Chán Đời Sống Lại

Chương 39: NHẬT THỰC

Trước Sau
Cửa vừa mở, một thân hình ngã nhào vào lòng ma quân, cất giọng vịt đực hoà thêm âm điệu õng ẹo:

- Mấy năm rồi không liên lạc với người ta. Làm nhớ muốn chết luôn dậy đó. Đồ quỷ sứ!

Anh đẩy thanh niên ra khỏi người, nghiêm mặt nhắc nhở. - Đừng giỡn.

Vĩnh An âm thầm thắp cho người lạ mặt một nén nhang. Nếu hắn biết mình vừa nhào vào lòng nhân vật nào, chắc hẳn ngồi đái cũng không ra.

Người kia đứng thẳng dậy, bắt đầu chú ý đến kẻ thứ hai trong nhà. Hắn liếc cậu một phát thật dài. Chu môi hờn dỗi. - Thì ra là Thái Hòa thích loại nam nữ bất minh này.

Hắn chỉ tiếp vào mặt cậu. - Ngoài đôi mắt ra có nét nào đẹp bằng Thanh Duy đâu.

Rồi dậm chân phụng phịu. - Chẳng lẽ đẹp dư ra một chút cũng hổng được sao? Thái Hòa khó quá à!

Vĩnh An bị một màn này dọa sợ, nín cười muốn nội thương, nhích dần vào sau lưng anh. Để mặt hàng này cho Lệ Thiên đối phó.

Ma quân lạnh giọng, ngữ điệu như mang theo dao sát thương:

- Lấy đồ ra.

Thanh Duy sợ hãi, người trước mặt như biến thành kẻ khác, trước đây tính nếp đâu có như vậy. Hắn thu vén vẻ đùa cợt ngả ngớn, nháy mắt biến thành nhà tư vấn chuyên môn, mau lẹ lấy ra mười bộ vest.

- Toàn là kiểu dáng mới nhất, chất liệu cao cấp. Cưng xem mình thích mẫu nào.

Vĩnh An nhìn qua một lượt chọn mẫu vest đen đơn giản. Thanh Duy thấy vậy tư vấn thêm:

- Cưng vào trong kia thử luôn mẫu vest trắng này đi. Trẻ trung như cưng mặc mẫu màu đen hơi cứng. Nghe Duy đi, hổng có sợ lầm đâu.

Cậu mang hai bộ vào bên trong ngắn nghía, sau đó vẫn nhất định chỉ thử vào bộ màu đen rồi đi ra ngoài.

Anh nhìn cậu từ trên xuống dưới nhưng không nói gì. Thanh Duy thì mồm năm miệng mười khen ngợi nức nở:

- Dáng cao dong dỏng, chân dài mông cong, chuẩn người mẫu luôn. Mặc bộ này vào trông lịch lãm dễ sợ. Cưng thay thêm mấy bộ khác coi sao, đằng nào cũng mang đến đây rồi, để xem bộ nào hợp nhất.

Thế là Vĩnh An bị nhà thiết kế xoay như chong chóng, mặc vào cởi ra hết bộ này đến bộ kia mà phát quạu. Xưa nay cậu ít khi để ý đến thời trang kiểu cọ. Nghe Thanh Duy lu loa màu này phải đi với màu kia, phụ kiện này không hợp chọn loại kia mới sang mà nhức hết cả đầu. Cuối cùng phải nhìn anh cầu cứu.

Lệ Thiên chỉ tay lựa chọn giúp Vĩnh An. - Hôm nay cậu diện bộ đang bận trên người đi. Nhìn trẻ trung hợp tuổi.

- Ừ, tôi lấy bộ này. Bao nhiêu để tôi thanh toán. - Cậu quay sang nói với Thanh Duy.

Nhà thiết kế chẳng vội báo giá mà quay sang dụ dỗ:

- Cưng bận bộ nào cũng đẹp hết trơn. Lấy có một bộ uổng lắm. Cưng tiết kiệm mấy đồng lẻ cho đại gia khai khoáng Thái Hòa làm gì. Duy thấy mấy bộ đen, xám tro, xanh navy, caro bản nhỏ, vàng nâu, đều hợp với cưng.

Thông qua cái miệng tía lia, cậu vô tình biết được mặt giả của ma quân có thân phận hẳn hoi. Hèn chi anh ta có thể thoải mái trà trộn vào khu vực đạo tu. Vị khách này lại không biết anh ta là hàng nhái nên mới sỗ sàng như thế. Xem ra cậu hiểu quá ít về Lệ Thiên, cũng như thù hận chồng chéo giữa hai phe ma - đạo. Không thể ỷ y vào lời thề hồn mọi sự cần cẩn thận vẫn hơn.

Vĩnh An đương nghĩ miên man bỗng dưng Thanh Duy hỏi lại lần nữa.

- Này ý cưng thế nào?



- Hả? À… ờ… vẫn lấy một bộ. Tôi thanh toán.

Thanh Duy liếc nhanh qua nhìn Lệ Thiên dò ý, nhận được gật đầu của anh mới yên tâm báo giá.

- Hai ngàn linh thạch trung phẩm.

Cậu nuốt nước miếng. - Hai Ngàn? - Chính là hai mươi viên thượng phẩm đó. Thanh niên này tính giết người không dao hay sao. Chỉ là quần áo thôi mà sao mắc quá vậy.

- Ừm, hai ngàn. Hàng hiệu mà cưng. Duy lấy giá hữu nghị rồi đó.

Vĩnh An đau lòng móc linh thạch ra trả. Tài sản của cậu dạo này hao mòn quá nhiều.

Thanh Duy nhanh nhẹn nhận linh thạch rồi rút lẹ. Vĩnh An thấy hắn ta không mang mấy bộ kia về liền nhắc nhở.

- Anh quên đồ.

- À không, mấy bộ này thấy cưng mặc đẹp nên Duy tặng. Mốt có ai hỏi cưng giới thiệu giúp Duy nghen! - Dứt câu, hắn chuồn thẳng như có lửa đốt đít.

Thanh niên này nói dối trắng trợn mà không biết xấu hổ. Vĩnh An chưa kịp nói thêm gì người đã đi mất biệt. Cậu quay qua nhìn đống đồ rồi nhìn anh.

- Tôi ít khi ra ngoài, mua nhiều rất phí.

Anh kéo cậu ra đứng trước gương, cho Vĩnh An tự ngắm mình trong đó.

- Mặc đẹp là được, chuyện khác đừng lăn tăn. Đàn ông cũng nên để ý đến ngoại hình. Nhìn xem thế này không phải tốt hơn sao.

Chất giọng anh vốn trầm ấm, giờ lại hạ thêm một tông, thổi vào trong tai, mấy chiếc lông tơ dựng lên đầu hàng hết lượt. Cậu ngay đơ như bị thôi miên, cứ thế nhìn vào gương, không thấy mình mà chỉ thấy nụ cười đầy mê hoặc. Xem như ý định dè chừng hồi nãy cứ để gió cuốn đi. Dự định tranh luận gì đó đều quên sạch sẽ. Ngoan ngoãn đứng yên để ma quân chỉnh trang y phục và tạo kiểu tóc giúp mình.

- Ổn rồi. - Anh nhẹ nhàng đánh giá tác phẩm của mình, tiện thể dặn dò thêm mấy việc. - Nếu gặp nguy hiểm báo tin ngay cho tôi. Người cậu muốn tìm có thể ở trong tòa nhà đó.

Vĩnh An gật đầu đáp ứng. - Thôi tôi đi đây. - Cậu quay người bước ra cửa, bỏ lại ánh mắt dõi theo phía sau.

*****

Trương Tam Phong đứng trước cổng tòa thị chính liên tục nhìn đồng hồ. Còn mười phút nữa là bắt đầu buổi diễn thuyết của quốc trưởng mà học trò vẫn chưa xuất hiện. Thói quen đi trễ cùng phong cách ăn mặc luộm thuộm của cậu ông đã nghe qua, bởi vậy trong lòng hồi hộp vô cùng.

Giữa lúc đó, chiếc xe bay trắng tinh sang trọng dừng lại. Cạch, cửa xe mở ra, đôi chân thon dài bước xuống. Trước mắt ông là chàng thanh niên quần áo chỉnh tề, mặt sáng như gương. Hiệu trưởng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đến.

- Vĩnh An qua nhanh với thầy, sắp bắt đầu rồi.

- Dạ! - Cậu bước sải bước theo ông đi vào bên trong.

Vừa đi Vĩnh An vừa để ý sơ đồ bố trí, và quy luật hoạt động của hệ thống trận pháp trong tòa nhà. Khá rắc rối, ba lớp phòng hộ, vấn đề khó giải quyết nhất là trong này có trận pháp nhận diện người lạ. Một khi phát hiện ra có kẻ xâm nhập, nó sẽ hú lên ngay lập tức. Vô hiệu hóa được ba trận pháp kia thì cũng chẳng thể tiến vào an toàn.

Cậu nhìn thẻ khách đeo trên người, đây không phải là gợi ý sao. Nhưng mà giải thế nào thật sự bế tắc. Cuối buổi chắc chắn sẽ bị thu lại, cậu thì không quen ai để mà nhờ vả.

- Vĩnh An, ngài quốc trưởng đang nhìn em kìa. - Tam Phong nhắc nhở học trò.

- À, dạ! - Cậu thoát khỏi suy nghĩ của mình. Quay qua chào đáp lại quốc trưởng.

Lúc này cậu mới chú ý đến hoàn cảnh xung quanh. Vĩnh An đang đứng giữa đại sảnh hình bán nguyệt rộng lớn, không gian bao phủ bởi màu vàng ấm áp. Hàng loạt dãy ghế ngồi bọc nhung sang trọng. Hoa tươi ngập tràn trên vị trí phát biểu của quốc trưởng. Khụ! Cũng không khác hoa trong đám tang là mấy.



Tu sĩ khắp nơi đã tề tựu đông đủ. Đa phần đến từ rất xa, trên mặt hiện nguyên vẻ mệt mỏi. Bầu không khí căng thẳng như có áp lực vô hình đè nén mọi người. m thanh xì xèo bàn tán như vòi bạch tuộc len lỏi khắp nơi.

Hiệu trưởng nhanh chóng kéo Vĩnh An đi qua chỗ Mạc Thành Đông. Vừa chạm mặt, cậu lễ phép mở lời trước:

- Hân hạnh được gặp ngài.

Thành Đông nhìn cậu khắp lượt rồi mở lời khen ngợi:

- Không hổ là học trò duy nhất của ngài Châu Thanh. Tuổi trẻ tài cao, mặt mũi anh tuấn, phong thái chững chạc.

Quốc trưởng quay ra sau vẫn tay.

- Lại đây.

Vĩnh An nhìn theo hướng đó thì trông thấy Đại Dương. Đôi mắt xám lạnh lập tức hiện lên tia nhìn tóe lửa.

Đại Dương cũng thâm trầm đáp lại, trên miệng nhếch lên vẻ trào phúng. Theo thông lệ chỉ có tu sĩ kỳ tụ đan mới đủ tư cách xuất hiện tại đây. Thế mà tên này vẫn được mời đến. Có vẻ như cái danh "thiếu chủ" của hắn khó mà yên ổn.

Là một chính khách dày dạn kinh nghiệm, Thành Đông chỉ cần liếc mắt đã nhận ra cơn sóng gầm giữa hai tu sĩ trẻ tuổi. ông quyết định phớt lờ, hồ hởi trò chuyện:

- Hai cậu nên đến chào các vị gia chủ khác cho phải phép. Theo tôi.

Hiện tại trong sảnh đã đầy ắp khách mời. Hành động của Thành Đông liền kéo theo sự chú ý của cả hội trường. Hai anh tài mới nổi chính là tâm điểm của mọi ánh nhìn.

Hôm nay Đại Dương diện nguyên cây trắng, áo vest ngoài là màu hồng nổi bật. Trông hắn rực rỡ như mặt trời ban trưa.

Vĩnh An khoác lên mình bộ vest màu be, phối hợp cùng sơ mi kẻ caro xanh lá. Phong cách phóng khoáng tươi trẻ, lại dịu nhẹ như ánh trăng đêm rằm.

Kết quả đấu pháp giữa hai người sớm đã lan rộng trong giới tu sĩ. Đối với số đông, Vĩnh An là người chiến thắng chân chính. Tài năng dựng trận đã đưa cậu bước ra ánh sáng. Đại Dương hiểu rõ điều này hơn ai hết. Rơi vào ảo trận chính là thời khắc thua cuộc của hắn. Mặt trời bị che khuất, nhật thực toàn phần đang xảy ra ở nơi này.

Trong lúc đó, Hoàng Huyền Thư uyển chuyển bước lại gần ba người. Vừa đến nơi quý bà đã lên tiếng:

- Ngài quốc trưởng thật nhanh tay. Chưa gì đã muốn thu hai anh tài này vào nhà họ Mạc. Đại Dương thì không nói. Thiết nghĩ, Vĩnh An nên để các nhà cạnh tranh công bằng mới thỏa đáng.

Quốc trưởng cười hề hề. - Nào dám! Chẳng qua ngài Châu Thanh vắng mặt. Cùng là người nhà với nhau, học trò của ngài ấy cũng giống như con cháu trong nhà. Dẫn đi một vòng chào hỏi là lẽ đương nhiên.

Huyền thư hất ngược mái tóc ra sau, nhoẻn miệng cười duyên.

- Ngài nói phải lắm, là Huyền Thư hồ đồ, suy nghĩ chưa tới. Họ Hoàng chúng tôi cũng ngưỡng mộ giáo sư đã lâu. Nay là dịp thể hiện lòng chân thành của mình. Ngài lại đang bận bịu chủ trì hội nghị. Việc giới thiệu này Huyền Thư nguyện vì quốc trưởng san sẻ gánh nặng.

Dứt lời, bà ta chuyển đôi mắt tinh anh đặt lên người cậu và Đại Dương, miệng không quên mở lời thân thiện:

- Hai chàng trai trẻ đi theo tôi, mấy vị gia chủ khác đang rất nôn nóng muốn gặp qua hai cậu đấy.

Đại Dương đã rất quen với kiểu giao thiệp giả dối đầy tính chất ngoại giao như này. Hắn tươi cười trò chuyện tỏ ra rất thành thục trong đối đáp. Vĩnh An lại thờ ơ lạnh nhạt, cả buổi trò chuyện cậu đều thể hiện thái độ dửng dưng, ai hỏi gì đáp nấy.

"Thưa quý vị…"

Quốc trưởng lên tiếng khai mạc hội nghị. Mọi người đều tạm dừng thảo luận và hướng về sân khấu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau