Mỗi Lần Quay Đầu Đều Nhìn Thấy Tình Địch Đang Cười
Chương 32: Hoàn thành nhiệm vụ
Lâm Nhuyễn còn đang băn khoăn không biết quyết định của mình có sai không, không đợi cậu hiểu ra, đã có tiếng động lớn từ dưới lầu truyền đến, tiếng ồn ào đang dần dần tiến đến lầu hai.
Lúc ở lối vào cầu thang xuất hiện một bóng người, những thị vệ xung quanh theo phản xạ đặt tay lên cán đao, vận sức chuẩn bị hành động, nhưng sau khi nhìn thấy người đến bọn họ lại nhìn nhau, cuối cùng nhìn Lâm Nhuyễn chờ ra lệnh.
Triệu Hữu Tài tức giận dẫn một nhóm người đến bàn của Lâm Nhuyễn, hai mắt đỏ bừng nhìn cậu, như muốn xé xác Lâm Nhuyễn ngay tại chỗ.
"Đại nhân bớt giận, bớt giận, chuyện này chúng ta nên hỏi rõ ràng trước." Lương Phúc liên tục thuận hơi cho Triệu Hữu Tài, trong mắt nhìn Lâm Nhuyễn lộ ra vẻ hả hê khi người gặp họa, kết quả sau vài lần thuận khí thì bị Triệu Hữu Tài tức giận đẩy ra.
"Tối hôm qua con ta đã bị sát hại trong ngục, chính là ngươi làm!" Triệu Hữu Tài tát cái bàn gỗ đỏ một cái, sắc mặt gần như vặn vẹo.
Nhưng sau khi nghe được tin tức này, trong nháy mắt Lâm Nhuyễn ngây người một lúc, tâm trạng của cậu trở nên đặc biệt sảng khoái, cả bầu trời cũng cảm thấy xanh hơn rất nhiều, "Hữu Tài đại nhân, nếu ngài nói ta dọn sạch Triệu gia của ngài thì ta thừa nhận. Nhưng mà giết người... Bác mỗ không có bản lĩnh như vậy. Từ khi ngài đến, toàn bộ nha môn đều bị người của ngài thay thế, ngay cả quản ngục cũng là người thân thích của ngài, nhờ có ngài mà hôm nay ta mới có thể mang theo ba mươi hai nha dịch và thị vệ đến phủ ngài để 'thu thập chứng cứ'."
"Ai biết ngươi đã sử dụng thủ đoạn gì, bây giờ Hiển nhi chết trong tù không rõ lý do, chuyện này chắn chắn có liên quan đến ngươi!"
"Ngươi đừng ngậm máu phun người." Vẻ mặt của Lâm Nhuyễn thay đổi, cậu vỗ bàn đứng lên, lạnh lùng trừng mắt, "Bản quan là mệnh quan triều đình, không có chứng cứ há để cho ngươi bôi nhọ! Triệu Hiển chết trong ngục người đầu tiên phải chịu trách nhiệm chính là quản ngục nhà ngươi mới đúng. Tiếp theo là người đã tiếp cận nhà lao đêm đó, bây giờ ngươi không bằng không chứng lại chạy tới chỉ trích bản quan, thật là buồn cười."
"Ngươi!" Triệu Hữu Tài cũng biết chuyện này có vấn đề, nhưng hận đến mức tức giận chẳng sợ giận chó đánh mèo, chẳng sợ cuối cùng cả hai cùng thua ông ta cũng phải giết chết Lâm Nhuyễn, nếu không có Lâm Nhuyễn, con ông ta sẽ không vào ngục, cũng sẽ không phải chết!
"Người tới, bắn hắn lại cho ta!" Triệu Hữu Tài chỉ vào Lâm Nhuyễn, không quan tâm ra lệnh cho hạ nhân phía sau.
Lúc này, Lâm Nhuyễn tức giận nở nụ cười, cầm bầu rượu đập đến dưới chân Triệu Hữu Tài, muốn xông lên trước, "Bắt ta? Vậy phải xem ngươi có năng lực này không!"
"Em..." Lâm Diệu cau mày, vội vàng bắt lấy Lâm Nhuyễn đang vén tay áo muốn bắt đầu đấu võ, nhưng lại bị đối phương nóng nảy đẩy ra.
Lâm Nhuyễn nhiệt huyết sôi trào ra lệnh cho nha dịch, "Bắt sống Triệu Hữu Tài cho ta." Mặc kệ nha dịch có nghe được hay không, cậu dẫn đầu bắt lấy tên hạ nhân xông lên trước, dùng sức trợ lực eo, vừa quay người hung hăng đánh người sau đó lại quay một vòng trở về xông vào trong đám người.
Dưới sự phản kháng của cậu, thân thể và thực lực của Lâm Nhuyễn ở thế giới này không khác gì thế giới nguyên thủy, cho dù không phải đại lực sĩ, nhưng đối phó với những tên tay đấm bình thường thì vẫn dư sức.
Nhưng so với ý chí chiến đấu sục sôi của Lâm Nhuyễn, lúc này áp suất toàn thân Lâm Diệu rất thấp, hắn đứng xem trận chiến, trong mắt hiện lên vẻ u ám không hòa tan được, sau khi làm một cái thủ thế, một vài bóng dáng màu đen đột nhiên lao ra từ các góc xung quanh gia nhập cuộc chiến.
Tình hình khó khăn đang ngang hàng dần dần nghiêng về một phía, Lâm Nhuyễn vốn đã bị đẩy ra khỏi vòng chiến không biết bao nhiêu lần, còn chưa kịp định thần đã xảy ra chuyện gì thì đã bị người kéo lại cổ áo lôi ra ngoài.
"Em có thể cho ta một bữa ăn nhẹ không."
"Cái... Ưm..." Lâm Nhuyễn đang định mở miệng đã có một nụ hôn che lấp mấy lời muốn nói, để mấy lời cậu muốn nói biến thành rên rỉ.
Ở đây không thích hợp để làm những việc này vào thời điểm này, nhưng Lâm Diệu vẫn kiên quyết ôm cậu vào lòng. Lâm Nhuyễn nôn nóng muốn đẩy ra nhưng cuối cùng vẫn không làm.
# luận cách làm một tình nhân đủ tư cách, làm thế nào để giữ gìn tình nhân có tâm lý chủ nghĩa đại nam tử đồng thời đánh ngã kẻ địch xuống đất #
Đáp án: Không thể giải
Lâm Diệu tiếp tục hôn sâu hơn, mãnh liệt khuấy động trên môi Lâm Nhuyễn như để trút giận, nếu hôm nay Lâm Nhuyễn bị thương, hắn sẽ phá hủy Nguyệt Thượng Cư!
......
Sau khi buông Lâm Nhuyễn ra, Lâm Diệu thấy đối phương có vẻ ngượng ngùng dựa đầu vào trong ngực của hắn, lửa giận trong lòng cũng lặng lẽ dịu xuống, mà lúc này ám vệ cũng vừa lúc trói chặt Triệu Hữu Tài và hạ nhân của ông ta lại cùng nhau, quỳ xuống trước mặt hai người.
Nếu nói Triệu Hữu Tài không ngạc nhiên khi thấy Lâm Nhuyễn và Lâm Diệu ôm hôn thì là giả, vừa rồi ông ta quá tức giận không thèm để ý người bên cạnh Lâm Nhuyễn là ai, kết quả rất tốt, hiện giờ gặp được còn không bằng đừng gặp, tại sao bào đệ của đương kim Thánh Thượng lại xuất hiện ở thị trấn nhỏ này! Hơn nữa nhìn dáng vẻ ở cùng với tuần phủ rất không rõ ràng!
"... Triệu Hữu Tài, ngươi có biết người mà ngươi vừa muốn động vào là ai không."
Triệu Hữu Tài oán hận nhìn bóng lưng của Lâm Nhuyễn, "Bát Phủ Tuần Án, Bác Lạnh cũng là hung thủ giết con ta!"
Lâm Diệu cười lạnh một tiếng, Triệu Hữu Tài lập tức bị ám vệ đè xuống đất, khuôn mặt bị đè đến biến dạng, "Tối hôm qua vương phi luôn ở bên cạnh bổn vương, chưa từng ra ngoài." Nói một câu nửa thật nửa giả xong, Lâm Diệu mặc kệ Lâm Nhuyễn giãy dụa bế người lên. Sau đó, hắn đi về phía cầu thang, khi đi ngang qua Triệu Hữu Tài, hắn cho ám vệ một ánh mắt. Bất cứ thứ gì có thể uy hiếp Lâm Nhuyễn hắn sẽ không buông tha, Triệu Hữu Tài cũng vậy mà Triệu Hiển cũng thế.
Lâm Nhuyễn không làm được, vậy hắn sẽ làm.
Lúc ở lối vào cầu thang xuất hiện một bóng người, những thị vệ xung quanh theo phản xạ đặt tay lên cán đao, vận sức chuẩn bị hành động, nhưng sau khi nhìn thấy người đến bọn họ lại nhìn nhau, cuối cùng nhìn Lâm Nhuyễn chờ ra lệnh.
Triệu Hữu Tài tức giận dẫn một nhóm người đến bàn của Lâm Nhuyễn, hai mắt đỏ bừng nhìn cậu, như muốn xé xác Lâm Nhuyễn ngay tại chỗ.
"Đại nhân bớt giận, bớt giận, chuyện này chúng ta nên hỏi rõ ràng trước." Lương Phúc liên tục thuận hơi cho Triệu Hữu Tài, trong mắt nhìn Lâm Nhuyễn lộ ra vẻ hả hê khi người gặp họa, kết quả sau vài lần thuận khí thì bị Triệu Hữu Tài tức giận đẩy ra.
"Tối hôm qua con ta đã bị sát hại trong ngục, chính là ngươi làm!" Triệu Hữu Tài tát cái bàn gỗ đỏ một cái, sắc mặt gần như vặn vẹo.
Nhưng sau khi nghe được tin tức này, trong nháy mắt Lâm Nhuyễn ngây người một lúc, tâm trạng của cậu trở nên đặc biệt sảng khoái, cả bầu trời cũng cảm thấy xanh hơn rất nhiều, "Hữu Tài đại nhân, nếu ngài nói ta dọn sạch Triệu gia của ngài thì ta thừa nhận. Nhưng mà giết người... Bác mỗ không có bản lĩnh như vậy. Từ khi ngài đến, toàn bộ nha môn đều bị người của ngài thay thế, ngay cả quản ngục cũng là người thân thích của ngài, nhờ có ngài mà hôm nay ta mới có thể mang theo ba mươi hai nha dịch và thị vệ đến phủ ngài để 'thu thập chứng cứ'."
"Ai biết ngươi đã sử dụng thủ đoạn gì, bây giờ Hiển nhi chết trong tù không rõ lý do, chuyện này chắn chắn có liên quan đến ngươi!"
"Ngươi đừng ngậm máu phun người." Vẻ mặt của Lâm Nhuyễn thay đổi, cậu vỗ bàn đứng lên, lạnh lùng trừng mắt, "Bản quan là mệnh quan triều đình, không có chứng cứ há để cho ngươi bôi nhọ! Triệu Hiển chết trong ngục người đầu tiên phải chịu trách nhiệm chính là quản ngục nhà ngươi mới đúng. Tiếp theo là người đã tiếp cận nhà lao đêm đó, bây giờ ngươi không bằng không chứng lại chạy tới chỉ trích bản quan, thật là buồn cười."
"Ngươi!" Triệu Hữu Tài cũng biết chuyện này có vấn đề, nhưng hận đến mức tức giận chẳng sợ giận chó đánh mèo, chẳng sợ cuối cùng cả hai cùng thua ông ta cũng phải giết chết Lâm Nhuyễn, nếu không có Lâm Nhuyễn, con ông ta sẽ không vào ngục, cũng sẽ không phải chết!
"Người tới, bắn hắn lại cho ta!" Triệu Hữu Tài chỉ vào Lâm Nhuyễn, không quan tâm ra lệnh cho hạ nhân phía sau.
Lúc này, Lâm Nhuyễn tức giận nở nụ cười, cầm bầu rượu đập đến dưới chân Triệu Hữu Tài, muốn xông lên trước, "Bắt ta? Vậy phải xem ngươi có năng lực này không!"
"Em..." Lâm Diệu cau mày, vội vàng bắt lấy Lâm Nhuyễn đang vén tay áo muốn bắt đầu đấu võ, nhưng lại bị đối phương nóng nảy đẩy ra.
Lâm Nhuyễn nhiệt huyết sôi trào ra lệnh cho nha dịch, "Bắt sống Triệu Hữu Tài cho ta." Mặc kệ nha dịch có nghe được hay không, cậu dẫn đầu bắt lấy tên hạ nhân xông lên trước, dùng sức trợ lực eo, vừa quay người hung hăng đánh người sau đó lại quay một vòng trở về xông vào trong đám người.
Dưới sự phản kháng của cậu, thân thể và thực lực của Lâm Nhuyễn ở thế giới này không khác gì thế giới nguyên thủy, cho dù không phải đại lực sĩ, nhưng đối phó với những tên tay đấm bình thường thì vẫn dư sức.
Nhưng so với ý chí chiến đấu sục sôi của Lâm Nhuyễn, lúc này áp suất toàn thân Lâm Diệu rất thấp, hắn đứng xem trận chiến, trong mắt hiện lên vẻ u ám không hòa tan được, sau khi làm một cái thủ thế, một vài bóng dáng màu đen đột nhiên lao ra từ các góc xung quanh gia nhập cuộc chiến.
Tình hình khó khăn đang ngang hàng dần dần nghiêng về một phía, Lâm Nhuyễn vốn đã bị đẩy ra khỏi vòng chiến không biết bao nhiêu lần, còn chưa kịp định thần đã xảy ra chuyện gì thì đã bị người kéo lại cổ áo lôi ra ngoài.
"Em có thể cho ta một bữa ăn nhẹ không."
"Cái... Ưm..." Lâm Nhuyễn đang định mở miệng đã có một nụ hôn che lấp mấy lời muốn nói, để mấy lời cậu muốn nói biến thành rên rỉ.
Ở đây không thích hợp để làm những việc này vào thời điểm này, nhưng Lâm Diệu vẫn kiên quyết ôm cậu vào lòng. Lâm Nhuyễn nôn nóng muốn đẩy ra nhưng cuối cùng vẫn không làm.
# luận cách làm một tình nhân đủ tư cách, làm thế nào để giữ gìn tình nhân có tâm lý chủ nghĩa đại nam tử đồng thời đánh ngã kẻ địch xuống đất #
Đáp án: Không thể giải
Lâm Diệu tiếp tục hôn sâu hơn, mãnh liệt khuấy động trên môi Lâm Nhuyễn như để trút giận, nếu hôm nay Lâm Nhuyễn bị thương, hắn sẽ phá hủy Nguyệt Thượng Cư!
......
Sau khi buông Lâm Nhuyễn ra, Lâm Diệu thấy đối phương có vẻ ngượng ngùng dựa đầu vào trong ngực của hắn, lửa giận trong lòng cũng lặng lẽ dịu xuống, mà lúc này ám vệ cũng vừa lúc trói chặt Triệu Hữu Tài và hạ nhân của ông ta lại cùng nhau, quỳ xuống trước mặt hai người.
Nếu nói Triệu Hữu Tài không ngạc nhiên khi thấy Lâm Nhuyễn và Lâm Diệu ôm hôn thì là giả, vừa rồi ông ta quá tức giận không thèm để ý người bên cạnh Lâm Nhuyễn là ai, kết quả rất tốt, hiện giờ gặp được còn không bằng đừng gặp, tại sao bào đệ của đương kim Thánh Thượng lại xuất hiện ở thị trấn nhỏ này! Hơn nữa nhìn dáng vẻ ở cùng với tuần phủ rất không rõ ràng!
"... Triệu Hữu Tài, ngươi có biết người mà ngươi vừa muốn động vào là ai không."
Triệu Hữu Tài oán hận nhìn bóng lưng của Lâm Nhuyễn, "Bát Phủ Tuần Án, Bác Lạnh cũng là hung thủ giết con ta!"
Lâm Diệu cười lạnh một tiếng, Triệu Hữu Tài lập tức bị ám vệ đè xuống đất, khuôn mặt bị đè đến biến dạng, "Tối hôm qua vương phi luôn ở bên cạnh bổn vương, chưa từng ra ngoài." Nói một câu nửa thật nửa giả xong, Lâm Diệu mặc kệ Lâm Nhuyễn giãy dụa bế người lên. Sau đó, hắn đi về phía cầu thang, khi đi ngang qua Triệu Hữu Tài, hắn cho ám vệ một ánh mắt. Bất cứ thứ gì có thể uy hiếp Lâm Nhuyễn hắn sẽ không buông tha, Triệu Hữu Tài cũng vậy mà Triệu Hiển cũng thế.
Lâm Nhuyễn không làm được, vậy hắn sẽ làm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất