Hôm Nay Tôi Lại Bị Ép Sống Lại
Quyển 2 Chương 14: Quyển 2 Chương 37
“Tầng một… không có… ai…”
“Tút tút tút ——”
Giọng nói của bảo vệ Lão Thụ bị ngắt quãng, tín hiệu điện thoại rất kém, cuối cùng chỉ còn lại từng tiếng gián đoạn báo bận, cũng khiến cho người ta không hiểu câu cuối cùng của ông ta là đang muốn nói cho họ biết ——
Rốt cuộc lầu một không có người, hay là có “người”.
Thầy Hồ ngạc nhiên đặt di động xuống, học sinh vây quanh ông cũng ngẩn ra, im lặng nhìn ông.
Sau một khoảng thời gian yên tĩnh ngắn ngủi, một nữ sinh run giọng nghẹn ngào hỏi: “Ý, ý của ông ấy là gì? Thầy ơi… Không phải chúng ta đang ở tầng một à? Hu hu…”
Khi một nhóm người nằm trong một hoàn cảnh bị phong bế, cảm xúc là thứ dễ lan truyền nhất, một người kiên cường không sợ, những người khác sẽ được cậu ta an ủi, lòng ngập tràn hi vọng, mà khi có người bắt đầu uể oải thút thít cũng rất dễ khiến cho mọi người dần chìm vào tuyệt vọng, hoàn toàn từ bỏ ánh sáng.
Cho nên sau khi nữ sinh kia bắt đầu khóc, mấy nữ sinh khác cũng bắt đầu nhịn không được mà nức nở: “Đúng vậy… Sao bọn họ lại không nhìn thấy chúng ta được chứ? Chúng ta đông như vậy… Phải là chúng ta không nhìn thấy họ mới đúng.”
“Thầy Hồ, rốt cuộc chuyện này là sao?”
Thầy Hồ không hổ là giáo viên dạy Marx, đối mặt với tình huống như vậy mà vẫn rất bình tĩnh, nghiễm nhiên trở thành nguồn động lực cho các học sinh, an ủi nói: “Các em tỉnh táo lại đi đã được không? Bây giờ chỉ bị khóa cửa thôi, chúng ta mở cửa là về nhà được ngay, cho nên đừng khóc nữa, có thầy đây rồi.”
Đương nhiên Cố Nhung cũng để ý thầy Hồ không hề nhắc đến chuyện bảo vệ không nhìn thấy bọn họ, dù sao việc quan trọng nhất lúc này cũng là ổn định lại tâm trạng của mọi người.
“Đúng thế, có gì mà phải sợ? Chẳng qua chỉ là khóa cửa chính thôi, không phải cửa sổ phòng không khóa à? Chúng ta nhảy cửa sổ là được.”
Diệp Hoa cũng là một nhân vật trâu bò có tiếng, ai bảo cậu ta dám đi một mình lên tầng bốn tìm quỷ để đánh? Ngay khi mọi người còn đang phiền não cửa chính tòa Minh Tâm bị khóa không ra được, Diệp Hoa đã nhanh chóng nghĩ đến đường tắt, cậu ta còn xung phong thực hành, chạy thẳng vào một gian phòng học gần đó.
Nhưng chưa được mấy giây đã hùng hổ chạy ra: “Móa, sao cửa sổ cũng không mở được? Thầy Hồ, em dùng ghế của giáo viên đập bể kính được không?”
Ghế trong phòng đều là ghế dựa liền bàn, muốn phá cũng rất khó, chỉ có thể mượn ghế gỗ bành của giáo viên hoặc ghế đẩu mới có tác dụng.
“Tình huống đặc biệt, em cứ dùng đi.” Thầy Hồ xắn tay áo định giúp Diệp Hoa phá cửa sổ, ông còn gọi thêm mấy nam sinh khác đi cùng, những nam sinh không bị gọi thì ở lại trông nom cho mấy bạn nữ.
Mà Thẩm Thu Kích sức lớn nhất cũng chỉ đứng bên cạnh Cố Nhung, không đi vào phòng học giúp sức, hắn dựa vào tường nhíu mày trầm tư, trông như không hề tồn tại.
Rõ ràng cục diện hiện tại chứng tỏ bọn họ đang gặp quỷ, chẳng qua lần này Cố Nhung rất bình tĩnh, không sợ hãi như trong quá khứ nữa, có thể là bây giờ cậu không còn sợ chết, cũng có thể là vì lần này có nhiều người cùng gặp quỷ, mà có nhiều người rồi tất nhiên sẽ không sợ.
Cậu còn đang quan sát bây giờ là chuyện gì, tranh thủ chết ít lần rồi tìm cách phá giải, đưa bạn học rời khỏi đây.
Thậm chí Cố Nhung còn lạc quan nói: “Cũng may Lương Thiếu và Lý Minh Học chạy nhanh, bằng không có thể bọn họ cũng bị nhốt ở đây.”
“Thẩm Thu Kích, sao nãy giờ cậu không nói gì?” Thấy Thẩm Thu Kích không thèm để ý tới mình, Cố Nhung vươn tay vẫy vẫy trước mặt hắn, “Cậu trúng tà à?”
“Tôi thấy cậu mới trúng tà ấy.” Thẩm Thu Kích nghe vậy mới chịu nâng mắt lên, nhìn Cố Nhung nói, “Không phải lần trước ở bệnh viện cậu còn sợ muốn chết à? Sao bây giờ lại không sợ nữa?”
Cố Nhung không dám nói với Thẩm Thu Kích rằng đó là vì quỷ chưa xuất hiện, cậu không thấy sẽ không sợ, chỉ khẽ vuốt cằm kiêu căng nói: “Cậu nói với tôi quỷ không có gì đáng sợ mà? Cho nên tôi hết sợ rồi.”
Thẩm Thu Kích nhíu mày, gật đầu huơ tay qua loa làm hiệu “Tôi giả bộ tin một lần vậy” với Cố Nhung, nhưng khi lên tiếng lại nói: “Tôi cảm thấy dù thầy Hồ có đập cửa sổ thật thì chúng ta cũng không rời đi được đâu.”
Cố Nhung buột miệng hỏi: “Vì sao?”
“Vì tôi cảm thấy bảo vệ nói không sai.” Thẩm Thu Kích nhìn vào mắt cậu, mặc dù giọng nói nhẹ nhàng, thế những mỗi chữ đều như nhát dao đâm thẳng vào lòng Cố Nhung, “Có thể chúng ta không ở dưới tầng một, mà đây còn chưa phải tình huống khó khăn nhất.”
Cố Nhung nghe vậy giật mình chớp mắt lo lắng, vừa định hỏi Thẩm Thu Kích xem tình huống bết bát nhất là gì, thầy Hồ và mấy nam sinh phá cửa sổ đã đi ra, đua nhau thở dài: “Không được, phá không vỡ.”
Diệp Hoa nói: “Đi phòng học khác thử xem.”
Nhưng kết quả thí nghiệm chính là tất cả cửa sổ phòng học đều bị đóng chặt cứng mở không ra, đến cả nhà vệ sinh cũng vậy. Cuối cùng mấy nam sinh đều vừa thở hổn hển vừa đi ra, thậm chí trên trán còn vương mồ hôi, bởi vậy có thể thấy bọn họ dùng lực phá cửa thật, hơn nữa còn đập nát mấy chiếc ghế.
Lưu Giai Mộng không thể tin nổi: “Không thể nào? Trường chúng ta dùng kính chống đạn xây cửa sổ chắc? Sao phá không được?”
Thai Nhất Thành thuận miệng nói: “Có lẽ là vì ghế gỗ không đủ cứng, chúng ta nên dùng thứ gì đó bén hơn phá thử.”
Cậu ta vừa dứt lời, di động trong túi Cố Nhung đột nhiên rung lên, cậu cầm lên xem mới phát hiện có một tin nhắn mới, là số lạ cậu không quen: [13xxxx: Có muốn ra ngoài không? Đến phòng 409 tìm tôi, tôi có thể cho các cậu mượn rìu chữa cháy.]
Cố Nhung buồn bực một hồi lâu, người kia lại gửi thêm một câu: [À, cậu còn quà xin lỗi lần trước, hôm nay đến lấy luôn đi.]
Giờ phút này, danh sách ám ảnh của Cố Nhung đã tăng thêm hai từ “rìu chữa cháy” và “quà xin lỗi”, chỉ là thấy dòng rìu chữa cháy còn đỡ, còn khi hai từ cùng xuất hiện một lúc khiến Cố Nhung vừa rồi đang mạnh miệng “Quỷ thì có gì mà sợ” với Thẩm Thu Kích nay đã bị dọa nhảy dựng lên, suýt nữa còn ném điện thoại đi.
Đúng là phòng 409 có rìu chữa cháy, nó nằm trong tay con quỷ kia, hơn nữa con quỷ đó còn từng chặt đầu cậu.
Thẩm Thu Kích thấy Cố Nhung bóp chặt điện thoại như bóp cái bánh bao ban sáng liền hỏi cậu: “Sao thế?”
Không ngờ vả mặt tới nhanh như vậy, Cố Nhung không dám đọc tin nhắn lần nữa, dúi điện thoại vào ngực Thẩm Thu Kích nói: “Quỷ gửi thư, mau xóa giúp tôi.”
Thẩm Thu Kích câm nín liếc Cố Nhung, nhận mệnh làm công cụ hình người xóa tin nhắn cho cậu.
Kết quả là hình như không chỉ có một mình Cố Nhung nhận được tin nhắn của người này, ở bên kia có một nữ sinh đến hỏi Diệp Hoa: “Diệp Hoa, cậu có rìu chữa cháy à? Sao tôi không thấy?”
Diệp Hoa không hiểu gì: “Cái gì?”
Một nam sinh khác còn nói: “Diệp Hoa, cậu còn giả ngu à, đã đến lúc nào rồi mà còn tâm trạng đùa giỡn vậy? Còn đến phòng 409 tìm cậu, chẳng phải cậu đang ở đây sao?”
Diệp Hoa càng hoang mang hơn: “Các cậu đang nói gì thế?”
Nam sinh đưa di động của mình qua cho Diệp Hoa xem, hỏi cậu ta: “Đây không phải tin nhắn cậu gửi à?”
Thẩm Thu Kích và Cố Nhung đều không cận, vừa lúc nam sinh còn đứng gần bọn họ, cho nên hai người đều có thể thấy tin nhắn trên màn hình di động của hắn: [Diệp Hoa: Có muốn ra ngoài không? Đến phòng 409 tìm tôi, tôi có thể cho các cậu mượn rìu chữa cháy.]
Đây là tin nhắn được gửi từ di động của Diệp Hoa.
Cố Nhung không lưu số của Diệp Hoa, cho nên trên màn hình chỉ hiển thị dãy số, nhưng nam sinh kia có quen biết với Diệp Hoa nên có tên của cậu ta.
“Bọn tôi cũng nhận được.”
“Đúng đúng đúng, tôi cũng có.”
Sau khi nam sinh nói xong, những người khác cũng lấy di động của mình ra, bọn họ đều nhận được cùng một tin nhắn, thậm chí đến cả thầy Hồ cũng có, chỉ có ba người có hoàn cảnh khá đặc biệt —— Thẩm Thu Kích và Diệp Hoa không có điện thoại nên không nhận tin nhắn và Cố Nhung nhận được một lúc nhiều tin nhắn.
Thẩm Thu Kích không có điện thoại là vì hắn chỉ dám đặt điện thoại thông minh Cố Nhung cho mượn ở ký túc xá, sợ mang ra khỏi ký túc xá lại không cánh mà bay, còn Diệp Hoa không có điện thoại là vì cả hai cái của cậu ta đều mất.
Cho nên bây giờ nghe nam sinh chất vấn, Diệp Hoa lập tức méo mặt hỏi nam sinh: “Đệt mợ điện thoại tôi bị chôm rồi, không lẽ tôi dùng đầu gửi tin nhắn cho cậu à?”
Du Kim Hải vẫn đang treo trên người Thai Nhất Thành, chỉ thiếu nước bảo Thai Nhất Thành đừng ôm em gái Giảo Giảo xinh đẹp kia nữa mà ôm cậu ta luôn đi, vươn tay run giọng giải thích thay Diệp hoa: “Tôi làm chứng cho Diệp Hoa, vừa rồi cậu ấy định quay lên để tìm điện thoại của mình.”
Thai Nhất Thành cầm lấy di động nhìn chằm chằm, không thèm đoái hoài gì tới việc duy trì hình tượng trước mặt người đẹp nữa, tự tát mình hai phát nói: “Về sau tôi còn nói dại nữa thì đúng là đồ ngu.”
Nhất thời mọi người đều chìm vào im lặng.
Ở đây ngoại trừ học sinh lớp thầy Hồ thì còn có học sinh lạ mặt đến từ lớp khác, thế nhưng cho dù là ai, chỉ cần lên lớp ở tòa Minh Tâm đều sẽ biết phòng 409 là nơi tránh còn không kịp.
Mà trong tình huống này, rốt cuộc là “thứ” gì đang gửi tin cho bọn họ, còn muốn dẫn bọn họ tới phòng 409 kia, không khó để người ta nghĩ ra, sau đó càng lúc càng sợ hãi.
Đến cả Cố Nhung không sợ chết cũng hơi rùng mình.
Cậu là người biết rõ nhất trong phòng 409 có thứ gì.
Mặc dù đến tận lúc này cậu không còn sợ chết nữa, nhưng cậu vẫn sợ những yêu ma quỷ quái kia, cũng sợ phải nhìn thấy cảnh địa ngục nhân gian ngập tràn ma quỷ trước khi chết.
“Mẹ nó!”
Một tiếng chửi vang lên thổi bay sự tĩnh lặng, cũng xua tan cơn sợ hãi trong lòng mọi người, thậm chí khiến cho Cố Nhung nhớ tới chiêu trừ tà dân gian hai ngày trước đọc được là vừa cởi quần đi tiểu vừa chửi ầm lên, còn có một mánh nữa là lấy đồ lót của con gái đội lên đầu cũng có tác dụng, Cố Nhung cảm thấy không đáng tin chút nào, nhưng không biết mấy mánh như trong phim ấy có tác dụng hay không.
Cố Nhung thầm nghĩ: Ban nãy là cao thủ nào nhớ đến phương pháp chửi bậy trừ tà thế nhỉ?
Cao thủ kia chính là Diệp Hoa, nhưng cậu ta chửi bậy không phải vì trừ tà, mà chỉ vì cảm thấy tất cả sự hỗn loạn này đều là do một tay người tạo ra, kẻ đầu sỏ còn trộm di động của mình, cậu ta phất tay định chạy lên trên: “Chắc chắn là do thằng trộm ngu kia giở trò nên chúng ta không ra ngoài được, bây giờ ông đây sẽ đi đập gã một trận.”
Du Kim Hải nhanh tay lẹ mắt ôm lấy eo cậu ta: “Diệp Hoa, cậu điên rồi à, đã lúc nào rồi mà còn dám tách khỏi mọi người? Đừng đi.”
Không phải trong mấy nhân vật chính trong chuyện ma đều chết vì tách đoàn sao?
Du Kim Hải hơi run lên, cố thuyết phục Diệp Hoa cho bằng được: “Diệp Hoa, có thể trên đó… có quỷ đấy…”
“Có con koo!” Diệp Hoa nóng tính rốt cuộc không nhịn nổi lại chửi bậy tiếp, “Các ông mới điên, trên đời này làm gì có quỷ?”
Cậu ta còn quay lại nhìn thầy Hồ: “Thầy Hồ nói có đúng không?”
Thầy Hồ cũng không ngờ ở đây có học sinh đi theo chủ nghĩa duy vật kiên định hơn cả mình, gật đầu như giã tỏi: “Đúng đúng đúng.”
“Đúng thế.” Tay phải Diệp Hoa chỉ vào bầu trời dù đang là ban ngày nhưng rất âm u bên ngoài tòa Minh Tâm, “Vả lại bây giờ còn đang là ban ngày, sao quỷ có thể ra ngoài được, không phải là làm càn à? Nữ sinh gãy xương kia đã ngất luôn rồi kìa, nếu các người sợ không cho tôi đi lên một mình thì đi chung lên đó đi, nhìn xem rốt cuộc thằng trộm kia có rìu chữa cháy hay không, phá cửa sổ đưa người ta đi bệnh viện, còn chậm chạp nữa là có chuyện đấy.”
Cậu ta còn không quên phỉ nhổ những người sợ hãi: “Con gái thì thôi đi, đàn ông cũng nhát gan như vậy, sợ bóng sợ vía, tự mình dọa mình, đồ kém sang!”
Thẩm Thu Kích cũng nằm trong hàng ngũ bị phỉ nhổ trơ mắt xem kịch vui, chọt chọt eo Cố Nhung nói: “Thấy chưa? Loại người không sợ ma này rất cương nghị, cậu ta mới là hạt giống tốt để học trừ tà, cậu từ bỏ đi.”
Cố Nhung: “…”
Cố Nhung im lặng vài giây, phát hiện ra điểm mù: “Thế nhưng cậu ta không tin ma quỷ, cho nên không học đâu.”
Thẩm Thu Kích: “…”
“Tút tút tút ——”
Giọng nói của bảo vệ Lão Thụ bị ngắt quãng, tín hiệu điện thoại rất kém, cuối cùng chỉ còn lại từng tiếng gián đoạn báo bận, cũng khiến cho người ta không hiểu câu cuối cùng của ông ta là đang muốn nói cho họ biết ——
Rốt cuộc lầu một không có người, hay là có “người”.
Thầy Hồ ngạc nhiên đặt di động xuống, học sinh vây quanh ông cũng ngẩn ra, im lặng nhìn ông.
Sau một khoảng thời gian yên tĩnh ngắn ngủi, một nữ sinh run giọng nghẹn ngào hỏi: “Ý, ý của ông ấy là gì? Thầy ơi… Không phải chúng ta đang ở tầng một à? Hu hu…”
Khi một nhóm người nằm trong một hoàn cảnh bị phong bế, cảm xúc là thứ dễ lan truyền nhất, một người kiên cường không sợ, những người khác sẽ được cậu ta an ủi, lòng ngập tràn hi vọng, mà khi có người bắt đầu uể oải thút thít cũng rất dễ khiến cho mọi người dần chìm vào tuyệt vọng, hoàn toàn từ bỏ ánh sáng.
Cho nên sau khi nữ sinh kia bắt đầu khóc, mấy nữ sinh khác cũng bắt đầu nhịn không được mà nức nở: “Đúng vậy… Sao bọn họ lại không nhìn thấy chúng ta được chứ? Chúng ta đông như vậy… Phải là chúng ta không nhìn thấy họ mới đúng.”
“Thầy Hồ, rốt cuộc chuyện này là sao?”
Thầy Hồ không hổ là giáo viên dạy Marx, đối mặt với tình huống như vậy mà vẫn rất bình tĩnh, nghiễm nhiên trở thành nguồn động lực cho các học sinh, an ủi nói: “Các em tỉnh táo lại đi đã được không? Bây giờ chỉ bị khóa cửa thôi, chúng ta mở cửa là về nhà được ngay, cho nên đừng khóc nữa, có thầy đây rồi.”
Đương nhiên Cố Nhung cũng để ý thầy Hồ không hề nhắc đến chuyện bảo vệ không nhìn thấy bọn họ, dù sao việc quan trọng nhất lúc này cũng là ổn định lại tâm trạng của mọi người.
“Đúng thế, có gì mà phải sợ? Chẳng qua chỉ là khóa cửa chính thôi, không phải cửa sổ phòng không khóa à? Chúng ta nhảy cửa sổ là được.”
Diệp Hoa cũng là một nhân vật trâu bò có tiếng, ai bảo cậu ta dám đi một mình lên tầng bốn tìm quỷ để đánh? Ngay khi mọi người còn đang phiền não cửa chính tòa Minh Tâm bị khóa không ra được, Diệp Hoa đã nhanh chóng nghĩ đến đường tắt, cậu ta còn xung phong thực hành, chạy thẳng vào một gian phòng học gần đó.
Nhưng chưa được mấy giây đã hùng hổ chạy ra: “Móa, sao cửa sổ cũng không mở được? Thầy Hồ, em dùng ghế của giáo viên đập bể kính được không?”
Ghế trong phòng đều là ghế dựa liền bàn, muốn phá cũng rất khó, chỉ có thể mượn ghế gỗ bành của giáo viên hoặc ghế đẩu mới có tác dụng.
“Tình huống đặc biệt, em cứ dùng đi.” Thầy Hồ xắn tay áo định giúp Diệp Hoa phá cửa sổ, ông còn gọi thêm mấy nam sinh khác đi cùng, những nam sinh không bị gọi thì ở lại trông nom cho mấy bạn nữ.
Mà Thẩm Thu Kích sức lớn nhất cũng chỉ đứng bên cạnh Cố Nhung, không đi vào phòng học giúp sức, hắn dựa vào tường nhíu mày trầm tư, trông như không hề tồn tại.
Rõ ràng cục diện hiện tại chứng tỏ bọn họ đang gặp quỷ, chẳng qua lần này Cố Nhung rất bình tĩnh, không sợ hãi như trong quá khứ nữa, có thể là bây giờ cậu không còn sợ chết, cũng có thể là vì lần này có nhiều người cùng gặp quỷ, mà có nhiều người rồi tất nhiên sẽ không sợ.
Cậu còn đang quan sát bây giờ là chuyện gì, tranh thủ chết ít lần rồi tìm cách phá giải, đưa bạn học rời khỏi đây.
Thậm chí Cố Nhung còn lạc quan nói: “Cũng may Lương Thiếu và Lý Minh Học chạy nhanh, bằng không có thể bọn họ cũng bị nhốt ở đây.”
“Thẩm Thu Kích, sao nãy giờ cậu không nói gì?” Thấy Thẩm Thu Kích không thèm để ý tới mình, Cố Nhung vươn tay vẫy vẫy trước mặt hắn, “Cậu trúng tà à?”
“Tôi thấy cậu mới trúng tà ấy.” Thẩm Thu Kích nghe vậy mới chịu nâng mắt lên, nhìn Cố Nhung nói, “Không phải lần trước ở bệnh viện cậu còn sợ muốn chết à? Sao bây giờ lại không sợ nữa?”
Cố Nhung không dám nói với Thẩm Thu Kích rằng đó là vì quỷ chưa xuất hiện, cậu không thấy sẽ không sợ, chỉ khẽ vuốt cằm kiêu căng nói: “Cậu nói với tôi quỷ không có gì đáng sợ mà? Cho nên tôi hết sợ rồi.”
Thẩm Thu Kích nhíu mày, gật đầu huơ tay qua loa làm hiệu “Tôi giả bộ tin một lần vậy” với Cố Nhung, nhưng khi lên tiếng lại nói: “Tôi cảm thấy dù thầy Hồ có đập cửa sổ thật thì chúng ta cũng không rời đi được đâu.”
Cố Nhung buột miệng hỏi: “Vì sao?”
“Vì tôi cảm thấy bảo vệ nói không sai.” Thẩm Thu Kích nhìn vào mắt cậu, mặc dù giọng nói nhẹ nhàng, thế những mỗi chữ đều như nhát dao đâm thẳng vào lòng Cố Nhung, “Có thể chúng ta không ở dưới tầng một, mà đây còn chưa phải tình huống khó khăn nhất.”
Cố Nhung nghe vậy giật mình chớp mắt lo lắng, vừa định hỏi Thẩm Thu Kích xem tình huống bết bát nhất là gì, thầy Hồ và mấy nam sinh phá cửa sổ đã đi ra, đua nhau thở dài: “Không được, phá không vỡ.”
Diệp Hoa nói: “Đi phòng học khác thử xem.”
Nhưng kết quả thí nghiệm chính là tất cả cửa sổ phòng học đều bị đóng chặt cứng mở không ra, đến cả nhà vệ sinh cũng vậy. Cuối cùng mấy nam sinh đều vừa thở hổn hển vừa đi ra, thậm chí trên trán còn vương mồ hôi, bởi vậy có thể thấy bọn họ dùng lực phá cửa thật, hơn nữa còn đập nát mấy chiếc ghế.
Lưu Giai Mộng không thể tin nổi: “Không thể nào? Trường chúng ta dùng kính chống đạn xây cửa sổ chắc? Sao phá không được?”
Thai Nhất Thành thuận miệng nói: “Có lẽ là vì ghế gỗ không đủ cứng, chúng ta nên dùng thứ gì đó bén hơn phá thử.”
Cậu ta vừa dứt lời, di động trong túi Cố Nhung đột nhiên rung lên, cậu cầm lên xem mới phát hiện có một tin nhắn mới, là số lạ cậu không quen: [13xxxx: Có muốn ra ngoài không? Đến phòng 409 tìm tôi, tôi có thể cho các cậu mượn rìu chữa cháy.]
Cố Nhung buồn bực một hồi lâu, người kia lại gửi thêm một câu: [À, cậu còn quà xin lỗi lần trước, hôm nay đến lấy luôn đi.]
Giờ phút này, danh sách ám ảnh của Cố Nhung đã tăng thêm hai từ “rìu chữa cháy” và “quà xin lỗi”, chỉ là thấy dòng rìu chữa cháy còn đỡ, còn khi hai từ cùng xuất hiện một lúc khiến Cố Nhung vừa rồi đang mạnh miệng “Quỷ thì có gì mà sợ” với Thẩm Thu Kích nay đã bị dọa nhảy dựng lên, suýt nữa còn ném điện thoại đi.
Đúng là phòng 409 có rìu chữa cháy, nó nằm trong tay con quỷ kia, hơn nữa con quỷ đó còn từng chặt đầu cậu.
Thẩm Thu Kích thấy Cố Nhung bóp chặt điện thoại như bóp cái bánh bao ban sáng liền hỏi cậu: “Sao thế?”
Không ngờ vả mặt tới nhanh như vậy, Cố Nhung không dám đọc tin nhắn lần nữa, dúi điện thoại vào ngực Thẩm Thu Kích nói: “Quỷ gửi thư, mau xóa giúp tôi.”
Thẩm Thu Kích câm nín liếc Cố Nhung, nhận mệnh làm công cụ hình người xóa tin nhắn cho cậu.
Kết quả là hình như không chỉ có một mình Cố Nhung nhận được tin nhắn của người này, ở bên kia có một nữ sinh đến hỏi Diệp Hoa: “Diệp Hoa, cậu có rìu chữa cháy à? Sao tôi không thấy?”
Diệp Hoa không hiểu gì: “Cái gì?”
Một nam sinh khác còn nói: “Diệp Hoa, cậu còn giả ngu à, đã đến lúc nào rồi mà còn tâm trạng đùa giỡn vậy? Còn đến phòng 409 tìm cậu, chẳng phải cậu đang ở đây sao?”
Diệp Hoa càng hoang mang hơn: “Các cậu đang nói gì thế?”
Nam sinh đưa di động của mình qua cho Diệp Hoa xem, hỏi cậu ta: “Đây không phải tin nhắn cậu gửi à?”
Thẩm Thu Kích và Cố Nhung đều không cận, vừa lúc nam sinh còn đứng gần bọn họ, cho nên hai người đều có thể thấy tin nhắn trên màn hình di động của hắn: [Diệp Hoa: Có muốn ra ngoài không? Đến phòng 409 tìm tôi, tôi có thể cho các cậu mượn rìu chữa cháy.]
Đây là tin nhắn được gửi từ di động của Diệp Hoa.
Cố Nhung không lưu số của Diệp Hoa, cho nên trên màn hình chỉ hiển thị dãy số, nhưng nam sinh kia có quen biết với Diệp Hoa nên có tên của cậu ta.
“Bọn tôi cũng nhận được.”
“Đúng đúng đúng, tôi cũng có.”
Sau khi nam sinh nói xong, những người khác cũng lấy di động của mình ra, bọn họ đều nhận được cùng một tin nhắn, thậm chí đến cả thầy Hồ cũng có, chỉ có ba người có hoàn cảnh khá đặc biệt —— Thẩm Thu Kích và Diệp Hoa không có điện thoại nên không nhận tin nhắn và Cố Nhung nhận được một lúc nhiều tin nhắn.
Thẩm Thu Kích không có điện thoại là vì hắn chỉ dám đặt điện thoại thông minh Cố Nhung cho mượn ở ký túc xá, sợ mang ra khỏi ký túc xá lại không cánh mà bay, còn Diệp Hoa không có điện thoại là vì cả hai cái của cậu ta đều mất.
Cho nên bây giờ nghe nam sinh chất vấn, Diệp Hoa lập tức méo mặt hỏi nam sinh: “Đệt mợ điện thoại tôi bị chôm rồi, không lẽ tôi dùng đầu gửi tin nhắn cho cậu à?”
Du Kim Hải vẫn đang treo trên người Thai Nhất Thành, chỉ thiếu nước bảo Thai Nhất Thành đừng ôm em gái Giảo Giảo xinh đẹp kia nữa mà ôm cậu ta luôn đi, vươn tay run giọng giải thích thay Diệp hoa: “Tôi làm chứng cho Diệp Hoa, vừa rồi cậu ấy định quay lên để tìm điện thoại của mình.”
Thai Nhất Thành cầm lấy di động nhìn chằm chằm, không thèm đoái hoài gì tới việc duy trì hình tượng trước mặt người đẹp nữa, tự tát mình hai phát nói: “Về sau tôi còn nói dại nữa thì đúng là đồ ngu.”
Nhất thời mọi người đều chìm vào im lặng.
Ở đây ngoại trừ học sinh lớp thầy Hồ thì còn có học sinh lạ mặt đến từ lớp khác, thế nhưng cho dù là ai, chỉ cần lên lớp ở tòa Minh Tâm đều sẽ biết phòng 409 là nơi tránh còn không kịp.
Mà trong tình huống này, rốt cuộc là “thứ” gì đang gửi tin cho bọn họ, còn muốn dẫn bọn họ tới phòng 409 kia, không khó để người ta nghĩ ra, sau đó càng lúc càng sợ hãi.
Đến cả Cố Nhung không sợ chết cũng hơi rùng mình.
Cậu là người biết rõ nhất trong phòng 409 có thứ gì.
Mặc dù đến tận lúc này cậu không còn sợ chết nữa, nhưng cậu vẫn sợ những yêu ma quỷ quái kia, cũng sợ phải nhìn thấy cảnh địa ngục nhân gian ngập tràn ma quỷ trước khi chết.
“Mẹ nó!”
Một tiếng chửi vang lên thổi bay sự tĩnh lặng, cũng xua tan cơn sợ hãi trong lòng mọi người, thậm chí khiến cho Cố Nhung nhớ tới chiêu trừ tà dân gian hai ngày trước đọc được là vừa cởi quần đi tiểu vừa chửi ầm lên, còn có một mánh nữa là lấy đồ lót của con gái đội lên đầu cũng có tác dụng, Cố Nhung cảm thấy không đáng tin chút nào, nhưng không biết mấy mánh như trong phim ấy có tác dụng hay không.
Cố Nhung thầm nghĩ: Ban nãy là cao thủ nào nhớ đến phương pháp chửi bậy trừ tà thế nhỉ?
Cao thủ kia chính là Diệp Hoa, nhưng cậu ta chửi bậy không phải vì trừ tà, mà chỉ vì cảm thấy tất cả sự hỗn loạn này đều là do một tay người tạo ra, kẻ đầu sỏ còn trộm di động của mình, cậu ta phất tay định chạy lên trên: “Chắc chắn là do thằng trộm ngu kia giở trò nên chúng ta không ra ngoài được, bây giờ ông đây sẽ đi đập gã một trận.”
Du Kim Hải nhanh tay lẹ mắt ôm lấy eo cậu ta: “Diệp Hoa, cậu điên rồi à, đã lúc nào rồi mà còn dám tách khỏi mọi người? Đừng đi.”
Không phải trong mấy nhân vật chính trong chuyện ma đều chết vì tách đoàn sao?
Du Kim Hải hơi run lên, cố thuyết phục Diệp Hoa cho bằng được: “Diệp Hoa, có thể trên đó… có quỷ đấy…”
“Có con koo!” Diệp Hoa nóng tính rốt cuộc không nhịn nổi lại chửi bậy tiếp, “Các ông mới điên, trên đời này làm gì có quỷ?”
Cậu ta còn quay lại nhìn thầy Hồ: “Thầy Hồ nói có đúng không?”
Thầy Hồ cũng không ngờ ở đây có học sinh đi theo chủ nghĩa duy vật kiên định hơn cả mình, gật đầu như giã tỏi: “Đúng đúng đúng.”
“Đúng thế.” Tay phải Diệp Hoa chỉ vào bầu trời dù đang là ban ngày nhưng rất âm u bên ngoài tòa Minh Tâm, “Vả lại bây giờ còn đang là ban ngày, sao quỷ có thể ra ngoài được, không phải là làm càn à? Nữ sinh gãy xương kia đã ngất luôn rồi kìa, nếu các người sợ không cho tôi đi lên một mình thì đi chung lên đó đi, nhìn xem rốt cuộc thằng trộm kia có rìu chữa cháy hay không, phá cửa sổ đưa người ta đi bệnh viện, còn chậm chạp nữa là có chuyện đấy.”
Cậu ta còn không quên phỉ nhổ những người sợ hãi: “Con gái thì thôi đi, đàn ông cũng nhát gan như vậy, sợ bóng sợ vía, tự mình dọa mình, đồ kém sang!”
Thẩm Thu Kích cũng nằm trong hàng ngũ bị phỉ nhổ trơ mắt xem kịch vui, chọt chọt eo Cố Nhung nói: “Thấy chưa? Loại người không sợ ma này rất cương nghị, cậu ta mới là hạt giống tốt để học trừ tà, cậu từ bỏ đi.”
Cố Nhung: “…”
Cố Nhung im lặng vài giây, phát hiện ra điểm mù: “Thế nhưng cậu ta không tin ma quỷ, cho nên không học đâu.”
Thẩm Thu Kích: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất