Vương Gia, Tiên Thảo Của Ngài Lại Chuồn Mất Rồi
Chương 3: Ngủ rồi còn giở trò lưu manh
Diệp Tử như đang chìm trong giấc mộng xa xưa huyền ảo, trong mộng, y được dẫn đi qua cung đình xa hoa rộng lớn, đi xuyên hoa hành lang có cửa sổ hoa, đi đến một khu vườn đầy hoa cỏ.
Y nhìn thoáng qua không thấy ai, đang thắc mắc, bỗng nhiên nghe được tiếng cành cây bị gãy truyền đến cách đó không xa-----
Một nhóc con chưa đến mười tuổi té từ trên cây xuống.
Cơ thể phản ứng nhanh hơn bộ não, chờ đến khi Diệp Tử phục hồi tinh thần lại, y nhảy dựng lên, ôm nhóc con kia vào trong ngực vững vàng tiếp đất.
Vẻ mặt hoảng sợ của nhóc con rơi vào trong mắt y, y nghe thấy chính mình cười khẽ một tiếng, giọng nhẹ nhàng nói: “Tiểu điện hạ, cẩn thận một chút”
Diệp Tử bừng tỉnh khỏi mộng cảnh.
Y mở to mắt, một hồi lâu vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.
Cảnh tượng trong giấc mộng đó y chưa từng trải qua, nhưng cái người trong giấc mộng đó y không hề xa lạ.
Đó là Cố Yến khi còn nhỏ.
Nhưng lúc đó y chưa bao giờ đặt chân đến nơi này, sao có thể gặp mặt Cố Yến được?
Diệp Tử không rõ tại sao mình lại có một giấc mơ kì quái như vậy, vừa định ngồi dậy, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy gương mặt đang ngủ say của Cố Yến gần trong gang tấc. Y sững sờ mơ mơ màng màng chớp mắt, tầm mắt di chuyển xuống, thấy tay mình đang đặt trên vai Cố Yến, nửa thân dưới trần trụi ẩn sau lớp chăn bông.
!!!!!
Cả người Diệp Tử chấn động, suýt chút nữa từ trên giường đáp xuống đất mẹ thân yêu.
Y y y —— Y cư nhiên* biến trở về hình người!?
*居然 cư nhiên: Đã, lại, mà vẫn (bày tỏ sự khác thường, bất ngờ)
Diệp Tử nhất thời bị doạ đến toát một thân mồ hôi lạnh, y nhìn chằm chằm gương mặt Cố Yến, dịch mông lùi về sau một chút, lại di chuyển thêm một chút ——
Trong lúc ngủ Cố Yến bỗng nhiên lẩm bẩm nói gì đó, duỗi cái tay ra, kéo Diệp Tử lại ôm vào trong ngực.
?!!!!!!!
Đầu Diệp Tử tựa vào ngực của Cố Yến, sợ tới mức muốn tắt thở hô hấp không thông, cương cứng tại chỗ không dám nhúc nhích. Nam nhân bên cạnh cũng không có tiếp tục làm ra hành động gì nữa, Diệp Tử ngước lên nhìn, người nọ vẫn đang ngủ say như cũ.
Có lẽ tác dụng của thuốc đêm qua còn chưa hết hẳn, lúc này Cố Yến chỉ hơi hơi nhíu mày, cũng không có ý định tỉnh dậy.
Diệp Tử thử đẩy đẩy ngực hắn ra, nhưng một chút sứt mẻ cũng không có.
Con ma ốm này lấy đâu ra sức lực lớn vậy hả?!!!!!
Giống như bị y quậy đến phiền, bàn tay của Cố Yến trượt xuống thắt lưng của y, đầu ngón tay mát lạnh lướt trên da thịt không mảnh vải che đậy, trực tiếp ấn lên vòng eo thon, còn được một tất lại muốn tiến thêm một thước* mà nhẹ nhàng xoa nắn.
*[得寸进尺] Đắc thốn tiến xích: Không biết điều, đã được lợi, được nhường nhịn thì cứ lấn tới, dấn thêm để được nhiều hơn, được tất cả.
Cả người Diệp Tử run rẩy, vành tai đỏ bừng thành một mảng lớn, hai chân đều mềm nhũn.
Cái tên này bị làm sao vậy hả, đã ngủ rồi còn giở trò lưu manh nữa!.
Diệp Tử buộc chính mình phải bình tĩnh lại.
Từ sau khi biến thành cỏ, Diệp Tử chưa lần nào quay trở về hình dạng con người, nhưng nếu có thể biến thành người, vậy cũng có thể biến lại thành cỏ đi.
Chỉ cần biến trở lại thành cỏ liền ổn.
Diệp Tử nhắm mắt lại, nhanh chóng niệm ở trong lòng: làm ơn biến ta trở về đi, biến ta trở về đi, biến ta trở về.........
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên có tiếng động, có người nhẹ nhàng gõ cửa: “Vương gia, ngài thức rồi sao?”
Là giọng nói của lão quản gia.
Giọng nói này vẫn chưa hoàn toàn đánh thức Cố Yến, hắn trong lúc ngủ còn lẩm bẩm gì đó, ôm chặt lấy Diệp Tử, thậm chí còn trực tiếp vùi đầu vào cổ Diệp Tử.
Hơi thở ấm áp phả vào tai Diệp Tử, Diệp Tử chỉ cảm thấy cả người mình nóng như bị thiêu đốt.
Mau biến trở về đi, mau biến trở về dùm đi mà!!!!!!!!!!
Mặc kệ là bị phát hiện có người khỏa thân nằm trên giường Thụy vương, hay thực vật do Thụy vương dưỡng ra biến thành người, đối với y mà nói đều là đường chết.
Nhất định phải biến trở về ahhhhhhhh!!!!
Lão quản gia không nghe được tiếng đáp lại, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, ông đi đến trước tấm bình phong, thấp giọng nói: “ Vương gia, thái vương phi đã đợi ngài rất lâu, hôm qua ngài đã đáp ứng thái vương phi hôm nay cùng lên phố”
Bên trong vẫn không có ai đáp lời, lão quản gia đang muốn vòng qua bình phong, thì Cố Yến bỗng nhiên mở miệng thấp giọng nói: “..... Ta biết rồi, lui xuống đi”
Lão quản gia dừng lại, lên tiếng: “ Vâng”
Cố Yến cũng không ngồi dậy, nghe thấy lão quản gia đóng cửa rời đi, kéo chăn lật người lại, bộ dáng này hẳn là muốn ngủ tiếp.
Dưới giường, cỏ xanh nhỏ bám sát mép giường, thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. Cả người y vô lực trượt xuống, nằm bẹp ra đất thành hình chữ đại. (大)
Ngay lúc lão quản gia mở cửa ra, Diệp Tử trăm cay nghìn đắng cuối cùng cũng biến trở về thành cỏ, nhưng chưa kịp leo vào trong chậu hoa đặt trên án thư. Cũng may Cố Yến kịp thời bảo lão quản gia lui ra, mới không bị người phát hiện.
Lăn lộn một hồi Diệp Tử đã sức cùng lực tận*, y chầm chậm bò lại chậu hoa, đào đào bùn đất hai cái đem chính mình vùi vào đất lần nữa.
*Nguyên văn là Tinh bì lực tẫn [精疲力尽]: “Tinh” [精] và “lực” [疲] là “tinh lực” [sức lực cùng tinh hoa / tinh khôn] ; “bì” [疲] là mệt mỏi, mệt nhọc ; “tẫn” [尽] là tận, cạn hết. Có thể tạm hiểu là “sức cùng lực tận”
Một lát sau, Cố Yến còn đang buồn ngủ mới mơ màng ngồi dậy rời giường.
Ý thức còn mơ hồ dần dần thanh tĩnh lại, Cố Yến suy nghĩ một hồi mới nhớ ra hình như mình đã mơ thấy một giấc mộng đẹp.
Ánh mắt hắn dừng lại trên ngón tay mình, nhẹ nhàng vân vê* đầu ngón tay, tựa như còn lưu lại sự mềm mại và ấm áp. Cố Yến nhớ lại cảm xúc nơi da thịt mềm mại ấy thật khiến người yêu thích không thể buông tay, vòng eo thon nhỏ chỉ cần một cánh tay là ôm trọn và.......gương mặt khiến hắn muốn phát điên kia.
*Động từ Vê đi vê lại nhiều lần một cách nhẹ nhàng trên các đầu ngón tay.
Hắn hoàn toàn không còn buồn ngủ, trông vô cùng tỉnh táo, còn có......
Vẻ mặt Cố Yến hơi khựng lại, dưới lớp quần áo mỏng manh, bộ phận khó nói nào đó đang vô cùng phấn chấn tinh thần. =))
Cố Yến đỡ trán, chỉ cảm thấy bản thân mình đây hẳn là có chút dục cầu bất mãn, nằm mơ thấy chuyện kia thì không nói, mới sáng sớm mà lại ——
Diệp Tử ở trong chậu hoa vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngây thơ không biết Cố Yến đang nghĩ gì. Sau khi thức dậy hắn ngồi ở trên giường phát ngốc một lúc lâu, sau đó nhanh chóng đứng dây, khoát một cái áo ngoài, vội vội vàng vàng chạy vào tịnh phòng, giống như là bị ai rược vậy.
Trong phòng này trừ hắn ra đâu còn ai khác, người này lại thẹn thùng cái gì đấy?
Cố Yến ở tịnh phòng tắm rửa sơ qua, một tỳ nữ dâng bữa sáng lên. Cố Yến dùng bữa xong, hắn ngồi ở trước gương đồng, thông qua gương đồng mà nhìn cỏ xanh nhỏ đặt trên bàn.
Sau khi tỉnh táo, Cố Yến ngược lại có chút oán trách chính mình.
Sao ở trong mộng hắn lại không làm thêm nhiều việc chứ? ( Làm gì là làm gì cha nọi)
Nếu người nọ dám cả người trần trụi nằm trên giường hắn, thì hắn làm sao có thể để người nọ nhẹ nhàng rời đi được.
Ít nhất.......cũng phải chiếm chút tiện nghi mới đúng.
Ánh mắt Cố Yến chậm rãi đánh giá cỏ xanh nhỏ kia, liền phát hiện được một ít manh mối.
Cỏ xanh nhỏ vẫn trước sau như một* nằm ở trong chậu hoa, thong thả mà vươn cành lá ra, nhìn không khác gì đêm hôm qua. Nhưng thân và rễ rõ ràng là chôn nông hơn ban đầu, một ít đất trong chậu bị rơi rớt ra ngoài, tất cả đều hoàn toàn bại lộ, xem ra khuya hôm qua cỏ xanh nhỏ này lại không chịu thành thật.
Cố Yến thở dài một tiếng, hắn đã sớm thành quen với thói làm việc qua loa của tiểu tổ tông này rồi.
Mỗi lần chuồn ra khỏi chậu hoa đi chơi, còn không nhớ phải giải quyết tốt hậu quả, nếu không phải là ném lá cây trong góc tường, thì cũng làm rơi rớt đất trên mép chậu hoa. Mỗi lần như vậy Cố Yến đều giúp y thu dọn đống lộn xộn này nếu không thì tiểu tổ tông này không biết bị người hầu phát hiện bao nhiêu lần.
“ Vương gia, đã xong rồi ạ” tỳ nữ buộc tóc cho Cố Yến thấp giọng đem hắn từ trong suy nghĩ miên man kéo trở về.
Cố Yến gật gật đầu, đứng dậy đi đến án thư, tiện tay lau sạch bùn đất dính trên chậu hoa, cầm lấy một danh sách thật dày mà hắn viết tối hôm qua, phân phó: “ Đưa cái này cho quản gia, lễ thành thân đều dựa theo mà chuẩn bị, có vấn đề gì thắc mắc thì trực tiếp đến hỏi ta, tuyệt đối không được có bất kỳ sai sót nào”
“Vâng”
Sau khi phân phó xong Cố Yến liền mang tì nữ rời đi, hắn chân trước vừa mới đi, chân sau Diệp Tử đã leo ra khỏi chậu hoa.
Ngủ một giấc thức dậy liền biến thành người, rồi từ người biến trở lại thành cỏ, trong lòng Diệp Tử nảy giờ vẫn luôn ngứa ngáy, muốn thử xem chính mình có còn biến thành hình người được hay không.
Tuy Diệp Tử đã sống trong vương phủ mười năm, nhưng kì thực y cũng không dễ dàng thích ứng với hoàn cảnh này nhanh được.
Diệp Tử sinh ra trong gia đình bình thường. Y là con một trong nhà, tuy rằng thu nhập của cha mẹ không cao, nhưng tình cảm vô cùng tốt, chăm sóc yêu thương y. Từ nhỏ đến lớn, y cảm thấy cuộc sống của mình so với nhiều người khác mà nói đã hạnh phúc lắm rồi.
Nhưng y trăm triệu lần không thể ngờ được là ông trời lại chơi y một vố đau điếng như vậy.
Những năm đầu y không thể hoá hình người, mặc dù có thể trong thời gian ngắn rời khỏi đất đi tới đi lui, nhưng về lâu dài y lại không thể sống thiếu đất và nước được. Rời khỏi vương phủ, ở cái nơi trời xa đất lạ này, chờ đợi y chỉ có con đường chết.
Nhưng bây giờ không giống.
Nếu bây giờ y có thể biến thành hình dáng con người, có nghĩa là y có thể làm được nhiều việc mà trước đây y không làm được, tỷ như......nghĩ cách rời khỏi đây, tìm biện pháp quay trở về nhà.
Trải qua mười năm, ý nghĩ quay trở về nhà đã không còn mãnh liệt như những năm đầu, chỉ là nếu không làm thử, trong lòng y sẽ như có nút thắt không thể gỡ.
Quan trọng hơn là, nếu như có hình dáng con người, y không cần phải sợ hãi con mèo ngu xuẩn ở tiền viện kia nữa!
Ý nghĩ trả thù đang mãnh liệt thôi thúc y, Diệp Tử đứng ở giữa căn phòng, bắt chước bộ dáng lúc sáng, nghiêm túc thầm niệm trong lòng: làm ơn hãy biến ta thành người, hãy biến ta thành người, biến ta thành người.............
..........................
......... Không có chuyện gì xảy ra.
Diệp Tử bực bội giẫm giẫm lên rễ, rõ ràng lúc sáng còn có thể biến, sao bây giờ lại không linh rồi! Y tức giận đi qua đi lại trong phòng, còn đại nghịch bất đạo mà nhảy lên giường Thụy vương, ngã vào trong chăn bông mềm mại lăn qua lộn lại.
Rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể biến thành người, rốt cuộc phải làm như nào thế nào đây——
Bỗng nhiên, một ánh sáng trắng nhàn nhạt phát ra từ cành lá của cỏ xanh nhỏ, ánh sáng lập lòe nhấp nháy như đom đóm. Diệp Tử dừng động tác lại, ngơ ngác nhìn cơ thể đang mình biến hoá.
Vầng ánh sáng đó như dòng nước ấm áp, quét qua từng ngóc ngách trên thân thể y, đem y bao trùm toàn bộ.
Sau khi ánh sáng ấy mờ dần rồi mất hẳn, xuất hiện một thiếu niên không mảnh vải che thân quỳ ở trên giường, trên gương mặt là biểu tình hoang mang mờ mịt.
Một hồi lâu sau mà Diệp Tử vẫn chưa phản ứng được, y chớp chớp đôi mắt, cúi đầu nhìn đôi tay của chính mình.
Đôi bàn tay này thật đẹp, trắng nõn thon dài, giống như đúc với bàn tay trong trí nhớ của y, chỉ là đầu ngón tay phải cùng hổ khẩu*, có một lớp da bị chai sần hơi nhạt không quá rõ ràng, giống như là sử dụng cầm nắm vũ khí nhiều năm lưu lại.
*Kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ.
Mái tóc dài đen óng như mực xoả xuống, che hơn phân nữa thân trên đang trần trụi.
Ánh mắt Diệp Tử rơi vào chiếc gương đồng cách đó không xa.
Vừa định đứng dậy đi nhìn xem bộ dáng của mình hiện tại, bên ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân. Cả người Diệp Tử sững sờ, chợt nhớ tới thời điểm này là lúc hai tỳ nữ chăm sóc hoa cỏ trong vườn đến tưới nước cho y!
Diệp Tử co cứng người trên giường Cố Yến, nín thở chờ đợi.
Hai tỳ nữ này chỉ là đến tưới hoa, nếu không được cho phép, thì các nàng cũng sẽ không dám bước vào phòng của Thụy vương, chỉ cần y không phát ra âm thanh bất thường nào là được......
Diệp Tử vừa mới tự an ủi mình xong, liền nghe thấy một trong hai tỳ nữ kia nói: “ Ủa, sao tiểu tiên thảo lại không có ở đây, Vương gia hôm nay không đem tiểu tiên thảo ra ngoài phơi nắng sao?”
Diệp Tử: “........”
Có người trả lời nàng: “ Có lẽ là hồi sáng thái vương phi hối thúc đi gấp quá, nên quên mất”
“Ta đi vào thôi, tiểu tiên thảo rất mỏng manh yếu ớt, nếu như không tắm nắng mặt trời một ngày, lá sẽ không được tươi tốt nữa”
Tỳ nữa kia vừa nói, vừa đẩy cửa bước vào phòng.
Người bước vào chính là tỳ nữ dáng lùn hôm trước tưới nước thuốc cho Diệp Tử, tên là Thu Đường, từ nhỏ đã bị bán vào vương phủ, hiện giờ chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi. Nàng đẩy cửa ra, nhìn chung quanh không thấy bóng dáng chậu hoa quen thuộc đâu, trực tiếp đi như bay đến phòng trong.
Không để nàng đi vòng qua bức bình phong, Diệp Tử ở trong hô lớn một tiếng: “Ngươi đừng tiến vào đây!”
****************
Y nhìn thoáng qua không thấy ai, đang thắc mắc, bỗng nhiên nghe được tiếng cành cây bị gãy truyền đến cách đó không xa-----
Một nhóc con chưa đến mười tuổi té từ trên cây xuống.
Cơ thể phản ứng nhanh hơn bộ não, chờ đến khi Diệp Tử phục hồi tinh thần lại, y nhảy dựng lên, ôm nhóc con kia vào trong ngực vững vàng tiếp đất.
Vẻ mặt hoảng sợ của nhóc con rơi vào trong mắt y, y nghe thấy chính mình cười khẽ một tiếng, giọng nhẹ nhàng nói: “Tiểu điện hạ, cẩn thận một chút”
Diệp Tử bừng tỉnh khỏi mộng cảnh.
Y mở to mắt, một hồi lâu vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.
Cảnh tượng trong giấc mộng đó y chưa từng trải qua, nhưng cái người trong giấc mộng đó y không hề xa lạ.
Đó là Cố Yến khi còn nhỏ.
Nhưng lúc đó y chưa bao giờ đặt chân đến nơi này, sao có thể gặp mặt Cố Yến được?
Diệp Tử không rõ tại sao mình lại có một giấc mơ kì quái như vậy, vừa định ngồi dậy, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy gương mặt đang ngủ say của Cố Yến gần trong gang tấc. Y sững sờ mơ mơ màng màng chớp mắt, tầm mắt di chuyển xuống, thấy tay mình đang đặt trên vai Cố Yến, nửa thân dưới trần trụi ẩn sau lớp chăn bông.
!!!!!
Cả người Diệp Tử chấn động, suýt chút nữa từ trên giường đáp xuống đất mẹ thân yêu.
Y y y —— Y cư nhiên* biến trở về hình người!?
*居然 cư nhiên: Đã, lại, mà vẫn (bày tỏ sự khác thường, bất ngờ)
Diệp Tử nhất thời bị doạ đến toát một thân mồ hôi lạnh, y nhìn chằm chằm gương mặt Cố Yến, dịch mông lùi về sau một chút, lại di chuyển thêm một chút ——
Trong lúc ngủ Cố Yến bỗng nhiên lẩm bẩm nói gì đó, duỗi cái tay ra, kéo Diệp Tử lại ôm vào trong ngực.
?!!!!!!!
Đầu Diệp Tử tựa vào ngực của Cố Yến, sợ tới mức muốn tắt thở hô hấp không thông, cương cứng tại chỗ không dám nhúc nhích. Nam nhân bên cạnh cũng không có tiếp tục làm ra hành động gì nữa, Diệp Tử ngước lên nhìn, người nọ vẫn đang ngủ say như cũ.
Có lẽ tác dụng của thuốc đêm qua còn chưa hết hẳn, lúc này Cố Yến chỉ hơi hơi nhíu mày, cũng không có ý định tỉnh dậy.
Diệp Tử thử đẩy đẩy ngực hắn ra, nhưng một chút sứt mẻ cũng không có.
Con ma ốm này lấy đâu ra sức lực lớn vậy hả?!!!!!
Giống như bị y quậy đến phiền, bàn tay của Cố Yến trượt xuống thắt lưng của y, đầu ngón tay mát lạnh lướt trên da thịt không mảnh vải che đậy, trực tiếp ấn lên vòng eo thon, còn được một tất lại muốn tiến thêm một thước* mà nhẹ nhàng xoa nắn.
*[得寸进尺] Đắc thốn tiến xích: Không biết điều, đã được lợi, được nhường nhịn thì cứ lấn tới, dấn thêm để được nhiều hơn, được tất cả.
Cả người Diệp Tử run rẩy, vành tai đỏ bừng thành một mảng lớn, hai chân đều mềm nhũn.
Cái tên này bị làm sao vậy hả, đã ngủ rồi còn giở trò lưu manh nữa!.
Diệp Tử buộc chính mình phải bình tĩnh lại.
Từ sau khi biến thành cỏ, Diệp Tử chưa lần nào quay trở về hình dạng con người, nhưng nếu có thể biến thành người, vậy cũng có thể biến lại thành cỏ đi.
Chỉ cần biến trở lại thành cỏ liền ổn.
Diệp Tử nhắm mắt lại, nhanh chóng niệm ở trong lòng: làm ơn biến ta trở về đi, biến ta trở về đi, biến ta trở về.........
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên có tiếng động, có người nhẹ nhàng gõ cửa: “Vương gia, ngài thức rồi sao?”
Là giọng nói của lão quản gia.
Giọng nói này vẫn chưa hoàn toàn đánh thức Cố Yến, hắn trong lúc ngủ còn lẩm bẩm gì đó, ôm chặt lấy Diệp Tử, thậm chí còn trực tiếp vùi đầu vào cổ Diệp Tử.
Hơi thở ấm áp phả vào tai Diệp Tử, Diệp Tử chỉ cảm thấy cả người mình nóng như bị thiêu đốt.
Mau biến trở về đi, mau biến trở về dùm đi mà!!!!!!!!!!
Mặc kệ là bị phát hiện có người khỏa thân nằm trên giường Thụy vương, hay thực vật do Thụy vương dưỡng ra biến thành người, đối với y mà nói đều là đường chết.
Nhất định phải biến trở về ahhhhhhhh!!!!
Lão quản gia không nghe được tiếng đáp lại, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, ông đi đến trước tấm bình phong, thấp giọng nói: “ Vương gia, thái vương phi đã đợi ngài rất lâu, hôm qua ngài đã đáp ứng thái vương phi hôm nay cùng lên phố”
Bên trong vẫn không có ai đáp lời, lão quản gia đang muốn vòng qua bình phong, thì Cố Yến bỗng nhiên mở miệng thấp giọng nói: “..... Ta biết rồi, lui xuống đi”
Lão quản gia dừng lại, lên tiếng: “ Vâng”
Cố Yến cũng không ngồi dậy, nghe thấy lão quản gia đóng cửa rời đi, kéo chăn lật người lại, bộ dáng này hẳn là muốn ngủ tiếp.
Dưới giường, cỏ xanh nhỏ bám sát mép giường, thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. Cả người y vô lực trượt xuống, nằm bẹp ra đất thành hình chữ đại. (大)
Ngay lúc lão quản gia mở cửa ra, Diệp Tử trăm cay nghìn đắng cuối cùng cũng biến trở về thành cỏ, nhưng chưa kịp leo vào trong chậu hoa đặt trên án thư. Cũng may Cố Yến kịp thời bảo lão quản gia lui ra, mới không bị người phát hiện.
Lăn lộn một hồi Diệp Tử đã sức cùng lực tận*, y chầm chậm bò lại chậu hoa, đào đào bùn đất hai cái đem chính mình vùi vào đất lần nữa.
*Nguyên văn là Tinh bì lực tẫn [精疲力尽]: “Tinh” [精] và “lực” [疲] là “tinh lực” [sức lực cùng tinh hoa / tinh khôn] ; “bì” [疲] là mệt mỏi, mệt nhọc ; “tẫn” [尽] là tận, cạn hết. Có thể tạm hiểu là “sức cùng lực tận”
Một lát sau, Cố Yến còn đang buồn ngủ mới mơ màng ngồi dậy rời giường.
Ý thức còn mơ hồ dần dần thanh tĩnh lại, Cố Yến suy nghĩ một hồi mới nhớ ra hình như mình đã mơ thấy một giấc mộng đẹp.
Ánh mắt hắn dừng lại trên ngón tay mình, nhẹ nhàng vân vê* đầu ngón tay, tựa như còn lưu lại sự mềm mại và ấm áp. Cố Yến nhớ lại cảm xúc nơi da thịt mềm mại ấy thật khiến người yêu thích không thể buông tay, vòng eo thon nhỏ chỉ cần một cánh tay là ôm trọn và.......gương mặt khiến hắn muốn phát điên kia.
*Động từ Vê đi vê lại nhiều lần một cách nhẹ nhàng trên các đầu ngón tay.
Hắn hoàn toàn không còn buồn ngủ, trông vô cùng tỉnh táo, còn có......
Vẻ mặt Cố Yến hơi khựng lại, dưới lớp quần áo mỏng manh, bộ phận khó nói nào đó đang vô cùng phấn chấn tinh thần. =))
Cố Yến đỡ trán, chỉ cảm thấy bản thân mình đây hẳn là có chút dục cầu bất mãn, nằm mơ thấy chuyện kia thì không nói, mới sáng sớm mà lại ——
Diệp Tử ở trong chậu hoa vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngây thơ không biết Cố Yến đang nghĩ gì. Sau khi thức dậy hắn ngồi ở trên giường phát ngốc một lúc lâu, sau đó nhanh chóng đứng dây, khoát một cái áo ngoài, vội vội vàng vàng chạy vào tịnh phòng, giống như là bị ai rược vậy.
Trong phòng này trừ hắn ra đâu còn ai khác, người này lại thẹn thùng cái gì đấy?
Cố Yến ở tịnh phòng tắm rửa sơ qua, một tỳ nữ dâng bữa sáng lên. Cố Yến dùng bữa xong, hắn ngồi ở trước gương đồng, thông qua gương đồng mà nhìn cỏ xanh nhỏ đặt trên bàn.
Sau khi tỉnh táo, Cố Yến ngược lại có chút oán trách chính mình.
Sao ở trong mộng hắn lại không làm thêm nhiều việc chứ? ( Làm gì là làm gì cha nọi)
Nếu người nọ dám cả người trần trụi nằm trên giường hắn, thì hắn làm sao có thể để người nọ nhẹ nhàng rời đi được.
Ít nhất.......cũng phải chiếm chút tiện nghi mới đúng.
Ánh mắt Cố Yến chậm rãi đánh giá cỏ xanh nhỏ kia, liền phát hiện được một ít manh mối.
Cỏ xanh nhỏ vẫn trước sau như một* nằm ở trong chậu hoa, thong thả mà vươn cành lá ra, nhìn không khác gì đêm hôm qua. Nhưng thân và rễ rõ ràng là chôn nông hơn ban đầu, một ít đất trong chậu bị rơi rớt ra ngoài, tất cả đều hoàn toàn bại lộ, xem ra khuya hôm qua cỏ xanh nhỏ này lại không chịu thành thật.
Cố Yến thở dài một tiếng, hắn đã sớm thành quen với thói làm việc qua loa của tiểu tổ tông này rồi.
Mỗi lần chuồn ra khỏi chậu hoa đi chơi, còn không nhớ phải giải quyết tốt hậu quả, nếu không phải là ném lá cây trong góc tường, thì cũng làm rơi rớt đất trên mép chậu hoa. Mỗi lần như vậy Cố Yến đều giúp y thu dọn đống lộn xộn này nếu không thì tiểu tổ tông này không biết bị người hầu phát hiện bao nhiêu lần.
“ Vương gia, đã xong rồi ạ” tỳ nữ buộc tóc cho Cố Yến thấp giọng đem hắn từ trong suy nghĩ miên man kéo trở về.
Cố Yến gật gật đầu, đứng dậy đi đến án thư, tiện tay lau sạch bùn đất dính trên chậu hoa, cầm lấy một danh sách thật dày mà hắn viết tối hôm qua, phân phó: “ Đưa cái này cho quản gia, lễ thành thân đều dựa theo mà chuẩn bị, có vấn đề gì thắc mắc thì trực tiếp đến hỏi ta, tuyệt đối không được có bất kỳ sai sót nào”
“Vâng”
Sau khi phân phó xong Cố Yến liền mang tì nữ rời đi, hắn chân trước vừa mới đi, chân sau Diệp Tử đã leo ra khỏi chậu hoa.
Ngủ một giấc thức dậy liền biến thành người, rồi từ người biến trở lại thành cỏ, trong lòng Diệp Tử nảy giờ vẫn luôn ngứa ngáy, muốn thử xem chính mình có còn biến thành hình người được hay không.
Tuy Diệp Tử đã sống trong vương phủ mười năm, nhưng kì thực y cũng không dễ dàng thích ứng với hoàn cảnh này nhanh được.
Diệp Tử sinh ra trong gia đình bình thường. Y là con một trong nhà, tuy rằng thu nhập của cha mẹ không cao, nhưng tình cảm vô cùng tốt, chăm sóc yêu thương y. Từ nhỏ đến lớn, y cảm thấy cuộc sống của mình so với nhiều người khác mà nói đã hạnh phúc lắm rồi.
Nhưng y trăm triệu lần không thể ngờ được là ông trời lại chơi y một vố đau điếng như vậy.
Những năm đầu y không thể hoá hình người, mặc dù có thể trong thời gian ngắn rời khỏi đất đi tới đi lui, nhưng về lâu dài y lại không thể sống thiếu đất và nước được. Rời khỏi vương phủ, ở cái nơi trời xa đất lạ này, chờ đợi y chỉ có con đường chết.
Nhưng bây giờ không giống.
Nếu bây giờ y có thể biến thành hình dáng con người, có nghĩa là y có thể làm được nhiều việc mà trước đây y không làm được, tỷ như......nghĩ cách rời khỏi đây, tìm biện pháp quay trở về nhà.
Trải qua mười năm, ý nghĩ quay trở về nhà đã không còn mãnh liệt như những năm đầu, chỉ là nếu không làm thử, trong lòng y sẽ như có nút thắt không thể gỡ.
Quan trọng hơn là, nếu như có hình dáng con người, y không cần phải sợ hãi con mèo ngu xuẩn ở tiền viện kia nữa!
Ý nghĩ trả thù đang mãnh liệt thôi thúc y, Diệp Tử đứng ở giữa căn phòng, bắt chước bộ dáng lúc sáng, nghiêm túc thầm niệm trong lòng: làm ơn hãy biến ta thành người, hãy biến ta thành người, biến ta thành người.............
..........................
......... Không có chuyện gì xảy ra.
Diệp Tử bực bội giẫm giẫm lên rễ, rõ ràng lúc sáng còn có thể biến, sao bây giờ lại không linh rồi! Y tức giận đi qua đi lại trong phòng, còn đại nghịch bất đạo mà nhảy lên giường Thụy vương, ngã vào trong chăn bông mềm mại lăn qua lộn lại.
Rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể biến thành người, rốt cuộc phải làm như nào thế nào đây——
Bỗng nhiên, một ánh sáng trắng nhàn nhạt phát ra từ cành lá của cỏ xanh nhỏ, ánh sáng lập lòe nhấp nháy như đom đóm. Diệp Tử dừng động tác lại, ngơ ngác nhìn cơ thể đang mình biến hoá.
Vầng ánh sáng đó như dòng nước ấm áp, quét qua từng ngóc ngách trên thân thể y, đem y bao trùm toàn bộ.
Sau khi ánh sáng ấy mờ dần rồi mất hẳn, xuất hiện một thiếu niên không mảnh vải che thân quỳ ở trên giường, trên gương mặt là biểu tình hoang mang mờ mịt.
Một hồi lâu sau mà Diệp Tử vẫn chưa phản ứng được, y chớp chớp đôi mắt, cúi đầu nhìn đôi tay của chính mình.
Đôi bàn tay này thật đẹp, trắng nõn thon dài, giống như đúc với bàn tay trong trí nhớ của y, chỉ là đầu ngón tay phải cùng hổ khẩu*, có một lớp da bị chai sần hơi nhạt không quá rõ ràng, giống như là sử dụng cầm nắm vũ khí nhiều năm lưu lại.
*Kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ.
Mái tóc dài đen óng như mực xoả xuống, che hơn phân nữa thân trên đang trần trụi.
Ánh mắt Diệp Tử rơi vào chiếc gương đồng cách đó không xa.
Vừa định đứng dậy đi nhìn xem bộ dáng của mình hiện tại, bên ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân. Cả người Diệp Tử sững sờ, chợt nhớ tới thời điểm này là lúc hai tỳ nữ chăm sóc hoa cỏ trong vườn đến tưới nước cho y!
Diệp Tử co cứng người trên giường Cố Yến, nín thở chờ đợi.
Hai tỳ nữ này chỉ là đến tưới hoa, nếu không được cho phép, thì các nàng cũng sẽ không dám bước vào phòng của Thụy vương, chỉ cần y không phát ra âm thanh bất thường nào là được......
Diệp Tử vừa mới tự an ủi mình xong, liền nghe thấy một trong hai tỳ nữ kia nói: “ Ủa, sao tiểu tiên thảo lại không có ở đây, Vương gia hôm nay không đem tiểu tiên thảo ra ngoài phơi nắng sao?”
Diệp Tử: “........”
Có người trả lời nàng: “ Có lẽ là hồi sáng thái vương phi hối thúc đi gấp quá, nên quên mất”
“Ta đi vào thôi, tiểu tiên thảo rất mỏng manh yếu ớt, nếu như không tắm nắng mặt trời một ngày, lá sẽ không được tươi tốt nữa”
Tỳ nữa kia vừa nói, vừa đẩy cửa bước vào phòng.
Người bước vào chính là tỳ nữ dáng lùn hôm trước tưới nước thuốc cho Diệp Tử, tên là Thu Đường, từ nhỏ đã bị bán vào vương phủ, hiện giờ chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi. Nàng đẩy cửa ra, nhìn chung quanh không thấy bóng dáng chậu hoa quen thuộc đâu, trực tiếp đi như bay đến phòng trong.
Không để nàng đi vòng qua bức bình phong, Diệp Tử ở trong hô lớn một tiếng: “Ngươi đừng tiến vào đây!”
****************
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất