Các Cậu Dùng Súng Tôi Dùng Cung
Chương 47
Thi đấu huấn luyện dự kiến sẽ diễn ra trong 5 ngày.
Với mục tiêu của mình, CLM phải đào tạo nhiều hơn.
Nhưng mà, cùng lúc đó, đột nhiên Lăng Sơ Dật với Trần Úy phát hiện đội trưởng nhà bọn họ trở nên không bình thường.
Tuy sau khi gặp được Văn Khê khiến hắn trở nên không bình thường, nhưng trước hôm nay, thái độ của hắn đối với bọn họ vẫn không khác gì trước kia.
Nhưng hiện tại, thái độ của Mạc Thần đối với bọn họ cũng thay đổi.
"Mèo con đừng một mình xông lên phía trước, thời gian làm mát của súng bắn tỉa không nhanh bằng súng đột kích, tôi không bảo vệ cậu được."
Hả... Bảo vệ?
Lăng Sơ Dật cho rằng mình nghe nhầm, nhưng hắn xác định đây là giọng của Mạc Thần, không sai được.
Hắn gần như là theo bản năng lùi về phía sau vài bước, còn chưa kịp phản ứng thì một viên đạn "pằng" một tiếng sượt qua mặt hắn, bắn ngã quân địch ở đâu đó phía trước hắn.
Hiển nhiên, một phát này là Mạc Thần bắn.
Lăng Sơ Dật còn đang sững sờ, Mạc Thần lại nói: "Trần Úy đuổi theo, cách tôi quá xa tôi không bảo vệ cậu được."
Bảo... Ở lại à?
Trần Úy kinh ngạc một chút, rất nhanh phản ứng lại, "À" một tiếng.
Phải biết rằng, trước kia cùng đánh 4vs4, mệnh lệnh của Mạc Thần đều rất ngắn gọn.
"Lên mèo con." "Văn Khê theo tôi." "Trần Úy tiêm thuốc cho tôi."
Một từ dư thừa cũng không nói.
Sau đó một khi phát hiện đồng đội không hoàn thành mệnh lệnh của hắn, hắn liền dứt khoát không nói lời nào, buồn bực đánh trận đấu, đồng đội phụ trách tản ra, chết thì hắn phụ trách báo thù.
Nhưng không biết vì cái gì, sau khi nói chuyện vài phút như vậy với quản lý, Mạc Thần đột nhiên trở nên dong dài.
"Từ mèo con! Chậm lại, quay lại! Không, tiết tấu của cậu không đúng... Chậc, chúng ta chơi mấy ván rồi, cậu ở phía sau hỗ trợ đi, xem tôi đánh như thế nào."
Lăng Sơ Dật: ???
Chờ đã, hắn đã làm gì sai? Vì chuyện cọng lông mà có loại cảm giác bị đội trưởng nhắm vào?
Vừa nghĩ xong như vậy, lại nghe Mạc Thần chĩa mũi nhọn vào người khác: "Trần Úy cậu đừng lăn lộn, thấy chúng tôi dừng lại thì cầm súng đột kích lên!"
"Ý, không phải vị trí của tôi là cung cấp y tế hả?" Trần Úy chần chờ hỏi.
Khi không cầm súng thì di chuyển nhanh, thuận tiện hơn để cứu đồng đội?
Game SGH này, tuy tốc độ giúp đỡ đồng đội không nhanh như dùng băng đít nhưng lại không hề tiêu tốn băng.
Đồng đội giúp đỡ có thể lựa chọn tiêu hao băng đít, so với tự cứu mình còn nhanh hơn một chút, đó là lý do tại sao rất nhiều chiến đội đều có người chuyên cung cấp y tế.
Trước kia lúc mọi người vừa mới bắn trà trộn ở phía sau, Mạc Thần cho tới bây giờ chưa từng nói qua cái gì, nói với Trần Uý nhiều nhất một câu chính là "Tiêm thuốc cho tôi."
Nhưng lần này, Mạc Thần đã nói rõ: "Đội hình hiện tại của chúng ta, có thêm một người đột kích hữu dụng hơn là một cung cấp y tế."
"Cho nên... Đội trưởng, cậu muốn đào tạo tôi thành một tay đột kích?" Trần Úy không xác định hỏi, nói không nên lời cảm giác trong lòng là gì.
Có chút được cưng mà sợ?
Nếu thật sự có thể chuyển đổi làm tay đột kích, đương nhiên là hắn cầu còn không được.
Mọi người đều hy vọng họ là sự tồn tại sáng nhất trên sân, và sẽ không ai thực sự nguyện trở thành một cung cấp y tế.
Mạc Thần "Ừ" một tiếng, không có giải thích thêm, Trần Úy lại giống như nhận được cổ vũ rất lớn, giọng to mười phần nói một tiếng: "Tôi sẽ cố gắng!"
Trong quá trình huấn luyện sau đó, Mạc Thần lại lục tục chỉ ra rất nhiều chỗ không ổn trên người Lăng Sơ Dật và Trần Úy, nhìn như dong dài, soi mói so với trước kia, lại khiến Lăng Sơ Dật và Trần Úy đều được lợi không nhỏ.
Nhưng mà lúc hai người nghỉ trưa vẫn không nhịn được to nhỏ.
Lăng Sơ Dật: "Rốt cuộc đội trưởng không chịu nổi chúng ta hả?"
Trần Úy: "Dù sao cũng có một đồng đội mới mạnh như vậy... Chờ đã, đột nhiên tôi phát hiện, cậu ấy từ đầu đến cuối cũng chưa từng nói qua Văn Khê!"
"Có sao nói vậy, quả thật Văn Khê mạnh hơn hai người nhiều." Huấn luyện viên Trần Tiêu bỏ đá xuống giếng nói, "Kỹ thuật tốt hơn so với hai người, cảm giác nhịp điệu mạnh hơn, mệnh lệnh của A Thần cậu ấy đều có thể hoàn thành, độ hoàn thành còn tương đối cao, A Thần có thể nói cái gì?"
"Chậc, cũng đúng." Trần Úy gãi gãi đầu. Sau khi im lặng một lúc, bỗng nhiên nói, "Nhưng mà, không biết vì sao, tôi rất thích đội trưởng như hiện tại."
Tuy vẫn bị bắt bẻ thấy rất thất bại, thế nhưng, không hiểu sao lại có loại cảm giác được coi trọng.
"Tôi cũng vậy." Lăng Sơ Dật nói.
Vốn hắn đã chiếm một vị trí nhất định trong đội, so với Trần Úy càng có thể cảm nhận được biến hóa của Mạc Thần, cùng với biến hóa mang đến cho hắn.
Hắn cảm thấy trước kia lúc huấn luyện, phần lớn là một mình hắn tự mò mẫm, muốn tiến bộ, muốn trở nên mạnh mẽ, muốn làm một đồng đội xứng đáng với Mạc Thần.
Nhưng bây giờ, rõ ràng hắn cảm giác được Mạc Thần đang có ý dẫn dắt hắn, muốn cùng hắn tiến bộ, muốn cả chiến đội cùng nhau tiến bộ, mà không phải quản tiến độ như này như kia.
À, không hiểu sao bây giờ hắn lại có cảm giác từ mèo hoang biến thành mèo nhà?
Lúc này, Mạc Thần đang nghỉ ngơi ở trong phòng mình.
Thời gian nghỉ trưa của hắn cũng là thời gian phải huấn luyện, nhưng hôm nay không biết vì sao cảm thấy rất mệt, nên muốn thừa dịp nghỉ trưa nằm trên giường một lát.
Tuy nhiên, ngay sau khi nằm xuống, hắn nghe thấy tiếng gõ cửa.
Đây là tiếng cẩn thận thăm dò, vừa nghe đã biết là Văn Khê.
Mạc Thần tỉnh trong nháy mắt, từ trên giường ngồi dậy: "Vào đi."
Được cho phép, Văn Khê mở cửa, thò nửa cái đầu vào: "Cậu đang ngủ à? Vậy tôi đợi lát nữa..."
"Vào đi." Mạc Thần cứng rắn cắt đứt cậu, trong lúc nói chuyện đã xuống giường, kéo ghế dựa đến cạnh giường, "Anh ngồi đi."
"À... Được rồi." Văn Khê chần chờ một chút, thấy Mạc Thần cũng giúp cậu mang ghế ra, cuối cùng vẫn là "nồng nàn không thể từ chối", sau khi đóng cửa lại, đi đến trước cái ghế kia ngồi xuống.
"Tìm tôi có chuyện gì?" Mạc Thần vừa nói vừa rót cho Văn Khê một ly nước nóng, đưa cho cậu.
"Cảm ơn." Văn Khê nhận nước, nghĩ vào cũng vào rồi, ngồi cũng ngồi rồi, không nói rõ ràng giống như không đi được... Cuối cùng vẫn nói rõ ý đồ của mình, "Quản lý đã nói gì với cậu thế?"
Nghe được những lời này, mí mắt Mạc Thần run lên, ngồi xuống mép giường, không lập tức trả lời.
Văn Khê không xác định mình có khiến hắn tức giận hay không: "Xin lỗi, tôi thừa nhận tôi hơi tò mò, sau đó cũng có chút lo lắng cho cậu. Tôi không biết hắn đã nói gì với cậu, nhưng cảm giác bây giờ cậu rất áp lực, chỉ nghĩ có thể chia sẻ một chút cho tôi hay không..."
Nói đến đây, Mạc Thần bỗng nhiên nở nụ cười, cười đến có chút bất đắc dĩ lại có chút thoải mái. Hắn nhịn xuống xúc động muốn giơ tay sờ sờ đầu Văn Khê: "Tôi có áp lực hả? Rõ ràng không?"
Văn Khê nghiêm túc tưởng tượng lại một chút: "Còn rất rõ ràng —— Hôm nay cậu vẫn luôn sai mèo con và Trần Úy."
Đó không phải là biểu hiện của áp lực nha, thân yêu ...
Mạc Thần bất đắc dĩ cười cười. Thật ra hắn không có áp lực, chính là tìm được mục tiêu mà thôi. Tuy nhiên, hắn không vội giải thích, mà thuận miệng hỏi Văn Khê: "Anh nghĩ tôi thế nào với hai người bọn họ?"
"Ừm, rất tốt?" Văn Khê chớp chớp mắt, không rõ vì sao đột nhiên Mạc Thần hỏi như vậy, "Tuy tôi cảm thấy cậu rất lạnh lùng với người bên ngoài, nhưng cậu chưa bao giờ nổi giận, cho tới bây giờ chưa từng mắng người, lúc thi đấu cũng rất tốt với chúng tôi, luôn bảo vệ nữa."
"Thật không?" Mạc Thần ngây người trong chớp mắt.
Thì ra hắn ở trong mắt Văn Khê là như vậy, không biết hắn ở trong mắt Lăng Sơ Dật với Trần Úy là như thế nào...
Mạc Thần thở dài, vốn có chút lời không muốn chia sẻ với bất luận kẻ nào, nhưng giờ khắc này không biết vì cái gì lại rất muốn nói với Văn Khê: "Tôi không nổi giận, không phải không muốn phát giận, mà là không nổi —— Tôi không trông cậy vào bọn họ... Nhưng đó là trước đây. Bây giờ tôi hy vọng họ có thể trở nên tốt hơn, tôi hy vọng toàn bộ đội sẽ trở nên mạnh mẽ. Tôi quá nóng vội nên đã làm anh cảm thấy nghiêm ngặt phải không?"
"Không đâu." Văn Khê nói xong, rốt cuộc hiểu được áp lực của Mạc Thần đến từ đâu, cũng đại khái có thể đoán được quản lý nói gì với hắn.
Thân thể cậu nghiêng về phía trước, ấn vai Mạc Thần cười nói: "Không sao, cứ từ từ thôi, dù sao —— Hiện tại cậu đã có tôi."
Huấn luyện thì nhất định phải huấn luyện, tiến bộ cũng nhất định phải tiến bộ, nhưng mà, có tôi ở đây, có tôi giúp cậu chống đỡ, Lăng Sơ Dật và Trần Úy có thể từ từ không sao, không cần gấp gáp như vậy.
Mạc Thần nhìn Văn Khê mà ngây ngốc.
Hắn hiểu được ý tứ của Văn Khê, nhưng lời này của Văn Khê... Thật dễ để hắn hiểu lầm.
Thậm chí trong nháy mắt, hắn nguyện tin tưởng mình không có hiểu lầm.
Nhưng hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần và trả lời với một nụ cười: "Ừ, bây giờ tôi có anh."
Văn Khê không nói gì —— Quả nhiên, tên Mạc Thần có kinh nghiệm này sẽ không mắng cậu, thậm chí còn để nguyên trả lại cậu những lời này.
"Về những gì quản lý nói với tôi..." Bỗng nhiên, Mạc Thần lại mở miệng, chủ động nhắc tới chuyện này, "Kỳ thật chính là lúc Lam Ngạn chuyển nhượng tôi không nói với hắn, hắn chậm mấy ngày mới biết chuyện này, mà lúc đó Lam Ngạn đã hủy hợp đồng. Hắn cảm thấy tức giận với chuyện này, nên tìm cơ hội tới đây mắng tôi một trận mà không mang theo nửa chữ tục."
Văn Khê nghe xong hơi nghi ngờ: "Như vậy hả?"
Mạc Thần khẳng định "Ừ" một tiếng.
Văn Khê tin, cũng bởi vậy mà có chút kinh ngạc: "Hắn lại dám mắng cậu?"
Cậu còn tưởng cả câu lạc bộ đều do Mạc Thần định đoạt.
"Không có cách, vì bộ dạng của hắn đẹp." Mạc Thần thuận miệng nói bậy một câu.
"A?" Văn Khê sửng sốt.
Còn chưa kịp phản ứng, Mạc Thần lại cười nói một câu: "Không đẹp như anh."
Văn Khê: ???
Mạc Thần nhìn vẻ mặt mơ màng của Văn Khê, cảm thấy có chút đáng yêu, rốt cuộc vẫn không nhịn được, đưa tay nhẹ nhàng vuốt mũi cậu, sau đó nói: "Còn muốn biết cái gì? Thừa dịp hiện tại tôi không mệt lắm, có thể thỏa mãn anh."
Tim Văn Khê đột nhiên đập nhanh hơn, chỉ cảm thấy chỗ trên mũi bị Mạc Thần chạm qua tê dại, mặt không khống chế được mà nóng lên.
Cậu gần như hoảng sợ đứng dậy, sau đó ấp úng nói: "Ừm, tôi ... Tôi không có gì để hỏi... Cậu đang ngủ trưa, phải không? Tôi không làm phiền cậu nữa."
"Được." Mạc Thần đáp ứng, cũng không nhận ra được hành động vừa rồi của mình có chỗ nào không đúng.
Thẳng đến khi Văn Khê rời khỏi phòng hắn đóng cửa lại, hắn mới cảm giác được ngón tay tê tê, sững sờ giơ tay lên trước mắt nhìn một chút.
Hắn vừa... Hắn vừa làm gì?
•••••
Lam Ngạn rời đi, có nghĩa là đội CLM lại không có dự bị.
Trước khi trận đấu huấn luyện bắt đầu, Mạc Thần dành một ngày đi ra ngoài, lần đầu tiên tự mình đi xem trình độ của các thành viên hiện tại của đội hai CLM, kết quả thất vọng.
Lăng Sơ Dật và Trần Úy vẫn còn trong phạm vi hắn có thể chỉ đạo, thành viên đội hai thì thật sự không được, ngay cả một ngón tay của Lam Ngạn cũng kém.
Lam Ngạn chuyển nhượng, những người khác nhiều lắm cũng không nỡ, Liễu Vĩ Triết thật sự tức giận, còn kém chỉ vào mũi Mạc Thần mắng —— Cậu không thấy áy náy hả? Nếu có chuyện ngoài ý muốn thì sao? Lam Ngạn đi rồi, ai có thể thay cậu ra sân?
Nhưng cuối cùng hắn không dùng loại phương pháp mắng quá khích này, mà là quanh co nói Mạc Thần không quý trọng đồng đội, sau đó hướng dẫn hắn ở chung thật tốt với đồng đội, phòng ngừa chuyện tương tự phát sinh.
Chính hắn bắt đầu tìm các thành viên dự bị mới.
Những thứ này, Mạc Thần đều biết.
Kể cả Liễu Vĩ Triết vẫn luôn nhấn mạnh mình "không thường xuyên đến chiến đội", không phải để thể hiện thời gian của mình quý giá đến mức nào, mà là tự giễu —— bởi vì không thể cân nhắc việc học tập và câu lạc bộ, cho nên không có biện pháp thời thời khắc khắc tập trung tầm mắt vào câu lạc bộ, ngay cả chuyện Lam Ngạn chuyển nhượng cũng là mãi sau mới biết được.
Ai mà không biết Liễu Vĩ Triết người này, nhất định sẽ cảm thấy hắn rất kiêu ngạo, mặc kệ nói chuyện với ai cũng có loại cảm giác từ trên nhìn xuống.
Nhưng tốt xấu gì Mạc Thần cũng quen hắn suốt một năm, cũng đủ hiểu rõ, biết hắn thật ra không có ác ý, sở dĩ nói với mình nhiều như vậy, vẫn là bởi vì thật sự coi trọng —— Hắn thật sự hy vọng câu lạc bộ có thể trở nên tốt hơn.
Đây là tố chất nghề nghiệp cơ bản nhất của một người quản lý, hắn ta đã làm được, sau đó Mạc Thần giao công việc trên tay cho hắn ta, hắn cũng đã hoàn thành tốt, cho tới bây giờ cũng chưa từng làm mình thất vọng.
Cho nên lời hắn nói, Mạc Thần cảm thấy có đạo lý, cũng chỉ nghe xong, không truy cứu giọng điệu hoặc thái độ của hắn.
"Chuyện dự bị, A Triết nói cậu ấy sẽ nghĩ cách, để chúng ta chăm chú thi đấu." Một ngày trước trận đấu, huấn luyện viên Trần Tiêu nói với Mạc Thần.
"Biết rồi." Mạc Thần cũng không quay đầu đáp lại.
"Về phần đội 2 bên kia..."
"Chậc." Nhắc tới đội 2 Mạc Thần liền tức giận, "Trước mặc kệ, chờ chúng ta đoạt quán quân, không tin không tuyển được người."
"Ha ha, được." Trần Tiêu đáp lại, không hiểu sao cảm thấy bộ dáng Mạc Thần hận rèn sắt không thành thép có chút đáng yêu.
Nói như thế nào đây, so với thái độ thờ ơ trước kia của hắn đối với những chuyện ngoài trận đấu, hiện tại hắn còn có một bộ dáng đội trưởng và ông chủ nên có.
Rất nhanh, đã đến ngày thi đấu huấn luyện.
"Đã chuẩn bị xong chưa?" Mạc Thần đeo tai nghe, đột nhiên hỏi một câu như vậy.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Văn Khê phản ứng lại trước, "Ừ" một tiếng.
Lăng Sơ Dật tiếp theo: "Đã sẵn sàng! Hôm nay là ngày lật kèo YEY và MQ!"
Trần Úy: "Sổ cũ nợ mới tính cùng, một phát lật kèo, một trận rửa thẹn!"
Mạc Thần chậm rãi nói một câu: "Xem ra lời nói quấy rối đều đã chuẩn bị xong, có thể mở mic chửi."
Lăng Sơ Dật và Trần Úy: ???
Chờ đã, cậu hỏi sẵn sàng chưa, là đang hỏi những lời mắng sẵn sàng chưa?!
"Thật, thật sự mở mic chửi hả?" Lăng Sơ Dật kinh ngạc trong giây lát.
"Không tốt lắm..." Trần Úy cũng nói.
Mạc Thần bình tĩnh nói: "Trước trận đấu nói chuyện quấy rối không phải là kiến thức thông thường à?"
Văn Khê không nhịn được cười mấy tiếng: "Vậy tôi đến?"
Mạc Thần: "Có thể."
Vẻ mặt Lăng Sơ Dật và Trần Úy mơ hồ, không nghĩ tới Mạc Thần chơi thật, càng không nghĩ tới chính là —— Thật sự Văn Khê dám.
Càng ngày càng nhiều chiến đội tiến vào chuẩn bị bản đồ, Văn Khê mở mic ra, ấn mic công cộng, vô cùng bình tĩnh mở miệng nói một câu: "Xin chào mọi người, tôi là thành viên mới Wency của chiến đội CLM, đội trưởng phái tôi đến chào hỏi mọi người một chút, hy vọng trận đấu tiếp theo, tất cả mọi người có thể vui vẻ bắt đầu, tự kỷ kết thúc.]
"Ha ha ha ha cái quỷ gì thế!" Lăng Sơ Dật cười ra tiếng ngay tại chỗ.
"Tự kỷ chấm dứt cũng quá bình tĩnh..." Trần Úy dở khóc dở cười.
Hai người cười xong đột nhiên phản ứng lại —— Hả? Hình như trên đầu đội trưởng lại có thêm một cái nồi?
Bây giờ Mạc Thần cũng cười, chỉ là không cười ra tiếng.
Hắn cũng không nghĩ tới thật sự Văn Khê dám nói, còn trực tiếp nói là hắn sai khiến.
Văn Khê nói xong thì tắt mic, nhẹ nhàng thở ra.
Nói thật, không nói ra hai chữ "đội trưởng", thật đúng là cậu không dám kéo cừu hận như vậy.
—— Dù sao là Mạc Thần bảo nói chuyện quấy rối, nói là hắn sai khiến cũng không tính là sai?
Vừa quay đầu, chỉ thấy Mạc Thần nhìn về phía mình, cho cậu một ánh mắt "Đúng là không có biện pháp với anh".
Không đợi hai người nhìn nhau nhiều hơn chút, trong tai nghe đã truyền đến giọng của Lightning: "Oa, lời này tôi cũng không thể coi như không nghe thấy! Mac cậu chờ cho tôi, tôi sẽ gϊếŧ cậu đầu tiên!]
Mạc Thần: [Có bản lĩnh thì thử xem.]
CC: [Đầu người Mac là của tôi, mời Lightning sang một bên.]
Lightning: [Cái ĐM! Cậu cút! Đến trước được trước hiểu không? Tôi đã quyết định lấy đầu người của Mac!]
Mạc Thần: [A, nói giống như mấy người gϊếŧ được tôi vậy]
Trong lúc nhất thời, kênh chat trở nên vô cùng náo nhiệt, đội trưởng và thành viên các chiến đội lớn ầm ầm xuất hiện những lời quấy rối.
Vốn Lăng Sơ Dật và Trần Úy đều có chút rục rịch, cũng muốn nói mấy câu quấy rối thử xem, lúc này hoàn toàn không xen vào được, chỉ có thể yên lặng xem náo nhiệt.
Sau khi nói chuyện ồn ào ầm ĩ, trận đấu cũng bắt đầu.
Quy tắc của thi đấu huấn luyện, hoàn toàn dựa theo quy tắc thi đấu chính thức, nhưng bởi vì bản chất vẫn là huấn luyện, cho nên sẽ không cho tuyển thủ quá nhiều thời gian nghỉ ngơi —— 1vs1, 2vs2, 4vs4, mỗi thứ hai trận, dự kiến phải đánh hơn ba tiếng đồng hồ, đánh xong trực tiếp đi ăn trưa, sau đó buổi chiều xem tình huống tiếp tục đánh.
Trận đầu tiên là 1vs1.
Sau khi lên máy bay, Văn Khê nhìn góc trên bên phải, lại là 100 người, nhưng trước trận đấu Liễu Vĩ Triết đăng lên danh sách chiến đội trong nhóm thì rõ ràng chỉ hiển thị 21 chiến đội.
Có chiến đội không chỉ bốn người hả?
Văn Khê không thèm suy nghĩ nhiều, nhìn vào bản đồ này, trung tâm là khu thảo nguyên, khu núi non, còn khu thành thị mà cậu am hiểu đều ở vị trí tương đối xa xôi.
Không đợi cậu nhìn thêm vài lần, cậu phát hiện đã có người nhảy.
Lại tập trung nhìn, Ồ? Hình như là Mạc Thần?
Mạc Thần: [Tôi nhảy, muốn gϊếŧ tôi thì nhanh lên.]
Văn Khê:...
Lời này, Mạc Thần là trực tiếp nói ở mic cộng đồng, tất cả mọi người đều nghe được.
Vừa nói xong, một đám người đua nhau nhảy xuống, cục diện nhất thời trở nên tương đối hoành tráng.
Quả thật Văn Khê không thể tin được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì —— Thi đấu huấn luyện lại có thể như vậy hả!
Bởi vì là trận 1vs1, sau khi trận đấu bắt đầu, bốn người CLM đã bị ngắt kết nối giọng nói.
Nhưng dù sao ở trong một phòng huấn luyện, lại gần nhau, cho nên Văn Khê có thể nghe được Lăng Sơ Dật hay Trần Úy mắng cái gì đó, nhưng cụ thể mắng cái gì cũng không nghe rõ.
Kỳ thật người mắng là Lăng Sơ Dật: "Cái ĐM! Tôi cũng nhảy! Tại sao tôi phải nhảy! Cứu mạng... Mẹ nó!"
Trần Tiêu ở phía sau bốn người xem thi đấu mà dở khóc dở cười.
Thi đấu huấn luyện à, chính là vì huấn luyện —— đối với Mạc Thần mà nói, cục diện không đủ kíƈɦ ŧɦíƈɦ sẽ không có ý nghĩa.
Vốn Văn Khê còn đang do dự nên nhảy khu núi non hay khu đô thị, lúc này thấy Mạc Thần nhảy xuống, sau đó một làn sóng người lớn như vậy đi theo, không biết là xuất phát từ lo lắng hay nguyên nhân gì, tay cậu run lên ấn F xuống.
Cậu cũng nhảy!
Sau khi mở dù, cậu xoay góc nhìn, lần đầu tiên không thể đếm được rốt cuộc có bao nhiêu người nhảy.
Cả bầu trời có dù đen, ít hơn cũng phải bốn mươi, gần một nửa.
"Chậc chậc chậc." Trần Úy sợ hãi, Trần Úy thở dài, Trần Úy ở một bên vừa cầu nguyện cho đồng đội của mình vừa ngồi máy bay bay tới góc nhỏ không người.
Khu đầu tiên máy bay đi qua là khu rừng rậm, cho nên, mặc kệ là Mạc Thần, Lăng Sơ Dật hay Văn Khê, tất cả đều ở khu rừng rậm.
Sau khi Văn Khê nhảy xuống, nhất thời tìm không thấy vị trí của Mạc Thần với Lăng Sơ Dật, chỉ có thể tự bảo vệ mình trước.
Xung quanh không ngừng vang lên tiếng súng và tiếng nổ lựu đạn, hoặc xa hoặc gần, Văn Khê nghe được có chút nhiệt huyết sôi trào —— Cậu thề, từ khi cậu tiếp xúc với SGH đến bây giờ, đây là lần đầu tiên cậu nghe được tiếng súng dày đặc như vậy.
Sau đó, trong một đám tiếng súng, tiếng bắn tên của cậu trở nên đặc biệt đột ngột.
"Vèoo——" một tiếng vang nhẹ, nhẹ nhàng mà lưu loát, bay lên không trung lại cấp tốc hạ xuống, sau đó, chuẩn xác nổ đầu!
[Hệ thống] Bạn đã hạ gục DOL-Ming bằng cung.
Parabol tao nhã với nháy mắt bùng nổ cuối cùng sinh ra tương phản rõ rệt, loại cảm giác sảng khoái này là bất luận vũ khí nào cũng không thể so ra.
Văn Khê nở nụ cười, quyết đoán đổi súng bắn tỉa, cho người vừa rồi một phát súng!
[Hệ thống] Bạn đã gϊếŧ DOL-Ming bằng súng bắn tỉa.
Nổ đầu thì rất sảng khoái, nhưng dưới tình huống không nổ đầu cũng có thể gϊếŧ chết đối phương, nổ đầu không còn cần thiết.
Bất kỳ vũ khí nào cũng phải có mục đích sử dụng, kỹ thuật cũng giống nhau, không phải dùng để ngắm, mà là dùng để thắng —— đây đều là Mạc Thần dạy cậu.
Sau khi lấy được đầu người, Văn Khê quyết đoán di chuyển, muốn tìm một chỗ an toàn hơn để ám sát mục tiêu thứ hai của mình.
Nhưng chỉ cần đi được hai bước, một viên đạn không biết từ đâu bay đến, làm mất một phần tư máu của cậu.
[Hệ thống] MQ-FFJ đã bắn trúng bạn bằng súng bắn tỉa.
MQ!
Nhìn thấy tên của đội này, tim Văn Khê đột nhiên đập nhanh hơn, có chút khẩn trương.
Từ trước đến nay, cậu đều thông qua màn hình máy tính biết và quen chiến đội này, đây là lần đầu tiên cậu giao đấu với chiến đội này.
Tiếng súng xung quanh quá hỗn loạn, hoàn toàn không biết đối phương đánh cậu ở đâu.
Văn Khê có chút hoảng hốt, nhất thời không biết nên làm cái gì bây giờ, chỉ có thể lui về chỗ cũ, trốn sau cây, nhưng mà đối phương vẫn có thể bắn được cậu.
[Hệ thống] MQ-FFJ đã bắn trúng bạn bằng súng bắn tỉa.
Một phát súng này bắn ra bạo kích, giáp Văn Khê không còn, lượng máu cũng rơi xuống dưới một nửa.
Cậu vội vàng thay áo giáp dự phòng, sau đó lên súng bắn tỉa nhìn về phía cậu nghi ngờ một chút, thế mà thật đúng là có người!
Ở đằng kia.
Văn Khê quyết đoán nổ "Pằng" một tiếng, chính giữa mũ giáp của FFJ, cùng lúc đó, một tiếng súng khác từ cách đó không xa truyền đến, cùng cậu nhắm vào một người.
[Hệ thống] Bạn đã bắn trúng MQ-FFJ bằng súng bắn tỉa.
[CLM-Mac đã bắn chết MQ-FFJ bằng súng bắn tỉa]
Mac! Mạc Thần!
Trong nháy mắt nhìn thấy ID này, rõ ràng là thi đấu 1vs1, rõ ràng bị cướp đầu người, Văn Khê trong nháy mắt nhẹ nhàng thở ra yên lòng.
Cậu trốn ở phía sau cây dùng bộ dụng cụ sơ cứu, sau khi bổ sung máu, vừa định đi tìm Mạc Thần hội họp, đột nhiên lại nghe thấy giọng của Mạc Thần ở mic công cộng.
Mạc Thần: [Mấy người cứ thử động đến anh ấy xem?]
Văn Khê:...
Lightning: [ĐM! Tôi muốn xem anh có thể bảo vệ cậu ta không! Toàn quân nghe lệnh, chuyển mục tiêu, gϊếŧ Wency!]
CC: [Chiến đội MQ nghe lệnh.]
Ming: [Chiến đội DOL nghe lệnh! Các anh em, giúp tôi trả thù!]
Lightning: [Toàn bộ chiến đội YEY theo tôi xông lên!]
......
Văn Khê ngẩng đầu nhìn trời.
Ai có thể cho cậu biết tại sao mọi thứ lại trở nên như thế này?
Bọn họ chơi trận 1vs1 mà, phải không?
.....????????????????????????????????.....
22/12/2021
#NTT
Với mục tiêu của mình, CLM phải đào tạo nhiều hơn.
Nhưng mà, cùng lúc đó, đột nhiên Lăng Sơ Dật với Trần Úy phát hiện đội trưởng nhà bọn họ trở nên không bình thường.
Tuy sau khi gặp được Văn Khê khiến hắn trở nên không bình thường, nhưng trước hôm nay, thái độ của hắn đối với bọn họ vẫn không khác gì trước kia.
Nhưng hiện tại, thái độ của Mạc Thần đối với bọn họ cũng thay đổi.
"Mèo con đừng một mình xông lên phía trước, thời gian làm mát của súng bắn tỉa không nhanh bằng súng đột kích, tôi không bảo vệ cậu được."
Hả... Bảo vệ?
Lăng Sơ Dật cho rằng mình nghe nhầm, nhưng hắn xác định đây là giọng của Mạc Thần, không sai được.
Hắn gần như là theo bản năng lùi về phía sau vài bước, còn chưa kịp phản ứng thì một viên đạn "pằng" một tiếng sượt qua mặt hắn, bắn ngã quân địch ở đâu đó phía trước hắn.
Hiển nhiên, một phát này là Mạc Thần bắn.
Lăng Sơ Dật còn đang sững sờ, Mạc Thần lại nói: "Trần Úy đuổi theo, cách tôi quá xa tôi không bảo vệ cậu được."
Bảo... Ở lại à?
Trần Úy kinh ngạc một chút, rất nhanh phản ứng lại, "À" một tiếng.
Phải biết rằng, trước kia cùng đánh 4vs4, mệnh lệnh của Mạc Thần đều rất ngắn gọn.
"Lên mèo con." "Văn Khê theo tôi." "Trần Úy tiêm thuốc cho tôi."
Một từ dư thừa cũng không nói.
Sau đó một khi phát hiện đồng đội không hoàn thành mệnh lệnh của hắn, hắn liền dứt khoát không nói lời nào, buồn bực đánh trận đấu, đồng đội phụ trách tản ra, chết thì hắn phụ trách báo thù.
Nhưng không biết vì cái gì, sau khi nói chuyện vài phút như vậy với quản lý, Mạc Thần đột nhiên trở nên dong dài.
"Từ mèo con! Chậm lại, quay lại! Không, tiết tấu của cậu không đúng... Chậc, chúng ta chơi mấy ván rồi, cậu ở phía sau hỗ trợ đi, xem tôi đánh như thế nào."
Lăng Sơ Dật: ???
Chờ đã, hắn đã làm gì sai? Vì chuyện cọng lông mà có loại cảm giác bị đội trưởng nhắm vào?
Vừa nghĩ xong như vậy, lại nghe Mạc Thần chĩa mũi nhọn vào người khác: "Trần Úy cậu đừng lăn lộn, thấy chúng tôi dừng lại thì cầm súng đột kích lên!"
"Ý, không phải vị trí của tôi là cung cấp y tế hả?" Trần Úy chần chờ hỏi.
Khi không cầm súng thì di chuyển nhanh, thuận tiện hơn để cứu đồng đội?
Game SGH này, tuy tốc độ giúp đỡ đồng đội không nhanh như dùng băng đít nhưng lại không hề tiêu tốn băng.
Đồng đội giúp đỡ có thể lựa chọn tiêu hao băng đít, so với tự cứu mình còn nhanh hơn một chút, đó là lý do tại sao rất nhiều chiến đội đều có người chuyên cung cấp y tế.
Trước kia lúc mọi người vừa mới bắn trà trộn ở phía sau, Mạc Thần cho tới bây giờ chưa từng nói qua cái gì, nói với Trần Uý nhiều nhất một câu chính là "Tiêm thuốc cho tôi."
Nhưng lần này, Mạc Thần đã nói rõ: "Đội hình hiện tại của chúng ta, có thêm một người đột kích hữu dụng hơn là một cung cấp y tế."
"Cho nên... Đội trưởng, cậu muốn đào tạo tôi thành một tay đột kích?" Trần Úy không xác định hỏi, nói không nên lời cảm giác trong lòng là gì.
Có chút được cưng mà sợ?
Nếu thật sự có thể chuyển đổi làm tay đột kích, đương nhiên là hắn cầu còn không được.
Mọi người đều hy vọng họ là sự tồn tại sáng nhất trên sân, và sẽ không ai thực sự nguyện trở thành một cung cấp y tế.
Mạc Thần "Ừ" một tiếng, không có giải thích thêm, Trần Úy lại giống như nhận được cổ vũ rất lớn, giọng to mười phần nói một tiếng: "Tôi sẽ cố gắng!"
Trong quá trình huấn luyện sau đó, Mạc Thần lại lục tục chỉ ra rất nhiều chỗ không ổn trên người Lăng Sơ Dật và Trần Úy, nhìn như dong dài, soi mói so với trước kia, lại khiến Lăng Sơ Dật và Trần Úy đều được lợi không nhỏ.
Nhưng mà lúc hai người nghỉ trưa vẫn không nhịn được to nhỏ.
Lăng Sơ Dật: "Rốt cuộc đội trưởng không chịu nổi chúng ta hả?"
Trần Úy: "Dù sao cũng có một đồng đội mới mạnh như vậy... Chờ đã, đột nhiên tôi phát hiện, cậu ấy từ đầu đến cuối cũng chưa từng nói qua Văn Khê!"
"Có sao nói vậy, quả thật Văn Khê mạnh hơn hai người nhiều." Huấn luyện viên Trần Tiêu bỏ đá xuống giếng nói, "Kỹ thuật tốt hơn so với hai người, cảm giác nhịp điệu mạnh hơn, mệnh lệnh của A Thần cậu ấy đều có thể hoàn thành, độ hoàn thành còn tương đối cao, A Thần có thể nói cái gì?"
"Chậc, cũng đúng." Trần Úy gãi gãi đầu. Sau khi im lặng một lúc, bỗng nhiên nói, "Nhưng mà, không biết vì sao, tôi rất thích đội trưởng như hiện tại."
Tuy vẫn bị bắt bẻ thấy rất thất bại, thế nhưng, không hiểu sao lại có loại cảm giác được coi trọng.
"Tôi cũng vậy." Lăng Sơ Dật nói.
Vốn hắn đã chiếm một vị trí nhất định trong đội, so với Trần Úy càng có thể cảm nhận được biến hóa của Mạc Thần, cùng với biến hóa mang đến cho hắn.
Hắn cảm thấy trước kia lúc huấn luyện, phần lớn là một mình hắn tự mò mẫm, muốn tiến bộ, muốn trở nên mạnh mẽ, muốn làm một đồng đội xứng đáng với Mạc Thần.
Nhưng bây giờ, rõ ràng hắn cảm giác được Mạc Thần đang có ý dẫn dắt hắn, muốn cùng hắn tiến bộ, muốn cả chiến đội cùng nhau tiến bộ, mà không phải quản tiến độ như này như kia.
À, không hiểu sao bây giờ hắn lại có cảm giác từ mèo hoang biến thành mèo nhà?
Lúc này, Mạc Thần đang nghỉ ngơi ở trong phòng mình.
Thời gian nghỉ trưa của hắn cũng là thời gian phải huấn luyện, nhưng hôm nay không biết vì sao cảm thấy rất mệt, nên muốn thừa dịp nghỉ trưa nằm trên giường một lát.
Tuy nhiên, ngay sau khi nằm xuống, hắn nghe thấy tiếng gõ cửa.
Đây là tiếng cẩn thận thăm dò, vừa nghe đã biết là Văn Khê.
Mạc Thần tỉnh trong nháy mắt, từ trên giường ngồi dậy: "Vào đi."
Được cho phép, Văn Khê mở cửa, thò nửa cái đầu vào: "Cậu đang ngủ à? Vậy tôi đợi lát nữa..."
"Vào đi." Mạc Thần cứng rắn cắt đứt cậu, trong lúc nói chuyện đã xuống giường, kéo ghế dựa đến cạnh giường, "Anh ngồi đi."
"À... Được rồi." Văn Khê chần chờ một chút, thấy Mạc Thần cũng giúp cậu mang ghế ra, cuối cùng vẫn là "nồng nàn không thể từ chối", sau khi đóng cửa lại, đi đến trước cái ghế kia ngồi xuống.
"Tìm tôi có chuyện gì?" Mạc Thần vừa nói vừa rót cho Văn Khê một ly nước nóng, đưa cho cậu.
"Cảm ơn." Văn Khê nhận nước, nghĩ vào cũng vào rồi, ngồi cũng ngồi rồi, không nói rõ ràng giống như không đi được... Cuối cùng vẫn nói rõ ý đồ của mình, "Quản lý đã nói gì với cậu thế?"
Nghe được những lời này, mí mắt Mạc Thần run lên, ngồi xuống mép giường, không lập tức trả lời.
Văn Khê không xác định mình có khiến hắn tức giận hay không: "Xin lỗi, tôi thừa nhận tôi hơi tò mò, sau đó cũng có chút lo lắng cho cậu. Tôi không biết hắn đã nói gì với cậu, nhưng cảm giác bây giờ cậu rất áp lực, chỉ nghĩ có thể chia sẻ một chút cho tôi hay không..."
Nói đến đây, Mạc Thần bỗng nhiên nở nụ cười, cười đến có chút bất đắc dĩ lại có chút thoải mái. Hắn nhịn xuống xúc động muốn giơ tay sờ sờ đầu Văn Khê: "Tôi có áp lực hả? Rõ ràng không?"
Văn Khê nghiêm túc tưởng tượng lại một chút: "Còn rất rõ ràng —— Hôm nay cậu vẫn luôn sai mèo con và Trần Úy."
Đó không phải là biểu hiện của áp lực nha, thân yêu ...
Mạc Thần bất đắc dĩ cười cười. Thật ra hắn không có áp lực, chính là tìm được mục tiêu mà thôi. Tuy nhiên, hắn không vội giải thích, mà thuận miệng hỏi Văn Khê: "Anh nghĩ tôi thế nào với hai người bọn họ?"
"Ừm, rất tốt?" Văn Khê chớp chớp mắt, không rõ vì sao đột nhiên Mạc Thần hỏi như vậy, "Tuy tôi cảm thấy cậu rất lạnh lùng với người bên ngoài, nhưng cậu chưa bao giờ nổi giận, cho tới bây giờ chưa từng mắng người, lúc thi đấu cũng rất tốt với chúng tôi, luôn bảo vệ nữa."
"Thật không?" Mạc Thần ngây người trong chớp mắt.
Thì ra hắn ở trong mắt Văn Khê là như vậy, không biết hắn ở trong mắt Lăng Sơ Dật với Trần Úy là như thế nào...
Mạc Thần thở dài, vốn có chút lời không muốn chia sẻ với bất luận kẻ nào, nhưng giờ khắc này không biết vì cái gì lại rất muốn nói với Văn Khê: "Tôi không nổi giận, không phải không muốn phát giận, mà là không nổi —— Tôi không trông cậy vào bọn họ... Nhưng đó là trước đây. Bây giờ tôi hy vọng họ có thể trở nên tốt hơn, tôi hy vọng toàn bộ đội sẽ trở nên mạnh mẽ. Tôi quá nóng vội nên đã làm anh cảm thấy nghiêm ngặt phải không?"
"Không đâu." Văn Khê nói xong, rốt cuộc hiểu được áp lực của Mạc Thần đến từ đâu, cũng đại khái có thể đoán được quản lý nói gì với hắn.
Thân thể cậu nghiêng về phía trước, ấn vai Mạc Thần cười nói: "Không sao, cứ từ từ thôi, dù sao —— Hiện tại cậu đã có tôi."
Huấn luyện thì nhất định phải huấn luyện, tiến bộ cũng nhất định phải tiến bộ, nhưng mà, có tôi ở đây, có tôi giúp cậu chống đỡ, Lăng Sơ Dật và Trần Úy có thể từ từ không sao, không cần gấp gáp như vậy.
Mạc Thần nhìn Văn Khê mà ngây ngốc.
Hắn hiểu được ý tứ của Văn Khê, nhưng lời này của Văn Khê... Thật dễ để hắn hiểu lầm.
Thậm chí trong nháy mắt, hắn nguyện tin tưởng mình không có hiểu lầm.
Nhưng hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần và trả lời với một nụ cười: "Ừ, bây giờ tôi có anh."
Văn Khê không nói gì —— Quả nhiên, tên Mạc Thần có kinh nghiệm này sẽ không mắng cậu, thậm chí còn để nguyên trả lại cậu những lời này.
"Về những gì quản lý nói với tôi..." Bỗng nhiên, Mạc Thần lại mở miệng, chủ động nhắc tới chuyện này, "Kỳ thật chính là lúc Lam Ngạn chuyển nhượng tôi không nói với hắn, hắn chậm mấy ngày mới biết chuyện này, mà lúc đó Lam Ngạn đã hủy hợp đồng. Hắn cảm thấy tức giận với chuyện này, nên tìm cơ hội tới đây mắng tôi một trận mà không mang theo nửa chữ tục."
Văn Khê nghe xong hơi nghi ngờ: "Như vậy hả?"
Mạc Thần khẳng định "Ừ" một tiếng.
Văn Khê tin, cũng bởi vậy mà có chút kinh ngạc: "Hắn lại dám mắng cậu?"
Cậu còn tưởng cả câu lạc bộ đều do Mạc Thần định đoạt.
"Không có cách, vì bộ dạng của hắn đẹp." Mạc Thần thuận miệng nói bậy một câu.
"A?" Văn Khê sửng sốt.
Còn chưa kịp phản ứng, Mạc Thần lại cười nói một câu: "Không đẹp như anh."
Văn Khê: ???
Mạc Thần nhìn vẻ mặt mơ màng của Văn Khê, cảm thấy có chút đáng yêu, rốt cuộc vẫn không nhịn được, đưa tay nhẹ nhàng vuốt mũi cậu, sau đó nói: "Còn muốn biết cái gì? Thừa dịp hiện tại tôi không mệt lắm, có thể thỏa mãn anh."
Tim Văn Khê đột nhiên đập nhanh hơn, chỉ cảm thấy chỗ trên mũi bị Mạc Thần chạm qua tê dại, mặt không khống chế được mà nóng lên.
Cậu gần như hoảng sợ đứng dậy, sau đó ấp úng nói: "Ừm, tôi ... Tôi không có gì để hỏi... Cậu đang ngủ trưa, phải không? Tôi không làm phiền cậu nữa."
"Được." Mạc Thần đáp ứng, cũng không nhận ra được hành động vừa rồi của mình có chỗ nào không đúng.
Thẳng đến khi Văn Khê rời khỏi phòng hắn đóng cửa lại, hắn mới cảm giác được ngón tay tê tê, sững sờ giơ tay lên trước mắt nhìn một chút.
Hắn vừa... Hắn vừa làm gì?
•••••
Lam Ngạn rời đi, có nghĩa là đội CLM lại không có dự bị.
Trước khi trận đấu huấn luyện bắt đầu, Mạc Thần dành một ngày đi ra ngoài, lần đầu tiên tự mình đi xem trình độ của các thành viên hiện tại của đội hai CLM, kết quả thất vọng.
Lăng Sơ Dật và Trần Úy vẫn còn trong phạm vi hắn có thể chỉ đạo, thành viên đội hai thì thật sự không được, ngay cả một ngón tay của Lam Ngạn cũng kém.
Lam Ngạn chuyển nhượng, những người khác nhiều lắm cũng không nỡ, Liễu Vĩ Triết thật sự tức giận, còn kém chỉ vào mũi Mạc Thần mắng —— Cậu không thấy áy náy hả? Nếu có chuyện ngoài ý muốn thì sao? Lam Ngạn đi rồi, ai có thể thay cậu ra sân?
Nhưng cuối cùng hắn không dùng loại phương pháp mắng quá khích này, mà là quanh co nói Mạc Thần không quý trọng đồng đội, sau đó hướng dẫn hắn ở chung thật tốt với đồng đội, phòng ngừa chuyện tương tự phát sinh.
Chính hắn bắt đầu tìm các thành viên dự bị mới.
Những thứ này, Mạc Thần đều biết.
Kể cả Liễu Vĩ Triết vẫn luôn nhấn mạnh mình "không thường xuyên đến chiến đội", không phải để thể hiện thời gian của mình quý giá đến mức nào, mà là tự giễu —— bởi vì không thể cân nhắc việc học tập và câu lạc bộ, cho nên không có biện pháp thời thời khắc khắc tập trung tầm mắt vào câu lạc bộ, ngay cả chuyện Lam Ngạn chuyển nhượng cũng là mãi sau mới biết được.
Ai mà không biết Liễu Vĩ Triết người này, nhất định sẽ cảm thấy hắn rất kiêu ngạo, mặc kệ nói chuyện với ai cũng có loại cảm giác từ trên nhìn xuống.
Nhưng tốt xấu gì Mạc Thần cũng quen hắn suốt một năm, cũng đủ hiểu rõ, biết hắn thật ra không có ác ý, sở dĩ nói với mình nhiều như vậy, vẫn là bởi vì thật sự coi trọng —— Hắn thật sự hy vọng câu lạc bộ có thể trở nên tốt hơn.
Đây là tố chất nghề nghiệp cơ bản nhất của một người quản lý, hắn ta đã làm được, sau đó Mạc Thần giao công việc trên tay cho hắn ta, hắn cũng đã hoàn thành tốt, cho tới bây giờ cũng chưa từng làm mình thất vọng.
Cho nên lời hắn nói, Mạc Thần cảm thấy có đạo lý, cũng chỉ nghe xong, không truy cứu giọng điệu hoặc thái độ của hắn.
"Chuyện dự bị, A Triết nói cậu ấy sẽ nghĩ cách, để chúng ta chăm chú thi đấu." Một ngày trước trận đấu, huấn luyện viên Trần Tiêu nói với Mạc Thần.
"Biết rồi." Mạc Thần cũng không quay đầu đáp lại.
"Về phần đội 2 bên kia..."
"Chậc." Nhắc tới đội 2 Mạc Thần liền tức giận, "Trước mặc kệ, chờ chúng ta đoạt quán quân, không tin không tuyển được người."
"Ha ha, được." Trần Tiêu đáp lại, không hiểu sao cảm thấy bộ dáng Mạc Thần hận rèn sắt không thành thép có chút đáng yêu.
Nói như thế nào đây, so với thái độ thờ ơ trước kia của hắn đối với những chuyện ngoài trận đấu, hiện tại hắn còn có một bộ dáng đội trưởng và ông chủ nên có.
Rất nhanh, đã đến ngày thi đấu huấn luyện.
"Đã chuẩn bị xong chưa?" Mạc Thần đeo tai nghe, đột nhiên hỏi một câu như vậy.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Văn Khê phản ứng lại trước, "Ừ" một tiếng.
Lăng Sơ Dật tiếp theo: "Đã sẵn sàng! Hôm nay là ngày lật kèo YEY và MQ!"
Trần Úy: "Sổ cũ nợ mới tính cùng, một phát lật kèo, một trận rửa thẹn!"
Mạc Thần chậm rãi nói một câu: "Xem ra lời nói quấy rối đều đã chuẩn bị xong, có thể mở mic chửi."
Lăng Sơ Dật và Trần Úy: ???
Chờ đã, cậu hỏi sẵn sàng chưa, là đang hỏi những lời mắng sẵn sàng chưa?!
"Thật, thật sự mở mic chửi hả?" Lăng Sơ Dật kinh ngạc trong giây lát.
"Không tốt lắm..." Trần Úy cũng nói.
Mạc Thần bình tĩnh nói: "Trước trận đấu nói chuyện quấy rối không phải là kiến thức thông thường à?"
Văn Khê không nhịn được cười mấy tiếng: "Vậy tôi đến?"
Mạc Thần: "Có thể."
Vẻ mặt Lăng Sơ Dật và Trần Úy mơ hồ, không nghĩ tới Mạc Thần chơi thật, càng không nghĩ tới chính là —— Thật sự Văn Khê dám.
Càng ngày càng nhiều chiến đội tiến vào chuẩn bị bản đồ, Văn Khê mở mic ra, ấn mic công cộng, vô cùng bình tĩnh mở miệng nói một câu: "Xin chào mọi người, tôi là thành viên mới Wency của chiến đội CLM, đội trưởng phái tôi đến chào hỏi mọi người một chút, hy vọng trận đấu tiếp theo, tất cả mọi người có thể vui vẻ bắt đầu, tự kỷ kết thúc.]
"Ha ha ha ha cái quỷ gì thế!" Lăng Sơ Dật cười ra tiếng ngay tại chỗ.
"Tự kỷ chấm dứt cũng quá bình tĩnh..." Trần Úy dở khóc dở cười.
Hai người cười xong đột nhiên phản ứng lại —— Hả? Hình như trên đầu đội trưởng lại có thêm một cái nồi?
Bây giờ Mạc Thần cũng cười, chỉ là không cười ra tiếng.
Hắn cũng không nghĩ tới thật sự Văn Khê dám nói, còn trực tiếp nói là hắn sai khiến.
Văn Khê nói xong thì tắt mic, nhẹ nhàng thở ra.
Nói thật, không nói ra hai chữ "đội trưởng", thật đúng là cậu không dám kéo cừu hận như vậy.
—— Dù sao là Mạc Thần bảo nói chuyện quấy rối, nói là hắn sai khiến cũng không tính là sai?
Vừa quay đầu, chỉ thấy Mạc Thần nhìn về phía mình, cho cậu một ánh mắt "Đúng là không có biện pháp với anh".
Không đợi hai người nhìn nhau nhiều hơn chút, trong tai nghe đã truyền đến giọng của Lightning: "Oa, lời này tôi cũng không thể coi như không nghe thấy! Mac cậu chờ cho tôi, tôi sẽ gϊếŧ cậu đầu tiên!]
Mạc Thần: [Có bản lĩnh thì thử xem.]
CC: [Đầu người Mac là của tôi, mời Lightning sang một bên.]
Lightning: [Cái ĐM! Cậu cút! Đến trước được trước hiểu không? Tôi đã quyết định lấy đầu người của Mac!]
Mạc Thần: [A, nói giống như mấy người gϊếŧ được tôi vậy]
Trong lúc nhất thời, kênh chat trở nên vô cùng náo nhiệt, đội trưởng và thành viên các chiến đội lớn ầm ầm xuất hiện những lời quấy rối.
Vốn Lăng Sơ Dật và Trần Úy đều có chút rục rịch, cũng muốn nói mấy câu quấy rối thử xem, lúc này hoàn toàn không xen vào được, chỉ có thể yên lặng xem náo nhiệt.
Sau khi nói chuyện ồn ào ầm ĩ, trận đấu cũng bắt đầu.
Quy tắc của thi đấu huấn luyện, hoàn toàn dựa theo quy tắc thi đấu chính thức, nhưng bởi vì bản chất vẫn là huấn luyện, cho nên sẽ không cho tuyển thủ quá nhiều thời gian nghỉ ngơi —— 1vs1, 2vs2, 4vs4, mỗi thứ hai trận, dự kiến phải đánh hơn ba tiếng đồng hồ, đánh xong trực tiếp đi ăn trưa, sau đó buổi chiều xem tình huống tiếp tục đánh.
Trận đầu tiên là 1vs1.
Sau khi lên máy bay, Văn Khê nhìn góc trên bên phải, lại là 100 người, nhưng trước trận đấu Liễu Vĩ Triết đăng lên danh sách chiến đội trong nhóm thì rõ ràng chỉ hiển thị 21 chiến đội.
Có chiến đội không chỉ bốn người hả?
Văn Khê không thèm suy nghĩ nhiều, nhìn vào bản đồ này, trung tâm là khu thảo nguyên, khu núi non, còn khu thành thị mà cậu am hiểu đều ở vị trí tương đối xa xôi.
Không đợi cậu nhìn thêm vài lần, cậu phát hiện đã có người nhảy.
Lại tập trung nhìn, Ồ? Hình như là Mạc Thần?
Mạc Thần: [Tôi nhảy, muốn gϊếŧ tôi thì nhanh lên.]
Văn Khê:...
Lời này, Mạc Thần là trực tiếp nói ở mic cộng đồng, tất cả mọi người đều nghe được.
Vừa nói xong, một đám người đua nhau nhảy xuống, cục diện nhất thời trở nên tương đối hoành tráng.
Quả thật Văn Khê không thể tin được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì —— Thi đấu huấn luyện lại có thể như vậy hả!
Bởi vì là trận 1vs1, sau khi trận đấu bắt đầu, bốn người CLM đã bị ngắt kết nối giọng nói.
Nhưng dù sao ở trong một phòng huấn luyện, lại gần nhau, cho nên Văn Khê có thể nghe được Lăng Sơ Dật hay Trần Úy mắng cái gì đó, nhưng cụ thể mắng cái gì cũng không nghe rõ.
Kỳ thật người mắng là Lăng Sơ Dật: "Cái ĐM! Tôi cũng nhảy! Tại sao tôi phải nhảy! Cứu mạng... Mẹ nó!"
Trần Tiêu ở phía sau bốn người xem thi đấu mà dở khóc dở cười.
Thi đấu huấn luyện à, chính là vì huấn luyện —— đối với Mạc Thần mà nói, cục diện không đủ kíƈɦ ŧɦíƈɦ sẽ không có ý nghĩa.
Vốn Văn Khê còn đang do dự nên nhảy khu núi non hay khu đô thị, lúc này thấy Mạc Thần nhảy xuống, sau đó một làn sóng người lớn như vậy đi theo, không biết là xuất phát từ lo lắng hay nguyên nhân gì, tay cậu run lên ấn F xuống.
Cậu cũng nhảy!
Sau khi mở dù, cậu xoay góc nhìn, lần đầu tiên không thể đếm được rốt cuộc có bao nhiêu người nhảy.
Cả bầu trời có dù đen, ít hơn cũng phải bốn mươi, gần một nửa.
"Chậc chậc chậc." Trần Úy sợ hãi, Trần Úy thở dài, Trần Úy ở một bên vừa cầu nguyện cho đồng đội của mình vừa ngồi máy bay bay tới góc nhỏ không người.
Khu đầu tiên máy bay đi qua là khu rừng rậm, cho nên, mặc kệ là Mạc Thần, Lăng Sơ Dật hay Văn Khê, tất cả đều ở khu rừng rậm.
Sau khi Văn Khê nhảy xuống, nhất thời tìm không thấy vị trí của Mạc Thần với Lăng Sơ Dật, chỉ có thể tự bảo vệ mình trước.
Xung quanh không ngừng vang lên tiếng súng và tiếng nổ lựu đạn, hoặc xa hoặc gần, Văn Khê nghe được có chút nhiệt huyết sôi trào —— Cậu thề, từ khi cậu tiếp xúc với SGH đến bây giờ, đây là lần đầu tiên cậu nghe được tiếng súng dày đặc như vậy.
Sau đó, trong một đám tiếng súng, tiếng bắn tên của cậu trở nên đặc biệt đột ngột.
"Vèoo——" một tiếng vang nhẹ, nhẹ nhàng mà lưu loát, bay lên không trung lại cấp tốc hạ xuống, sau đó, chuẩn xác nổ đầu!
[Hệ thống] Bạn đã hạ gục DOL-Ming bằng cung.
Parabol tao nhã với nháy mắt bùng nổ cuối cùng sinh ra tương phản rõ rệt, loại cảm giác sảng khoái này là bất luận vũ khí nào cũng không thể so ra.
Văn Khê nở nụ cười, quyết đoán đổi súng bắn tỉa, cho người vừa rồi một phát súng!
[Hệ thống] Bạn đã gϊếŧ DOL-Ming bằng súng bắn tỉa.
Nổ đầu thì rất sảng khoái, nhưng dưới tình huống không nổ đầu cũng có thể gϊếŧ chết đối phương, nổ đầu không còn cần thiết.
Bất kỳ vũ khí nào cũng phải có mục đích sử dụng, kỹ thuật cũng giống nhau, không phải dùng để ngắm, mà là dùng để thắng —— đây đều là Mạc Thần dạy cậu.
Sau khi lấy được đầu người, Văn Khê quyết đoán di chuyển, muốn tìm một chỗ an toàn hơn để ám sát mục tiêu thứ hai của mình.
Nhưng chỉ cần đi được hai bước, một viên đạn không biết từ đâu bay đến, làm mất một phần tư máu của cậu.
[Hệ thống] MQ-FFJ đã bắn trúng bạn bằng súng bắn tỉa.
MQ!
Nhìn thấy tên của đội này, tim Văn Khê đột nhiên đập nhanh hơn, có chút khẩn trương.
Từ trước đến nay, cậu đều thông qua màn hình máy tính biết và quen chiến đội này, đây là lần đầu tiên cậu giao đấu với chiến đội này.
Tiếng súng xung quanh quá hỗn loạn, hoàn toàn không biết đối phương đánh cậu ở đâu.
Văn Khê có chút hoảng hốt, nhất thời không biết nên làm cái gì bây giờ, chỉ có thể lui về chỗ cũ, trốn sau cây, nhưng mà đối phương vẫn có thể bắn được cậu.
[Hệ thống] MQ-FFJ đã bắn trúng bạn bằng súng bắn tỉa.
Một phát súng này bắn ra bạo kích, giáp Văn Khê không còn, lượng máu cũng rơi xuống dưới một nửa.
Cậu vội vàng thay áo giáp dự phòng, sau đó lên súng bắn tỉa nhìn về phía cậu nghi ngờ một chút, thế mà thật đúng là có người!
Ở đằng kia.
Văn Khê quyết đoán nổ "Pằng" một tiếng, chính giữa mũ giáp của FFJ, cùng lúc đó, một tiếng súng khác từ cách đó không xa truyền đến, cùng cậu nhắm vào một người.
[Hệ thống] Bạn đã bắn trúng MQ-FFJ bằng súng bắn tỉa.
[CLM-Mac đã bắn chết MQ-FFJ bằng súng bắn tỉa]
Mac! Mạc Thần!
Trong nháy mắt nhìn thấy ID này, rõ ràng là thi đấu 1vs1, rõ ràng bị cướp đầu người, Văn Khê trong nháy mắt nhẹ nhàng thở ra yên lòng.
Cậu trốn ở phía sau cây dùng bộ dụng cụ sơ cứu, sau khi bổ sung máu, vừa định đi tìm Mạc Thần hội họp, đột nhiên lại nghe thấy giọng của Mạc Thần ở mic công cộng.
Mạc Thần: [Mấy người cứ thử động đến anh ấy xem?]
Văn Khê:...
Lightning: [ĐM! Tôi muốn xem anh có thể bảo vệ cậu ta không! Toàn quân nghe lệnh, chuyển mục tiêu, gϊếŧ Wency!]
CC: [Chiến đội MQ nghe lệnh.]
Ming: [Chiến đội DOL nghe lệnh! Các anh em, giúp tôi trả thù!]
Lightning: [Toàn bộ chiến đội YEY theo tôi xông lên!]
......
Văn Khê ngẩng đầu nhìn trời.
Ai có thể cho cậu biết tại sao mọi thứ lại trở nên như thế này?
Bọn họ chơi trận 1vs1 mà, phải không?
.....????????????????????????????????.....
22/12/2021
#NTT
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất