Chương 27: Anh ấy không khoẻ
Sáng sớm tỉnh dậy, Biên Ý đã nghe tiếng Khấu Lệ đang gọi điện thoại.
Hắn trò chuyện bằng ngôn ngữ của quốc gia họ đang ở, y chỉ hiểu được đại khái.
Khấu Lệ nói, hôm nay hắn không khỏe nên tạm nghỉ ngơi thêm một ngày, đến mai hẵng lên núi tuyết.
Y không nghe được lời đáp lại từ đầu dây bên kia.
Biên Ý chỉ nhìn chằm chằm vết xanh tím bị Khấu Lệ siết ra từ hôm qua trên cổ tay mình, hung hăng trợn mắt.
Thực ra giờ y đã tin rồi, rằng ngày trước hắn đã kìm nén biết bao nhiêu.
Một khi đã điên lên thì người đàn ông này chỉ muốn gặm y cho bằng sạch, tới xương tủy cũng không tha.
Nhưng nghĩ về mình – Biên Ý nhắm mắt, mặt nóng bừng, y hơi bực bội. Hình như y cũng chẳng kém Khấu Lệ là bao.
Giờ tỉnh táo lại, y không dám tin kẻ hôm qua chính là mình.
Khấu Lệ cúp máy.
Biên Ý cảm giác được hắn đã đứng dậy, đệm giường mềm mại thoáng lay rồi quay về yên tĩnh như lúc đầu.
Sau đó trong phòng vang lên tiếng bước chân dần đi xa, rồi lại nhanh chóng trở về.
Biên Ý mở to mắt, quả nhiên y thấy được góc áo Khấu Lệ.
Hắn bước tới bên mép giường, ngồi xổm xuống. Biên Ý nhìn vào mắt hắn.
Khấu Lệ chẳng nói gì, chỉ đặt hòm thuốc trong tay xuống sàn rồi cầm một lọ thuốc lên, dùng tăm bông chấm nước thuốc rồi kéo phần cổ tay xanh tím của Biên Ý ra ngoài.
Nước thuốc lành lạnh được bôi lên da, ba giây sau dần trở nên nóng rực.
Biên Ý chỉ im lặng nhìn hắn, không rụt tay về.
Y không cần ra vẻ trước mặt hắn nữa.
Mà đêm qua Khấu Lệ cũng bôi thuốc cho y một lần rồi.
Ở nơi này trời tối sớm, đêm đã dần buông mà kim đồng hồ mới chỉ 6 giờ. Hôm qua hai người mệt tới mức thậm chí còn chưa ăn tối.
Nửa đêm, khi Biên Ý đang mơ màng say ngủ, y cảm giác được Khấu Lệ đang sờ người mình, định đạp cho hắn một cái nhưng lại thấy thuốc mỡ lạnh lẽo được bôi lên tay.
Lúc ấy, cả người y thả lỏng.
Thẹn thùng làm gì, trên người y còn chỗ nào Khấu Lệ chưa đụng đến nữa đâu?
Mà cũng chẳng phải lúc mới yêu nhau, chạm cái đã như bị điện giật, trái tim nóng bừng lên một hồi.
Kết hôn một năm rồi hai năm, lúc Khấu Lệ nắm tay y thì cảm giác chẳng khác gì dùng tay phải nắm tay trái của chính mình.
Nhưng có lẽ do hai người đã xa cách quá lâu, nên giờ đây, cảm giác ấy lại rõ rệt như những ngày mới yêu.
Bôi thuốc xong cho một tay thì Khấu Lệ lại kéo cái tay khác của Biên Ý sang phía mình.
Ngón tay hắn chạm lên làn da y, không giống cái chạm trên máy bay hôm qua, bởi giờ đây cả đầu ngón tay lẫn lòng bàn tay Khấu Lệ đều ấm nóng.
Chắc nhờ công của chiếc máy sưởi trong phòng.
Biên Ý ngồi dậy, cúi đầu nhìn Khấu Lệ bôi thuốc cho mình.
Y muốn nói gì đó, nhưng mãi một lúc sau mới thốt nên lời: “Nãy anh gọi cho hướng dẫn viên à?”.
Nghe thấy giọng y, Khấu Lệ ngẩng đầu đáp: “Ừ, anh bảo họ hôm nay chưa xuất phát vội”.
Trên mặt hắn có một dấu răng ở nơi gần tai trái. Đó là do Biên Ý thuận miệng cắn hôm qua, y cắn mạnh nên dấu răng vẫn đang hơi ứa máu, cái kiểu vết thương nhỏ này thì lúc chảy máu chính là lúc đau nhất, chạm một cái là xót thấu tủy rồi.
Biên Ý nhìn chằm chằm vết răng ấy, đột nhiên quên mất mình định nói gì.
Lúc này Khấu Lệ mới buông tay trái y ra, nói: “Em nhích người lên coi nào”.
Tới khi Biên Ý bừng tỉnh, y đã xốc chăn lên, một chân đạp trên đùi Khấu Lệ.
Cách một lớp quần áo hơi mỏng, bàn chân y có thể cảm nhận được những thớ cơ rắn rỏi của người kia.
Biên Ý nghiến răng, cố kìm lại ý muốn cuộn tròn đầu ngón chân.
Khấu Lệ kéo chiếc chăn bên hông Biên Ý xuống một khoảng, da y lộ diện ngoài không khí, y vẫn không nhịn được mà hơi rụt ngón chân lại.
Đến khi Khấu Lệ đổi loại thuốc khác bôi vào phần đùi trong, Biên Ý run rẩy. . Cập nhật truyện nhanh tại — TRÙ MTRUYỆN.O RG —
Sau đó y nghe tiếng hắn khẽ cười.
Hắn đang cười y kìa.
Biên Ý hơi híp mắt, rồi khẽ xuýt xoa.
Đợi cho Khấu Lệ bôi thuốc xong rồi, y túm lấy cánh tay hắn khi hắn đang trên đà đứng dậy, bắt hắn ngồi xuống cạnh mình rồi cướp mất lọ thuốc.
“Đến lượt tôi. Đau chỗ nào? Tôi bôi cho”.
Biên Ý ngồi trên đùi Khấu Lệ, cầm lọ thuốc mà cong môi nhìn mặt hắn. Lúc chiếc tăm bông thấm nước thuốc khẽ chạm trúng vết thương trên má, y cảm giác được rõ ràng Khấu Lệ cứng đờ người.
“À”. Y khẽ cười.
Đến lúc anh bôi em chấm xong đống vết thương thì nửa tiếng đồng hồ đã trôi qua.
Và tới khi Khấu Lệ xách hòm thuốc đi nấu cơm, Biên Ý mới muộn màng nhận ra – rõ ràng mấy hành động vừa rồi là của đôi tình nhân đang tán tỉnh nhau sau khi xong việc mà.
Lông mày y nhảy dựng, vuột mồm chửi thề một câu.
Khấu Lệ bước vào bếp, nguyên liệu nấu ăn đã được khách sạn đưa tới sẵn.
Nụ cười trên mặt hắn vẫn chưa phai, không phải kiểu cười dịu dàng ngụy trang ngày thường, mà là cười thật lòng.
Lâu lắm rồi, lâu lắm lắm rồi hắn chưa vui đến thế.
Lâu tới mức hắn nghĩ rằng cuối cùng mình vẫn không được phép vui vẻ đến thế nữa.
Khấu Lệ buông đồ ăn xuống, nhìn căn bếp mà khẽ thở dài.
Cũng lâu lắm rồi hắn chưa nấu cơm.
Chẳng biết giờ còn làm được món gì nên hồn không nữa.
Khấu Lệ mở túi nguyên liệu, liếc mắt một cái là thấy mấy củ mài bên trong.
Nụ cười trên mặt hắn biến mất, chẳng sót lại chút gì.
Hắn banh rộng chiếc túi, ném củ mài vào thùng rác.
Không sao, còn những thứ khác nữa mà.
Vẫn thế, vẫn cứ thế, tiếng đồ đạc bị ném vào thùng rác không ngừng vang lên.
Khấu Lệ nhìn chiếc túi trống không, lòng hoảng hốt.
Còn món gì A Ý thích mà Quan Hi chưa từng ăn hay không?
Quên, hắn quên rồi, sao hắn lại quên cho được?
Sao hắn có thể quên được đây?!
“Xoảng…”.
Trong phòng bếp không ngừng vọng ra tiếng động, do tường cách âm nên chẳng nghe được rõ ràng, nhưng có vẻ rất giống tiếng thứ gì đó bị quăng xuống đất.
“Chết tiệt!”. Biên Ý vội khoác tạm chiếc áo lên người, chạy vào bếp.
Y mở cửa, cảnh tượng đập vào mắt là một mớ lộn xộn trên đất.
Nguyên liệu nấu ăn, thớt, dụng cụ nấu nướng, tất cả đều bị hất tung xuống.
Khấu Lệ đang bấm nút bếp điện. Biên Ý nhìn thoáng qua, đó là phát minh của Giản Dịch, không có nồi niêu đặt trên đó thì bếp sẽ không nóng lên và cũng không nguy hiểm.
Trong tay hắn cũng chẳng có dụng cụ gì sắc nhọn.
Biên Ý thở dài nhẹ nhõm, đi qua những thứ ngổn ngang trên mặt đất, kéo cánh tay Khấu Lệ đang tự đánh đầu mình.
“Chẳng phải anh bảo anh đi nấu cơm à? Anh đang làm gì đó?”. Biên Ý nói, và chẳng hiểu sao cả người y run rẩy.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Khấu Lệ chầm chậm đưa mắt nhìn Biên Ý. Hắn thẫn thờ một chốc rồi mới nhận ra y, đáp vẻ buồn rầu: “A Ý à, em muốn ăn gì?”.
Trước mặt y, lúc nào Khấu Lệ cũng kiềm chế chính mình – hắn chẳng bao giờ biểu đạt cảm xúc một cách mãnh liệt, nỗi buồn giờ đây cũng chỉ hiển hiện chút xíu, như thể chỉ cần Biên Ý đáp lời là mọi việc sẽ ổn cả thôi.
Nhưng khi đã biết được cảm xúc thực trong lòng hắn hôm qua, Biên Ý biết, nỗi buồn của hắn chắc chắn không chỉ có vậy.
Y nhìn thoáng qua mớ củ mài trong thùng rác, tim như bị thứ gì đâm trúng.
Cái đêm y bị bắt cóc ấy, Khấu Lệ ở nhà nấu sườn hầm củ mài cho y, nhưng cuối cùng món ấy lại bị Quan Hi ăn mất.
Y đã hiểu tại sao Khấu Lệ đột nhiên phát bệnh.
Biên Ý hít sâu một hơi, gượng cười với hắn, cố nén cảm giác khô khốc trong cổ họng mà nói: “Không sao, nấu cháo cũng được, em không muốn ăn lắm”.
Khấu Lệ thở dài nhẹ nhõm, hắn dịu dàng cười đáp lời: “Vậy em đợi anh một chút, lát nữa là có rồi”.
Biên Ý nhìn hắn bắt đầu thu dọn căn bếp thì cắn ngón tay trỏ để tránh họng mình nghẹn ứ.
Vết răng hơi hằn xuống, rồi y nhanh chóng dừng lại.
Y lại hít một hơi, đứng ở cửa, lấy điện thoại tìm số Giản Dịch.
Giản Dịch đang uống trà ở chỗ bạn học cũ thì nhận được cuộc gọi từ Biên Ý, anh cười xin lỗi người bạn đó, rồi bước ra ngoài nghe máy.
Lúc này có người bước vào phòng khám, là một cậu nhóc mặc hoodie đeo kính râm và một người phụ nữ váy đỏ đi giày cao gót.
Giản Dịch lễ phép gật đầu chào, rồi bước ra xa thêm mấy bước mới nhấc máy.
Trên mặt anh treo nụ cười ấm áp, lời nói lại thèm đòn vô cùng: “Nay em gọi điện cho tôi cơ à, Khấu Lệ lại làm sao?”.
Biên Ý hỏi thẳng: “Thuốc của anh ấy phải uống thế nào?”.
Giản Dịch chẳng hề thấu lòng y, anh lười biếng đáp: “Hỏi chồng em ấy, cậu ta biết mà”.
Biên Ý hơi bực: “Tôi không có thời gian đùa với anh đâu. Rốt cuộc uống thế nào, liều lượng mỗi ngày là bao nhiêu, thuốc dạng gì?”.
Giản Dịch cũng bơn bớt lại, nhưng vẫn không đáp lời y mà chỉ hỏi ngược: “Cậu Biên à, tâm bệnh thì phải trị bằng tâm dược, thuốc chỉ là phụ trợ thôi. Em biết mà đúng không? Thuốc mà Khấu Lệ cần chính là em đó”.
Người ở đầu bên kia im lặng một lúc lâu nhưng Giản Dịch cũng chẳng hề sốt ruột, anh đợi một lúc rồi mới nói tên thuốc và số thuốc cần uống mỗi ngày cho y.
Cuối cùng, anh tiếp thêm sức mạnh cho y: “Nếu muốn Khấu Lệ mau chóng tỉnh táo lại, thì em có thể nhờ tới nhóc con Cây Nhỏ nhà hai đứa nữa”.
“Rồi, tôi còn bận việc chút, chúc chuyến đi vui vẻ nhé”.
Biên Ý nghe vậy thì chẳng thèm nín nhịn nữa: “Bác sĩ Giản à, nói chuyện cùng anh khó chịu thật đấy”.
Người ở đầu bên kia cười cười, tỏ vẻ không hề để ý.
Biên Ý cúp máy, Khấu Lệ đã dọn bếp xong xuôi.
Một nồi cháo trắng đang sôi lục bục.
Khấu Lệ nhìn thoáng qua y, bất đắc dĩ nói: “Em đói lắm à? Hay mình gọi mấy món ăn trước nhé?”.
Biên Ý nghiêm túc nhìn Khấu Lệ, trông hắn như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Y lắc đầu: “Không sao, em đợi anh”.
Trò chuyện xong, Giản Dịch bước vào.
Đây là một phòng khám nha khoa do bạn đại học của anh thành lập.
Cửa mở, nha sĩ đang khám cho cậu nhóc kia.
Thoạt trông nhóc con mới mười tám mười chín tuổi, mũ áo hoodie đã cởi để lộ mái tóc màu xám nhạt có vẻ mềm mại vô cùng. Cậu cũng đã tháo đôi kính râm thô kệch, đường nét trở nên rõ ràng trong nháy mắt, như thể vừa gỡ mất loại phong ấn nào đó.
Một nhóc con trông ngoan ngoãn vô cùng, nhìn kĩ còn thấy hơi giống cậu vợ kia của Khấu Lệ.
Chẳng trách.
Giản Dịch không nhìn cậu nữa, quay qua chỗ bạn học: “Hình như cậu còn bận quá nhỉ?”.
Nha sĩ nhún vai: “Đâu còn cách nào khác”.
Anh thất vọng thở dài: “Hay đế lần khác mình cùng đi ăn nhé?”.
Nha sĩ: “Nhưng hôm nay cậu hứa rồi đó nha! Nhớ khen tôi trước mặt mấy em gái khóa dưới nhiều nhiều vào đấy”.
Giản Dịch vừa xua tay vừa đáp: “Rồi rồi rồi, tôi đi trước đây”.
Bước tới cửa, anh nghe tiếng bạn học hét lên với bệnh nhân mới đến.
“Úi úi… lại chảy nước miếng rồi, súc miệng đi em ơi”.
Giang Thạch đỏ bừng mặt, này này, tuyệt đối không phải do cậu thấy người đẹp nên chảy nước miếng đâu, do bác sĩ khám răng lâu quá, miệng há hết cỡ một lúc nên mới chảy! Phản ứng tự nhiên đấy!
Cơ mà phải thừa nhận, người đó đẹp thật.
Tới khi Giản Dịch đi hẳn, hệ thống mới dám ló đầu ra.
[Tên vừa rồi là biến thái đấy!].
Nó phải thông báo cho kí chủ mới ngốc nghếch này mới được, nó cầu xin cậu đừng vì thấy tên biến thái đó đẹp trai mà muốn tiếp cận. Có trời mới biết, nó vừa thấy Giản Dịch đã sợ tới mức treo máy.
Tên biến thái đó là con người biến thái nhất nó từng gặp.
Lại còn dám mời nó chuyển qua đầu anh nữa, đúng là thằng điên!
Biến thái ấy à?
Giang Thạch không vui.
Người đẹp thế kia thì sao mà là biến thái được?
Cái quyển sách lậu rác rưởi này đã có một đống bug rồi còn muốn bôi nhọ người khác.
Hừ, đúng là đồ tồi!
** má.
Hệ thống chửi thề, mãi nó mới nói thật mà thằng ngốc này chẳng thèm tin!
Nó lại muốn cùng chết với tên kí chủ mới này thêm một lần nữa.
Hắn trò chuyện bằng ngôn ngữ của quốc gia họ đang ở, y chỉ hiểu được đại khái.
Khấu Lệ nói, hôm nay hắn không khỏe nên tạm nghỉ ngơi thêm một ngày, đến mai hẵng lên núi tuyết.
Y không nghe được lời đáp lại từ đầu dây bên kia.
Biên Ý chỉ nhìn chằm chằm vết xanh tím bị Khấu Lệ siết ra từ hôm qua trên cổ tay mình, hung hăng trợn mắt.
Thực ra giờ y đã tin rồi, rằng ngày trước hắn đã kìm nén biết bao nhiêu.
Một khi đã điên lên thì người đàn ông này chỉ muốn gặm y cho bằng sạch, tới xương tủy cũng không tha.
Nhưng nghĩ về mình – Biên Ý nhắm mắt, mặt nóng bừng, y hơi bực bội. Hình như y cũng chẳng kém Khấu Lệ là bao.
Giờ tỉnh táo lại, y không dám tin kẻ hôm qua chính là mình.
Khấu Lệ cúp máy.
Biên Ý cảm giác được hắn đã đứng dậy, đệm giường mềm mại thoáng lay rồi quay về yên tĩnh như lúc đầu.
Sau đó trong phòng vang lên tiếng bước chân dần đi xa, rồi lại nhanh chóng trở về.
Biên Ý mở to mắt, quả nhiên y thấy được góc áo Khấu Lệ.
Hắn bước tới bên mép giường, ngồi xổm xuống. Biên Ý nhìn vào mắt hắn.
Khấu Lệ chẳng nói gì, chỉ đặt hòm thuốc trong tay xuống sàn rồi cầm một lọ thuốc lên, dùng tăm bông chấm nước thuốc rồi kéo phần cổ tay xanh tím của Biên Ý ra ngoài.
Nước thuốc lành lạnh được bôi lên da, ba giây sau dần trở nên nóng rực.
Biên Ý chỉ im lặng nhìn hắn, không rụt tay về.
Y không cần ra vẻ trước mặt hắn nữa.
Mà đêm qua Khấu Lệ cũng bôi thuốc cho y một lần rồi.
Ở nơi này trời tối sớm, đêm đã dần buông mà kim đồng hồ mới chỉ 6 giờ. Hôm qua hai người mệt tới mức thậm chí còn chưa ăn tối.
Nửa đêm, khi Biên Ý đang mơ màng say ngủ, y cảm giác được Khấu Lệ đang sờ người mình, định đạp cho hắn một cái nhưng lại thấy thuốc mỡ lạnh lẽo được bôi lên tay.
Lúc ấy, cả người y thả lỏng.
Thẹn thùng làm gì, trên người y còn chỗ nào Khấu Lệ chưa đụng đến nữa đâu?
Mà cũng chẳng phải lúc mới yêu nhau, chạm cái đã như bị điện giật, trái tim nóng bừng lên một hồi.
Kết hôn một năm rồi hai năm, lúc Khấu Lệ nắm tay y thì cảm giác chẳng khác gì dùng tay phải nắm tay trái của chính mình.
Nhưng có lẽ do hai người đã xa cách quá lâu, nên giờ đây, cảm giác ấy lại rõ rệt như những ngày mới yêu.
Bôi thuốc xong cho một tay thì Khấu Lệ lại kéo cái tay khác của Biên Ý sang phía mình.
Ngón tay hắn chạm lên làn da y, không giống cái chạm trên máy bay hôm qua, bởi giờ đây cả đầu ngón tay lẫn lòng bàn tay Khấu Lệ đều ấm nóng.
Chắc nhờ công của chiếc máy sưởi trong phòng.
Biên Ý ngồi dậy, cúi đầu nhìn Khấu Lệ bôi thuốc cho mình.
Y muốn nói gì đó, nhưng mãi một lúc sau mới thốt nên lời: “Nãy anh gọi cho hướng dẫn viên à?”.
Nghe thấy giọng y, Khấu Lệ ngẩng đầu đáp: “Ừ, anh bảo họ hôm nay chưa xuất phát vội”.
Trên mặt hắn có một dấu răng ở nơi gần tai trái. Đó là do Biên Ý thuận miệng cắn hôm qua, y cắn mạnh nên dấu răng vẫn đang hơi ứa máu, cái kiểu vết thương nhỏ này thì lúc chảy máu chính là lúc đau nhất, chạm một cái là xót thấu tủy rồi.
Biên Ý nhìn chằm chằm vết răng ấy, đột nhiên quên mất mình định nói gì.
Lúc này Khấu Lệ mới buông tay trái y ra, nói: “Em nhích người lên coi nào”.
Tới khi Biên Ý bừng tỉnh, y đã xốc chăn lên, một chân đạp trên đùi Khấu Lệ.
Cách một lớp quần áo hơi mỏng, bàn chân y có thể cảm nhận được những thớ cơ rắn rỏi của người kia.
Biên Ý nghiến răng, cố kìm lại ý muốn cuộn tròn đầu ngón chân.
Khấu Lệ kéo chiếc chăn bên hông Biên Ý xuống một khoảng, da y lộ diện ngoài không khí, y vẫn không nhịn được mà hơi rụt ngón chân lại.
Đến khi Khấu Lệ đổi loại thuốc khác bôi vào phần đùi trong, Biên Ý run rẩy. . Cập nhật truyện nhanh tại — TRÙ MTRUYỆN.O RG —
Sau đó y nghe tiếng hắn khẽ cười.
Hắn đang cười y kìa.
Biên Ý hơi híp mắt, rồi khẽ xuýt xoa.
Đợi cho Khấu Lệ bôi thuốc xong rồi, y túm lấy cánh tay hắn khi hắn đang trên đà đứng dậy, bắt hắn ngồi xuống cạnh mình rồi cướp mất lọ thuốc.
“Đến lượt tôi. Đau chỗ nào? Tôi bôi cho”.
Biên Ý ngồi trên đùi Khấu Lệ, cầm lọ thuốc mà cong môi nhìn mặt hắn. Lúc chiếc tăm bông thấm nước thuốc khẽ chạm trúng vết thương trên má, y cảm giác được rõ ràng Khấu Lệ cứng đờ người.
“À”. Y khẽ cười.
Đến lúc anh bôi em chấm xong đống vết thương thì nửa tiếng đồng hồ đã trôi qua.
Và tới khi Khấu Lệ xách hòm thuốc đi nấu cơm, Biên Ý mới muộn màng nhận ra – rõ ràng mấy hành động vừa rồi là của đôi tình nhân đang tán tỉnh nhau sau khi xong việc mà.
Lông mày y nhảy dựng, vuột mồm chửi thề một câu.
Khấu Lệ bước vào bếp, nguyên liệu nấu ăn đã được khách sạn đưa tới sẵn.
Nụ cười trên mặt hắn vẫn chưa phai, không phải kiểu cười dịu dàng ngụy trang ngày thường, mà là cười thật lòng.
Lâu lắm rồi, lâu lắm lắm rồi hắn chưa vui đến thế.
Lâu tới mức hắn nghĩ rằng cuối cùng mình vẫn không được phép vui vẻ đến thế nữa.
Khấu Lệ buông đồ ăn xuống, nhìn căn bếp mà khẽ thở dài.
Cũng lâu lắm rồi hắn chưa nấu cơm.
Chẳng biết giờ còn làm được món gì nên hồn không nữa.
Khấu Lệ mở túi nguyên liệu, liếc mắt một cái là thấy mấy củ mài bên trong.
Nụ cười trên mặt hắn biến mất, chẳng sót lại chút gì.
Hắn banh rộng chiếc túi, ném củ mài vào thùng rác.
Không sao, còn những thứ khác nữa mà.
Vẫn thế, vẫn cứ thế, tiếng đồ đạc bị ném vào thùng rác không ngừng vang lên.
Khấu Lệ nhìn chiếc túi trống không, lòng hoảng hốt.
Còn món gì A Ý thích mà Quan Hi chưa từng ăn hay không?
Quên, hắn quên rồi, sao hắn lại quên cho được?
Sao hắn có thể quên được đây?!
“Xoảng…”.
Trong phòng bếp không ngừng vọng ra tiếng động, do tường cách âm nên chẳng nghe được rõ ràng, nhưng có vẻ rất giống tiếng thứ gì đó bị quăng xuống đất.
“Chết tiệt!”. Biên Ý vội khoác tạm chiếc áo lên người, chạy vào bếp.
Y mở cửa, cảnh tượng đập vào mắt là một mớ lộn xộn trên đất.
Nguyên liệu nấu ăn, thớt, dụng cụ nấu nướng, tất cả đều bị hất tung xuống.
Khấu Lệ đang bấm nút bếp điện. Biên Ý nhìn thoáng qua, đó là phát minh của Giản Dịch, không có nồi niêu đặt trên đó thì bếp sẽ không nóng lên và cũng không nguy hiểm.
Trong tay hắn cũng chẳng có dụng cụ gì sắc nhọn.
Biên Ý thở dài nhẹ nhõm, đi qua những thứ ngổn ngang trên mặt đất, kéo cánh tay Khấu Lệ đang tự đánh đầu mình.
“Chẳng phải anh bảo anh đi nấu cơm à? Anh đang làm gì đó?”. Biên Ý nói, và chẳng hiểu sao cả người y run rẩy.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Khấu Lệ chầm chậm đưa mắt nhìn Biên Ý. Hắn thẫn thờ một chốc rồi mới nhận ra y, đáp vẻ buồn rầu: “A Ý à, em muốn ăn gì?”.
Trước mặt y, lúc nào Khấu Lệ cũng kiềm chế chính mình – hắn chẳng bao giờ biểu đạt cảm xúc một cách mãnh liệt, nỗi buồn giờ đây cũng chỉ hiển hiện chút xíu, như thể chỉ cần Biên Ý đáp lời là mọi việc sẽ ổn cả thôi.
Nhưng khi đã biết được cảm xúc thực trong lòng hắn hôm qua, Biên Ý biết, nỗi buồn của hắn chắc chắn không chỉ có vậy.
Y nhìn thoáng qua mớ củ mài trong thùng rác, tim như bị thứ gì đâm trúng.
Cái đêm y bị bắt cóc ấy, Khấu Lệ ở nhà nấu sườn hầm củ mài cho y, nhưng cuối cùng món ấy lại bị Quan Hi ăn mất.
Y đã hiểu tại sao Khấu Lệ đột nhiên phát bệnh.
Biên Ý hít sâu một hơi, gượng cười với hắn, cố nén cảm giác khô khốc trong cổ họng mà nói: “Không sao, nấu cháo cũng được, em không muốn ăn lắm”.
Khấu Lệ thở dài nhẹ nhõm, hắn dịu dàng cười đáp lời: “Vậy em đợi anh một chút, lát nữa là có rồi”.
Biên Ý nhìn hắn bắt đầu thu dọn căn bếp thì cắn ngón tay trỏ để tránh họng mình nghẹn ứ.
Vết răng hơi hằn xuống, rồi y nhanh chóng dừng lại.
Y lại hít một hơi, đứng ở cửa, lấy điện thoại tìm số Giản Dịch.
Giản Dịch đang uống trà ở chỗ bạn học cũ thì nhận được cuộc gọi từ Biên Ý, anh cười xin lỗi người bạn đó, rồi bước ra ngoài nghe máy.
Lúc này có người bước vào phòng khám, là một cậu nhóc mặc hoodie đeo kính râm và một người phụ nữ váy đỏ đi giày cao gót.
Giản Dịch lễ phép gật đầu chào, rồi bước ra xa thêm mấy bước mới nhấc máy.
Trên mặt anh treo nụ cười ấm áp, lời nói lại thèm đòn vô cùng: “Nay em gọi điện cho tôi cơ à, Khấu Lệ lại làm sao?”.
Biên Ý hỏi thẳng: “Thuốc của anh ấy phải uống thế nào?”.
Giản Dịch chẳng hề thấu lòng y, anh lười biếng đáp: “Hỏi chồng em ấy, cậu ta biết mà”.
Biên Ý hơi bực: “Tôi không có thời gian đùa với anh đâu. Rốt cuộc uống thế nào, liều lượng mỗi ngày là bao nhiêu, thuốc dạng gì?”.
Giản Dịch cũng bơn bớt lại, nhưng vẫn không đáp lời y mà chỉ hỏi ngược: “Cậu Biên à, tâm bệnh thì phải trị bằng tâm dược, thuốc chỉ là phụ trợ thôi. Em biết mà đúng không? Thuốc mà Khấu Lệ cần chính là em đó”.
Người ở đầu bên kia im lặng một lúc lâu nhưng Giản Dịch cũng chẳng hề sốt ruột, anh đợi một lúc rồi mới nói tên thuốc và số thuốc cần uống mỗi ngày cho y.
Cuối cùng, anh tiếp thêm sức mạnh cho y: “Nếu muốn Khấu Lệ mau chóng tỉnh táo lại, thì em có thể nhờ tới nhóc con Cây Nhỏ nhà hai đứa nữa”.
“Rồi, tôi còn bận việc chút, chúc chuyến đi vui vẻ nhé”.
Biên Ý nghe vậy thì chẳng thèm nín nhịn nữa: “Bác sĩ Giản à, nói chuyện cùng anh khó chịu thật đấy”.
Người ở đầu bên kia cười cười, tỏ vẻ không hề để ý.
Biên Ý cúp máy, Khấu Lệ đã dọn bếp xong xuôi.
Một nồi cháo trắng đang sôi lục bục.
Khấu Lệ nhìn thoáng qua y, bất đắc dĩ nói: “Em đói lắm à? Hay mình gọi mấy món ăn trước nhé?”.
Biên Ý nghiêm túc nhìn Khấu Lệ, trông hắn như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Y lắc đầu: “Không sao, em đợi anh”.
Trò chuyện xong, Giản Dịch bước vào.
Đây là một phòng khám nha khoa do bạn đại học của anh thành lập.
Cửa mở, nha sĩ đang khám cho cậu nhóc kia.
Thoạt trông nhóc con mới mười tám mười chín tuổi, mũ áo hoodie đã cởi để lộ mái tóc màu xám nhạt có vẻ mềm mại vô cùng. Cậu cũng đã tháo đôi kính râm thô kệch, đường nét trở nên rõ ràng trong nháy mắt, như thể vừa gỡ mất loại phong ấn nào đó.
Một nhóc con trông ngoan ngoãn vô cùng, nhìn kĩ còn thấy hơi giống cậu vợ kia của Khấu Lệ.
Chẳng trách.
Giản Dịch không nhìn cậu nữa, quay qua chỗ bạn học: “Hình như cậu còn bận quá nhỉ?”.
Nha sĩ nhún vai: “Đâu còn cách nào khác”.
Anh thất vọng thở dài: “Hay đế lần khác mình cùng đi ăn nhé?”.
Nha sĩ: “Nhưng hôm nay cậu hứa rồi đó nha! Nhớ khen tôi trước mặt mấy em gái khóa dưới nhiều nhiều vào đấy”.
Giản Dịch vừa xua tay vừa đáp: “Rồi rồi rồi, tôi đi trước đây”.
Bước tới cửa, anh nghe tiếng bạn học hét lên với bệnh nhân mới đến.
“Úi úi… lại chảy nước miếng rồi, súc miệng đi em ơi”.
Giang Thạch đỏ bừng mặt, này này, tuyệt đối không phải do cậu thấy người đẹp nên chảy nước miếng đâu, do bác sĩ khám răng lâu quá, miệng há hết cỡ một lúc nên mới chảy! Phản ứng tự nhiên đấy!
Cơ mà phải thừa nhận, người đó đẹp thật.
Tới khi Giản Dịch đi hẳn, hệ thống mới dám ló đầu ra.
[Tên vừa rồi là biến thái đấy!].
Nó phải thông báo cho kí chủ mới ngốc nghếch này mới được, nó cầu xin cậu đừng vì thấy tên biến thái đó đẹp trai mà muốn tiếp cận. Có trời mới biết, nó vừa thấy Giản Dịch đã sợ tới mức treo máy.
Tên biến thái đó là con người biến thái nhất nó từng gặp.
Lại còn dám mời nó chuyển qua đầu anh nữa, đúng là thằng điên!
Biến thái ấy à?
Giang Thạch không vui.
Người đẹp thế kia thì sao mà là biến thái được?
Cái quyển sách lậu rác rưởi này đã có một đống bug rồi còn muốn bôi nhọ người khác.
Hừ, đúng là đồ tồi!
** má.
Hệ thống chửi thề, mãi nó mới nói thật mà thằng ngốc này chẳng thèm tin!
Nó lại muốn cùng chết với tên kí chủ mới này thêm một lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất