Chương 46
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
43.
Người đầu tiên làm khó dễ tôi là ông ngoại.
Tôi bị cấp dưới của bố Bạch Đoạn ném trước cửa chung cư như một túi rác; ngày hôm đó mặt trời chói chang, còn tôi thì vừa gầy gò vừa bẩn thỉu, đứng trước cửa chung cư bị người ta xì xầm chỉ trỏ liên tục.
Tôi sờ sờ trên người, không biết chìa khóa nhà đã bị vứt ở đâu. Tôi đi qua di lại cổng chung cư chưa đầy mười phút đã có bảo vệ đến truy vấn tôi.
"Ai là người khả nghi, các người nhìn kỹ đi rồi nói." Tôi chất đầy một bụng lửa giận không có chỗ xả, thấy nhân viên bảo vệ liền ồn ào hét.
Nhân viên bảo vệ bị tiếng gầm của tôi làm cho choáng váng, anh ta nhìn tôi cẩn thận, sau đó sợ hãi kêu lên như thấy ma: "Này này này, đây không phải là cậu Hạ sao? Tôi xin lỗi, tôi không nhận ra ngay."
Tôi cười: "Đúng vậy, tôi đi leo núi không cẩn thận bị ngã."
Nhân viên bảo vệ bán tín bán nghi, rất tận tụy báo cáo với tôi: "Cậu Hạ trở về là tốt quá rồi. Lúc trước không biết cậu đi đâu, ông bà tìm cậu sắp phát điên, một ngày gọi cho phòng bảo vệ chúng tôi cả chục cuộc." Nhân viên bảo vệ lấy tờ giấy tìm người mất tích gấp nhỏ mấy lần từ túi ra, vừa mở ra tôi đã thấy bức ảnh thẻ ngớ ngẩn của tôi in trên đó. "Này đây, người nhà cậu đưa cho mỗi bảo vệ một tờ, nói thấy cậu quay lại thì gọi cho họ ngay."
Tôi nhìn chằm chằm vào thông báo người mất tích, cảm thấy đau lòng, nhân viên bảo vệ nói thêm: "Nếu không tin tôi, cậu có thể nhìn xem thông báo được dán ở bên ngoài."
Tôi xua tay nói không cần nhìn, một lúc sau tôi nói với bảo vệ là mấy hôm nay tôi gây phiền phức cho các anh quá, bây giờ tôi có thể dùng điện thoại của anh trong phòng bảo vệ được không?
Nhân viên bảo vệ chắc thấy tôi hơi bất thường nên không dám chần chừ mà đưa tôi ngay về phòng bảo vệ gọi điện thoại. Tôi lo lắng gọi đến số biệt thự hồ Bán nguyệt, bà tôi trả lời, vừa nghe giọng tôi thì sửng sốt ngẩn người. Vài giây sau tôi nghe thấy tiếng bà hét to gọi ông: "Ông ơi, lại đây! Niệm Phi đã về rồi! "
Tôi khốn khổ dành thêm nửa tiếng trong phòng an ninh, ông và bà nhanh như cắt vội vã chạy đến từ biệt thự ở ngoại ô. Tôi bị ông xách lên lầu, vào nhà. Vừa đóng cửa, ông ngoại phừng phừng thổi râu nhìn quanh tìm cây chổi, muốn dạy dỗ tôi.
Tôi thẫn thờ quỳ ở phòng khách, biết mình sai nên không dám phản bác gì.
Bà ngoại đi sau lưng ông ngoại không ngừng can ngăn: "Ông ơi! Có gì ông từ từ nghe cháu nó nói..... từ từ nghe nó nói, Niệm Phi lớn rồi, đừng hở chút là đánh... Đừng kích động, coi chừng huyết áp cao... ông ơi... "
Ông ngoại cáu kỉnh ném cây chổi trước mặt tôi: "Nói! Nửa tháng nay cháu đi đâu vậy? Không về nhà, không lên lớp, điện thoại thì tắt máy. Đúng là gan to?! "
Tôi ngẩn ra, một chút phản ứng cũng không có. Suy nghĩ hồi lâu, tôi liếc nhìn ông ngoại: "Chuyện đó.. Cháu.. cháu đi du lịch Vân Nam một mình."
"Cháu đang nói dối ai vậy?! Du lịch mà thành ra thế này à?!" Ông ngoại kéo quần áo của tôi, "Nhìn cháu bây giờ luộm thuộm làm sao đi!"
"Cháu... cháu thực sự đi du lịch Vân Nam mà." Tôi cố gắng sờ sờ trên người, lấy ra chiếc vé tàu nhàu nát từ trong túi quần. "Ông bà xem, đây là vé tàu từ nửa tháng trước nè."
Ông ngoại nghi ngờ cầm lấy chiếc vé, bà vội vàng hòa giải: "Đúng rồi này ông, bây giờ giới trẻ chuộng đi phượt lắm, không nói tiếng nào chạy ra ngoài đi chơi..." Rồi bà nhìn tôi, "Nhìn Niệm Phi thê thảm như vậy, có phải là bị cướp trên đường rồi không?"
Tôi cứng họng gật đầu lia lịa.
"Bà nói này, cháu vẫn phải nên đi du lịch theo nhóm, nếu không thì nguy hiểm quá..." Bà ngoại đau lòng nói, "Bà biết thanh niên các cháu tuổi trẻ gan to, nhưng cũng không thể bỏ học như vậy được. Nếu muốn du lịch thì phải chờ ngày nghỉ chứ? Mặc dù là sinh viên đại học, giờ giấc tự do, nhưng không thể học kiến thức một cách cẩu thả như vậy được... "
Ông ngoại lúc này mới dần hạ hỏa, hừ mũi thật mạnh một cái.
Bà ngoại lại vội vàng đi tới trấn an: "Được rồi đừng tức giận nữa. Niệm Phi, đứa nhỏ này không thể so với những đứa trẻ khác được. Từ nhỏ đã sống khó khăn rồi, trời thấy còn thương. Bây giờ nó muốn chơi thì cứ để nó chơi... " Dứt lời bà lại nhìn tôi, "Ông bà già rồi, không cần gì, chỉ cần cháu luôn bình an là được. Ông cháu bị cao huyết áp. Lần sau đừng chọc giận ông như thế... "
Tôi ngây ngốc gật đầu, trong lòng chợt thấy chua xót vô cùng.
"Ôi, thằng bé này, nói mấy câu cũng khóc rồi, đừng mà đừng mà..." Bà ngoại vội vàng chạy tới dỗ dành, "Lớn thế này mà khóc, cái thằng bé này!"
Cổ họng tôi nghẹn ngày, nhưng cuối cùng cũng không gào khóc lên, ông ngoại tôi không chịu được, nói thêm mấy câu khiến tôi áy náy. Buổi trưa, bà ngoại đích thân nấu cơm, hai ông bà ngồi xem tôi ăn cơm, bắt tôi đi tắm rửa, dặn dò đi dặn dò lại rồi mới chịu ra cửa đi về.
Tiễn ông bà đi rồi tôi mới mở tin nhắn thoại trên điện thoại, gần như cả hộp thoại chỉ là giọng của Đường Duệ. Tôi kinh hồn táng đảm lắng nghe, đại ý là anh ta hỏi đi hỏi lại tôi, nếu công ty Yuhui Malaysia rút đơn kiện chúng ta có đồng ý không, mẹ nó nếu không trả lời quá hạn bây giờ. Tôi hoang mang rối loạn gọi điện lại, Đường Duệ hỏi tôi đã đi đâu, anh ta sợ chết khiếp mấy ngày này. Tôi không giấu giếm nói hết sự thật, Đường Duệ nghe xong sững sờ, nói chuyện này thật sự quá kỳ quặc.
"Tôi cũng cảm thấy vậy, tại sao đến giờ tôi vẫn không có việc gì." Tôi mệt mỏi dựa vào trên giường nói chuyện với anh ta, "Chuyện này chắc chắn có vấn đề, nhưng tôi không đoán ra được."
"Còn không đơn thuần chỉ là chuyện của cậu." Đường Duệ dừng lại, "Tiểu Hạ, vũng nước này có lẽ sâu hơn chúng ta tưởng."
"Sao vậy, còn chuyện gì khác à?" Tôi giật mình.
"Đúng vậy, chính là cái vụ công ty Đông Nam Á này kiện cậu." Đường Duệ chậm rãi nói, "Ngay khi chúng ta phản công, bên kia lại trở nên mềm mỏng. Xem ra không có ý định tiếp tục dây dưa với chúng ta. Chỉ mới được vài ngày bên đó đã xin tòa án rút đơn kiện. Tòa án không đồng ý vì chúng ta đã có yêu cầu phản tố. Mấy ngày nay tôi đang chờ quyết định của cậu."
"Có quá hạn chưa?" Tôi không nhịn được hỏi.
"Chưa, đừng lo lắng." Anh ta an ủi tôi, "Mấy ngày nay cậu đi đâu mất, tôi chỉ có thể lo lắng suông; tôi cẩn thận ngẫm lại chuyện này, cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng lại không biết không ổn chỗ nào. Sau đó tôi mới biết tin ngân hàng ngầm của Dương Thiện Đường xảy ra chuyện, tôi tưởng cậu chết chắc rồi, ai ngờ đâu vài ngày sau đội điều tra kinh tế gọi cho tôi, bảo tôi đến tập huấn."
"Đội điều tra kinh tế đến tìm anh?!" Tự dưng tôi trở nên căng thẳng.
"Nghe tôi nói xong đã." Đường Duệ ngắt lời tôi, "Lúc đến đó tôi cũng không biết chuyện thế nào. Ai biết rằng đội trưởng vừa nhìn thấy tôi đã giáo huấn, nói cái gì mà người dân không nên ký gửi tài sản hợp pháp vào ngân hàng ngầm chỉ vì tham lam lãi suất cao, nói như vậy là tiếp tay cho bọn tội phạm, tôi hỏi chuyện gì đã xảy ra thì họ nói rằng vụ án ngân hàng ngầm phát hiện ra rằng Dương Thiện Đường đã bòn rút trái phép một số lượng lớn tiền gửi công. Bây giờ đội điều tra kinh tế đang chia tài sản hợp pháp thành từng đợt, trả lại cho người bị lừa, nói rằng cậu cũng là một trong những nạn nhân. Bây giờ họ không tìm thấy cậu nên phải hỏi tôi với tư cách là đại diện để lấy tiền." Anh ta dừng lại, "Cậu thấy chuyện này kỳ lạ không? "
"... Thật là tà môn." Tôi lẩm bẩm nói.
"Còn có những cái tà môn hơn nữa." Đường Duệ nói tiếp, "Sau đó, bọn họ chuyển toàn bộ số tiền tiết kiệm cậu gửi bên Dương Thiện Đường về tài khoản của mẹ cậu lúc trước. Số tiền đen của Quách Nhất Thần không biết đã đi đâu. Lúc đó tôi choáng váng, không hiểu sao lại như vậy được, tôi nhờ một người quen kiểm tra, phát hiện ra rằng tiền của cậu không mất đi một xu nào, nhưng tất cả các khoản tiền của cậu liên quan đến Quách Nhất Thần trong ngân hàng ngầm đã biến mất hoàn toàn."
Tôi cắn cắn môi.
"Cậu mới trở về chắc chưa đọc báo, sáng sớm hôm nay báo đã đăng rồi." Cuối cùng Đường Duệ nói với tôi, "Quách Nhất Thần đang bị truy nã toàn quốc."
Sáng sớm hôm sau, tôi trở lại Đại học Phù Châu để đến lớp; các bạn cùng lớp rất ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi. Một người bạn ở cùng ký túc xá hồi ấy của tôi bí mật kéo tôi ra một góc, hỏi mấy ngày nay tôi đi đâu, phụ đạo viên tìm tôi khắp nơi, bà ấy nói nếu không đến Phòng Học vụ sáng nay thì sẽ bị đuổi học luôn.
Tôi cười nói mấy nay tôi đi du lịch thôi, hoặc cuối giờ tôi sẽ đến bệnh viện tìm bà ấy. Bạn học nói cậu đi nhanh lên, mấy ngày nay không thấy cậu mặt bà ấy đen như đáy nồi rồi đó.
Cuối buổi học vi sinh vật, tôi đi thẳng đến văn phòng bệnh viện, thấy phụ đạo viên ngồi trong văn phòng sinh viên đen mặt đợi tôi. Bà ấy cầm trên tay một xấp hồ sơ điểm danh, thấy tôi thì ném mạnh xuống bàn: "Hạ Niệm Phi! Cậu đúng là không biết xấu hổ!"
Tôi liếc nhìn hồ sơ điểm danh của tôi, trống trơn trắng bóc.
"Nhìn bảng điểm danh của cậu học kỳ này này, cái nào không bị trừ?" Bà ấy nóng lòng lấy ngón tay chọc vào trán tôi, "Trốn học hai tuần, nếu trường biết cậu đã không còn ở đây từ lâu rồi!"
Tôi rụt rè liếc nhìn hồ sơ, thu hết can đảm nói: "Giải phẫu học có điểm danh mà?"
"Lại còn không biết xấu hổ nói giải phẫu học. Ai mà không biết cậu quan hệ cá nhân tốt với giáo sư Chung?! Ai không biết Tiếu Nhạn Bình coi trọng cậu?!" Phụ đạo viên bực dọc dạy bảo. "Cậu bảo tôi phải nói sao với cậu nữa đây? Lúc trước Tiếu Nhạn Bình còn đến hỏi thăm năm nay cậu có lưu giáo không, muốn nhận cậu làm đệ tử. Cậu có biết là toàn bộ khoa phẫu thuật từ trên xuống dưới đang nhìn chằm chằm cậu không? Cậu ngoan ngoãn mà học hết chương trình đi, tốt nghiệp rồi đi theo ai học tiếp chẳng được? Nhưng cậu xem cậu đang làm cái gì đi, nếu tôi không cố gắng hết sức giấu giếm chuyện này, cậu nói xem cậu... Aizzz?! "
Tôi cúi đầu không dám phản bác.
Phụ đạo viên uống một hớp trà thấm giọng, bình tĩnh lại một chút, hỏi tôi: "Vậy, mấy ngày nay cậu đi đâu vậy?"
"Vân Nam, em đi du lịch." Tôi vẫn nói như vậy.
"Thật đúng là nhàn hạ thoải mái ha?!" Bà ấy nhướng mày mắng tôi, "Cậu cũng là người hiểu chuyện mà. Tại sao lại không biết được cái nào quan trọng hơn? Cậu bị buồn đời à? Hay thất tình?"
"Không... Hôm đó em vừa đọc tạp chí địa lý giới thiệu về Shangri-La, đột nhiên muốn đi. Định vài ngày là về thôi... ai ngờ đâu... bị cướp mất túi. Em không đi cùng nhóm, chỉ có một cách...... Quá giang các xe trở về, cho nên... bị... bị trễ." Tôi lắp bắp nói dối.
Phụ đạo viên hừ mũi, có vẻ như cũng tin. Bắt tôi đứng trong văn phòng một lúc rồi cũng thả tôi đi; trước khi tôi rời đi, bà ấy trợn tròn mắt và nói, Hạ Niệm Phi tốt nhất là đừng có thêm lần nữa, nếu không tôi sẽ trực tiếp báo cáo với Văn phòng Học vụ.
Tôi gật đầu mấy cái, từ từ bước ra khỏi văn phòng sinh viên; ngay khi tôi bước ra, tôi nhìn thấy một người đàn ông mặc quân phục đang đứng ở hành lang. Linh hồn nhỏ bé của tôi bị dọa mất mật, tôi tập trung nhìn kỹ, hóa ra là thư ký hay tài xế gì của bố Bạch Đoạn.
Người đó không biết tôi, lúc cúi đầu đi ngang, tôi vô tình xem qua tài liệu trên tay anh ta. Tiêu đề in đậm trên đầu là "Đơn đăng ký tham gia giao lưu quốc tế XX Sinh viên của Đại học Phù Châu ở Hồng Kông".
Tôi bàng hoàng nhìn lên thì thấy anh ta cầm hồ sơ bước vào văn phòng bệnh viện, sau khi xem xét, chủ nhiệm đóng vào một con dấu đỏ tươi.
Tôi sững sờ vài giây, sau khi quân nhân kia rời đi, tôi chạy vào văn phòng bệnh viện hỏi: "Chủ nhiệm Trương, người đó vừa rồi đến giúp Bạch Đoạn xin du học ở Hồng Kông đúng không ạ?"
Chủ nhiệm xác nhận là đúng.
"Không phải Bạch Đoạn học liên tục thạc sĩ và tiến sĩ do Trung Quốc và Hoa Kỳ liên kết đào tạo sao? Sao lại có thể đến Hồng Kông vào lúc này ạ?"
"À,cũng không phải là không thể." Chủ nhiệm Trương cười đáp, "Bạch Đoạn còn một năm nữa mới đi Hoa Kỳ mà đúng không? Tình cờ có thể trao đổi sinh viên, sau một năm, cậu ấy sẽ đi trực tiếp từ Hồng Kông đến Hoa Kỳ."
--
Giới thiệu một chút, luật sư Đường Duệ có một bộ riêng nha, tựa 'khi tôi nói lời tạm biệt với thanh xuân', về ảnh và một anh đàn anh học chung cấp 3, yêu nhau hơn 10 năm nhưng do định kiến xã hội khi đó, cứ chần chừ không dám sống thật với tính hướng bản thân, vì kỳ vọng của gia đình thậm chí phải ép mình kết hôn sinh con, đến khi 30 mấy mới có thể đủ dũng cảm đạp lên định kiến để ở bên nhau. Có anh luật sư Hình Qua Vũ (cái anh ls cho vụ Chung Viên) vô cameo làm bóng đèn nữa =)))). Đường Duệ thụ nha:>
./.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất