Chương 72
Sau đó bọn họ mang thức ăn về nhà.
Hàn Chấn lần đầu tiên tới đảo Hải Bắc. Cậu là người đại lục, rất ít khi nhìn thấy biển. Có thể là vì tận thế, khách du lịch cũng biến mất, biển cả xanh biếc trông rất thuần tịnh.
Xem ra ô nhiễm hạt nhân vẫn chưa lan tới đây.
Mặt trời chói chang, phủ lớp vảy vàng lóng lánh lên mặt biển. Từ xa nhìn lại sẽ thấy trời biển xanh lam cùng bờ cát và cả không ít người nhàn nhã thong dong dạo bước tắm nắng.
“Sau này buổi tối có thể tới đây đi bộ.”
Hà Cẩn Nhiên nói.
“Đúng vậy, em rất thích biển.”
Hàn Chấn không nhịn được nhớ lại biển cậu từng thấy lúc đi Maldives nghỉ mát.
Hà Cẩn Nhiên: “Hóa ra em vẫn thích Đại Hải.”
Hàn Chấn: “……”
Hai người xách trên tay túi nilon chứa đầy thịt. Mặc dù người sống ở khu vực này đều là “người giàu có”, nhưng vẫn không nhịn được liếc thêm vài lần.
Ở đảo Hải Bắc, rẻ nhất là hải sản và hoa quả.
Đắt nhất, không thể nghi ngờ chính là thịt và rau củ.
“Chắc là căn nhà này.”
Hàn Chấn chỉ vào căn biệt thự gạch thấp thấp đó không xa.
“Ừ, là nơi này, số 217.”
Hà Cẩn Nhiên lấy chìa khóa ra khỏi túi giấy. Nghe nói căn nhà này mở được cả bằng vân tay và chìa khóa, môi giới bảo bọn họ đến lúc đó tự cài khóa vân tay.
Bên ngoài căn biệt thự là bức tường rào rất cao, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến giá cả của nó khập khiễng khi so sánh với các căn biệt thự khác. Vốn dĩ chủ nhà là vì riêng tư, nhưng đặt vào lúc này,lại là an toàn ngàn vàng khó cầu.
Xuyên qua cánh cổng sắt bề thế có thể lờ mờ trông thấy cây ăn quả và hoa cỏ xanh mướt tươi tốt trồng bên trong cùng một bể bơi nhỏ trong vườn.
Hà Cẩn Nhiên mở cửa đi vào. Cây cối tràn đầy sức sống mang tới luồng linh khí nồng đậm. Chỉ hít thở, hắn đã cảm thấy tu vi mình tăng tiến vài phần.
“Khu vườn này thật là tuyệt!”
Hàn Chấn đi vòng quanh sân. Căn biệt thự này được thiết kế thuần Pháp, ngay cả cây xanh cũng có cảm giác nhiệt đới, chuối tây bản lá dài rộng thành hàng. Còn có cả một cây đào, cậu nhón chân hái một quả xuống cắn, vị ngọt bùng nổ trong miệng, ngon lành.
Cậu lại hái thêm mấy quả, hào hứng mang vào nói với Hà Cẩn Nhiên: “Có khu vườn này, về sau chúng ta có thể tự trồng trọt ăn!”
Hà Cẩn Nhiên cảm thấy đề xuất này rất hay. Người tu chân tuy không ăn đồ của nhân gian, nhưng cũng ăn linh mễ linh quả. Trong không gian trữ vật của hắn vẫn còn có một túi linh mễ nhỏ, nơi đây linh khí dư thừa, biết đâu lại có thể gieo trồng được thật.
Nhưng chuyện quan trọng nhất trước mắt là đi nấu cơm.
Hắn đi vào bếp rửa sạch đào, bỏ lên đĩa mang sang cho Hàn Chấn.
Bởi vì ipad đã hết pin, Hàn Chấn nhàm chán ôm một quyển sách nằm trên sô pha xem. Hắn cười, lấy một ít đồ ăn vặt đặt bên cạnh.
Sau đó là xắt thức ăn, đun nóng dầu, nấu lên, bưng ra. Mùi dầu mỡ nhàn nhạt bốc lên, Hà Cẩn Nhiên lại cảm thấy rất dễ chịu.
Cuộc sống như vậy chân thật, cũng hạnh phúc hơn nhiều Tu chân giới.
Không có những mâu thuẫn phiền phức, cũng không có hỗn loạn nhốn nháo. Hóa ra chỉ cần một bát cơm, một đĩa rau xanh xào, một tô canh nóng hôi hổi đã là hạnh phúc mỹ mãn.
Bữa tối hôm nay rất phong phú, có tôm nướng, nộm dưa leo, rau xào… bày kín cả bàn lớn.
Hàn Chấn thèm nhỏ nước miếng, chưa kịp kêu ca lãng phí đã gắp đũa bắt đầu tấn công kịch liệt.
Thực ra cũng không thể nói là lãng phí. Những món ăn không hết, Hà Cẩn Nhiên có thể bỏ vào không gian trữ vật bảo quản vô thời hạn. Thi thoảng hắn sẽ lấy ra ngoài, chế biến lại, nấu bát mì gì đó.
Ăn cơm xong, Hàn Chấn mãi một lúc mới nhớ ra chuyện làm cách nào vạch mặt nhà khoa học giả mạo mình?
Đang nghĩ ngợi, Hà Cẩn Nhiên đề nghị ra ngoài dạo một vòng tiêu cơm.
Hàn Chấn đi tới huyền quan thay giầy, chỉ là không ngờ mới ra cửa hai người đã gặp Viên Dịch.
Viên Dịch vừa thấy bọn họ đã trách: “Không phải tôi bảo hai người chờ tôi ở cửa à? Sao mới quay đi đã không thấy tăm hơi?”
Hàn Chấn sững sờ, vội giải thích: “Hà…… Anh trai tôi mắc tiểu, tôi dẫn anh ấy đi WC. Quay lại cũng không tìm thấy anh.”
Viên Dịch tức giận nói: “Tôi chờ cậu ở đó nửa tiếng.”
“Tôi xin lỗi.” Hàn Chấn gãi đầu, “Sao anh biết chúng tôi ở chỗ này?”
“Tôi hỏi người.” Viên Dịch quan sát căn biệt thự đơn lập sau lưng họ, như nhận ra ánh mắt lạnh băng của Hà Cẩn Nhiên, xoa cánh tay, nói: “Các cậu đổi đồ mang đến thành điểm lao động thuê nơi này à?”
“Ừ. Anh Viên có thời gian rảnh cứ tới đây chơi nhé.”
Hàn Chấn biết Hà Cẩn Nhiên đã mất kiên nhẫn, bèn vỗ lên lưng hắn muốn trấn an.
“Thanh niên các cậu chẳng biết nghĩ gì cả.” Viên Dịch lắc đầu nói: “tiền thuê một tháng ở đây ít cũng hơn một ngàn đúng không? Cậu có biết, hầu hết người ở trong căn lương tháng chỉ có mấy trăm điểm lao động.”
“Nhà này có vườn, chúng tôi định tự trồng trọt.”
Hàn Chấn nói.
“Trồng rau thu hoạch cũng phải cần thời gian, giờ các cậu tính sao? Uống gió Tây Bắc?”
Hàn Chấn lẳng lặng ngậm miệng. Thực ra cậu là người giàu mà.
Viên Dịch nói: “Anh họ cậu là nông dân còn gì, gần đây trong căn cứ có việc, hái chuối, tiền lương mỗi ngày 20 điểm lao động. Ngày mai phải đi làm.”
Hàn Chấn vốn định từ chối, không ngờ Hà Cẩn Nhiên lại đồng ý. Hắn thậm chí còn phá lệ nói cảm ơn với Viên Dịch.
Tiễn Viên Dịch đi, Hàn Chấn hỏi hắn: “Không phải anh ghét Viên Dịch à?”
Hà Cẩn Nhiên quay sang nhìn cậu nói: “Nhưng ta cũng phải nuôi em mà.”
“Em không cần anh nuôi.” Hàn Chấn trợn ngược mắt, “Thôi, ngày mai em cùng anh đi vườn chuối.”
“Không được.” Hà Cẩn Nhiên dứt khoát cự tuyệt, “Trời nắng như vậy, em sẽ bị cảm nắng.”
“Em mặc kệ, em cứ đi!”
Hàn Chấn cố gắng lấy ra uy nghiêm làm công của cậu.
Hệ thống xa cách lâu ngày, bực bội nói: “Bạn có biết bạn làm vậy rất giống đang làm nũng không.”
Hàn Chấn: “……” Cậu không phục.
****** ****** ****** ******
Ngày hôm sau, hơn tám giờ bọn họ rời giường. Ăn qua loa bánh trứng rán, Hà Cẩn Nhiên lại cố ý chuẩn bị thêm một hộp cơm cho bữa trưa.
Hà Cẩn Nhiên cuối cùng vẫn đồng ý cho Hàn Chấn cùng đi. Hắn cũng không yên tâm để Hàn Chấn ở nhà một mình, ai biết được chú bé đần sẽ bị ai lừa đi mất.
Vườn chuối hơi xa. Hàn Chấn phát hiện mấy chiếc xe đạp vàng vứt đi dọc đường, thử mới biết vẫn đạp được. Bọn họ liền đạp xe, rẽ vào đường cái, đi tới một hướng khác thành phố.
Vườn chuối nằm ở khu dân cư nghèo. Trước kia, nơi đó vốn là khu vực ngoại ô xa xôi chuyên trồng trọt, đi xe buýt cũng rất lâu. Bởi vì xăng khan hiếm, xe buýt trong căn cứ đã ngưng sử dụng. Thi thoảng có mấy chiếc xe taxi vòng qua vòng lại đầu đường, giá cao chót vót.
Xóm nghèo nơi này rất xập xệ. Cả đám trẻ con tụ tập xin ăn ven đường, người gầy trơ cả xương trông còn đáng thương hơn cả dân tị nạn Châu Phi từng thấy trên ảnh.
Nhưng Hàn Chấn tận mắt trông thấy cảnh một người đàn ông cho bọn chúng kẹo, sau đó bị đè xuống đất lục soát người.
Vùng ngoại ô, người thưa thớt dần. Bọn họ dừng lại ở vườn chuối. Viên Dịch đứng ở cửa, thấy Hàn Chấn bèn cười nói: “Ăn cơm chưa?”
Còn Hà Cẩn Nhiên bên cạnh thì hoàn toàn bị hắn ta phớt lờ.
Hàn Chấn nói: “Ăn rồi.”
Viên Dịch lấy từ trong túi ra một cái bánh ngô nóng hổi, nhét vào tay cậu, “Thấy cậu vẫn còn đang lớn, ăn nhiều một chút.”
“Không cần, tôi thật sự không ăn nổi nữa.” Hàn Chấn nói thật, sáng nay cậu ăn một chén lớn cháo thịt nạc bắc thảo, thêm hoa quả và sữa bò, giờ vẫn còn đang no căng.
“Khách sáo với tôi làm gì.”
Viên Dịch dứt khoát bọc bánh ngô lại, ép cậu xách đi, nói: “Chốc nữa tan làm chắc chắn sẽ đói, ở đây không phát cơm.”
Hàn Chấn bất đắc dĩ, quay sang liếc nhìn Hà Cẩn Nhiên, phát hiện đối phương đang không hề chú ý tới phía này mà chăm chú nhìn chằm chằm vào cây chuối.
Không thể chối từ thịnh tình, cậu chỉ có thể nhận lấy cái bánh ngô. Viên Dịch nói rằng anh ta vẫn phải đi làm, bèn vội vàng tạm biệt, đạp một chiếc xe rời đi.
Hai người chậm rãi đi vào vườn chuối.
Hà Cẩn Nhiên mở miệng nói: “Em không được ăn cái bánh ngô này.”
Hàn Chấn: “…… Em cũng đâu ăn nổi.”
Hà Cẩn Nhiên nghiêm túc nói: “Em chỉ được ăn đồ ta nấu.”
Hàn Chấn: “Rồi rồi.”
Vì sao cậu lại cảm thấy gần đây Ân Húc Đạo Quân càng ngày càng ấu trĩ.
Sau đó bọn họ gặp được ông chủ vườn chuối, một người đàn ông trung niên bụng phệ họ Dư. Ngoài người này còn có bốn công nhân trẻ tuổi mới tới.
“Tôi phát tiền lương rất cao cho các cậu, đồng thời các cậu cũng phải báo đáp tương đương. Tốc độ hái chuối phải nhanh, có kỹ xảo nhất định, không biết thì chốc nữa hỏi người làm cũ.” Ông chủ Dư chỉ vào một người đàn ông da ngăm trên dưới 40, nói: “Đây là lão Trương, chốc nữa các cậu theo ông ta làm việc. Nếu phát hiện có người trộm chuối, đều bị sa thải!”
Các công nhân mới đến đều gật đầu.
Công việc hái chuối thuộc về công việc ngắn hạn, nhiều nhất chỉ có thể làm bốn năm ngày. Ông chủ Dư mong đám người này có thể hái nhanh hơn, như vậy là bớt được một ngày lương.
“Lại đây với tôi.”
Lão Trương đầu tiên dẫn mọi người đi lấy găng tay và thúng, mỗi người một bộ. Lão tự mình làm mẫu cách hái chuối, sau đó bảo từng người một qua thử.
Mấu chốt là phải cẩn thận, không thể làm hỏng vỏ chuối, bằng không sẽ bán không được giá.
Thực ra rất đơn giản. Hàn Chấn chẳng mấy chốc đã quen tay. Cậu và Hà Cẩn Nhiên người cao chân dài, nổi bật giữa đám người làm, tốc độ hái chuối nhanh thoăn thoắt.
Thi thoảng có buồng chuối mọc trên cao, cậu cũng có thể hái xuống thúng dễ như trở bàn tay.
Những công nhân đó thì ngược lại, ai nấy làm chậm rề tựa như chưa được ăn cơm, khiến cho lão Trương đứng phía sau suýt nữa cầm cành cây đuổi theo.
“Các cậu đang làm gì?!” Lão Trương mắng: “Chốc nữa ông chủ nhìn thấy không đuổi mới là lạ. Nhìn người mới tới đi, còn chẳng bằng chia điểm lao động của các cậu cho bọn họ!”
“Đừng mà.” Có người thanh niên cợt nhả nói: “Động tác chậm là được thêm một ngày lương, lão Trương, ông cũng hiểu mà?”
Lần này, lão Trương im lặng không nói gì.
Hàn Chấn cảm thấy hái chuối rất thú vị, giống như hái dâu tây hồi nhỏ. Đáng tiếc không thể vừa hái vừa ăn. Cậu đang hái hăng say, bỗng nhiên bị người vỗ vai.
Là người trẻ tuổi ban nãy, cậu ta nhăn mặt với Hàn Chấn, nói: “Người mới, cậu không hiểu quy củ đúng không?”
“Quy củ gì?”
“Đừng hái nhanh như vậy.” Thanh niên nói: “Với tốc độ của cậu, chúng ta nhiều nhất chỉ nhận được năm ngày lương. Nếu cậu chậm lại, thêm hai ngày lương không thành vấn đề.”
Hàn Chấn: “…… Làm vậy không tốt lắm đâu.”
Vừa dứt lời, sau lưng bọn họ vang lên tiếng quát tháo của ông chủ Dư: “Mẹ kiếp, 20 điểm lao động một ngày của ông đây ném cho chó ăn!!”
Hàn Chấn lần đầu tiên tới đảo Hải Bắc. Cậu là người đại lục, rất ít khi nhìn thấy biển. Có thể là vì tận thế, khách du lịch cũng biến mất, biển cả xanh biếc trông rất thuần tịnh.
Xem ra ô nhiễm hạt nhân vẫn chưa lan tới đây.
Mặt trời chói chang, phủ lớp vảy vàng lóng lánh lên mặt biển. Từ xa nhìn lại sẽ thấy trời biển xanh lam cùng bờ cát và cả không ít người nhàn nhã thong dong dạo bước tắm nắng.
“Sau này buổi tối có thể tới đây đi bộ.”
Hà Cẩn Nhiên nói.
“Đúng vậy, em rất thích biển.”
Hàn Chấn không nhịn được nhớ lại biển cậu từng thấy lúc đi Maldives nghỉ mát.
Hà Cẩn Nhiên: “Hóa ra em vẫn thích Đại Hải.”
Hàn Chấn: “……”
Hai người xách trên tay túi nilon chứa đầy thịt. Mặc dù người sống ở khu vực này đều là “người giàu có”, nhưng vẫn không nhịn được liếc thêm vài lần.
Ở đảo Hải Bắc, rẻ nhất là hải sản và hoa quả.
Đắt nhất, không thể nghi ngờ chính là thịt và rau củ.
“Chắc là căn nhà này.”
Hàn Chấn chỉ vào căn biệt thự gạch thấp thấp đó không xa.
“Ừ, là nơi này, số 217.”
Hà Cẩn Nhiên lấy chìa khóa ra khỏi túi giấy. Nghe nói căn nhà này mở được cả bằng vân tay và chìa khóa, môi giới bảo bọn họ đến lúc đó tự cài khóa vân tay.
Bên ngoài căn biệt thự là bức tường rào rất cao, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến giá cả của nó khập khiễng khi so sánh với các căn biệt thự khác. Vốn dĩ chủ nhà là vì riêng tư, nhưng đặt vào lúc này,lại là an toàn ngàn vàng khó cầu.
Xuyên qua cánh cổng sắt bề thế có thể lờ mờ trông thấy cây ăn quả và hoa cỏ xanh mướt tươi tốt trồng bên trong cùng một bể bơi nhỏ trong vườn.
Hà Cẩn Nhiên mở cửa đi vào. Cây cối tràn đầy sức sống mang tới luồng linh khí nồng đậm. Chỉ hít thở, hắn đã cảm thấy tu vi mình tăng tiến vài phần.
“Khu vườn này thật là tuyệt!”
Hàn Chấn đi vòng quanh sân. Căn biệt thự này được thiết kế thuần Pháp, ngay cả cây xanh cũng có cảm giác nhiệt đới, chuối tây bản lá dài rộng thành hàng. Còn có cả một cây đào, cậu nhón chân hái một quả xuống cắn, vị ngọt bùng nổ trong miệng, ngon lành.
Cậu lại hái thêm mấy quả, hào hứng mang vào nói với Hà Cẩn Nhiên: “Có khu vườn này, về sau chúng ta có thể tự trồng trọt ăn!”
Hà Cẩn Nhiên cảm thấy đề xuất này rất hay. Người tu chân tuy không ăn đồ của nhân gian, nhưng cũng ăn linh mễ linh quả. Trong không gian trữ vật của hắn vẫn còn có một túi linh mễ nhỏ, nơi đây linh khí dư thừa, biết đâu lại có thể gieo trồng được thật.
Nhưng chuyện quan trọng nhất trước mắt là đi nấu cơm.
Hắn đi vào bếp rửa sạch đào, bỏ lên đĩa mang sang cho Hàn Chấn.
Bởi vì ipad đã hết pin, Hàn Chấn nhàm chán ôm một quyển sách nằm trên sô pha xem. Hắn cười, lấy một ít đồ ăn vặt đặt bên cạnh.
Sau đó là xắt thức ăn, đun nóng dầu, nấu lên, bưng ra. Mùi dầu mỡ nhàn nhạt bốc lên, Hà Cẩn Nhiên lại cảm thấy rất dễ chịu.
Cuộc sống như vậy chân thật, cũng hạnh phúc hơn nhiều Tu chân giới.
Không có những mâu thuẫn phiền phức, cũng không có hỗn loạn nhốn nháo. Hóa ra chỉ cần một bát cơm, một đĩa rau xanh xào, một tô canh nóng hôi hổi đã là hạnh phúc mỹ mãn.
Bữa tối hôm nay rất phong phú, có tôm nướng, nộm dưa leo, rau xào… bày kín cả bàn lớn.
Hàn Chấn thèm nhỏ nước miếng, chưa kịp kêu ca lãng phí đã gắp đũa bắt đầu tấn công kịch liệt.
Thực ra cũng không thể nói là lãng phí. Những món ăn không hết, Hà Cẩn Nhiên có thể bỏ vào không gian trữ vật bảo quản vô thời hạn. Thi thoảng hắn sẽ lấy ra ngoài, chế biến lại, nấu bát mì gì đó.
Ăn cơm xong, Hàn Chấn mãi một lúc mới nhớ ra chuyện làm cách nào vạch mặt nhà khoa học giả mạo mình?
Đang nghĩ ngợi, Hà Cẩn Nhiên đề nghị ra ngoài dạo một vòng tiêu cơm.
Hàn Chấn đi tới huyền quan thay giầy, chỉ là không ngờ mới ra cửa hai người đã gặp Viên Dịch.
Viên Dịch vừa thấy bọn họ đã trách: “Không phải tôi bảo hai người chờ tôi ở cửa à? Sao mới quay đi đã không thấy tăm hơi?”
Hàn Chấn sững sờ, vội giải thích: “Hà…… Anh trai tôi mắc tiểu, tôi dẫn anh ấy đi WC. Quay lại cũng không tìm thấy anh.”
Viên Dịch tức giận nói: “Tôi chờ cậu ở đó nửa tiếng.”
“Tôi xin lỗi.” Hàn Chấn gãi đầu, “Sao anh biết chúng tôi ở chỗ này?”
“Tôi hỏi người.” Viên Dịch quan sát căn biệt thự đơn lập sau lưng họ, như nhận ra ánh mắt lạnh băng của Hà Cẩn Nhiên, xoa cánh tay, nói: “Các cậu đổi đồ mang đến thành điểm lao động thuê nơi này à?”
“Ừ. Anh Viên có thời gian rảnh cứ tới đây chơi nhé.”
Hàn Chấn biết Hà Cẩn Nhiên đã mất kiên nhẫn, bèn vỗ lên lưng hắn muốn trấn an.
“Thanh niên các cậu chẳng biết nghĩ gì cả.” Viên Dịch lắc đầu nói: “tiền thuê một tháng ở đây ít cũng hơn một ngàn đúng không? Cậu có biết, hầu hết người ở trong căn lương tháng chỉ có mấy trăm điểm lao động.”
“Nhà này có vườn, chúng tôi định tự trồng trọt.”
Hàn Chấn nói.
“Trồng rau thu hoạch cũng phải cần thời gian, giờ các cậu tính sao? Uống gió Tây Bắc?”
Hàn Chấn lẳng lặng ngậm miệng. Thực ra cậu là người giàu mà.
Viên Dịch nói: “Anh họ cậu là nông dân còn gì, gần đây trong căn cứ có việc, hái chuối, tiền lương mỗi ngày 20 điểm lao động. Ngày mai phải đi làm.”
Hàn Chấn vốn định từ chối, không ngờ Hà Cẩn Nhiên lại đồng ý. Hắn thậm chí còn phá lệ nói cảm ơn với Viên Dịch.
Tiễn Viên Dịch đi, Hàn Chấn hỏi hắn: “Không phải anh ghét Viên Dịch à?”
Hà Cẩn Nhiên quay sang nhìn cậu nói: “Nhưng ta cũng phải nuôi em mà.”
“Em không cần anh nuôi.” Hàn Chấn trợn ngược mắt, “Thôi, ngày mai em cùng anh đi vườn chuối.”
“Không được.” Hà Cẩn Nhiên dứt khoát cự tuyệt, “Trời nắng như vậy, em sẽ bị cảm nắng.”
“Em mặc kệ, em cứ đi!”
Hàn Chấn cố gắng lấy ra uy nghiêm làm công của cậu.
Hệ thống xa cách lâu ngày, bực bội nói: “Bạn có biết bạn làm vậy rất giống đang làm nũng không.”
Hàn Chấn: “……” Cậu không phục.
****** ****** ****** ******
Ngày hôm sau, hơn tám giờ bọn họ rời giường. Ăn qua loa bánh trứng rán, Hà Cẩn Nhiên lại cố ý chuẩn bị thêm một hộp cơm cho bữa trưa.
Hà Cẩn Nhiên cuối cùng vẫn đồng ý cho Hàn Chấn cùng đi. Hắn cũng không yên tâm để Hàn Chấn ở nhà một mình, ai biết được chú bé đần sẽ bị ai lừa đi mất.
Vườn chuối hơi xa. Hàn Chấn phát hiện mấy chiếc xe đạp vàng vứt đi dọc đường, thử mới biết vẫn đạp được. Bọn họ liền đạp xe, rẽ vào đường cái, đi tới một hướng khác thành phố.
Vườn chuối nằm ở khu dân cư nghèo. Trước kia, nơi đó vốn là khu vực ngoại ô xa xôi chuyên trồng trọt, đi xe buýt cũng rất lâu. Bởi vì xăng khan hiếm, xe buýt trong căn cứ đã ngưng sử dụng. Thi thoảng có mấy chiếc xe taxi vòng qua vòng lại đầu đường, giá cao chót vót.
Xóm nghèo nơi này rất xập xệ. Cả đám trẻ con tụ tập xin ăn ven đường, người gầy trơ cả xương trông còn đáng thương hơn cả dân tị nạn Châu Phi từng thấy trên ảnh.
Nhưng Hàn Chấn tận mắt trông thấy cảnh một người đàn ông cho bọn chúng kẹo, sau đó bị đè xuống đất lục soát người.
Vùng ngoại ô, người thưa thớt dần. Bọn họ dừng lại ở vườn chuối. Viên Dịch đứng ở cửa, thấy Hàn Chấn bèn cười nói: “Ăn cơm chưa?”
Còn Hà Cẩn Nhiên bên cạnh thì hoàn toàn bị hắn ta phớt lờ.
Hàn Chấn nói: “Ăn rồi.”
Viên Dịch lấy từ trong túi ra một cái bánh ngô nóng hổi, nhét vào tay cậu, “Thấy cậu vẫn còn đang lớn, ăn nhiều một chút.”
“Không cần, tôi thật sự không ăn nổi nữa.” Hàn Chấn nói thật, sáng nay cậu ăn một chén lớn cháo thịt nạc bắc thảo, thêm hoa quả và sữa bò, giờ vẫn còn đang no căng.
“Khách sáo với tôi làm gì.”
Viên Dịch dứt khoát bọc bánh ngô lại, ép cậu xách đi, nói: “Chốc nữa tan làm chắc chắn sẽ đói, ở đây không phát cơm.”
Hàn Chấn bất đắc dĩ, quay sang liếc nhìn Hà Cẩn Nhiên, phát hiện đối phương đang không hề chú ý tới phía này mà chăm chú nhìn chằm chằm vào cây chuối.
Không thể chối từ thịnh tình, cậu chỉ có thể nhận lấy cái bánh ngô. Viên Dịch nói rằng anh ta vẫn phải đi làm, bèn vội vàng tạm biệt, đạp một chiếc xe rời đi.
Hai người chậm rãi đi vào vườn chuối.
Hà Cẩn Nhiên mở miệng nói: “Em không được ăn cái bánh ngô này.”
Hàn Chấn: “…… Em cũng đâu ăn nổi.”
Hà Cẩn Nhiên nghiêm túc nói: “Em chỉ được ăn đồ ta nấu.”
Hàn Chấn: “Rồi rồi.”
Vì sao cậu lại cảm thấy gần đây Ân Húc Đạo Quân càng ngày càng ấu trĩ.
Sau đó bọn họ gặp được ông chủ vườn chuối, một người đàn ông trung niên bụng phệ họ Dư. Ngoài người này còn có bốn công nhân trẻ tuổi mới tới.
“Tôi phát tiền lương rất cao cho các cậu, đồng thời các cậu cũng phải báo đáp tương đương. Tốc độ hái chuối phải nhanh, có kỹ xảo nhất định, không biết thì chốc nữa hỏi người làm cũ.” Ông chủ Dư chỉ vào một người đàn ông da ngăm trên dưới 40, nói: “Đây là lão Trương, chốc nữa các cậu theo ông ta làm việc. Nếu phát hiện có người trộm chuối, đều bị sa thải!”
Các công nhân mới đến đều gật đầu.
Công việc hái chuối thuộc về công việc ngắn hạn, nhiều nhất chỉ có thể làm bốn năm ngày. Ông chủ Dư mong đám người này có thể hái nhanh hơn, như vậy là bớt được một ngày lương.
“Lại đây với tôi.”
Lão Trương đầu tiên dẫn mọi người đi lấy găng tay và thúng, mỗi người một bộ. Lão tự mình làm mẫu cách hái chuối, sau đó bảo từng người một qua thử.
Mấu chốt là phải cẩn thận, không thể làm hỏng vỏ chuối, bằng không sẽ bán không được giá.
Thực ra rất đơn giản. Hàn Chấn chẳng mấy chốc đã quen tay. Cậu và Hà Cẩn Nhiên người cao chân dài, nổi bật giữa đám người làm, tốc độ hái chuối nhanh thoăn thoắt.
Thi thoảng có buồng chuối mọc trên cao, cậu cũng có thể hái xuống thúng dễ như trở bàn tay.
Những công nhân đó thì ngược lại, ai nấy làm chậm rề tựa như chưa được ăn cơm, khiến cho lão Trương đứng phía sau suýt nữa cầm cành cây đuổi theo.
“Các cậu đang làm gì?!” Lão Trương mắng: “Chốc nữa ông chủ nhìn thấy không đuổi mới là lạ. Nhìn người mới tới đi, còn chẳng bằng chia điểm lao động của các cậu cho bọn họ!”
“Đừng mà.” Có người thanh niên cợt nhả nói: “Động tác chậm là được thêm một ngày lương, lão Trương, ông cũng hiểu mà?”
Lần này, lão Trương im lặng không nói gì.
Hàn Chấn cảm thấy hái chuối rất thú vị, giống như hái dâu tây hồi nhỏ. Đáng tiếc không thể vừa hái vừa ăn. Cậu đang hái hăng say, bỗng nhiên bị người vỗ vai.
Là người trẻ tuổi ban nãy, cậu ta nhăn mặt với Hàn Chấn, nói: “Người mới, cậu không hiểu quy củ đúng không?”
“Quy củ gì?”
“Đừng hái nhanh như vậy.” Thanh niên nói: “Với tốc độ của cậu, chúng ta nhiều nhất chỉ nhận được năm ngày lương. Nếu cậu chậm lại, thêm hai ngày lương không thành vấn đề.”
Hàn Chấn: “…… Làm vậy không tốt lắm đâu.”
Vừa dứt lời, sau lưng bọn họ vang lên tiếng quát tháo của ông chủ Dư: “Mẹ kiếp, 20 điểm lao động một ngày của ông đây ném cho chó ăn!!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất