Chương 45
Xế chiều.
Hàn Chấn dắt AD Canxi xuống tầng đi dạo, vẫn thu hoạch được đông đảo cụ ông cụ bà trong khu thăm hỏi nhiệt tình.
“Nhóc con, con chó này lông mượt mà óng ả như vậy mua không rẻ đúng không?”
“Oa, bé golden này thật là đáng yêu.”
Một cô bé tò mò nhìn chằm chằm vào chó con lăn lộn trên gạch đá xanh, nhút nhát hỏi: “Anh ơi, em, em có được sờ không?”
Hàn Chấn cười, hào phóng nói: “Cứ sờ đi.”
Cô bé này làm cậu nhớ tới em gái trong thế giới hiện thực. Em gái cậu khi còn nhỏ rõ ràng cũng rất ngoan ngoãn đáng yêu, không biết vì sao về sau lại biến thành như vậy……
Golden rất thích làm thân với trẻ con. Nó thè lưỡi dùng đầu cọ mu bàn tay của cô bé, mặt ngây ngốc.
Hoàng hôn buông xuống. Rất nhiều ông bà cụ hoặc đôi vợ chồng đi dạo quanh khu nhà, mùi hương oden tỏa ra từ cửa của cửa hàng tiện lợi, tiếng cười vui vẻ của trẻ con đan xen với tiếng ve kêu tựa như pháo hoa.
Hàn Chấn dắt chó tiếp tục đi về phía trước, chốc chốc lại phải dừng chân dùng giấy hốt pu pu, bằng không bất động sản sẽ khiếu nại.
Ưu điểm của khu chung cư cũ kỹ này là giao thông thuận tiện, ra cửa quẹo trái chính là bến xe buýt. Đi bộ vài phút là có thể tới một đại siêu thị. Hàn Chấn quyết định nhân tiện đi siêu thị tích trữ ít thức ăn.
Siêu thị này rất tử tế, cho mang cả thú cưng vào. Hàn Chấn đẩy xe mua sắm, sau đó bỏ AD Canxi vào trong, đỡ cho nó lại nhảy ra va đổ kệ để hàng.
Trước kia Hàn Chấn mang nó tới siêu thị đã tao ngộ chuyện bi thảm đó, nên mới nói nhóc con này ngoan ngoãn đều chỉ là giả bộ.
Golden ngồi trong xe có vẻ rất mới lạ, hai cái chân bám lấy thành xe, trợn tròn mắt nhìn ra xa, chốc chốc lại sủa gâu gâu thích thú, khiến cho rất nhiều cô gái thấy nó đều xuýt xoa đáng yêu quá, còn có người ngang nhiên rút điện thoại ra chụp ảnh.
Hơn nữa những người này chụp ảnh đều không tắt tiếng……
Hàn Chấn mặt đầy vết đen đi vào khu mì gói giữa một tràng tiếng tách tách, tay chọc vào mặt nhóc con, nói: “Biết trước mày được yêu quý như thế lần sau tao sẽ không mang ngày ra ngoài.”
AD Canxi ngây ngô nhìn chủ nhân nó, “Gâu gâu gâu!”
Hàn Chấn bất đắc dĩ thở dài, cúi người xuống ném mấy túi mì gói giảm giá vào trong xe. Từ khi trong nhà có chó, cậu đã phải mua thức ăn, sữa bột dê vân vân mây mây trên taobao, tiêu tốn không ít tiền.
Hiện giờ, gia sản từ trên xuống dưới người cậu cộng lại còn chưa đến 500 tệ, thật là nghèo khổ cay đắng.
Tôi vốn có thể rất vui sướng, tất cả là tại vì tôi không có tiền (-_-)
Hệ thống: “Ai bảo bạn khăng khăng đòi nuôi nó cơ.”
Hàn Chấn: “…… Tao cứ nuôi đấy thì sao, dù sao tháng sau tao cũng có tiền rồi~”
Gần đây AD Canxi bắn cho cậu hơn 6000 quả lôi, tháng sau chỉ dựa vào thu nhập từ phiếu bá vương cậu đã có hơn 3000 tệ.
Sau đó, Hàn Chấn đẩy một đống thức ăn độc hại đi tính tiền, tổng cộng chưa đến một trăm. Đi ra khỏi siêu thị, gió đêm ùa vào mặt. Điện thoại kêu tít tít không ngừng, tất cả đều là tin nhắn Hà Cẩn Nhiên gửi tới.
Đàn anh: Chương 10 em vừa đăng có hai lỗi chính tả, sửa lại đi.
Đàn anh: Đang làm gì thế? Gõ chữ hả?
……
Hàn Chấn hồi: Ra ngoài dắt chó, nhân thể mua ít thức ăn.
Đàn anh: Tự nấu cơm ở nhà?
Hàn Chấn: Không, mua mì gói lung tung thôi.
Đàn anh: Sao không gọi thức ăn ngoài?
Hàn Chấn:…… Không giấu giếm anh, em nghèo lắm.
Đàn anh: Ăn ít mì gói thôi, không tốt cho sức khỏe.
Hàn Chấn: Ừ ừ, em đi gõ chữ đây ~
Đàn anh: Chờ đã, có chuyện này muốn nói với em.
Hàn Chấn: Hả?
Đàn anh: Tuần sau có họp lớp, bạn bè anh chơi thân cũng đến, em muốn tham gia không?
Hàn Chấn nghĩ thầm họp lớp kiểu này đảm bảo không có gì tốt lành, lại còn phải gặp Hà Cẩn Nhiên, đánh chết cậu cũng không đi, lập tức từ chối: Phải gõ chữ, chỉ sợ không có thời gian đi
Đàn anh: ????Vậy à, họp lớp lần này có một đàn em là tiểu thư nhà giàu tài trợ ở nhà hàng năm sao, ăn tôm hùm bào ngư thoải mái, anh còn định gọi em tới cải thiện chất lượng bữa ăn mà
Hàn Chấn: Em đi!!!
Có lợi không chiếm là đồ ngu.
Huống hồ giờ cậu còn nghèo túng như thế
Đàn anh: Sau khi tốt nghiệp chúng ta chưa từng gặp lại, anh cũng rất nhớ em
Hàn Chấn nghĩ thầm, ông đây không thèm nhớ anh, hừ. Thế giới nào cũng gặp phải anh, lần nào ép khô dưa leo ông đây cũng là anh (T_T)
Đàn anh: Cần anh cho em mượn tiền không?
Hàn Chấn hơi cảnh giác, lập tức gõ chữ: Có lãi không?
Cậu sợ Hà Cẩn Nhiên đề nghị lấy thịt ra trả… Người này thật sự sẽ làm như vậy.
Hệ thống trợn mắt, “Thế chẳng là bạn cũng hời còn gì?”
Ừm…… hình như rất có lý. Nhưng Hàn Chấn vẫn bực bội, nói: “Tư tưởng này của mày rất nguy hiểm, chẳng lẽ dưa leo của tao không được coi là trinh tiết?”
Hệ thống khinh thường: “Lần nào bạn chẳng kêu răm kêu n*ng kêu sướng vậy, còn dám trơ trẽn nói trinh tiết? Bạn không xứng với hai chữ đó!”
Hàn Chấn câm lặng. Cho dù xác thịt đã sa đọa, nhưng cậu vẫn luôn vững tin rằng linh hồn của mình vẫn còn thuần khiết.
Đàn anh: Đương nhiên không cần, anh và em là quan hệ gì……
Đối phương đã chuyển khoản [ 10000 tệ ], xin hãy xác nhận.
Hàn Chấn cả kinh, vội nói: Thế nhiều quá
Đàn anh: Không nhiều, em cứ giữ đó mà dùng, tiền nhuận bút về tài khoản rồi trả lại cho anh. Cuốn tiểu thuyết này của em ổn lắm, biết đâu có thể thành thần.
Hàn Chấn: Sao thế được, số em là số flop rồi.
Vừa nhắn tin, Hàn Chấn vừa đi tới cửa nhà. Cậu mở cửa, bế AD Canxi đi vào rửa chân.
Rửa chân xong lại xem WeChat, Hà Cẩn Nhiên đã gửi hai tin nhắn tới.
Đàn anh: em cứ chờ đấy, chưa tới một tháng lượng lưu lại nhất định sẽ phá vạn.
Hàn Chấn xoa mũi, đáp:…… Chẳng lẽ anh định buff lượt lưu cho em à?
Trên taobao thật sự có bán thứ này. Ngoài buff phiếu bá vương, bình luận, còn có thể buff cả lượt lưu. Một vài tác giả không từ thủ đoạn vì lăng xê hoặc là muốn lọt vào bảng sẽ mua.
Đàn anh: Tin anh đi, cuốn truyện này của em hay thật mà ????
Hàn Chấn không tin, chính cậu ra sao cậu thừa hiểu. Hà Cẩn Nhiên chẳng lẽ định xoát phiếu cho cậu thật???
Nghĩ như vậy, cậu bèn mở hậu trường tác giả ra. Vừa nhìn đã thấy, AD Canxi quả nhiên vừa ném cho cậu 5000 địa lôi. Vị AD Canxi này thật kỳ lạ, không giống vài độc giả đại gia vì bớt việc cứ thế ném luôn lựu đạn. Có lẽ hắn muốn bình luận nhiều, cho nên lần nào cũng ném địa lôi bằng tay, thực là rảnh háng.
Lên bảng tuần, giờ lượng lưu lại của cuốn sách này đã hơn 500. Hàn Chấn không khỏi hơi cảm động, vội vàng đăng phần bản thảo cậu đã viết tối qua lên, thuận tiện cảm ơn mọi người tặng địa lôi và dịch dinh dưỡng ở phần bình luận.
Ngoài AD Canxi, còn có Lệ Đại Hải và một độc giả có ID là sữa bò vị dâu cũng ném lôi cho cậu.
Cho tới ngày hôm nay, AD Canxi vẫn ngồi chắc bảo tọa đại bá chủ.
Còn Lệ Đại Hải ném 10 quả địa lôi và Sữa bò vị dâu ném 9 quả bị ném tít đằng sau, trở nên khó coi.
Nhìn lướt qua phần bình luận, hầu hết đều là “tung hoa” hoặc là “cố lên”, chỉ có sữa bò vị dâu viết một tràng giang đại hải khen ngợi quyển truyện này.
Hàn Chấn nghĩ thầm hóa ra vẫn có người thực sự thích quyển truyện này. Tha thứ cho cậu nay đã bị Hà Cẩn Nhiên tẩy não, thấy ai cũng nghĩ là seeder hắn bỏ tiền ra mua.
Nhưng mà seeder…… sẽ không bình luận cho cậu dài như vậy đâu nhỉ? Hơn nữa rõ ràng là đối phương đã đọc truyện của cậu.
Hàn Chấn hơi háo hức, lập tức lại ngồi thẳng lưng bắt đầu gõ chữ.
Đại cương trong tay lòng không hoảng hốt, chưa bao giờ kẹt văn.
****** ****** ****** ******
Mà đầu kia thành phố, sữa bò vị dâu đã nằm trên sô pha phòng thuê gãi chân thấy《 tôi bán quà vặt ở cổ đại 》 có chương mới, lập tức mở.
Vẫn hay hệt như cũ. Cô run tay muốn ném địa lôi giục chương, nhưng đột nhiên nhớ ra Lệ tổng sếp cô mới chỉ ném có 10 quả lôi.
Không được không được, cô không thể vượt mặt cấp trên!
Huống hồ, sữa bò vị dâu nghĩ rằng Lệ tổng chỉ ném 10 địa lôi là bởi vì Lệ tổng cảm thấy truyện này chỉ đáng giá 10 lôi.
Bằng không Lệ tổng lắm tiền nhiều của như vậy chắc chắn sẽ ném nhiều hơn chứ ~
Sữa bò vị dâu vừa nghĩ vậy, lại trông thấy bình luận của “Lệ Đại Hải ghét uống AD Canxi”, rõ ràng là biểu cảm ngốc đặc, cô lại bỗng dưng cảm thấy ngốc moe, thậm chí còn tự ảo tưởng ra tình cảm cấm kỵ giữa tổng tài và tác giả JJ mấy chục vạn chữ ……
Cô bị làm sao vậy?
Sữa bò vị dâu lắc đầu, dù là hủ nữ cô cũng không thể ý dâm sếp nhà mình được! Nhưng trong đầu bỗng nhiên toát ra một ý nghĩ, Lệ tổng không hề biết cô là sữa bò vị dâu!
Cách internet, hai người bọn họ đều chỉ là người đọc JJ lên mạng lướt web.
Nghĩ như vậy, sữa bò vị dâu không nhịn được để lại bình luận bên dưới comment “Tôi yêu sướng rên!” của Lệ tổng, “Chúc ngài và sướng rên đại đại được ở bên nhau!!”
Ảo tưởng tới ngày Lệ tổng và sướng rên đại đại gặp gỡ ngoài đời, cô không nhịn được nở nụ cười lâng lâng.
****** ****** ****** ******
Lệ Đại Hải mới đi ra khỏi phòng tập thể thao liền thấy thông báo tiểu thuyết có chương mới từ app. Gã mở《 tôi bán quà vặt ở cổ đại 》, đọc xong theo thường lệ viết một bình luận dài.
Vô tình, gã trông thấy bình luận của “Sữa bò vị dâu”, bèn nở nụ cười tà mị, trả lời: Cảm ơn bạn đã chúc phúc.
Lệ Đại Hải nhất quán tin tưởng sướng rên đại đại là đàn ông. Từ nhỏ gã đã biết mình là gay, nhưng bởi vì cha mẹ nghiêm khắc nên vẫn chưa có cơ hội tiếp xúc thế giới nam nam.
Mãi đến khi vào cấp ba, gã có được chiếc điện thoại đầu tiên. Sau khi phát hiện được dăm thư của sướng rên đại đại ở một trang web 18+, Lệ Đại Hải đã mê luyến vị đại đại này quên lối về.
Nhân duyên trên internet quanh co.
Lệ Đại Hải cứ thế đắm chìm vào biển sâu internet, dạt dào khát khao ảo tưởng yêu đương qua mạng với đại đại.
Dưới cái nhìn của gã, chỉ có đều là gay, thậm chí đàn ông có kinh nghiệm ở phương diện này mới có thể viết ra văn chương kỹ càng tỉ mỉ như thế.
Mỗi một chi tiết đều sinh động như thật, rung động lòng người.
Mỗi một bát thịt hầm đều béo mà không ngán, ướt át ngon lành.
Gã thậm chí còn cảm thấy sướng rên đại đại nhất định là một người đàn ông dung mạo tuấn mỹ, dáng người hoàn hảo giống như mỹ thụ dưới ngòi bút của đại đại khiến người ta muốn ngừng mà không được.
Lệ Đại Hải luôn khát vọng được gặp sướng rên ngoài đời. Nhưng gã lại thấp thỏm lo sợ, nếu sướng rên là nữ thì sao, nếu sướng rên là ông chú gãi chân thì sao ……
Chỉ vì gã nâng một người lên thần đàn, mới có thể lo được lo mất như vậy.
****** ****** ****** ******
Lại một tuần trôi qua, sắp đến kỳ cập nhật bảng mới.
《 tôi bán quà vặt ở cổ đại》 đã có hơn hai ngàn lượt lưu. Nó được lên hai bảng xếp hạng, cho nên mới tăng trưởng mãnh liệt như vậy.
Ít nhiều cũng nhờ địa lôi AD Canxi ném đã nâng cậu lên vị trí số hai trong bảng phiếu bá vương tuần. Bảng xếp hạng sẽ trực tiếp hiện trên trang đầu, thường xuyên sẽ có một vài anh hùng bàn phím nghèo kiết hủ lậu tố cáo cậu tự xoát phiếu cho mình.
Không làm gì được, trong mắt những chiến binh bàn phím hẹp hòi đó, không thể nào tưởng tượng thực sự có người sẽ gửi mấy vạn cho tiểu thuyết mình thích.
Đứng đầu bảng xếp hạng phiếu bá vương là tác phẩm mới của một vị đại thần, Hàn Chấn có thể xếp thứ hai đã cảm thấy rất mỹ mãn. Cậu cũng chẳng buồn để ý bình luận của hội ahbp, trái lại còn thấy rất thú vị như đang xem trò vui.
【 Tác giả chắc giàu lắm, tự ném cho mình một vạn địa lôi?? Lắm tiền thế còn viết tiểu thuyết làm gì, điên à. 】
Hàn Chấn nghĩ thầm, ông đây cũng chỉ được tiếng chứ được miếng nào đâu.
【 viết toàn rác rưởi, tác giả nhân lúc còn sớm cút ra khỏi vòng văn học mạng đi, đừng cho là tôi không biết anh là quảng cáo của A ha ha phái tới tẩy não chúng tôi. 】
【 Phải đấy phải đấy! Đồng ý với lầu trên! Vượng vượng và vệ long tôi ra gấp giá gấp đôi! A ha ha cỏn con cũng dám vọng tưởng làm center quảng cáo? 】
Hàn Chấn: “…………” Lạc đề rồi kìa.
Cho nên hôm nay đăng xong chương mới, Hàn Chấn cố ý ghi vào phần tác giả có lời muốn nói: Nhân thể làm rõ, bản thân không hề nhận được bất cứ phí quảng cáo nào, không có quan hệ gì với A ha ha. [email protected] là email công việc, hoan nghênh các quảng cáo đồ ăn vặt đàm phán quảng cáo.
Hàn Chấn vốn dĩ chỉ muốn đùa với người đọc, không ngờ thật sự nhận được đề nghị. Là hợp đồng của đồ ăn vặt hamster gửi tới, lấy số lần xuất hiện trong truyện làm căn cứ, mỗi lần một trăm tệ, mỗi chương nhiều nhất không vượt qua 3 lần.
Hàn Chấn lập tức kích động, muỗi có nhỏ cũng là thịt! Cậu từng nghe tới tiếng tăm của đồ ăn vặt hamster, nghe nói hậu trường của đối phương là tmall taobao, có rất nhiều tiền, hơn nữa còn chủ yếu hoạt động bằng cửa hàng online, khách hàng đa phần là nam nữ trẻ tuổi.
Đồ ăn vặt Hamster cũng rất tử tế, ngay ngày hôm đó đã chuyển phát nhanh cho Hàn Chấn một thùng đồ ăn vặt đang hot của bọn họ. Từ thịt heo khô cay vị xoài cho đến que cay Hawaii, nói tóm lại cái gì cần có đều có hết, làm cho Hàn Chấn thèm rớt dãi.
Bên quảng cáo này tốt như vậy, Hàn Chấn không thể báo đáp, vội vàng đăng luôn một chương. Cả chương 4000 chữ lại xuất hiện tên của đồ ăn vặt hamster tới 20 lần, móc nối không một kẽ hở, tẩy não chi thuật khiến người ta phải vỗ bàn ngợi khen.
Giờ lượng lưu lại của cậu đã tăng lên hơn 4000. Một trăm bình luận đầu tiên đều mắng sướng rên hạ độc giữa đêm, làm hại bọn họ phải chốt đơn đồ ăn vặt hamster ngay lập tức.
Hàn Chấn xem xong vui lắm, cảm thấy mình không hề nhận không 300 đồng này.
Kiếm được tiền, Hàn Chấn nghĩ tới AD Canxi đầu tiên. Chịu thôi, cậu chính là một chủ nhân lương thiện như vậy. Cậu lên mạng mua mấy hộp thịt hộp nhập khẩu, sau đó hiếm hoi gọi đồ ăn ngoài khao mình.
Đột nhiên, điện thoại đổ chuông báo có tin nhắn WeChat.
Đàn anh: em nhận tiền quảng cáo của đồ ăn vặt hamster à? Sao bỗng nhiên tâng người ta vậy……
Hàn Chấn: Đúng, 300 tệ lận
Đàn anh: Lần trước anh gửi em 1 vạn tệ sao lại không nhận?
Hàn Chấn rất thành thật: Em sợ em không trả nổi
Đàn anh: Em có thể trả từ từ mà
Hàn Chấn trợn trắng mắt, cậu không thèm tin câu này của Hà Cẩn Nhiên. Dù sao giờ mỗi ngày đều có thể kiếm một ít tiền quảng cáo, tới tháng sau tiền nhuận bút vào tài khoản cậu sẽ có thể xoay mình làm đại gia ~~
Đàn anh: Ngày mai đừng quên đi họp lớp, địa chỉ là khách sạn phú quý đường XX.
Hàn Chấn: à em được gói mang về không
Đàn anh: gói gì mang về
Hàn Chấn: Đồ ăn
Đàn anh: em đã nghèo tới mức đó rồi?! ????
Hàn Chấn: Không, em cảm thấy mình cơm no rượu say bên ngoài, mà chó nhà mình chỉ có thể ở nhà ăn thức ăn cho chó, lương tâm bất an.
Đàn anh: Em nuôi chó từ lúc nào?
Hàn Chấn: Được một thời gian rồi, một con golden nhặt được, siêu đáng yêu
Đàn anh: Em mà đến anh sẽ bỏ tiền mua cho chó nhà em mười cân thịt
Hàn Chấn:………… Oa anh giàu quá.
Đàn anh:????đúng, tại hạ nhà có quặng
Hàn Chấn nghĩ thầm, biết trước đã lấy một vạn tệ kia. Cậu ôm tiền bỏ trốn, dù sao Cẩn Nhiên cũng sẽ không tìm thấy cậu (⊙v⊙)
Hệ thống thở dài, “Bạn quá ngây thơ.”
Hàn Chấn: “Tuy tao bị thế giới chà đạp, nhưng tao vẫn yêu tha thiết thế giới này.”
Hệ thống thông cảm: “Hóa ra bạn là M.”
Hàn Chấn giả vờ không hiểu, “Mày không còn là hệ thống thuần khiết trước kia nữa rồi.”
“Không sai.” Hệ thống hút thuốc, giữa khói thuốc lượn lờ, nó tang thương nói: “Vì update, tổng bộ đã download cho tôi 5000 bộ H văn, trong đó có cả truyện nguyên chủ viết, nhân thú xúc tua, cái gì cũng có. Bạn muốn xem không? Tinh tẫn nhân tuyệt, tuyệt đối vượt ra ngoài tưởng tượng của bạn.”
Hàn Chấn: “…… Không, tao còn lứa tuổi học sinh.”
Hàn Chấn dắt AD Canxi xuống tầng đi dạo, vẫn thu hoạch được đông đảo cụ ông cụ bà trong khu thăm hỏi nhiệt tình.
“Nhóc con, con chó này lông mượt mà óng ả như vậy mua không rẻ đúng không?”
“Oa, bé golden này thật là đáng yêu.”
Một cô bé tò mò nhìn chằm chằm vào chó con lăn lộn trên gạch đá xanh, nhút nhát hỏi: “Anh ơi, em, em có được sờ không?”
Hàn Chấn cười, hào phóng nói: “Cứ sờ đi.”
Cô bé này làm cậu nhớ tới em gái trong thế giới hiện thực. Em gái cậu khi còn nhỏ rõ ràng cũng rất ngoan ngoãn đáng yêu, không biết vì sao về sau lại biến thành như vậy……
Golden rất thích làm thân với trẻ con. Nó thè lưỡi dùng đầu cọ mu bàn tay của cô bé, mặt ngây ngốc.
Hoàng hôn buông xuống. Rất nhiều ông bà cụ hoặc đôi vợ chồng đi dạo quanh khu nhà, mùi hương oden tỏa ra từ cửa của cửa hàng tiện lợi, tiếng cười vui vẻ của trẻ con đan xen với tiếng ve kêu tựa như pháo hoa.
Hàn Chấn dắt chó tiếp tục đi về phía trước, chốc chốc lại phải dừng chân dùng giấy hốt pu pu, bằng không bất động sản sẽ khiếu nại.
Ưu điểm của khu chung cư cũ kỹ này là giao thông thuận tiện, ra cửa quẹo trái chính là bến xe buýt. Đi bộ vài phút là có thể tới một đại siêu thị. Hàn Chấn quyết định nhân tiện đi siêu thị tích trữ ít thức ăn.
Siêu thị này rất tử tế, cho mang cả thú cưng vào. Hàn Chấn đẩy xe mua sắm, sau đó bỏ AD Canxi vào trong, đỡ cho nó lại nhảy ra va đổ kệ để hàng.
Trước kia Hàn Chấn mang nó tới siêu thị đã tao ngộ chuyện bi thảm đó, nên mới nói nhóc con này ngoan ngoãn đều chỉ là giả bộ.
Golden ngồi trong xe có vẻ rất mới lạ, hai cái chân bám lấy thành xe, trợn tròn mắt nhìn ra xa, chốc chốc lại sủa gâu gâu thích thú, khiến cho rất nhiều cô gái thấy nó đều xuýt xoa đáng yêu quá, còn có người ngang nhiên rút điện thoại ra chụp ảnh.
Hơn nữa những người này chụp ảnh đều không tắt tiếng……
Hàn Chấn mặt đầy vết đen đi vào khu mì gói giữa một tràng tiếng tách tách, tay chọc vào mặt nhóc con, nói: “Biết trước mày được yêu quý như thế lần sau tao sẽ không mang ngày ra ngoài.”
AD Canxi ngây ngô nhìn chủ nhân nó, “Gâu gâu gâu!”
Hàn Chấn bất đắc dĩ thở dài, cúi người xuống ném mấy túi mì gói giảm giá vào trong xe. Từ khi trong nhà có chó, cậu đã phải mua thức ăn, sữa bột dê vân vân mây mây trên taobao, tiêu tốn không ít tiền.
Hiện giờ, gia sản từ trên xuống dưới người cậu cộng lại còn chưa đến 500 tệ, thật là nghèo khổ cay đắng.
Tôi vốn có thể rất vui sướng, tất cả là tại vì tôi không có tiền (-_-)
Hệ thống: “Ai bảo bạn khăng khăng đòi nuôi nó cơ.”
Hàn Chấn: “…… Tao cứ nuôi đấy thì sao, dù sao tháng sau tao cũng có tiền rồi~”
Gần đây AD Canxi bắn cho cậu hơn 6000 quả lôi, tháng sau chỉ dựa vào thu nhập từ phiếu bá vương cậu đã có hơn 3000 tệ.
Sau đó, Hàn Chấn đẩy một đống thức ăn độc hại đi tính tiền, tổng cộng chưa đến một trăm. Đi ra khỏi siêu thị, gió đêm ùa vào mặt. Điện thoại kêu tít tít không ngừng, tất cả đều là tin nhắn Hà Cẩn Nhiên gửi tới.
Đàn anh: Chương 10 em vừa đăng có hai lỗi chính tả, sửa lại đi.
Đàn anh: Đang làm gì thế? Gõ chữ hả?
……
Hàn Chấn hồi: Ra ngoài dắt chó, nhân thể mua ít thức ăn.
Đàn anh: Tự nấu cơm ở nhà?
Hàn Chấn: Không, mua mì gói lung tung thôi.
Đàn anh: Sao không gọi thức ăn ngoài?
Hàn Chấn:…… Không giấu giếm anh, em nghèo lắm.
Đàn anh: Ăn ít mì gói thôi, không tốt cho sức khỏe.
Hàn Chấn: Ừ ừ, em đi gõ chữ đây ~
Đàn anh: Chờ đã, có chuyện này muốn nói với em.
Hàn Chấn: Hả?
Đàn anh: Tuần sau có họp lớp, bạn bè anh chơi thân cũng đến, em muốn tham gia không?
Hàn Chấn nghĩ thầm họp lớp kiểu này đảm bảo không có gì tốt lành, lại còn phải gặp Hà Cẩn Nhiên, đánh chết cậu cũng không đi, lập tức từ chối: Phải gõ chữ, chỉ sợ không có thời gian đi
Đàn anh: ????Vậy à, họp lớp lần này có một đàn em là tiểu thư nhà giàu tài trợ ở nhà hàng năm sao, ăn tôm hùm bào ngư thoải mái, anh còn định gọi em tới cải thiện chất lượng bữa ăn mà
Hàn Chấn: Em đi!!!
Có lợi không chiếm là đồ ngu.
Huống hồ giờ cậu còn nghèo túng như thế
Đàn anh: Sau khi tốt nghiệp chúng ta chưa từng gặp lại, anh cũng rất nhớ em
Hàn Chấn nghĩ thầm, ông đây không thèm nhớ anh, hừ. Thế giới nào cũng gặp phải anh, lần nào ép khô dưa leo ông đây cũng là anh (T_T)
Đàn anh: Cần anh cho em mượn tiền không?
Hàn Chấn hơi cảnh giác, lập tức gõ chữ: Có lãi không?
Cậu sợ Hà Cẩn Nhiên đề nghị lấy thịt ra trả… Người này thật sự sẽ làm như vậy.
Hệ thống trợn mắt, “Thế chẳng là bạn cũng hời còn gì?”
Ừm…… hình như rất có lý. Nhưng Hàn Chấn vẫn bực bội, nói: “Tư tưởng này của mày rất nguy hiểm, chẳng lẽ dưa leo của tao không được coi là trinh tiết?”
Hệ thống khinh thường: “Lần nào bạn chẳng kêu răm kêu n*ng kêu sướng vậy, còn dám trơ trẽn nói trinh tiết? Bạn không xứng với hai chữ đó!”
Hàn Chấn câm lặng. Cho dù xác thịt đã sa đọa, nhưng cậu vẫn luôn vững tin rằng linh hồn của mình vẫn còn thuần khiết.
Đàn anh: Đương nhiên không cần, anh và em là quan hệ gì……
Đối phương đã chuyển khoản [ 10000 tệ ], xin hãy xác nhận.
Hàn Chấn cả kinh, vội nói: Thế nhiều quá
Đàn anh: Không nhiều, em cứ giữ đó mà dùng, tiền nhuận bút về tài khoản rồi trả lại cho anh. Cuốn tiểu thuyết này của em ổn lắm, biết đâu có thể thành thần.
Hàn Chấn: Sao thế được, số em là số flop rồi.
Vừa nhắn tin, Hàn Chấn vừa đi tới cửa nhà. Cậu mở cửa, bế AD Canxi đi vào rửa chân.
Rửa chân xong lại xem WeChat, Hà Cẩn Nhiên đã gửi hai tin nhắn tới.
Đàn anh: em cứ chờ đấy, chưa tới một tháng lượng lưu lại nhất định sẽ phá vạn.
Hàn Chấn xoa mũi, đáp:…… Chẳng lẽ anh định buff lượt lưu cho em à?
Trên taobao thật sự có bán thứ này. Ngoài buff phiếu bá vương, bình luận, còn có thể buff cả lượt lưu. Một vài tác giả không từ thủ đoạn vì lăng xê hoặc là muốn lọt vào bảng sẽ mua.
Đàn anh: Tin anh đi, cuốn truyện này của em hay thật mà ????
Hàn Chấn không tin, chính cậu ra sao cậu thừa hiểu. Hà Cẩn Nhiên chẳng lẽ định xoát phiếu cho cậu thật???
Nghĩ như vậy, cậu bèn mở hậu trường tác giả ra. Vừa nhìn đã thấy, AD Canxi quả nhiên vừa ném cho cậu 5000 địa lôi. Vị AD Canxi này thật kỳ lạ, không giống vài độc giả đại gia vì bớt việc cứ thế ném luôn lựu đạn. Có lẽ hắn muốn bình luận nhiều, cho nên lần nào cũng ném địa lôi bằng tay, thực là rảnh háng.
Lên bảng tuần, giờ lượng lưu lại của cuốn sách này đã hơn 500. Hàn Chấn không khỏi hơi cảm động, vội vàng đăng phần bản thảo cậu đã viết tối qua lên, thuận tiện cảm ơn mọi người tặng địa lôi và dịch dinh dưỡng ở phần bình luận.
Ngoài AD Canxi, còn có Lệ Đại Hải và một độc giả có ID là sữa bò vị dâu cũng ném lôi cho cậu.
Cho tới ngày hôm nay, AD Canxi vẫn ngồi chắc bảo tọa đại bá chủ.
Còn Lệ Đại Hải ném 10 quả địa lôi và Sữa bò vị dâu ném 9 quả bị ném tít đằng sau, trở nên khó coi.
Nhìn lướt qua phần bình luận, hầu hết đều là “tung hoa” hoặc là “cố lên”, chỉ có sữa bò vị dâu viết một tràng giang đại hải khen ngợi quyển truyện này.
Hàn Chấn nghĩ thầm hóa ra vẫn có người thực sự thích quyển truyện này. Tha thứ cho cậu nay đã bị Hà Cẩn Nhiên tẩy não, thấy ai cũng nghĩ là seeder hắn bỏ tiền ra mua.
Nhưng mà seeder…… sẽ không bình luận cho cậu dài như vậy đâu nhỉ? Hơn nữa rõ ràng là đối phương đã đọc truyện của cậu.
Hàn Chấn hơi háo hức, lập tức lại ngồi thẳng lưng bắt đầu gõ chữ.
Đại cương trong tay lòng không hoảng hốt, chưa bao giờ kẹt văn.
****** ****** ****** ******
Mà đầu kia thành phố, sữa bò vị dâu đã nằm trên sô pha phòng thuê gãi chân thấy《 tôi bán quà vặt ở cổ đại 》 có chương mới, lập tức mở.
Vẫn hay hệt như cũ. Cô run tay muốn ném địa lôi giục chương, nhưng đột nhiên nhớ ra Lệ tổng sếp cô mới chỉ ném có 10 quả lôi.
Không được không được, cô không thể vượt mặt cấp trên!
Huống hồ, sữa bò vị dâu nghĩ rằng Lệ tổng chỉ ném 10 địa lôi là bởi vì Lệ tổng cảm thấy truyện này chỉ đáng giá 10 lôi.
Bằng không Lệ tổng lắm tiền nhiều của như vậy chắc chắn sẽ ném nhiều hơn chứ ~
Sữa bò vị dâu vừa nghĩ vậy, lại trông thấy bình luận của “Lệ Đại Hải ghét uống AD Canxi”, rõ ràng là biểu cảm ngốc đặc, cô lại bỗng dưng cảm thấy ngốc moe, thậm chí còn tự ảo tưởng ra tình cảm cấm kỵ giữa tổng tài và tác giả JJ mấy chục vạn chữ ……
Cô bị làm sao vậy?
Sữa bò vị dâu lắc đầu, dù là hủ nữ cô cũng không thể ý dâm sếp nhà mình được! Nhưng trong đầu bỗng nhiên toát ra một ý nghĩ, Lệ tổng không hề biết cô là sữa bò vị dâu!
Cách internet, hai người bọn họ đều chỉ là người đọc JJ lên mạng lướt web.
Nghĩ như vậy, sữa bò vị dâu không nhịn được để lại bình luận bên dưới comment “Tôi yêu sướng rên!” của Lệ tổng, “Chúc ngài và sướng rên đại đại được ở bên nhau!!”
Ảo tưởng tới ngày Lệ tổng và sướng rên đại đại gặp gỡ ngoài đời, cô không nhịn được nở nụ cười lâng lâng.
****** ****** ****** ******
Lệ Đại Hải mới đi ra khỏi phòng tập thể thao liền thấy thông báo tiểu thuyết có chương mới từ app. Gã mở《 tôi bán quà vặt ở cổ đại 》, đọc xong theo thường lệ viết một bình luận dài.
Vô tình, gã trông thấy bình luận của “Sữa bò vị dâu”, bèn nở nụ cười tà mị, trả lời: Cảm ơn bạn đã chúc phúc.
Lệ Đại Hải nhất quán tin tưởng sướng rên đại đại là đàn ông. Từ nhỏ gã đã biết mình là gay, nhưng bởi vì cha mẹ nghiêm khắc nên vẫn chưa có cơ hội tiếp xúc thế giới nam nam.
Mãi đến khi vào cấp ba, gã có được chiếc điện thoại đầu tiên. Sau khi phát hiện được dăm thư của sướng rên đại đại ở một trang web 18+, Lệ Đại Hải đã mê luyến vị đại đại này quên lối về.
Nhân duyên trên internet quanh co.
Lệ Đại Hải cứ thế đắm chìm vào biển sâu internet, dạt dào khát khao ảo tưởng yêu đương qua mạng với đại đại.
Dưới cái nhìn của gã, chỉ có đều là gay, thậm chí đàn ông có kinh nghiệm ở phương diện này mới có thể viết ra văn chương kỹ càng tỉ mỉ như thế.
Mỗi một chi tiết đều sinh động như thật, rung động lòng người.
Mỗi một bát thịt hầm đều béo mà không ngán, ướt át ngon lành.
Gã thậm chí còn cảm thấy sướng rên đại đại nhất định là một người đàn ông dung mạo tuấn mỹ, dáng người hoàn hảo giống như mỹ thụ dưới ngòi bút của đại đại khiến người ta muốn ngừng mà không được.
Lệ Đại Hải luôn khát vọng được gặp sướng rên ngoài đời. Nhưng gã lại thấp thỏm lo sợ, nếu sướng rên là nữ thì sao, nếu sướng rên là ông chú gãi chân thì sao ……
Chỉ vì gã nâng một người lên thần đàn, mới có thể lo được lo mất như vậy.
****** ****** ****** ******
Lại một tuần trôi qua, sắp đến kỳ cập nhật bảng mới.
《 tôi bán quà vặt ở cổ đại》 đã có hơn hai ngàn lượt lưu. Nó được lên hai bảng xếp hạng, cho nên mới tăng trưởng mãnh liệt như vậy.
Ít nhiều cũng nhờ địa lôi AD Canxi ném đã nâng cậu lên vị trí số hai trong bảng phiếu bá vương tuần. Bảng xếp hạng sẽ trực tiếp hiện trên trang đầu, thường xuyên sẽ có một vài anh hùng bàn phím nghèo kiết hủ lậu tố cáo cậu tự xoát phiếu cho mình.
Không làm gì được, trong mắt những chiến binh bàn phím hẹp hòi đó, không thể nào tưởng tượng thực sự có người sẽ gửi mấy vạn cho tiểu thuyết mình thích.
Đứng đầu bảng xếp hạng phiếu bá vương là tác phẩm mới của một vị đại thần, Hàn Chấn có thể xếp thứ hai đã cảm thấy rất mỹ mãn. Cậu cũng chẳng buồn để ý bình luận của hội ahbp, trái lại còn thấy rất thú vị như đang xem trò vui.
【 Tác giả chắc giàu lắm, tự ném cho mình một vạn địa lôi?? Lắm tiền thế còn viết tiểu thuyết làm gì, điên à. 】
Hàn Chấn nghĩ thầm, ông đây cũng chỉ được tiếng chứ được miếng nào đâu.
【 viết toàn rác rưởi, tác giả nhân lúc còn sớm cút ra khỏi vòng văn học mạng đi, đừng cho là tôi không biết anh là quảng cáo của A ha ha phái tới tẩy não chúng tôi. 】
【 Phải đấy phải đấy! Đồng ý với lầu trên! Vượng vượng và vệ long tôi ra gấp giá gấp đôi! A ha ha cỏn con cũng dám vọng tưởng làm center quảng cáo? 】
Hàn Chấn: “…………” Lạc đề rồi kìa.
Cho nên hôm nay đăng xong chương mới, Hàn Chấn cố ý ghi vào phần tác giả có lời muốn nói: Nhân thể làm rõ, bản thân không hề nhận được bất cứ phí quảng cáo nào, không có quan hệ gì với A ha ha. [email protected] là email công việc, hoan nghênh các quảng cáo đồ ăn vặt đàm phán quảng cáo.
Hàn Chấn vốn dĩ chỉ muốn đùa với người đọc, không ngờ thật sự nhận được đề nghị. Là hợp đồng của đồ ăn vặt hamster gửi tới, lấy số lần xuất hiện trong truyện làm căn cứ, mỗi lần một trăm tệ, mỗi chương nhiều nhất không vượt qua 3 lần.
Hàn Chấn lập tức kích động, muỗi có nhỏ cũng là thịt! Cậu từng nghe tới tiếng tăm của đồ ăn vặt hamster, nghe nói hậu trường của đối phương là tmall taobao, có rất nhiều tiền, hơn nữa còn chủ yếu hoạt động bằng cửa hàng online, khách hàng đa phần là nam nữ trẻ tuổi.
Đồ ăn vặt Hamster cũng rất tử tế, ngay ngày hôm đó đã chuyển phát nhanh cho Hàn Chấn một thùng đồ ăn vặt đang hot của bọn họ. Từ thịt heo khô cay vị xoài cho đến que cay Hawaii, nói tóm lại cái gì cần có đều có hết, làm cho Hàn Chấn thèm rớt dãi.
Bên quảng cáo này tốt như vậy, Hàn Chấn không thể báo đáp, vội vàng đăng luôn một chương. Cả chương 4000 chữ lại xuất hiện tên của đồ ăn vặt hamster tới 20 lần, móc nối không một kẽ hở, tẩy não chi thuật khiến người ta phải vỗ bàn ngợi khen.
Giờ lượng lưu lại của cậu đã tăng lên hơn 4000. Một trăm bình luận đầu tiên đều mắng sướng rên hạ độc giữa đêm, làm hại bọn họ phải chốt đơn đồ ăn vặt hamster ngay lập tức.
Hàn Chấn xem xong vui lắm, cảm thấy mình không hề nhận không 300 đồng này.
Kiếm được tiền, Hàn Chấn nghĩ tới AD Canxi đầu tiên. Chịu thôi, cậu chính là một chủ nhân lương thiện như vậy. Cậu lên mạng mua mấy hộp thịt hộp nhập khẩu, sau đó hiếm hoi gọi đồ ăn ngoài khao mình.
Đột nhiên, điện thoại đổ chuông báo có tin nhắn WeChat.
Đàn anh: em nhận tiền quảng cáo của đồ ăn vặt hamster à? Sao bỗng nhiên tâng người ta vậy……
Hàn Chấn: Đúng, 300 tệ lận
Đàn anh: Lần trước anh gửi em 1 vạn tệ sao lại không nhận?
Hàn Chấn rất thành thật: Em sợ em không trả nổi
Đàn anh: Em có thể trả từ từ mà
Hàn Chấn trợn trắng mắt, cậu không thèm tin câu này của Hà Cẩn Nhiên. Dù sao giờ mỗi ngày đều có thể kiếm một ít tiền quảng cáo, tới tháng sau tiền nhuận bút vào tài khoản cậu sẽ có thể xoay mình làm đại gia ~~
Đàn anh: Ngày mai đừng quên đi họp lớp, địa chỉ là khách sạn phú quý đường XX.
Hàn Chấn: à em được gói mang về không
Đàn anh: gói gì mang về
Hàn Chấn: Đồ ăn
Đàn anh: em đã nghèo tới mức đó rồi?! ????
Hàn Chấn: Không, em cảm thấy mình cơm no rượu say bên ngoài, mà chó nhà mình chỉ có thể ở nhà ăn thức ăn cho chó, lương tâm bất an.
Đàn anh: Em nuôi chó từ lúc nào?
Hàn Chấn: Được một thời gian rồi, một con golden nhặt được, siêu đáng yêu
Đàn anh: Em mà đến anh sẽ bỏ tiền mua cho chó nhà em mười cân thịt
Hàn Chấn:………… Oa anh giàu quá.
Đàn anh:????đúng, tại hạ nhà có quặng
Hàn Chấn nghĩ thầm, biết trước đã lấy một vạn tệ kia. Cậu ôm tiền bỏ trốn, dù sao Cẩn Nhiên cũng sẽ không tìm thấy cậu (⊙v⊙)
Hệ thống thở dài, “Bạn quá ngây thơ.”
Hàn Chấn: “Tuy tao bị thế giới chà đạp, nhưng tao vẫn yêu tha thiết thế giới này.”
Hệ thống thông cảm: “Hóa ra bạn là M.”
Hàn Chấn giả vờ không hiểu, “Mày không còn là hệ thống thuần khiết trước kia nữa rồi.”
“Không sai.” Hệ thống hút thuốc, giữa khói thuốc lượn lờ, nó tang thương nói: “Vì update, tổng bộ đã download cho tôi 5000 bộ H văn, trong đó có cả truyện nguyên chủ viết, nhân thú xúc tua, cái gì cũng có. Bạn muốn xem không? Tinh tẫn nhân tuyệt, tuyệt đối vượt ra ngoài tưởng tượng của bạn.”
Hàn Chấn: “…… Không, tao còn lứa tuổi học sinh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất