Ta Dựa Vào Xem Bói Quét Ngang Hào Môn
Chương 44: Bánh ép thịt, Gã biến thành một bức tranh bằng thịt...
edit: hanna
Đổng Tú Hoa nghe thấy lời này của gã, động tác hơi khựng lại.
Đáy mắt Mạnh Kiến Dân lóe ra vui mừng như điên, tiếp tục nhẹ nhàng dỗ dành, "Tú Hoa, anh thực sự rất yêu em, mặc dù em đã không còn ở nhân thế nhưng anh vẫn không thể quên được em như lúc trước..." Gã thấp giọng nói, một cái tay chậm rãi mò lên cổ, nắm lấy sợi dây chuyền, "...Cho nên, mày chết thêm một lần nữa đi! – A!!!"
Gã vừa định tung dây chuyền ra, không ngờ cái búa màu đen kia lại ào ào nện xuống, lần thứ hai bên vai lại chịu đòn nghiêm trọng, cả người Mạnh Kiến Dân đều bay ra ngoài, hung bạo xô mạnh vào tường.
Đổng Tú Hoa bước tới gần gã, "Mạnh Kiến Dân, chúng ta tốt xấu gì cũng đã ngày ngày bên nhau hơn ba năm, tôi hiểu anh hơn anh tưởng đấy. Lúc anh nói ra mấy câu buồn nôn kia, có phải cảm thấy bản thân đang bị sỉ nhục, đang nằm gai nếm mật không, hử?"
Mạnh Kiến Dân cựa quậy trên đất, miễn cưỡng ngẩng đầu lên, "Tú, Tú Hoa, em hãy nghe anh nói..."
Đổng Tú Hoa nở một nụ cười quỷ dị với gã, "Được thôi, anh nói đi, tôi nghe."
Mạnh Kiến Dân: "Anh, anh... Á --! Không --!"
Đổng Tú Hoa nện một cái búa lên chân gã, đập dập một chân gã thành thịt nát.
Mạnh Kiến Dân đau đớn như một con cá chết, chỉ có thể bất lực co giật lăn lộn trên đất, từ cổ họng phát ra âm thanh khò khè thở dốc. Gã không giả bộ được nữa, oán hận nhìn Đổng Tú Hoa, "Ngày ngày bên nhau hơn ba năm... ư, ba năm qua, mỗi ngày tao đều muốn giết chết mày!"
Đổng Tú Hoa lẳng lặng nhìn gã.
Mạnh Kiến Dân giãy dụa trên đất như phát điên, "Cả nhà mày đều xem thường tao! Tao muốn lấy mày về, bố mày thế mà kêu tao đến ở rể? Ha ha, nhà mày ai cũng coi tao như một con chó gọi đến thì đến đuổi đi thì đi vậy, mỗi ngày tao phải dỗ cả nhà mày vui vẻ, giống như một thằng ngu để mặc cho nhà mày đùa giỡn... Bố mày có tiền như thế, còn bắt tao ra ngoài làm việc! Ông ta căn bản là xem thường tao!"
Đổng Tú Hoa nhếch khóe miệng lên, "Anh rốt cục cũng nói thật lòng rồi? Mạnh Kiến Dân, tôi đúng là xem thường anh, hổ dữ không ăn thịt con, anh vốn dĩ làm người cũng không xứng!"
Mạnh Kiến Dân oán độc nói: "Ai biết thằng con hoang kia có phải là của tao hay không!"
Đổng Tú Hoa sửng sốt, bỗng nhiên cười lớn nói: "Đúng, anh nói không sai, Tiểu Phúc là con trai tôi, không có quan hệ gì với anh."
Cô giơ cao cái búa lần thứ hai.
Trong phòng vang lên tiếng cười giòn giã của đứa trẻ, tiểu quỷ không biết từ lúc nào đã bò tới bên người Mạnh Kiến Dân, lộ ra một nụ cười quái đản với gã, trên cái miệng mọc chi chít răng còn dính không ít máu thịt.
Mạnh Kiến Dân hơi co rúm lại, "Không, chúng mày không được..."
Sương mù lại tản ra, trong phòng vang lên tiếng kêu đau đớn thảm thiết, bên ngoài lại mảy may không nghe được chút gì.
Đổng Tú Hoa mặt không đổi sắc vung cái búa lên rồi lại nên xuống, bắt đầu từ chân, đập nát Mạnh Kiến Dân thành thịt vụn từng chút từng chút một. Chân, cẳng chân, đầu gối, bụng dưới, lồng ngực,... Mạnh Kiến Dân giống như bị một cái bàn là ủi phẳng vậy, hoàn hoàn chỉnh chỉnh trải trên mặt đất, chỉ còn lại cái đầu lâu là hình lập thể.
Khủng bố nhất chính là gã ta vẫn còn sống, đôi mắt thống khổ mà sợ hãi nhìn hai người vốn nên là người thân cận nhất thế gian này. Gã há há miệng muốn nói cái gì đó, song do thanh quản đã bị đập nát cùng với cổ họng nên không thể thốt ra lời.
Nữ quỷ vung búa lên, nhắm ngay cái đầu gã, để lại một câu nói cuối cùng, "Súc sinh nên xuống địa ngục!"
Mạnh Kiến Dân sợ hãi trừng to hai mắt, cái búa nện xuống... Gã biến thành một bức tranh bằng thịt dán trên mặt đất.
Trên xe, mọi người vây xung quanh kính Âm dương một vòng, nhìn toàn bộ quá trình Đổng Tú Hoa báo thù. Du Tử Minh thổn thức, "Sau này tôi sẽ không bao giờ ăn bánh ép thịt nữa."
Mọi người: "..."
Thượng Thanh không nhịn được nữa tát cho cậu ta một cái, "Ngậm miệng!"
Bên ngoài vang lên tiếng còi cảnh sát, đầu đinh chui vào, "Thượng đại sư, cảnh sát thành phố tới rồi."
Thượng Thanh: "Thi thể tìm ở bên trong hố tự hoại của thôn, hung thủ đang hôn mê rồi, bảo bọn họ trực tiếp khiêng đi đi."
Đầu đinh dứt khoát gật đầu, rồi ra khỏi xe.
Nhiệt độ trong xe bất chợt giảm xuống, tất cả mọi người quay đầu lại, quả nhiên đôi mẹ con kia đã trở về. Đổng Tú Hoa ôm con trai, oán khí quanh thân đã tiêu biến, cô cong lưng cúi đầu, "Cảm tạ các vị đại sư, giúp tôi báo thù."
Thượng Thanh đỡ cô lên, "Trước chớ vội tạ ơn, chúng tôi có chuyện cần chị hỗ trợ đây." Y cầm bốn cái chén sứ qua, "Oán khí trên cái chén này chị có thể nhận ra không?"
Đổng Tú Hoa ló đầu nhìn cái chén, bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, ôm đứa bé bịch bịch bịch lùi ra sau ba bước, "Oán khí quá nặng!"
Tào Mộc Tinh ngạc nhiên, hỏi tiếp: "Đây không phải oán khí của chị sao?"
Đổng Tú Hoa lắc đầu, "Không phải, hơn nữa xưa nay tôi chưa từng thấy loại oán khí này."
Tào Mộc Tinh và Lưu Phù đều không hiểu, lông mày Thượng Thanh lại nhăn tít vào, "Việc này không đơn giản rồi... Đi thôi, chúng ta tới nhà Mạnh Kiến Dân xem thử."
Mạnh Kiến Dân trải qua một lần chết thảm trong ảo cảnh, sau khi ảo cảnh kết thúc vẫn còn đang hôn mê, đã bị cảnh sát khiêng đi. Mấy người Thượng Thanh được lực lượng cảnh sát cho phép, tiến vào nơi gọi là phòng làm việc của gã kia. Trong phòng, mấy cái kệ gỗ đều ngã sõng soài trên đất, rất nhiều chén bát bị đập vỡ. Du Tử Minh nghiên cứu chồng mảnh vỡ trước mắt một hồi, bĩu môi, "Mấy cái chén này của gã đều chả ra sao, tay nghề như này mà cũng kiếm được tiền?"
Đổng Tú Hoa đứng bên cạnh nói, "Gã đúng là không có thiên phú, đồ sứ làm ra xấu vô cùng, bố tôi cũng nhìn ra điểm đó nên mới không cho gã làm cái này."
Thượng Thanh thấp giọng nói: "Trọng điểm trên cái chén kia không phải là hình dạng mà là màu sắc, sắc men không đúng lắm..." Nói rồi, cậu tìm được nơi Mạnh Kiến Dân nhuộm màu cho đồ sứ của gã, thuốc nhuộm đổ ra đất một cách ngẫu nhiên, vẩy thành một vũng sóng nước.
Thượng Thanh hơi nghiêng đầu, nói với không khí bên cạnh mình một câu. Một đạo âm khí bỗng dưng xuất hiện, đánh vào đống thuốc nhuộm kia. Oán khí nồng nặc đánh lên không trung, thuốc nhuộm màu xanh lam dần nhiễm thành màu đỏ như máu.
Thượng Thanh nhanh tay nhanh mắt, lấy một lá bùa ra niêm phong đám oán khí này lại, cau mày, "Quả nhiên thuốc nhuộm có vấn đề. Thuốc nhuộm này của gã là mua từ đâu vậy?"
Đổng Tú Hoa thấp giọng nói: "Là mua từ thôn Mạnh gia, cứ cách một khoảng thời gian lại có người ở thôn Mạnh gia đưa nguyên liệu tới cho gã."
Thượng Thanh hỏi tiếp: "Là ai đưa tới? Thôn Mạnh gia ở chỗ nào?"
Đổng Tú Hoa đáp: "Có mấy người thay phiên nhau đưa, tôi không quen ai cả. Thôn Mạnh gia ở phía tây thôn Đổng gia, phải vượt qua một ngọn núi, tôi chưa bao giờ đi qua. Thôn bọn họ cũng không có qua lại với những thôn khác. Nhưng mà, bình thường hay có mấy người bên ngoài tới, là đến du lịch, thôn Mạnh gia nằm sâu trong núi, có một hồ nước rất đẹp."
Lưu Phù hỏi: "Muốn đi sao? Ta có kinh nghiệm đến mấy cái thôn như này, chúng ta tốt nhất nên tìm một người địa phương đến dẫn đường."
Thượng Thanh suy nghĩ một chút, nói rằng: "Hiện tại trời đã không còn sớm, chúng ta nghỉ ngơi trước, ngày mai nghĩ biện pháp đi vào."
Khoảng thời gian này bọn họ không tiện quấy rầy thôn dân, chỉ có thể ở tạm trên xe một đêm. May mà đầu đinh lái một chiếc SUV rộng rãi tới, cố gắng chen chúc với nhau cũng không thành vấn đề. Mọi người đã mệt mỏi một ngày, vừa đặt lưng xuống giường một cái liền ngủ thiếp đi.
Một tấm bùa vãn sinh của Thượng Thanh đã đưa Đổng Tú Hoa và tiểu quỷ đi, vừa định tìm một khoảng đất trống ngủ tạm một đêm thì phát hiện bản thân liền bay lên rồi. Đột nhiên không trọng lực dọa y hết hồn, lúc phản ứng lại, nhất thời cạn lời, "Anh làm trò gì đó?"
Phó Liễm Tri cười mà không nói. Hắn làm sao nỡ để bạn nhỏ nhà hắn chen chúc ngủ cùng với một đám xú nam nhân trong xe chứ. Quỷ vương ôm người ra ngoài, dùng âm khí bắc qua hai chạc cây dương vững chắc làm thành một cái võng, đặt người lên trên.
Gió nhẹ ngày hẻ thổi qua tán lá cây dương, phát ra tiếng vang xào xạc.
Thượng Thanh nằm ngửa trên cái võng bằng âm khí, xuyên qua kẽ hở giữa lá cây, có thể nhìn thấy những chấm nhỏ sáng ngời trên bầu trời đen. Âm khí xuyên qua quần áo mang đến một chút cảm giác mát mẻ, vừa thoải mái lại vừa thư thái.
Bỗng nhiên, bầu trời sao phía trên lay động, Thượng Thanh sửng sốt chớp mắt một cái mới phát hiện hóa ra không phải bầu trời sao lay động mà là cái võng dưới thân bắt đầu đung đưa. Phó Liễm Tri lắc võng, tiến đến bên tai y, thấp giọng cười hỏi: "Có cần thêm khúc hát ru không?"
Thượng Thanh không tự chủ được lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ, "Cút đi." Sau đó chậm rãi nhắm mắt lại đánh một giấc ngon lành.
Mà cách nơi này không xa, có người đang trải qua một cuộc truy sát khốc liệt trong rừng.
Chuyện này phải bắt đầu kể lại từ đầu.
Tống Bình Bình là một giáo viên mầm non, tháng trước nghỉ hè cô về quê thăm bà nội, nghe bà lão kể lại mới biết, hóa ra bà nội không phải là người địa phương mà là người trong thôn Mạnh gia ở thành phố Dương Gia. Bà nội từ nhỏ mồ côi cha mẹ, sau khi lớn lên thì gả cho ông nội là thanh niên trí thức tiến về nông thôn, sau này liền cùng ông nội trở về thành phố. Nhiều năm vất vả an gia, sinh con dưỡng cái, từ đó chưa từng trở về quê lần nào.
Nhưng mà theo tuổi tác dần lớn, bà nội cũng dần cảm thấy nhớ về cố hương. Chỉ tiếc thân thể bà hiện tại không khở, e là về không nổi. Tống Bình Bình không muốn để bà nội phải tiếc nuối cả đời, nhanh chóng vỗ ngực đảm bảo: "Cháu có thể đi nha, lúc đó cháu chụp mấy tấm hình cho bà nhìn."
Cứ như thế, cô dùng kỳ nghỉ phép hàng năm này đến thành phố Dương gia, trên đường còn đến Như Quy tự nổi danh nhất Dương Gia một chuyến. Ai ngờ bò lên núi được một nửa chặng được thì không đi nổi nữa, chỉ có thể chia đồ ăn vặt ra để giảm bớt gánh nặng, còn đổi về một lá bùa không rõ là bùa gì.
Từ Như Quy tự trở về, Tống Bình Bình nghe ngóng mấy ngày mới tìm được đường đến thôn Mạnh gia, nghe đâu thôn này rất ít khi lui tới với thế giới bên ngoài, cuối cùng cô phải nhờ một anh trai lái xe giao hàng tốt bụng mới đặt chân lên được địa giới của thôn Mạnh gia.
Sau khi vào thôn, cô liền hỏi thăm một người thôn dân vô tình đụng phải, "Xin hỏi bác có biết Lâm Như Lan không ạ?"
Liền nghe một thanh âm hòa ái nói rằng: "Ôi chao? Là Lan Lan trở về rồi sao?" Tống Bình Bình quay đầu lại, phát hiện là một bà lão mập mạp, đối phương tiến lên một bước, lôi kéo tay cô quan sát tỉ mỉ, "Ồ, khuôn mặt này quả thực như cùng một khuôn đúc với Lan Lan, cháu có quan hệ gì với Lan Lan thế?"
Tống Bình Bình đáp: "Cháu là cháu ruột của bà ấy ạ. Còn bà là?"
Bà lão đáp: "Người nhà mẹ đẻ gọi bà là Như Mai, trước đây bà với Lan Lan là thân thiết nhất."
Tống Bình Bình kinh hỉ, "Như Mai? Bà là bà bác (vợ của anh trai) đúng không ạ, bà nội thường hay nhắc tới bà, nói trước đây hay cùng bà lên núi cắt cỏ cho heo."
Bà lão cười, "Coi như em nó có lương tâm." Bà đưa Tống Bình Bình tới nhà mình, rót cho một ít nước, quan tâm hỏi: "Sao cháu một mình trở về thế, người trong nhà có biết không?"
Tống Bình Bình sảng khoái nói: "Không cần lo lắng đâu ạ, cháu thường một mình ra ngoài du lịch. Hơn nữa cháu đã báo với người nhà rồi ạ, trong điện thoại di động có định vị, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Bà lão gật đầu, "Vậy thì tốt, con gái ở bên ngoài phải chú ý an toàn."
Hai người hàn huyên một phút chốc, Tống Bình Bình liền ra ngoài đi dạo một vòng, thuận tiện chụp mấy bức ảnh. Cô phát hiện thôn này không phải rất nghèo, rất nhiều nhà đều xây nhà mới, còn có cả xe nữa. Bà nội thấy cảnh này sẽ rất vui cho mà xem.
Nghĩ như vậy, cô vừa quay đầu, liền nhìn thấy một người phụ nữ mắc bệnh tâm thần. Người phụ nữ kia đầu tóc rồi bù, ngày nắng to trên người lại mặc một cái áo bông cũ nát, phần thân dưới không mặc gì, không xỏ giày, cả người đều bẩn thỉu, trong miệng chẳng rõ là đang lẩm bẩm cái gì. Tống Bình Bình thở dài, lấy ra một hộp sữa bò và một cái bánh từ trong ba lô đặt xuống đất, chậm rãi đi khỏi. Cô vừa quay đầu lại, phát hiện người phụ nữ kia đang cầm cái bánh mì ăn như hùm như sói, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía phương hướng của cô.
Tối hôm đó, Tống Bình Bình ngủ lại tại nhà của bà bác, tính toán ngày mai sẽ trở về, bất chợt ngửi thấy mùi như đang đốt cái gì đó. Cô bò dậy tìm nguyên do, tìm từ trong nhà tới ngoài nhà, phát hiện nữ bệnh nhân kia đang ngồi ở trước cửa nhà cô, cầm trong tay cái bật lửa không biết từ nơi nào nhặt được, đang đốt loạn một hồi.
Tống Bình Bình kinh ngạc nhảy dựng lên, nếu chẳng may đốt đến cháy nhà thì không phải chuyện đùa đâu, nhanh chóng nói: "Đừng bật nữa, mau bỏ bật lửa xuống..."
Nữ bệnh nhân cũng bị cô dọa cho sợ hết hồn, đứng lên bỏ chạy. Tống Bình Bình vội vàng đuổi theo, đừng nhìn người ta không đi giày nhưng chạy cũng nhanh lắm, suýt chút nữa cô đã mất dấu rồi. Vất vả đuổi tới một nơi nào đó, nữ bệnh nhân kia không chạy nữa, ngồi xổm xuống một bên đường nhặt một con búp bê lên, lấy bật lửa đốt tóc búp bê. Tống Bình Bình thở phào nhẹ nhõm, bệnh nghề nghiệp phát tác, ngữ khí mềm nhẹ nói rằng: "Đưa bật lửa cho tôi nhé, tôi mang kẹo tới đổi cho cô, có được không?"
Người phụ nữ liếc nhìn cô một cái, không để ý tới cô, tiếp tục chơi với con búp bê kia.
Tống Bình Bình khẽ tặc lưỡi một tiếng, bước tới gần vài bước, bỗng nhiên cứng đờ.
Ánh sáng bật lửa nhàn nhạt chiếu lên mặt con búp bê, lúc này cô mới nhìn rõ, đây nào đâu phải con búp bê gì... mà là một bộ thi thể trẻ con đã khô quắt từ lâu.
Đổng Tú Hoa nghe thấy lời này của gã, động tác hơi khựng lại.
Đáy mắt Mạnh Kiến Dân lóe ra vui mừng như điên, tiếp tục nhẹ nhàng dỗ dành, "Tú Hoa, anh thực sự rất yêu em, mặc dù em đã không còn ở nhân thế nhưng anh vẫn không thể quên được em như lúc trước..." Gã thấp giọng nói, một cái tay chậm rãi mò lên cổ, nắm lấy sợi dây chuyền, "...Cho nên, mày chết thêm một lần nữa đi! – A!!!"
Gã vừa định tung dây chuyền ra, không ngờ cái búa màu đen kia lại ào ào nện xuống, lần thứ hai bên vai lại chịu đòn nghiêm trọng, cả người Mạnh Kiến Dân đều bay ra ngoài, hung bạo xô mạnh vào tường.
Đổng Tú Hoa bước tới gần gã, "Mạnh Kiến Dân, chúng ta tốt xấu gì cũng đã ngày ngày bên nhau hơn ba năm, tôi hiểu anh hơn anh tưởng đấy. Lúc anh nói ra mấy câu buồn nôn kia, có phải cảm thấy bản thân đang bị sỉ nhục, đang nằm gai nếm mật không, hử?"
Mạnh Kiến Dân cựa quậy trên đất, miễn cưỡng ngẩng đầu lên, "Tú, Tú Hoa, em hãy nghe anh nói..."
Đổng Tú Hoa nở một nụ cười quỷ dị với gã, "Được thôi, anh nói đi, tôi nghe."
Mạnh Kiến Dân: "Anh, anh... Á --! Không --!"
Đổng Tú Hoa nện một cái búa lên chân gã, đập dập một chân gã thành thịt nát.
Mạnh Kiến Dân đau đớn như một con cá chết, chỉ có thể bất lực co giật lăn lộn trên đất, từ cổ họng phát ra âm thanh khò khè thở dốc. Gã không giả bộ được nữa, oán hận nhìn Đổng Tú Hoa, "Ngày ngày bên nhau hơn ba năm... ư, ba năm qua, mỗi ngày tao đều muốn giết chết mày!"
Đổng Tú Hoa lẳng lặng nhìn gã.
Mạnh Kiến Dân giãy dụa trên đất như phát điên, "Cả nhà mày đều xem thường tao! Tao muốn lấy mày về, bố mày thế mà kêu tao đến ở rể? Ha ha, nhà mày ai cũng coi tao như một con chó gọi đến thì đến đuổi đi thì đi vậy, mỗi ngày tao phải dỗ cả nhà mày vui vẻ, giống như một thằng ngu để mặc cho nhà mày đùa giỡn... Bố mày có tiền như thế, còn bắt tao ra ngoài làm việc! Ông ta căn bản là xem thường tao!"
Đổng Tú Hoa nhếch khóe miệng lên, "Anh rốt cục cũng nói thật lòng rồi? Mạnh Kiến Dân, tôi đúng là xem thường anh, hổ dữ không ăn thịt con, anh vốn dĩ làm người cũng không xứng!"
Mạnh Kiến Dân oán độc nói: "Ai biết thằng con hoang kia có phải là của tao hay không!"
Đổng Tú Hoa sửng sốt, bỗng nhiên cười lớn nói: "Đúng, anh nói không sai, Tiểu Phúc là con trai tôi, không có quan hệ gì với anh."
Cô giơ cao cái búa lần thứ hai.
Trong phòng vang lên tiếng cười giòn giã của đứa trẻ, tiểu quỷ không biết từ lúc nào đã bò tới bên người Mạnh Kiến Dân, lộ ra một nụ cười quái đản với gã, trên cái miệng mọc chi chít răng còn dính không ít máu thịt.
Mạnh Kiến Dân hơi co rúm lại, "Không, chúng mày không được..."
Sương mù lại tản ra, trong phòng vang lên tiếng kêu đau đớn thảm thiết, bên ngoài lại mảy may không nghe được chút gì.
Đổng Tú Hoa mặt không đổi sắc vung cái búa lên rồi lại nên xuống, bắt đầu từ chân, đập nát Mạnh Kiến Dân thành thịt vụn từng chút từng chút một. Chân, cẳng chân, đầu gối, bụng dưới, lồng ngực,... Mạnh Kiến Dân giống như bị một cái bàn là ủi phẳng vậy, hoàn hoàn chỉnh chỉnh trải trên mặt đất, chỉ còn lại cái đầu lâu là hình lập thể.
Khủng bố nhất chính là gã ta vẫn còn sống, đôi mắt thống khổ mà sợ hãi nhìn hai người vốn nên là người thân cận nhất thế gian này. Gã há há miệng muốn nói cái gì đó, song do thanh quản đã bị đập nát cùng với cổ họng nên không thể thốt ra lời.
Nữ quỷ vung búa lên, nhắm ngay cái đầu gã, để lại một câu nói cuối cùng, "Súc sinh nên xuống địa ngục!"
Mạnh Kiến Dân sợ hãi trừng to hai mắt, cái búa nện xuống... Gã biến thành một bức tranh bằng thịt dán trên mặt đất.
Trên xe, mọi người vây xung quanh kính Âm dương một vòng, nhìn toàn bộ quá trình Đổng Tú Hoa báo thù. Du Tử Minh thổn thức, "Sau này tôi sẽ không bao giờ ăn bánh ép thịt nữa."
Mọi người: "..."
Thượng Thanh không nhịn được nữa tát cho cậu ta một cái, "Ngậm miệng!"
Bên ngoài vang lên tiếng còi cảnh sát, đầu đinh chui vào, "Thượng đại sư, cảnh sát thành phố tới rồi."
Thượng Thanh: "Thi thể tìm ở bên trong hố tự hoại của thôn, hung thủ đang hôn mê rồi, bảo bọn họ trực tiếp khiêng đi đi."
Đầu đinh dứt khoát gật đầu, rồi ra khỏi xe.
Nhiệt độ trong xe bất chợt giảm xuống, tất cả mọi người quay đầu lại, quả nhiên đôi mẹ con kia đã trở về. Đổng Tú Hoa ôm con trai, oán khí quanh thân đã tiêu biến, cô cong lưng cúi đầu, "Cảm tạ các vị đại sư, giúp tôi báo thù."
Thượng Thanh đỡ cô lên, "Trước chớ vội tạ ơn, chúng tôi có chuyện cần chị hỗ trợ đây." Y cầm bốn cái chén sứ qua, "Oán khí trên cái chén này chị có thể nhận ra không?"
Đổng Tú Hoa ló đầu nhìn cái chén, bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, ôm đứa bé bịch bịch bịch lùi ra sau ba bước, "Oán khí quá nặng!"
Tào Mộc Tinh ngạc nhiên, hỏi tiếp: "Đây không phải oán khí của chị sao?"
Đổng Tú Hoa lắc đầu, "Không phải, hơn nữa xưa nay tôi chưa từng thấy loại oán khí này."
Tào Mộc Tinh và Lưu Phù đều không hiểu, lông mày Thượng Thanh lại nhăn tít vào, "Việc này không đơn giản rồi... Đi thôi, chúng ta tới nhà Mạnh Kiến Dân xem thử."
Mạnh Kiến Dân trải qua một lần chết thảm trong ảo cảnh, sau khi ảo cảnh kết thúc vẫn còn đang hôn mê, đã bị cảnh sát khiêng đi. Mấy người Thượng Thanh được lực lượng cảnh sát cho phép, tiến vào nơi gọi là phòng làm việc của gã kia. Trong phòng, mấy cái kệ gỗ đều ngã sõng soài trên đất, rất nhiều chén bát bị đập vỡ. Du Tử Minh nghiên cứu chồng mảnh vỡ trước mắt một hồi, bĩu môi, "Mấy cái chén này của gã đều chả ra sao, tay nghề như này mà cũng kiếm được tiền?"
Đổng Tú Hoa đứng bên cạnh nói, "Gã đúng là không có thiên phú, đồ sứ làm ra xấu vô cùng, bố tôi cũng nhìn ra điểm đó nên mới không cho gã làm cái này."
Thượng Thanh thấp giọng nói: "Trọng điểm trên cái chén kia không phải là hình dạng mà là màu sắc, sắc men không đúng lắm..." Nói rồi, cậu tìm được nơi Mạnh Kiến Dân nhuộm màu cho đồ sứ của gã, thuốc nhuộm đổ ra đất một cách ngẫu nhiên, vẩy thành một vũng sóng nước.
Thượng Thanh hơi nghiêng đầu, nói với không khí bên cạnh mình một câu. Một đạo âm khí bỗng dưng xuất hiện, đánh vào đống thuốc nhuộm kia. Oán khí nồng nặc đánh lên không trung, thuốc nhuộm màu xanh lam dần nhiễm thành màu đỏ như máu.
Thượng Thanh nhanh tay nhanh mắt, lấy một lá bùa ra niêm phong đám oán khí này lại, cau mày, "Quả nhiên thuốc nhuộm có vấn đề. Thuốc nhuộm này của gã là mua từ đâu vậy?"
Đổng Tú Hoa thấp giọng nói: "Là mua từ thôn Mạnh gia, cứ cách một khoảng thời gian lại có người ở thôn Mạnh gia đưa nguyên liệu tới cho gã."
Thượng Thanh hỏi tiếp: "Là ai đưa tới? Thôn Mạnh gia ở chỗ nào?"
Đổng Tú Hoa đáp: "Có mấy người thay phiên nhau đưa, tôi không quen ai cả. Thôn Mạnh gia ở phía tây thôn Đổng gia, phải vượt qua một ngọn núi, tôi chưa bao giờ đi qua. Thôn bọn họ cũng không có qua lại với những thôn khác. Nhưng mà, bình thường hay có mấy người bên ngoài tới, là đến du lịch, thôn Mạnh gia nằm sâu trong núi, có một hồ nước rất đẹp."
Lưu Phù hỏi: "Muốn đi sao? Ta có kinh nghiệm đến mấy cái thôn như này, chúng ta tốt nhất nên tìm một người địa phương đến dẫn đường."
Thượng Thanh suy nghĩ một chút, nói rằng: "Hiện tại trời đã không còn sớm, chúng ta nghỉ ngơi trước, ngày mai nghĩ biện pháp đi vào."
Khoảng thời gian này bọn họ không tiện quấy rầy thôn dân, chỉ có thể ở tạm trên xe một đêm. May mà đầu đinh lái một chiếc SUV rộng rãi tới, cố gắng chen chúc với nhau cũng không thành vấn đề. Mọi người đã mệt mỏi một ngày, vừa đặt lưng xuống giường một cái liền ngủ thiếp đi.
Một tấm bùa vãn sinh của Thượng Thanh đã đưa Đổng Tú Hoa và tiểu quỷ đi, vừa định tìm một khoảng đất trống ngủ tạm một đêm thì phát hiện bản thân liền bay lên rồi. Đột nhiên không trọng lực dọa y hết hồn, lúc phản ứng lại, nhất thời cạn lời, "Anh làm trò gì đó?"
Phó Liễm Tri cười mà không nói. Hắn làm sao nỡ để bạn nhỏ nhà hắn chen chúc ngủ cùng với một đám xú nam nhân trong xe chứ. Quỷ vương ôm người ra ngoài, dùng âm khí bắc qua hai chạc cây dương vững chắc làm thành một cái võng, đặt người lên trên.
Gió nhẹ ngày hẻ thổi qua tán lá cây dương, phát ra tiếng vang xào xạc.
Thượng Thanh nằm ngửa trên cái võng bằng âm khí, xuyên qua kẽ hở giữa lá cây, có thể nhìn thấy những chấm nhỏ sáng ngời trên bầu trời đen. Âm khí xuyên qua quần áo mang đến một chút cảm giác mát mẻ, vừa thoải mái lại vừa thư thái.
Bỗng nhiên, bầu trời sao phía trên lay động, Thượng Thanh sửng sốt chớp mắt một cái mới phát hiện hóa ra không phải bầu trời sao lay động mà là cái võng dưới thân bắt đầu đung đưa. Phó Liễm Tri lắc võng, tiến đến bên tai y, thấp giọng cười hỏi: "Có cần thêm khúc hát ru không?"
Thượng Thanh không tự chủ được lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ, "Cút đi." Sau đó chậm rãi nhắm mắt lại đánh một giấc ngon lành.
Mà cách nơi này không xa, có người đang trải qua một cuộc truy sát khốc liệt trong rừng.
Chuyện này phải bắt đầu kể lại từ đầu.
Tống Bình Bình là một giáo viên mầm non, tháng trước nghỉ hè cô về quê thăm bà nội, nghe bà lão kể lại mới biết, hóa ra bà nội không phải là người địa phương mà là người trong thôn Mạnh gia ở thành phố Dương Gia. Bà nội từ nhỏ mồ côi cha mẹ, sau khi lớn lên thì gả cho ông nội là thanh niên trí thức tiến về nông thôn, sau này liền cùng ông nội trở về thành phố. Nhiều năm vất vả an gia, sinh con dưỡng cái, từ đó chưa từng trở về quê lần nào.
Nhưng mà theo tuổi tác dần lớn, bà nội cũng dần cảm thấy nhớ về cố hương. Chỉ tiếc thân thể bà hiện tại không khở, e là về không nổi. Tống Bình Bình không muốn để bà nội phải tiếc nuối cả đời, nhanh chóng vỗ ngực đảm bảo: "Cháu có thể đi nha, lúc đó cháu chụp mấy tấm hình cho bà nhìn."
Cứ như thế, cô dùng kỳ nghỉ phép hàng năm này đến thành phố Dương gia, trên đường còn đến Như Quy tự nổi danh nhất Dương Gia một chuyến. Ai ngờ bò lên núi được một nửa chặng được thì không đi nổi nữa, chỉ có thể chia đồ ăn vặt ra để giảm bớt gánh nặng, còn đổi về một lá bùa không rõ là bùa gì.
Từ Như Quy tự trở về, Tống Bình Bình nghe ngóng mấy ngày mới tìm được đường đến thôn Mạnh gia, nghe đâu thôn này rất ít khi lui tới với thế giới bên ngoài, cuối cùng cô phải nhờ một anh trai lái xe giao hàng tốt bụng mới đặt chân lên được địa giới của thôn Mạnh gia.
Sau khi vào thôn, cô liền hỏi thăm một người thôn dân vô tình đụng phải, "Xin hỏi bác có biết Lâm Như Lan không ạ?"
Liền nghe một thanh âm hòa ái nói rằng: "Ôi chao? Là Lan Lan trở về rồi sao?" Tống Bình Bình quay đầu lại, phát hiện là một bà lão mập mạp, đối phương tiến lên một bước, lôi kéo tay cô quan sát tỉ mỉ, "Ồ, khuôn mặt này quả thực như cùng một khuôn đúc với Lan Lan, cháu có quan hệ gì với Lan Lan thế?"
Tống Bình Bình đáp: "Cháu là cháu ruột của bà ấy ạ. Còn bà là?"
Bà lão đáp: "Người nhà mẹ đẻ gọi bà là Như Mai, trước đây bà với Lan Lan là thân thiết nhất."
Tống Bình Bình kinh hỉ, "Như Mai? Bà là bà bác (vợ của anh trai) đúng không ạ, bà nội thường hay nhắc tới bà, nói trước đây hay cùng bà lên núi cắt cỏ cho heo."
Bà lão cười, "Coi như em nó có lương tâm." Bà đưa Tống Bình Bình tới nhà mình, rót cho một ít nước, quan tâm hỏi: "Sao cháu một mình trở về thế, người trong nhà có biết không?"
Tống Bình Bình sảng khoái nói: "Không cần lo lắng đâu ạ, cháu thường một mình ra ngoài du lịch. Hơn nữa cháu đã báo với người nhà rồi ạ, trong điện thoại di động có định vị, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Bà lão gật đầu, "Vậy thì tốt, con gái ở bên ngoài phải chú ý an toàn."
Hai người hàn huyên một phút chốc, Tống Bình Bình liền ra ngoài đi dạo một vòng, thuận tiện chụp mấy bức ảnh. Cô phát hiện thôn này không phải rất nghèo, rất nhiều nhà đều xây nhà mới, còn có cả xe nữa. Bà nội thấy cảnh này sẽ rất vui cho mà xem.
Nghĩ như vậy, cô vừa quay đầu, liền nhìn thấy một người phụ nữ mắc bệnh tâm thần. Người phụ nữ kia đầu tóc rồi bù, ngày nắng to trên người lại mặc một cái áo bông cũ nát, phần thân dưới không mặc gì, không xỏ giày, cả người đều bẩn thỉu, trong miệng chẳng rõ là đang lẩm bẩm cái gì. Tống Bình Bình thở dài, lấy ra một hộp sữa bò và một cái bánh từ trong ba lô đặt xuống đất, chậm rãi đi khỏi. Cô vừa quay đầu lại, phát hiện người phụ nữ kia đang cầm cái bánh mì ăn như hùm như sói, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía phương hướng của cô.
Tối hôm đó, Tống Bình Bình ngủ lại tại nhà của bà bác, tính toán ngày mai sẽ trở về, bất chợt ngửi thấy mùi như đang đốt cái gì đó. Cô bò dậy tìm nguyên do, tìm từ trong nhà tới ngoài nhà, phát hiện nữ bệnh nhân kia đang ngồi ở trước cửa nhà cô, cầm trong tay cái bật lửa không biết từ nơi nào nhặt được, đang đốt loạn một hồi.
Tống Bình Bình kinh ngạc nhảy dựng lên, nếu chẳng may đốt đến cháy nhà thì không phải chuyện đùa đâu, nhanh chóng nói: "Đừng bật nữa, mau bỏ bật lửa xuống..."
Nữ bệnh nhân cũng bị cô dọa cho sợ hết hồn, đứng lên bỏ chạy. Tống Bình Bình vội vàng đuổi theo, đừng nhìn người ta không đi giày nhưng chạy cũng nhanh lắm, suýt chút nữa cô đã mất dấu rồi. Vất vả đuổi tới một nơi nào đó, nữ bệnh nhân kia không chạy nữa, ngồi xổm xuống một bên đường nhặt một con búp bê lên, lấy bật lửa đốt tóc búp bê. Tống Bình Bình thở phào nhẹ nhõm, bệnh nghề nghiệp phát tác, ngữ khí mềm nhẹ nói rằng: "Đưa bật lửa cho tôi nhé, tôi mang kẹo tới đổi cho cô, có được không?"
Người phụ nữ liếc nhìn cô một cái, không để ý tới cô, tiếp tục chơi với con búp bê kia.
Tống Bình Bình khẽ tặc lưỡi một tiếng, bước tới gần vài bước, bỗng nhiên cứng đờ.
Ánh sáng bật lửa nhàn nhạt chiếu lên mặt con búp bê, lúc này cô mới nhìn rõ, đây nào đâu phải con búp bê gì... mà là một bộ thi thể trẻ con đã khô quắt từ lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất