Chương 58: Đạo Hữu, Thỉnh Dừng Bước.
Lúc này, hai phu thê bán lồng đèn cũng đều bị động tĩnh này làm kinh động.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Trung niên nhân nhìn thấy lồng đèn rơi đầy đất, kém chút liền ngất đi.
Lúc này, Kỉ Tình cũng đã đi đến. Ngay lập tức hướng phu thê hai người khom lưng :"Thật có lỗi."
"Không biết quản hài tử cho tốt, một tiếng xin lỗi thì có ích lợi gì." Trung niên nhân rõ ràng là một người nóng tính, ngay tức khắc liền rống giận.
Kỉ Tình mím chặt môi, từ trong không gian lấy ra một nén vàng đưa cho trung niên nhân, một lần nữa nói xin lỗi :"Tiền đền cho ngươi."
Nhìn nén vàng trong tay, trung niên nhân liền trố mắt. Vốn tưởng rằng bản thân sẽ gặp phải kẻ xấc xược, nhưng không ngờ rằng người này mặc dù nhìn như quý công tử, nhưng lại hiểu lý lẽ như vậy.
Lúc này, dù đã đền tiền xong, nhưng nhìn đống lồng đèn lăn lộn trên đất, Kỉ Tình vẫn là cắn răng ngồi xuống, bắt đầu nhặt lồng đèn lên.
Cố Thừa Trạch, Lục Dạ, Độc Cô Vô Song cũng cùng một chỗ giúp y gom lồng đèn lại. Chỉ có một mình Độc Cô Duy Ngã là vẫn còn ngơ ngác ngồi đó.
"Còn ngây ra đó làm gì. Không mau cút qua đây xin lỗi, giúp nhặt lên?!!" Chân mày nhướng cao, Kỉ Tình liền trừng mắt nhìn Độc Cô Duy Ngã.
Bị y trừng, đôi mắt hắn liền mở đến tròn xoe, sau đó, từng giọt lệ như hạt trân châu liền không ngừng lăn xuống, bẹp miệng khóc lớn :"Oa..."
Kỉ Tình :.....................
Kỉ Tình ngay lập tức liền luống cuống, nhưng bởi vì không có kinh nghiệm dỗ hài tử, nên chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn khóc.
Ở một bên, phụ nhân bán lồng đèn thấy vậy liền không khỏi mềm tâm. Vội vã chạy tới ôm lấy Độc Cô Duy Ngã, vỗ lưng hắn dỗ dành.
"Hài tử ngoan, đừng khóc a."
Sau đó, ánh mắt lại sắc bén nhìn về phía Kỉ Tình, không chút do dự trách mắng :"Ngươi vì sao lại hung dữ như vậy a. Dọa hài tử sợ hãi rồi."
Kỉ Tình há miệng, muốn hỏi bộ dạng của ta có hung dữ như vậy sao.
Chỉ là nghĩ nghĩ một chút, cảm thấy hình như sự thật chính là vậy. Y liền không khỏi ngậm miệng.
Thấy bộ dạng cam chịu của Kỉ Tình, mẫu tính tràn lan, phụ nhân liền nhìn về phía Cố Thừa Trạch, ôn nhu hỏi thăm :"Hài tử, nương của các ngươi đâu?"
"Nương?" Cố Thừa Trạch bậm môi, nghiêm túc lắc đầu, nói :"Nương mất rồi."
Nụ cười trên mặt phụ nhân hơi cứng lại. Nàng nhìn bốn tiểu tử, lại nhìn Kỉ Tình một bộ dáng người sống chớ gần đang đứng ở đằng kia, bắt đầu não bổ ra một loạt cốt truyện cẩu huyết mà bản thân thường đọc trong thoại bản.
Tỷ như công tử nhà giàu yêu cô nương nhà nghèo nhưng bị gia đình cấm cản. Cả hai bỏ trốn, sinh được bốn cái hài tử. Nhưng cô nương đó cũng vì vậy mà qua đời, để lại một mình công tử nuôi lớn hài tử...
Ánh mắt phụ nhân nhu hòa xuống, khi nhìn về phía Kỉ Tình cũng mang theo đôi chút thương tiếc. Quay sang nói với phu quân của mình :"Lão Tam, vào trong lấy cái gùi tre ra đây."
"À, ờ." Mặc dù nghi hoặc, nhưng trung niên nhân vẫn là nghe lời thê tử đi vào trong nhà.
Ở đây, thấy Độc Cô Duy Ngã hai mắt mặc dù vẫn còn đỏ, nhưng đã không khóc nữa, phụ nhân liền nói với Kỉ Tình :"Vị công tử này xin cứ để đó đi, một lát chúng ta sẽ tự nhặt được."
Lúc này, trung niên nhân cũng đã từ trong nhà lấy chiếc gùi tre dùng để hái thuốc ra.
Phụ nhân đặt chiếc gùi xuống, lại tiện tay đem Lục Dạ bế lên đặt vào trong gùi. Sau đó mới giúp Kỉ Tình đeo gùi vào sau lưng.
Nhìn Lục Dạ ngoan ngoãn ngồi yên để Kỉ Tình cõng lên. Phụ nhân liền ưu thương than thở :"Một mình chăm sóc bốn hài tử cùng một lúc cũng không dễ dàng a."
"Đa tạ." Mặc dù cảm thấy thái độ của phụ nhân có chút quái quái, nhưng Kỉ Tình cũng không nghĩ nhiều.
Trái lại, y còn phải công nhận một chuyện, phương pháp của phụ nhân đúng là giúp cho y đỡ phiền phức hơn nhiều. Không cần chú ý bốn tiểu tử cùng một lúc.
Kỉ Tình đem Cố Thừa Trạch bế lên, Độc Cô Duy Ngã cùng Độc Cô Vô Song lại đi ở hai bên người y. Năm người chậm rãi hướng cửa thôn đi tới.
Chỉ là, đúng lúc này, ánh mắt Kỉ Tình lại khẽ chú ý tới một người. Cũng không phải là y cố ý, mà thật sự là đối phương quá mức dẫn nhân chú mục.
Dung mạo không tính là đặc biệt xuất sắc, nhưng lại tuấn mỹ không tì vết. Một thân bạch y sạch sẽ quá phận, tóc mái buông xõa, che đậy gần nửa gương mặt. Lại sấn đến chiếc cằm càng thêm tinh xảo.
Đối phương bày một cái bàn ở trước cửa thôn, trên bàn trải một lớp vải trắng. Hai bên lại dựng hai cái sào gỗ, treo hai tấm dải lụa, ghi hai hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo.
'Người hữu duyên một xu không tính, Người vô duyên vạn kim khó cầu.'
Nam tử vừa bày ra sạp nhỏ, ngay tức khắc liền thu hút không ít sự chú ý của những người qua lại, nhất là nữ tử.
"Bần đạo nhìn mặt đoán mệnh, già trẻ không gạt. Không chỉ không lấy một xu, nếu đoán sai, sẽ toàn bộ chịu trách nhiệm." Bạch y nam tử khẽ hớp vào một ngụm rượu, không nhanh không chậm giảng thuật.
Ngay tức khắc liền có người động tâm, quyết định thử thử vận may :"Vị tiên sư này, không biết có thể bói thử cho ta một quẻ không a."
Nhưng làm người ngạc nhiên chính là, nam tử chỉ khẽ liếc nhìn người này một cái, ngay lập tức liền lắc đầu, cười khẽ :"Thứ lỗi, các hạ cùng bần đạo vô duyên."
Nụ cười trên mặt người này chậm rãi ngưng kết, có chút thẹn quá hóa giận quát :"Ngươi đang đùa bỡn ta sao!!?"
"Khoan đã, khoan đã, các hạ đây cớ gì lại nói như vậy. Bần đạo đã nói chỉ đoán mệnh cho người hữu duyên. Các hạ cùng bần đạo vô duyên, vì sao lại nói bần đạo đùa nghịch chứ?"
Kế tiếp, một màn này liền lặp đi lặp lại tái diễn. Bất kể là ai đến, đều chỉ nhận được một câu : Các hạ cùng bần đạo vô duyên.
Kỉ Tình từ xa nhìn một màn này, rất mau liền thu hồi tầm mắt, đi hướng lối ra. Trong lòng thầm cảm khái, không ngờ rằng dị giới cũng sẽ có thần côn a. Giả thần giả quỷ, làm bộ làm tịch.
Chỉ là, ngay khi y vừa lướt qua sạp nhỏ, sắp bước khỏi Thanh Diệp Trấn. Thì phía sau, bỗng dưng lại truyền tới giọng nói của một người.
"Đạo hữu, thỉnh dừng bước."
\*\*Minh họa cái gùi tre nè cả nhà :
![](http://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/1248854/markdown/11903772/1602813880250.jpg-original600webp?sign=941db5159350fa898ac3a720ff1110b1&t=5fff8980)
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Trung niên nhân nhìn thấy lồng đèn rơi đầy đất, kém chút liền ngất đi.
Lúc này, Kỉ Tình cũng đã đi đến. Ngay lập tức hướng phu thê hai người khom lưng :"Thật có lỗi."
"Không biết quản hài tử cho tốt, một tiếng xin lỗi thì có ích lợi gì." Trung niên nhân rõ ràng là một người nóng tính, ngay tức khắc liền rống giận.
Kỉ Tình mím chặt môi, từ trong không gian lấy ra một nén vàng đưa cho trung niên nhân, một lần nữa nói xin lỗi :"Tiền đền cho ngươi."
Nhìn nén vàng trong tay, trung niên nhân liền trố mắt. Vốn tưởng rằng bản thân sẽ gặp phải kẻ xấc xược, nhưng không ngờ rằng người này mặc dù nhìn như quý công tử, nhưng lại hiểu lý lẽ như vậy.
Lúc này, dù đã đền tiền xong, nhưng nhìn đống lồng đèn lăn lộn trên đất, Kỉ Tình vẫn là cắn răng ngồi xuống, bắt đầu nhặt lồng đèn lên.
Cố Thừa Trạch, Lục Dạ, Độc Cô Vô Song cũng cùng một chỗ giúp y gom lồng đèn lại. Chỉ có một mình Độc Cô Duy Ngã là vẫn còn ngơ ngác ngồi đó.
"Còn ngây ra đó làm gì. Không mau cút qua đây xin lỗi, giúp nhặt lên?!!" Chân mày nhướng cao, Kỉ Tình liền trừng mắt nhìn Độc Cô Duy Ngã.
Bị y trừng, đôi mắt hắn liền mở đến tròn xoe, sau đó, từng giọt lệ như hạt trân châu liền không ngừng lăn xuống, bẹp miệng khóc lớn :"Oa..."
Kỉ Tình :.....................
Kỉ Tình ngay lập tức liền luống cuống, nhưng bởi vì không có kinh nghiệm dỗ hài tử, nên chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn khóc.
Ở một bên, phụ nhân bán lồng đèn thấy vậy liền không khỏi mềm tâm. Vội vã chạy tới ôm lấy Độc Cô Duy Ngã, vỗ lưng hắn dỗ dành.
"Hài tử ngoan, đừng khóc a."
Sau đó, ánh mắt lại sắc bén nhìn về phía Kỉ Tình, không chút do dự trách mắng :"Ngươi vì sao lại hung dữ như vậy a. Dọa hài tử sợ hãi rồi."
Kỉ Tình há miệng, muốn hỏi bộ dạng của ta có hung dữ như vậy sao.
Chỉ là nghĩ nghĩ một chút, cảm thấy hình như sự thật chính là vậy. Y liền không khỏi ngậm miệng.
Thấy bộ dạng cam chịu của Kỉ Tình, mẫu tính tràn lan, phụ nhân liền nhìn về phía Cố Thừa Trạch, ôn nhu hỏi thăm :"Hài tử, nương của các ngươi đâu?"
"Nương?" Cố Thừa Trạch bậm môi, nghiêm túc lắc đầu, nói :"Nương mất rồi."
Nụ cười trên mặt phụ nhân hơi cứng lại. Nàng nhìn bốn tiểu tử, lại nhìn Kỉ Tình một bộ dáng người sống chớ gần đang đứng ở đằng kia, bắt đầu não bổ ra một loạt cốt truyện cẩu huyết mà bản thân thường đọc trong thoại bản.
Tỷ như công tử nhà giàu yêu cô nương nhà nghèo nhưng bị gia đình cấm cản. Cả hai bỏ trốn, sinh được bốn cái hài tử. Nhưng cô nương đó cũng vì vậy mà qua đời, để lại một mình công tử nuôi lớn hài tử...
Ánh mắt phụ nhân nhu hòa xuống, khi nhìn về phía Kỉ Tình cũng mang theo đôi chút thương tiếc. Quay sang nói với phu quân của mình :"Lão Tam, vào trong lấy cái gùi tre ra đây."
"À, ờ." Mặc dù nghi hoặc, nhưng trung niên nhân vẫn là nghe lời thê tử đi vào trong nhà.
Ở đây, thấy Độc Cô Duy Ngã hai mắt mặc dù vẫn còn đỏ, nhưng đã không khóc nữa, phụ nhân liền nói với Kỉ Tình :"Vị công tử này xin cứ để đó đi, một lát chúng ta sẽ tự nhặt được."
Lúc này, trung niên nhân cũng đã từ trong nhà lấy chiếc gùi tre dùng để hái thuốc ra.
Phụ nhân đặt chiếc gùi xuống, lại tiện tay đem Lục Dạ bế lên đặt vào trong gùi. Sau đó mới giúp Kỉ Tình đeo gùi vào sau lưng.
Nhìn Lục Dạ ngoan ngoãn ngồi yên để Kỉ Tình cõng lên. Phụ nhân liền ưu thương than thở :"Một mình chăm sóc bốn hài tử cùng một lúc cũng không dễ dàng a."
"Đa tạ." Mặc dù cảm thấy thái độ của phụ nhân có chút quái quái, nhưng Kỉ Tình cũng không nghĩ nhiều.
Trái lại, y còn phải công nhận một chuyện, phương pháp của phụ nhân đúng là giúp cho y đỡ phiền phức hơn nhiều. Không cần chú ý bốn tiểu tử cùng một lúc.
Kỉ Tình đem Cố Thừa Trạch bế lên, Độc Cô Duy Ngã cùng Độc Cô Vô Song lại đi ở hai bên người y. Năm người chậm rãi hướng cửa thôn đi tới.
Chỉ là, đúng lúc này, ánh mắt Kỉ Tình lại khẽ chú ý tới một người. Cũng không phải là y cố ý, mà thật sự là đối phương quá mức dẫn nhân chú mục.
Dung mạo không tính là đặc biệt xuất sắc, nhưng lại tuấn mỹ không tì vết. Một thân bạch y sạch sẽ quá phận, tóc mái buông xõa, che đậy gần nửa gương mặt. Lại sấn đến chiếc cằm càng thêm tinh xảo.
Đối phương bày một cái bàn ở trước cửa thôn, trên bàn trải một lớp vải trắng. Hai bên lại dựng hai cái sào gỗ, treo hai tấm dải lụa, ghi hai hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo.
'Người hữu duyên một xu không tính, Người vô duyên vạn kim khó cầu.'
Nam tử vừa bày ra sạp nhỏ, ngay tức khắc liền thu hút không ít sự chú ý của những người qua lại, nhất là nữ tử.
"Bần đạo nhìn mặt đoán mệnh, già trẻ không gạt. Không chỉ không lấy một xu, nếu đoán sai, sẽ toàn bộ chịu trách nhiệm." Bạch y nam tử khẽ hớp vào một ngụm rượu, không nhanh không chậm giảng thuật.
Ngay tức khắc liền có người động tâm, quyết định thử thử vận may :"Vị tiên sư này, không biết có thể bói thử cho ta một quẻ không a."
Nhưng làm người ngạc nhiên chính là, nam tử chỉ khẽ liếc nhìn người này một cái, ngay lập tức liền lắc đầu, cười khẽ :"Thứ lỗi, các hạ cùng bần đạo vô duyên."
Nụ cười trên mặt người này chậm rãi ngưng kết, có chút thẹn quá hóa giận quát :"Ngươi đang đùa bỡn ta sao!!?"
"Khoan đã, khoan đã, các hạ đây cớ gì lại nói như vậy. Bần đạo đã nói chỉ đoán mệnh cho người hữu duyên. Các hạ cùng bần đạo vô duyên, vì sao lại nói bần đạo đùa nghịch chứ?"
Kế tiếp, một màn này liền lặp đi lặp lại tái diễn. Bất kể là ai đến, đều chỉ nhận được một câu : Các hạ cùng bần đạo vô duyên.
Kỉ Tình từ xa nhìn một màn này, rất mau liền thu hồi tầm mắt, đi hướng lối ra. Trong lòng thầm cảm khái, không ngờ rằng dị giới cũng sẽ có thần côn a. Giả thần giả quỷ, làm bộ làm tịch.
Chỉ là, ngay khi y vừa lướt qua sạp nhỏ, sắp bước khỏi Thanh Diệp Trấn. Thì phía sau, bỗng dưng lại truyền tới giọng nói của một người.
"Đạo hữu, thỉnh dừng bước."
\*\*Minh họa cái gùi tre nè cả nhà :
![](http://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/1248854/markdown/11903772/1602813880250.jpg-original600webp?sign=941db5159350fa898ac3a720ff1110b1&t=5fff8980)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất