Ngậm Đi Một Tiểu Phu Lang

Chương 30: Về nhà rồi!

Trước Sau
Ngậm đi một tiểu phu lang

Edit: mimai

Beta: irisyen

Rất nhanh liền đến con đường phồn hoa nhất Thành Kim Lân, đây là tuyến đường chính, đường cái thập phần rộng rãi, bên đường là các cửa hàng chỉnh tề, các loại cửa hàng cái gì cần có cũng có.

Vương Kim An đầu tiên chạy vội tới một cửa hàng điểm tâm, "Điểm tâm nhà này đặc biệt ăn ngon, Thần ca nhi ngươi muốn mua không?"

Nghĩ đến tiểu hồ ly không thích ăn quá ngọt, Thần ca nhi hỏi: "Có cái nào không quá ngọt không?"

Chưởng quầy của cửa hàng đã đi tới, hắn có một khôn mặt chữ điền, lông mày có chút ngắn, nếp nhăn ở khóe mắt có chút sâu, ánh mắt cười lên rất thanh minh, không duyên cớ làm người ta cảm thấy có thêm mấy phần hảo cảm.

Hắn cũng không có cực lực đề cử thương phẩm*, mà là trước lấy ra một miếng, đưa cho Thần ca nhi, cười khanh khách nói: "Có vài loại không phải rất ngọt, này là miếng bánh hoa quế đậu đỏ, hương vị tương đối nhạt, tiểu công tử có thể nếm thử trước."

*Sản phẩm có tính thương mại.

Thần ca nhi gật đầu, "Cảm ơn chưởng quầy."

Điểm tâm xác thật không quá ngọt, thơm mát ngon miệng, khi vào miệng còn có thể nếm ra một chút thanh hương của hoa quế, Thần ca nhi gật gật đầu, "Xác thật ăn khá tốt, lấy cho ta năm hộp đi."

"Năm hộp?" Vương Kim An hơi hơi sửng sốt.

Điểm tâm nhà này nổi tiếng nhất Kim Lâm Thành, giá cả mỗi một hộp đều đắt gấp hai nơi khác, y thích ăn như vậy, cũng chỉ dám mua một hộp, Thần ca nhi đến giá cũng không hỏi thế nhưng há mồm liền mua năm hộp.

Hắn đang muốn nhắc Thần ca nhi vài câu, lại thấy An Tử Hi hướng hắn lắc lắc đầu. Vương Kim An lúc này mới nghĩ đến ngày thường các học sinh bàn tán, Thần ca nhi dùng giấy, bút, nghiên mực, toàn giá cả xa xỉ, nói vậy trong nhà y không thiếu tiền, nếu y muốn ăn, chính mình phản đối mới có vẻ kỳ quái.

Chưởng quầy đem biểu tình của hắn thu hết vào đáy mắt, không chỉ có không thèm để ý, còn cười cùng Thần ca nhi nói vài câu, "Điểm tâm nhà của chúng ta, so với nơi khác quý hơn, năm hộp nói yêu cầu hơn 10 văn, số tiền này đáng giá một miếng thiệt, tiểu công tử xác định muốn năm hộp?"

Thần ca nhi gật đầu, "Gói cho ta đi."

Đặt ở thời điểm ngày thường y căn bản cũng luyến tiếc mua, nhưng là nghĩ đến tiểu gia hỏa gần đây cũng chưa ăn qua cái gì ngon, Thần ca nhi liền mua.

Từ cửa hàng điểm tâm đi ra, bọn họ lại qua cửa hàng khác, Thần ca nhi lại một hồi mua mua mua, Vương Kim An xem líu lưỡi không thôi, xem y nho nhỏ tuổi, rõ ràng lịch sự văn nhã, khi dùng tiền đôi mắt cũng không chớp một cái, chỉ cảm thấy y thật....thật là cái bại gia tử*.

*Đứa con phá của.



Không nghĩ tới, Thần ca nhi đã sớm thịt đau không thôi, nhưng là mỗi khi đi đến một cửa hàng, phàm là nhìn đến đôi mắt tò mò của tiểu gia hỏa, y liền nhịn không được mua mua mua, hoàn toàn khống chế không được.

Nuôi con trẻ chắc cũng chỉ như thế, vừa làm mình đau cũng làm bản thân hạnh phúc.

Buổi tối trở lại phòng ở, Thần ca nhi mệt muốn chết rồi, thấy tiểu hồ ly ăn vui vẻ, lại cảm thấy tiêu nhiều hơn cũng đáng, tiểu hồ ly ăn mấy khối điểm tâm, đem vịt nướng chia thành hai phần, đưa cho Thần ca nhi một phần, tính toán ăn phần còn lại.

Thần ca nhi nhận lấy, cũng không có ăn, mà là lại lấy ra một hộp điểm tâm cùng mứt, nói với tiểu hồ ly: "Ngươi ở chỗ này chờ ta một chút, ngày thường bọn họ giúp ta không ít việc, ta đem cái này đưa qua cho bọ họ."

Tiểu hồ ly có chút không vui, yên lặng nhìn Thần ca nhi không hé răng.

Thần ca nhi buồn cười xoa đầu nó, "Không thể nhỏ mọn như vậy, lần sau lại đi mua nhiều hơn cho ngươi."

Tiểu hồ ly hừ một tiếng, khó chịu nói: "Lập tức trở về."

Thần ca nhi gật đầu, xoa xoa đầu tiểu gia hỏa.

*

Có tiểu hồ ly làm bạn, ngày ở học viên trôi qua rất nhanh, thậm chí lúc nhớ đến người nhà, Thần ca nhi cũng cảm thấy không còn quá gian nan như trước kia, rất nhanh liền đến ngày bọn họ được về nhà.

Làm Thần ca nhi kinh hỉ chính là, khi Vân Liệt tới đón y, Thịnh Thịnh, Nghiên tỷ nhi còn có Minh Minh cũng đi theo, Thịnh Thịnh hướng Thần ca nhi vọt qua đầu tiên, vang dội gọi đại ca, dùng cái đầu nhỏ lông xù xù nhưng mềm mại cọ y.

Thần ca nhi sờ sờ đầu nhóc, ngữ khí vô cùng thân mật, "Ở nhà có ngoan ngoãn nghe lời không?"

"Có! Cha đều khen ta hiểu chuyện."

Nghiên tỷ nhi ở một bên tấm tắc phản bác, "Nói chuyện như thật vậy."

Thịnh Thịnh không để ý tới nàng, ôm eo Thần ca nhi, "Ca, tiểu hồ ly đâu? Nó không phải ở cùng ngươi trong học viện sao?"

Thần ca nhi nhấp môi dưới, có chút ngượng ngùng, "Ta sợ bị phu tử của học viện phát hiện, để nó tự mình xuống núi trước, nó hiện tại ở dưới chân núi chờ chúng ta."

Nghiên tỷ nhi che môi cười trộm, "Thật không nghĩ tới ca ngươi cũng có một ngày làm trái quy định của học viện, ta vẫn luôn cho rằng ngươi là thiên hạ đệ nhất nghe lời học sinh, hiện tại, chậc chậc chậc, vì tiểu hồ ly, có phải bị mê muội mất cả ý chí rồi hay không?"

Lý Minh ngước khuôn mặt nhỏ, trừng mắt nhìn nàng, "Đại ca mới không mê muội mất cả ý chí, tiểu hồ ly ăn vạ không đi, đại ca có biện pháp nào? Liền tính đến việc đem nó đưa về nhà, nó khẳng định còn sẽ chạy ra. Vạn nhất đi lạc trên đường, làm thế nào bây giờ?"

Nghiên tỷ nhi hướng hắn làm mặt quỷ, "Được được được, ngươi có lý, cho dù tính không có lý, cũng chỉ hướng về đại ca, ca, ngươi mau nói, ngươi đến tột cùng thu mua hắn thế nào? Hôm nào ta cũng phải theo ngươi học tập."



Thịnh Thịnh hủy đường lui của nàng, "Ngươi muốn thu mua nhị ca? Phỏng chừng đến táng gia bại sản mới được."

Nghiên tỷ nhi trừng mắt, "Táng gia bại sản? Nhị ca ngươi có dã tâm như vậy sao? Muốn cướp đi quyền nắm giữ tài sản của chúng ta sao?"

Thần ca nhi buồn cười không thôi, lúm đồng tiền trên mặt xuất hiện thường xuyên. Cuối cùng vẫn là Vân Liệt lên tiếng, "Được rồi, mau xuống núi đi."

Dung mạo hắn không chỉ tuấn mỹ, dáng người cũng thập phần cao lớn, khí thế trên người càng thập phần hút người, học sinh đi ngang qua bên người thường liếc nhìn hắn, a cha nhà mình bị người nhìn trộm như vậy, Thịnh Thịnh tự nhiên có chút khó chịu, "Chính là chính là, mau xuống núi đi, rõ ràng ta cũng rất soái khí, như thế nào không có ai nhìn chằm chằm ta?"

Ngữ khí nhóc chua lòm, đáng yêu vô cùng.

Dọc theo đường đi cãi nhau ầm ĩ, thân thể mấy tiểu tử kia đều như nghé con vậy, lên núi xuống núi hoàn toàn không cảm thấy mệt, ngược lại là Thần ca nhi có chút thở dốc, mọi người mới vừa xuống núi, tiểu hồ ly liền chạy tới, lập tức nhảy vào lòng ngực Thần ca nhi.

Nghiên tỷ nhi cũng nhớ tiểu hồ ly, nhịn không được đi sờ nó, "Ca, tiểu hồ ly sao lại gầy thế? Ngươi có phải không cho nó ăn cơm không?"

Nàng có một đôi mắt to thập phần trong sạch, nhớ nhung ở đáy mắt cực kỳ nồng đậm, nếu là ngày xưa tiểu hồ ly đã sớm né tránh, hôm nay thế nhưng cho nàng sờ soạng một chút.

Thịnh Thịnh ngao ngao kêu một tiếng, cũng muốn sờ, thấy bọn họ đều chạy lại đây, tiểu hồ ly khó chịu mà hất đuôi một cái, ghét bỏ không thôi.

Thần ca nhi cong cong môi, "Đừng náo loạn."

Thịnh Thịnh ủy khuất bĩu môi, nghiêm túc nhìn chằm chằm tiểu hồ ly thêm vài lần, "Thật đúng là gầy, ca, tiểu hồ ly trốn ở học viện, có phải chỉ ăn cơm thừa của ngươi hay không?"

Tưởng tượng như vậy nhưng là sự thật, y chỉ đi xuống núi có một lần, mua đồ vật cho tiểu gia hỏa, không quá hai ngày nó đã ăn hết rồi, thời gian khác, nó cơ bản đều là ăn cơm thừa, bởi vì không muốn rời xa Thần ca nhi, số lần nó vô rừng tự nhiên ít đến đáng thương, thật vất vả bắt được vài con thỏ hoang, nó cũng đều là đem phần tốt nhất để lại cho Thần ca nhi.

Dọc theo đường đi nói cười vui vẻ, bất tri bất giác đã đi nửa ngày đường. Giữa trưa, tới trấn Bích Thủy, trấn Bích Thủy cách trấn Túc Nguyên ba cái trấn nhỏ, trấn trên đồng dạng có mở một chi nhánh Vân Các.

Vân Liệt thít chặt dây cương, quay đầu hỏi: "Thần ca nhi ngươi muốn ăn cái gì?"

"Thịnh Thịnh bọn họ thích ăn lẩu, không bằng liền đi về Vân Các đi."

Nghiên tỷ nhi cười cười, "Ngày hôm qua chúng ta mới ăn lẩu, ca, ngươi muốn ăn cái gì cứ việc nói, hôm nay mọi người theo khẩu vị ngươi."

Thịnh Thịnh: "Được, đại ca thích nhất cha và cô cô làm cơm."

hết chương 30.

*Truyện edit phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức. Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại truyenwk.com chính thức của Ngưng Bích Lâu - @ngungbichlaumiiris.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau