Hôm Nay Tôi Lại Bị Ép Sống Lại
Quyển 2 Chương 11: Quyển 2 Chương 34
Nhắm mắt rồi lại mở mắt là toàn bộ quá trình từ chết đi đến sống lại của Cố Nhung.
Mà quá trình này không có đau đớn, cũng không có cảm giác tội lỗi.
Giống như khi ở bệnh viện, lúc cậu lao từ tầng bảy xuống chỉ có cảm giác đau, hai lần bị rơi đầu ở hành lang quỷ đều không có cảm giác, chẳng qua là tình huống khi đó hơi căng thẳng, cho nên cậu không thể cảm nhận kỹ càng.
Lần này là do cậu chủ động lựa chọn cái chết, cho nên đã chuẩn bị chịu đau, thế nhưng không có đau đớn —— Vì sao nhỉ?
Cố Nhung không đoán được.
“Ơ, đến rồi á?”
Giọng nói ngạc nhiên của Lý Minh Học và Lương Thiếu khi quay người cũng không phá ngang được ý nghĩ của Cố Nhung, việc cấp bách ngay lúc này là cậu phải khiến cho tất cả mọi người rời khỏi phòng 406.
Cố Nhung cau mày xoay người, nhìn chằm chằm biển số đề 406 trên cửa, nghĩ mãi mà vẫn không hiểu vì sao phòng 406 lại có chuyện, dù sao với số tin tức cậu có được cùng lời nói đêm đó của “Diệp Hoa”, hẳn là phòng 409 có vấn đề mới đúng.
Chờ chút, đêm đó hình như Diệp Hoa hỏi bọn họ: Có phải cậu cũng học phòng 409 không?
Chẳng lẽ phòng học này không phải là 406, mà là… 409?
Mắt thấy Lý Minh Học và Lương Thiếu lui về xem bảng số phòng học, lại chuẩn bị ôm sách bước vào, trước khi hai người kia kịp đặt chân qua ngưỡng cửa, Cố Nhung bỗng giữ chặt lấy: “Lương Thiếu, Lý Minh Học, vì sao các cậu lại đi lướt qua cửa thế?”
Cố Nhung cảm thấy có lẽ mình đã xem nhẹ vấn đề này rồi.
Cậu và Thẩm Thu Kích là người theo khối nghệ thuật, mỗi tuần chỉ học một tiết chung, Lương Thiếu và Lý Minh Học thì khác, bọn họ không chỉ học mỗi tiết Marx vào thứ tư mà còn phải đi học rất nhiều môn khác ở tòa Minh Tâm.
Mà tòa giảng dạy đại học hẳn là đã thống nhất qua năm tầng, cậu chỉ vừa mới học một tiết Marx mà đã có thể nhớ được vị trí của phòng 406, vậy tại sao Lý Minh Học và Lương Thiếu đi học nhiều hơn cậu lại lướt qua?
Trừ khi… phòng học tầng bốn của tòa Minh Tâm được xếp khác đi so với những tầng khác. Cho nên khi Lý Minh Học và Lương Thiếu đến đây đi học mới có thể lướt qua.
Ngay lúc này, câu trả lời của Lý Minh Học đã chứng minh được suy đoán của Cố Nhung: “Bởi vì theo tầng hai thì đây là phòng 209, bọn tớ còn tưởng tầng bốn cũng thế, ai ngờ đây lại là phòng 406.”
Lương Thiếu cũng gãi đầu, nghi ngờ nói: “Phòng này là phòng 406 thật à? Chúng ta có đi nhầm phòng không?”
“Học sinh bên trong đông lắm, cậu xem Du Kim Hải và Thai Nhất Thành đều có mặt kia.” Lý Minh Học chỉ vào Thẩm Thu Kích nói, “Thẩm Thu Kích cũng ở đây, chẳng lẽ tất cả mọi người đều đi nhầm phòng?”
“Nhầm phòng rồi!” Cố Nhung kéo Lý Minh Học và Lương Thiếu lại, sau đó đi vào kéo Thẩm Thu Kích nói, “Thẩm Thu Kích, chúng ta đi nhầm phòng rồi, đây là phòng 409, không phải 406!”
Cố Nhung cảm thấy mình nói chuyện với Thẩm Thu Kích sẽ đỡ tốn sức hơn, không cần phải giải thích thêm gì cả, chỉ cần nói một câu ngắn gọn là Thẩm Thu Kích có thể hiểu được rất nhiều chuyện, tư duy cũng xoay chuyển nhanh hơn cậu, chỉ cần hắn ở cạnh bên sẽ rất an toàn.
Bao gồm cả hiện tại, Thẩm Thu Kích nghe Cố Nhung nói bọn họ đi nhầm phòng xong thì không nói nhiều, lập tức nhảy xuống khỏi ghế ra ngoài cửa cẩn thận quan sát bảng số.
Số 6 và số 9 là hai con số rất đặc biệt, chỉ cần đảo ngược lại là đã biến thành những số khác nhau.
Cố Nhung cũng đang đứng trước cửa quan sát, thậm chí cậu còn vươn tay định sờ số “406” xem có phải số bị người ta động vào hay không, kết quả còn chưa chạm tới đã bị tay Thẩm Thu Kích chặn đứng: “Đừng chạm!”
Thẩm Thu Kích dặn Cố Nhung chớ sờ vào số trên cửa, còn hắn thì vươn ngón trỏ và ngón giữa chạm tới, vào khoảnh khắc chạm đến số “6”, một luồng oán khí nồng đậm bỗng nhiên đánh tới, nếu người bình thường tiếp xúc với luồng oán khí này thì có lẽ sẽ bị bệnh hơn nửa tháng mới khỏi.
Ánh mắt hắn trầm xuống, nói một cách chắc nịch: “Đúng là chúng ta đi nhầm phòng rồi, phòng này không phải là phòng 406.”
“Các cậu đang nói gì thế?”
Lý Minh Học và Lương Thiếu không hiểu Cố Nhung và Thẩm Thu Kích đang lải nhải gì giữa chốn đông người, còn ngăn cản bọn họ, không khỏi hỏi.
Thầy Hồ vì sắp lên lớp nên đã cầm ly nước và cuốn giáo án đến trước phòng học, thấy cửa sau còn có bốn sinh viên đứng đó không chịu vào, cũng đi tới hỏi: “Các cậu đang làm gì thế?”
Cố Nhung chỉ cần nhìn thoáng qua là biết thầy Hồ này hàng thật giá thật, bởi vì mặc dù giọng nói của ông khá nghiêm khắc, nhưng trong đó không có ý trách cứ, ánh mắt nhìn bọn họ cũng hiền hòa từ ái, nhẹ nhàng nói: “Sắp vào học rồi, mau tìm chỗ ngồi đi.”
Thế nhưng Cố Nhung đã nhanh chóng chạy đến nói với ông: “Thưa thầy, chúng ta đi nhầm phòng rồi ạ!”
Thầy Hồ khó hiểu: “Hả?”
“Phòng này là phòng 409 mới đúng.” Cố Nhung nói.
Cậu vừa nói ra ba chữ 409, sắc mặt thầy Hồ lập tức thay đổi, Cố Nhung biết chuông vào học sắp reo lên nên cũng không dám chậm trễ, đi đến cửa phòng bên cạnh chỉ vào bảng số nói: “Thầy Hồ nhìn xem, phòng học bên cạnh là 408, sao phòng học 406 lại ở gần phòng 408 được?”
“Đúng rồi…” Thầy Hồ đi tới nhìn một lát liền hít ngược một hơi, lập tức chạy đến phòng 406 —— Hoặc phải nói là phòng 409, lớn tiếng gọi mọi người bên trong, “Chúng ta vào nhầm phòng rồi, các em mau thu dọn sách vở ra khỏi đây! Chúng ta đến phòng khác học!”
Gương mặt lo lắng và căng thẳng của thầy Hồ đã dọa cho Lý Minh Học và Lương Thiếu ngẩn ra. Về sau không cần Thẩm Thu Kích và Cố Nhung lo lắng, vì thầy Hồ còn hoảng sợ hơn bọn họ nhiều, vội vàng gọi hết tất cả học sinh ra khỏi phòng học.
Phòng 406 ở đầu bên kia, phải đi sâu hơn nữa mới đến nơi, thế nhưng thầy Hồ lại không dẫn bọn họ tới phòng 406 mà nhìn xung quanh một lát, chọn phòng 405 không có học sinh để bọn họ vào, xem ra thầy Hồ cũng có biết chuyện liên quan tới 409, cho nên ông cũng rất kiêng kỵ.
Các bạn học lần lượt rời đi, nhưng Thẩm Thu Kích và Cố Nhung đều ở lại.
Thẩm Thu Kích đứng chỗ cửa sau, ngón tay chạm lên bảng số, số 6 trên đó có thể xoay chuyển, chứng tỏ nó đã bị người khác động tay. Thẩm Thu Kích muốn sửa về vị trí cũ nhưng lại phát hiện không hề dễ chút nào, cứ như… có người nào đó ấn vào con số, không cho hắn chỉnh.
Nhưng dù sức của người kia có lớn tới mức nào cũng không lớn bằng Thẩm Thu Kích, cho nên cuối cùng vẫn bị Thẩm Thu Kích sửa lại.
“Chậc, sao mà khó xoay thế?” Thẩm Thu Kích xong việc thì xoa tay, nhíu mày cảm khái, “Sao tôi cứ có cảm giác có người níu lấy không cho tôi sửa nhỉ?”
Thẩm Thu Kích quay người lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Cố Nhung, ánh mắt lóe lên nhìn chằm chằm sau lưng hắn thì hiểu ngay, hỏi Cố Nhung: “Chẳng lẽ là có thứ gì đó ấn số với tôi à?”
Cố Nhung khó khăn gật đầu.
Thẩm Thu Kích chỉ có thể nhìn thấy vong hồn bên cạnh người sắp chết, bây giờ hắn không nhìn thấy gì, chứng minh ở đây sẽ không có người chết, như vậy là chuyện tốt.
Nhưng không biết vì sao Cố Nhung lại có thể thấy có một nam sinh u ám đứng ở chỗ cửa phòng, da của gã vừa trắng vừa xanh như màu tro, chỉ cần nhìn thấy thì dù ở khoảng cách xa vẫn sẽ thấy khí tức khủng bố và ánh mắt nham hiểm như muốn ăn tươi nuốt sống người khác của gã.
Tay phải của gã cầm một chiếc rìu chữa cháy, tay trái đặt trên số 6 như Thẩm Thu Kích vừa nãy làm.
Nhưng điểm khác biệt là Thẩm Thu Kích xoay số, còn gã ấn vào số, không cho Thẩm Thu Kích sửa bảng.
Mà Thẩm Thu Kích nghe Cố Nhung nói phía sau mình có “người” rồi vẫn không sợ, còn nhếch mép cười khinh một tiếng, xoay người vươn tay úp ngược ngón cái xuống với khoảng không, mỉa mai nói: “Đồ ngu, cút đi.”
Nam sinh nghe vậy, biểu cảm trên mặt càng thêm oán độc, nhưng gã ta không làm được gì, cũng không thể rời khỏi phòng 409, cơ thể dần biến mất vào hư vô như chưa từng xuất hiện.
Cố Nhung nhỏ giọng nhắc Thẩm Thu Kích: “Cậu sai hướng rồi, hắn ở bên tay trái cậu ấy.”
Thẩm Thu Kích thu tay lại cắm vào trong túi: “Vậy tôi mắng hắn đã đúng người chưa?”
Trước đây khi Thẩm Thu Kích ở bệnh viện đã từng mắng nữ quỷ tìm con, lúc đó Cố Nhung chỉ biết sợ hãi, mà bây giờ mặc dù cậu vẫn còn e ngại nam sinh cầm rìu, nghe thấy Thẩm Thu Kích mắng gã còn cảm thấy vô cùng hả giận.
“Đúng rồi.” Cố Nhung không nhịn được cũng cười, học theo Thẩm Thu Kích mắng, “Đồ ngu.”
“Đi.” Thẩm Thu Kích vươn tay ôm cổ Cố Nhung kéo cậu về phòng 405, “Đi học thôi.”
Cố Nhung lại lẩn trốn không cho hắn làm càn, hoảng sợ nói: “Á, Thẩm Thu Kích, cậu vừa mới chạm vào bảng số phòng, trên đó có bụi, tay cậu bẩn lắm, đừng chạm vào tôi.”
Thẩm Thu Kích: “…”
Thẩm Thu Kích nhịn rồi nhịn, cuối cũng vẫn nhịn không nổi, ỷ vào mình sức dài vai rộng ôm lấy Cố Nhung, ghé vào tai cậu nghiến răng mắng: “Đờ mờ cậu nhé Cố Nhung! Tôi đây là vì ai? Ông đây thấy cậu mới là đồ ngu đấy.”
Lúc này bọn họ học ở phòng 405, trong suốt buổi học không hề có bất cứ chuyện quái quỷ nào xảy ra, băng gai dính giày của Du Kim Hải cũng không bị bóc ra nữa.
Những nơi khác của tòa Minh Tâm thì không nói, nhưng phòng 409 đúng là rất tà môn.
Bây giờ nhớ lại, tiết trước bọn họ học ở phòng 409 mà không bị giết, đúng là lớn mạng.
Toàn bộ bùa Thẩm Thu Kích cho cậu trước khi lên lớp đều hóa thành tro, Cố Nhung lại không thấy sợ lắm, nếu bọn họ đã giải quyết được vấn đề đi sai phòng, vậy chỉ cần lần sau đừng đi sai phòng nữa hẳn sẽ an toàn rồi?
Thật ra Cố Nhung rất sợ tòa nhà này, cậu nghĩ nếu cuối tuần này tòa giảng dạy vẫn chưa xây xong, vậy cho dù có bị trừ điểm chuyên cần cậu cũng sẽ không đi học ở tòa Minh Tâm nữa.
Bây giờ Cố Nhung chỉ muốn lập tức học xong để rời khỏi đây ngay.
Kết quả không ngờ rằng, hôm nay thầy Hồ chuyển được phòng rồi thì dạy hai tiết liên tục, hơn nữa còn dành thời gian của tiết sau cho bọn họ làm bài tập tại lớp, không được làm ở ký túc xá, trước đây Cố Nhung vẫn không có ý kiến gì với chuyện này. Vì thói quen của thầy Hồ là —— Thầy dành thời gian trên lớp cho các em làm bài tập, nếu em làm xong mới được về.
Cố Nhung viết rất nhanh, bởi vì cậu đi học để nghe giảng, còn Thẩm Thu Kích thì không! Hắn luôn chờ Cố Nhung viết xong rồi mới lấy sách của Cố Nhung chép lại, chờ chép xong trả sách mới có thể về.
Mắt thấy các học sinh trong phòng rời đi từng người một, cuối cùng chỉ còn lại lác đác mấy người, Cố Nhung sắp khóc đến nơi, vỗ lưng Thẩm Thu Kích hỏi hắn: “Thẩm Thu Kích, cậu đã chép xong chưa? Chép chưa xong để tôi chép luôn cho! Cậu nhanh cái tay lên!”
“Xong rồi xong rồi, đừng mắng.” Thẩm Thu Kích múa bút thành văn, viết vào nét cuối cùng, sau đó cầm lấy sách của Cố Nhung lẫn hắn đưa lên bục giảng, “Thầy Hồ đang ở đây mà, bảo vệ cũng chưa tới khóa cửa đâu.”
Mà quá trình này không có đau đớn, cũng không có cảm giác tội lỗi.
Giống như khi ở bệnh viện, lúc cậu lao từ tầng bảy xuống chỉ có cảm giác đau, hai lần bị rơi đầu ở hành lang quỷ đều không có cảm giác, chẳng qua là tình huống khi đó hơi căng thẳng, cho nên cậu không thể cảm nhận kỹ càng.
Lần này là do cậu chủ động lựa chọn cái chết, cho nên đã chuẩn bị chịu đau, thế nhưng không có đau đớn —— Vì sao nhỉ?
Cố Nhung không đoán được.
“Ơ, đến rồi á?”
Giọng nói ngạc nhiên của Lý Minh Học và Lương Thiếu khi quay người cũng không phá ngang được ý nghĩ của Cố Nhung, việc cấp bách ngay lúc này là cậu phải khiến cho tất cả mọi người rời khỏi phòng 406.
Cố Nhung cau mày xoay người, nhìn chằm chằm biển số đề 406 trên cửa, nghĩ mãi mà vẫn không hiểu vì sao phòng 406 lại có chuyện, dù sao với số tin tức cậu có được cùng lời nói đêm đó của “Diệp Hoa”, hẳn là phòng 409 có vấn đề mới đúng.
Chờ chút, đêm đó hình như Diệp Hoa hỏi bọn họ: Có phải cậu cũng học phòng 409 không?
Chẳng lẽ phòng học này không phải là 406, mà là… 409?
Mắt thấy Lý Minh Học và Lương Thiếu lui về xem bảng số phòng học, lại chuẩn bị ôm sách bước vào, trước khi hai người kia kịp đặt chân qua ngưỡng cửa, Cố Nhung bỗng giữ chặt lấy: “Lương Thiếu, Lý Minh Học, vì sao các cậu lại đi lướt qua cửa thế?”
Cố Nhung cảm thấy có lẽ mình đã xem nhẹ vấn đề này rồi.
Cậu và Thẩm Thu Kích là người theo khối nghệ thuật, mỗi tuần chỉ học một tiết chung, Lương Thiếu và Lý Minh Học thì khác, bọn họ không chỉ học mỗi tiết Marx vào thứ tư mà còn phải đi học rất nhiều môn khác ở tòa Minh Tâm.
Mà tòa giảng dạy đại học hẳn là đã thống nhất qua năm tầng, cậu chỉ vừa mới học một tiết Marx mà đã có thể nhớ được vị trí của phòng 406, vậy tại sao Lý Minh Học và Lương Thiếu đi học nhiều hơn cậu lại lướt qua?
Trừ khi… phòng học tầng bốn của tòa Minh Tâm được xếp khác đi so với những tầng khác. Cho nên khi Lý Minh Học và Lương Thiếu đến đây đi học mới có thể lướt qua.
Ngay lúc này, câu trả lời của Lý Minh Học đã chứng minh được suy đoán của Cố Nhung: “Bởi vì theo tầng hai thì đây là phòng 209, bọn tớ còn tưởng tầng bốn cũng thế, ai ngờ đây lại là phòng 406.”
Lương Thiếu cũng gãi đầu, nghi ngờ nói: “Phòng này là phòng 406 thật à? Chúng ta có đi nhầm phòng không?”
“Học sinh bên trong đông lắm, cậu xem Du Kim Hải và Thai Nhất Thành đều có mặt kia.” Lý Minh Học chỉ vào Thẩm Thu Kích nói, “Thẩm Thu Kích cũng ở đây, chẳng lẽ tất cả mọi người đều đi nhầm phòng?”
“Nhầm phòng rồi!” Cố Nhung kéo Lý Minh Học và Lương Thiếu lại, sau đó đi vào kéo Thẩm Thu Kích nói, “Thẩm Thu Kích, chúng ta đi nhầm phòng rồi, đây là phòng 409, không phải 406!”
Cố Nhung cảm thấy mình nói chuyện với Thẩm Thu Kích sẽ đỡ tốn sức hơn, không cần phải giải thích thêm gì cả, chỉ cần nói một câu ngắn gọn là Thẩm Thu Kích có thể hiểu được rất nhiều chuyện, tư duy cũng xoay chuyển nhanh hơn cậu, chỉ cần hắn ở cạnh bên sẽ rất an toàn.
Bao gồm cả hiện tại, Thẩm Thu Kích nghe Cố Nhung nói bọn họ đi nhầm phòng xong thì không nói nhiều, lập tức nhảy xuống khỏi ghế ra ngoài cửa cẩn thận quan sát bảng số.
Số 6 và số 9 là hai con số rất đặc biệt, chỉ cần đảo ngược lại là đã biến thành những số khác nhau.
Cố Nhung cũng đang đứng trước cửa quan sát, thậm chí cậu còn vươn tay định sờ số “406” xem có phải số bị người ta động vào hay không, kết quả còn chưa chạm tới đã bị tay Thẩm Thu Kích chặn đứng: “Đừng chạm!”
Thẩm Thu Kích dặn Cố Nhung chớ sờ vào số trên cửa, còn hắn thì vươn ngón trỏ và ngón giữa chạm tới, vào khoảnh khắc chạm đến số “6”, một luồng oán khí nồng đậm bỗng nhiên đánh tới, nếu người bình thường tiếp xúc với luồng oán khí này thì có lẽ sẽ bị bệnh hơn nửa tháng mới khỏi.
Ánh mắt hắn trầm xuống, nói một cách chắc nịch: “Đúng là chúng ta đi nhầm phòng rồi, phòng này không phải là phòng 406.”
“Các cậu đang nói gì thế?”
Lý Minh Học và Lương Thiếu không hiểu Cố Nhung và Thẩm Thu Kích đang lải nhải gì giữa chốn đông người, còn ngăn cản bọn họ, không khỏi hỏi.
Thầy Hồ vì sắp lên lớp nên đã cầm ly nước và cuốn giáo án đến trước phòng học, thấy cửa sau còn có bốn sinh viên đứng đó không chịu vào, cũng đi tới hỏi: “Các cậu đang làm gì thế?”
Cố Nhung chỉ cần nhìn thoáng qua là biết thầy Hồ này hàng thật giá thật, bởi vì mặc dù giọng nói của ông khá nghiêm khắc, nhưng trong đó không có ý trách cứ, ánh mắt nhìn bọn họ cũng hiền hòa từ ái, nhẹ nhàng nói: “Sắp vào học rồi, mau tìm chỗ ngồi đi.”
Thế nhưng Cố Nhung đã nhanh chóng chạy đến nói với ông: “Thưa thầy, chúng ta đi nhầm phòng rồi ạ!”
Thầy Hồ khó hiểu: “Hả?”
“Phòng này là phòng 409 mới đúng.” Cố Nhung nói.
Cậu vừa nói ra ba chữ 409, sắc mặt thầy Hồ lập tức thay đổi, Cố Nhung biết chuông vào học sắp reo lên nên cũng không dám chậm trễ, đi đến cửa phòng bên cạnh chỉ vào bảng số nói: “Thầy Hồ nhìn xem, phòng học bên cạnh là 408, sao phòng học 406 lại ở gần phòng 408 được?”
“Đúng rồi…” Thầy Hồ đi tới nhìn một lát liền hít ngược một hơi, lập tức chạy đến phòng 406 —— Hoặc phải nói là phòng 409, lớn tiếng gọi mọi người bên trong, “Chúng ta vào nhầm phòng rồi, các em mau thu dọn sách vở ra khỏi đây! Chúng ta đến phòng khác học!”
Gương mặt lo lắng và căng thẳng của thầy Hồ đã dọa cho Lý Minh Học và Lương Thiếu ngẩn ra. Về sau không cần Thẩm Thu Kích và Cố Nhung lo lắng, vì thầy Hồ còn hoảng sợ hơn bọn họ nhiều, vội vàng gọi hết tất cả học sinh ra khỏi phòng học.
Phòng 406 ở đầu bên kia, phải đi sâu hơn nữa mới đến nơi, thế nhưng thầy Hồ lại không dẫn bọn họ tới phòng 406 mà nhìn xung quanh một lát, chọn phòng 405 không có học sinh để bọn họ vào, xem ra thầy Hồ cũng có biết chuyện liên quan tới 409, cho nên ông cũng rất kiêng kỵ.
Các bạn học lần lượt rời đi, nhưng Thẩm Thu Kích và Cố Nhung đều ở lại.
Thẩm Thu Kích đứng chỗ cửa sau, ngón tay chạm lên bảng số, số 6 trên đó có thể xoay chuyển, chứng tỏ nó đã bị người khác động tay. Thẩm Thu Kích muốn sửa về vị trí cũ nhưng lại phát hiện không hề dễ chút nào, cứ như… có người nào đó ấn vào con số, không cho hắn chỉnh.
Nhưng dù sức của người kia có lớn tới mức nào cũng không lớn bằng Thẩm Thu Kích, cho nên cuối cùng vẫn bị Thẩm Thu Kích sửa lại.
“Chậc, sao mà khó xoay thế?” Thẩm Thu Kích xong việc thì xoa tay, nhíu mày cảm khái, “Sao tôi cứ có cảm giác có người níu lấy không cho tôi sửa nhỉ?”
Thẩm Thu Kích quay người lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Cố Nhung, ánh mắt lóe lên nhìn chằm chằm sau lưng hắn thì hiểu ngay, hỏi Cố Nhung: “Chẳng lẽ là có thứ gì đó ấn số với tôi à?”
Cố Nhung khó khăn gật đầu.
Thẩm Thu Kích chỉ có thể nhìn thấy vong hồn bên cạnh người sắp chết, bây giờ hắn không nhìn thấy gì, chứng minh ở đây sẽ không có người chết, như vậy là chuyện tốt.
Nhưng không biết vì sao Cố Nhung lại có thể thấy có một nam sinh u ám đứng ở chỗ cửa phòng, da của gã vừa trắng vừa xanh như màu tro, chỉ cần nhìn thấy thì dù ở khoảng cách xa vẫn sẽ thấy khí tức khủng bố và ánh mắt nham hiểm như muốn ăn tươi nuốt sống người khác của gã.
Tay phải của gã cầm một chiếc rìu chữa cháy, tay trái đặt trên số 6 như Thẩm Thu Kích vừa nãy làm.
Nhưng điểm khác biệt là Thẩm Thu Kích xoay số, còn gã ấn vào số, không cho Thẩm Thu Kích sửa bảng.
Mà Thẩm Thu Kích nghe Cố Nhung nói phía sau mình có “người” rồi vẫn không sợ, còn nhếch mép cười khinh một tiếng, xoay người vươn tay úp ngược ngón cái xuống với khoảng không, mỉa mai nói: “Đồ ngu, cút đi.”
Nam sinh nghe vậy, biểu cảm trên mặt càng thêm oán độc, nhưng gã ta không làm được gì, cũng không thể rời khỏi phòng 409, cơ thể dần biến mất vào hư vô như chưa từng xuất hiện.
Cố Nhung nhỏ giọng nhắc Thẩm Thu Kích: “Cậu sai hướng rồi, hắn ở bên tay trái cậu ấy.”
Thẩm Thu Kích thu tay lại cắm vào trong túi: “Vậy tôi mắng hắn đã đúng người chưa?”
Trước đây khi Thẩm Thu Kích ở bệnh viện đã từng mắng nữ quỷ tìm con, lúc đó Cố Nhung chỉ biết sợ hãi, mà bây giờ mặc dù cậu vẫn còn e ngại nam sinh cầm rìu, nghe thấy Thẩm Thu Kích mắng gã còn cảm thấy vô cùng hả giận.
“Đúng rồi.” Cố Nhung không nhịn được cũng cười, học theo Thẩm Thu Kích mắng, “Đồ ngu.”
“Đi.” Thẩm Thu Kích vươn tay ôm cổ Cố Nhung kéo cậu về phòng 405, “Đi học thôi.”
Cố Nhung lại lẩn trốn không cho hắn làm càn, hoảng sợ nói: “Á, Thẩm Thu Kích, cậu vừa mới chạm vào bảng số phòng, trên đó có bụi, tay cậu bẩn lắm, đừng chạm vào tôi.”
Thẩm Thu Kích: “…”
Thẩm Thu Kích nhịn rồi nhịn, cuối cũng vẫn nhịn không nổi, ỷ vào mình sức dài vai rộng ôm lấy Cố Nhung, ghé vào tai cậu nghiến răng mắng: “Đờ mờ cậu nhé Cố Nhung! Tôi đây là vì ai? Ông đây thấy cậu mới là đồ ngu đấy.”
Lúc này bọn họ học ở phòng 405, trong suốt buổi học không hề có bất cứ chuyện quái quỷ nào xảy ra, băng gai dính giày của Du Kim Hải cũng không bị bóc ra nữa.
Những nơi khác của tòa Minh Tâm thì không nói, nhưng phòng 409 đúng là rất tà môn.
Bây giờ nhớ lại, tiết trước bọn họ học ở phòng 409 mà không bị giết, đúng là lớn mạng.
Toàn bộ bùa Thẩm Thu Kích cho cậu trước khi lên lớp đều hóa thành tro, Cố Nhung lại không thấy sợ lắm, nếu bọn họ đã giải quyết được vấn đề đi sai phòng, vậy chỉ cần lần sau đừng đi sai phòng nữa hẳn sẽ an toàn rồi?
Thật ra Cố Nhung rất sợ tòa nhà này, cậu nghĩ nếu cuối tuần này tòa giảng dạy vẫn chưa xây xong, vậy cho dù có bị trừ điểm chuyên cần cậu cũng sẽ không đi học ở tòa Minh Tâm nữa.
Bây giờ Cố Nhung chỉ muốn lập tức học xong để rời khỏi đây ngay.
Kết quả không ngờ rằng, hôm nay thầy Hồ chuyển được phòng rồi thì dạy hai tiết liên tục, hơn nữa còn dành thời gian của tiết sau cho bọn họ làm bài tập tại lớp, không được làm ở ký túc xá, trước đây Cố Nhung vẫn không có ý kiến gì với chuyện này. Vì thói quen của thầy Hồ là —— Thầy dành thời gian trên lớp cho các em làm bài tập, nếu em làm xong mới được về.
Cố Nhung viết rất nhanh, bởi vì cậu đi học để nghe giảng, còn Thẩm Thu Kích thì không! Hắn luôn chờ Cố Nhung viết xong rồi mới lấy sách của Cố Nhung chép lại, chờ chép xong trả sách mới có thể về.
Mắt thấy các học sinh trong phòng rời đi từng người một, cuối cùng chỉ còn lại lác đác mấy người, Cố Nhung sắp khóc đến nơi, vỗ lưng Thẩm Thu Kích hỏi hắn: “Thẩm Thu Kích, cậu đã chép xong chưa? Chép chưa xong để tôi chép luôn cho! Cậu nhanh cái tay lên!”
“Xong rồi xong rồi, đừng mắng.” Thẩm Thu Kích múa bút thành văn, viết vào nét cuối cùng, sau đó cầm lấy sách của Cố Nhung lẫn hắn đưa lên bục giảng, “Thầy Hồ đang ở đây mà, bảo vệ cũng chưa tới khóa cửa đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất