Chương 50: Lòng mang ý xấu!
Ngậm đi một tiểu phu lang
Edit: mimai
Beta: irisyen
Gương mặt Thần ca nhi đỏ bừng sau khi nghe những lời nói trắng trợn của hắn, y nhấp môi dưới, không hé răng.
Lê Diệp thấy thế liền cho rằng điều y nghĩ chính là vậy, hắn không nhịn được tức giận. Hắn vốn đứng rất gần Thần ca nhi, giờ phút này tiến lên thêm một bước, cơ hồ chạm đến chóp mũi y, lời nói càng thêm hùng hổ dọa người, "Ta là muốn hôn ngươi, càng muốn ôm ngươi, ngươi cảm thấy vậy là làm bậy sao?"
Thần ca nhi chỉ cảm thấy không khí xung quanh đều bị hắn đoạt lấy, 'tâm loạn như ma' đã không đủ để hình dung tâm tình lúc này của y, y lui về sau một bước, mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác, "Ngươi mới bao lớn, không phải làm bậy thì còn là cái gì nữa?"
"Sao mới được cho là người lớn? Trúc Căn cũng bất quá lớn hơn ngươi có một tuổi, đã thành thân, tiểu ca nhi nhỏ hơn ngươi một tuổi cũng đã lấy chồng? Ta còn cao hơn ngươi, nhìn bề ngoài còn lớn hơn ngươi, chẳng lẽ ta vậy mà xem là còn nhỏ sao?"
Đây là lần đầu tiên hắn nói ra những lời kinh hãi như thế, giọng điệu lại thâm trầm hữu lực, làm Thần ca nhi khϊếp sợ không thôi, càng làm cho y nhận ra, bất tri bất giác đứa nhỏ hay vùi vào lòng y hiện cũng đã trưởng thành, thậm chí đã tới tuổi muốn cưới vợ. Lòng y hơi phiền muộn, cũng hơi khó tả, không biết nói rõ tư vị ấy là gì.
Thấy y không nói gì, Lê Diệp càng có vẻ bực bội, "Có phải bất cứ lúc nào, trong lòng ngươi ta cũng chỉ là một con hồ ly hay không? Vĩnh viễn sẽ không trưởng thành, cũng không có cách nào bầu bạn bên ngươi mãi mãi?"
"Ta không có nghĩ như thế." Thần ca nhi không nhịn được nhìn hắn, thấy mắt hắn đỏ lên, cảm xúc không bình tĩnh, không khỏi nhấp môi dưới.
Y vĩnh viễn chỉ mang bộ dáng đạm bạc thản nhiên này, giống như có làm bất cứ việc gì cũng không thể nắm bắt được y, Lê Diệp nắm chặt tay, lại bước lại gần Thần ca nhi hơn, máu tươi theo khớp ngón tay hắn chảy xuống, trái tim Thần ca nhi co rút lại, bắt lấy tay hắn, giọng điệu vội vàng, "Ngươi làm gì vậy? Có gì không thể từ từ nói sao?"
Lê Diệp im lặng, cảm xúc nóng bỏng ở đáy mắt không thể nào dập tắt được. Hắn muốn nói cho Thần ca nhi biết rằng hắn chỉ muốn cưới y, muốn cùng chung sống với y, mà trước giờ Thần ca nhi đều xem hắn như tiểu hài tử, nên cái gì cũng không dám nói.
Thần ca nhi vội vàng tìm một cái khăn vải sạch sẽ, ở cách vách bọn An Tử Hi nghe được động tĩnh, cất tiếng hỏi, "Thần ca nhi, có việc gì mà động tĩnh lớn như vậy?"
"Không cẩn thận đụng phải đồ vật thôi, không có việc gì đâu."
Thần ca nhi vô cùng đau lòng, một tay ấn miệng vết thương, một tay nhẹ nhàng lau vết máu, "Đau không?"
Lê Diệp mặc y đùa nghịch, mím môi cự tuyệt trả lời, nhưng vết đỏ trong đáy mắt hắn lại dần dần tan đi. Thần ca nhi không còn cách nào với hắn, sợ hắn lại làm bản thân bị thương, đành nắm lấy tay hắn không buông, qua một lúc lâu sau thấy hắn đã bình tĩnh, y mới buông tay, sau khi buông ra mới phát hiện miệng vết thương còn chảy máu, Thần ca nhi lại cẩn thận xoa xoa, ở đây cũng không có thuốc, lòng Thần ca nhi nóng như lửa đốt, xoa xong y mới nhớ hắn có thể tự trị vết thương.
"Ngươi nhanh chữa trị một chút."
Lê Diệp không muốn, chỉ dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn y, thấy được Thần ca nhi đang đau lòng không thôi, đáy lòng hắn mới thoải mái chút, dần dần lộ ra một tia ủy khuất, hắn cũng rõ rõ ràng ràng biết Thần ca nhi không chịu nổi bộ dáng ủy khuất này.
Quả nhiên, bị hắn nhìn như vậy, Thần ca nhi vô cớ sinh ra một cổ chột dạ, Lê Diệp nhìn thẳng vào y, xòe nắm tay ra trước mặt y, "Ngươi hôn ta, ta sẽ trị liền."
Thần ca nhi bị câu nói như đúng lý hợp tình lắm của hắn làm tức mà cười, "Vậy thì cứ để đó đi."
Lê Diệp lập tức ngồi xuống giường, nhìn dáng vẻ là không tính toán rời đi, Thần ca nhi cũng mặc kệ hắn lấy sách ra đọc, mãi cho đến khi học bài xong, thấy hắn vẫn ngồi đó, duỗi tay đẩy đẩy hắn, "Đừng ngồi đây."
Lê Diệp lấy chậu nước, tự rửa chân mình, thấy Thần ca nhi nhìn hắn, mới nhàn nhạt nói: "Dù sao trong mắt ngươi ta cũng chỉ là hài tử, vậy ngủ cùng nhau thì có sao đâu."
Thần ca nhi có chút đau đầu, cảm thấy hắn đang chơi xấu mình, lại sợ y đuổi hắn đi, hắn lại nổi điên tự làm mình bị thương, Thần ca nhi trừng mắt nhìn hắn, cố tình lại không biết nói gì, Lê Diệp rửa xong, lại múc cho y một chậu, thấy hắn lại muốn giúp mình tháo giầy, Thần ca nhi rụt chân lại, rầu rĩ nói: "Ta tự làm."
Y vừa rửa xong, Lê Diệp liền bưng chậu nước đi đổ, dĩ nhiên hắn đã ẩn thân, chỉ có Thần ca nhi mới nhìn thấy hắn. Hắn thật sự đã trưởng thành, chỉ nhìn bóng dáng một cách đơn thuần, thân hình hắn cũng đã cao xấp xỉ cữu phu, Thần ca nhi nhìn hắn đến có chút thất thần.
Trong lòng y xác thật thường xuyên xem Lê Diệp như tiểu hài tử, nhưng gần đây khi ở chung, Thần ca nhi rõ ràng có chút không tự nhiên, luôn có loại cảm giác áp bách, nếu chỉ xem hắn là hài tử, sao y có loại tâm lý này? Khi hắn còn nhỏ, hai người cùng ngủ chung, Thần ca nhi cũng không nghĩ cái gì, giờ đây thấy hắn đã lớn, mới muốn cùng hắn tách ra ngủ riêng.
Y tự nhiên cảm giác được sự ỷ lại của Lê Diệp với y có hơi không bình thường, trong lòng Thần ca nhi lộn xộn, y cảm thấy lúc học cũng không có phức tạp như vậy, y hoàn toàn không biết cách giải quyết, y nghĩ do cách ở chung giữa hai người bọn họ có chút vấn đề, chắc hẳn đã xem y là tất cả, nên Lê Diệp mới sinh ra một loại tình cảm muốn chiếm hữu y.
Chờ khi hắn đổ nước xong trở về, Thần ca nhi phát hiện tay hắn lại chảy máu, máu Lê Diệp thập phần đặc sệt, mỗi khi chảy ra một chút, linh khí trong cơ thể đều sẽ lặng lẽ tan đi một ít, bất quá gần đây hắn hấp thụ không ít linh khí, chút linh khí mất mát này không ảnh hưởng quá lớn với hắn.
Thần ca nhi lại chịu không nổi, nhịn không được muốn giúp hắn cầm máu. Y có chút phiền lòng, rõ ràng không muốn quản hắn, khi phản ứng lại vẫn là kéo hắn đến trước mặt, giúp hắn lau lau máu trên tay, "Nếu không trị thương nữa, về sau ngươi cũng đừng tới."
Lê Diệp giằng co với hắn trong chốc lát, mới điều động linh khí, đem miệng vết thương chữa trị.
Thần ca nhi chỉ chỉ cái giường bên kia, "Không muốn đi thì ngươi ngủ ở đó, không chịu thì mau rời đi."
Lê Diệp biết đủ liền ngưng, dọn dẹp giường bên kia một chút liền nằm lên.
Thần ca nhi: "Chờ một chút, ngươi không ôn lại bài vở sao?"
Lê Diệp ừ một tiếng, "Đã xong hết rồi."
Khi đi học hắn chỉ cần nhìn một cái, nói hắn có khả năng đọc bài nhanh như gió cũng không mấy khoa trương, đọc xong, hắn liền ghi nhớ hết, tuy rằng với học tập không có gì hứng thú, nhưng hắn biết rõ Thần ca nhi khẳng định sẽ kiểm tra hắn, khi phu tử giảng bài, hắn làm như không có chuyện gì, liền tùy tay lật lật.
Thấy hắn nói đã học xong, Thần ca nhi cũng không quản hắn, nhưng lúc này Thần ca nhi tự nhiên không biết, Vương Nhạc đang tính toán y, từ khi nhìn thấy dấu hôn ở khóe miệng Thần ca nhi, đáy lòng cậu ta liền nảy sinh ra một ý niệm tà ác, muốn bọn họ bị bắt gian tại giường.
Một ngày nay, khi trời đã khuya cậu ta mới ngủ, cậu ta chắc chắn nửa đêm Lê Diệp sẽ mò đến phòng Thần ca nhi, kết quả vừa lơ đãng lại ngủ quên mất, cũng may cậu ta thức dậy sớm, vừa lúc giường cậu ta ở gần cửa sổ, sau khi tỉnh lại, cậu ta vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, muốn nhìn xem Lê Diệp có từ trong phòng Thần ca nhi chuồn ra không, nếu bị cậu ta phát hiện được, chẳng sợ bị Lê Diệp uy hϊếp đánh cho tàn phế cậu ta cũng muốn đánh thức mọi người, để mọi người nhìn cho rõ xem đến tột cùng Thần ca nhi là dạng người gì, rõ ràng đến học viện học tập, ban đêm lại trộm qua lại với hán tử.
Bị phát hiện thì còn không đủ mất mặt sao!
Kết quả chờ đến khi các tiểu ca nhi lần lượt thức dậy, cậu ta vẫn không thấy được bóng dáng Lê Diệp, thấy cậu ta vịn cửa sổ nhìn ra bên ngoài, lại không có ý tứ ngồi dậy, Lưu Hoài Hoa hỏi một câu, "Ngươi làm gì thế? Giờ này còn không mau dậy đi, có phải muốn đi học trễ hay không?"
Thấy đã có người đi ra ngoài múc nước, Vương Nhạc ngồi dậy. Lê Diệp có ngốc cũng không thể chọn lúc này đi ra ngoài, nếu ngày hôm qua hắn thực sự tới, hiện tại khẳng định còn ngốc trong phòng Thần ca nhi, thấy Lưu Hoài Hoa đang nhìn, Vương Nhạc đột nhiên nảy ra kế trong đầu, quay đầu nói với Lưu Hoài Hoa: "Không phải ngươi vẫn luôn tìm cuốn'Thư họa học sinh' sao? Ta thấy Thần ca nhi có một quyển, ngươi hỏi mượn y đi, Thần ca nhi là người hào phóng, khẳng định nguyện ý cho ngươi mượn."
Lưu Hoài Hoa lập tức có hứng thú, "Chỗ y thực sự có sao?"
"Đúng vậy, ngươi mau đi đi, ta nghe nói hình như Vương Kim An cũng muốn mượn, ngươi đừng để bị giành trước một bước."
Lưu Hoài Hoa đã tìm quyển sách này rất lâu, nghe Thần ca nhi có, nháy mắt đã quên chính mình vốn ghen ghét y, vội vàng đi tới phòng Thần ca nhi, Vương Nhạc vẫn ngồi trong phòng không nhúc nhích, lỗ tai lại dựng lên.
Lưu Hoài Hoa gõ cửa.
Nghe được tiếng đập cửa, Thần ca nhi liền đứng dậy mở cửa, y đã thu thập xong, còn đọc vài trang sách, đang định hỏi bọn An Tử Hi đã xong chưa.
Thần ca nhi căn bản không có quyển sách này, thấy hắn ta tới mượn, hơi hơi sửng sốt một chút, ngay sau đó y nói xin lỗi, "Xin lỗi, ta không có quyển sách này."
'Thư họa học sinh' viết từ tay thái sư tiền triều, quyển sách ấy từng chấn động một thời, không ít người còn vẽ lại, lúc trước ở kinh thành Thần ca nhi đã thấy qua một quyển được người khác vẽ lại, tốc độ đọc sách của y rất nhanh, bởi vì không có nhiều trang, lúc ấy y liền xem xong, nên cũng không mua.
Ngày thường bọn họ rất ít giao tiếp, tuy rằng sau lưng Lưu Hoài Hoa ghen ghét Thần ca nhi, lại không biểu hiện ra ngoài, khó khi hắn ta mượn đồ, Thần ca nhi chần chờ một chút nói: "Ta tuy rằng không có, bất quá lúc trước ta đã xem qua quyển sách này, nếu ngươi không ngại, ta có thể nói cho ngươi đại khái trong sách viết gì."
Lưu Hoài Hoa lại nghĩ y không muốn cho mượn, sắc mặt lập tức hơi khó coi, "Nếu không muốn cho ta mượn ngươi chỉ cần nói một tiếng, ta cũng không phải cái loại người mặt dày mày dạng."
Khi Vương Nhạc đi vào, vừa lúc nghe được lời nói của Lưu Hoài Hoa, vội vàng cười làm lành: "Là ta nhớ lầm, quyển đó của Thần ca nhi không phải 'Thư họa học sinh', là do ta nhìn nhầm một chữ, Hoa ca nhi thật có lỗi, làm ngươi đi một chuyến tay không."
Lưu Hoài Hoa nghi hoặc nhìn cậu ta một cái, thấy biểu tình cậu ta không giống làm bộ liền phất tay áo rời đi.
Vương Nhạc cười nhận lỗi, "Đều do ta, là ta nhìn nhầm rồi, ngại quá Thần ca nhi, đã quấy rầy ngươi."
Thần ca nhi lắc đầu, y dậy sớm, ở trên bàn là sách y đang xem hồi nảy, cặp mắt to ngập nước của Vương Nhạc cứ liếc liếc vào gian phòng, đầu tiên là trên bàn sau đó là trên giường, cậu ta muốn tìm ra dấu vết gì đó, chăn đệm trên giường rất chỉnh tề, dưới giường cũng không có thêm một đôi giày nào.
Vương Nhạc nhìn xong vẫn không muốn rời đi, lại nhịn không được nhìn vào tủ đồ của Thần ca, cười nói: "Ồ? Thần ca nhi, cái tủ này thế nhưng còn khắc hoa văn, thật xinh đẹp, đây là hoa lê sao?"
Miệng nói, chân đi qua duỗi tay kéo cửa tủ.
Cậu ta không mở ra quá rộng, lại thấy trong tủ chỉ có vài bộ quần áo cùng một cái chăn bông dùng cho mùa đông.
Vương Nhạc vẫn luôn khéo đưa đẩy, ngày thường rất thích cùng người khác lôi kéo làm quen, Thần ca nhi cũng không có nghi ngờ gì, "Hoa văn hình như là tủ nào cũng có mà? Tủ đồ là học viện thống nhất làm."
"Ra là vậy, phỏng chừng cái của ta màu sắc quá tối, mới không thấy được, vậy ngươi mau chuẩn bị đi, ta đây không quấy rầy ngươi nữa."
Vương Nhạc nói xong liền rời đi, rõ ràng Lê Diệp không có trong phòng, cậu ta lại cảm thấy lưng mình như bị kim chích, loại cảm giác này khiến cậu ta vô cùng hoảng hốt, nhớ tới lời uy hϊếp của Lê Diệp, lại nghĩ Lê Diệp căn bản không biết việc này làm hoảng hốt trong lòng cậu ta mới hơi tan đi.
Thần ca nhi tiễn Vương Nhạc hai bước mới trở về phòng, Vương Nhạc căn bản không biết nhất cử nhất động của cậu ta toàn bộ đều được quan sát dưới đáy mắt Lê Diệp, chờ cậu ta đi rồi Lê Diệp mới đi lại trước mặt Thần ca nhi, đáy mắt ẩn ẩn mang theo sát khí, "Lòng cậu ta mang ý xấu."
Thần ca nhi hơi hơi sửng sốt, "Ngươi đừng đoán mò."
"Ngày hôm qua cậu ta vào phòng của ngươi." Lê Diệp duỗi tay lấy tờ giấy trong lòng ngực ra, đôi mắt vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm Thần ca nhi, không buông tha một tia biểu tình của y, "Cái này thiếu chút nữa bị cậu ta lấy đi, ngươi đã viết tên ta."
hết chương 50.
*Truyện edit phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức. Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại truyenwk.com chính thức của Ngưng Bích Lâu - @ngungbichlaumiiris.
---*---
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn quà tặng (?) của Địa Lôi, ngao ngao ngao tui cực kì kích động, moah moah moah, ngày mai sẽ viết dài hơn nữa để báo đáp.
Lâu chúng mình có lời muốn nói:
Hai hôm nay editor của chúng mình có hơi bận, beta-er lực bất tòng tâm khum nỡ hối nên ra chương trễ 2 ngày, mí bạn đọc iu dấu thông cảm cho chúng mình nghen ~.
Edit: mimai
Beta: irisyen
Gương mặt Thần ca nhi đỏ bừng sau khi nghe những lời nói trắng trợn của hắn, y nhấp môi dưới, không hé răng.
Lê Diệp thấy thế liền cho rằng điều y nghĩ chính là vậy, hắn không nhịn được tức giận. Hắn vốn đứng rất gần Thần ca nhi, giờ phút này tiến lên thêm một bước, cơ hồ chạm đến chóp mũi y, lời nói càng thêm hùng hổ dọa người, "Ta là muốn hôn ngươi, càng muốn ôm ngươi, ngươi cảm thấy vậy là làm bậy sao?"
Thần ca nhi chỉ cảm thấy không khí xung quanh đều bị hắn đoạt lấy, 'tâm loạn như ma' đã không đủ để hình dung tâm tình lúc này của y, y lui về sau một bước, mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác, "Ngươi mới bao lớn, không phải làm bậy thì còn là cái gì nữa?"
"Sao mới được cho là người lớn? Trúc Căn cũng bất quá lớn hơn ngươi có một tuổi, đã thành thân, tiểu ca nhi nhỏ hơn ngươi một tuổi cũng đã lấy chồng? Ta còn cao hơn ngươi, nhìn bề ngoài còn lớn hơn ngươi, chẳng lẽ ta vậy mà xem là còn nhỏ sao?"
Đây là lần đầu tiên hắn nói ra những lời kinh hãi như thế, giọng điệu lại thâm trầm hữu lực, làm Thần ca nhi khϊếp sợ không thôi, càng làm cho y nhận ra, bất tri bất giác đứa nhỏ hay vùi vào lòng y hiện cũng đã trưởng thành, thậm chí đã tới tuổi muốn cưới vợ. Lòng y hơi phiền muộn, cũng hơi khó tả, không biết nói rõ tư vị ấy là gì.
Thấy y không nói gì, Lê Diệp càng có vẻ bực bội, "Có phải bất cứ lúc nào, trong lòng ngươi ta cũng chỉ là một con hồ ly hay không? Vĩnh viễn sẽ không trưởng thành, cũng không có cách nào bầu bạn bên ngươi mãi mãi?"
"Ta không có nghĩ như thế." Thần ca nhi không nhịn được nhìn hắn, thấy mắt hắn đỏ lên, cảm xúc không bình tĩnh, không khỏi nhấp môi dưới.
Y vĩnh viễn chỉ mang bộ dáng đạm bạc thản nhiên này, giống như có làm bất cứ việc gì cũng không thể nắm bắt được y, Lê Diệp nắm chặt tay, lại bước lại gần Thần ca nhi hơn, máu tươi theo khớp ngón tay hắn chảy xuống, trái tim Thần ca nhi co rút lại, bắt lấy tay hắn, giọng điệu vội vàng, "Ngươi làm gì vậy? Có gì không thể từ từ nói sao?"
Lê Diệp im lặng, cảm xúc nóng bỏng ở đáy mắt không thể nào dập tắt được. Hắn muốn nói cho Thần ca nhi biết rằng hắn chỉ muốn cưới y, muốn cùng chung sống với y, mà trước giờ Thần ca nhi đều xem hắn như tiểu hài tử, nên cái gì cũng không dám nói.
Thần ca nhi vội vàng tìm một cái khăn vải sạch sẽ, ở cách vách bọn An Tử Hi nghe được động tĩnh, cất tiếng hỏi, "Thần ca nhi, có việc gì mà động tĩnh lớn như vậy?"
"Không cẩn thận đụng phải đồ vật thôi, không có việc gì đâu."
Thần ca nhi vô cùng đau lòng, một tay ấn miệng vết thương, một tay nhẹ nhàng lau vết máu, "Đau không?"
Lê Diệp mặc y đùa nghịch, mím môi cự tuyệt trả lời, nhưng vết đỏ trong đáy mắt hắn lại dần dần tan đi. Thần ca nhi không còn cách nào với hắn, sợ hắn lại làm bản thân bị thương, đành nắm lấy tay hắn không buông, qua một lúc lâu sau thấy hắn đã bình tĩnh, y mới buông tay, sau khi buông ra mới phát hiện miệng vết thương còn chảy máu, Thần ca nhi lại cẩn thận xoa xoa, ở đây cũng không có thuốc, lòng Thần ca nhi nóng như lửa đốt, xoa xong y mới nhớ hắn có thể tự trị vết thương.
"Ngươi nhanh chữa trị một chút."
Lê Diệp không muốn, chỉ dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn y, thấy được Thần ca nhi đang đau lòng không thôi, đáy lòng hắn mới thoải mái chút, dần dần lộ ra một tia ủy khuất, hắn cũng rõ rõ ràng ràng biết Thần ca nhi không chịu nổi bộ dáng ủy khuất này.
Quả nhiên, bị hắn nhìn như vậy, Thần ca nhi vô cớ sinh ra một cổ chột dạ, Lê Diệp nhìn thẳng vào y, xòe nắm tay ra trước mặt y, "Ngươi hôn ta, ta sẽ trị liền."
Thần ca nhi bị câu nói như đúng lý hợp tình lắm của hắn làm tức mà cười, "Vậy thì cứ để đó đi."
Lê Diệp lập tức ngồi xuống giường, nhìn dáng vẻ là không tính toán rời đi, Thần ca nhi cũng mặc kệ hắn lấy sách ra đọc, mãi cho đến khi học bài xong, thấy hắn vẫn ngồi đó, duỗi tay đẩy đẩy hắn, "Đừng ngồi đây."
Lê Diệp lấy chậu nước, tự rửa chân mình, thấy Thần ca nhi nhìn hắn, mới nhàn nhạt nói: "Dù sao trong mắt ngươi ta cũng chỉ là hài tử, vậy ngủ cùng nhau thì có sao đâu."
Thần ca nhi có chút đau đầu, cảm thấy hắn đang chơi xấu mình, lại sợ y đuổi hắn đi, hắn lại nổi điên tự làm mình bị thương, Thần ca nhi trừng mắt nhìn hắn, cố tình lại không biết nói gì, Lê Diệp rửa xong, lại múc cho y một chậu, thấy hắn lại muốn giúp mình tháo giầy, Thần ca nhi rụt chân lại, rầu rĩ nói: "Ta tự làm."
Y vừa rửa xong, Lê Diệp liền bưng chậu nước đi đổ, dĩ nhiên hắn đã ẩn thân, chỉ có Thần ca nhi mới nhìn thấy hắn. Hắn thật sự đã trưởng thành, chỉ nhìn bóng dáng một cách đơn thuần, thân hình hắn cũng đã cao xấp xỉ cữu phu, Thần ca nhi nhìn hắn đến có chút thất thần.
Trong lòng y xác thật thường xuyên xem Lê Diệp như tiểu hài tử, nhưng gần đây khi ở chung, Thần ca nhi rõ ràng có chút không tự nhiên, luôn có loại cảm giác áp bách, nếu chỉ xem hắn là hài tử, sao y có loại tâm lý này? Khi hắn còn nhỏ, hai người cùng ngủ chung, Thần ca nhi cũng không nghĩ cái gì, giờ đây thấy hắn đã lớn, mới muốn cùng hắn tách ra ngủ riêng.
Y tự nhiên cảm giác được sự ỷ lại của Lê Diệp với y có hơi không bình thường, trong lòng Thần ca nhi lộn xộn, y cảm thấy lúc học cũng không có phức tạp như vậy, y hoàn toàn không biết cách giải quyết, y nghĩ do cách ở chung giữa hai người bọn họ có chút vấn đề, chắc hẳn đã xem y là tất cả, nên Lê Diệp mới sinh ra một loại tình cảm muốn chiếm hữu y.
Chờ khi hắn đổ nước xong trở về, Thần ca nhi phát hiện tay hắn lại chảy máu, máu Lê Diệp thập phần đặc sệt, mỗi khi chảy ra một chút, linh khí trong cơ thể đều sẽ lặng lẽ tan đi một ít, bất quá gần đây hắn hấp thụ không ít linh khí, chút linh khí mất mát này không ảnh hưởng quá lớn với hắn.
Thần ca nhi lại chịu không nổi, nhịn không được muốn giúp hắn cầm máu. Y có chút phiền lòng, rõ ràng không muốn quản hắn, khi phản ứng lại vẫn là kéo hắn đến trước mặt, giúp hắn lau lau máu trên tay, "Nếu không trị thương nữa, về sau ngươi cũng đừng tới."
Lê Diệp giằng co với hắn trong chốc lát, mới điều động linh khí, đem miệng vết thương chữa trị.
Thần ca nhi chỉ chỉ cái giường bên kia, "Không muốn đi thì ngươi ngủ ở đó, không chịu thì mau rời đi."
Lê Diệp biết đủ liền ngưng, dọn dẹp giường bên kia một chút liền nằm lên.
Thần ca nhi: "Chờ một chút, ngươi không ôn lại bài vở sao?"
Lê Diệp ừ một tiếng, "Đã xong hết rồi."
Khi đi học hắn chỉ cần nhìn một cái, nói hắn có khả năng đọc bài nhanh như gió cũng không mấy khoa trương, đọc xong, hắn liền ghi nhớ hết, tuy rằng với học tập không có gì hứng thú, nhưng hắn biết rõ Thần ca nhi khẳng định sẽ kiểm tra hắn, khi phu tử giảng bài, hắn làm như không có chuyện gì, liền tùy tay lật lật.
Thấy hắn nói đã học xong, Thần ca nhi cũng không quản hắn, nhưng lúc này Thần ca nhi tự nhiên không biết, Vương Nhạc đang tính toán y, từ khi nhìn thấy dấu hôn ở khóe miệng Thần ca nhi, đáy lòng cậu ta liền nảy sinh ra một ý niệm tà ác, muốn bọn họ bị bắt gian tại giường.
Một ngày nay, khi trời đã khuya cậu ta mới ngủ, cậu ta chắc chắn nửa đêm Lê Diệp sẽ mò đến phòng Thần ca nhi, kết quả vừa lơ đãng lại ngủ quên mất, cũng may cậu ta thức dậy sớm, vừa lúc giường cậu ta ở gần cửa sổ, sau khi tỉnh lại, cậu ta vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, muốn nhìn xem Lê Diệp có từ trong phòng Thần ca nhi chuồn ra không, nếu bị cậu ta phát hiện được, chẳng sợ bị Lê Diệp uy hϊếp đánh cho tàn phế cậu ta cũng muốn đánh thức mọi người, để mọi người nhìn cho rõ xem đến tột cùng Thần ca nhi là dạng người gì, rõ ràng đến học viện học tập, ban đêm lại trộm qua lại với hán tử.
Bị phát hiện thì còn không đủ mất mặt sao!
Kết quả chờ đến khi các tiểu ca nhi lần lượt thức dậy, cậu ta vẫn không thấy được bóng dáng Lê Diệp, thấy cậu ta vịn cửa sổ nhìn ra bên ngoài, lại không có ý tứ ngồi dậy, Lưu Hoài Hoa hỏi một câu, "Ngươi làm gì thế? Giờ này còn không mau dậy đi, có phải muốn đi học trễ hay không?"
Thấy đã có người đi ra ngoài múc nước, Vương Nhạc ngồi dậy. Lê Diệp có ngốc cũng không thể chọn lúc này đi ra ngoài, nếu ngày hôm qua hắn thực sự tới, hiện tại khẳng định còn ngốc trong phòng Thần ca nhi, thấy Lưu Hoài Hoa đang nhìn, Vương Nhạc đột nhiên nảy ra kế trong đầu, quay đầu nói với Lưu Hoài Hoa: "Không phải ngươi vẫn luôn tìm cuốn'Thư họa học sinh' sao? Ta thấy Thần ca nhi có một quyển, ngươi hỏi mượn y đi, Thần ca nhi là người hào phóng, khẳng định nguyện ý cho ngươi mượn."
Lưu Hoài Hoa lập tức có hứng thú, "Chỗ y thực sự có sao?"
"Đúng vậy, ngươi mau đi đi, ta nghe nói hình như Vương Kim An cũng muốn mượn, ngươi đừng để bị giành trước một bước."
Lưu Hoài Hoa đã tìm quyển sách này rất lâu, nghe Thần ca nhi có, nháy mắt đã quên chính mình vốn ghen ghét y, vội vàng đi tới phòng Thần ca nhi, Vương Nhạc vẫn ngồi trong phòng không nhúc nhích, lỗ tai lại dựng lên.
Lưu Hoài Hoa gõ cửa.
Nghe được tiếng đập cửa, Thần ca nhi liền đứng dậy mở cửa, y đã thu thập xong, còn đọc vài trang sách, đang định hỏi bọn An Tử Hi đã xong chưa.
Thần ca nhi căn bản không có quyển sách này, thấy hắn ta tới mượn, hơi hơi sửng sốt một chút, ngay sau đó y nói xin lỗi, "Xin lỗi, ta không có quyển sách này."
'Thư họa học sinh' viết từ tay thái sư tiền triều, quyển sách ấy từng chấn động một thời, không ít người còn vẽ lại, lúc trước ở kinh thành Thần ca nhi đã thấy qua một quyển được người khác vẽ lại, tốc độ đọc sách của y rất nhanh, bởi vì không có nhiều trang, lúc ấy y liền xem xong, nên cũng không mua.
Ngày thường bọn họ rất ít giao tiếp, tuy rằng sau lưng Lưu Hoài Hoa ghen ghét Thần ca nhi, lại không biểu hiện ra ngoài, khó khi hắn ta mượn đồ, Thần ca nhi chần chờ một chút nói: "Ta tuy rằng không có, bất quá lúc trước ta đã xem qua quyển sách này, nếu ngươi không ngại, ta có thể nói cho ngươi đại khái trong sách viết gì."
Lưu Hoài Hoa lại nghĩ y không muốn cho mượn, sắc mặt lập tức hơi khó coi, "Nếu không muốn cho ta mượn ngươi chỉ cần nói một tiếng, ta cũng không phải cái loại người mặt dày mày dạng."
Khi Vương Nhạc đi vào, vừa lúc nghe được lời nói của Lưu Hoài Hoa, vội vàng cười làm lành: "Là ta nhớ lầm, quyển đó của Thần ca nhi không phải 'Thư họa học sinh', là do ta nhìn nhầm một chữ, Hoa ca nhi thật có lỗi, làm ngươi đi một chuyến tay không."
Lưu Hoài Hoa nghi hoặc nhìn cậu ta một cái, thấy biểu tình cậu ta không giống làm bộ liền phất tay áo rời đi.
Vương Nhạc cười nhận lỗi, "Đều do ta, là ta nhìn nhầm rồi, ngại quá Thần ca nhi, đã quấy rầy ngươi."
Thần ca nhi lắc đầu, y dậy sớm, ở trên bàn là sách y đang xem hồi nảy, cặp mắt to ngập nước của Vương Nhạc cứ liếc liếc vào gian phòng, đầu tiên là trên bàn sau đó là trên giường, cậu ta muốn tìm ra dấu vết gì đó, chăn đệm trên giường rất chỉnh tề, dưới giường cũng không có thêm một đôi giày nào.
Vương Nhạc nhìn xong vẫn không muốn rời đi, lại nhịn không được nhìn vào tủ đồ của Thần ca, cười nói: "Ồ? Thần ca nhi, cái tủ này thế nhưng còn khắc hoa văn, thật xinh đẹp, đây là hoa lê sao?"
Miệng nói, chân đi qua duỗi tay kéo cửa tủ.
Cậu ta không mở ra quá rộng, lại thấy trong tủ chỉ có vài bộ quần áo cùng một cái chăn bông dùng cho mùa đông.
Vương Nhạc vẫn luôn khéo đưa đẩy, ngày thường rất thích cùng người khác lôi kéo làm quen, Thần ca nhi cũng không có nghi ngờ gì, "Hoa văn hình như là tủ nào cũng có mà? Tủ đồ là học viện thống nhất làm."
"Ra là vậy, phỏng chừng cái của ta màu sắc quá tối, mới không thấy được, vậy ngươi mau chuẩn bị đi, ta đây không quấy rầy ngươi nữa."
Vương Nhạc nói xong liền rời đi, rõ ràng Lê Diệp không có trong phòng, cậu ta lại cảm thấy lưng mình như bị kim chích, loại cảm giác này khiến cậu ta vô cùng hoảng hốt, nhớ tới lời uy hϊếp của Lê Diệp, lại nghĩ Lê Diệp căn bản không biết việc này làm hoảng hốt trong lòng cậu ta mới hơi tan đi.
Thần ca nhi tiễn Vương Nhạc hai bước mới trở về phòng, Vương Nhạc căn bản không biết nhất cử nhất động của cậu ta toàn bộ đều được quan sát dưới đáy mắt Lê Diệp, chờ cậu ta đi rồi Lê Diệp mới đi lại trước mặt Thần ca nhi, đáy mắt ẩn ẩn mang theo sát khí, "Lòng cậu ta mang ý xấu."
Thần ca nhi hơi hơi sửng sốt, "Ngươi đừng đoán mò."
"Ngày hôm qua cậu ta vào phòng của ngươi." Lê Diệp duỗi tay lấy tờ giấy trong lòng ngực ra, đôi mắt vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm Thần ca nhi, không buông tha một tia biểu tình của y, "Cái này thiếu chút nữa bị cậu ta lấy đi, ngươi đã viết tên ta."
hết chương 50.
*Truyện edit phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức. Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại truyenwk.com chính thức của Ngưng Bích Lâu - @ngungbichlaumiiris.
---*---
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn quà tặng (?) của Địa Lôi, ngao ngao ngao tui cực kì kích động, moah moah moah, ngày mai sẽ viết dài hơn nữa để báo đáp.
Lâu chúng mình có lời muốn nói:
Hai hôm nay editor của chúng mình có hơi bận, beta-er lực bất tòng tâm khum nỡ hối nên ra chương trễ 2 ngày, mí bạn đọc iu dấu thông cảm cho chúng mình nghen ~.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất