Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung
Chương 146: Sinh bệnh
Chung Ý Thu nằm mơ thấy mình về lại ngày đàn chị tự tử, một mình cậu ở ký túc xá canh di thể cho chị. Cậu không dám đối mặt với cô, chỉ dám xoay người dựa lưng vào ván cửa nhắm chặt hai mắt, mà cảm giác hai mắt cô vẫn nhìn mình chằm chằm, trong cổ lại ngứa ngáy vô cùng, như là có người nhẹ nhàng thổi khí.
Mười phút ngắn ngủi mà cậu đã nếm hết sợ hãi của cả cuộc đời rồi.
Chung Ý Thu trước kia đọc sách thường tưởng tượng rằng, dù có là triết gia hay là người bình thường, thì khi đối mặt với tai họa đều thường nói một câu để an ủi bản thân và người khác —— tất cả sẽ thành quá khứ, thời gian có thể chữa lành mọi vết thương.
Cậu cũng từng tin tưởng vào đạo lý này khi đàn chị tự sát, Dư Bác Sơn ngồi tù, mấy người bọn họ bị trường đại học đuổi học…… Những việc này đã qua hơn một năm, cậu cứ tưởng mình đã quên mất, thời gian ở nông thôn đã khép lại miệng vết thương cho cậu.
Đến giờ phút này cậu mới hiểu được, vết thương không thể nào chữa khỏi, cho dù nó không còn đau đớn, vết sẹo cũng sẽ ẩn ẩn đau khi trời mưa gió lớn, nhắc nhở cậu mình đã từng trải qua điều gì.
Chung Ý Thu cho rằng mình đã hôn mê rất lâu, mà khi mở mắt ra phát hiện mới qua hai phút thôi. Chu Xuân Mỹ đang nhìn chiếc giày xăng đan mà kêu khóc, hoàn toàn đánh sập tia mong đợi cuối cùng của cậu.
Chú Nghĩa cởi áo che mặt cậu lại, dù không giúp được gì, vì nước mưa lạnh lẽo vẫn làm Chung Ý Thu tỉnh táo lại.
Cậu được đỡ ngồi cạnh hòn đá, lá cây cứa vào cánh tay tạo thành một vết thương nhỏ. Chung Ý Thu tỉnh lại một phút sau mới hiểu được tình hình, vì không để chú Nghĩa lo lắng, nên cậu dùng sức chống cánh tay ngồi dậy.
Chu Xuân Mỹ nhận ra chiếc giày xăng đan, hiện tại cơ bản đã chứng thực được Trịnh Lệ Lệ đã tới nơi này, còn có thật sự nhảy sông hay không, thì mọi người đều hiểu rõ trong lòng mà không nói ra, huống hồ không ai dám nói.
Mưa to không có ý định dừng lại, dòng nước trong sông càng ngày càng dâng cao, cứ đứng chờ ở bờ sông quá nguy hiểm, nên trưởng thôn hô hào kêu mọi người trở về, ngày mai lại đến vớt người.
Cho dù người nhà của Trịnh Lệ Lệ có cầu xin như thế nào thì cũng không làm được gì, ở dưới tình huống này xuống sông là vào con đường chết, không thể để người tự dưng hy sinh vô nghĩa được.
Chu Xuân Mỹ khóc đến ngất xỉu, được vài người nâng lên đưa về. Chung Ý Thu không nghe thấy giọng của Trịnh Tề Quân đâu, không biết là tình trạng của anh ta như thế nào rồi, đã tiếp nhận được sự thật chưa hay là đã mất đi ý thức rồi.
Chú Nghĩa lo cho cậu, nắm cổ tay của cậu lớn tiếng nói: “Chúng ta cũng về thôi.”
Chung Ý Thu có chút thẫn thờ, cơn đau ngực bén nhọn đã đánh thức cậu, cởi giày để ở trong tay, đỡ chú Nghĩa đi chân trần trở về. Mới vừa đi chưa được hai bước, thì sau lưng đột nhiên truyền đến mồm năm miệng mười tiếng kinh hô, cậu vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy mấy người đang nâng Chu Xuân Mỹ, không rõ ai với ai, cùng nhau lăn vào dòng sông.
Có người đang cuồng loạn la mắng, Chung Ý Thu nghe được đại khái là ông nội của Trịnh Lệ Lệ như phát điên nhào vào Chu Xuân Mỹ đã ngất xỉu, hai người cùng nhau rớt vào trong sông, bởi vì đường quá trơn trợt, làm mấy người đang nâng cô cũng trượt chân té vào dòng sông chảy xiết.
Ông lão mất đi cháu gái, lại nhớ tới nguyên nhân gì đã tạo thành bi kịch, nên quyết tâm ôm Chu Xuân Mỹ cùng đồng quy vu tận, dùng hết sức lực toàn thân nhào qua, rơi vào trong sông nửa ngày cũng không trồi lên. May mắn người tới nhiều, lại là dân lao động cường tráng, mười mấy người cùng nhau nhảy xuống mới vớt được người lên, rồi lại ba chân bốn cẳng bắt đầu hô hấp nhân tạo, cuối cùng mới vượt qua nguy hiểm.
A —— a —— a
Lần đầu tiên trong đêm nay, Chung Ý Thu mới nghe thấy tiếng gào rống tuyệt vọng của Trịnh Tề Quân.
Về đến nhà, Tiêu Minh Dạ và Vương Văn Tuấn còn chưa về, Chung Ý Thu nấu nước nóng cho chú Nghĩa đi tắm trước, còn mình thì dùng nước còn dư để lau người.
Vừa nãy cậu đột nhiên té xỉu đã làm chú Nghĩa sợ hãi, đi theo bên cạnh cậu quan tâm hỏi, “Cháu sao rồi? Có muốn lên bệnh viện khám không?”
Chung Ý Thu đau cổ họng, nuốt hai lần nước miếng, nói: “Không sao đâu chú, vừa rồi ngực có hơi đau.”
Chú Nghĩa không yên tâm, muốn hỏi lại, rồi bị tiếng gọi ầm ĩ của hiệu trưởng Trịnh ngắt lời. Trong thôn đang mở họp, hiệu trưởng Trịnh kêu ông đi cùng, thương lượng chuyện này nên làm sao.
Chung Ý Thu lập tức ném khăn lông trong tay đi theo phía sau muốn đi cùng, hiệu trưởng Trịnh còn chưa thay quần áo, đi chân trần đứng ở trong mưa to phất tay đuổi cậu, “Cậu không được đi! Người càng nhiều càng loạn, hiện tại đã như vậy, nước chưa rút cũng không thể đi ra ngoài tìm, cậu đi cũng không giúp được gì!”
Nửa người của Chung Ý Thu đứng ở dưới mái hiên nháy mắt bị nước xối, nghe hiệu trưởng Trịnh nói lại không tình nguyện lùi về.
Hiệu trưởng Trịnh nói rất đúng, tin dữ trong đêm mưa to gió lớn, mặc dù có nhiều người, nhưng cũng không giúp được gì, chỉ có thể đợi mưa tạnh, chờ hừng đông thôi.
Chính là, trời có sáng nữa không?
Chung Ý Thu nhìn mưa to như thác nước, ngơ ngẩn suy nghĩ.
Tiêu Minh Dạ hơn 10 giờ mới về, trên đường có một đoạn đường bùn đất rất dài, mưa to một chút là không có cách nào lái xe máy được, Chu Luật Thư vốn định giữ hắn ở lại một đêm, mà hắn lại không muốn, cuốn ống quần cởi giày, có dầm mưa đi bộ thì nhất định cũng phải trở về.
Chu Luật Thư hết cách, nổ máy xe chở hắn về.
Đưa đến cửa đại đội, Chu Luật Thư không xuống xe, bẻ lái quay lại đường cũ, Phương Khoản Đông ở nhà một mình làm y không an tâm.
Mới vừa đi không được bao xa, thì bỗng nhiên nhìn thấy từ kính chiếu hậu mơ hồ có bóng người đang điên cuồng đuổi theo xe, y lộp bộp trong lòng một chút, tuy y đã từng học chủ nghĩa duy vật, nhưng ở nông thôn lâu rồi, khó tránh khỏi nhìn thấy một số hiện tượng khó giải thích, huống hồ giờ này đã gần nửa đêm rồi.
Chu Luật Thư không sợ trời không sợ đất, nhìn thấy chuyện này còn có hơi hưng phấn, muốn diện kiến tận mắt, nhìn chằm chằm kính chiếu hậu chậm rãi dẫm thắng, chờ quỷ ảnh dần dần tới gần thì nghe thấy giọng nói, nghĩ thầm, trời má —— con quỷ này biết tên mình luôn há.
Kết quả chờ tới lại là Tiêu Minh Dạ mình mới vừa đưa về.
“Sao vậy?” Chu Luật Thư nghĩ đến phán đoán vừa rồi, không khống chế được cười hỏi.
Tiêu Minh Dạ không hiện ra cảm xúc gì, nhưng đôi mắt lại tràn ngập ngọn lửa nôn nóng, mưa to cũng không thể dập tắt.
“Anh Chu ơi, phiền anh chở bọn em lên bệnh viện một chuyến, Chung Ý Thu phát sốt rồi!”
Tiêu Minh Dạ trở về thấy trong sân đen tuyền im ắng, cảm thấy có chút kỳ quái. Chung Ý Thu mỗi đêm đều sẽ chờ hắn trở về, cho dù có trễ ngủ quên mất, nhưng nhất định sẽ để đèn sáng, đêm nay mưa to gió lớn khẳng định là cúp điện, lẽ ra cậu sẽ châm nến, mà giờ phút này lại tối thui, im lìm.
Khác thường quá, Tiêu Minh Dạ bỗng lo lắng, sờ soạng vào phòng, thấy Chung Ý Thu ôm chăn mỏng cuộn người ở mép giường.
Hắn yên lòng, lặng lẽ đi qua tính chọc Chung Ý Thu, tay mới vừa đụng tới Chung Ý Thu thì đã bị cái nóng làm cho giật mình.
Trong chớp nhoáng, hắn không kịp tự hỏi gì nhiều, phản ứng đầu tiên chính là chạy ra đuổi theo Chu Luật Thư, hiện tại trong thôn không có bác sĩ, sốt cao nhất định phải đi bệnh viện, không có xe rất khó đi.
Tiêu Minh Dạ kêu Chung Ý Thu vài tiếng, thế nhưng kêu không tỉnh, nói vậy đã sốt đến mơ hồ rồi. Hắn vỗ vỗ cửa phòng của chú Nghĩa và Vương Văn Tuấn, mà không có ai trả lời, hắn không rảnh lo nhiều, cầm bao tiền lẻ rồi ôm người lên xe.
Chung Ý Thu sốt cao, sắc mặt lại trắng bệch, cái trán bị che kín bởi một lớp mồ hôi mỏng, cậu như là lâm vào một cơn ác mộng, cho dù có giãy giụa như thế nào thì cũng không tránh thoát được.
Bệnh viện trên trấn cũng cúp điện, một bác sĩ già ở phòng bệnh châm nến làm đèn, kêu Tiêu Minh Dạ đặt Chung Ý Thu lên giường bệnh.
Tiêu Minh Dạ ôm người vào trong ngực, do dự không buông tay, trên giường bệnh đơn sơ chỉ trải một tấm chăn đen tuyền, giường thiết đầy rỉ sắt, hắn thật sự luyến tiếc đặt Chung Ý Thu ở trên đó.
“Nhanh lên! Sốt cao chết người đó!” Bác sĩ già thấy hắn bất động, thì nổi giận mắng.
Tiêu Minh Dạ không thích từ “Chết”, đôi mắt đen kịt ép xuống lửa giận trong lòng, thở hổn hà hổn hển.
Chu Luật Thư đi theo hắn tiến vào, thúc giục nói: “Xem bệnh quan trọng.”
Tiêu Minh Dạ không có biện pháp, cẩn thận đặt Chung Ý Thu ở trên giường bệnh.
Bác sĩ già lớn tuổi, tính tình lại chẳng ra gì, bệnh viện trên trấn nhỏ xíu, buổi tối trực ban thường sẽ không có người bệnh, ở phòng trực ban ngủ một đêm là được. Đêm nay ông đang mơ ngủ thì lại bị Tiêu Minh Dạ đánh nát, sau khi truyền nước biển cho Chung Ý Thu xong, thì chỉ cho Tiêu Minh Dạ cách đổi thuốc, rồi lẩm bẩm lầm bầm oán giận đi ngủ.
Thấy tình hình đã ổn định rồi, nên Chu Luật Thư tính toán trở về, hắn móc túi lấy ra 50 đồng tiền cho Tiêu Minh Dạ, an ủi vài câu liền bỏ đi.
Đến sau nửa đêm truyền được bình nước biển thứ ba thì Chung Ý Thu mới tỉnh lại, mơ mơ màng màng muốn uống nước, Tiêu Minh Dạ đi gõ cửa phòng trực ban muốn nước ấm, bác sĩ già bị đánh thức không vui, hùng hùng hổ hổ không muốn cho, nhưng thấy hắn cao to, lại có chút hung thần ác sát, không tình nguyện đưa qua phích nước nóng.
Tiêu Minh Dạ không để ý tới ông, thuận tay lấy cái ly tráng men ở trên bàn, ra bồn rửa tay dùng nước sôi rửa sạch mấy lần, rồi mới về phòng pha nước ấm cho Chung Ý Thu uống.
Tới 6 giờ sáng Chung Ý Thu mới tỉnh lại, phát hiện mình ở trong bệnh viện, Tiêu Minh Dạ một đêm không ngủ, trong phòng bệnh cả một cái ghế cũng không có, hắn ngồi ở mép giường nắm tay Chung Ý Thu cả một đêm.
“Còn khó chịu không?” Thấy cậu mở mắt ra, Tiêu Minh Dạ cúi đầu nhẹ giọng hỏi.
Chung Ý Thu muốn nói chuyện, giọng nói lại đau như dao cứa, dùng sức nuốt nuốt, nghẹn ngào nói: “Không sao, vào bệnh viện hồi nào vậy?”
“Tối hôm qua tới, em phát sốt, anh đi tìm bác sĩ khám xem.”
Chung Ý Thu lúc này mới chân chính tỉnh táo lại, nhớ tới ngày hôm qua, nhất thời bi thương, lôi kéo tay Tiêu Minh Dạ không cho hắn đi.
Tim của Tiêu Minh Dạ như bị vô số cây kim châm đâm vào, đau lòng, khom lưng hôn hôn vào trán cậu, dỗ dành, “Nghe lời, anh đi tìm bác sĩ đến xem, không có việc gì thì chúng ta liền về nhà.”
Chung Ý Thu muốn nói chuyện Trịnh Lệ Lệ với hắn, rồi lại không mở miệng được, tựa hồ vừa nói ra chuyện này thì nó sẽ thành sự thật, không còn hy vọng gì nữa, chỉ phải buông tay để hắn đi tìm bác sĩ.
Bệnh viện còn chưa tới giờ làm, người tới vẫn là vị bác sĩ già kia, nhìn nhìn nói không có gì, kê thuốc hạ sốt và thuốc cảm, rồi cho họ về.
Tiêu Minh Dạ không quá tin tưởng, tính chờ đến giờ làm để bác sĩ khác khám bệnh, còn Chung Ý Thu lại sốt ruột trở về, trời đã sáng, trong thôn khẳng định bắt đầu đi tìm Trịnh Lệ Lệ rồi.
Một đêm mưa to, mặt đất bị san bằng, ra khỏi trung tâm thị trấn thì tất cả đều là đường bùn đất, bùn lầy có thể ngập đến cổ chân.
Tiêu Minh Dạ cởi giày cho Chung Ý Thu cầm, khom lưng cõng cậu đi.
Chung Ý Thu ôm chặt cổ hắn, nhìn hắn một chân lại một chân dẫm vào bùn đất màu vàng đen, nước mưa rơi xuống cuốn theo gạch đá vụn, như con dao nhỏ chờ cơ hội cắt da người.
Tiêu Minh Dạ lại hoàn toàn không có cảm giác, mỗi một bước đều không chút do dự ổn định vững chắc, ôm chặt Chung Ý Thu, sợ cậu té ngã.
Chung Ý Thu không biết mình bị gì, tối hôm qua sợ hãi và bi thương cũng chưa làm cậu rơi lệ, giờ này khắc này lại không nhịn được.
Về đến nhà đã hơn 8 giờ sáng, Tiêu Minh Dạ cõng cậu đi trên đường đất bùn hơn một tiếng đồng hồ, quần áo ướt đẫm mồ hôi.
Chung Ý Thu muốn xuống dưới để tự đi mà hắn cũng không cho, một đường cõng vào trong sân.
Còn tưởng chú Nghĩa đã đi tìm người, ai dè ông còn ở nhà, nghe thấy tiếng của hai người thì cùng Vương Văn Tuấn chạy ra.
“Bị sao vậy?” Chú Nghĩa vội hỏi.
Chung Ý Thu xấu hổ đáp, “Không sao đâu ạ, tối hôm qua phát sốt, đi bệnh viện chích, đã khỏe rồi.”
“Mau vào đi.”
Tiêu Minh Dạ cõng cậu về phòng trước, muốn để cậu nằm xuống giường, cửa phòng mở ra một nửa, hắn nghĩ tối hôm qua ra cửa quá gấp có phải đã quên đóng cửa hay không.
“Hai đứa đừng nóng vội, chú có chuyện ——” Chú Nghĩa đi theo phía sau, do dự nói.
Lời còn chưa nói xong, Chung Ý Thu đã giơ tay đẩy cửa phòng khép hờ ra.
Hai người nháy mắt mở to mắt.
Trong phòng một mảnh hỗn độn, đồ vật bị ném lung tung rối loạn, tủ quần áo và ngăn kéo toàn bộ mở rộng ra, bên trong quần áo cùng vật nhỏ quăng ngã khắp nơi, ngay cả chăn đệm ở trên giường cũng bị ném xuống đất, bị dẫm rách nát……
Đây rõ ràng là có trộm rồi!
Mười phút ngắn ngủi mà cậu đã nếm hết sợ hãi của cả cuộc đời rồi.
Chung Ý Thu trước kia đọc sách thường tưởng tượng rằng, dù có là triết gia hay là người bình thường, thì khi đối mặt với tai họa đều thường nói một câu để an ủi bản thân và người khác —— tất cả sẽ thành quá khứ, thời gian có thể chữa lành mọi vết thương.
Cậu cũng từng tin tưởng vào đạo lý này khi đàn chị tự sát, Dư Bác Sơn ngồi tù, mấy người bọn họ bị trường đại học đuổi học…… Những việc này đã qua hơn một năm, cậu cứ tưởng mình đã quên mất, thời gian ở nông thôn đã khép lại miệng vết thương cho cậu.
Đến giờ phút này cậu mới hiểu được, vết thương không thể nào chữa khỏi, cho dù nó không còn đau đớn, vết sẹo cũng sẽ ẩn ẩn đau khi trời mưa gió lớn, nhắc nhở cậu mình đã từng trải qua điều gì.
Chung Ý Thu cho rằng mình đã hôn mê rất lâu, mà khi mở mắt ra phát hiện mới qua hai phút thôi. Chu Xuân Mỹ đang nhìn chiếc giày xăng đan mà kêu khóc, hoàn toàn đánh sập tia mong đợi cuối cùng của cậu.
Chú Nghĩa cởi áo che mặt cậu lại, dù không giúp được gì, vì nước mưa lạnh lẽo vẫn làm Chung Ý Thu tỉnh táo lại.
Cậu được đỡ ngồi cạnh hòn đá, lá cây cứa vào cánh tay tạo thành một vết thương nhỏ. Chung Ý Thu tỉnh lại một phút sau mới hiểu được tình hình, vì không để chú Nghĩa lo lắng, nên cậu dùng sức chống cánh tay ngồi dậy.
Chu Xuân Mỹ nhận ra chiếc giày xăng đan, hiện tại cơ bản đã chứng thực được Trịnh Lệ Lệ đã tới nơi này, còn có thật sự nhảy sông hay không, thì mọi người đều hiểu rõ trong lòng mà không nói ra, huống hồ không ai dám nói.
Mưa to không có ý định dừng lại, dòng nước trong sông càng ngày càng dâng cao, cứ đứng chờ ở bờ sông quá nguy hiểm, nên trưởng thôn hô hào kêu mọi người trở về, ngày mai lại đến vớt người.
Cho dù người nhà của Trịnh Lệ Lệ có cầu xin như thế nào thì cũng không làm được gì, ở dưới tình huống này xuống sông là vào con đường chết, không thể để người tự dưng hy sinh vô nghĩa được.
Chu Xuân Mỹ khóc đến ngất xỉu, được vài người nâng lên đưa về. Chung Ý Thu không nghe thấy giọng của Trịnh Tề Quân đâu, không biết là tình trạng của anh ta như thế nào rồi, đã tiếp nhận được sự thật chưa hay là đã mất đi ý thức rồi.
Chú Nghĩa lo cho cậu, nắm cổ tay của cậu lớn tiếng nói: “Chúng ta cũng về thôi.”
Chung Ý Thu có chút thẫn thờ, cơn đau ngực bén nhọn đã đánh thức cậu, cởi giày để ở trong tay, đỡ chú Nghĩa đi chân trần trở về. Mới vừa đi chưa được hai bước, thì sau lưng đột nhiên truyền đến mồm năm miệng mười tiếng kinh hô, cậu vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy mấy người đang nâng Chu Xuân Mỹ, không rõ ai với ai, cùng nhau lăn vào dòng sông.
Có người đang cuồng loạn la mắng, Chung Ý Thu nghe được đại khái là ông nội của Trịnh Lệ Lệ như phát điên nhào vào Chu Xuân Mỹ đã ngất xỉu, hai người cùng nhau rớt vào trong sông, bởi vì đường quá trơn trợt, làm mấy người đang nâng cô cũng trượt chân té vào dòng sông chảy xiết.
Ông lão mất đi cháu gái, lại nhớ tới nguyên nhân gì đã tạo thành bi kịch, nên quyết tâm ôm Chu Xuân Mỹ cùng đồng quy vu tận, dùng hết sức lực toàn thân nhào qua, rơi vào trong sông nửa ngày cũng không trồi lên. May mắn người tới nhiều, lại là dân lao động cường tráng, mười mấy người cùng nhau nhảy xuống mới vớt được người lên, rồi lại ba chân bốn cẳng bắt đầu hô hấp nhân tạo, cuối cùng mới vượt qua nguy hiểm.
A —— a —— a
Lần đầu tiên trong đêm nay, Chung Ý Thu mới nghe thấy tiếng gào rống tuyệt vọng của Trịnh Tề Quân.
Về đến nhà, Tiêu Minh Dạ và Vương Văn Tuấn còn chưa về, Chung Ý Thu nấu nước nóng cho chú Nghĩa đi tắm trước, còn mình thì dùng nước còn dư để lau người.
Vừa nãy cậu đột nhiên té xỉu đã làm chú Nghĩa sợ hãi, đi theo bên cạnh cậu quan tâm hỏi, “Cháu sao rồi? Có muốn lên bệnh viện khám không?”
Chung Ý Thu đau cổ họng, nuốt hai lần nước miếng, nói: “Không sao đâu chú, vừa rồi ngực có hơi đau.”
Chú Nghĩa không yên tâm, muốn hỏi lại, rồi bị tiếng gọi ầm ĩ của hiệu trưởng Trịnh ngắt lời. Trong thôn đang mở họp, hiệu trưởng Trịnh kêu ông đi cùng, thương lượng chuyện này nên làm sao.
Chung Ý Thu lập tức ném khăn lông trong tay đi theo phía sau muốn đi cùng, hiệu trưởng Trịnh còn chưa thay quần áo, đi chân trần đứng ở trong mưa to phất tay đuổi cậu, “Cậu không được đi! Người càng nhiều càng loạn, hiện tại đã như vậy, nước chưa rút cũng không thể đi ra ngoài tìm, cậu đi cũng không giúp được gì!”
Nửa người của Chung Ý Thu đứng ở dưới mái hiên nháy mắt bị nước xối, nghe hiệu trưởng Trịnh nói lại không tình nguyện lùi về.
Hiệu trưởng Trịnh nói rất đúng, tin dữ trong đêm mưa to gió lớn, mặc dù có nhiều người, nhưng cũng không giúp được gì, chỉ có thể đợi mưa tạnh, chờ hừng đông thôi.
Chính là, trời có sáng nữa không?
Chung Ý Thu nhìn mưa to như thác nước, ngơ ngẩn suy nghĩ.
Tiêu Minh Dạ hơn 10 giờ mới về, trên đường có một đoạn đường bùn đất rất dài, mưa to một chút là không có cách nào lái xe máy được, Chu Luật Thư vốn định giữ hắn ở lại một đêm, mà hắn lại không muốn, cuốn ống quần cởi giày, có dầm mưa đi bộ thì nhất định cũng phải trở về.
Chu Luật Thư hết cách, nổ máy xe chở hắn về.
Đưa đến cửa đại đội, Chu Luật Thư không xuống xe, bẻ lái quay lại đường cũ, Phương Khoản Đông ở nhà một mình làm y không an tâm.
Mới vừa đi không được bao xa, thì bỗng nhiên nhìn thấy từ kính chiếu hậu mơ hồ có bóng người đang điên cuồng đuổi theo xe, y lộp bộp trong lòng một chút, tuy y đã từng học chủ nghĩa duy vật, nhưng ở nông thôn lâu rồi, khó tránh khỏi nhìn thấy một số hiện tượng khó giải thích, huống hồ giờ này đã gần nửa đêm rồi.
Chu Luật Thư không sợ trời không sợ đất, nhìn thấy chuyện này còn có hơi hưng phấn, muốn diện kiến tận mắt, nhìn chằm chằm kính chiếu hậu chậm rãi dẫm thắng, chờ quỷ ảnh dần dần tới gần thì nghe thấy giọng nói, nghĩ thầm, trời má —— con quỷ này biết tên mình luôn há.
Kết quả chờ tới lại là Tiêu Minh Dạ mình mới vừa đưa về.
“Sao vậy?” Chu Luật Thư nghĩ đến phán đoán vừa rồi, không khống chế được cười hỏi.
Tiêu Minh Dạ không hiện ra cảm xúc gì, nhưng đôi mắt lại tràn ngập ngọn lửa nôn nóng, mưa to cũng không thể dập tắt.
“Anh Chu ơi, phiền anh chở bọn em lên bệnh viện một chuyến, Chung Ý Thu phát sốt rồi!”
Tiêu Minh Dạ trở về thấy trong sân đen tuyền im ắng, cảm thấy có chút kỳ quái. Chung Ý Thu mỗi đêm đều sẽ chờ hắn trở về, cho dù có trễ ngủ quên mất, nhưng nhất định sẽ để đèn sáng, đêm nay mưa to gió lớn khẳng định là cúp điện, lẽ ra cậu sẽ châm nến, mà giờ phút này lại tối thui, im lìm.
Khác thường quá, Tiêu Minh Dạ bỗng lo lắng, sờ soạng vào phòng, thấy Chung Ý Thu ôm chăn mỏng cuộn người ở mép giường.
Hắn yên lòng, lặng lẽ đi qua tính chọc Chung Ý Thu, tay mới vừa đụng tới Chung Ý Thu thì đã bị cái nóng làm cho giật mình.
Trong chớp nhoáng, hắn không kịp tự hỏi gì nhiều, phản ứng đầu tiên chính là chạy ra đuổi theo Chu Luật Thư, hiện tại trong thôn không có bác sĩ, sốt cao nhất định phải đi bệnh viện, không có xe rất khó đi.
Tiêu Minh Dạ kêu Chung Ý Thu vài tiếng, thế nhưng kêu không tỉnh, nói vậy đã sốt đến mơ hồ rồi. Hắn vỗ vỗ cửa phòng của chú Nghĩa và Vương Văn Tuấn, mà không có ai trả lời, hắn không rảnh lo nhiều, cầm bao tiền lẻ rồi ôm người lên xe.
Chung Ý Thu sốt cao, sắc mặt lại trắng bệch, cái trán bị che kín bởi một lớp mồ hôi mỏng, cậu như là lâm vào một cơn ác mộng, cho dù có giãy giụa như thế nào thì cũng không tránh thoát được.
Bệnh viện trên trấn cũng cúp điện, một bác sĩ già ở phòng bệnh châm nến làm đèn, kêu Tiêu Minh Dạ đặt Chung Ý Thu lên giường bệnh.
Tiêu Minh Dạ ôm người vào trong ngực, do dự không buông tay, trên giường bệnh đơn sơ chỉ trải một tấm chăn đen tuyền, giường thiết đầy rỉ sắt, hắn thật sự luyến tiếc đặt Chung Ý Thu ở trên đó.
“Nhanh lên! Sốt cao chết người đó!” Bác sĩ già thấy hắn bất động, thì nổi giận mắng.
Tiêu Minh Dạ không thích từ “Chết”, đôi mắt đen kịt ép xuống lửa giận trong lòng, thở hổn hà hổn hển.
Chu Luật Thư đi theo hắn tiến vào, thúc giục nói: “Xem bệnh quan trọng.”
Tiêu Minh Dạ không có biện pháp, cẩn thận đặt Chung Ý Thu ở trên giường bệnh.
Bác sĩ già lớn tuổi, tính tình lại chẳng ra gì, bệnh viện trên trấn nhỏ xíu, buổi tối trực ban thường sẽ không có người bệnh, ở phòng trực ban ngủ một đêm là được. Đêm nay ông đang mơ ngủ thì lại bị Tiêu Minh Dạ đánh nát, sau khi truyền nước biển cho Chung Ý Thu xong, thì chỉ cho Tiêu Minh Dạ cách đổi thuốc, rồi lẩm bẩm lầm bầm oán giận đi ngủ.
Thấy tình hình đã ổn định rồi, nên Chu Luật Thư tính toán trở về, hắn móc túi lấy ra 50 đồng tiền cho Tiêu Minh Dạ, an ủi vài câu liền bỏ đi.
Đến sau nửa đêm truyền được bình nước biển thứ ba thì Chung Ý Thu mới tỉnh lại, mơ mơ màng màng muốn uống nước, Tiêu Minh Dạ đi gõ cửa phòng trực ban muốn nước ấm, bác sĩ già bị đánh thức không vui, hùng hùng hổ hổ không muốn cho, nhưng thấy hắn cao to, lại có chút hung thần ác sát, không tình nguyện đưa qua phích nước nóng.
Tiêu Minh Dạ không để ý tới ông, thuận tay lấy cái ly tráng men ở trên bàn, ra bồn rửa tay dùng nước sôi rửa sạch mấy lần, rồi mới về phòng pha nước ấm cho Chung Ý Thu uống.
Tới 6 giờ sáng Chung Ý Thu mới tỉnh lại, phát hiện mình ở trong bệnh viện, Tiêu Minh Dạ một đêm không ngủ, trong phòng bệnh cả một cái ghế cũng không có, hắn ngồi ở mép giường nắm tay Chung Ý Thu cả một đêm.
“Còn khó chịu không?” Thấy cậu mở mắt ra, Tiêu Minh Dạ cúi đầu nhẹ giọng hỏi.
Chung Ý Thu muốn nói chuyện, giọng nói lại đau như dao cứa, dùng sức nuốt nuốt, nghẹn ngào nói: “Không sao, vào bệnh viện hồi nào vậy?”
“Tối hôm qua tới, em phát sốt, anh đi tìm bác sĩ khám xem.”
Chung Ý Thu lúc này mới chân chính tỉnh táo lại, nhớ tới ngày hôm qua, nhất thời bi thương, lôi kéo tay Tiêu Minh Dạ không cho hắn đi.
Tim của Tiêu Minh Dạ như bị vô số cây kim châm đâm vào, đau lòng, khom lưng hôn hôn vào trán cậu, dỗ dành, “Nghe lời, anh đi tìm bác sĩ đến xem, không có việc gì thì chúng ta liền về nhà.”
Chung Ý Thu muốn nói chuyện Trịnh Lệ Lệ với hắn, rồi lại không mở miệng được, tựa hồ vừa nói ra chuyện này thì nó sẽ thành sự thật, không còn hy vọng gì nữa, chỉ phải buông tay để hắn đi tìm bác sĩ.
Bệnh viện còn chưa tới giờ làm, người tới vẫn là vị bác sĩ già kia, nhìn nhìn nói không có gì, kê thuốc hạ sốt và thuốc cảm, rồi cho họ về.
Tiêu Minh Dạ không quá tin tưởng, tính chờ đến giờ làm để bác sĩ khác khám bệnh, còn Chung Ý Thu lại sốt ruột trở về, trời đã sáng, trong thôn khẳng định bắt đầu đi tìm Trịnh Lệ Lệ rồi.
Một đêm mưa to, mặt đất bị san bằng, ra khỏi trung tâm thị trấn thì tất cả đều là đường bùn đất, bùn lầy có thể ngập đến cổ chân.
Tiêu Minh Dạ cởi giày cho Chung Ý Thu cầm, khom lưng cõng cậu đi.
Chung Ý Thu ôm chặt cổ hắn, nhìn hắn một chân lại một chân dẫm vào bùn đất màu vàng đen, nước mưa rơi xuống cuốn theo gạch đá vụn, như con dao nhỏ chờ cơ hội cắt da người.
Tiêu Minh Dạ lại hoàn toàn không có cảm giác, mỗi một bước đều không chút do dự ổn định vững chắc, ôm chặt Chung Ý Thu, sợ cậu té ngã.
Chung Ý Thu không biết mình bị gì, tối hôm qua sợ hãi và bi thương cũng chưa làm cậu rơi lệ, giờ này khắc này lại không nhịn được.
Về đến nhà đã hơn 8 giờ sáng, Tiêu Minh Dạ cõng cậu đi trên đường đất bùn hơn một tiếng đồng hồ, quần áo ướt đẫm mồ hôi.
Chung Ý Thu muốn xuống dưới để tự đi mà hắn cũng không cho, một đường cõng vào trong sân.
Còn tưởng chú Nghĩa đã đi tìm người, ai dè ông còn ở nhà, nghe thấy tiếng của hai người thì cùng Vương Văn Tuấn chạy ra.
“Bị sao vậy?” Chú Nghĩa vội hỏi.
Chung Ý Thu xấu hổ đáp, “Không sao đâu ạ, tối hôm qua phát sốt, đi bệnh viện chích, đã khỏe rồi.”
“Mau vào đi.”
Tiêu Minh Dạ cõng cậu về phòng trước, muốn để cậu nằm xuống giường, cửa phòng mở ra một nửa, hắn nghĩ tối hôm qua ra cửa quá gấp có phải đã quên đóng cửa hay không.
“Hai đứa đừng nóng vội, chú có chuyện ——” Chú Nghĩa đi theo phía sau, do dự nói.
Lời còn chưa nói xong, Chung Ý Thu đã giơ tay đẩy cửa phòng khép hờ ra.
Hai người nháy mắt mở to mắt.
Trong phòng một mảnh hỗn độn, đồ vật bị ném lung tung rối loạn, tủ quần áo và ngăn kéo toàn bộ mở rộng ra, bên trong quần áo cùng vật nhỏ quăng ngã khắp nơi, ngay cả chăn đệm ở trên giường cũng bị ném xuống đất, bị dẫm rách nát……
Đây rõ ràng là có trộm rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất