên trốn ở dưới giường run rẩy ngẩng đầu lên hạ kiềm chế lần cuối cùng cho Lâm Diệu, sau đó tiếp tục cúi đầu bịt tai lại, nó không nghe thấy gì hết > /// <
Lâm Nhuyễn cảm thấy người dưới mình vật lộn càng ngày càng yếu, nghi ngờ ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua đã thấy Lâm Diệu đỏ mắt đang nhìn chằm chằm mình, phảng phất như giây tiếp theo sẽ lao lên, nhưng động tác của đối phương đã thực sự dừng lại.
“Cởi bỏ kiềm chế cho ta!” Giọng nói khàn khàn của Lâm Diệu lộ ra nồng đậm tình dục, hơi thở thiêu đốt giống như dã thú chuẩn bị lao tới, không xa không gần lộ ra uy hiếp với Lâm Nhuyễn.
Chỉ là lần này Lâm Nhuyễn không hề dao động khảy khảy sợi tóc trên trán, đợi nhiệt độ cơ thể từ từ giảm bớt, "Thế giới vừa rồi không phải vì chuyện này mà cãi nhau với ta sao? Nhân vật chính vì chiến thắng mà không từ thủ đoạn, hiện tại ta có thể nói cho ngươi rõ ràng, thế giới vừa rồi ta ngủ với ít nhất ba nam nhân, thế giới này ta ngủ với Từ Hạo, ngươi định ở thế giới này làm nam nhân thứ hai của ta sao?"
Bởi vì cậu vừa mới dứt lời, thân thể bay lên trời, sau đó bị ném lên trên giường.
Nhưng trước khi Lâm Nhuyễn định thần lại, trên tay đã có cảm giác bị khống chế quen thuộc, Lâm Diệu ném cậu lên giường rồi dùng mảnh vải trói tay cậu lại, mà mọi chuyện chỉ diễn ra trong vài giây, động tác gần như liền mạch lưu loát. Lâm Nhuyễn dại ra vài giây với cách ném quen thuộc, cách trói quen thuộc, cảnh tượng quen thuộc không thể quen thuộc hơn, nhưng cậu nhanh chóng nhìn lại nam nhân đang đứng ở đầu giường nhìn mình chằm chằm, giả vờ bình tĩnh, "... Vương gia, ý của ngài là gì."
"Gọi ta là lão công." Lâm Diệu chậm rãi cởi thắt lưng, nhưng ánh mắt lại đang thưởng thức con mồi dưới thân mình từng chút một, mặc dù áo dài trắng sẽ phác họa ra thân thể xinh đẹp của Lâm Nhuyễn nhưng áo choàng phức tạp vẫn bọc đối phương kín mít, chỉ lộ ra duy nhất là cái cổ trắng nõn tinh tế, nhàn nhạt lộ ra hơi thở cấm dục, hơn nữa lúc này Lâm Nhuyễn một mặt lạnh lùng, so với khí thế mềm mại trước đây khác một trời một vực.
Lâm Diệu nhịn không được khẽ cười một tiếng, đem quần áo cản trở trên người cởi bỏ, đi tới cái bàn cách đó không xa.
Ngay khi Lâm Nhuyễn nghĩ rằng mình đã nhầm, Lâm Diệu đã cầm theo một ấm trà quay lại.
“… Rốt cuộc ngươi định làm cái gì.” Khi Lâm Nhuyễn nhìn thấy nụ cười xấu xa của Lâm Diệu, không khỏi cau mày đi lùi về phía trong giường. Cậu có một linh cảm không hay xảy ra, mà linh cảm của cậu luôn luôn chính xác.
Chỉ nhìn thấy Lâm Diệu hướng ấm trà vào người Lâm Nhuyễn, chậm rãi nghiêng ấm, nước trà màu xanh nâu đổ ra, dòng nước tưới lên làm cho áo choàng trắng của Lâm Nhuyễn trở nên trong suốt, Lâm Nhuyễn kinh ngạc không ngừng lùi lại phía sau, cố gắng tránh né cột nước, nhưng hai tay bị trói, cậu có thể trốn ở đâu.
Sau khi bị xối gần như hoàn tất, Lâm Diệu xoay tay tập trung đổ nước phía dưới thân của Lâm Nhuyễn, nhếch mép cười xấu xa, "Mặc dù dáng vẻ cấm dục của em có hương vị khác, nhưng ta càng thích dáng vẻ dâm đãng của em hơn."
"Ngươi điên rồi sao? Có tin ta gọi người hay không." Mặt Lâm Nhuyễn đỏ bừng trừng mắt nhìn Lâm Diệu, vừa kinh ngạc vừa tức giận, hai chân kẹp chặt, nhưng lại bị Lâm Diệu chơi xấu tách chân ra, tay kia sờ soạng ở trên gậy th*t của cậu, y như đúc, tay vẫn không chịu thả ra.
Lâm Diệu nhào nặn vật vẫn còn mềm mại của Lâm Nhuyễn, dùng tay trái đặt ấm trà sang một bên, đến trên giường, nằm sấp ở một bên khác, cúi đầu liếm mút nước trà ngọt ngào.
Mà Lâm Nhuyễn vốn đang muốn biểu hiện một chút bản thân mình không tình nguyện, nhưng nhìn thấy hành động của Lâm Diệu, cậu đột nhiên cảm giác vô lực sâu xa, lập tức mất đi ý nghĩ tiếp tục lăn lộn, "... Này, ngươi có thể nói một câu không."
"Em còn muốn nghe ta nói, 'em gọi đi, gọi rách cổ họng cũng không ai đến cứu em'?" Lâm Diệu mờ ám cắn một cái không nặng không nhẹ ở trên xương quai xanh của Lâm Nhuyễn, sau khi nghe thấy tiếng hút không khí mới hài lòng tiếp tục chiến đấu ở chiến trường phía dưới.
Bộ quần áo mỏng trong suốt dính chặt vào làn da trắng nõn của Lâm Nhuyễn, khiến Lâm Diệu càng muốn liếm liếm nhiều hơn nữa, mỗi lần cách màn hình nhìn Lâm Nhuyễn tắm rửa hắn đều muốn làm như vậy. Xâm lên dấu vết của mình từng chút một trên cơ thể trắng nõn kia, để đối phương ở dưới thân mình uyển chuyển, xinh đẹp dụ người.
"Ưm ha... Nơi đó đừng..." Lâm Nhuyễn khó nhẫn rên rỉ, định rút chân về nhưng lại bị Lâm Diệu nắm lấy, Lâm Diệu cũng không để ý lời từ chối của cậu, cẩn thận liếm cắn chỗ đùi non, những lúc làm tình họ luôn bắt đầu sau khi Lâm Diệu đã đánh dấu những dấu vết thuộc về hắn, giai đoạn này thường là khoảng thời gian khó khăn nhất đối với Lâm Nhuyễn.
Vào lúc Lâm Nhuyễn bị trói trên giường, mọi chuyện trở nên rõ ràng, Lâm Nhuyễn cũng nhận ra Lâm Diệu, bởi vì cậu không tin có hai người khác nhau sẽ cho cậu cảm giác giống nhau như đúc, không chỉ làm những việc giống nhau, thậm chí cảnh tiền diễn trên giường cũng giống nhau, Lâm Diệu có thể theo cậu đến thế giới này, có nghĩa là đối phương không phải là mục tiêu công lược, nếu phải, vậy thì công lược cũng vô nghĩa, cho nên thân phận của Lâm Diệu có thể nói là miêu tả sinh động. Thế giới có ba vai lớn, không phải vai chính với mục tiêu công lược, duy nhất còn lại là đối thủ của cậu.
Thân thể Lâm Nhuyễn không khỏi rùng mình một cái, muốn thoát khỏi hình phạt quá mức dịu dàng này, khi Lâm Diệu đang liên tục xoay người chiến đấu ở chiến trường, vài hình ảnh chợt lóe lên trong đầu Lâm Nhuyễn, khiến thân thể hơi nóng của cậu lập tức lạnh đi, "... Ta đã ngủ với Từ Hạo."
Hai tay Lâm Diệu đang ôm chặt bắp chân Lâm Nhuyễn đột nhiên ngẩng đầu, hung ác nhìn chằm chằm Lâm Nhuyễn, "... Em nói cái gì."
Lâm Nhuyễn cũng nhìn về phía hắn nói từng chữ một: "Ta muốn thắng, đã cùng Từ Hạo lên ưm..." Lời nói còn chưa xong môi lưỡi đã bị ngậm lấy, Lâm Diệu như phát điên, điên cuồng cắn môi Lâm Nhuyễn, bàn tay trực tiếp xé rách quần áo của cậu, lộ ra bộ ngực trắng, không giống như trước kia dịu dàng, không khí như đột nhiên bốc cháy tình cảm mãnh liệt, động tác Lâm Diệu càng thô bạo, lý trí còn sót lại bị thiêu đốt hầu như không còn, chỉ còn lại một ý niệm trong đầu hắn: Chiếm đoạt, tàn nhẫn chiếm đoạt Lâm Nhuyễn! Để cậu thuộc về một mình hắn!
Thấy thời cơ chín muồi, Lâm Nhuyễn dứt khoát kéo căng mảnh vải trên tay, nghiêng người tóm lấy Lâm Diệu, lật người đè đối phương xuống dưới thân mình, đáng tiếc thực lực chênh lệch quá lớn, Lâm Nhuyễn dùng tới sức lực cả người nhưng vẫn ép không được. Mắt thấy Lâm Nhuyễn sắp bị Lâm Diệu đè lại, Miên Miên trốn ở dưới giường run rẩy ngẩng đầu lên hạ kiềm chế lần cuối cùng cho Lâm Diệu, sau đó tiếp tục cúi đầu bịt tai lại, nó không nghe thấy gì hết > /// <
Lâm Nhuyễn cảm thấy người dưới mình vật lộn càng ngày càng yếu, nghi ngờ ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua đã thấy Lâm Diệu đỏ mắt đang nhìn chằm chằm mình, phảng phất như giây tiếp theo sẽ lao lên, nhưng động tác của đối phương đã thực sự dừng lại.
“Cởi bỏ kiềm chế cho ta!” Giọng nói khàn khàn của Lâm Diệu lộ ra nồng đậm tình dục, hơi thở thiêu đốt giống như dã thú chuẩn bị lao tới, không xa không gần lộ ra uy hiếp với Lâm Nhuyễn.
Chỉ là lần này Lâm Nhuyễn không hề dao động khảy khảy sợi tóc trên trán, đợi nhiệt độ cơ thể từ từ giảm bớt, "Thế giới vừa rồi không phải vì chuyện này mà cãi nhau với ta sao? Nhân vật chính vì chiến thắng mà không từ thủ đoạn, hiện tại ta có thể nói cho ngươi rõ ràng, thế giới vừa rồi ta ngủ với ít nhất ba nam nhân, thế giới này ta ngủ với Từ Hạo, ngươi định ở thế giới này làm nam nhân thứ hai của ta sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất