Tâm Tự Diệu Ngôn

Chương 35

Trước Sau
Huấn luyện mở rộng chỉ cần một ngày rưỡi. Chiều ngày hôm sau, tất cả mọi người ngồi xe buýt đường cũ trở về.

Bởi vì gần đến thi dự tuyển liên minh chuyên nghiệp, Cố Diệu Dương dần dần bận rộn, mỗi ngày tám, chín giờ mới trở lại ký túc xá, còn phải gọi điện thoại với Thiệu Chinh và quản lý câu lạc bộ thảo luận chuyện công việc.

So với Cố Diệu Dương, Lâm Duật Ngôn thoải mái hơn rất nhiều, mặc dù khai giảng sẽ lên lớp mười hai, nhưng thành tích của cậu tốt, không có áp lực lên lớp, hơn nữa cậu vốn muốn đến trường nghệ thuật, tận dụng khoảng thời gian này học với Tăng tiên sinh, với cậu mà nói là giúp đỡ tốt nhất. Cậu đang tích cực cố gắng chuẩn bị một tác phẩm để ba công nhận, hy vọng ba có thể nhìn thấy sự tiến bộ của cậu, ủng hộ ước mơ của cậu.

Lâm Duật Ngôn trở về sớm hơn Cố Diệu Dương, giúp đỡ gọi thức ăn ngoài hai ngày, lại bắt đầu nghiên cứu nấu cơm.

Lúc này đang ở phòng bếp nấu canh, cậu cẩn thận từng li từng tí bỏ muối vào nồi canh, vừa định nếm thử mùi vị, đã có người ôm lấy cậu từ phía sau, Lâm Duật Ngôn quay đầu, tiện tay đút thìa vào trong miệng Cố Diệu Dương, hỏi: “Thế nào? Mặn không?”

Cố Diệu Dương chưa mở miệng, Lâm Duật Ngôn lại lập tức nói: “Nói thật! Không được lừa người.”

Cố Diệu Dương nói: “Anh từng lừa em à?”

Lâm Duật Ngôn nói: “Anh lừa em không ít.”

“Nhạt.”

“Thật sao?” Lâm Duật Ngôn không tin, vẫn tự mình nếm, kết quả đúng là hơi nhạt, cậu lại bỏ thêm ít muối, lần nữa đút vào miệng Cố Diệu Dương.

Huấn luyện Cố không uống, thoạt nhìn có phần tổn thương chống trên bả vai cậu, lạnh nhạt nói “Em không tin anh.”

Lâm Duật Ngôn chớp mắt, đặt thìa về lại tắt lửa, đẩy cánh tay của Cố Diệu Dương giữ trên eo cậu ra, xoay người hỏi: “Anh, anh đang làm nũng à?”

Cố Diệu Dương chống tủ bát vây cậu trong ngực, bất mãn nói: “Chỉ cho phép em mỗi ngày ôm anh lẩm bẩm, anh không thể làm nũng với em hử?”

Lâm Duật Ngôn chưa từng thấy vẻ mặt đáng yêu như vậy của hắn, ôm mặt hắn hôn một cái, cong mắt nói: “Có thể!”

Trước khi ăn cơm Cố Diệu Dương lại xào một món, Lâm Duật Ngôn vẫn chưa nắm chắc được độ lửa, cần phải từ từ rèn luyện. Lúc đang ăn, điện thoại của huấn luyện Cố vang lên, hắn qua loa đáp lại vài tiếng, cúp máy đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài.

Lâm Duật Ngôn hỏi: “Đi đâu?”

Cố Diệu Dương nói: “Có một tuyển thủ gần đây cảm xúc không tốt lắm, lúc huấn luyện buổi tối đánh Thiệu Chinh, người chạy rồi.”

“A…” Lâm Duật Ngôn để bát đũa xuống đi theo tới cửa: “Anh muốn đi tìm anh ta à?”

Cố Diệu Dương gật đầu: “Có lẽ biết hắn ở đâu, anh đến đó một chuyến.”

Lâm Duật Ngôn nói: “Em có thể đi không?”

“Em…”

Lâm Duật Ngôn nói: “Em chắc chắn sẽ không quấy rối, nếu như các anh xảy ra xung đột tay chân em tuyệt đối sẽ không giúp đỡ, em chỉ muốn ở bên anh…” Lại cầm điện thoại lên nói: “Không, không chừng còn có thể ngay lập tức giúp anh báo cảnh sát.”

Cố Diệu Dương nhìn cậu, đột nhiên nghĩ đến lần nọ ở phố Văn Xương, lần ấy rõ ràng đã nhắc cậu không được đi theo, kết quả vật nhỏ nào đó vẫn không nghe lời lén lút chạy tới.

Thôi bỏ đi, đi theo bên người còn có thể an toàn một chút.

Thế là giúp cậu lấy áo khoác, nghiêm túc cảnh cáo cậu: “Có thể đi, nhưng em phải ngoan ngoãn nghe lời.”



Lâm Duật Ngôn lập tức gật đầu, vui vẻ ôm hắn một cái, mặc quần áo vào.

Tuyển thủ đánh Thiệu Chinh kia, chính là Cole nhắc tới vào hôm mở rộng, gã xuất thân từ khu ổ chuột phía nam Mostin, huyết thống hỗn tạp chịu đủ kỳ thị, cha là sâu rượu mẹ là dân cờ bạc, trước khi đến câu lạc bộ là tiểu lưu manh trộm cắp. Có một lần Tăng tiên sinh mắt thấy gã đánh nhau bên đường, mời chào gã tới, muốn bồi dưỡng thành tuyển thủ chiến đấu.

Người đã tới, nhưng quái gở ngang ngược không tuân theo quản giáo, khiến Tăng tiên sinh vô cùng đau đầu.

“Vậy tại sao Tăng tiên sinh còn muốn mời chào anh ta?” Lâm Duật Ngôn đi theo Cố Diệu Dương đi vào một con phố thương mại phồn hoa, nơi đây khá náo nhiệt, trên đường người đến người đi, còn có nghệ sĩ lang thang đang đánh đàn piano bên đường, Lâm Duật Ngôn quay đầu nhìn thoáng qua, móc ra một tờ tiền giấy trong túi, bỏ vào chiếc mũ người trình diễn dùng để xin tiền.

Người trình diễn là một ông cụ tóc bạc trắng, gật đầu mỉm cười một cái với cậu.

Cố Diệu Dương đứng tại chỗ chờ, cho đến khi Lâm Duật Ngôn theo kịp, mới nói tiếp: “Bởi vì ông ta là biến thái?”

“A?” Lâm Duật Ngôn nói: “Ai là biến thái?”

Cố Diệu Dương nói: “Tăng Nghị.”

“Sao lại như vậy?” Lâm Duật Ngôn nói: “Không được bôi nhọ thầy giáo của em.”

Huấn luyện Cố lấy ra một điếu thuốc vừa bóc vỏ không lâu, hình như vô cùng bất mãn với mấy chữ “thầy giáo của em” này, làm trầm trọng thêm nói: “Nếu như ông ta không phải biến thái, thì sẽ không mở một câu lạc bộ chiến đấu.”

Lâm Duật Ngôn nói: “Mở câu lạc bộ là vì ông ấy thích chiến đấu, ông ấy không có sức khỏe tốt, lại không thể bỏ chút sức lực vì giấc mộng của mình à?”

Cố Diệu Dương lạnh giọng: “Giấc mộng gì, ông ta thích xem người khác đánh nhau, từng đấm từng đấm sinh ra bạo lực chấn động, có thể kích thích các ước số biến thái trong cơ thể ông ta.”

Lâm Duật Ngôn nói: “Thầy mới không phải người như thế.”

Cố Diệu Dương liếc cậu: “Em mới biết ông ta mấy ngày? Từ ông ta có thể biết anh, cũng có thể thấy được, ông ta căn bản không phải một người tốt.”

Lâm Duật Ngôn nhíu nhíu mày, dừng bước lại.

Cố Diệu Dương hỏi: “Làm sao?”

Lâm Duật Ngôn mất hứng nói: “Anh dựa vào đâu nói bạn trai em không phải người tốt?”

“Em…” Cố Diệu Dương ngớ ra, hiếm khi bị cậu làm nghẹn họng, không tức giận ngược lại nhếch miệng lên, xoa xoa đầu cậu thỏa hiệp nói: “Được rồi, thầy giáo của em, tính cách cũng không tệ.”

Lâm Duật Ngôn khe khẽ hừ một tiếng, vừa định tiếp tục tán gẫu với hắn, liền nghe có người sau lưng hô to: “Trộm! Bắt trộm!”

Cậu và Cố Diệu Dương cùng lúc quay đầu lại, nhìn thấy một bóng dáng cao to chạy ra từ một tiệm bánh mì nào đó, mặc đồng phục của câu lạc bộ, đấu đá lung tung trong đám người, còn đẩy ngã vài người đi đường.

“Cole.” Cố Diệu Dương nheo mắt lại, nói với Lâm Duật Ngôn: “Em đứng ở đây không được di chuyển, đợi anh quay lại.”

“Nhưng mà…”

“Nghe lời.” Nói xong bước dài về phía trước, đuổi theo hướng của Cole.

Lâm Duật Ngôn biết mình theo tới cũng không giúp được gì, vội vàng lấy điện thoại ra gọi điện báo cảnh sát, lại nhìn bóng lưng rời đi của Cố Diệu Dương thầm lo lắng, lý trí nói cho cậu biết không có chuyện gì, cậu đã từng gặp Cole, không phải đối thủ của Cố Diệu Dương.

Nhưng về tình cảm, căn bản khống chế không nổi. Đi hai vòng tại chỗ, nhìn thấy ông cụ vừa nãy đánh piano ngã trên mặt đất, tiền xu trong mũ cũng rơi đầy đất, đang cố gắng bò lên, thu tiền lại.



Lâm Duật Ngôn vội vàng chạy tới giúp ông, phát hiện mu bàn tay của ông chảy máu, chắc hẳn khi Cole lao ra đã đẩy ông một cái, khiến ông bị thương.

Vừa khéo gần đó có hiệu thuốc, Lâm Duật Ngôn muốn đưa ông qua, ông lại lắc đầu, vẫn muốn ngồi trước đàn piano để trình diễn. Hỏi ra mới biết vợ của ông cụ bị bệnh liệt giường, đang giúp đỡ tiền thuốc ngày mai, còn thiếu một ít tiền nữa là tích góp đủ.

Lâm Duật Ngôn lập tức lấy tiền ra muốn cho ông, lại bị ông cụ từ chối, nói là lúc nãy ông đã thu tiền vé vào cửa rồi, không thể thu nữa.

Lâm Duật Ngôn nghĩ một lát, mới hiểu được ông lão coi bố thí của người qua đường với ông, trở thành vé vào cửa buổi hòa nhạc.

“Vậy, vậy ngài cần khách VIP không?”

“Hả?”

Lâm Duật Ngôn vừa đến hiệu thuốc kia mua một ít thuốc cầm máu, đưa cho ông cụ, lại nhìn người đi đường trên đường cái chỉ có tăng lên chứ không giảm đi, nghĩ ngợi nói: “Ngài nghỉ ngơi trước đi, đợi máu trên tay ngài dừng lại, ngài lại biểu diễn. Trong, trong thời gian này, cháu làm khách VIP của ngài, giúp ngài thu hút người xem, có thể không?”

Tay của ông cụ đúng là hơi nghiêm trọng, suy tính hồi lâu, nói tiếng cảm ơn với cậu.

Lâm Duật Ngôn ngồi trước đàn piano thở sâu một hơi, còn là lần đầu tiên biểu diễn ở ven đường, khi còn bé cậu đã từng học mấy buổi piano, mặc dù thời gian học không dài, nhưng cảm nhạc rất tốt, đàn cũng không tệ. Trác Hàng thường nói nếu như cậu chọn con đường âm nhạc này, có lẽ đã là nghệ sĩ piano nổi tiếng, nào giống vẽ tranh, vẽ nửa ngày không vẽ ra trò trống, còn lãng phí nhiều thời gian.

Nhưng Lâm Duật Ngôn thích vẽ tranh hơn, cho dù cậu có thể làm chuyện khác tốt hơn, cũng vẫn không thay đổi niềm yêu thích của cậu với hội họa.

Ở một mức độ nào đó mà nói, có chút ngốc, cũng có chút cố chấp.

Bình tĩnh trong chốc lát, vẫn hơi căng thẳng, nhưng lời đã nói ra, lại không thể lâm trận lùi bước, mở nhạc phổ của ông cụ ra, tìm một khúc nhạc đã từng học, hai tay đặt lên phím đàn.

So sánh với giai điệu trầm thấp buồn bã của ông cụ, bài Lâm Duật Ngôn chọn nhẹ nhàng hơn rất nhiều, những nốt nhạc êm tai chảy xuống từ ngón tay, một bên đàn một bên nhìn hướng Cố Diệu Dương rời đi, trong lòng phỏng đoán, có phải hắn sắp trở về rồi không.

Gió mùa đông rất lạnh, một bài còn chưa đàn xong, tay Lâm Duật Ngôn cũng sắp cứng đờ, cũng không biết ông cụ làm thế nào kiên trì nổi dưới trời giá rét thế này, cậu vừa định đàn xong bài này sẽ ủ ấm tay, đã có người ngồi bên cạnh cậu, dùng lòng bàn tay ấm áp che kín mu bàn tay của cậu.

Là Cố Diệu Dương.

Hắn đuổi theo Cole chạy một vòng, buộc người thành cái bánh chưng ném ở ven đường, mặt không đỏ tim không đập dồn sau đó tha cho quay về.

Giai điệu piano nhẹ nhàng cũng không dừng lại, Cố Diệu Dương ngồi bên cạnh Lâm Duật Ngôn, một bên giúp cậu sưởi ấm, một bên giúp cậu biểu diễn.

Lâm Duật Ngôn không ngờ hắn biết đánh đàn, nhưng cẩn thận suy nghĩ, lại cảm thấy không có gì rất kinh ngạc, Cố Diệu Dương thông minh, cái gì hắn cũng biết. Bài này đến bài kia, ngón tay đông cứng của Lâm Duật Ngôn cũng được ủ ấm, cậu lặng lẽ chui ra khỏi lòng bàn tay dày rộng của Cố Diệu Dương, theo hắn cùng nhau hợp tấu.

Có lẽ phần lớn mọi người, vẫn thích âm nhạc có tiết tấu nhẹ nhàng, dần dần người đi đường càng ngày càng nhiều, nhìn hai chàng trai khóe miệng nhếch lên chen chung một chỗ, một bên đánh đàn, một bên lén lút nói chuyện.

“Cố Diệu Dương.”

“Hửm?”

“Anh nói xem, thích một người, sẽ theo thời gian, tăng lên từng chút một chứ?”

“Sẽ.”

“Em cảm thấy cũng sẽ.” Lâm Duật Ngôn cúi đầu, nhìn ngón tay hai người thỉnh thoảng đụng vào, buồn rầu nói: “Rõ ràng lúc tỏ tình với anh, yêu thích đối với anh, một trái tim là có thể chứa.”

“Nhưng bây giờ, nó lại không chứa nổi. Hình như căng đầy, sắp nổ tung rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau