Ngậm Đi Một Tiểu Phu Lang

Chương 36: Hôn môi!

Trước Sau
Ngậm đi một tiểu phu lang

Edit: mimai

Beta: irisyen

Người trẻ tuổi ầm ĩ vô cùng lợi hại, hai người hôn còn chưa đủ, một hán tử còn lấy ra trái dưa chuột, như thế nào cũng phải ép hai người ngậm hai đầu dưa chuột, không được dùng tay cầm, ăn xong mới thôi.

Tiếng cười của đám hán tử cơ hồ có thể xốc nóc nhà lên, Xuân ca nhi xấu hổ vô cùng, trong đôi mắt ngập nước sáng ngời tràn đầy xấu hổ buồn bực, "Các ngươi nháo đủ chưa?"

"Tất nhiên là chưa, ngày đại hỉ, nháo động phòng không phải thiên kinh địa nghĩa* sao? Xuân ca nhi ngươi đừng xấu hổ, phu lang nào chưa từng trải qua chuyện này? Qua hôm nay, ngươi mới có thể chân chân chính chính trở thành người thôn Trúc Khê chúng ta."

*Chỉ sự việc, sự vật hiển nhiên.

"Chính là, không có đạo lý mà chúng ta đều đã bị náo loạn, còn ngươi thì lại được buông tha."

Hai tiểu ca nhi cũng ở một bên ồn ào, Xuân ca nhi trừng mắt liếc nhìn bọn họ, nhóm hán tử đã đem dưa chuột nhét vào trong miệng Trúc Căn, trước sau hắn vẫn luôn vui tươi hớn hở, thấy Xuân ca nhi không vui, còn hướng cậu chớp mắt không ngừng.

Trong phòng trừ bỏ đám hán tử, tiểu ca nhi, cũng có các đại nương, bọn họ cũng bắt đầu ồn ào, "Xuân ca nhi ngươi phải tranh thủ thời gian, mọi người còn đang chờ ăn tiệc đó."

"Bụng mọi người đều đang kêu thầm thì, vì chừa bụng uống rượu mừng mà buổi sáng còn cố ý không ăn cơm."

Xuân ca nhi không có biện pháp, đành phải há miệng ngậm một đầu khác, hai người vừa ngậm dưa chuột vừa ăn, dưới sự trêu ghẹo của mọi người rốt cuộc ăn xong dưa chuột.

Thời tiết nóng lợi hại, mọi người đều ra một thân mồ hôi, vậy mà trên mặt mỗi người đều là ý cười.

Trước kia Thần ca nhi chỉ tham gia hôn lễ của cữu cữu, mọi người đối với Vân Liệt từ đầu đến cuối đều có loại cảm giác sợ hãi, tự nhiên không dám nháo động phòng, Thần ca nhi là lần đầu chứng kiến người trong thôn nháo động phòng náo nhiệt như vậy.

Đã vậy tiểu hồ ly còn cố tình không đứng đàng hoàng, cả người đều dựa vào y, hắn kề sát sau lưng, Thần ca nhi cực kỳ không được tự nhiên, đẩy hắn hai cái, tiểu hồ ly lại bắt lấy tay y để sát lại môi cắn xuống.

Hắn mặc một thân hồng y, ngũ quan trương dương tuấn mỹ, khi đôi mắt kiên định nhìn người, không hiểu sao lại có lực mê hoặc nhân tâm, trái tim Thần ca nhi không chịu khống chế mà co rút lại, duỗi tay đẩy hắn một cái.

Tiểu hồ ly có chút mờ mịt, đôi mắt đen nhánh mang theo nhàn nhạt nghi hoặc.

Hắn bất quá biến thành hình người hai năm, nhưng riêng việc thân thể đã lớn lên, hắn vẫn còn rất nhiều thói quen như lúc còn là tiểu hồ ly, căn bản biết là hai người trưởng thành, tiểu hán tử yêu cầu phải bảo trì khoảng cách cùng tiểu ca nhi.

Thần ca nhi nhấp môi dưới, chung quy không nói gì thêm.

Nháo động phòng xong, mọi người liền vào bàn, Thần ca nhi cùng bọn Thịnh Thịnh vừa lúc ngồi cùng bàn, đến lúc ăn cơm, tiểu hồ ly mới biến lại về nguyên hình, nhảy tới trong lòng Thần ca nhi. 

Thấy nó tìm lại đây, Thịnh Thịnh lấy quả nho đút nó, "Chạy đi đâu? Buổi sáng còn không thấy ngươi, đến lúc ăn lại xuất hiện, có phải ngươi ngửi được mùi cơm rồi canh trước phải không?"

Tiểu hồ ly lười biếng, liếc mắt nhìn nhóc, cả người dựa vào trong lòng ngực Thần ca nhi, ngoan ngoãn giống hệt mèo con.

Tiệc rượu thập phần phong phú, hơn tám bàn lớn, gà, thịt, cá, mọi thứ đầy đủ hết, tiểu hồ ly thích ăn thịt, Thần ca nhi lấy đũa gấp cho hắn khối thịt gà, từng chút đút hắn ăn, tận tâm như đang chăm sóc con trẻ.

Y đã quen nên không cảm thấy gì, hài tử chung quanh lại thường trộm ngắm y cùng tiểu hồ ly, tiểu hồ ly bị nhìn đến không kiên nhẫn, đôi mắt hắn trầm xuồng, dọa bọn nhỏ vội vàng quay đầu đi.

Cơm nước xong, Thần ca nhi ở lại giúp dọn dẹp bàn ghế, bàn ghế dùng trong tiệc rượu đều là hỏi mượn nhà khác, dùng xong còn phải trả về, thấy Thần ca nhi giúp đỡ dọn, nương Trúc Căn vội vàng lấy cái ghế trong tay y đi, "Thần ca nhi không cần giúp đâu, mau về nhà đọc sách đi, sao có thể chậm trễ thời gian của ngươi."

"Đại nương đừng nói lời khách khí, sao lại chậm trễ ta chứ? Không có ai cầm sách không rời tay đến tối, ta ngày thường ở nhà cũng làm việc."

Lý Uyển đang giúp đỡ dọn mâm, nghe vậy cười nói: "Đúng thế, đại nương đừng khuyên, người trẻ tuổi khác có thể hỗ trợ, Thần ca nhi cũng có thể."



Nương Trúc Căn vừa sợ hãi vừa cảm động, tú tài nào không cao cao tại thượng? Cũng chỉ có Thần ca nhi, có thể nói y lớn lên bề ngoài xinh đẹp như tiên, khiến người ta nhìn không rời được mắt, lại ôn hòa lễ độ, nhà ai có y là con rể, thật đúng là phước đức của tổ tiên.

Thấy Thần ca nhi cũng tới hỗ trợ, không ít hán tử trở nên chăm chỉ hơn, người lá gan lớn còn mở miệng giễu cợt Thần ca nhi, "Thần ca nhi nhìn văn văn nhược nhược, dọn được sao?"

Thần ca nhi nhấp môi cười cười, "Các ngươi dọn được, ta tự nhiên cũng dọn được."

Y lớn lên đẹp, cười rộ lên đáy mắt giống chứa đựng lộng lẫy tinh quang*, phá lệ hấp dẫn người, không ít hán tử đều lặng lẽ đỏ mặt.

*Sao sáng

Tiểu hồ ly ở một bên trầm mắt nhìn, rất không thích ánh mắt người khác nhìn Thần ca nhi.

Vội xong, Thần ca nhi liền đem theo tiểu hồ ly trở về nhà, ngày hôm qua lên trấn Túc Nguyên, không học được bao nhiêu, buổi sáng hôm nay lại chỉ đọc sách được một chút, về nhà Thần ca nhi liền lấy sách ra, y ôn tập lại các bài đã học, lại làm một chương văn, viết xong mới nhớ tới việc đặt tên cho tiểu hồ ly.

Sợ nói chuyện bị Vân Liệt nghe thấy, y viết trên giấy mấy chữ to, cho tiểu hồ ly xem, "Ngươi có yêu thích chữ nào không?"

Tiểu hồ ly lắc đầu, cũng cầm lấy bút lông viết lên trên giấy, "Ngươi đặt."

Hai chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, xấu đến làm y muốn xé nó.

"Vậy ngươi lấy họ Lý theo ta, kêu Lý Diệp được không? Diệp tự từ ngày từ hoa, ngày sắp tới quang, hoa chỉ phiếm quang, ngụ ý tạm được."

Tiểu hồ ly gật đầu, lấy bút lông đem chữ Lý gạch đi, đổi thành Lê.

"Lê Diệp?"

Tiểu hồ ly gật đầu, không biết vì cái gì, khi nhắc đến họ, trong đầu hắn lại đột nhiên hiện ra như vậy, nghĩ đến hôn lễ của Trúc Căn cùng Xuân ca nhi, hắn bản năng không muốn cùng một họ với Thần ca nhi, nếu hắn vốn dĩ thật sự là họ Lê, vậy thì cứ để họ Lê đi.

Bởi vì có tên, buổi tối Lê Diệp phá lệ hưng phấn, hắn còn biến thành hài tử ba tuổi ở trên giường lăn qua lăn lại, Thần ca nhi nhìn thấy vô cùng buồn cười, y đi qua nhẹ búng lên trán hắn.

Tiểu gia hỏa đôi mắt sáng lấp lánh, đáng yêu không chịu nổi, Thần ca nhi càng thêm cảm thấy chữ Diệp này rất thích hợp với hắn.

Tiểu hồ ly bắt lấy tay Thần ca nhi, cọ cọ đầu lên lòng bàn tay y, sau khi hắn biến thành người, sau mỗi lần biến hóa, quần áo lại không thể biến lớn nhỏ cho vừa vặn, khi không phải rộng lớn thì chính là nhỏ xíu, lần này thì lại rất rộng, một thân hồng y lỏng lẻo treo ở trên vai, khi hắn làm nũng một bên quần áo còn theo bả vai trượt xuống, làm lộ ra bả vai nhỏ đáng yêu.

Khi hắn ở bộ dáng thiếu niên, mỗi lần đến gần, Thần ca nhi đều cảm thấy không được tự nhiên, còn khi tuổi nhỏ, mặc kệ hắn làm cái gì, Thần ca nhi chỉ cảm thấy hắn thật đáng yêu, thấy quần áo hắn bị trượt xuống, Thần ca nhi cười cười giúp hắn kéo lên, còn không nhịn được hôn lên khuôn mặt nhỏ của hắn.

Đã lâu không được hôn, Lê Diệp chẳng biết vì sao lại nghĩ đến nụ hôn ở tân phòng hôm qua, hắn còn chưa từng ở hình người mà hôn Thần ca nhi đâu, càng không nói đến hôn môi, môi Thần ca nhi hồng nhuận, càng ngắm càng thấy mê người.

Lê Diệp đứng trên giường, Thần ca nhi đứng ở mép giường, hắn tuy rằng ở bộ dáng ba tuổi, duỗi tay vừa lúc cũng có thể ôm lấy cổ Thần ca nhi, hắn vươn tay kéo Thần ca nhi lại, đôi môi nóng bỏng hôn lên môi Thần ca nhi.

Cho rằng hắn muốn hôn trán mình, Thần ca nhi căn bản không định tránh, còn phối hợp mà cúi đầu, khi được môi nhỏ mềm mại hôn lên, Thần ca nhi mới cảm thấy không đúng, y đột nhiên trừng lớn mắt, khϊếp sợ đến quên phản ứng.

Lê Diệp hôn môi, chỉ cảm thấy môi Thần ca nhi lạnh lạnh, mềm mại, rất rất thoải mái, hắn nhịn không được lại duỗi đầu lưỡi nhỏ ra liếm hai cái. 

[Háo sắc =))]

Thần ca nhi lúc này mới phản ứng lại, đẩy hắn ra.

Lê Diệp bị Thần ca nhi đẩy lui về phía sau vài bước, thấy đáy mắt Thần ca nhi tràn đầy khϊếp sợ, hắn có chút mông lung nghi hoặc.

Thần ca nhi hít một hơi khí lạnh, xoay người ra ngoài.

Ban đêm, bên ngoài tuy rằng vẫn nóng, lại có thêm tí gió nhẹ, so với ban ngày mát mẻ hơn một chút, nghe thấy động tĩnh bên chỗ của Thần ca nhi, Lý Cẩn gọi, "Thần ca nhi sao lại ra đây?"



Thần ca nhi nói: "Cữu cữu, ta có chút không ngủ được, đi mấy vòng trước cửa một lát sẽ trở về."

Chỉ riêng việc từ nhỏ lớn lên trong thôn đã đủ hiểu tận gốc rễ thôn dân, an toàn không có gì vấn đề, Lý Cẩn vẫn dặn dò một câu, "Bên ngoài trời đã tối rồi, ngươi đừng có ở quá lâu đó."

"Vâng, ta biết, cữu cữu các ngươi nghỉ ngơi trước đi."

Thần ca nhi biết tiểu gia hỏa theo y ra ngoài, tâm y còn đang loạn như ma, cũng không quay đầu nhìn lại, từng bước đi về phía trước, cho đến khi cách xa tiểu viện nhà mình, thì mới dừng lại.

Thấy y rốt cuộc quay đầu, Lê Diệp cũng dừng lại.

Thần ca nhi lúc này mới phát hiện hắn không mang giày, hai gót chân nhỏ ở dưới ánh trăng phá lệ rõ ràng, y vốn định chất vấn hai câu, rồi lại chẳng thể mở miệng được, nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, nhịn không được cúi đầu nhìn xuống chân hắn, "Không thể biến ra một đôi giày sao?"

Lê Diệp thử thử, sau một lúc lâu lại không thành công.

Thần ca nhi lại không bâng khuâng chuyện này lâu, do dự nửa ngày, mới nói: "Lê Diệp, ngươi hiện tại đã trưởng thành, cho dù ngươi là hồ ly, hiện tại vẫn là người, hơn nữa ngươi còn là tiểu hán tử, về sau không thể hôn ta như vậy biết không?"

Nhận thấy được sự bài xích của y, mày nhỏ của Lê Diệp gắt gao nhíu lại, biểu tình còn có chút ủy khuất, sau một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: "Là ngươi hôn trước."

Hắn nói đúng lý hợp tình, Thần ca nhi bị nghẹn, không nhịn được chột dạ, đành phải vì mình bào chữa, "Không giống nhau, ta là hôn trán, người thân trong gia đình có thể hôn trán, nhưng không thể hôn môi, chỉ có phu thê mới hôn môi."

Biểu tình mê mang của tiểu hồ ly dần dần sáng tỏ, hắn biết phu thê là gì, giống Vân Liệt cùng Lý Cẩn chính là phu thê, còn có thể cùng nhau sinh con. Nguyên lai không chỉ sinh con là việc phu thê mới có thể làm, mà hôn môi cũng giống vậy, hắn gật gật đầu, tỏ vẻ chính mình đã biết.

Da mặt Thần ca nhi vốn mỏng, khiến y mở miệng nói lời này đã đủ khó xử, hiện tại thấy tiểu gia hỏa ngoan ngoãn nghe xong đã hiểu, Thần ca nhi tức khắc thở phào nhẹ nhõm, cũng ngượng ngùng không biết nói gì thêm.

"Được rồi, trở về ngủ đi, sáng sớm ngày mai phải về học viện."

Lê Diệp lại gật đầu.

Thấy bộ dạng hắn ngoan ngoãn, lại để chân trần, Thần ca nhi không đành lòng để hắn tự đi trở về, không nhịn được bế hắn lên. Lê Diệp duỗi tay ôm cổ Thần ca nhi, đặt đầu nhỏ ngay bên tai Thần ca nhi.

Thần ca nhi thích ánh mắt ỷ lại của hắn, chỉ cảm thấy đáy lòng ấm áp.

Tiểu nam oa ba tuổi, trọng lượng cũng không phải quá nặng, tuy thế, Thần ca nhi ôm một lát cánh tay cũng có chút mỏi, tiểu hồ ly muốn nhảy xuống, Thần ca nhi không cho, hắn chỉ đành biến về bộ dáng hồ ly.

hết chương 36.

*Truyện edit phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức. Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại truyenwk.com chính thức của Ngưng Bích Lâu - @ngungbichlaumiiris.

---*---

Tác giả có lời muốn nói:

Thần ca nhi: Về sau không được hôn nữa, chỉ phu thê mới có thể hôn.

Tiểu hồ ly: Vậy làm phu thê đi.

Chương này đã dài rồi phải không? Cầu khen ngợi, mấy người lúc trước chê tui viết ngắn mau ra đây sám hối, cảm ơn nhóm tiểu thiên sứ và địa lôi, yêu mọi người moah moah.

Lâu chúng mình có lời muốn nói:

Đầu tiên, chúng mình cúi đầu xin lỗi vì đã để các bạn đợi lâu :((. HK1 thì nhàn mà HK2 thì chạy dl sấp mặt. Tuần này chúng mình sẽ đăng thêm chương nữa để chuộc lỗi nhé. Tương lai không dám hứa gì nữa vì thật sự có đôi lúc hai đứa quá bận, khi nào có thời gian nhất định sẽ đăng chương mới, mong mọi người tiếp tục ủng hộ nhaaaa.

Thêm nữa, chúc mừng tiểu hồ ly đã có tên, Lê Diệp Lý Thần là chân ái ~ (nói nhỏ: ai đó giúp chúng mình đoạn ý nghĩa tên của tiểu hồ ly được không ạ, Lâu không biết edit sao cho hợp lí hết, xin chân thành cảm ơn và hậu tạ bằng tấm lòng vàng vô giá của chúng mình nè hihi).

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau