Chương 78
Hàn Chấn: “Tôi không biết.”
Ngại ghê.
Viên Dịch: “Tôi cũng mới vừa biết được tin nội bộ, tuần sau, căn cứ thành phố Hải Bắc sẽ rút lui toàn diện. Chính phủ đã bí mật chuyển một con tàu sân bay tới đây, đến lúc đó chỉ người có vé tàu mới có thể lên.”
Hàn Chấn hơi sững sờ, “Vậy những người còn lại phải làm sao?”
Viên Dịch: “Rau trộn.”
Hàn Chấn: “……”
Trò đùa này không hề buồn cười.
Tin tức Viên Dịch mang đến như sét đánh giữa trời quang với cậu. Vất vả lắm mới vượt qua hơn nửa quốc gia chạy tới đảo Hải Bắc, vốn đang tưởng có thể bình an trải qua quãng đời còn lại thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, không ngờ giờ đã lại phải bắt đầu bôn ba.
Hàn Chấn thở dài, “Thế kiếm vé tàu như thế nào? Dùng điểm lao động mua được không?”
“Không mua được.” Viên Dịch lắc đầu, “Chính phủ thống nhất danh sách, tôi cũng chỉ có đúng một tiêu chuẩn.”
“Được thôi.” Hàn Chấn cũng không hề để vào lòng, thật sự không có vé thì sẽ cùng Hà Cẩn Nhiên cao chạy xa bay. Tuy sẽ gặp phải rất nhiều zombie, nhưng cũng không phải không sống nổi.
Viên Dịch bảo Hàn Chấn mấy ngày nay tích trữ nhiều thức ăn, sau đó cố gắng xử lí xong chuyện nhà khoa học giả mạo. Nếu thật sự vạch trần được Ngô Võ, cậu chắc chắn có thể lên thuyền.
“Xin chào, xin hỏi ở đây có WC không?”
Lý Chính Nghĩa luôn giữ im lặng bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Hàn Chấn sửng sốt, nói: “Có, đi theo hàng lang đằng trước rẽ phải là tới.”
Viên Dịch cũng đứng lên, “Tôi đưa cậu đi.”
Hàn Chấn: “…… Các anh là con gái à mà sao đi WC cũng phải đi cùng nhau.”
“Anh không hiểu.” Lý Chính Nghĩa nói: “Đội trưởng Viên không thể cách tôi quá xa, như vậy tôi mới có thể bảo vệ anh ấy mọi nơi mọi lúc.”
Hàn Chấn: “……”
Suýt nữa thì bị sặc ngụm cơm chó này.
Viên Dịch rời đi đã là xế chiều. Hàn Chấn trở về phòng bế quan nghiên cứu virus zombie, đột nhiên ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.
Hà Cẩn Nhiên đã trở về, đang ở dưới tầng nấu cơm. Một lúc sau, hắn gõ cửa tiến vào, nói: “Ta sẽ tắm gội trước, em xuống ăn cơm đi.”
“Vâng.”
Hàn Chấn gỡ găng tay trắng xuống, vào phòng tắm rửa tay rồi ra ngoài. Hà Cẩn Nhiên tựa cửa, nói với cậu: “Cơm ở trong nồi, ta ở trên giường.”
Hàn Chấn: “???”
Hà Cẩn Nhiên: “Cho nên, em cứ xem mà làm.”
Nội tâm Hàn Chấn rối rắm. Đây là ám chỉ cao siêu gì? Ân Húc càng ngày càng biết chơi.
Nhưng cậu vẫn quyết định xuống tầng ăn cơm trước. Ăn no mới có sức làm việc mà.
Bữa tối theo thường lệ vẫn là phần ăn phong phú cho một người, còn có cánh gà hoàng kim thơm nức, độ cuốn có thể sánh bằng Hà Cẩn Nhiên.
Cơm nước xong, cậu chạy nhanh lên tầng. Đẩy cửa ra, đèn bật rất tối, rèm kéo rộng mở. Có cơn gió ùa vào, trong nhà đầy mùi tanh mặn của biển. Bóng đêm mông lung, ánh trăng chiếu lên người đang nằm trên giường.
Hàn Chấn: “……”
Tư thế nằm gợi cảm của Hà Cẩn Nhiên làm cậu bỗng dưng nhớ tới cái sticker nằm rù quyến đợi chồng về nhà.
Hà Cẩn Nhiên: “Tới đây đi ~ sướng thôi ~”
“Phụt.” Hàn Chấn cố nhịn cười, “Anh học ở đâu ra đấy.”
Hà Cẩn Nhiên: “Trong sách. Em không thích à?”
Hàn Chấn: “Không không không, em thích.”
Cậu thầm nghĩ, chú bé đần lại đọc truyện sẽ ở đâu.
Hà Cẩn Nhiên: “Em thích là được.”
Hàn Chấn: “……”
Vào lúc này cũng chỉ có thể giả vờ ánh trăng thật đẹp.
……
****** ****** ****** ******
Đảo Hải Bắc, khu bãi biển hoàng kim.
Màn đêm thăm thẳm, trên mặt biển mênh mông bát ngát, một con tàu thủy khổng lồ bơi tới từ xa. Nói là tàu thủy cũng không đúng lắm, mà chính xác thì đó là một con tàu sân bay khổng lồ.
Từ nửa năm trước, chính phủ đã phái quân đội đi đường biển về phương bắc vận chuyển con tàu sân bay có tên là “Con thuyền Noah” này tới đây. Khả năng lọc của biển mạnh hơn đất liền, ảnh hưởng từ ô nhiễm cũng không nghiêm trọng. Tuy có không ít quái vật đột biến thành zombie ăn thịt, nhưng dọc đường vẫn xem như an toàn.
Hai tuần trước, “Con thuyền Noah” thuận lợi cập cảng thành phố Hải Bắc.
Vì vậy, chính phủ bắt đầu cố tình lan truyền những lời đồn long trời lở đất, để cho người sống bên bờ biển kéo nhau dọn đi, để không bại lộ thông tin về con tàu này.
Vì sức chứa của tàu sân bay có hạn lại cần chuyên chở lượng lớn vật tư, quân đội cùng với vợ con các vị tai to mặt lớn, người bình thường sẽ không có cơ hội lên thuyền.
Nhưng nếu như virus lan tới nơi này, tổng cộng hơn mười vạn dân thành phố Hải Bắc chỉ có đúng một con đường chết.
“Kế hoạch “thuyền cứu nạn” bao giờ khởi động?”
Người đàn ông không rõ mặt thấp giọng nói.
“Bên trên nói còn phải đợi một thời gian.”
Yên tĩnh một lúc, người đàn ông một lần nữa mở miệng nói: “Chừa chút lương thực trong thành đi, đừng làm tới cùng như vậy.”
“Được.”
“……”
Thủy triều dữ dội, bóng đêm ngưng đọng hắc ám mờ mịt. Con tàu sân bay kích thước khổng lồ sừng sững giữa sóng biển cuộn trào, tựa như một con thú hung mãnh, cắn nuốt sự tham lam và máu lạnh của nhân loại.
***** ****** ****** ******
“Chào buổi sáng, bảo bối.”
Rèm được xốc lên, ánh mặt trời rạng ngời hắt vào phòng, chiếu rọi mông chàng trai vẫn còn đang ngủ nướng.
“Em vẫn muốn ngủ thêm một lúc.”
Hàn Chấn ngáp một cái, kéo chăn muốn chìm vào mộng đẹp lần nữa.
“Không được, hôm nay có việc phải làm.”
Hà Cẩn Nhiên cười tủm tỉm nhìn cậu.
Hàn Chấn: “…… Ngoài làm anh, em còn có thể làm gì?”
“Cả ngày nghĩ gì không biết.” Hà Cẩn Nhiên cốc trán cậu, nói: “Thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chuyển nhà.”
“Chuyển nhà? Chuyển tới đâu?”
Hàn Chấn mơ mơ màng màng hỏi.
“Chuyển đến nơi khác.” Hà Cẩn Nhiên nói: “Bên ngoài ai cũng đồn thành phố Hải Bắc sắp thất thủ.”
Hàn Chấn: “Chúng ta còn có thể dọn tới đâu……”
“Trên biển.” Hà Cẩn Nhiên nói: “Tuy không kiếm được vé tàu Con thuyền Noah, nhưng trong không gian trữ vật của ta có một con thuyền linh lực, chúng ta có thể ở đó.”
Cơn buồn ngủ của Hàn Chấn tức thì tan thành mây khói. Sống trên biển mỗi ngày bắt cá ăn hải sản, cuộc sống như vậy có vẻ hay phết.
Rời giường, rửa mặt, mặc quần áo. Bữa sáng đã được dọn ra trên bàn dưới tầng, cháo gạo kê ăn kèm cải thảo, bánh bao chiên chấm giấm. Hàn Chấn vội vàng ăn xong rồi đi giúp Hà Cẩn Nhiên sửa soạn hành lý.
Hai người cũng chỉ ở đây được một thời gian, đồ đạc cũng không nhiều nhặn gì. Đóng gói thành từng túi bỏ vào không gian trữ vật của Hà Cẩn Nhiên vậy mà cũng mất vài tiếng đồng hồ.
Hà Cẩn Nhiên nói: “Chốc nữa cùng ta đi hợp tác xã cung tiêu một chuyến.”
“Đi tới đó làm gì? Nghe nói giờ ngay cả bánh ngô cũng không mua được.”
“Đi mua ít hạt giống rau củ quả, có thể trồng trên thuyền. Ta đã hẹn trước với bác gái ở hợp tác xã rồi, bà ấy bảo vẫn còn.”
Sửa soạn xong, hai người ăn cơm trưa rồi mới xuất phát. Hôm nay là một ngày trời đẹp hiếm thấy, khu vực ven biển thưa dấu chân người. Dưới tán cây đại thụ ven đường, đạp xe tiến về phía trước cũng có một cảm giác sung sướng khác.
Đi tới hợp tác xã, chẳng bao lâu đã mua được hạt giống. Trong thẻ ID của Hàn Chấn chỉ còn chút điểm lao động, cậu dứt khoát tiêu sạch, còn đổi một lồng sắt thỏ trắng.
“Bao giờ chúng ta đi?”
“Bây giờ.”
Hà Cẩn Nhiên dự định ngay đêm nay sẽ dọn lên biển.
“Trên biển không xóc đúng không?” Hàn Chấn nói: “…… Em hơi say sóng…”
“Thuyền của ta không xóc.” Hà Cẩn Nhiên nói: “Nó chạy bằng linh lực, không khác đi trên đất liền lắm.”
“Trông như thế nào?” Hàn Chấn rất tò mò.
Hà Cẩn Nhiên chỉ đáp một câu, “Chờ tới bờ biển là em được thấy.”
Khi đạp xe trở về, vừa khéo gặp được hoàng hôn. Ráng chiều lờ mờ, rọi sáng gờ núi ven biển. Sóng biển vỗ lên bờ cát, mùi tanh mặn của muối phả vào mặt.
Một góc khác của bờ biển, viên chức chính phủ đang trông coi, thậm chí còn dựng hàng rào chắn không cho người không phận sự bước vào.
Khu bờ biển này khá hẻo lánh, bên cạnh có một tảng đá lớn che chắn. Hà Cẩn Nhiên lấy chiếc thuyền trong không gian trữ vật ra, dùng linh lực đậu nó bên bờ biển.
Thuyền cũng không phải quá lớn, như con thuyền du lịch thường trông thấy bên bờ biển, thiết kế cũng rất cổ xưa, kết cấu bằng gỗ, mang thẩm mỹ của Tu chân giới.
Hàn Chấn: “Con thuyền này thật là tiên.”
Một con thuyền gỗ nhỏ như vậy chạy băng băng trên sóng biển quả thực chính là một kỳ tích.
Hà Cẩn Nhiên: “Được không?”
Hàn Chấn bình phẩm: “Bên ngoài trông đẹp, nhưng không biết bên trong như thế nào.”
Hai người đi vào thuyền, Hàn Chấn tức khắc sững sờ với mức độ xa hoa bên trong. Người tu chân xưa nay biết hưởng thụ, con thuyền linh lực này còn được Hà Cẩn Nhiên tìm chuyên gia chế tạo riêng. Với thân phận và địa vị của hắn ở Tu chân giới, nội thất đương nhiên là sang trọng.
Hà Cẩn Nhiên ấn xuống chốt mở thuyền linh lực, nó liền chậm rãi chạy về phía biển. Màn đêm dần buông, mà cũng không ai phát hiện.
Hàn Chấn nghĩ sinh sống như vậy thực ra cũng rất tốt, nhân thể bế quan nghiên cứu virus. Chờ cậu thật sự làm nên chuyện là có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ cứu vớt thế giới.
***** ****** ****** ******
Thoáng cái đã một tuần trôi qua.
Trong bảy ngày ngắn ngủi, đảo Hải Bắc đã xảy ra biến cố xưa nay chưa từng có. Thoạt tiên là vì vụ việc “con thuyền Noah” bại lộ, tất cả dân chúng đều chen chúc tới bờ biển chất vấn, lại bị quân đội của chính phủ chĩa súng dọa phải lùi bước.
Nghe nói thực sự có vài người bị bắn trúng, đến nay vẫn còn đang nằm trong bệnh viện sắp bị đóng cửa của thành phố.
Dân chúng bắt đầu lâm vào khủng hoảng, thành phố mất đi chính phủ trở nên nhốn nháo. Ăn cắp, cướp bóc, cường bạo, những tội phạm này diễn ra từng giờ từng phút giữa ban ngày ban mặt. Sự tăm tối của lòng người được phô bày trọn vẹn vào lúc này.
Ngày từng ngày qua đi. Bọn họ không thể nào ngờ được rằng thứ mình chờ được không phải là virus mà là mấy vạn zombie xâm lấn. Bầy xác sống ngùn ngụt vây kín cổng tường thành, thậm chí có ý thức leo tường tiến vào.
Chưa tới nửa ngày, thành phố Hải Bắc đã hoàn toàn thất thủ.
Không ai sống sót.
Mà cũng không ai biết, thủ phạm sau màn lên kế hoạch cuộc xâm chiếm bất ngờ này là vua zombie đầu tiên trên thế giới, Lệ Đại Hải.
Đáng lý, Lệ Đại Hải đã hoàn thành tâm nguyện làm điên đảo thế giới loài người, gã hẳn phải rất vui vẻ. Nhưng sự thật lại không phải vậy. Gã ra lệnh cho các zombie không bỏ qua bất cứ xó xỉnh nào của thành phố, nhăm nhe tìm ra Hàn Chấn.
Nhưng người này lại như bốc hơi khỏi nhân gian, không còn tăm hơi.
Gã không phục. Lệ Đại Hải nghiến răng nghiến lợi nghĩ, gã nhất định phải tự tay tìm ra chàng trai máu lạnh này, làm kẻ đó muốn sống không được muốn chết không xong.
Gã sẽ khiến cả thế giới hiểu rõ, Lệ Đại Hải gã tuyệt đối không dễ chọc!
Zombie A: “Thủ lĩnh, chúng tôi phát hiện ra một đống sách vở. Ngài nói nhàm chán, chúng tôi cố tình mang tới cho ngài đọc.”
Lệ Đại Hải gật đầu nói: “Đưa cho ta đọc thử.”
Chỉ thấy trên đống sách kia in hình ảnh nhân vật 2D màu mè sặc sỡ, đã vậy ai nấy cũng đều là đàn ông. Tên truyện cũng hết sức kỳ lạ, cái gì mà《 Tân nương Conan của siêu đạo chích Kid 》, 《 Vệ sĩ thế thân của tổng tài 》, 《 Đệ đệ lại yêu ta thêm một lần 》……
Zombie B sợ hãi nói: “Thủ lĩnh, có hợp gu của ngài không?”
Lệ Đại Hải mặt vô cảm: “Để đó đi.”
Gã thầm nghĩ, lúc nào nhàm chán có thể đọc thử. Tiện tay mở ra một quyển, ban đầu không chút để ý đã biến thành hoàn toàn tập trung tinh thần, gã phát hiện mình vừa mở ra một thế giới hoàn toàn mới……
Ngại ghê.
Viên Dịch: “Tôi cũng mới vừa biết được tin nội bộ, tuần sau, căn cứ thành phố Hải Bắc sẽ rút lui toàn diện. Chính phủ đã bí mật chuyển một con tàu sân bay tới đây, đến lúc đó chỉ người có vé tàu mới có thể lên.”
Hàn Chấn hơi sững sờ, “Vậy những người còn lại phải làm sao?”
Viên Dịch: “Rau trộn.”
Hàn Chấn: “……”
Trò đùa này không hề buồn cười.
Tin tức Viên Dịch mang đến như sét đánh giữa trời quang với cậu. Vất vả lắm mới vượt qua hơn nửa quốc gia chạy tới đảo Hải Bắc, vốn đang tưởng có thể bình an trải qua quãng đời còn lại thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, không ngờ giờ đã lại phải bắt đầu bôn ba.
Hàn Chấn thở dài, “Thế kiếm vé tàu như thế nào? Dùng điểm lao động mua được không?”
“Không mua được.” Viên Dịch lắc đầu, “Chính phủ thống nhất danh sách, tôi cũng chỉ có đúng một tiêu chuẩn.”
“Được thôi.” Hàn Chấn cũng không hề để vào lòng, thật sự không có vé thì sẽ cùng Hà Cẩn Nhiên cao chạy xa bay. Tuy sẽ gặp phải rất nhiều zombie, nhưng cũng không phải không sống nổi.
Viên Dịch bảo Hàn Chấn mấy ngày nay tích trữ nhiều thức ăn, sau đó cố gắng xử lí xong chuyện nhà khoa học giả mạo. Nếu thật sự vạch trần được Ngô Võ, cậu chắc chắn có thể lên thuyền.
“Xin chào, xin hỏi ở đây có WC không?”
Lý Chính Nghĩa luôn giữ im lặng bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Hàn Chấn sửng sốt, nói: “Có, đi theo hàng lang đằng trước rẽ phải là tới.”
Viên Dịch cũng đứng lên, “Tôi đưa cậu đi.”
Hàn Chấn: “…… Các anh là con gái à mà sao đi WC cũng phải đi cùng nhau.”
“Anh không hiểu.” Lý Chính Nghĩa nói: “Đội trưởng Viên không thể cách tôi quá xa, như vậy tôi mới có thể bảo vệ anh ấy mọi nơi mọi lúc.”
Hàn Chấn: “……”
Suýt nữa thì bị sặc ngụm cơm chó này.
Viên Dịch rời đi đã là xế chiều. Hàn Chấn trở về phòng bế quan nghiên cứu virus zombie, đột nhiên ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.
Hà Cẩn Nhiên đã trở về, đang ở dưới tầng nấu cơm. Một lúc sau, hắn gõ cửa tiến vào, nói: “Ta sẽ tắm gội trước, em xuống ăn cơm đi.”
“Vâng.”
Hàn Chấn gỡ găng tay trắng xuống, vào phòng tắm rửa tay rồi ra ngoài. Hà Cẩn Nhiên tựa cửa, nói với cậu: “Cơm ở trong nồi, ta ở trên giường.”
Hàn Chấn: “???”
Hà Cẩn Nhiên: “Cho nên, em cứ xem mà làm.”
Nội tâm Hàn Chấn rối rắm. Đây là ám chỉ cao siêu gì? Ân Húc càng ngày càng biết chơi.
Nhưng cậu vẫn quyết định xuống tầng ăn cơm trước. Ăn no mới có sức làm việc mà.
Bữa tối theo thường lệ vẫn là phần ăn phong phú cho một người, còn có cánh gà hoàng kim thơm nức, độ cuốn có thể sánh bằng Hà Cẩn Nhiên.
Cơm nước xong, cậu chạy nhanh lên tầng. Đẩy cửa ra, đèn bật rất tối, rèm kéo rộng mở. Có cơn gió ùa vào, trong nhà đầy mùi tanh mặn của biển. Bóng đêm mông lung, ánh trăng chiếu lên người đang nằm trên giường.
Hàn Chấn: “……”
Tư thế nằm gợi cảm của Hà Cẩn Nhiên làm cậu bỗng dưng nhớ tới cái sticker nằm rù quyến đợi chồng về nhà.
Hà Cẩn Nhiên: “Tới đây đi ~ sướng thôi ~”
“Phụt.” Hàn Chấn cố nhịn cười, “Anh học ở đâu ra đấy.”
Hà Cẩn Nhiên: “Trong sách. Em không thích à?”
Hàn Chấn: “Không không không, em thích.”
Cậu thầm nghĩ, chú bé đần lại đọc truyện sẽ ở đâu.
Hà Cẩn Nhiên: “Em thích là được.”
Hàn Chấn: “……”
Vào lúc này cũng chỉ có thể giả vờ ánh trăng thật đẹp.
……
****** ****** ****** ******
Đảo Hải Bắc, khu bãi biển hoàng kim.
Màn đêm thăm thẳm, trên mặt biển mênh mông bát ngát, một con tàu thủy khổng lồ bơi tới từ xa. Nói là tàu thủy cũng không đúng lắm, mà chính xác thì đó là một con tàu sân bay khổng lồ.
Từ nửa năm trước, chính phủ đã phái quân đội đi đường biển về phương bắc vận chuyển con tàu sân bay có tên là “Con thuyền Noah” này tới đây. Khả năng lọc của biển mạnh hơn đất liền, ảnh hưởng từ ô nhiễm cũng không nghiêm trọng. Tuy có không ít quái vật đột biến thành zombie ăn thịt, nhưng dọc đường vẫn xem như an toàn.
Hai tuần trước, “Con thuyền Noah” thuận lợi cập cảng thành phố Hải Bắc.
Vì vậy, chính phủ bắt đầu cố tình lan truyền những lời đồn long trời lở đất, để cho người sống bên bờ biển kéo nhau dọn đi, để không bại lộ thông tin về con tàu này.
Vì sức chứa của tàu sân bay có hạn lại cần chuyên chở lượng lớn vật tư, quân đội cùng với vợ con các vị tai to mặt lớn, người bình thường sẽ không có cơ hội lên thuyền.
Nhưng nếu như virus lan tới nơi này, tổng cộng hơn mười vạn dân thành phố Hải Bắc chỉ có đúng một con đường chết.
“Kế hoạch “thuyền cứu nạn” bao giờ khởi động?”
Người đàn ông không rõ mặt thấp giọng nói.
“Bên trên nói còn phải đợi một thời gian.”
Yên tĩnh một lúc, người đàn ông một lần nữa mở miệng nói: “Chừa chút lương thực trong thành đi, đừng làm tới cùng như vậy.”
“Được.”
“……”
Thủy triều dữ dội, bóng đêm ngưng đọng hắc ám mờ mịt. Con tàu sân bay kích thước khổng lồ sừng sững giữa sóng biển cuộn trào, tựa như một con thú hung mãnh, cắn nuốt sự tham lam và máu lạnh của nhân loại.
***** ****** ****** ******
“Chào buổi sáng, bảo bối.”
Rèm được xốc lên, ánh mặt trời rạng ngời hắt vào phòng, chiếu rọi mông chàng trai vẫn còn đang ngủ nướng.
“Em vẫn muốn ngủ thêm một lúc.”
Hàn Chấn ngáp một cái, kéo chăn muốn chìm vào mộng đẹp lần nữa.
“Không được, hôm nay có việc phải làm.”
Hà Cẩn Nhiên cười tủm tỉm nhìn cậu.
Hàn Chấn: “…… Ngoài làm anh, em còn có thể làm gì?”
“Cả ngày nghĩ gì không biết.” Hà Cẩn Nhiên cốc trán cậu, nói: “Thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chuyển nhà.”
“Chuyển nhà? Chuyển tới đâu?”
Hàn Chấn mơ mơ màng màng hỏi.
“Chuyển đến nơi khác.” Hà Cẩn Nhiên nói: “Bên ngoài ai cũng đồn thành phố Hải Bắc sắp thất thủ.”
Hàn Chấn: “Chúng ta còn có thể dọn tới đâu……”
“Trên biển.” Hà Cẩn Nhiên nói: “Tuy không kiếm được vé tàu Con thuyền Noah, nhưng trong không gian trữ vật của ta có một con thuyền linh lực, chúng ta có thể ở đó.”
Cơn buồn ngủ của Hàn Chấn tức thì tan thành mây khói. Sống trên biển mỗi ngày bắt cá ăn hải sản, cuộc sống như vậy có vẻ hay phết.
Rời giường, rửa mặt, mặc quần áo. Bữa sáng đã được dọn ra trên bàn dưới tầng, cháo gạo kê ăn kèm cải thảo, bánh bao chiên chấm giấm. Hàn Chấn vội vàng ăn xong rồi đi giúp Hà Cẩn Nhiên sửa soạn hành lý.
Hai người cũng chỉ ở đây được một thời gian, đồ đạc cũng không nhiều nhặn gì. Đóng gói thành từng túi bỏ vào không gian trữ vật của Hà Cẩn Nhiên vậy mà cũng mất vài tiếng đồng hồ.
Hà Cẩn Nhiên nói: “Chốc nữa cùng ta đi hợp tác xã cung tiêu một chuyến.”
“Đi tới đó làm gì? Nghe nói giờ ngay cả bánh ngô cũng không mua được.”
“Đi mua ít hạt giống rau củ quả, có thể trồng trên thuyền. Ta đã hẹn trước với bác gái ở hợp tác xã rồi, bà ấy bảo vẫn còn.”
Sửa soạn xong, hai người ăn cơm trưa rồi mới xuất phát. Hôm nay là một ngày trời đẹp hiếm thấy, khu vực ven biển thưa dấu chân người. Dưới tán cây đại thụ ven đường, đạp xe tiến về phía trước cũng có một cảm giác sung sướng khác.
Đi tới hợp tác xã, chẳng bao lâu đã mua được hạt giống. Trong thẻ ID của Hàn Chấn chỉ còn chút điểm lao động, cậu dứt khoát tiêu sạch, còn đổi một lồng sắt thỏ trắng.
“Bao giờ chúng ta đi?”
“Bây giờ.”
Hà Cẩn Nhiên dự định ngay đêm nay sẽ dọn lên biển.
“Trên biển không xóc đúng không?” Hàn Chấn nói: “…… Em hơi say sóng…”
“Thuyền của ta không xóc.” Hà Cẩn Nhiên nói: “Nó chạy bằng linh lực, không khác đi trên đất liền lắm.”
“Trông như thế nào?” Hàn Chấn rất tò mò.
Hà Cẩn Nhiên chỉ đáp một câu, “Chờ tới bờ biển là em được thấy.”
Khi đạp xe trở về, vừa khéo gặp được hoàng hôn. Ráng chiều lờ mờ, rọi sáng gờ núi ven biển. Sóng biển vỗ lên bờ cát, mùi tanh mặn của muối phả vào mặt.
Một góc khác của bờ biển, viên chức chính phủ đang trông coi, thậm chí còn dựng hàng rào chắn không cho người không phận sự bước vào.
Khu bờ biển này khá hẻo lánh, bên cạnh có một tảng đá lớn che chắn. Hà Cẩn Nhiên lấy chiếc thuyền trong không gian trữ vật ra, dùng linh lực đậu nó bên bờ biển.
Thuyền cũng không phải quá lớn, như con thuyền du lịch thường trông thấy bên bờ biển, thiết kế cũng rất cổ xưa, kết cấu bằng gỗ, mang thẩm mỹ của Tu chân giới.
Hàn Chấn: “Con thuyền này thật là tiên.”
Một con thuyền gỗ nhỏ như vậy chạy băng băng trên sóng biển quả thực chính là một kỳ tích.
Hà Cẩn Nhiên: “Được không?”
Hàn Chấn bình phẩm: “Bên ngoài trông đẹp, nhưng không biết bên trong như thế nào.”
Hai người đi vào thuyền, Hàn Chấn tức khắc sững sờ với mức độ xa hoa bên trong. Người tu chân xưa nay biết hưởng thụ, con thuyền linh lực này còn được Hà Cẩn Nhiên tìm chuyên gia chế tạo riêng. Với thân phận và địa vị của hắn ở Tu chân giới, nội thất đương nhiên là sang trọng.
Hà Cẩn Nhiên ấn xuống chốt mở thuyền linh lực, nó liền chậm rãi chạy về phía biển. Màn đêm dần buông, mà cũng không ai phát hiện.
Hàn Chấn nghĩ sinh sống như vậy thực ra cũng rất tốt, nhân thể bế quan nghiên cứu virus. Chờ cậu thật sự làm nên chuyện là có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ cứu vớt thế giới.
***** ****** ****** ******
Thoáng cái đã một tuần trôi qua.
Trong bảy ngày ngắn ngủi, đảo Hải Bắc đã xảy ra biến cố xưa nay chưa từng có. Thoạt tiên là vì vụ việc “con thuyền Noah” bại lộ, tất cả dân chúng đều chen chúc tới bờ biển chất vấn, lại bị quân đội của chính phủ chĩa súng dọa phải lùi bước.
Nghe nói thực sự có vài người bị bắn trúng, đến nay vẫn còn đang nằm trong bệnh viện sắp bị đóng cửa của thành phố.
Dân chúng bắt đầu lâm vào khủng hoảng, thành phố mất đi chính phủ trở nên nhốn nháo. Ăn cắp, cướp bóc, cường bạo, những tội phạm này diễn ra từng giờ từng phút giữa ban ngày ban mặt. Sự tăm tối của lòng người được phô bày trọn vẹn vào lúc này.
Ngày từng ngày qua đi. Bọn họ không thể nào ngờ được rằng thứ mình chờ được không phải là virus mà là mấy vạn zombie xâm lấn. Bầy xác sống ngùn ngụt vây kín cổng tường thành, thậm chí có ý thức leo tường tiến vào.
Chưa tới nửa ngày, thành phố Hải Bắc đã hoàn toàn thất thủ.
Không ai sống sót.
Mà cũng không ai biết, thủ phạm sau màn lên kế hoạch cuộc xâm chiếm bất ngờ này là vua zombie đầu tiên trên thế giới, Lệ Đại Hải.
Đáng lý, Lệ Đại Hải đã hoàn thành tâm nguyện làm điên đảo thế giới loài người, gã hẳn phải rất vui vẻ. Nhưng sự thật lại không phải vậy. Gã ra lệnh cho các zombie không bỏ qua bất cứ xó xỉnh nào của thành phố, nhăm nhe tìm ra Hàn Chấn.
Nhưng người này lại như bốc hơi khỏi nhân gian, không còn tăm hơi.
Gã không phục. Lệ Đại Hải nghiến răng nghiến lợi nghĩ, gã nhất định phải tự tay tìm ra chàng trai máu lạnh này, làm kẻ đó muốn sống không được muốn chết không xong.
Gã sẽ khiến cả thế giới hiểu rõ, Lệ Đại Hải gã tuyệt đối không dễ chọc!
Zombie A: “Thủ lĩnh, chúng tôi phát hiện ra một đống sách vở. Ngài nói nhàm chán, chúng tôi cố tình mang tới cho ngài đọc.”
Lệ Đại Hải gật đầu nói: “Đưa cho ta đọc thử.”
Chỉ thấy trên đống sách kia in hình ảnh nhân vật 2D màu mè sặc sỡ, đã vậy ai nấy cũng đều là đàn ông. Tên truyện cũng hết sức kỳ lạ, cái gì mà《 Tân nương Conan của siêu đạo chích Kid 》, 《 Vệ sĩ thế thân của tổng tài 》, 《 Đệ đệ lại yêu ta thêm một lần 》……
Zombie B sợ hãi nói: “Thủ lĩnh, có hợp gu của ngài không?”
Lệ Đại Hải mặt vô cảm: “Để đó đi.”
Gã thầm nghĩ, lúc nào nhàm chán có thể đọc thử. Tiện tay mở ra một quyển, ban đầu không chút để ý đã biến thành hoàn toàn tập trung tinh thần, gã phát hiện mình vừa mở ra một thế giới hoàn toàn mới……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất