Chương 72: Trở về
Editor: Đại Hoàng - Beta: Min
Chương 72: Trở về
Đêm đến, Kha Tây Ninh mơ một giấc mơ.
Lúc trước quay "Nói mê", gặp phải cửa khó, cậu cũng từng mơ tới giấc mơ này. Có điều so với lần trước, giấc mơ lần này đã có vài chỗ khác biệt.
Ba Kha và mẹ Kha không ngừng cãi cọ, tiểu Tây Ninh nhỏ bé ngồi co cụm trong góc, run rẩy bịt chặt hai tai. Mẹ Kha ném sổ kết hôn của hai người, nện trúng sống lưng ba Kha, bà gào khóc điếc tai: "Anh ra khỏi cửa thì đừng có trở về cái nhà này nữa."
Ba Kha lẳng lặng nhìn vợ, không nói một lời, thật sự mở cửa ra đi khỏi nhà.
Bên ngoài giông gió dữ dội, cây cối bị quật ngả nghiêng, bên đường đọng từng vũng nước lớn.
Phóng viên hiện trường của đài truyền hình trùm trong chiếc áo mưa trong suốt, giữ chặt chiếc mũ trên đầu, tay cầm micro, tinh thần kính nghiệp bừng bừng đang cập nhật thông tin về tình hình thời tiết ác liệt hiện tại.
Mẹ Kha lúc này đã bình tĩnh lại, bà ra ngoài phòng khách nhìn, thấy ô vẫn nằm nguyên vẹn trên giá giày. Chồng bà thà đầu trần dầm mưa dãi gió cũng không muốn ở lại nghe bà nói thêm câu nào.
Từ sau khi chuyện ngoại tình bị lộ, ba Kha giống như hổ thẹn với vợ con, mà bà Kha lại mắc chứng trầm cảm sau sinh. Vì thế bình thường dù mẹ Kha có mắng chửi thế nào ba Kha cũng không cãi lại, nhiều nhất đến cuối chỉ hỏi một câu: "Cô chửi xong chưa? Xong rồi thì đi ngủ, đừng làm con nó sợ."
Nhưng tối nay, ánh mắt cuối cùng mà người đàn ông đó nhìn bà đã khiến lòng bà nhận đả kích sâu sắc.
Đó là ánh mắt tràn đầy sự mất kiên nhẫn cùng thất vọng.
Trên màn hình TV đen trắng vẫn phát tin tức đều đều, mẹ Kha tóc tai rối nùi, mặt mũi lem luốc ngồi lặng bên giường rất lâu, không nói một câu nào.
Bên tai là tiếng gió, tiếng mưa, cùng tiếng sấm rền dữ dội.
Tiểu Tây Ninh từ đầu tới cuối chỉ ngồi co ro một góc ôm đầu gối, lúc này nó đứng dậy, chầm chậm đi đến bên cạnh mẹ mình.
Nó trèo lên giường, ôm lấy mẹ. Bàn tay nần nận thịt đặt sau lưng mẹ nó, nở nụ cười ngây ngô an ủi bà.
Mẹ Kha lặng lẽ nhìn tiểu Tây Ninh, hỏi: "Con có đói không?" Trận này hai vợ chồng cãi nhau đến tối tăm mặt mũi, cả nhà ba người đều chưa ăn cơm. Bà thì không sao, nhưng Kha Tây Ninh còn nhỏ, nó không thể chịu được đói.
Tiểu Tây Ninh vẫn vùi mặt trong lòng mẹ, lắc đầu như trống bỏi.
Mẹ Kha cười dịu dàng, hỏi: "Mẹ nấu cho con bát canh mỳ cà chua trứng nhé?"
Lần này, tiểu Tây Ninh lắc đầu có vẻ chậm hơn.
Canh mỳ cà chua trứng nghe thì rất bình thường, nhưng nó lại là một trong số những món sở trường của mẹ Kha. Bát mỳ bà nấu, sợi mỳ nhỏ, dai, thơm, mềm, vị canh thuần tịnh tự nhiên. Một miếng vào bụng, ấm áp cả lòng.
Tiểu Tây Ninh rất thích món canh mỳ cà chua trứng của bà.
Mẹ Kha mỉm cười vỗ về mái tóc mềm như tơ của nó, bà nói: "Bên ngoài có sét, con đi tắt TV đi, mẹ đi nấu mỳ."
Tiểu Tây Ninh ngoan ngoãn gật đầu, giọng trẻ con non nớt đáp "vâng" một tiếng.
Tiếng sét đánh ầm ầm vang lên, tiểu Tây Ninh nghe lời mẹ tắt TV đi. Mọi âm thanh biến mất cùng màn hình đen kịt.
Trên bàn ăn, tiểu Tây Ninh ôm bát sung sướng ăn mỳ.
Mẹ Kha hỏi: "Ngon không?"
Tiểu Tây Ninh ngẩng lên, gật đầu thật mạnh một cái, cao giọng khen: "Ngon lắm ạ."
Mẹ Kha nhìn nó, mỉm cười.
Tối đó, mẹ Kha ôm tiểu Tây Ninh, hát cho nó nghe khúc đồng dao rất thịnh hành ở quê ngoại của bà.
Giọng ca uyển chuyển, rất dễ đi vào giấc ngủ, tiểu Tây Ninh có cảm giác như đang nằm trong nôi, chậm rãi đu đưa. Một khúc đồng dao còn chưa hát xong, tiểu Tây Ninh đã tiến vào mộng đẹp.
Ngoài kia tiếng gió lẫn với tiếng mưa, sấm rền từng hồi thật lớn.
Hồi tối ăn hơi nhiều mỳ, tiểu Tây Ninh đang ngủ vì mót tiểu mà tỉnh dậy. Sau khi dậy đã không thấy bóng dáng mẹ Kha đâu nữa, mà chỗ bà nằm vẫn còn lưu lại hơi ấm. Nó không nghĩ nhiều, chậm rề rề bò xuống giường đi vệ sinh.
Tiểu Tây Ninh dụi mắt, lờ đờ lượn qua lượn lại giữa phòng khách và phòng ngủ.
Một tia chớp lại lóe lên. Trong một khắc sáng bừng chớp nhoáng và ngắn ngủi đó, tấm rèm cửa sổ khẽ lay động, bên trên hắt bóng khuôn mặt một người.
Là mẹ Kha.
Mặc dù không biết nửa đêm canh ba mẹ Kha ra ngoài ban công làm gì, nhưng tìm được mẹ, tiểu Tây Ninh vẫn rất mừng rỡ. Nó lật đật chạy qua, tiếng "mẹ" trong cổ họng còn chưa kịp thốt ra.
Bóng người ngoài ban công đã từ trên tầng cao rơi xuống.
Đồng tử trong mắt nó co rút, chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra, ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ.
Tiếng sấm nhỏ dần, dưới lầu có người cầm ô ra ngoài đổ rác, kinh hãi kêu lên một tiếng.
Ngày hôm sau ba Kha mới nhận được tin báo, vội vàng chạy về.
Tiểu Tây Ninh yên lặng đứng trước mặt ba.
Ba Kha ngồi xuống, đau đớn ôm nó vào lòng. Ông là một người vô cùng truyền thống, cảm thấy cho dù có rơi vào bất cứ hoàn cảnh nào, đàn ông cũng không được phép rơi lệ.
Nhưng ngày đó, ông đã khóc đến khản giọng.
Ba Kha ôm chặt tiểu Tây Ninh, nghẹn ngào gọi nó, không ngừng lặp đi lặp lại hai từ "con ơi", "con ơi". Bởi vì ông biết, bắt đầu từ ngày đó, thế giới của ông chỉ còn lại một mình Kha Tây Ninh. Ông chỉ còn lại một đứa con trai, mà Kha Tây Ninh cũng chỉ còn lại mình ông.
Nó là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của ông.
※
Nghiêm Tự có thể cảm nhận được rõ ràng Kha Tây Ninh đang gặp ác mộng.
Cậu nằm trên chiếc giường thời thơ ấu, đầu mày không lúc nào không nhíu chặt, vẻ mặt kìm nén đầy khó chịu.
Nghiêm Tự ôm lấy Kha Tây Ninh, bàn tay ấm nóng đặt sau lưng cậu, chầm chậm thuận theo sống lưng vuốt nhẹ hòng giúp cậu ổn định lại cảm xúc kích động quá mức.
Biện pháp này hiệu quả rất nhanh.
Kha Tây Ninh dần bình tĩnh lại, hơi thở cũng ổn định và đều đặn hơn.
Nghiêm Tự thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng không ngờ Kha Tây Ninh không phải thoát khỏi cơn ác mộng kia, mà là hoàn toàn tỉnh giấc, cậu mở mắt.
"... Nghiêm Tự."
Cảm xúc của Kha Tây Ninh thoạt nhìn khá ổn định, không còn kích động như trước đó nữa.
Tuy rằng cậu đã tỉnh, nhưng Nghiêm Tự vẫn cứ ôm chặt cậu, mà Kha Tây Ninh cũng không có ý định giãy thoát ra.
Hai người nằm trên cùng một chiếc giường ôm ấp không rời thế này, không biết đã là chuyện từ năm tháng nào.
"Ừ." Nghiêm Tự đáp, "Anh đây."
"Lần trước anh kể tôi nghe một câu chuyện." Kha Tây Ninh nói, "Hôm nay tôi cũng kể anh nghe một câu chuyện, được không?"
"Được." Nghiêm Tự đáp.
"Câu chuyện này dài hơn chuyện chiếc giường đơn của anh một chút." Cậu nói.
Nghiêm Tự bật cười xoa đầu cậu, sau đó yên lặng lắng nghe.
"Ngày xửa ngày xưa có một đứa bé, nó rất yêu gia đình mình. Nó yêu mẹ, cũng rất yêu ba." Kha Tây Ninh chậm rãi cất giọng kể, "Nhưng ba nó đã khiến nó thất vọng, ông làm sai một chuyện, khiến mẹ nó vô cùng tức giận. Hai người ngày nào cũng cãi cọ, đứa bé kia cảm thấy rất khó chịu."
Nghiêm Tự đã biết Kha Tây Ninh định nói gì.
"Có một hôm, hai người cãi nhau. Ba nó vì không chịu được nữa, thất vọng bước chân rời khỏi căn nhà." Nói tới đây, Kha Tây Ninh cúi thấp đầu, "Mẹ đứa bé sau khi dỗ nó ngủ xong, bà một mình đi ra ngoài ban công, nhảy xuống."
Nghiêm Tự nhíu mày: "... Tây Ninh, nếu em cảm thấy kể câu chuyện này rất khó chịu, vậy thì không cần kể nữa."
Kha Tây Ninh lắc đầu: "Tất cả mọi người đều tưởng rằng đứa bé không nghe thấy gì hết, không biết gì hết. Nhưng sự thật là... nó tận mắt chứng kiến tất cả. Có lẽ chỉ cần nhanh hơn một chút, chỉ cần nhanh hơn một chút thôi, nó đã có thể khuyên mẹ nó xuống khỏi bệ cửa."
"Có lẽ lúc mẹ nó trông thấy nó, nó chỉ cần lộ ra một nụ cười ngây thơ ngốc nghếch, mẹ nó sẽ không nhẫn tâm nhảy xuống nữa."
"Chỉ cần nó nhanh hơn một chút thôi, hết thảy mọi thứ sẽ thay đổi."
"Nhưng không, nó chẳng làm được gì cả... "
Lúc đó ba Kha hỏi cậu, có phải cậu đã trông thấy gì không. Nhưng Kha Tây Ninh chỉ trầm mặc lắc đầu, không nói gì hết.
Tận mắt chứng kiến cảnh tượng mẹ nhảy lầu tự tử, nó đã trở thành nỗi ám ảnh sâu tận đáy lòng của Kha Tây Ninh.
Trong ký ức cậu cũng xuất hiện khuynh hướng trốn tránh rõ ràng. Cậu nhớ rõ rất nhiều chuyện thuở nhỏ, duy chỉ quên đi rất nhiều chi tiết sự việc xảy ra vào ngày hôm đó. Có nhiều người hỏi cậu, cậu đều đáp mình chẳng biết gì hết.
Mọi người đều cho rằng, tối đó, Kha Tây Ninh chìm sâu vào giấc ngủ, cho nên không thấy gì cả. Lâu dần, chính Kha Tây Ninh cũng cho là vậy.
Cậu lừa gạt người khác, cũng lừa gạt cả chính bản thân mình.
Nghiêm Tự trầm giọng: "Không liên quan đến đứa bé đó, nó không làm gì sai cả."
Kha Tây Ninh nói: "Trước kia đứa bé nọ lúc nào cũng chìm sâu trong tự trách, không ngừng trốn tránh. Sau này, đứa bé trưởng thành rồi, trải qua nhiều chuyện, đứa bé đã hiểu được một điều."
"Điều gì?" Nghiêm Tự hỏi.
"Sinh lão bệnh tử là chuyện bình thường đối với một con người, bất luận thế nào, những chuyện ấy cũng sẽ lướt qua đời người."
Giống như một chiếc lá, nó sẽ sinh trưởng, cũng sẽ khô héo, cuối cùng trở về với bùn đất.
"Ai cũng phải trải qua những chuyện ấy." Kha Tây Ninh nói, "Cái tôi cần làm là phải đối diện với chúng, chứ không phải trốn tránh."
Nghiêm Tự ôm Kha Tây Ninh chặt hơn, cũng hiểu những lời này của cậu... có nghĩa là cậu đã hoàn toàn thoát khỏi ám ảnh năm xưa.
Kha Tây Ninh chọc chọc bả vai Nghiêm Tự.
Nghiêm Tự nhìn cậu.
"Anh buông lỏng chút." Kha Tây Ninh mỉm cười, "Tôi sắp không thở được nữa rồi."
Nghiêm Tự bối rối buông cậu ra.
Kha Tây Ninh lại nhìn hắn.
Nghiêm Tự hiểu ý, hắn bước xuống giường, sau đó nằm xuống bên cạnh cậu.
Kha Tây Ninh mở mắt nhìn trần nhà. Đến lúc này, có chuyện gì mà cậu không hiểu nữa.
Trước kia Nghiêm Tự nói mỗi khi trời mưa giông sấm chớp cậu sẽ không ngủ được, mà bản thân cậu thì hoàn toàn không hay biết. Đây có lẽ cũng vì cậu vẫn luôn trốn tránh bóng ma thuở nhỏ.
Đêm nay, hai người không ai ngủ tiếp nữa.
Mặc dù không ai nói gì, nhưng bao nhiêu năm chung giường chung gối, tiếng hít thở khi ngủ say của đối phương đã quen thuộc lắm rồi.
Ngủ hay không ngủ, chỉ cần nghe tiếng thở là biết.
Hôm sau thức dậy, hai người khởi hành trở lại địa điểm quay.
Vì tối qua không ngủ, lần này vẫn là hai người thay phiên nhau lái xe.
Đến lượt Nghiêm Tự lái, vừa lúc nhận được cuộc gọi video của Phó Diễm gọi tới, hỏi vị trí hiện tại của cậu.
Dù cả đêm không ngủ, nhưng nếu so ra, trên đường về trạng thái của Kha Tây Ninh đã tốt lên nhiều, trông cũng có sức sống hơn.
Phó Diễm từng điều tra tình huống gia đình Kha Tây Ninh, tình hình cụ thể cũng đoán được bảy tám phần. Vốn hắn còn lo lắng Kha Tây Ninh sẽ rất khó thoát ra khỏi bi thương, điều chỉnh lại trạng thái để trở về lúc mới quay "Đại sư phong thủy", nhưng giờ xem ra có lẽ hắn đã nghĩ nhiều rồi.
Trạng thái của Kha Tây Ninh lúc này còn tốt hơn so với hắn tưởng tượng.
"Đạo diễn nói hôm nay sẽ quay phân cảnh của Dung Lan." Kha Tây Ninh nói, "Anh không cần lo lắng, nửa tiếng nữa chúng tôi sẽ tới phim trường."
"Chúng tôi?" Phó Diễm khó hiểu, "Còn ai nữa?"
Kha Tây Ninh đeo tai nghe bluetooth nói chuyện, Nghiêm Tự không nghe thấy hai người đang nói gì.
Xe dừng tại trạm nghỉ chân, Nghiêm Tự xuống xe.
Kha Tây Ninh nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định nói thật: "Tôi với Nghiêm Tự."
"Ai cơ?" Phó Diễm không thể tin nổi mà hỏi lại.
Không lâu sau, Nghiêm Tự ra khỏi trạm dừng chân. Hắn ngồi vào xe, đưa cho Kha Tây Ninh một túi giấy xi măng.
Dưới tầm mắt Phó Diễm, một bàn tay thon dài lướt qua.
Kha Tây Ninh cúi đầu nhìn, là hạt dẻ rang đường.
Hết chương 72.
Chương 72: Trở về
Đêm đến, Kha Tây Ninh mơ một giấc mơ.
Lúc trước quay "Nói mê", gặp phải cửa khó, cậu cũng từng mơ tới giấc mơ này. Có điều so với lần trước, giấc mơ lần này đã có vài chỗ khác biệt.
Ba Kha và mẹ Kha không ngừng cãi cọ, tiểu Tây Ninh nhỏ bé ngồi co cụm trong góc, run rẩy bịt chặt hai tai. Mẹ Kha ném sổ kết hôn của hai người, nện trúng sống lưng ba Kha, bà gào khóc điếc tai: "Anh ra khỏi cửa thì đừng có trở về cái nhà này nữa."
Ba Kha lẳng lặng nhìn vợ, không nói một lời, thật sự mở cửa ra đi khỏi nhà.
Bên ngoài giông gió dữ dội, cây cối bị quật ngả nghiêng, bên đường đọng từng vũng nước lớn.
Phóng viên hiện trường của đài truyền hình trùm trong chiếc áo mưa trong suốt, giữ chặt chiếc mũ trên đầu, tay cầm micro, tinh thần kính nghiệp bừng bừng đang cập nhật thông tin về tình hình thời tiết ác liệt hiện tại.
Mẹ Kha lúc này đã bình tĩnh lại, bà ra ngoài phòng khách nhìn, thấy ô vẫn nằm nguyên vẹn trên giá giày. Chồng bà thà đầu trần dầm mưa dãi gió cũng không muốn ở lại nghe bà nói thêm câu nào.
Từ sau khi chuyện ngoại tình bị lộ, ba Kha giống như hổ thẹn với vợ con, mà bà Kha lại mắc chứng trầm cảm sau sinh. Vì thế bình thường dù mẹ Kha có mắng chửi thế nào ba Kha cũng không cãi lại, nhiều nhất đến cuối chỉ hỏi một câu: "Cô chửi xong chưa? Xong rồi thì đi ngủ, đừng làm con nó sợ."
Nhưng tối nay, ánh mắt cuối cùng mà người đàn ông đó nhìn bà đã khiến lòng bà nhận đả kích sâu sắc.
Đó là ánh mắt tràn đầy sự mất kiên nhẫn cùng thất vọng.
Trên màn hình TV đen trắng vẫn phát tin tức đều đều, mẹ Kha tóc tai rối nùi, mặt mũi lem luốc ngồi lặng bên giường rất lâu, không nói một câu nào.
Bên tai là tiếng gió, tiếng mưa, cùng tiếng sấm rền dữ dội.
Tiểu Tây Ninh từ đầu tới cuối chỉ ngồi co ro một góc ôm đầu gối, lúc này nó đứng dậy, chầm chậm đi đến bên cạnh mẹ mình.
Nó trèo lên giường, ôm lấy mẹ. Bàn tay nần nận thịt đặt sau lưng mẹ nó, nở nụ cười ngây ngô an ủi bà.
Mẹ Kha lặng lẽ nhìn tiểu Tây Ninh, hỏi: "Con có đói không?" Trận này hai vợ chồng cãi nhau đến tối tăm mặt mũi, cả nhà ba người đều chưa ăn cơm. Bà thì không sao, nhưng Kha Tây Ninh còn nhỏ, nó không thể chịu được đói.
Tiểu Tây Ninh vẫn vùi mặt trong lòng mẹ, lắc đầu như trống bỏi.
Mẹ Kha cười dịu dàng, hỏi: "Mẹ nấu cho con bát canh mỳ cà chua trứng nhé?"
Lần này, tiểu Tây Ninh lắc đầu có vẻ chậm hơn.
Canh mỳ cà chua trứng nghe thì rất bình thường, nhưng nó lại là một trong số những món sở trường của mẹ Kha. Bát mỳ bà nấu, sợi mỳ nhỏ, dai, thơm, mềm, vị canh thuần tịnh tự nhiên. Một miếng vào bụng, ấm áp cả lòng.
Tiểu Tây Ninh rất thích món canh mỳ cà chua trứng của bà.
Mẹ Kha mỉm cười vỗ về mái tóc mềm như tơ của nó, bà nói: "Bên ngoài có sét, con đi tắt TV đi, mẹ đi nấu mỳ."
Tiểu Tây Ninh ngoan ngoãn gật đầu, giọng trẻ con non nớt đáp "vâng" một tiếng.
Tiếng sét đánh ầm ầm vang lên, tiểu Tây Ninh nghe lời mẹ tắt TV đi. Mọi âm thanh biến mất cùng màn hình đen kịt.
Trên bàn ăn, tiểu Tây Ninh ôm bát sung sướng ăn mỳ.
Mẹ Kha hỏi: "Ngon không?"
Tiểu Tây Ninh ngẩng lên, gật đầu thật mạnh một cái, cao giọng khen: "Ngon lắm ạ."
Mẹ Kha nhìn nó, mỉm cười.
Tối đó, mẹ Kha ôm tiểu Tây Ninh, hát cho nó nghe khúc đồng dao rất thịnh hành ở quê ngoại của bà.
Giọng ca uyển chuyển, rất dễ đi vào giấc ngủ, tiểu Tây Ninh có cảm giác như đang nằm trong nôi, chậm rãi đu đưa. Một khúc đồng dao còn chưa hát xong, tiểu Tây Ninh đã tiến vào mộng đẹp.
Ngoài kia tiếng gió lẫn với tiếng mưa, sấm rền từng hồi thật lớn.
Hồi tối ăn hơi nhiều mỳ, tiểu Tây Ninh đang ngủ vì mót tiểu mà tỉnh dậy. Sau khi dậy đã không thấy bóng dáng mẹ Kha đâu nữa, mà chỗ bà nằm vẫn còn lưu lại hơi ấm. Nó không nghĩ nhiều, chậm rề rề bò xuống giường đi vệ sinh.
Tiểu Tây Ninh dụi mắt, lờ đờ lượn qua lượn lại giữa phòng khách và phòng ngủ.
Một tia chớp lại lóe lên. Trong một khắc sáng bừng chớp nhoáng và ngắn ngủi đó, tấm rèm cửa sổ khẽ lay động, bên trên hắt bóng khuôn mặt một người.
Là mẹ Kha.
Mặc dù không biết nửa đêm canh ba mẹ Kha ra ngoài ban công làm gì, nhưng tìm được mẹ, tiểu Tây Ninh vẫn rất mừng rỡ. Nó lật đật chạy qua, tiếng "mẹ" trong cổ họng còn chưa kịp thốt ra.
Bóng người ngoài ban công đã từ trên tầng cao rơi xuống.
Đồng tử trong mắt nó co rút, chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra, ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ.
Tiếng sấm nhỏ dần, dưới lầu có người cầm ô ra ngoài đổ rác, kinh hãi kêu lên một tiếng.
Ngày hôm sau ba Kha mới nhận được tin báo, vội vàng chạy về.
Tiểu Tây Ninh yên lặng đứng trước mặt ba.
Ba Kha ngồi xuống, đau đớn ôm nó vào lòng. Ông là một người vô cùng truyền thống, cảm thấy cho dù có rơi vào bất cứ hoàn cảnh nào, đàn ông cũng không được phép rơi lệ.
Nhưng ngày đó, ông đã khóc đến khản giọng.
Ba Kha ôm chặt tiểu Tây Ninh, nghẹn ngào gọi nó, không ngừng lặp đi lặp lại hai từ "con ơi", "con ơi". Bởi vì ông biết, bắt đầu từ ngày đó, thế giới của ông chỉ còn lại một mình Kha Tây Ninh. Ông chỉ còn lại một đứa con trai, mà Kha Tây Ninh cũng chỉ còn lại mình ông.
Nó là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của ông.
※
Nghiêm Tự có thể cảm nhận được rõ ràng Kha Tây Ninh đang gặp ác mộng.
Cậu nằm trên chiếc giường thời thơ ấu, đầu mày không lúc nào không nhíu chặt, vẻ mặt kìm nén đầy khó chịu.
Nghiêm Tự ôm lấy Kha Tây Ninh, bàn tay ấm nóng đặt sau lưng cậu, chầm chậm thuận theo sống lưng vuốt nhẹ hòng giúp cậu ổn định lại cảm xúc kích động quá mức.
Biện pháp này hiệu quả rất nhanh.
Kha Tây Ninh dần bình tĩnh lại, hơi thở cũng ổn định và đều đặn hơn.
Nghiêm Tự thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng không ngờ Kha Tây Ninh không phải thoát khỏi cơn ác mộng kia, mà là hoàn toàn tỉnh giấc, cậu mở mắt.
"... Nghiêm Tự."
Cảm xúc của Kha Tây Ninh thoạt nhìn khá ổn định, không còn kích động như trước đó nữa.
Tuy rằng cậu đã tỉnh, nhưng Nghiêm Tự vẫn cứ ôm chặt cậu, mà Kha Tây Ninh cũng không có ý định giãy thoát ra.
Hai người nằm trên cùng một chiếc giường ôm ấp không rời thế này, không biết đã là chuyện từ năm tháng nào.
"Ừ." Nghiêm Tự đáp, "Anh đây."
"Lần trước anh kể tôi nghe một câu chuyện." Kha Tây Ninh nói, "Hôm nay tôi cũng kể anh nghe một câu chuyện, được không?"
"Được." Nghiêm Tự đáp.
"Câu chuyện này dài hơn chuyện chiếc giường đơn của anh một chút." Cậu nói.
Nghiêm Tự bật cười xoa đầu cậu, sau đó yên lặng lắng nghe.
"Ngày xửa ngày xưa có một đứa bé, nó rất yêu gia đình mình. Nó yêu mẹ, cũng rất yêu ba." Kha Tây Ninh chậm rãi cất giọng kể, "Nhưng ba nó đã khiến nó thất vọng, ông làm sai một chuyện, khiến mẹ nó vô cùng tức giận. Hai người ngày nào cũng cãi cọ, đứa bé kia cảm thấy rất khó chịu."
Nghiêm Tự đã biết Kha Tây Ninh định nói gì.
"Có một hôm, hai người cãi nhau. Ba nó vì không chịu được nữa, thất vọng bước chân rời khỏi căn nhà." Nói tới đây, Kha Tây Ninh cúi thấp đầu, "Mẹ đứa bé sau khi dỗ nó ngủ xong, bà một mình đi ra ngoài ban công, nhảy xuống."
Nghiêm Tự nhíu mày: "... Tây Ninh, nếu em cảm thấy kể câu chuyện này rất khó chịu, vậy thì không cần kể nữa."
Kha Tây Ninh lắc đầu: "Tất cả mọi người đều tưởng rằng đứa bé không nghe thấy gì hết, không biết gì hết. Nhưng sự thật là... nó tận mắt chứng kiến tất cả. Có lẽ chỉ cần nhanh hơn một chút, chỉ cần nhanh hơn một chút thôi, nó đã có thể khuyên mẹ nó xuống khỏi bệ cửa."
"Có lẽ lúc mẹ nó trông thấy nó, nó chỉ cần lộ ra một nụ cười ngây thơ ngốc nghếch, mẹ nó sẽ không nhẫn tâm nhảy xuống nữa."
"Chỉ cần nó nhanh hơn một chút thôi, hết thảy mọi thứ sẽ thay đổi."
"Nhưng không, nó chẳng làm được gì cả... "
Lúc đó ba Kha hỏi cậu, có phải cậu đã trông thấy gì không. Nhưng Kha Tây Ninh chỉ trầm mặc lắc đầu, không nói gì hết.
Tận mắt chứng kiến cảnh tượng mẹ nhảy lầu tự tử, nó đã trở thành nỗi ám ảnh sâu tận đáy lòng của Kha Tây Ninh.
Trong ký ức cậu cũng xuất hiện khuynh hướng trốn tránh rõ ràng. Cậu nhớ rõ rất nhiều chuyện thuở nhỏ, duy chỉ quên đi rất nhiều chi tiết sự việc xảy ra vào ngày hôm đó. Có nhiều người hỏi cậu, cậu đều đáp mình chẳng biết gì hết.
Mọi người đều cho rằng, tối đó, Kha Tây Ninh chìm sâu vào giấc ngủ, cho nên không thấy gì cả. Lâu dần, chính Kha Tây Ninh cũng cho là vậy.
Cậu lừa gạt người khác, cũng lừa gạt cả chính bản thân mình.
Nghiêm Tự trầm giọng: "Không liên quan đến đứa bé đó, nó không làm gì sai cả."
Kha Tây Ninh nói: "Trước kia đứa bé nọ lúc nào cũng chìm sâu trong tự trách, không ngừng trốn tránh. Sau này, đứa bé trưởng thành rồi, trải qua nhiều chuyện, đứa bé đã hiểu được một điều."
"Điều gì?" Nghiêm Tự hỏi.
"Sinh lão bệnh tử là chuyện bình thường đối với một con người, bất luận thế nào, những chuyện ấy cũng sẽ lướt qua đời người."
Giống như một chiếc lá, nó sẽ sinh trưởng, cũng sẽ khô héo, cuối cùng trở về với bùn đất.
"Ai cũng phải trải qua những chuyện ấy." Kha Tây Ninh nói, "Cái tôi cần làm là phải đối diện với chúng, chứ không phải trốn tránh."
Nghiêm Tự ôm Kha Tây Ninh chặt hơn, cũng hiểu những lời này của cậu... có nghĩa là cậu đã hoàn toàn thoát khỏi ám ảnh năm xưa.
Kha Tây Ninh chọc chọc bả vai Nghiêm Tự.
Nghiêm Tự nhìn cậu.
"Anh buông lỏng chút." Kha Tây Ninh mỉm cười, "Tôi sắp không thở được nữa rồi."
Nghiêm Tự bối rối buông cậu ra.
Kha Tây Ninh lại nhìn hắn.
Nghiêm Tự hiểu ý, hắn bước xuống giường, sau đó nằm xuống bên cạnh cậu.
Kha Tây Ninh mở mắt nhìn trần nhà. Đến lúc này, có chuyện gì mà cậu không hiểu nữa.
Trước kia Nghiêm Tự nói mỗi khi trời mưa giông sấm chớp cậu sẽ không ngủ được, mà bản thân cậu thì hoàn toàn không hay biết. Đây có lẽ cũng vì cậu vẫn luôn trốn tránh bóng ma thuở nhỏ.
Đêm nay, hai người không ai ngủ tiếp nữa.
Mặc dù không ai nói gì, nhưng bao nhiêu năm chung giường chung gối, tiếng hít thở khi ngủ say của đối phương đã quen thuộc lắm rồi.
Ngủ hay không ngủ, chỉ cần nghe tiếng thở là biết.
Hôm sau thức dậy, hai người khởi hành trở lại địa điểm quay.
Vì tối qua không ngủ, lần này vẫn là hai người thay phiên nhau lái xe.
Đến lượt Nghiêm Tự lái, vừa lúc nhận được cuộc gọi video của Phó Diễm gọi tới, hỏi vị trí hiện tại của cậu.
Dù cả đêm không ngủ, nhưng nếu so ra, trên đường về trạng thái của Kha Tây Ninh đã tốt lên nhiều, trông cũng có sức sống hơn.
Phó Diễm từng điều tra tình huống gia đình Kha Tây Ninh, tình hình cụ thể cũng đoán được bảy tám phần. Vốn hắn còn lo lắng Kha Tây Ninh sẽ rất khó thoát ra khỏi bi thương, điều chỉnh lại trạng thái để trở về lúc mới quay "Đại sư phong thủy", nhưng giờ xem ra có lẽ hắn đã nghĩ nhiều rồi.
Trạng thái của Kha Tây Ninh lúc này còn tốt hơn so với hắn tưởng tượng.
"Đạo diễn nói hôm nay sẽ quay phân cảnh của Dung Lan." Kha Tây Ninh nói, "Anh không cần lo lắng, nửa tiếng nữa chúng tôi sẽ tới phim trường."
"Chúng tôi?" Phó Diễm khó hiểu, "Còn ai nữa?"
Kha Tây Ninh đeo tai nghe bluetooth nói chuyện, Nghiêm Tự không nghe thấy hai người đang nói gì.
Xe dừng tại trạm nghỉ chân, Nghiêm Tự xuống xe.
Kha Tây Ninh nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định nói thật: "Tôi với Nghiêm Tự."
"Ai cơ?" Phó Diễm không thể tin nổi mà hỏi lại.
Không lâu sau, Nghiêm Tự ra khỏi trạm dừng chân. Hắn ngồi vào xe, đưa cho Kha Tây Ninh một túi giấy xi măng.
Dưới tầm mắt Phó Diễm, một bàn tay thon dài lướt qua.
Kha Tây Ninh cúi đầu nhìn, là hạt dẻ rang đường.
Hết chương 72.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất