Quyển 5 Chương 9: Quyển 5 Chương 9
"Biện pháp để giải quyết sự kiện lần này là tìm ra quỷ và gọi tên của nó, nhưng con quỷ của trường học đã sắp bị Trình Duệ đánh bậy đánh bạ tìm ra đến nơi, ngôi trường phải phán chúng ta đã qua ải mới đúng. Thế mà hiện tại chúng ta vẫn đang bị nhốt ở đây, bởi con quỷ ngoại bang—hoá thân thành Dư Băng, nhốt lại. Nó muốn giam chúng ta ở đây, sau nó giết từng người một."
Tâm trạng của hai người rất nặng nề. Giờ phút này bọn họ mong rằng trường học sẽ nhúng tay vào, tuy là hận nó thấu xương nhưng sợ là chỉ có mình nó cứu được bọn họ ở hiện tại. Bởi vì con quỷ mà bọn họ đang đối mặt không nằm trong sự khống chế của ngôi trường, nó là một con quỷ độc lập có sự tự chủ.
Trước giờ Triệu Tường chưa từng đối mặt với loại quỷ này, việc này làm nỗi sợ và nỗi lo của cậu tăng lên, có khi nào, sau này, những sự kiện ma quỷ sẽ có những con quỷ bên ngoài xâm nhập vào không? Nếu điều đó thật sự diễn ra, vậy thì bọn họ gặp phải nan đề rồi, mọi thứ sẽ không còn đơn giản như thế này nữa. Hai con quỷ xuất hiện cùng lúc, một con trong đó còn có tư duy riêng, chẳng khác nào đang kêu bọn họ cống cái mạng lên! Không thể nào sống nổi!
Cũng không biết con quỷ ngoại bang này làm sao chui vào được! Triệu Tường chửi nó trong lòng, rồi thở dài một hơi. Chửi thì cũng chỉ chửi không được thôi, nếu không thì Triệu Tường tình nguyện trở thành một "ông chằn"(1), cậu tin là Yến Giang cũng không quan tâm đâu, có khi còn vui nữa ấy chứ. Nếu nước miếng của mình có khả năng trừ quỷ thì tốt rồi...
Suy nghĩ của Triệu Tường bắt đầu chệch tuyến, cậu bắt đầu ảo tưởng cả cảnh mình cầm kiếm gỗ đào, uy phong lẫm liệt mà chém chết yêu ma. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy lúc thì cậu kiên định, lúc lại chuyển qua cười lạnh.
Nhìn Triệu Tường như vậy Yến Giang cũng bất đắc dĩ lắm, ngồi suy nghĩ thôi cũng nghĩ thành vậy được, với cả có vẻ cậu cũng chẳng đang nghĩ đến chuyện chính. Anh bất đắc dĩ vỗ nhẹ mặt Triệu Tường, nhưng vì trong lòng có tâm sự nên nhỡ tay vỗ hơi mạnh, âm thanh thanh thuý vang lên từ cái vỗ đó.
Triệu Tường hồi thần nhìn thấy ánh mắt trêu chọc của Yến Giang, mặt đỏ lên trong một cái chớp mắt, lắp bắp nói, "Thầy-thầy Yến."
Ánh mắt Yến Giang chợt sáng lên, cười nói, "Nghĩ gì mà cười vui đến vậy?"
Đương nhiên Triệu Tường không dám tả lại cảnh mình oai phong chém giết yêu ma, mà BOSS cuối trong ảo tưởng còn mang gương mặt của Yến Giang nữa chứ! Nếu như anh biết được chắc chắn sẽ xử mình, mình sẽ bị nhai đến rớt xương!
"Nói tiếp về sự kiện này đi, không, về con quỷ ngoại bang này ấy!", ý đồ lảng sang chuyện khác của Triệu Tường được thể hiện vô cùng rõ ràng.
Yến Giang cũng không vạch trần cậu, đón ý nói theo, "Mảnh giấy mà trường cho đã vô dụng rồi, giờ làm sao đối phó với nó đây, chẳng lẽ hỏi nó có oan khuất gì không, hay là còn tâm nguyện nào chưa thành hả?"
Triệu Tường cũng buồn rầu, cậu chưa từng đối đầu với con quỷ nào ngoài mấy con của ngôi trường này đâu, tại sao quỷ ám lên người, rồi làm sao giải quyết nó? Chẳng lẽ phải đi tìm bùa chú linh tinh về trấn nó? Nó cũng có phải cương thi đâu chứ! Tụi nó thường sợ cái gì vậy?
"Không biết nữa.", Triệu Tường chua xót nói.
"Trong các tiểu thuyết tôi đọc thì quỷ ám người đều có nguyên nhân cả, em xem những người có mặt ở đây, ai sẽ là kẻ tội đồ đây?", Yến Giang cũng không an ủi cậu mà giúp cậu phân tích, trong sự bao trùm của cái chết, tất cả mọi lời an ủi chỉ là thứ vô nghĩa, cái quan trọng là phải tìm cách sống tiếp.
Triệu Tường suy nghĩ, hiện tại trong phòng còn những người sau: Lý Quân, Khâu Hào, Trình Duệ, Yến Giang và chính cậu, người cuối cùng, Dư Băng đã là nữ quỷ rồi. Cậu nhìn sang Yến Giang, Yến Giang cũng không có ý kiến gì, vậy thì còn ba người. Nói thật lòng thì trong số ba người còn lại, Triệu Tường cảm thấy Trình Duệ rất khả nghi, chắc là do cái tính tình biến thái của cậu ta, tạo cho người khác ấn tượng khi nghĩ đến cậu ta là "biến thái", nếu vậy thì làm gì cũng không theo lẽ thường cả. Triệu Tường không xác thực được suy nghĩ này, Dư băng cũng không thể hiện ra là mình để ý đến người này, vả lại, hình như cô cũng chẳng quan tâm ai, một cái liếc mắt dư thừa cũng không có.
Khó quá đi! Không có gợi ý gì hết, muốn điên người luôn! Cuối cùng thì nữ quỷ này muốn cái quái quỷ gì?
"Kệ nó chứ!", Triệu Tường chợt hét lên một tiếng, doạ Yến Giang hú hồn, cái kiểu này là muốn đi liều mạng với nữ quỷ đó hả? Anh vội vàng đứng lên bước vội đuổi theo cậu, nói, "Cậu muốn làm gì? Đừng có hấp tấp!"
"Em không làm gì cả, em muốn đi hỏi ba người kia xem bọn họ có liên quan gì với con quỷ này."
"Cứ đi vậy luôn?"
"Chứ không thì làm thế nào?"
"Này, cậu không nhìn thấy à? Cô ta đang nhìn về hướng này đó."
Triệu Tường liếc qua, quả nhiên Dư Băng luôn chú ý bên chỗ họ, phát hiện này làm lòng cậu thêm căng thẳng, dù là ai đi chăng nữa, bị một con quỷ nhìn chằm chằm cũng sẽ cảm thấy khó chịu.
"Vậy làm sao giờ?"
"Cậu đi câu giờ với cô ta, tôi đi hỏi bọn họ."
"Không được!", Triệu Tường bước tới giữ người lại thật chặt, cậu không dám đối mặt với con quỷ một mình, lúc nãy không biết thì còn cho qua được, nhưng giờ đã biết Dư Băng là con quỷ hàng thật giá thật thì dũng khí của cậu bay sạch trơn rồi.
"Vậy tôi đi câu giờ với cô ta, cậu đi hỏi đi.", Triệu Tường ngộ ra rồi, Yến Giang đang trêu đùa cậu, cậu nghiêm mặt đi sau anh mà không phát hiện ra gương mặt cười tủm tỉm của anh.
Yến Giang đi sang nói chuyện với Dư Băng, Dư Băng không có biểu hiện gì lạ cả. Triệu Tường thu hồi ánh mắt, nói với mấy người kia, "Giờ có biện pháp ra ngoài rồi, nhưng có người không phối hợp."
"Hả? Không phải cậu bảo tôi...", Trình Duệ cảm thấy khó hiểu, lúc nãy Triệu Tường bảo cậu đi tìm quỷ, giờ kêu luôn cả hai nghi phạm Khâu Hào và Lý Quân tới luôn, không biết là cậu đang muốn làm gì.
"Mọi người không biết Dư Băng thật sao?", Triệu Tường đánh gãy lời Trình Duệ.
"Này, không phải cậu bảo chúng tôi đừng có gọi tên người khác sao!", Khâu Hào khủng hoảng nói.
"Giờ thì không sao.", Triệu Tường chuyển sang nói với Trình Duệ, "Cậu không biết cô ấy thật?"
Trình Duệ nhìn Dư Băng đang nói gì đó với Yến Giang ở nơi không xa, lắc đầu, "Không quen thật."
Triệu Tường nhìn ánh mắt của cậu ta, không giống dáng vẻ đang nói dối, cậu nhìn về phía hai người kia, họ lắc đầu nói không biết. Đương nhiên Triệu Tường không tin người dễ dàng như vậy, "Các cậu nói thật thì tôi cũng nói thật, nghe xong thì thành thật hay giấu diếm là lựa chọn của mọi người. Thứ nhốt mọi người ở đây và giết Lục Gia Phàm chính là Dư Băng, cô ta không phải người mà là quỷ, nữ quỷ này đang giết chết từng người chúng ta. Mặc dù đã có biện pháp rồi nhưng mọi người lại không thành thật, cho dù tôi muốn cứu cũng không biết cứu như thế nào, chỉ còn cách đi chết chùm cả bọn thôi."
Ba người họ nghe hết lời của cậu thì biến sắc cả, Triệu Tường cẩn thận quan sát sắc mặt bọn họ trong khoảng thời gian ngắn này với hy vọng có thể phát hiện được dấu tích gì đó, là ai, nói dối điều gì, từ đó tìm ra người để đột phá.
"Sao cậu biết được cô ta là quỷ?", Khâu Hào là người hỏi trước.
"Cậu cho rằng tôi đang nói dối? Người đang bị nhốt hiện tại là tôi và các cậu, chúng ta ai cũng có thể chết, tôi không rảnh mà chơi đùa lòng tin giữa chúng ta, nếu cậu không tin thì có thể tự hành động một mình, cũng có thể nói cho Dư Băng biết hoài nghi của tôi, tôi tin rằng nó sẽ thú vị lắm!"
Khâu Hào run lên một cái, ánh mắt vui sướng khi người khác gặp hoạ của Triệu Tường làm cậu không kiềm lòng được dời ánh mắt đi, một chốc quay đi này giúp cậu nhìn thấy thần sắc phức tạp của Lý Quân, tuy chỉ thoáng qua mà thôi, cũng chẳng ai nhận ra cả, nếu không phải đã quen với Lý Quân từ lâu rồi cậu cũng không nhận ra được. Cậu cũng không vội vàng vạch trần ngay mà âm thầm ghim lại.
"Tôi không biết cô ấy, nếu biết thì tốt rồi, tiếc thật đó, chắc chắn nó sẽ thú vị lắm...", Trình Duệ nói mà còn thở dài ra vẻ tiếc nuối việc này, Triệu Tường bắt đầu thắc mắc cậu ta đã gặp chuyện quái gì trong quá khứ để giờ sóng não bất thường tới vậy.
Triệu Tường đùa nói, "Biết rồi thì làm gì tiếp, muốn đi cửa sau hay gì?"
"Không không không, nếu có quen thì có thể xáp vô làm thân rồi."
"...Khi đó tôi sẽ là người đầu tiên diệt trừ cậu.", Triệu Tường nói mà mặt không thay đổi. Cậu điên rồi mới nói giỡn với Trình Duệ, không được nói chơi với biến thái, nó chỉ tổ làm mình nín mỏ thôi.
"Lý Quân, cậu thì sao?"
"Tôi...tôi cũng không biết cô ấy."
"Vậy sao, vậy là không ai biết. Thế này cũng không ổn, không có manh mối gì cả...", Triệu Tường cố ý nói, "Thế thì đành phải tạm trú ở đây thôi."
"Anh nói các anh nghi ngờ ai?", Dư Bảng nói.
"Trong số những người ở đây, ai là người lặng lẽ ít bị chú ý nhất?", Yến Giang không trả lời mà hỏi ngược lại.
Dư Băng như vô thức nhìn về phía Lý Quân đang mang biểu tình tự hỏi.
"Cô phải cẩn thận với cậu ta, nhưng chỉ cần không tiếp xúc riêng là được, bình thường cũng không có gì nguy hiểm."
"Có vẻ như anh có rất nhiều kinh nghiệm?", Dư Băng nghi ngờ nhìn lên gương mặt trấn định của anh.
"Trải qua chuyện này nhiều thì sẽ hình thành được thói quen thôi.", Yến Giang nói ra lời trái lương tâm với gương mặt không đỏ và trái tim không lo. Thực tế cũng không có ai nhờ trải qua nhiều lần mà trở nên chai lì, chắc là có đó, nhưng Yến Giang không thuộc trường hợp này, cho dù có mạnh mẽ đến đâu thì khi đối mặt với cái chết, bản năng của con người sẽ là trốn tránh và sợ hãi, đây là chuyện chưa từng thay đổi từ thuở khai thiên lập địa.
"Cái chuyện như vậy mà cũng gặp qua nhiều lần được sao?", Dư Băng dường như rất ngạc nhiên, Yến Giang cũng không phân biệt được biểu cảm của cô là thật hay giả.
Anh nói qua loa, "Cũng gặp được vài lần rồi."
Dư Băng là người đơn giản nên cũng không hỏi thêm, có vẻ cô cũng không hứng thú mấy với chủ đề này, cô đổi sang một vấn đề khác nói tiếp, "Anh có quan hệ rất tốt với cậu bạn gầy gầy kia sao?"
Trong nháy mắt lòng cảnh giác của Yến Giang dâng lên, cái vị này không phải đồng loại của mình, cô ta nói vậy là muốn xuống tay với Triệu Tường sao?
Nhưng bên ngoài thì anh che giấu rất tốt, sửng sốt một chốc đã cười nói, "Quan hệ rất tốt."
Dư Băng gật đầu, như là đồng tình với quan điểm của anh, môi cô mấp máy nói gì đó nhưng biểu cảm không thay đổi gì, ngược lại là biểu cảm của Yến Giang dần trầm xuống theo những gì đọc được từ môi ngữ của cô.
(1) Trong bản QT của mình là "bát phu", đoán đại khái là mấy người hay chửi người khác đó, hao hao nghĩa "bà chằn" nên mình để thế, có gì mọi người góp ý nhe.
- -Hết chương 9--
Truyện được edit bởi Tiểu NH và đăng tải duy nhất tại Wattpad: AyameIB, đóng wordpress tránh bão xong làm biếng mở rồi hehe, cảm ơn mọi người đã đọc.
Tâm trạng của hai người rất nặng nề. Giờ phút này bọn họ mong rằng trường học sẽ nhúng tay vào, tuy là hận nó thấu xương nhưng sợ là chỉ có mình nó cứu được bọn họ ở hiện tại. Bởi vì con quỷ mà bọn họ đang đối mặt không nằm trong sự khống chế của ngôi trường, nó là một con quỷ độc lập có sự tự chủ.
Trước giờ Triệu Tường chưa từng đối mặt với loại quỷ này, việc này làm nỗi sợ và nỗi lo của cậu tăng lên, có khi nào, sau này, những sự kiện ma quỷ sẽ có những con quỷ bên ngoài xâm nhập vào không? Nếu điều đó thật sự diễn ra, vậy thì bọn họ gặp phải nan đề rồi, mọi thứ sẽ không còn đơn giản như thế này nữa. Hai con quỷ xuất hiện cùng lúc, một con trong đó còn có tư duy riêng, chẳng khác nào đang kêu bọn họ cống cái mạng lên! Không thể nào sống nổi!
Cũng không biết con quỷ ngoại bang này làm sao chui vào được! Triệu Tường chửi nó trong lòng, rồi thở dài một hơi. Chửi thì cũng chỉ chửi không được thôi, nếu không thì Triệu Tường tình nguyện trở thành một "ông chằn"(1), cậu tin là Yến Giang cũng không quan tâm đâu, có khi còn vui nữa ấy chứ. Nếu nước miếng của mình có khả năng trừ quỷ thì tốt rồi...
Suy nghĩ của Triệu Tường bắt đầu chệch tuyến, cậu bắt đầu ảo tưởng cả cảnh mình cầm kiếm gỗ đào, uy phong lẫm liệt mà chém chết yêu ma. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy lúc thì cậu kiên định, lúc lại chuyển qua cười lạnh.
Nhìn Triệu Tường như vậy Yến Giang cũng bất đắc dĩ lắm, ngồi suy nghĩ thôi cũng nghĩ thành vậy được, với cả có vẻ cậu cũng chẳng đang nghĩ đến chuyện chính. Anh bất đắc dĩ vỗ nhẹ mặt Triệu Tường, nhưng vì trong lòng có tâm sự nên nhỡ tay vỗ hơi mạnh, âm thanh thanh thuý vang lên từ cái vỗ đó.
Triệu Tường hồi thần nhìn thấy ánh mắt trêu chọc của Yến Giang, mặt đỏ lên trong một cái chớp mắt, lắp bắp nói, "Thầy-thầy Yến."
Ánh mắt Yến Giang chợt sáng lên, cười nói, "Nghĩ gì mà cười vui đến vậy?"
Đương nhiên Triệu Tường không dám tả lại cảnh mình oai phong chém giết yêu ma, mà BOSS cuối trong ảo tưởng còn mang gương mặt của Yến Giang nữa chứ! Nếu như anh biết được chắc chắn sẽ xử mình, mình sẽ bị nhai đến rớt xương!
"Nói tiếp về sự kiện này đi, không, về con quỷ ngoại bang này ấy!", ý đồ lảng sang chuyện khác của Triệu Tường được thể hiện vô cùng rõ ràng.
Yến Giang cũng không vạch trần cậu, đón ý nói theo, "Mảnh giấy mà trường cho đã vô dụng rồi, giờ làm sao đối phó với nó đây, chẳng lẽ hỏi nó có oan khuất gì không, hay là còn tâm nguyện nào chưa thành hả?"
Triệu Tường cũng buồn rầu, cậu chưa từng đối đầu với con quỷ nào ngoài mấy con của ngôi trường này đâu, tại sao quỷ ám lên người, rồi làm sao giải quyết nó? Chẳng lẽ phải đi tìm bùa chú linh tinh về trấn nó? Nó cũng có phải cương thi đâu chứ! Tụi nó thường sợ cái gì vậy?
"Không biết nữa.", Triệu Tường chua xót nói.
"Trong các tiểu thuyết tôi đọc thì quỷ ám người đều có nguyên nhân cả, em xem những người có mặt ở đây, ai sẽ là kẻ tội đồ đây?", Yến Giang cũng không an ủi cậu mà giúp cậu phân tích, trong sự bao trùm của cái chết, tất cả mọi lời an ủi chỉ là thứ vô nghĩa, cái quan trọng là phải tìm cách sống tiếp.
Triệu Tường suy nghĩ, hiện tại trong phòng còn những người sau: Lý Quân, Khâu Hào, Trình Duệ, Yến Giang và chính cậu, người cuối cùng, Dư Băng đã là nữ quỷ rồi. Cậu nhìn sang Yến Giang, Yến Giang cũng không có ý kiến gì, vậy thì còn ba người. Nói thật lòng thì trong số ba người còn lại, Triệu Tường cảm thấy Trình Duệ rất khả nghi, chắc là do cái tính tình biến thái của cậu ta, tạo cho người khác ấn tượng khi nghĩ đến cậu ta là "biến thái", nếu vậy thì làm gì cũng không theo lẽ thường cả. Triệu Tường không xác thực được suy nghĩ này, Dư băng cũng không thể hiện ra là mình để ý đến người này, vả lại, hình như cô cũng chẳng quan tâm ai, một cái liếc mắt dư thừa cũng không có.
Khó quá đi! Không có gợi ý gì hết, muốn điên người luôn! Cuối cùng thì nữ quỷ này muốn cái quái quỷ gì?
"Kệ nó chứ!", Triệu Tường chợt hét lên một tiếng, doạ Yến Giang hú hồn, cái kiểu này là muốn đi liều mạng với nữ quỷ đó hả? Anh vội vàng đứng lên bước vội đuổi theo cậu, nói, "Cậu muốn làm gì? Đừng có hấp tấp!"
"Em không làm gì cả, em muốn đi hỏi ba người kia xem bọn họ có liên quan gì với con quỷ này."
"Cứ đi vậy luôn?"
"Chứ không thì làm thế nào?"
"Này, cậu không nhìn thấy à? Cô ta đang nhìn về hướng này đó."
Triệu Tường liếc qua, quả nhiên Dư Băng luôn chú ý bên chỗ họ, phát hiện này làm lòng cậu thêm căng thẳng, dù là ai đi chăng nữa, bị một con quỷ nhìn chằm chằm cũng sẽ cảm thấy khó chịu.
"Vậy làm sao giờ?"
"Cậu đi câu giờ với cô ta, tôi đi hỏi bọn họ."
"Không được!", Triệu Tường bước tới giữ người lại thật chặt, cậu không dám đối mặt với con quỷ một mình, lúc nãy không biết thì còn cho qua được, nhưng giờ đã biết Dư Băng là con quỷ hàng thật giá thật thì dũng khí của cậu bay sạch trơn rồi.
"Vậy tôi đi câu giờ với cô ta, cậu đi hỏi đi.", Triệu Tường ngộ ra rồi, Yến Giang đang trêu đùa cậu, cậu nghiêm mặt đi sau anh mà không phát hiện ra gương mặt cười tủm tỉm của anh.
Yến Giang đi sang nói chuyện với Dư Băng, Dư Băng không có biểu hiện gì lạ cả. Triệu Tường thu hồi ánh mắt, nói với mấy người kia, "Giờ có biện pháp ra ngoài rồi, nhưng có người không phối hợp."
"Hả? Không phải cậu bảo tôi...", Trình Duệ cảm thấy khó hiểu, lúc nãy Triệu Tường bảo cậu đi tìm quỷ, giờ kêu luôn cả hai nghi phạm Khâu Hào và Lý Quân tới luôn, không biết là cậu đang muốn làm gì.
"Mọi người không biết Dư Băng thật sao?", Triệu Tường đánh gãy lời Trình Duệ.
"Này, không phải cậu bảo chúng tôi đừng có gọi tên người khác sao!", Khâu Hào khủng hoảng nói.
"Giờ thì không sao.", Triệu Tường chuyển sang nói với Trình Duệ, "Cậu không biết cô ấy thật?"
Trình Duệ nhìn Dư Băng đang nói gì đó với Yến Giang ở nơi không xa, lắc đầu, "Không quen thật."
Triệu Tường nhìn ánh mắt của cậu ta, không giống dáng vẻ đang nói dối, cậu nhìn về phía hai người kia, họ lắc đầu nói không biết. Đương nhiên Triệu Tường không tin người dễ dàng như vậy, "Các cậu nói thật thì tôi cũng nói thật, nghe xong thì thành thật hay giấu diếm là lựa chọn của mọi người. Thứ nhốt mọi người ở đây và giết Lục Gia Phàm chính là Dư Băng, cô ta không phải người mà là quỷ, nữ quỷ này đang giết chết từng người chúng ta. Mặc dù đã có biện pháp rồi nhưng mọi người lại không thành thật, cho dù tôi muốn cứu cũng không biết cứu như thế nào, chỉ còn cách đi chết chùm cả bọn thôi."
Ba người họ nghe hết lời của cậu thì biến sắc cả, Triệu Tường cẩn thận quan sát sắc mặt bọn họ trong khoảng thời gian ngắn này với hy vọng có thể phát hiện được dấu tích gì đó, là ai, nói dối điều gì, từ đó tìm ra người để đột phá.
"Sao cậu biết được cô ta là quỷ?", Khâu Hào là người hỏi trước.
"Cậu cho rằng tôi đang nói dối? Người đang bị nhốt hiện tại là tôi và các cậu, chúng ta ai cũng có thể chết, tôi không rảnh mà chơi đùa lòng tin giữa chúng ta, nếu cậu không tin thì có thể tự hành động một mình, cũng có thể nói cho Dư Băng biết hoài nghi của tôi, tôi tin rằng nó sẽ thú vị lắm!"
Khâu Hào run lên một cái, ánh mắt vui sướng khi người khác gặp hoạ của Triệu Tường làm cậu không kiềm lòng được dời ánh mắt đi, một chốc quay đi này giúp cậu nhìn thấy thần sắc phức tạp của Lý Quân, tuy chỉ thoáng qua mà thôi, cũng chẳng ai nhận ra cả, nếu không phải đã quen với Lý Quân từ lâu rồi cậu cũng không nhận ra được. Cậu cũng không vội vàng vạch trần ngay mà âm thầm ghim lại.
"Tôi không biết cô ấy, nếu biết thì tốt rồi, tiếc thật đó, chắc chắn nó sẽ thú vị lắm...", Trình Duệ nói mà còn thở dài ra vẻ tiếc nuối việc này, Triệu Tường bắt đầu thắc mắc cậu ta đã gặp chuyện quái gì trong quá khứ để giờ sóng não bất thường tới vậy.
Triệu Tường đùa nói, "Biết rồi thì làm gì tiếp, muốn đi cửa sau hay gì?"
"Không không không, nếu có quen thì có thể xáp vô làm thân rồi."
"...Khi đó tôi sẽ là người đầu tiên diệt trừ cậu.", Triệu Tường nói mà mặt không thay đổi. Cậu điên rồi mới nói giỡn với Trình Duệ, không được nói chơi với biến thái, nó chỉ tổ làm mình nín mỏ thôi.
"Lý Quân, cậu thì sao?"
"Tôi...tôi cũng không biết cô ấy."
"Vậy sao, vậy là không ai biết. Thế này cũng không ổn, không có manh mối gì cả...", Triệu Tường cố ý nói, "Thế thì đành phải tạm trú ở đây thôi."
"Anh nói các anh nghi ngờ ai?", Dư Bảng nói.
"Trong số những người ở đây, ai là người lặng lẽ ít bị chú ý nhất?", Yến Giang không trả lời mà hỏi ngược lại.
Dư Băng như vô thức nhìn về phía Lý Quân đang mang biểu tình tự hỏi.
"Cô phải cẩn thận với cậu ta, nhưng chỉ cần không tiếp xúc riêng là được, bình thường cũng không có gì nguy hiểm."
"Có vẻ như anh có rất nhiều kinh nghiệm?", Dư Băng nghi ngờ nhìn lên gương mặt trấn định của anh.
"Trải qua chuyện này nhiều thì sẽ hình thành được thói quen thôi.", Yến Giang nói ra lời trái lương tâm với gương mặt không đỏ và trái tim không lo. Thực tế cũng không có ai nhờ trải qua nhiều lần mà trở nên chai lì, chắc là có đó, nhưng Yến Giang không thuộc trường hợp này, cho dù có mạnh mẽ đến đâu thì khi đối mặt với cái chết, bản năng của con người sẽ là trốn tránh và sợ hãi, đây là chuyện chưa từng thay đổi từ thuở khai thiên lập địa.
"Cái chuyện như vậy mà cũng gặp qua nhiều lần được sao?", Dư Băng dường như rất ngạc nhiên, Yến Giang cũng không phân biệt được biểu cảm của cô là thật hay giả.
Anh nói qua loa, "Cũng gặp được vài lần rồi."
Dư Băng là người đơn giản nên cũng không hỏi thêm, có vẻ cô cũng không hứng thú mấy với chủ đề này, cô đổi sang một vấn đề khác nói tiếp, "Anh có quan hệ rất tốt với cậu bạn gầy gầy kia sao?"
Trong nháy mắt lòng cảnh giác của Yến Giang dâng lên, cái vị này không phải đồng loại của mình, cô ta nói vậy là muốn xuống tay với Triệu Tường sao?
Nhưng bên ngoài thì anh che giấu rất tốt, sửng sốt một chốc đã cười nói, "Quan hệ rất tốt."
Dư Băng gật đầu, như là đồng tình với quan điểm của anh, môi cô mấp máy nói gì đó nhưng biểu cảm không thay đổi gì, ngược lại là biểu cảm của Yến Giang dần trầm xuống theo những gì đọc được từ môi ngữ của cô.
(1) Trong bản QT của mình là "bát phu", đoán đại khái là mấy người hay chửi người khác đó, hao hao nghĩa "bà chằn" nên mình để thế, có gì mọi người góp ý nhe.
- -Hết chương 9--
Truyện được edit bởi Tiểu NH và đăng tải duy nhất tại Wattpad: AyameIB, đóng wordpress tránh bão xong làm biếng mở rồi hehe, cảm ơn mọi người đã đọc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất