Chương 22: THIÊN SỨ MÙA THU
Bar Thiên Đường là địa chỉ ăn chơi dành riêng cho giới tu sĩ. Nơi đây nằm chìm dưới đáy vịnh Hạ Uyên, cách thành phố Ngọc Viễn Đông hơn trăm dặm về phía đông.
Mặt trời vừa đứng bóng trên ngọn cây, mà quán bar đã đông nghẹt khách tự khi nào. Người vào nườm nượp xuyên qua ống thủy tinh, để đến sàn nhảy ẩn sâu dưới đáy biển. Giờ này đã rảnh rỗi tụ tập ăn chơi nhảy múa, hầu hết đều là cậu ấm cô chiêu của các gia tộc quyền quý.
Tại khu vực dành riêng cho khách thượng đẳng, có một vị ngồi suốt từ đêm qua đến giờ. Người này trông có vẻ rất chán nản, hắn uống liên tục. Trên bàn la liệt vỏ chai linh rượu, tất cả đều là rượu mạnh. Dưới chân bàn vương vãi vài ly thủy tinh vỡ nát. Âm thanh xập xình đinh tai nhức óc bủa vây khắp nơi. Trai gái uốn éo theo điệu nhạc, dính sát vào nhau thác loạn.
Vài người khách nhận ra thân phận của hắn, nảy sinh ý định bước qua chào hỏi, nhưng cuối cùng vẫn lặng lẽ rút lui. Gương mặt của hắn u ám như trời giông bão dập, bọn họ tránh còn chẳng kịp nữa là...
Đại Dương cầm cả chai rượu tu ừng ực. Linh rượu xuôi theo cổ thấm đẫm mảng áo trước ngực, để lộ dưới lớp vải mỏng là từng khối cơ cuồn cuộn. Mấy cô nàng gần đấy đua nhau liếc mắt đưa tình, khiêu khích trắng trợn. Thế mà Đại Dương ngó lơ chẳng thèm đếm xỉa. Hôm nay hắn không có tâm trạng trêu hoa ghẹo nguyệt, trong đầu chỉ nghĩ đến một người...
Vĩnh An.
Cái tên này còn ám quẻ hắn đến bao giờ?
Gần hai tháng nay, ngày nào hắn cũng đến nhà Vĩnh An, nhưng tên khốn ấy ngoảnh mặt làm ngơ không nhận lời thách đấu. Kiên nhẫn của Đại Dương có hạn, người kia thì gửi tin thúc ép liên tục. Hắn sắp phát rồ phát dại luôn rồi!
Đại Dương đổ gục xuống bàn, vung tay gạt phăng mấy chai thủy tinh xuống đất. Hắn chẳng biết từ khi nào quan hệ giữa hai người dần dần xấu đi.
Nếu số phận buông tha cho bọn họ. Đại Dương và Vĩnh An, hai cái tên này, có thể đứng cạnh nhau hay không?
Hắn đột nhiên cười khằng khặc, tự vả vào mặt bôm bốp cho đến khi đỏ ửng.
Thật ngu ngốc!
Hắn khùng rồi, khi không lại muốn đối thủ trở thành bạn bè.
Tên khốn ấy làm sao hiểu được, một đứa trẻ lớn lên trong kỳ vọng của gia tộc phải trải qua những gì.
Người ta mang rất nhiều vật chất cho hắn, và không ngừng đòi hỏi phải đáp trả tương xứng.
Bọn họ chỉ quan tâm đến linh căn, nào có ai để ý hắn thích gì.
Khi Đại Dương làm tốt, mọi người sẽ chép miệng "Thiếu chủ mà!"
Khi Đại Dương thất bại, họ xúm lại xỉa xói lên án. Chưa người có người nào quan tâm đến cảm xúc của hắn lúc đó.
Trẻ con sẽ khóc nhè, làm nũng với cha mẹ, ăn kẹo đến sâu răng, tụm năm tụm ba thả diều đá bóng... Thiếu chủ nhà họ Mạc không được như thế. Hắn bị gia tộc của mình cướp mất vùng trời tuổi thơ.
Hắn khóc, hắn vẫn biết rơi lệ, chẳng qua nó chảy ngược vào trong.
Đại Dương bóp nát ly rượu trong tay. Hắn không dùng linh lực hộ thể. Mảnh thủy tinh tự do găm vào da thịt. Máu theo vết rách tràn ra mặt bàn.
Vết thương rất đau, nhưng... lòng hắn còn đau hơn!
- Đại Dương, cậu có sao không? - Một giọng nữ trong trẻo truyền đến bên tai.
Hắn ngẩng đầu lên, trong đáy mắt lấp đầy dung mạo của thiếu nữ xinh đẹp. Nàng ta mặc bộ váy đỏ bó sát cơ thể, dáng dấp mềm mại hấp dẫn. Mùi hương cơ thể nồng nàn quyến rũ. Gương mặt sắc sảo, đôi môi đỏ mọng câu dẫn. Đại Dương mất hồn trong giây lát rồi lắp bắp:
- Hạ... Hạ Vũ, cậu đến đây làm gì?
Cô ngồi xuống bên cạnh Đại Dương. Bàn tay búp măng mềm mại đặt lên tay của hắn xoa bóp nhè nhẹ, vết thương nhanh chóng lành lại. Hạ Vũ nở nụ cười tươi tắn, giọng như gió xuân:
- Tới đi theo vì thấy cậu không ổn.
Tự nhiên được người đẹp chủ động gần gũi, Đại Dương bất động ngay tại chỗ. Hắn cảm thấy máu trong não đang rút dần đi, để ưu tiên cho vị trí nhạy cảm nào đó. Đáng lẽ Đại Dương nên nói là mình rất ổn, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, lời trong miệng thốt ra lại khác hẳn suy nghĩ.
- Tớ... tớ đang có chuyện phiền lòng.
Hạ Vũ xích lại gần hơn, hai người gần như áp sát vào nhau, mùi rượu và mùi nước hoa hòa quyện làm một. Cô nói rất nhỏ, thủ thỉ cho mình hắn nghe:
- Chỉ cần cậu trở thành người mạnh nhất. Chẳng phải mọi khó khăn sẽ biến mất ư?
Đúng! Hắn chỉ cần trở thành người mạnh nhất, còn sợ gì không được làm theo ý mình.
Đại Dương nhớ đến công pháp vị ân nhân trao tặng. Lời nói của Hạ Vũ như cảnh tỉnh Đại Dương. Thiên hạ chỉ lo bắt bẻ kẻ yếu, ai dám lên tiếng hỏi kẻ mạnh tu luyện cái gì.
- Đi, mình đưa cậu về. - Hạ Vũ đưa ra gợi ý.
Đại Dương như bị người đẹp thôi miên. Hắn xiêu vẹo đứng dậy, người gần như đổ ập lên Hạ Vũ, để cô dìu hắn bước ra khỏi quán bar.
*****
Vĩnh An nằm đong đưa trên chiếc võng tơ tằm êm ái. Ánh dương trên cao xuyên qua ngàn lá, biến hóa thành trăm ngàn hoa nắng nhảy múa theo nhịp điệu qua lại. Hai mắt cậu lim dim, trên tay cầm quạt phe phẩy, bộ dáng rất nhàn hạ thảnh thơi.
Trên thực tế trong đầu cậu đang căng thẳng suy nghĩ đến nhiều vấn đề.
Chuyện thứ nhất là về hệ thống. Từ lúc Vĩnh An tỉnh lại đến giờ, sóc mập vẫn vắng bóng. Trước đây nó thỉnh thoảng biến mất đôi ngày, lần này thời gian lâu hơn hẳn. Không có nó bên cạnh, tâm trạng sẽ rất thoải mái. Hệ thống quái gở ấy biến mất luôn thì còn gì bằng. Cậu chỉ sợ nó vắng bóng với mục đích gây hoạ cho ký chủ. Chưa bao giờ Vĩnh An yên tâm về nó.
Lúc trước nó bảo với cậu thế giới này chỉ là một cuốn sách. Vĩnh An thấy ngờ ngợ thế nào, hình như có gì đó không đúng.
Nếu thế giới này chỉ diễn ra theo kịch bản, có nhân vật chính và nhân vật phụ. Vai diễn của cậu coi như là tiểu đệ của nhân vật chính. Vậy mà cho đến nay Vĩnh An vẫn chưa biết vị con trời ấy tròn méo thế nào. Hệ thống giấu nhẹn tất cả thông tin về người này.
Kịch bản cũng xuất hiện bất thường, ngay cả hệ thống cũng không kiểm soát được diễn biến câu chuyện. Bằng chứng là sự xuất hiện của Lệ Thiên trong hang động gây bối rối cho nó. Sự kiện đó diễn ra quá bất ngờ, khiến con sóc xoay sở không kịp, hậm hực nhìn Bích Liên Tâm vuột khỏi tầm tay. Việc này chứng minh một điều, thế giới này có thể đi lệch lịch trình cài đặt sẵn.
Nếu đã như vậy, cậu có thể thoát khỏi sứ mệnh phò tá nhân vật chính hay không?
Đây là một câu hỏi lớn, Vĩnh An cần theo dõi hệ thống sát sao để tìm ra câu trả lời.
Mèo Mun dạo này cũng có chút bất ổn. Sau khi quét sạch sẽ vườn linh quả của học viện, thú cưng của cậu ngủ li bì hơn mười ngày nay. Vĩnh An qua nhờ Hào Nhân kiểm tra cho nó, kết quả thăm khám rất tốt, nhưng nó vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Đau não nhất vẫn là câu chuyện luyện kiếm. Vĩnh An tu luyện dựa theo chỉ dẫn của Giáo sư Xuân Phái để lại, kết quả vẫn là bốn chữ "dậm chân tại chỗ". Cậu không thể nào hiểu được kiếm pháp, lấy đâu ra luyện được kiếm ý và kiếm tâm. Ông thầy mới tuyển mất tăm mất tích gần hai tháng nay. Chúng bạn rủ nhau cùng im hơi lặng tiếng. Vĩnh An có cảm giác bị cả thế giới bỏ rơi, tâm trạng tệ vô cùng tệ.
Cậu suy nghĩ miệt mài cả buổi, cũng chưa tìm thấy ánh sáng nơi cuối đường. Đầu óc rối mù thế này thì nên tìm sách nghiền ngẫm, biết đâu phát hiện ra thứ gì đó hay ho. Chiếc võng dừng lại, cậu với tay lên bàn lấy chồng sách để sẵn. Lựa qua lật lại rồi chọn đại cuốn sách dày nhất.
Chiếc võng đong đưa trở lại. Cơn gió cuối thu mang theo hương vị lành lạnh. Vĩnh An nhanh chóng chìm vào thế giới trong sách, nghiên cứu các phương pháp luyện khí hiện đại. Bỗng dưng ánh sáng rủ nhau đi trốn, để lại bóng dáng một người in lên trên cuốn sách. Vĩnh An dừng lại, ngước nhìn.
Hai ánh sao trời khẽ khàng chạm nhẹ. Hình như... cậu thấy trong người ngồ ngộ.
Ánh mắt kia đen láy, sâu thẳm tựa đại dương mênh mông, ôm ấp dịu dàng vào đáy hồn...
Anh, lẳng lặng nhìn cậu, đôi môi khẽ cười. Giọt nắng ùa theo anh, rơi rớt trên tóc bồng.
Vào khoảnh khắc ấy, Vĩnh An ngỡ mình lạc trôi vào cổ tích, vô tình nhìn thấy thiên sứ mùa thu trong truyền thuyết.
Này nhóc, sao lại ngẩn ngơ nữa rồi. Lệ Thiên huơ huơ tay trước mặt cậu, anh nói:
- Bé con! Đợi tôi có lâu không?
Hả... Bé con! Anh ta lại giở giọng đùa bỡn. Vĩnh An tỉnh táo trở lại, cậu phản đối kịch liệt:
- Gọi như vậy thêm lần nữa, tôi sẽ...
Lệ Thiên ép sát vào cậu, đáy mắt lấp lánh ánh nhìn vui vẻ.
- Tôi sẽ làm sao? - Anh hỏi lại.
Lại là ánh mắt như muốn thôi miên người khác. Vĩnh An ngây ngẩn thêm lần nữa. Sẽ làm sao? Cậu quên mất rồi! Không thể để tình trạng này kéo dài mãi được. Vĩnh An thành thật năn nỉ:
- Anh đừng nhìn như thế nữa. Tôi không tập trung được.
Cậu nhỏ này thật thà ghê chưa. Lệ Thiên cười rộ lên, vò đầu Vĩnh An rối tung rối mù. Sau đó kéo cậu biến mất khỏi núi Ngọc Sương.
Chính anh cũng bất ngờ với hành động mình. Đã rất lâu rồi Lệ Thiên chưa từng thân thiết với ai như thế. Tình cách vừa thẳng thắn vừa ngây ngô như trẻ lên ba của cậu, đã thành công thuyết phục anh buông lỏng hàng rào ngờ vực. Có lẽ Châu Thanh yêu thích cậu nhóc cũng là vì điều này.
Lát sau, bọn họ đột nhiên hiện ra trên biển hồ rộng lớn. Dọc hai bên bờ trải dài rừng phong như thảm lụa vắt ngang chân trời. Sự có mặt của người lạ làm mấy chú ngỗng giật mình, chúng nó giận dữ kêu lên quắc quắc, rồi rủ nhau cất cánh rời khỏi nơi này.
Vĩnh An ngáo ngơ nhìn ngang liếc dọc, đang định mở miệng hỏi gì đấy thì đã nghe anh nói trước.
- Chưa ra khỏi phạm vi năm mươi dặm đâu.
Đúng ngay vấn đề cậu đang lo lắng, khỏi phải bàn cãi gì nữa, người này chính xác cầm tinh con giun.
Lệ Thiên bỏ cậu đứng một mình ở đó, anh nhàn hạ rẽ qua bên trái, hai tay để vào túi quần, đi đến bên cây phong già cỗi, chân này vắt chéo sang chân kia, cả người lười nhác dựa hẳn vào nó.
- Lấy kiếm ra, xem cậu học được những gì? - Lệ Thiên bắt đầu bài huấn luyện của mình.
Vĩnh An nhấc tay cầm kiếm, tâm lý hơi căng thẳng, giống như học sinh bị gọi lên trả bài lúc mình chưa thuộc, mồ hôi túa ra thấm ướt chuôi kiếm.
- Tập trung vào! - Anh tiếp tục hướng dẫn.
Trong không gian xuất hiện hình nhân được ngưng tụ từ linh lực. Dáng vẻ y chang Lệ Thiên. Nó đĩnh đạc tiến lại trước mặt Vĩnh An, cúi đầu chào, thủ thế mời đối thủ xuất chiêu trước.
Nét mặt Vĩnh An nghiêm lại, tập trung cao độ. Kiếm ra khỏi vỏ, ánh nắng phản chiếu tỏa ra những tia sáng muôn màu. Cậu tung người ra giữa không trung, tay nâng lên, điểm mũi kiếm chĩa thẳng vào hình nhân. Kiếm khí bay đến nơi nhưng chệch mục tiêu.
Hình nhân gõ mạnh vào cổ tay cầm kiếm của Vĩnh An, anh đồng thời lên tiếng nhắc nhở.
- Buông lỏng tay ra, thong thả linh hoạt. Cầm quá chặt sẽ ảnh hưởng đến kỹ thuật của kiếm chiêu.
Cậu dừng lại thở dốc, điều chỉnh tư thế, tiếp tục công kích đối thủ. Hình nhân nhẹ nhàng né qua, kiếm khí vỗ vào bụng của cậu. Lệ Thiên nhắc nhở:
- Cong lưng phải hóp bụng.
Thêm một cái kích nhẹ lên hông.
- Eo hông tự nhiên. Khí xuống đan điền.
Sau nửa tiếng thử thách, Vĩnh An bị quần tơi tả. Tóc tai hỗn độn, quần áo xộc xệch, mồ hôi cha mồ hôi con đổ ra như tắm. Vậy mà hình nhân vẫn chưa trúng chiêu nào. Người đời khen tặng anh là đệ nhất kiếm tu đương thời quả thật không ngoa.
Lệ Thiên quan sát học trò đang ngồi bệt xuống đất thở hồng hộc. Anh cố gắng giải đáp câu hỏi, vì sao cậu nhỏ học kiếm khá lâu mà lại đánh tệ đến thế. Kỹ thuật cơ bản còn chưa nắm vững. Động tác hời hợt vụng về, cơ thể lộ đầy sơ hở.
- Nhìn tôi đây.
Lệ Thiên bước ra, dáng vẻ lười biếng thoắt cái đã trở nên nghiêm chỉnh
Dáng dấp của anh vốn cao lớn, khung xương thẳng thắn cân đối, cơ bắp rắn rỏi. Hôm nay anh mặc rất đơn giản, sơ mi trắng phối cùng quần jean bạc màu, chỉ cần nhiêu đó thôi cũng đủ toát lên vẻ hấp dẫn rất riêng. Lệ Thiên xắn cao tay áo, đường cong bóng khỏe mượt mà dần dần hiện rõ.
Anh không dùng kiếm, trên tay cầm cành khô nhặt bừa dưới đất. Những hạt nước li ti trong hồ dần dần bay lên, ngưng kết thành hoa tuyết, vây quanh Lệ Thiên.
- Để ý quỹ tích của kiếm quyết. - Lệ Thiên cất giọng nhắc nhở sau đó trực tiếp thị phạm.
Thần thái an nhiên tự tại, tư thế nhẹ nhàng vững trãi. Lệ Thiên xoay người, phi thân lên không, đưa cây gỗ giăng ngang tầm vai. Kiếm đi thức đẹp, hoa tuyết vẽ một đường cong tỏa ra như cánh chim. Lệ Thiên xoay cổ tay, kiếm khí tựa gió bay, hoa tuyết uốn lượn nhẹ nhàng. Anh đột nhiên chém thẳng xuống, kiếm khí tĩnh lặng uy lực mạnh mẽ, núi đá trước mặt tách làm hai nửa.
Vĩnh An ngửa cổ lên, nhìn không chớp mắt, lần thứ ba trong hơn nửa giờ ngắn ngủi, cậu lại ngây người. Đẹp quá! Động kiếm tựa rồng, kiếm khí như phượng múa. Kiếm chiêu mềm mại như gió, trôi chảy như mây.
Phong cách của Giáo sư Xuân Phái thiên về đơn giản mạnh mẽ. Khi nhìn ông đánh kiếm Vĩnh An sẽ liên tưởng đến hình ảnh tiều phu đốn củi.
Còn Lệ Thiên tựa như báo đốm săn mồi. Động tác vừa nhanh gọn dứt khoát vừa mềm dẻo thuần thục, khả năng phối hợp toàn thân trong từng chiêu thức tinh chuẩn đến từng li. Anh xem đối thủ như con mồi, lặng lẽ quan sát, siết chặt vòng vây, đột ngột xuất chiêu, hạ gục trong một kiếm.
Màn trình diễn kết thúc. Lệ Thiên vô thanh vô tức đáp xuống bên cạnh Vĩnh An, anh hỏi:
- Cậu thấy sao?
- Đẹp! - Trên mặt Vĩnh An còn giữ nguyên trạng thái tiếc nuối khi được xem quá ít.
Lệ Thiên như không tin vào âm thanh mình vừa nghe được. Anh nhẫn nhịn hỏi lại:
- Cái gì đẹp?
Cậu hồn nhiên giải thích rõ ràng hơn.
- Anh đẹp, tư thế rất đẹp, kiếm chiêu cũng đẹp. Nói chung là đẹp toàn diện.
Ngoài việc khen người ta đẹp ra, Vĩnh An cũng chẳng khám phá ra nổi huyền cơ diệu toán trong đó. Nếu đổi lại là Hải Vân, chắc chắn cô sẽ có một bài sớ dài mười ngàn từ để phân tích tung hô. Cậu thì chịu! Vĩnh An đau khổ phát hiện ra, bệnh ngu kiếm của cậu đã bước vào giai đoạn cuối.
Cho dù Lệ Thiên có kinh nghiệm nam chinh bắc chiến đầy mình, cũng không tài nào đỡ nổi cậu học trò này. Anh lấy hết tâm huyết ra đánh mẫu cho cậu xem. Cuối cùng đổi được đúng một từ "đẹp".
- Cậu không thích tu luyện kiếm pháp? - Cậu nhỏ này thuộc dạng thông minh nhanh trí. Anh không thể kiếm được lý do nào khác.
Đôi mắt to tròn nhìn anh trong giây lát. Cuối cùng cậu cũng trả lời:
- Không thích! Mấy trò đánh đấm chỉ dành cho loại người tứ chi phát triển.
Đầu óc Lệ Thiên tự động bổ sung vế trước. Sau đó, ngàn lời muốn nói đành nghẹn ngay họng. Đường đường là ma quân vang danh thiên hạ, bỗng nhiên xen vào hàng ngũ "tứ chi phát triển", tâm trạng sẽ như thế nào? Thật khó mà diễn tả!
Vĩnh An trông thấy vẻ mặt của anh hết xanh lại đỏ, thay đổi y như tắc kè bảy màu. Cậu biết mình đã lỡ lời, vội vàng chữa cháy.
- Dạ Ca, anh đừng hiểu lầm. Tôi không có ý nói anh là đầu óc ngu si.
Nói xong, Vĩnh An muốn cắn lưỡi tại chỗ, đúng là càng bôi càng đen.
Thôi được rồi, nên dừng nói chuyện tại đây, nếu không anh có nguy cơ tăng xông mà chết. Lệ Thiên vỗ vai Vĩnh An đồng thời thông báo:
- Tôi cần yên tĩnh một lát.
Ma quân đi đến sát bờ hồ, ánh mắt nhìn xa xăm về nơi bất định. Anh cần chút thời gian để tìm kiếm phương pháp phù hợp với Vĩnh An.
Đạo dùng kiếm là thiên biến vạn hóa. Nhất điểm phát vạn thù, vạn thù quy nhất điểm. Tuyệt nghệ trong kiếm pháp là vô chiêu thắng hữu chiêu, nhìn bề ngoài có vẻ như không có gì nhưng bên trong là tuyệt kỹ, bởi vì người và kiếm đã hòa cùng một thể.
Có ngàn vạn bộ công pháp tu luyện kiếm thuật, chung quy cũng dựa trên nguyên tắc: Phát huy tối đa ưu điểm và hạn chế khuyết điểm của bản thân. Lấy chiêu che kỹ. Nếu kỹ chạm đến mức hoàn mỹ thì không cần chiêu. Đó mới thực sự gọi là vô chiêu thắng hữu chiêu.
Nghĩ đến đây, anh biết mình đã tìm được hướng đi phù hợp với cậu.
Trong khi Lệ Thiên nghiêm túc suy nghĩ giáo án huấn luyện. Thì Vĩnh An tưởng tượng ra một lẽ khác. Cậu nghĩ anh còn giận câu nói hồi nãy, nên mới đứng đó một mình. Trong lòng Vĩnh An hối hận không thôi, cả người cứ lóng ngóng đứng ngồi không yên.
Lúc Lệ Thiên quay lại. Anh nhìn thấy cậu nhóc đứng ở xa xa. Đầu cúi gằm xuống đất, cả người buông thõng như chẳng còn sức lực, bàn chân đá đá mấy cục sỏi dưới đất. Trông y như con cún nhỏ trong nhà, lỡ miệng cắn hư đôi giày mới mua, nên nằm cụp tai chờ chủ nhân trách phạt.
Ma quân mỉm cười một mình. Hình ảnh dễ thương thế này, thật lòng, anh không nỡ cắt ngang.
Bên bờ biển hồ lộng gió, lá phong xào xạc rơi rụng. Có một người chăm chỉ đếm kiến, và một người khác kiên nhẫn ngắm nhìn.
Nắng nhạt dần, ngày trôi qua. Đến khi Vĩnh An nhìn lên thì đã qua được một lúc. Cậu muốn làm gì đó để chấm dứt tình trạng chiến tranh lạnh khó chịu này.
Và thế là Vĩnh An bước lại gần anh, lay lay tay áo để Lệ Thiên chú ý đến mình, cậu nói lí nhí trong miệng:
- Dạ Ca... Xin lỗi anh!
Đến nước này Lệ Thiên cũng chẳng giả vờ nổi nữa, anh phì cười nói với cậu:
- Không sao! Đi qua hồ nước nhỏ bên kia với tôi. Tôi đã tìm ra phương pháp phù hợp với cậu.
Để luyện được "kỹ" đến mức hoàn mỹ, kiếm tu cần tập trung vào ba chữ: Nhanh, tinh, chuẩn.
Bài học đầu tiên của Vĩnh An khá đơn giản.
Lệ Thiên yêu cầu học trò không dùng linh lực, cầm kiếm tách nước hồ thành hai nửa. Muốn làm được điều đó, động tác chém nước của cậu phải nhanh và liên tục, cho đến lúc tạo ra một bức tường bằng kiếm.
Vĩnh An đứng thẳng lưng, hai chân trụ vững, tay cầm kiếm thoải mái. Cậu liên tục chém vào nước, tốc độ ngày càng nhanh. Động tác lặp đi lặp lại hàng trăm lần... Cho đến khi trời tối mịt. Cậu vẫn chưa thể tách nước thành công.
Khi hai người kết thúc buổi huấn luyện thì trăng đã treo cao trên nền trời. Trăng tròn đầy, viên mãn, tỏa ra ánh sáng dìu dịu. Ánh trăng như ôm ấp vạn vật vào trong lòng, phủ lên chúng sắc vàng ấm áp.
Từ đằng xa có một đốm sáng như ma chơi bay vù vào trong sân. Nó là thư truyền âm, một trong những hình thức truyền tin ở An Lạc. Những tu sĩ cấp cao sẽ sử dụng thần thức để trao đổi trực tiếp với nhau, vừa riêng tư, vừa ăn toàn. Hình dạng của thư truyền âm có thể thay đổi tùy theo ý chủ nhân. Chỉ có màu sắc là bất biến. Màu đỏ là nói chuyện trực tiếp, màu xanh là tin nhắn.
Đốm sáng màu đỏ lập lòe cứ bám riết lấy Vĩnh An cho đến khi cậu chạm tay vào nó. Trong không trung lập tức hiện ra khuôn mặt xinh xắn của Hải Vân. Cô nàng cất giọng oang oang:
- An ơi An à! Hôm nay là trung thu, bọn mình đi xuống thành phố chơi. Cậu đi không?
Vĩnh An dùng đôi bàn tay hớt nước rửa mặt, uể oải trả lời:
- Các cậu đi đi, tớ mệt.
Hình ảnh 3D của Hải Vân tỏ ra thất vọng.
- Năm nào cậu cũng không đi. Cứ ru rú trong núi làm gì? Dưới đó hôm nay đẹp lắm, đi đi. - Cô mềm giọng dụ dỗ
- Nhưng tớ mệt!!! - Vĩnh An ngắt truyền âm, đổ vật xuống giường.
Sau đó... Cậu nhớ ra một việc và thực sự hối hận khi từ chối lời mời.
Mặt trời vừa đứng bóng trên ngọn cây, mà quán bar đã đông nghẹt khách tự khi nào. Người vào nườm nượp xuyên qua ống thủy tinh, để đến sàn nhảy ẩn sâu dưới đáy biển. Giờ này đã rảnh rỗi tụ tập ăn chơi nhảy múa, hầu hết đều là cậu ấm cô chiêu của các gia tộc quyền quý.
Tại khu vực dành riêng cho khách thượng đẳng, có một vị ngồi suốt từ đêm qua đến giờ. Người này trông có vẻ rất chán nản, hắn uống liên tục. Trên bàn la liệt vỏ chai linh rượu, tất cả đều là rượu mạnh. Dưới chân bàn vương vãi vài ly thủy tinh vỡ nát. Âm thanh xập xình đinh tai nhức óc bủa vây khắp nơi. Trai gái uốn éo theo điệu nhạc, dính sát vào nhau thác loạn.
Vài người khách nhận ra thân phận của hắn, nảy sinh ý định bước qua chào hỏi, nhưng cuối cùng vẫn lặng lẽ rút lui. Gương mặt của hắn u ám như trời giông bão dập, bọn họ tránh còn chẳng kịp nữa là...
Đại Dương cầm cả chai rượu tu ừng ực. Linh rượu xuôi theo cổ thấm đẫm mảng áo trước ngực, để lộ dưới lớp vải mỏng là từng khối cơ cuồn cuộn. Mấy cô nàng gần đấy đua nhau liếc mắt đưa tình, khiêu khích trắng trợn. Thế mà Đại Dương ngó lơ chẳng thèm đếm xỉa. Hôm nay hắn không có tâm trạng trêu hoa ghẹo nguyệt, trong đầu chỉ nghĩ đến một người...
Vĩnh An.
Cái tên này còn ám quẻ hắn đến bao giờ?
Gần hai tháng nay, ngày nào hắn cũng đến nhà Vĩnh An, nhưng tên khốn ấy ngoảnh mặt làm ngơ không nhận lời thách đấu. Kiên nhẫn của Đại Dương có hạn, người kia thì gửi tin thúc ép liên tục. Hắn sắp phát rồ phát dại luôn rồi!
Đại Dương đổ gục xuống bàn, vung tay gạt phăng mấy chai thủy tinh xuống đất. Hắn chẳng biết từ khi nào quan hệ giữa hai người dần dần xấu đi.
Nếu số phận buông tha cho bọn họ. Đại Dương và Vĩnh An, hai cái tên này, có thể đứng cạnh nhau hay không?
Hắn đột nhiên cười khằng khặc, tự vả vào mặt bôm bốp cho đến khi đỏ ửng.
Thật ngu ngốc!
Hắn khùng rồi, khi không lại muốn đối thủ trở thành bạn bè.
Tên khốn ấy làm sao hiểu được, một đứa trẻ lớn lên trong kỳ vọng của gia tộc phải trải qua những gì.
Người ta mang rất nhiều vật chất cho hắn, và không ngừng đòi hỏi phải đáp trả tương xứng.
Bọn họ chỉ quan tâm đến linh căn, nào có ai để ý hắn thích gì.
Khi Đại Dương làm tốt, mọi người sẽ chép miệng "Thiếu chủ mà!"
Khi Đại Dương thất bại, họ xúm lại xỉa xói lên án. Chưa người có người nào quan tâm đến cảm xúc của hắn lúc đó.
Trẻ con sẽ khóc nhè, làm nũng với cha mẹ, ăn kẹo đến sâu răng, tụm năm tụm ba thả diều đá bóng... Thiếu chủ nhà họ Mạc không được như thế. Hắn bị gia tộc của mình cướp mất vùng trời tuổi thơ.
Hắn khóc, hắn vẫn biết rơi lệ, chẳng qua nó chảy ngược vào trong.
Đại Dương bóp nát ly rượu trong tay. Hắn không dùng linh lực hộ thể. Mảnh thủy tinh tự do găm vào da thịt. Máu theo vết rách tràn ra mặt bàn.
Vết thương rất đau, nhưng... lòng hắn còn đau hơn!
- Đại Dương, cậu có sao không? - Một giọng nữ trong trẻo truyền đến bên tai.
Hắn ngẩng đầu lên, trong đáy mắt lấp đầy dung mạo của thiếu nữ xinh đẹp. Nàng ta mặc bộ váy đỏ bó sát cơ thể, dáng dấp mềm mại hấp dẫn. Mùi hương cơ thể nồng nàn quyến rũ. Gương mặt sắc sảo, đôi môi đỏ mọng câu dẫn. Đại Dương mất hồn trong giây lát rồi lắp bắp:
- Hạ... Hạ Vũ, cậu đến đây làm gì?
Cô ngồi xuống bên cạnh Đại Dương. Bàn tay búp măng mềm mại đặt lên tay của hắn xoa bóp nhè nhẹ, vết thương nhanh chóng lành lại. Hạ Vũ nở nụ cười tươi tắn, giọng như gió xuân:
- Tới đi theo vì thấy cậu không ổn.
Tự nhiên được người đẹp chủ động gần gũi, Đại Dương bất động ngay tại chỗ. Hắn cảm thấy máu trong não đang rút dần đi, để ưu tiên cho vị trí nhạy cảm nào đó. Đáng lẽ Đại Dương nên nói là mình rất ổn, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, lời trong miệng thốt ra lại khác hẳn suy nghĩ.
- Tớ... tớ đang có chuyện phiền lòng.
Hạ Vũ xích lại gần hơn, hai người gần như áp sát vào nhau, mùi rượu và mùi nước hoa hòa quyện làm một. Cô nói rất nhỏ, thủ thỉ cho mình hắn nghe:
- Chỉ cần cậu trở thành người mạnh nhất. Chẳng phải mọi khó khăn sẽ biến mất ư?
Đúng! Hắn chỉ cần trở thành người mạnh nhất, còn sợ gì không được làm theo ý mình.
Đại Dương nhớ đến công pháp vị ân nhân trao tặng. Lời nói của Hạ Vũ như cảnh tỉnh Đại Dương. Thiên hạ chỉ lo bắt bẻ kẻ yếu, ai dám lên tiếng hỏi kẻ mạnh tu luyện cái gì.
- Đi, mình đưa cậu về. - Hạ Vũ đưa ra gợi ý.
Đại Dương như bị người đẹp thôi miên. Hắn xiêu vẹo đứng dậy, người gần như đổ ập lên Hạ Vũ, để cô dìu hắn bước ra khỏi quán bar.
*****
Vĩnh An nằm đong đưa trên chiếc võng tơ tằm êm ái. Ánh dương trên cao xuyên qua ngàn lá, biến hóa thành trăm ngàn hoa nắng nhảy múa theo nhịp điệu qua lại. Hai mắt cậu lim dim, trên tay cầm quạt phe phẩy, bộ dáng rất nhàn hạ thảnh thơi.
Trên thực tế trong đầu cậu đang căng thẳng suy nghĩ đến nhiều vấn đề.
Chuyện thứ nhất là về hệ thống. Từ lúc Vĩnh An tỉnh lại đến giờ, sóc mập vẫn vắng bóng. Trước đây nó thỉnh thoảng biến mất đôi ngày, lần này thời gian lâu hơn hẳn. Không có nó bên cạnh, tâm trạng sẽ rất thoải mái. Hệ thống quái gở ấy biến mất luôn thì còn gì bằng. Cậu chỉ sợ nó vắng bóng với mục đích gây hoạ cho ký chủ. Chưa bao giờ Vĩnh An yên tâm về nó.
Lúc trước nó bảo với cậu thế giới này chỉ là một cuốn sách. Vĩnh An thấy ngờ ngợ thế nào, hình như có gì đó không đúng.
Nếu thế giới này chỉ diễn ra theo kịch bản, có nhân vật chính và nhân vật phụ. Vai diễn của cậu coi như là tiểu đệ của nhân vật chính. Vậy mà cho đến nay Vĩnh An vẫn chưa biết vị con trời ấy tròn méo thế nào. Hệ thống giấu nhẹn tất cả thông tin về người này.
Kịch bản cũng xuất hiện bất thường, ngay cả hệ thống cũng không kiểm soát được diễn biến câu chuyện. Bằng chứng là sự xuất hiện của Lệ Thiên trong hang động gây bối rối cho nó. Sự kiện đó diễn ra quá bất ngờ, khiến con sóc xoay sở không kịp, hậm hực nhìn Bích Liên Tâm vuột khỏi tầm tay. Việc này chứng minh một điều, thế giới này có thể đi lệch lịch trình cài đặt sẵn.
Nếu đã như vậy, cậu có thể thoát khỏi sứ mệnh phò tá nhân vật chính hay không?
Đây là một câu hỏi lớn, Vĩnh An cần theo dõi hệ thống sát sao để tìm ra câu trả lời.
Mèo Mun dạo này cũng có chút bất ổn. Sau khi quét sạch sẽ vườn linh quả của học viện, thú cưng của cậu ngủ li bì hơn mười ngày nay. Vĩnh An qua nhờ Hào Nhân kiểm tra cho nó, kết quả thăm khám rất tốt, nhưng nó vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Đau não nhất vẫn là câu chuyện luyện kiếm. Vĩnh An tu luyện dựa theo chỉ dẫn của Giáo sư Xuân Phái để lại, kết quả vẫn là bốn chữ "dậm chân tại chỗ". Cậu không thể nào hiểu được kiếm pháp, lấy đâu ra luyện được kiếm ý và kiếm tâm. Ông thầy mới tuyển mất tăm mất tích gần hai tháng nay. Chúng bạn rủ nhau cùng im hơi lặng tiếng. Vĩnh An có cảm giác bị cả thế giới bỏ rơi, tâm trạng tệ vô cùng tệ.
Cậu suy nghĩ miệt mài cả buổi, cũng chưa tìm thấy ánh sáng nơi cuối đường. Đầu óc rối mù thế này thì nên tìm sách nghiền ngẫm, biết đâu phát hiện ra thứ gì đó hay ho. Chiếc võng dừng lại, cậu với tay lên bàn lấy chồng sách để sẵn. Lựa qua lật lại rồi chọn đại cuốn sách dày nhất.
Chiếc võng đong đưa trở lại. Cơn gió cuối thu mang theo hương vị lành lạnh. Vĩnh An nhanh chóng chìm vào thế giới trong sách, nghiên cứu các phương pháp luyện khí hiện đại. Bỗng dưng ánh sáng rủ nhau đi trốn, để lại bóng dáng một người in lên trên cuốn sách. Vĩnh An dừng lại, ngước nhìn.
Hai ánh sao trời khẽ khàng chạm nhẹ. Hình như... cậu thấy trong người ngồ ngộ.
Ánh mắt kia đen láy, sâu thẳm tựa đại dương mênh mông, ôm ấp dịu dàng vào đáy hồn...
Anh, lẳng lặng nhìn cậu, đôi môi khẽ cười. Giọt nắng ùa theo anh, rơi rớt trên tóc bồng.
Vào khoảnh khắc ấy, Vĩnh An ngỡ mình lạc trôi vào cổ tích, vô tình nhìn thấy thiên sứ mùa thu trong truyền thuyết.
Này nhóc, sao lại ngẩn ngơ nữa rồi. Lệ Thiên huơ huơ tay trước mặt cậu, anh nói:
- Bé con! Đợi tôi có lâu không?
Hả... Bé con! Anh ta lại giở giọng đùa bỡn. Vĩnh An tỉnh táo trở lại, cậu phản đối kịch liệt:
- Gọi như vậy thêm lần nữa, tôi sẽ...
Lệ Thiên ép sát vào cậu, đáy mắt lấp lánh ánh nhìn vui vẻ.
- Tôi sẽ làm sao? - Anh hỏi lại.
Lại là ánh mắt như muốn thôi miên người khác. Vĩnh An ngây ngẩn thêm lần nữa. Sẽ làm sao? Cậu quên mất rồi! Không thể để tình trạng này kéo dài mãi được. Vĩnh An thành thật năn nỉ:
- Anh đừng nhìn như thế nữa. Tôi không tập trung được.
Cậu nhỏ này thật thà ghê chưa. Lệ Thiên cười rộ lên, vò đầu Vĩnh An rối tung rối mù. Sau đó kéo cậu biến mất khỏi núi Ngọc Sương.
Chính anh cũng bất ngờ với hành động mình. Đã rất lâu rồi Lệ Thiên chưa từng thân thiết với ai như thế. Tình cách vừa thẳng thắn vừa ngây ngô như trẻ lên ba của cậu, đã thành công thuyết phục anh buông lỏng hàng rào ngờ vực. Có lẽ Châu Thanh yêu thích cậu nhóc cũng là vì điều này.
Lát sau, bọn họ đột nhiên hiện ra trên biển hồ rộng lớn. Dọc hai bên bờ trải dài rừng phong như thảm lụa vắt ngang chân trời. Sự có mặt của người lạ làm mấy chú ngỗng giật mình, chúng nó giận dữ kêu lên quắc quắc, rồi rủ nhau cất cánh rời khỏi nơi này.
Vĩnh An ngáo ngơ nhìn ngang liếc dọc, đang định mở miệng hỏi gì đấy thì đã nghe anh nói trước.
- Chưa ra khỏi phạm vi năm mươi dặm đâu.
Đúng ngay vấn đề cậu đang lo lắng, khỏi phải bàn cãi gì nữa, người này chính xác cầm tinh con giun.
Lệ Thiên bỏ cậu đứng một mình ở đó, anh nhàn hạ rẽ qua bên trái, hai tay để vào túi quần, đi đến bên cây phong già cỗi, chân này vắt chéo sang chân kia, cả người lười nhác dựa hẳn vào nó.
- Lấy kiếm ra, xem cậu học được những gì? - Lệ Thiên bắt đầu bài huấn luyện của mình.
Vĩnh An nhấc tay cầm kiếm, tâm lý hơi căng thẳng, giống như học sinh bị gọi lên trả bài lúc mình chưa thuộc, mồ hôi túa ra thấm ướt chuôi kiếm.
- Tập trung vào! - Anh tiếp tục hướng dẫn.
Trong không gian xuất hiện hình nhân được ngưng tụ từ linh lực. Dáng vẻ y chang Lệ Thiên. Nó đĩnh đạc tiến lại trước mặt Vĩnh An, cúi đầu chào, thủ thế mời đối thủ xuất chiêu trước.
Nét mặt Vĩnh An nghiêm lại, tập trung cao độ. Kiếm ra khỏi vỏ, ánh nắng phản chiếu tỏa ra những tia sáng muôn màu. Cậu tung người ra giữa không trung, tay nâng lên, điểm mũi kiếm chĩa thẳng vào hình nhân. Kiếm khí bay đến nơi nhưng chệch mục tiêu.
Hình nhân gõ mạnh vào cổ tay cầm kiếm của Vĩnh An, anh đồng thời lên tiếng nhắc nhở.
- Buông lỏng tay ra, thong thả linh hoạt. Cầm quá chặt sẽ ảnh hưởng đến kỹ thuật của kiếm chiêu.
Cậu dừng lại thở dốc, điều chỉnh tư thế, tiếp tục công kích đối thủ. Hình nhân nhẹ nhàng né qua, kiếm khí vỗ vào bụng của cậu. Lệ Thiên nhắc nhở:
- Cong lưng phải hóp bụng.
Thêm một cái kích nhẹ lên hông.
- Eo hông tự nhiên. Khí xuống đan điền.
Sau nửa tiếng thử thách, Vĩnh An bị quần tơi tả. Tóc tai hỗn độn, quần áo xộc xệch, mồ hôi cha mồ hôi con đổ ra như tắm. Vậy mà hình nhân vẫn chưa trúng chiêu nào. Người đời khen tặng anh là đệ nhất kiếm tu đương thời quả thật không ngoa.
Lệ Thiên quan sát học trò đang ngồi bệt xuống đất thở hồng hộc. Anh cố gắng giải đáp câu hỏi, vì sao cậu nhỏ học kiếm khá lâu mà lại đánh tệ đến thế. Kỹ thuật cơ bản còn chưa nắm vững. Động tác hời hợt vụng về, cơ thể lộ đầy sơ hở.
- Nhìn tôi đây.
Lệ Thiên bước ra, dáng vẻ lười biếng thoắt cái đã trở nên nghiêm chỉnh
Dáng dấp của anh vốn cao lớn, khung xương thẳng thắn cân đối, cơ bắp rắn rỏi. Hôm nay anh mặc rất đơn giản, sơ mi trắng phối cùng quần jean bạc màu, chỉ cần nhiêu đó thôi cũng đủ toát lên vẻ hấp dẫn rất riêng. Lệ Thiên xắn cao tay áo, đường cong bóng khỏe mượt mà dần dần hiện rõ.
Anh không dùng kiếm, trên tay cầm cành khô nhặt bừa dưới đất. Những hạt nước li ti trong hồ dần dần bay lên, ngưng kết thành hoa tuyết, vây quanh Lệ Thiên.
- Để ý quỹ tích của kiếm quyết. - Lệ Thiên cất giọng nhắc nhở sau đó trực tiếp thị phạm.
Thần thái an nhiên tự tại, tư thế nhẹ nhàng vững trãi. Lệ Thiên xoay người, phi thân lên không, đưa cây gỗ giăng ngang tầm vai. Kiếm đi thức đẹp, hoa tuyết vẽ một đường cong tỏa ra như cánh chim. Lệ Thiên xoay cổ tay, kiếm khí tựa gió bay, hoa tuyết uốn lượn nhẹ nhàng. Anh đột nhiên chém thẳng xuống, kiếm khí tĩnh lặng uy lực mạnh mẽ, núi đá trước mặt tách làm hai nửa.
Vĩnh An ngửa cổ lên, nhìn không chớp mắt, lần thứ ba trong hơn nửa giờ ngắn ngủi, cậu lại ngây người. Đẹp quá! Động kiếm tựa rồng, kiếm khí như phượng múa. Kiếm chiêu mềm mại như gió, trôi chảy như mây.
Phong cách của Giáo sư Xuân Phái thiên về đơn giản mạnh mẽ. Khi nhìn ông đánh kiếm Vĩnh An sẽ liên tưởng đến hình ảnh tiều phu đốn củi.
Còn Lệ Thiên tựa như báo đốm săn mồi. Động tác vừa nhanh gọn dứt khoát vừa mềm dẻo thuần thục, khả năng phối hợp toàn thân trong từng chiêu thức tinh chuẩn đến từng li. Anh xem đối thủ như con mồi, lặng lẽ quan sát, siết chặt vòng vây, đột ngột xuất chiêu, hạ gục trong một kiếm.
Màn trình diễn kết thúc. Lệ Thiên vô thanh vô tức đáp xuống bên cạnh Vĩnh An, anh hỏi:
- Cậu thấy sao?
- Đẹp! - Trên mặt Vĩnh An còn giữ nguyên trạng thái tiếc nuối khi được xem quá ít.
Lệ Thiên như không tin vào âm thanh mình vừa nghe được. Anh nhẫn nhịn hỏi lại:
- Cái gì đẹp?
Cậu hồn nhiên giải thích rõ ràng hơn.
- Anh đẹp, tư thế rất đẹp, kiếm chiêu cũng đẹp. Nói chung là đẹp toàn diện.
Ngoài việc khen người ta đẹp ra, Vĩnh An cũng chẳng khám phá ra nổi huyền cơ diệu toán trong đó. Nếu đổi lại là Hải Vân, chắc chắn cô sẽ có một bài sớ dài mười ngàn từ để phân tích tung hô. Cậu thì chịu! Vĩnh An đau khổ phát hiện ra, bệnh ngu kiếm của cậu đã bước vào giai đoạn cuối.
Cho dù Lệ Thiên có kinh nghiệm nam chinh bắc chiến đầy mình, cũng không tài nào đỡ nổi cậu học trò này. Anh lấy hết tâm huyết ra đánh mẫu cho cậu xem. Cuối cùng đổi được đúng một từ "đẹp".
- Cậu không thích tu luyện kiếm pháp? - Cậu nhỏ này thuộc dạng thông minh nhanh trí. Anh không thể kiếm được lý do nào khác.
Đôi mắt to tròn nhìn anh trong giây lát. Cuối cùng cậu cũng trả lời:
- Không thích! Mấy trò đánh đấm chỉ dành cho loại người tứ chi phát triển.
Đầu óc Lệ Thiên tự động bổ sung vế trước. Sau đó, ngàn lời muốn nói đành nghẹn ngay họng. Đường đường là ma quân vang danh thiên hạ, bỗng nhiên xen vào hàng ngũ "tứ chi phát triển", tâm trạng sẽ như thế nào? Thật khó mà diễn tả!
Vĩnh An trông thấy vẻ mặt của anh hết xanh lại đỏ, thay đổi y như tắc kè bảy màu. Cậu biết mình đã lỡ lời, vội vàng chữa cháy.
- Dạ Ca, anh đừng hiểu lầm. Tôi không có ý nói anh là đầu óc ngu si.
Nói xong, Vĩnh An muốn cắn lưỡi tại chỗ, đúng là càng bôi càng đen.
Thôi được rồi, nên dừng nói chuyện tại đây, nếu không anh có nguy cơ tăng xông mà chết. Lệ Thiên vỗ vai Vĩnh An đồng thời thông báo:
- Tôi cần yên tĩnh một lát.
Ma quân đi đến sát bờ hồ, ánh mắt nhìn xa xăm về nơi bất định. Anh cần chút thời gian để tìm kiếm phương pháp phù hợp với Vĩnh An.
Đạo dùng kiếm là thiên biến vạn hóa. Nhất điểm phát vạn thù, vạn thù quy nhất điểm. Tuyệt nghệ trong kiếm pháp là vô chiêu thắng hữu chiêu, nhìn bề ngoài có vẻ như không có gì nhưng bên trong là tuyệt kỹ, bởi vì người và kiếm đã hòa cùng một thể.
Có ngàn vạn bộ công pháp tu luyện kiếm thuật, chung quy cũng dựa trên nguyên tắc: Phát huy tối đa ưu điểm và hạn chế khuyết điểm của bản thân. Lấy chiêu che kỹ. Nếu kỹ chạm đến mức hoàn mỹ thì không cần chiêu. Đó mới thực sự gọi là vô chiêu thắng hữu chiêu.
Nghĩ đến đây, anh biết mình đã tìm được hướng đi phù hợp với cậu.
Trong khi Lệ Thiên nghiêm túc suy nghĩ giáo án huấn luyện. Thì Vĩnh An tưởng tượng ra một lẽ khác. Cậu nghĩ anh còn giận câu nói hồi nãy, nên mới đứng đó một mình. Trong lòng Vĩnh An hối hận không thôi, cả người cứ lóng ngóng đứng ngồi không yên.
Lúc Lệ Thiên quay lại. Anh nhìn thấy cậu nhóc đứng ở xa xa. Đầu cúi gằm xuống đất, cả người buông thõng như chẳng còn sức lực, bàn chân đá đá mấy cục sỏi dưới đất. Trông y như con cún nhỏ trong nhà, lỡ miệng cắn hư đôi giày mới mua, nên nằm cụp tai chờ chủ nhân trách phạt.
Ma quân mỉm cười một mình. Hình ảnh dễ thương thế này, thật lòng, anh không nỡ cắt ngang.
Bên bờ biển hồ lộng gió, lá phong xào xạc rơi rụng. Có một người chăm chỉ đếm kiến, và một người khác kiên nhẫn ngắm nhìn.
Nắng nhạt dần, ngày trôi qua. Đến khi Vĩnh An nhìn lên thì đã qua được một lúc. Cậu muốn làm gì đó để chấm dứt tình trạng chiến tranh lạnh khó chịu này.
Và thế là Vĩnh An bước lại gần anh, lay lay tay áo để Lệ Thiên chú ý đến mình, cậu nói lí nhí trong miệng:
- Dạ Ca... Xin lỗi anh!
Đến nước này Lệ Thiên cũng chẳng giả vờ nổi nữa, anh phì cười nói với cậu:
- Không sao! Đi qua hồ nước nhỏ bên kia với tôi. Tôi đã tìm ra phương pháp phù hợp với cậu.
Để luyện được "kỹ" đến mức hoàn mỹ, kiếm tu cần tập trung vào ba chữ: Nhanh, tinh, chuẩn.
Bài học đầu tiên của Vĩnh An khá đơn giản.
Lệ Thiên yêu cầu học trò không dùng linh lực, cầm kiếm tách nước hồ thành hai nửa. Muốn làm được điều đó, động tác chém nước của cậu phải nhanh và liên tục, cho đến lúc tạo ra một bức tường bằng kiếm.
Vĩnh An đứng thẳng lưng, hai chân trụ vững, tay cầm kiếm thoải mái. Cậu liên tục chém vào nước, tốc độ ngày càng nhanh. Động tác lặp đi lặp lại hàng trăm lần... Cho đến khi trời tối mịt. Cậu vẫn chưa thể tách nước thành công.
Khi hai người kết thúc buổi huấn luyện thì trăng đã treo cao trên nền trời. Trăng tròn đầy, viên mãn, tỏa ra ánh sáng dìu dịu. Ánh trăng như ôm ấp vạn vật vào trong lòng, phủ lên chúng sắc vàng ấm áp.
Từ đằng xa có một đốm sáng như ma chơi bay vù vào trong sân. Nó là thư truyền âm, một trong những hình thức truyền tin ở An Lạc. Những tu sĩ cấp cao sẽ sử dụng thần thức để trao đổi trực tiếp với nhau, vừa riêng tư, vừa ăn toàn. Hình dạng của thư truyền âm có thể thay đổi tùy theo ý chủ nhân. Chỉ có màu sắc là bất biến. Màu đỏ là nói chuyện trực tiếp, màu xanh là tin nhắn.
Đốm sáng màu đỏ lập lòe cứ bám riết lấy Vĩnh An cho đến khi cậu chạm tay vào nó. Trong không trung lập tức hiện ra khuôn mặt xinh xắn của Hải Vân. Cô nàng cất giọng oang oang:
- An ơi An à! Hôm nay là trung thu, bọn mình đi xuống thành phố chơi. Cậu đi không?
Vĩnh An dùng đôi bàn tay hớt nước rửa mặt, uể oải trả lời:
- Các cậu đi đi, tớ mệt.
Hình ảnh 3D của Hải Vân tỏ ra thất vọng.
- Năm nào cậu cũng không đi. Cứ ru rú trong núi làm gì? Dưới đó hôm nay đẹp lắm, đi đi. - Cô mềm giọng dụ dỗ
- Nhưng tớ mệt!!! - Vĩnh An ngắt truyền âm, đổ vật xuống giường.
Sau đó... Cậu nhớ ra một việc và thực sự hối hận khi từ chối lời mời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất