Chương 112: ĐẠI KẾT CỤC
Sài Gòn, ngày 24 tháng 2 năm 2022.
Bệnh viện Chợ Rẫy, khoa Chấn thương sọ não, phòng B. 402.
Căn phòng chật hẹp kê sáu giường bệnh san sát nhau, ở giữa là lối đi vừa đủ lọt một người lớn. So với sự quá tải ở ngoài kia, nơi bệnh nhân và người thăm nuôi nằm chồng lên nhau, thì trong này giống như thiên đường. Không gian yên ắng, thỉnh thoảng có tiếng ai đó cựa quậy. Có người mở mắt, có người nhắm mắt, đôi khi có bệnh nhân giật giật ngón tay... Điểm chung của họ là đều mất hết nhận thức, sống đời sống thực vật, bỏ lại sau lưng cuộc sống ồn ã ngoài kia.
Cá biệt nhất là bệnh nhân Trương Vĩnh An, mười tám tuổi, dọn hộ khẩu vào đây được hai năm. Ba mẹ mất sớm, thi thoảng có người cậu ruột đến thăm, ngồi lại một chút rồi về. Mấy hộ lý hay gọi bệnh nhân bằng biệt danh "bé lai". Bởi cậu có mái tóc bạch kim, và đôi mắt xám tuyệt đẹp... Có thể vì nó quá đẹp nên tử thần động lòng ngó lơ, tha cho một mạng. Chớ ngã từ tầng hai mươi xuống mà chẳng hề trầy da xước tóc là chuyện xưa nay chưa từng có. Não cũng không có có tổn thương. Cứ như chàng hoàng tử đi vào giấc ngủ sâu, chờ công chúa xinh đẹp đến tặng một nụ hôn ngọt ngào sau đó sẽ bừng tỉnh.
Có lẽ chờ đợi đã lâu mà vẫn chưa có cô bé xinh đẹp nào ghé thăm, nên bệnh nhân mất hết kiên nhẫn chậm rãi mở mắt. Và rồi nhíu lại ngay tức khắc, sau đó hé ra từ từ, làm mấy lần như thế thị giác mới quen dần với ánh sáng mặt trời. Linh lực không còn, thần thức không còn, chỉ có lồng ngực chăm chỉ hít thở là còn như cũ.
"Đây là đâu?" cậu tự hỏi bản thân, đồng thời đảo mắt nhìn xung quanh. Cảnh này chính là bệnh viện, cộng thêm tiếng còi xe quen thuộc ập vào màng nhĩ, không khí oi bức đặc trưng của xứ sở nhiệt đới, giúp tự giải đáp luôn thắc mắc lúc nãy. Lại xuyên về!
"Thưa Đấng sáng tạo, Ngài đùa vui chứ? Con thì không ổn một chút nào đâu."
Cậu tự than thở trong đầu, và gặm nhấm cơn nhức mỏi tê rần khắp thân thể, như kiểu vừa bị ai đó tẩn cho một trận thừa sống thiếu chết. Tâm trạng bỗng dưng cảm thấy tủi thân ghê gớm, ở đây đâu có anh, bản thân cũng chẳng mặn mà với cuộc sống hiện tại.
Cảm giác khó chịu cứ như ly thủy tinh đang nóng gặp lạnh, nhanh chóng nứt lách tách và vỡ ra tung tóe. Trong đời mình, cậu chưa bao giờ trách móc thiên hạ. Lần này lại khác, cậu trách, trách hẳn Đấng sáng tạo. Ngài thích chơi khó như thế ư? Giày vò con mình có gì vui không? Ngài còn muốn thử thách đến khi nào nữa?
Nghĩ là chán. Bởi vậy, mặc dù đã tỉnh, Vĩnh An vẫn nằm ngay đơ, hai mắt vô hồn. Hộ lý đi vào dọn dẹp thấy bệnh nhân mở mắt cũng chẳng để ý, mấy hiện tượng này nhìn riết thành quen. Mấy người sống đời thực vật đôi khi vẫn có phản ứng như thế, nhưng chỉ nhìn cho vui, hầu như không có khả năng tiếp nhận và phân tích thông tin trong não. Còn cậu cũng chẳng buồn động tay động chân để thông báo việc mình đã trở lại bình thường.
Lui cui một hồi, chị ta nhác thấy có người đi vào nên ngẩng lên chào hỏi:
- Bác Thiên lại vào đánh đàn hả? Đợi tí, sắp xong rồi.
Người đàn ông cao to, mặc áo blouse trắng, trên tay ôm cây đàn guitar gật nhẹ, đồng thời đứng nép qua một bên.
Nữ hộ lý tiếp tục quay lại công việc dọn dẹp của mình. Trong bụng âm thầm thán phục vị bác sĩ trẻ. Ai chẳng biết làm ở đây vừa cực vừa chẳng có bao nhiêu lương. Thu nhập chính đều đến từ phòng mạch tư. Xong việc ai cũng tranh thủ về nhà, có đâu ở lì trên bệnh viện đánh đàn cho mấy bệnh nhân sống đời thực vật. Mà... đã hai năm rồi có ai tỉnh lại đâu. Người kiên nhẫn như thế quả đúng là của hiếm khó tìm.
Cậu nghe thấy chữ "Thiên" quen thuộc cũng ngoảnh mặt làm ngơ, người giống người còn có, huống chi là trùng tên.
- Xong rồi đó bác Thiên, tui đi. - Nữ hộ lý thông báo một tiếng rồi ra ngoài.
Bác sĩ Thiên nói vọng theo. - Cảm ơn chị.
Giọng nói thân thuộc làm Vĩnh An bần thần cả người, vội đảo mắt về hướng phát ra âm thanh.
Người kia...
Người kia...
Có phải là Lệ Thiên hay không?
Cũng ánh mắt đen sâu thẳm yêu chiều nhìn cậu. Cũng gương mặt đẹp đến ngẩn ngơ lòng người. Cũng dáng đứng vững vàng như tùng như bách.
Chỉ khác nhau mỗi màu áo hay mặc trên người.
À không, còn nốt ruồi son trên tai nữa chứ.
Nhưng mà... bề ngoài giống cũng chưa chắc đã là Dạ Ca của cậu. Vĩnh An nửa mừng nửa lo, nhìn vị bác sĩ trẻ trân trối.
Từ khi phát hiện ánh mắt xám chớp chớp hướng về mình, bác sĩ Thiên cũng như bị thôi miên, nhìn không rời mắt.
Cả hai trao nhau ánh mắt lâu thật là lâu. Chỉ cần hỏi một câu thôi là sẽ rõ ràng mười mươi. Vậy mà ai cũng sợ lỡ như...
Mà đứng mãi thế này khá là bất ổn, anh kéo ghế ngồi sát bên giường bệnh nhân, trên tay ôm đàn gảy gảy mấy nhịp:
- Em tỉnh rồi? Thích nghe bài gì không?
Bác sĩ kiểu này hơi ngộ, đáng lẽ phải thăm khám nghe ngóng này kia. Đằng này nhào vô liền hỏi thích nghe bài gì? Vĩnh An ngờ ngợ nhắm mắt lại. Mùi thơm nồng nàn sâu lắng như tách cà phê đắng luẩn quẩn quanh mũi. Đúng là mùi của anh. Cậu tham lam hít nhiều hơn một chút, cũng là tự lấy can đảm cho mình. Cổ họng lâu ngày chưa nói chuyện vừa đau vừa cứng, nuốt chút nước miếng đã thốn tựa gai đâm trong họng. Bệnh nhân ậm ừ vài tiếng khơi thông thanh quản. Mười ngón tay vận động khó khăn cố gắng nắm lại. Đã đến nước này đành... liều thôi.
- Da C... a! - Giọng Nói khàn đặc, khó nghe cực kỳ, ngay cả Vĩnh An cũng ngỡ mình dùng ngôn ngữ chim, cò, ếch, nhái gì đó. Tóm lại là không phải tiếng người.
Thế mà bác sĩ tủm tỉm mỉm cười, tay nắm lấy bàn tay, nhẹ giọng đáp lại:
- Anh nghe!
Cậu rưng rưng nước mắt.
Anh ngấn lệ bờ mi.
Tạ ơn trời! Họ tìm được nhau rồi.
Vĩnh An mừng rỡ đến quýnh quáng đầu óc, hỏi thêm một câu bản thân chắc chắn đã biết đáp án:
- Đây là thật hay mơ?
Bác Sĩ Thiên cúi xuống hôn nhẹ lên trán em nhà rồi mới từ tốn đáp lại:
- Là thật.
Và anh liếc nhìn vào nốt ruồi son trên tai Vĩnh An, bổ sung thêm một ý:
- Có lẽ trước đây là mơ, anh với em mơ cùng một giấc.
*****
Bảy giờ sáng, ông mặt trời gửi ánh nắng chói chang đến tận giường gọi con sâu ngủ thức dậy. Có lẽ cường độ chưa đủ nóng nên đôi mắt xám vẫn nhắm híp, nằm ì trên giường, miệng cười cười như đang mơ gì đó rất thú vị. Đến khi phòng ăn truyền vào tiếng máy pha cà phê chạy tè tè, thì cậu mới khó chịu mở mắt ra. Giọng hãy còn ngái ngủ đã vội trách móc:
- Dạ Ca!!! Anh mới trực về không vào nằm ngủ, ở ngoài đó pha cà phê làm gì?
Lệ Thiên nhìn tô bún chả giò bày sẵn trên bàn lửng thửng bẻ lại:
- Còn em vận động khó khăn, dậy sớm làm đồ ăn sáng làm chi?
Vĩnh An câm nín ngồi dậy, khó nhọc lần theo vách tường ra ngoài. Tổ ấm của hai người là căn hộ một phòng ngủ nhỏ gọn, phòng khách liên thông với phòng ăn. Cậu ngồi ở ghế sofa vẫn dễ dàng ngắm anh nhà để nguyên bộ đồ đi làm pha ly capuchino đúng điệu cho mình. Bỗng... trong đầu nhớ ra một việc bèn nói:
- Cho em mượn cái lap.
Bác sĩ vừa bê ly cà phê ra bàn, vừa nhăn mày đáp lại:
- Không cho, khỏe hẳn hãy tính.
- Hai tiếng? - Cậu năn nỉ.
Anh nghiêm nghị. - Mười lăm phút.
- Một tiếng. - Cậu cố gắng trả giá.
- Nửa tiếng!
- Chốt!
Cầm được máy vào tay, Vĩnh An gõ lóc cóc dòng chữ "Con đường phục thiên". Google trả về kết quả hiện đang có bảy trang web đăng tải tác phẩm, lượt xem rất thấp. Cậu nhấp chuột vào kết quả đầu tiên.
CON ĐƯỜNG PHỤC THIÊN
Tác giả: ĐST
Thể loại: Truyện dài
Tình trạng: Hoàn thành
Số chương: 99
Gắn thẻ: Ngôn tình, dị giới, HE
Vĩnh An nhìn sơ tên các chương, kỳ lạ thay, tất cả đều hoàn toàn khớp với hành trình bản thân trải qua ở An Lạc. Ngón tay thuần thục rê chuột đến chương cuối - Đại kết cuộc.
Chén Nhân Quả phục hồi, một cuộc thanh tẩy quy mô lớn diễn ra trên toàn bộ thế giới An Lạc. Tất cả tu sĩ đều phải đứng trước tòa án của riêng mình, trả lời về tất cả những hành động bản thân đã làm từ trước đến nay. Lưới trời lồng lộng tuy thưa nhưng khó thoát, Có phúc thì thưởng, có tội phải đền. Chín phần tu sĩ mang nhiều ác nghiệp đều ngã xuống trong những đợt lôi kiếp nã thẳng xuống đầu. Linh khí mà bọn họ hấp thụ trả về cho trời đất. Thiên nhiên cân bằng trở lại. Công cuộc trừng phạt chưa dừng lại ở đó, những người có ác nghiệp quá lớn đều không thể chuyển thế đầu thai. Linh hồn kẹt lại trong Chén Nhân Quả, bị ngọn lửa xanh thiêu đốt đời đời kiếp kiếp.
Vĩnh An đọc đến đoạn này tự nhiên chăm chú hơn hẳn, bởi vì nó có nhắc những bạn bè thân quen.
Hiền Minh và những tu sĩ tạo nghiệp ít bị sấm sét đánh về tu vi trước khi để dẫn ma hộ hồn. Con đường tu luyện phải bắt đầu lại từ đầu.
Hoài Bách may mắn không bị tia sét lấy mạng, nhưng cũng khùng khùng điên điên. Mỗi lần trời đổ cơn mưa, người ta đều thấy nó chạy ù ra ngoài, đứng giơ tay lên như đứa trẻ đang chờ ai đó dắt mình về nhà. Chờ từ cơn mưa này đến cơn mưa khác, vẫn chẳng có ai nắm tay và nói với nó "Để anh đưa em về." như trước đây. Thậm chí nó còn căm thù cả dung nhan đẹp đẽ của mình. Mỗi lần bất chợt nhìn thấy hình bóng trong gương hay qua bất cứ thứ gì có thể phản chiếu, là nó lại phát rồ cào cấu cho đến khi nát bươm. Để rồi ngày mai tất cả các vết thương lại nhanh chóng lành lặn. Công cuộc tự mình tra tấn bản thân có vẻ như không có hồi kết.
Hai cấp dưới trung thành của ma quân sau khi bình phục lập tức đi kiếm Hoài Bách đòi nợ. Nhưng nhìn thấy cảnh này bọn họ đều đồng lòng đổi ý. Có đôi khi, chết là ân huệ, sống mới là trừng phạt.
Châu Thanh, Hải Vân, Xuân Phái... là một trong những tu sĩ vượt qua thiên kiếp suôn sẻ, tu vi thăng cấp. Trương Tam Phong ngã xuống trong thiên kiếp, quyền hiệu trưởng được nhường lại cho ngài giáo sư thô lỗ. Từ đó về sau, mỗi lần đứng lớp ông luôn tự hào kể về giai thoại mình từng dần vị Thần Vĩnh An lên bờ xuống ruộng oanh liệt ra sao.
Các tu sĩ khác nhìn tấm gương của những người vượt thiên kiếp thành công, bản thân cũng không dám vương vấn bụi trần như trước. Một lòng quy ẩn núi rừng, chuyên tâm vào việc tu luyện để sớm ngày đắc đạo.
Người dân không còn sự hỗ trợ của tu sĩ, ban đầu gặp rất nhiều khó khăn trong việc vận hành xã hội. May mắn thay, phát minh của Ngọc Châu kịp thời giải quyết vấn nạn thiếu hụt năng lượng. Thành công của cô như ngôi sao sáng trên bầu trời tăm tối, thắp lên niềm tin cho thế hệ trẻ. Giờ đây, không cần làm tu sĩ cũng có thể trở nên vĩ đại. Sau bao nhiêu thăng trầm, cuộc sống của muôn dân cuối cùng cũng quay vào quỹ đạo ấm no hạnh phúc.
Tất cả các bức tượng của Mạc Thành Đông đều bị kéo sập xuống. Người dân định thay tượng của vị Thần Vĩnh An vào chỗ trống. Ý định này này liền bị Châu Thanh bác bỏ. Thay vào đó người ta lập ra lễ hội "Sẻ chia" để tưởng nhớ đến vị Thần đã xả thân khôi phục An Lạc. Kể từ đó về sau, cứ đến ngày Vĩnh An hòa mình vào đất trời, người dân đua nhau hành thiện tích đức, san sẻ vật chất dư thừa với những mảnh đời kém may mắn. Để những việc làm tốt đẹp khi còn sống của ngài kéo dài mãi mãi.
Vĩnh An đọc từ đầu đến cuối cũng không có quá nhiều cảm xúc, cho đến khi nhìn vào khu vực bình luận.
Lầu 1: Tao đang xem cái qué gì vậy? Vãi đạn!!! Tác giả là đồ lừa đảo, làm mất thời gian đọc của bổn cô nương. Đây là HE sao? Đây là HE sao? Đây là HE sao? Chuyện quan trọng phải hỏi ba lần. Nam 9 và nữ 8 cùng nhau bị ngược trong lửa đời đời kiếp kiếp. Nữ 9 thì cô đơn một mình hành nghề y cứu giúp thiên hạ. Có ai thành đôi đâu mà HE.
Lầu 2: Đồng cảm với lầu trên. Ta cũng đang sang chấn tâm lý nặng nề. Cầu địa chỉ tác giả, ta sẽ đến đốt nhà nha!
Lầu 3: Lầu 2 bình tĩnh, theo tui ném mắm tôm được rồi.
Lầu 4: Tao nghi ngờ tác giả là hủ, viết truyện ngôn tình cũng không quên đam mê nam - nam. Cặp Vĩnh An - Lệ Thiên vô cùng mờ ám. Tao đếm được 101 lần thả thính của đôi này.
Lầu 5: 101? Mị phục lầu trên sát đất, đọc truyện vẫn không quên nhiệm vụ tập đếm à?
Lầu 4: Đề nghị đồng chí lầu 5 bỏ cái nết cà khịa người khác đi nghe hông.
Lầu 6: Bổn công tử lại thấy kết vậy hợp lý. Nữ 9 cố ý chuẩn bị một màn chào sân không chê vào đâu được để mời Lệ Thiên bế mình lên giường. Kết quả Lệ Thiên lại bế thằng khác về nhà. Gặp tao, tao cũng nghi ngờ nhân sinh vl. Chỉ mình chị thẳng, chị ở giá cho lành.
Lầu 7: Tao thấy bạn lầu 1 trách nhầm tác giả rồi. Có thể chúng ta xác định lệch cặp đôi chính so với tác giả thôi. Nhìn theo cặp Hiền Minh - Hải Vân thì là HE còn gì?
Lầu 8: Tui muốn chơi bách hợp. Xinh đẹp giỏi giang y tu Trúc Khuê công x Mạnh mẽ thô lỗ kiếm tu Hải Vân thụ.
Lầu 9: @ Lầu 7 Tư duy vô cực, tại hạ xin bái phục.
@ Lầu 8 Hóng hóng hóng. Nàng viết đồng nhân đi ta ủng hộ.
Sau khi ngốn hết các ý kiến, Vĩnh An cảm thấy mới có hai năm offline mà nhân loại tiến hóa theo chiều hướng vô cùng đáng sợ. Viết văn trở thành nghề cực kỳ nguy hiểm. Ngay cả Đấng sáng tạo cũng không phải là ngoại lệ. Cậu rất muốn nhìn mặt của Ngài khi đọc mấy cái ý kiến ý cò vui nhộn thế này, biểu cảm hứa hẹn sẽ rất đặc sắc.
Lệ Thiên canh me em nhà lố giờ đủ lâu mới ranh mãnh lại gần. Tay này gập laptop, tay kia bẹo vào má:
- Lố nửa tiếng, tối nay anh sẽ đòi nợ đầy đủ.
Vĩnh An ôm chầm lấy Lệ Thiên kéo xuống ghế sofa, chủ động tặng đôi môi thơm ngọt nụ hôn lãng mạn kiểu Pháp:
- Anh sai rồi! Em lố tiếng lựng cơ.
Lệ Thiên đảo khách thành chủ, đét vào mông con cún hư hỏng. Môi lưỡi miên man nếm lại vị yêu sau bao nhiêu thăng trầm, vị Vĩnh An của anh.
Ngoài lan can có chú mèo đen ngồi nhìn hai người nãy giờ, trông thấy cảnh cấm động vật ở mọi lứa tuổi phô bày trước mắt, nó ngại quá đưa chân che mắt, uất ức kêu "ngao ngao". Nó... không biết ăn cơm chó!
-HOÀN CHÍNH VĂN-
Bệnh viện Chợ Rẫy, khoa Chấn thương sọ não, phòng B. 402.
Căn phòng chật hẹp kê sáu giường bệnh san sát nhau, ở giữa là lối đi vừa đủ lọt một người lớn. So với sự quá tải ở ngoài kia, nơi bệnh nhân và người thăm nuôi nằm chồng lên nhau, thì trong này giống như thiên đường. Không gian yên ắng, thỉnh thoảng có tiếng ai đó cựa quậy. Có người mở mắt, có người nhắm mắt, đôi khi có bệnh nhân giật giật ngón tay... Điểm chung của họ là đều mất hết nhận thức, sống đời sống thực vật, bỏ lại sau lưng cuộc sống ồn ã ngoài kia.
Cá biệt nhất là bệnh nhân Trương Vĩnh An, mười tám tuổi, dọn hộ khẩu vào đây được hai năm. Ba mẹ mất sớm, thi thoảng có người cậu ruột đến thăm, ngồi lại một chút rồi về. Mấy hộ lý hay gọi bệnh nhân bằng biệt danh "bé lai". Bởi cậu có mái tóc bạch kim, và đôi mắt xám tuyệt đẹp... Có thể vì nó quá đẹp nên tử thần động lòng ngó lơ, tha cho một mạng. Chớ ngã từ tầng hai mươi xuống mà chẳng hề trầy da xước tóc là chuyện xưa nay chưa từng có. Não cũng không có có tổn thương. Cứ như chàng hoàng tử đi vào giấc ngủ sâu, chờ công chúa xinh đẹp đến tặng một nụ hôn ngọt ngào sau đó sẽ bừng tỉnh.
Có lẽ chờ đợi đã lâu mà vẫn chưa có cô bé xinh đẹp nào ghé thăm, nên bệnh nhân mất hết kiên nhẫn chậm rãi mở mắt. Và rồi nhíu lại ngay tức khắc, sau đó hé ra từ từ, làm mấy lần như thế thị giác mới quen dần với ánh sáng mặt trời. Linh lực không còn, thần thức không còn, chỉ có lồng ngực chăm chỉ hít thở là còn như cũ.
"Đây là đâu?" cậu tự hỏi bản thân, đồng thời đảo mắt nhìn xung quanh. Cảnh này chính là bệnh viện, cộng thêm tiếng còi xe quen thuộc ập vào màng nhĩ, không khí oi bức đặc trưng của xứ sở nhiệt đới, giúp tự giải đáp luôn thắc mắc lúc nãy. Lại xuyên về!
"Thưa Đấng sáng tạo, Ngài đùa vui chứ? Con thì không ổn một chút nào đâu."
Cậu tự than thở trong đầu, và gặm nhấm cơn nhức mỏi tê rần khắp thân thể, như kiểu vừa bị ai đó tẩn cho một trận thừa sống thiếu chết. Tâm trạng bỗng dưng cảm thấy tủi thân ghê gớm, ở đây đâu có anh, bản thân cũng chẳng mặn mà với cuộc sống hiện tại.
Cảm giác khó chịu cứ như ly thủy tinh đang nóng gặp lạnh, nhanh chóng nứt lách tách và vỡ ra tung tóe. Trong đời mình, cậu chưa bao giờ trách móc thiên hạ. Lần này lại khác, cậu trách, trách hẳn Đấng sáng tạo. Ngài thích chơi khó như thế ư? Giày vò con mình có gì vui không? Ngài còn muốn thử thách đến khi nào nữa?
Nghĩ là chán. Bởi vậy, mặc dù đã tỉnh, Vĩnh An vẫn nằm ngay đơ, hai mắt vô hồn. Hộ lý đi vào dọn dẹp thấy bệnh nhân mở mắt cũng chẳng để ý, mấy hiện tượng này nhìn riết thành quen. Mấy người sống đời thực vật đôi khi vẫn có phản ứng như thế, nhưng chỉ nhìn cho vui, hầu như không có khả năng tiếp nhận và phân tích thông tin trong não. Còn cậu cũng chẳng buồn động tay động chân để thông báo việc mình đã trở lại bình thường.
Lui cui một hồi, chị ta nhác thấy có người đi vào nên ngẩng lên chào hỏi:
- Bác Thiên lại vào đánh đàn hả? Đợi tí, sắp xong rồi.
Người đàn ông cao to, mặc áo blouse trắng, trên tay ôm cây đàn guitar gật nhẹ, đồng thời đứng nép qua một bên.
Nữ hộ lý tiếp tục quay lại công việc dọn dẹp của mình. Trong bụng âm thầm thán phục vị bác sĩ trẻ. Ai chẳng biết làm ở đây vừa cực vừa chẳng có bao nhiêu lương. Thu nhập chính đều đến từ phòng mạch tư. Xong việc ai cũng tranh thủ về nhà, có đâu ở lì trên bệnh viện đánh đàn cho mấy bệnh nhân sống đời thực vật. Mà... đã hai năm rồi có ai tỉnh lại đâu. Người kiên nhẫn như thế quả đúng là của hiếm khó tìm.
Cậu nghe thấy chữ "Thiên" quen thuộc cũng ngoảnh mặt làm ngơ, người giống người còn có, huống chi là trùng tên.
- Xong rồi đó bác Thiên, tui đi. - Nữ hộ lý thông báo một tiếng rồi ra ngoài.
Bác sĩ Thiên nói vọng theo. - Cảm ơn chị.
Giọng nói thân thuộc làm Vĩnh An bần thần cả người, vội đảo mắt về hướng phát ra âm thanh.
Người kia...
Người kia...
Có phải là Lệ Thiên hay không?
Cũng ánh mắt đen sâu thẳm yêu chiều nhìn cậu. Cũng gương mặt đẹp đến ngẩn ngơ lòng người. Cũng dáng đứng vững vàng như tùng như bách.
Chỉ khác nhau mỗi màu áo hay mặc trên người.
À không, còn nốt ruồi son trên tai nữa chứ.
Nhưng mà... bề ngoài giống cũng chưa chắc đã là Dạ Ca của cậu. Vĩnh An nửa mừng nửa lo, nhìn vị bác sĩ trẻ trân trối.
Từ khi phát hiện ánh mắt xám chớp chớp hướng về mình, bác sĩ Thiên cũng như bị thôi miên, nhìn không rời mắt.
Cả hai trao nhau ánh mắt lâu thật là lâu. Chỉ cần hỏi một câu thôi là sẽ rõ ràng mười mươi. Vậy mà ai cũng sợ lỡ như...
Mà đứng mãi thế này khá là bất ổn, anh kéo ghế ngồi sát bên giường bệnh nhân, trên tay ôm đàn gảy gảy mấy nhịp:
- Em tỉnh rồi? Thích nghe bài gì không?
Bác sĩ kiểu này hơi ngộ, đáng lẽ phải thăm khám nghe ngóng này kia. Đằng này nhào vô liền hỏi thích nghe bài gì? Vĩnh An ngờ ngợ nhắm mắt lại. Mùi thơm nồng nàn sâu lắng như tách cà phê đắng luẩn quẩn quanh mũi. Đúng là mùi của anh. Cậu tham lam hít nhiều hơn một chút, cũng là tự lấy can đảm cho mình. Cổ họng lâu ngày chưa nói chuyện vừa đau vừa cứng, nuốt chút nước miếng đã thốn tựa gai đâm trong họng. Bệnh nhân ậm ừ vài tiếng khơi thông thanh quản. Mười ngón tay vận động khó khăn cố gắng nắm lại. Đã đến nước này đành... liều thôi.
- Da C... a! - Giọng Nói khàn đặc, khó nghe cực kỳ, ngay cả Vĩnh An cũng ngỡ mình dùng ngôn ngữ chim, cò, ếch, nhái gì đó. Tóm lại là không phải tiếng người.
Thế mà bác sĩ tủm tỉm mỉm cười, tay nắm lấy bàn tay, nhẹ giọng đáp lại:
- Anh nghe!
Cậu rưng rưng nước mắt.
Anh ngấn lệ bờ mi.
Tạ ơn trời! Họ tìm được nhau rồi.
Vĩnh An mừng rỡ đến quýnh quáng đầu óc, hỏi thêm một câu bản thân chắc chắn đã biết đáp án:
- Đây là thật hay mơ?
Bác Sĩ Thiên cúi xuống hôn nhẹ lên trán em nhà rồi mới từ tốn đáp lại:
- Là thật.
Và anh liếc nhìn vào nốt ruồi son trên tai Vĩnh An, bổ sung thêm một ý:
- Có lẽ trước đây là mơ, anh với em mơ cùng một giấc.
*****
Bảy giờ sáng, ông mặt trời gửi ánh nắng chói chang đến tận giường gọi con sâu ngủ thức dậy. Có lẽ cường độ chưa đủ nóng nên đôi mắt xám vẫn nhắm híp, nằm ì trên giường, miệng cười cười như đang mơ gì đó rất thú vị. Đến khi phòng ăn truyền vào tiếng máy pha cà phê chạy tè tè, thì cậu mới khó chịu mở mắt ra. Giọng hãy còn ngái ngủ đã vội trách móc:
- Dạ Ca!!! Anh mới trực về không vào nằm ngủ, ở ngoài đó pha cà phê làm gì?
Lệ Thiên nhìn tô bún chả giò bày sẵn trên bàn lửng thửng bẻ lại:
- Còn em vận động khó khăn, dậy sớm làm đồ ăn sáng làm chi?
Vĩnh An câm nín ngồi dậy, khó nhọc lần theo vách tường ra ngoài. Tổ ấm của hai người là căn hộ một phòng ngủ nhỏ gọn, phòng khách liên thông với phòng ăn. Cậu ngồi ở ghế sofa vẫn dễ dàng ngắm anh nhà để nguyên bộ đồ đi làm pha ly capuchino đúng điệu cho mình. Bỗng... trong đầu nhớ ra một việc bèn nói:
- Cho em mượn cái lap.
Bác sĩ vừa bê ly cà phê ra bàn, vừa nhăn mày đáp lại:
- Không cho, khỏe hẳn hãy tính.
- Hai tiếng? - Cậu năn nỉ.
Anh nghiêm nghị. - Mười lăm phút.
- Một tiếng. - Cậu cố gắng trả giá.
- Nửa tiếng!
- Chốt!
Cầm được máy vào tay, Vĩnh An gõ lóc cóc dòng chữ "Con đường phục thiên". Google trả về kết quả hiện đang có bảy trang web đăng tải tác phẩm, lượt xem rất thấp. Cậu nhấp chuột vào kết quả đầu tiên.
CON ĐƯỜNG PHỤC THIÊN
Tác giả: ĐST
Thể loại: Truyện dài
Tình trạng: Hoàn thành
Số chương: 99
Gắn thẻ: Ngôn tình, dị giới, HE
Vĩnh An nhìn sơ tên các chương, kỳ lạ thay, tất cả đều hoàn toàn khớp với hành trình bản thân trải qua ở An Lạc. Ngón tay thuần thục rê chuột đến chương cuối - Đại kết cuộc.
Chén Nhân Quả phục hồi, một cuộc thanh tẩy quy mô lớn diễn ra trên toàn bộ thế giới An Lạc. Tất cả tu sĩ đều phải đứng trước tòa án của riêng mình, trả lời về tất cả những hành động bản thân đã làm từ trước đến nay. Lưới trời lồng lộng tuy thưa nhưng khó thoát, Có phúc thì thưởng, có tội phải đền. Chín phần tu sĩ mang nhiều ác nghiệp đều ngã xuống trong những đợt lôi kiếp nã thẳng xuống đầu. Linh khí mà bọn họ hấp thụ trả về cho trời đất. Thiên nhiên cân bằng trở lại. Công cuộc trừng phạt chưa dừng lại ở đó, những người có ác nghiệp quá lớn đều không thể chuyển thế đầu thai. Linh hồn kẹt lại trong Chén Nhân Quả, bị ngọn lửa xanh thiêu đốt đời đời kiếp kiếp.
Vĩnh An đọc đến đoạn này tự nhiên chăm chú hơn hẳn, bởi vì nó có nhắc những bạn bè thân quen.
Hiền Minh và những tu sĩ tạo nghiệp ít bị sấm sét đánh về tu vi trước khi để dẫn ma hộ hồn. Con đường tu luyện phải bắt đầu lại từ đầu.
Hoài Bách may mắn không bị tia sét lấy mạng, nhưng cũng khùng khùng điên điên. Mỗi lần trời đổ cơn mưa, người ta đều thấy nó chạy ù ra ngoài, đứng giơ tay lên như đứa trẻ đang chờ ai đó dắt mình về nhà. Chờ từ cơn mưa này đến cơn mưa khác, vẫn chẳng có ai nắm tay và nói với nó "Để anh đưa em về." như trước đây. Thậm chí nó còn căm thù cả dung nhan đẹp đẽ của mình. Mỗi lần bất chợt nhìn thấy hình bóng trong gương hay qua bất cứ thứ gì có thể phản chiếu, là nó lại phát rồ cào cấu cho đến khi nát bươm. Để rồi ngày mai tất cả các vết thương lại nhanh chóng lành lặn. Công cuộc tự mình tra tấn bản thân có vẻ như không có hồi kết.
Hai cấp dưới trung thành của ma quân sau khi bình phục lập tức đi kiếm Hoài Bách đòi nợ. Nhưng nhìn thấy cảnh này bọn họ đều đồng lòng đổi ý. Có đôi khi, chết là ân huệ, sống mới là trừng phạt.
Châu Thanh, Hải Vân, Xuân Phái... là một trong những tu sĩ vượt qua thiên kiếp suôn sẻ, tu vi thăng cấp. Trương Tam Phong ngã xuống trong thiên kiếp, quyền hiệu trưởng được nhường lại cho ngài giáo sư thô lỗ. Từ đó về sau, mỗi lần đứng lớp ông luôn tự hào kể về giai thoại mình từng dần vị Thần Vĩnh An lên bờ xuống ruộng oanh liệt ra sao.
Các tu sĩ khác nhìn tấm gương của những người vượt thiên kiếp thành công, bản thân cũng không dám vương vấn bụi trần như trước. Một lòng quy ẩn núi rừng, chuyên tâm vào việc tu luyện để sớm ngày đắc đạo.
Người dân không còn sự hỗ trợ của tu sĩ, ban đầu gặp rất nhiều khó khăn trong việc vận hành xã hội. May mắn thay, phát minh của Ngọc Châu kịp thời giải quyết vấn nạn thiếu hụt năng lượng. Thành công của cô như ngôi sao sáng trên bầu trời tăm tối, thắp lên niềm tin cho thế hệ trẻ. Giờ đây, không cần làm tu sĩ cũng có thể trở nên vĩ đại. Sau bao nhiêu thăng trầm, cuộc sống của muôn dân cuối cùng cũng quay vào quỹ đạo ấm no hạnh phúc.
Tất cả các bức tượng của Mạc Thành Đông đều bị kéo sập xuống. Người dân định thay tượng của vị Thần Vĩnh An vào chỗ trống. Ý định này này liền bị Châu Thanh bác bỏ. Thay vào đó người ta lập ra lễ hội "Sẻ chia" để tưởng nhớ đến vị Thần đã xả thân khôi phục An Lạc. Kể từ đó về sau, cứ đến ngày Vĩnh An hòa mình vào đất trời, người dân đua nhau hành thiện tích đức, san sẻ vật chất dư thừa với những mảnh đời kém may mắn. Để những việc làm tốt đẹp khi còn sống của ngài kéo dài mãi mãi.
Vĩnh An đọc từ đầu đến cuối cũng không có quá nhiều cảm xúc, cho đến khi nhìn vào khu vực bình luận.
Lầu 1: Tao đang xem cái qué gì vậy? Vãi đạn!!! Tác giả là đồ lừa đảo, làm mất thời gian đọc của bổn cô nương. Đây là HE sao? Đây là HE sao? Đây là HE sao? Chuyện quan trọng phải hỏi ba lần. Nam 9 và nữ 8 cùng nhau bị ngược trong lửa đời đời kiếp kiếp. Nữ 9 thì cô đơn một mình hành nghề y cứu giúp thiên hạ. Có ai thành đôi đâu mà HE.
Lầu 2: Đồng cảm với lầu trên. Ta cũng đang sang chấn tâm lý nặng nề. Cầu địa chỉ tác giả, ta sẽ đến đốt nhà nha!
Lầu 3: Lầu 2 bình tĩnh, theo tui ném mắm tôm được rồi.
Lầu 4: Tao nghi ngờ tác giả là hủ, viết truyện ngôn tình cũng không quên đam mê nam - nam. Cặp Vĩnh An - Lệ Thiên vô cùng mờ ám. Tao đếm được 101 lần thả thính của đôi này.
Lầu 5: 101? Mị phục lầu trên sát đất, đọc truyện vẫn không quên nhiệm vụ tập đếm à?
Lầu 4: Đề nghị đồng chí lầu 5 bỏ cái nết cà khịa người khác đi nghe hông.
Lầu 6: Bổn công tử lại thấy kết vậy hợp lý. Nữ 9 cố ý chuẩn bị một màn chào sân không chê vào đâu được để mời Lệ Thiên bế mình lên giường. Kết quả Lệ Thiên lại bế thằng khác về nhà. Gặp tao, tao cũng nghi ngờ nhân sinh vl. Chỉ mình chị thẳng, chị ở giá cho lành.
Lầu 7: Tao thấy bạn lầu 1 trách nhầm tác giả rồi. Có thể chúng ta xác định lệch cặp đôi chính so với tác giả thôi. Nhìn theo cặp Hiền Minh - Hải Vân thì là HE còn gì?
Lầu 8: Tui muốn chơi bách hợp. Xinh đẹp giỏi giang y tu Trúc Khuê công x Mạnh mẽ thô lỗ kiếm tu Hải Vân thụ.
Lầu 9: @ Lầu 7 Tư duy vô cực, tại hạ xin bái phục.
@ Lầu 8 Hóng hóng hóng. Nàng viết đồng nhân đi ta ủng hộ.
Sau khi ngốn hết các ý kiến, Vĩnh An cảm thấy mới có hai năm offline mà nhân loại tiến hóa theo chiều hướng vô cùng đáng sợ. Viết văn trở thành nghề cực kỳ nguy hiểm. Ngay cả Đấng sáng tạo cũng không phải là ngoại lệ. Cậu rất muốn nhìn mặt của Ngài khi đọc mấy cái ý kiến ý cò vui nhộn thế này, biểu cảm hứa hẹn sẽ rất đặc sắc.
Lệ Thiên canh me em nhà lố giờ đủ lâu mới ranh mãnh lại gần. Tay này gập laptop, tay kia bẹo vào má:
- Lố nửa tiếng, tối nay anh sẽ đòi nợ đầy đủ.
Vĩnh An ôm chầm lấy Lệ Thiên kéo xuống ghế sofa, chủ động tặng đôi môi thơm ngọt nụ hôn lãng mạn kiểu Pháp:
- Anh sai rồi! Em lố tiếng lựng cơ.
Lệ Thiên đảo khách thành chủ, đét vào mông con cún hư hỏng. Môi lưỡi miên man nếm lại vị yêu sau bao nhiêu thăng trầm, vị Vĩnh An của anh.
Ngoài lan can có chú mèo đen ngồi nhìn hai người nãy giờ, trông thấy cảnh cấm động vật ở mọi lứa tuổi phô bày trước mắt, nó ngại quá đưa chân che mắt, uất ức kêu "ngao ngao". Nó... không biết ăn cơm chó!
-HOÀN CHÍNH VĂN-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất