Chương 25
Ngày đó, Thẩm Chỉ Ngọc cũng không nhìn thấy Lạc Tầm Phong, buổi tối ngâm chân xong cũng không cho hắn xoa bóp liền trở về phòng ngồi trên giường tự mình xoa. Nhưng y ngày thường cũng không chú ý Lạc Tầm Phong xoa như thế nào, chỉ đành hết xoa lại ấn một hồi cuối cùng hai tay đều niết mỏi rồi mà hai chân vẫn không thoải mái.
Ngoài cửa chợt vang lên tiếng đập cửa, Thẩm Chỉ Ngọc hỏi: “Ai?”
“ Chỉ Ngọc, là ta” Lạc Tầm Phong nói.
Thẩm Chỉ Ngọc lạnh lùng nói: “ Ta ngủ rồi.”
“ Để ta xoa bóp chân cho ngươi rồi ngủ tiếp được không?” Lạc Tầm Phong nói “ Chỉ một lúc thôi.”
“ Không cần.”
Ngoài cửa không có động tĩnh gì nữa, Thẩm Chỉ Ngọc cho rằng Lạc Tầm Phong đã đi rồi liền ôm chân ngồi trên giường phát ngốc.
Bỗng nhiên “ loảng xoảng” một tiếng, Lạc Tầm Phong phá cửa sổ nhảy vào.
Thẩm Chỉ Ngọc: “…..” Ngươi dám phá cửa sổ của ta?
Lạc Tầm Phong vừa chịu đựng ánh mắt như đao lạnh buốt của Thẩm Chỉ Ngọc vừa đi đến mép giường ngồi xuống, nói: “ Lục tiền bối đã nói nếu ngâm chân xong không xoa thì ngươi sẽ khó chịu.”
Thẩm Chỉ Ngọc: “ Sẽ không.”
Lạc Tầm Phong không tin, duỗi tay xoa chân y “ Nhưng ta vẫn muốn xoa.”
“ Ngươi…..” Thẩm Chỉ Ngọc tức giận đến mức muốn ôm chân về nhưng Lạc Tầm Phong lại nắm chân không cho “ Ngươi buông tay!”
Lạc Tầm Phong không buông ra, lòng bàn tay đặt lên cẳng chân y từ từ chậm rãi xoa.
Cảm giác khó chịu ở trên đùi giảm không ít nhưng Thẩm Chỉ Ngọc lại tức giận dựa ở đầu giường không nói một lời nào.
Lạc Tầm Phong giúp y xoa ấn chân một hồi, hắn vừa ngẩng đầu đã phát hiện Thẩm Chỉ Ngọc đang dựa đầu giường ngủ rồi.
Còn sớm như vậy mà đã mệt? Lạc Tầm Phong nhìn tướng y, bộ dạng ngủ say này cùng với sáng sớm hôm nay cũng không khác gì nhau, chỉ là buổi sáng vẫn còn kéo tay hắn che tai còn hiện tại sợ là chỉ muốn chém tay hắn thôi..
Có chút dữ. Nhưng dù dữ một chút thì vẫn đẹp.
Lạc Tầm Phong nhẹ cười nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Chỉ Ngọc mà cảm thán.
—————
Khi đó, hắn mới tới Vân Châu thành đang uống một vò lê hoa bạch ở ‘Thập Lý Tửu’, hắn uống tới say khướt rồi đi tới bên hồ nhìn thấy một cây cổ thụ to liền trèo lên ngủ.
Nhưng đang ngủ lại bị một trận ầm ĩ đánh thức.
Một phạm nhân đầu tóc rối bù đang vội vội vàng vàng chạy, theo sau là mấy nha dịch đang đuổi tới, lớn tiếng kêu: “ Đứng lại!”
Lúc này ở bên hồ có một con thuyền vừa cập bến, một tiểu hài tử đẩy một bạch y công tử lên bờ. Vị công tử kia nghe thấy thanh âm liền quay đầu lại nhìn.
Gió xuân tháng ba, tháng bốn nhẹ nhàng thổi qua những cành lá vẫn còn xanh non khiến chúng hơi lung lay, chuyển động nhẹ nhàng theo gió, Lạc Tầm Phong say rượu nặng nề dựa vào thân cây, hắn trong lúc nửa tỉnh nửa say lại chợt thấy được một cảnh xuân trêu người *.
Thật là đẹp, hắn nghĩ.
Tên phạm nhân chạy trốn quá gấp, chân vấp vào nhau người liền mất trọng tâm, chúi về phía trước, mắt thấy sẽ đụng vào vị công tử kia, Lạc Tầm Phong vội vàng nhào qua nhưng lại đứng không vững liền đè lên đùi công tử kia.
Ở phía sau, tên phạm nhân kia lại ngã tới, Lạc Tầm Phong nghĩ thật không ổn, ôm eo công tử kia.
Sau đó, hắn nghe thấy phía sau có tiếng hét thảm, tên phạm nhân kia bị một cái roi mềm cuốn lấy cổ kéo ra chỗ khác. Lạc Tầm Phong còn chưa kịp hồi phục tinh thần, cái roi mềm kia đã đột nhiên quấn cổ hắn ném hắn vào hồ.
“ Khụ, khụ, khụ….” Hắn ở trong hồ uống vài ngụm nước mới bò lên tới nhưng đã không thấy vị công tử ấy, chỉ còn lại vài nha dịch cùng phạm nhân đang đánh nhau.
Lạc Tầm Phong cũng không biết làm sao chỉ cảm thấy trong lòng không thoải mái, hắn liền một quyền đánh tên kia hôn mê.
“ Ta khi đó còn nghĩ, đấy là công tử nhà ai sao lại đẹp như vậy lại còn hung dữ nữa…..” Lạc Tầm Phong nhìn mặt Thẩm Chỉ Ngọc đang ngủ, nhẹ giọng nói.
Hình như Thẩm Chỉ Ngọc dựa vào đầu giường thấy không thoải mái liền hơi cựa quậy.
Lạc Tầm Phong nhẹ nhàng ôm y đặt nằm xuống rồi chỉnh chăn cho y, hắn vừa định đứng dậy, ánh mặt lại dừng ở trên môi hồng nhuận của Thẩm Chỉ Ngọc.
Hắn nhìn đến si ngốc rồi chậm rãi cúi đầu.
Hắn dựa gần đến như vậy, chóp mũi dường như đã chạm tói gương mặt người trước mắt….
Lúc này, Thẩm Chỉ Ngọc ở trên giường bỗng nhiên mở bừng mắt.
Ngoài cửa chợt vang lên tiếng đập cửa, Thẩm Chỉ Ngọc hỏi: “Ai?”
“ Chỉ Ngọc, là ta” Lạc Tầm Phong nói.
Thẩm Chỉ Ngọc lạnh lùng nói: “ Ta ngủ rồi.”
“ Để ta xoa bóp chân cho ngươi rồi ngủ tiếp được không?” Lạc Tầm Phong nói “ Chỉ một lúc thôi.”
“ Không cần.”
Ngoài cửa không có động tĩnh gì nữa, Thẩm Chỉ Ngọc cho rằng Lạc Tầm Phong đã đi rồi liền ôm chân ngồi trên giường phát ngốc.
Bỗng nhiên “ loảng xoảng” một tiếng, Lạc Tầm Phong phá cửa sổ nhảy vào.
Thẩm Chỉ Ngọc: “…..” Ngươi dám phá cửa sổ của ta?
Lạc Tầm Phong vừa chịu đựng ánh mắt như đao lạnh buốt của Thẩm Chỉ Ngọc vừa đi đến mép giường ngồi xuống, nói: “ Lục tiền bối đã nói nếu ngâm chân xong không xoa thì ngươi sẽ khó chịu.”
Thẩm Chỉ Ngọc: “ Sẽ không.”
Lạc Tầm Phong không tin, duỗi tay xoa chân y “ Nhưng ta vẫn muốn xoa.”
“ Ngươi…..” Thẩm Chỉ Ngọc tức giận đến mức muốn ôm chân về nhưng Lạc Tầm Phong lại nắm chân không cho “ Ngươi buông tay!”
Lạc Tầm Phong không buông ra, lòng bàn tay đặt lên cẳng chân y từ từ chậm rãi xoa.
Cảm giác khó chịu ở trên đùi giảm không ít nhưng Thẩm Chỉ Ngọc lại tức giận dựa ở đầu giường không nói một lời nào.
Lạc Tầm Phong giúp y xoa ấn chân một hồi, hắn vừa ngẩng đầu đã phát hiện Thẩm Chỉ Ngọc đang dựa đầu giường ngủ rồi.
Còn sớm như vậy mà đã mệt? Lạc Tầm Phong nhìn tướng y, bộ dạng ngủ say này cùng với sáng sớm hôm nay cũng không khác gì nhau, chỉ là buổi sáng vẫn còn kéo tay hắn che tai còn hiện tại sợ là chỉ muốn chém tay hắn thôi..
Có chút dữ. Nhưng dù dữ một chút thì vẫn đẹp.
Lạc Tầm Phong nhẹ cười nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Chỉ Ngọc mà cảm thán.
—————
Khi đó, hắn mới tới Vân Châu thành đang uống một vò lê hoa bạch ở ‘Thập Lý Tửu’, hắn uống tới say khướt rồi đi tới bên hồ nhìn thấy một cây cổ thụ to liền trèo lên ngủ.
Nhưng đang ngủ lại bị một trận ầm ĩ đánh thức.
Một phạm nhân đầu tóc rối bù đang vội vội vàng vàng chạy, theo sau là mấy nha dịch đang đuổi tới, lớn tiếng kêu: “ Đứng lại!”
Lúc này ở bên hồ có một con thuyền vừa cập bến, một tiểu hài tử đẩy một bạch y công tử lên bờ. Vị công tử kia nghe thấy thanh âm liền quay đầu lại nhìn.
Gió xuân tháng ba, tháng bốn nhẹ nhàng thổi qua những cành lá vẫn còn xanh non khiến chúng hơi lung lay, chuyển động nhẹ nhàng theo gió, Lạc Tầm Phong say rượu nặng nề dựa vào thân cây, hắn trong lúc nửa tỉnh nửa say lại chợt thấy được một cảnh xuân trêu người *.
Thật là đẹp, hắn nghĩ.
Tên phạm nhân chạy trốn quá gấp, chân vấp vào nhau người liền mất trọng tâm, chúi về phía trước, mắt thấy sẽ đụng vào vị công tử kia, Lạc Tầm Phong vội vàng nhào qua nhưng lại đứng không vững liền đè lên đùi công tử kia.
Ở phía sau, tên phạm nhân kia lại ngã tới, Lạc Tầm Phong nghĩ thật không ổn, ôm eo công tử kia.
Sau đó, hắn nghe thấy phía sau có tiếng hét thảm, tên phạm nhân kia bị một cái roi mềm cuốn lấy cổ kéo ra chỗ khác. Lạc Tầm Phong còn chưa kịp hồi phục tinh thần, cái roi mềm kia đã đột nhiên quấn cổ hắn ném hắn vào hồ.
“ Khụ, khụ, khụ….” Hắn ở trong hồ uống vài ngụm nước mới bò lên tới nhưng đã không thấy vị công tử ấy, chỉ còn lại vài nha dịch cùng phạm nhân đang đánh nhau.
Lạc Tầm Phong cũng không biết làm sao chỉ cảm thấy trong lòng không thoải mái, hắn liền một quyền đánh tên kia hôn mê.
“ Ta khi đó còn nghĩ, đấy là công tử nhà ai sao lại đẹp như vậy lại còn hung dữ nữa…..” Lạc Tầm Phong nhìn mặt Thẩm Chỉ Ngọc đang ngủ, nhẹ giọng nói.
Hình như Thẩm Chỉ Ngọc dựa vào đầu giường thấy không thoải mái liền hơi cựa quậy.
Lạc Tầm Phong nhẹ nhàng ôm y đặt nằm xuống rồi chỉnh chăn cho y, hắn vừa định đứng dậy, ánh mặt lại dừng ở trên môi hồng nhuận của Thẩm Chỉ Ngọc.
Hắn nhìn đến si ngốc rồi chậm rãi cúi đầu.
Hắn dựa gần đến như vậy, chóp mũi dường như đã chạm tói gương mặt người trước mắt….
Lúc này, Thẩm Chỉ Ngọc ở trên giường bỗng nhiên mở bừng mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất