Hắn Xốc Khăn Hỉ Trùm Đầu Của Ta

Chương 51

Trước Sau
Nhạc Hàm được vây đỡ đưa trở vào quán bar.

Chuẩn xác mà nói thì cậu gần như là được Kỳ Tuân ôm vào.

Nhạc Hàm được dẫn tới một căn phòng ở phía sau sân khấu, bên trong đặt một ít đồ đạc linh tinh, trên băng ghế dài còn đặt vài cái móc quần áo, ly nước, hẳn là nơi nghỉ ngơi trước khi biểu diễn của nhóm Kỳ Tuân.

Trên đường vào, Lạc Diễn bị Kỳ Tuân đuổi ra phía trước giúp Chu Dao, mà Kiều Duệ thì hung hăng hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, dáng vẻ giống như rất muốn đánh muốn giết một trận.

Tới cửa phòng nghỉ vẫn còn nói: “Anh Kỳ, anh phải bảo nhân viên chú ý một chút, không được để đám người đó vào quán nữa!”

“Rồi biết rồi, tôi sẽ dặn bọn họ.” Lần này Kỳ Tuân trả lời rất kiên quyết.

Kiều Duệ dừng một chút mới nói: “Mà ba người đàn ông kia hình như cũng không có code mời! Em nghe nói là nhân viên soát cửa bị đút tiền.”

Kỳ Tuân: “Tôi sẽ giải quyết.”

Kiều Duệ: “Còn nữa…”

Kỳ Tuân đẩy Nhạc Hàm vào phòng nghỉ, sau đó xoay người lại đối mặt với Kiều Duệ.

Kiều Duệ dừng bước, trừng mắt nhìn Kỳ Tuân: “Em còn chưa nói xong.”

Kỳ Tuân thực lạnh lùng nói: “Cậu ra phía trước hát tiếp Lạc Diễn đi, tôi có chuyện muốn nói với Nhạc Hàm.”

Kiều Duệ bùng nổ: “Nhạc Hàm là bạn cùng phòng của em, anh dựa vào cái gì mà…”

Còn chưa nói hết lời thì cửa đã ‘ầm’ một tiếng đóng lại trước mặt, Kiều Duệ còn nghe thấy tiếng chốt cửa, nhất thời tức giận chỉ hận không đạp cửa hai phát.

Mà trong phòng nghỉ.

Kỳ Tuân xoay người lại.

Nhạc Hàm đứng ở đó, lặng lẽ nhìn anh.

Phần bị thương trên mặt đã sưng đỏ rất rõ ràng, cằm và môi vẫn còn dính máu mũi, áo và quần jean vừa bẩn vừa rách trông rất chật vật.

Nhạc Hàm nhìn Kỳ Tuân một hồi mới nhận ra trạng thái của mình, vì thế lập tức né tránh nghiêng người, đồng thời đưa tay lau miệng.

Kỳ Tuân đi tới mở một chiếc tủ ở bên cạnh, từ bên trong lấy ra một hộp thuốc, sau đó đi tới bên cạnh Nhạc Hàm, ấn cậu ngồi xuống ghế.

Mở hộp thuốc, lấy tăm bông tẩm thuốc sát trùng, mở gói bọc rồi bẻ gãy một đầu bông gòn, để thuốc sát trùng thấm vào đầu bông còn lại.

Ngón tay của Kỳ Tuân rất thon dài, dưới ngọn đèn nắm lấy tăm bông nho nhỏ kia, thoạt nhìn cảnh đẹp ý vui, ánh mắt Nhạc Hàm liền chăm chú nhìn tay anh mà sững sờ.

Kỳ Tuân cầm tăm bông bán quỳ xuống trước mặt Nhạc Hàm, đưa tay muốn chạm vào mặt cậu.

Nhạc Hàm lấy lại tinh thần, muốn cầm lấy tăm bông, nhỏ giọng nói: “Để em làm…”

“Đừng nhúc nhích.” Kỳ Tuân nói, sau đó tránh đi tay Nhạc Hàm.

Anh dùng một tay nâng mặt Nhạc Hàm, tay kia cầm tăm bông nhẹ nhàng giúp Nhạc Hàm khử trùng.

“Trước tiên giúp em sát trùng một chút, sau đó chúng ta lập tức tới bệnh viện.” Anh nói.

Nhạc Hàm hốt hoảng ‘oh’ một tiếng, nhưng rất nhanh đã nghĩ tới gì đó, nhíu mày nói: “Anh còn chưa lên sân khấu mà?”

Kỳ Tuân kiên quyết nói: “Không sao, anh sẽ giải thích với fans hâm mộ, xử lý xong chuyện này.”

“Em không có chuyện gì đâu mà, không có vấn đề gì lớn cả.” Nhạc Hàm co quắp nói.

“Đã chảy cả máu mũi rồi mà còn không có vấn đề à?” Kỳ Tuân nhéo nhéo chóp mũi Nhạc Hàm: “Không nói nữa, bệnh viện nhất định phải đi, bằng không anh lo lắng.”

Nửa câu sau làm Nhạc Hàm khẩn trương túm chặt quần.

Tuy rằng khi nãy hai người không trao đổi đã nhận ra nhau nhưng… chuyện xảy ra quá đột ngột, đợi đến khi giải quyết xong chỉ còn lại hai người, Nhạc Hàm thật sự không biết nên làm sao.

Cậu không ngờ Chiến Ca lại chính là Kỳ Tuân, Chiến Ca sao lại là Kỳ Tuân chứ…

Kỳ Tuân nhìn ra được Nhạc Hàm đang lo lắng thấp thỏm nên vẻ mặt trở nên thật ôn nhu.

Lúc tăm bông lau tới bên khóe miệng, Nhạc Hàm đau đớn ‘sít’ một tiếng.

Kỳ Tuân vội vàng áp tới gần, thổi thổi khóe miệng cậu.

Nhạc Hàm trợn to mắt, cứng ngắc người.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, gương mặt gần như không có chút tỳ vết nào của Kỳ Tuân phóng đại ngay trước mắt Nhạc Hàm. Trên người Kỳ Tuân có mùi hương rất dễ ngửi, Nhạc Hàm nghĩ không phải là nước hoa, hình như cũng không phải là mùi từ quần áo, chỉ là đặc biệt ôn nhu và dễ ngửi, ngay cả hơi thở phả lên mặt Nhạc Hàm cũng ôn nhu giống như vậy.

Lòng bàn tay Nhạc Hàm rịn mồ hôi, cột sống giống như có một dòng điện lủi qua làm cậu không kiềm được phải khom lưng.



Kỳ Tuân vừa thổi vừa dùng tăm bông cẩn thận sát trùng vết thương, sau đó đối diện với ánh mắt của Nhạc Hàm.

Mắt của nam sinh đỏ ửng, lúc này nhìn lại vừa sáng bừng vừa ươn ướt.

Trong khoảng thời gian ngắn, không gian an tĩnh không một tiếng động.

Ánh mắt Kỳ Tuân dời xuống một chút, dừng lại trên môi Nhạc Hàm.

Nhạc Hàm cảm giác được ánh mắt Kỳ Tuân nên cổ họng cũng căng thẳng, theo bản năng cắn cắn môi.

Ánh mắt Kỳ Tuân dừng lại hơi lâu, Nhạc Hàm chỉ cảm thấy mặt mình như bị thiêu đốt, cuối cùng gần như cầu xin nhỏ giọng nói: “…em vừa mới chảy máu mũi đấy!”

Đừng có hôn đó nha!

Hơn nữa khóe miệng cũng xưng chù vù, xấu lắm!

Kỳ Tuân ‘phốc’ một tiếng, bật cười.

Nhạc Hàm biến sắc: “…cười cái gì?”

Kỳ Tuân cười nói: “Sao em lại đáng yêu vậy chứ?”

Nhạc Hàm: “…”

Cậu tức giận nhìn Kỳ Tuân.

Kỳ Tuân mỉm cười nhìn Nhạc Hàm, mở miệng nói: “Nhạc Hàm, anh là Chiến Ca.”

Nhạc Hàm khựng lại.

Kỳ Tuân cũng thu lại ý cười, chậm rãi nói: “Thật ra ngày ăn lẩu anh đã biết rồi, liếc mắt nhìn cái hình em chụp là anh nhận ra ngay đó là mình.”

Nhạc Hàm sửng sốt, giật mình nói: “Sớm vậy á hả? !”

Nhưng nghĩ lại thì đó chính là hình chụp Kỳ Tuân, sao anh có thể không nhận ra mình chứ?

Nhạc Hàm đỏ mặt, xấu hổ nói: “…sao khi đó anh không chịu nói cho em biết?”

Kỳ Tuân xin khoan dung nói: “Bởi vì khi đó em chán ghét anh như vậy, anh nào dám nói cho em biết anh là Chiến Ca chứ, đối mặt với em, anh cũng sợ chứ bộ.”

“Anh…” Mặt của Nhạc Hàm đỏ như sắp nhỏ máu tới nơi.

‘Đối mặt với em, anh cũng sợ chứ bộ’… lời này, quá phạm quy rồi!

Kỳ Tuân biết lúc này là thời cơ đặc biệt, Nhạc Hàm mới bị chấn động một phen, tinh thần phòng ngự khá yếu ớt, muốn tấn công cũng đặc biệt dễ, vì vậy anh ho khẽ một tiếng, thực không biết xấu hổ lại thực mạnh mẽ nói: “Với lại anh muốn để khoảnh khắc ‘gặp mặt’ của chúng ta lãng mạn một chút, bài hát khi nãy— em có nghe thấy không? Anh đặc biệt viết nó vì em, viết rất lâu, chuẩn bị thật lâu, thật sự hi vọng khi em nghe bài hát này sẽ biết anh chính là Chiến Ca.”

“Bài hát đó… nghe có hay không?” Kỳ Tuân cười hỏi.

Nhạc Hàm nhìn xung quanh một chút, đỏ mặt rồi yên lặng gật đầu.

Trái tim Kỳ Tuân tan chảy: “Em thấy hay thì tốt rồi.”

Nhạc Hàm khẩn trương vặn đầu ngón tay mình, không nói lời nào.

Kỳ Tuân nắm lấy tay cậu.

Nhạc Hàm khẽ run.

Kỳ Tuân khẽ thì thầm: “…vậy hai chúng ta….?”

Nhạc Hàm nghe thấy tiếng tim đập của mình.

Cậu hé miệng muốn trả lời nhưng lại xấu hổ không biết nói gì, vì thế miệng cứ hé ra mím lại. Kỳ Tuân vẫn luôn nhìn cậu, chờ cậu lên tiếng, vì thế Nhạc Hàm lại càng căng thẳng hơn, hô hấp cũng dồn dập.

Đúng lúc này, tiếng đập cửa vang lên.

Nhạc Hàm chợt thở phào nhẹ nhõm.

Kỳ Tuân sâu xa nhìn cậu một cái, sau đó đi tới mở cửa, là nhân viên trong quán tới hỏi Kỳ Tuân lát nữa có lên sân khấu hay không.

Nhạc Hàm liền tranh thủ thời gian nuốt một ngụm nước bọt, bình ổn lại tâm tình khẩn trương, nghe Kỳ Tuân nói sẽ không lên sân khấu nữa liền vội vàng đi tới nói: “Anh lên hát đi, em, em có thể tự mình tới bệnh viện mà.”

“Không được.” Kỳ Tuân nói chắc như đinh đóng cột: “Anh phải cùng em tới bệnh viện.”

Nhân viên quán khi nãy ở bên ngoài đã vây xem cả quá trình, lúc này ánh mắt đảo nhanh giữa Nhạc Hàm và Kỳ Tuân, nhìn thế nào cũng là cái mặt hóng bát quái.

Vị ông chủ này bọn họ biết đã lâu, phần lớn thời gian vẫn luôn làm mặt lạnh, lớn lên có dễ nhìn thế nào thì cũng chỉ có thể đứng ở xa xa mà nhìn, nghĩ thế nào cũng không ngờ được người mà bọn họ tưởng là lãnh cảm kia lại có lúc che chở người khác tới vậy, nói thế nào nhỉ— giống như là chỉ hận không thể cất người này vào trong túi áo.



Nhạc Hàm bị nhân viên quán nhìn tới xấu hổ, vội núp ra sau lưng Kỳ Tuân, nhỏ giọng nói: “Vậy, vậy chờ anh hát xong rồi hãy đi bệnh viện…”

“Nhưng mà…” Kỳ Tuân nhíu mày.

Nhạc Hàm đẩy anh: “Không sao đâu mà.”

Nói xong, lại lại nhỏ giọng nói thêm: “…em còn muốn nghe anh hát.”

Kỳ Tuân khựng lại, sau đó khóe môi nhếch lên.

Tâm tình của anh trở nên rất tốt, liếc mắt nhìn nhân viên nói: “Được rồi, vậy chờ tới lúc thì gọi tôi.”

*

Kỳ Tuân một lần nữa lên sân khấu, quán bar lập tức vang lên tiếng hoan hô.

Không thể không nói mặc dù mọi người là fans của ban nhạc nhưng là người thì ai cũng có khuynh hướng thiên vị, mà Kỳ Tuân tuyệt đối chính là đối tượng được hoan nghênh nhất.

Anh lên sâu khấu, bên môi mang theo ý cười, vẻ mặt ôn nhu, thật sự làm fans nhìn tới ngây người— ngay cả fans sắt thép nhất cũng dáng vẻ này của Kỳ Tuân rất hiếm thấy— hôm nay làm sao vậy? Tâm tình Kỳ Tuân tựa hồ rất tốt.

Không, không đúng, phải nói là ngay từ đầu buổi biểu diễn thì tâm tình Kỳ Tuân đã không tệ rồi, nhưng lúc này tựa hồ đã xảy ra một chuyện gì đó rất rất tốt làm Kỳ Tuân trở nên ôn nhu tới mức không còn là anh nữa!

Khi nãy Nhạc Hàm được Kỳ Tuân đỡ đi trong bóng tối tới chỗ mặt bên sân khấu, lúc này đang ngồi dựa vào tường.

Cậu nghe hai nữ sinh ở phía trước nhỏ giọng hét chói tai: “Anh Kỳ soái quá đi mất! ! !”

“Xảy ra chuyện gì mà hôm nay ảnh trông dịu dàng thế nhỉ? Mình sắp chịu không nổi rồi!”

“Chân mình sắp nhũn luôn rồi đây, sao lại đẹp trai vậy chứ? !”

“Có khi nào… anh Kỳ đang yêu không vậy?”

“A a a có khi nào thật là vậy không? Ai được ảnh thích chắc kiếp trước từng cứu giúp hệ ngân hà rồi!”

Nhạc Hàm đỏ mặt, sau đó thầm oán, người đàn ông này nào có tốt như vậy, còn lừa cậu kia kìa, hừ…

Nhưng nghĩ thì nghĩ, lúc nhìn lại Kỳ Tuân trên sân khấu, Nhạc Hàm ngây người.

Người đàn ông đó ngồi trên ghế, tay nâng ghi ta, vừa đàn vừa hát.

Trước kia thỉnh thoảng ban nhạc Spark cũng sẽ hát thể loại này, bản thân Kỳ Tuân cũng có hát phong cách này, nhưng không có lần nào anh hát liên tục vài bài thể loại này.

Là một bản tình ca, giọng hát ôn nhu, lưu luyến như đường mật, trong không khí tựa hồ lan tỏa vị ngọt dịu nhẹ say lòng người.

Đến cuối cùng, Kỳ Tuân quay đầu sang, nhìn mặt bên sân khấu.

Nữ sinh đứng trước mặt Nhạc Hàm liền chấn động tới run chân, cùng đỡ nhau, run rẩy nói: “Anh, anh Kỳ…”

Nhạc Hàm biết, Kỳ Tuân đang nhìn thẳng vào mắt mình.

Kỳ Tuân mỉm cười hát xong lời cuối, khàn khàn nói: “… tất cả những bài hát này là anh viết cho em.”

Khoảnh khắc đó, Nhạc Hàm ôm ngực, lúc này cậu mới hiểu được vì sao nữ chính manga Nhật vẫn luôn đưa tay ôm ngực.

Buổi biểu diễn hôm nay mở màn là cả ban nhạc cùng biểu diễn, sau đó bốn thành viên luân phiên hát đơn ca, cuối cùng cả ban nhạc lại biểu diễn thêm bốn bài. Thời gian cũng không quá dài, vì thế mặc dù nhóm Kiều Duệ rất lo lắng cho vết thương của Nhạc Hàm nhưng Nhạc Hàm vẫn kiên trì để Kỳ Tuân hát đến khi buổi biểu diễn kết thúc.

Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, fans cũng không tan cuộc ngay, nhóm Kiều Duệ cũng không định rời đi nhanh như vậy, chỉ là Kỳ Tuân phải lập tức dẫn Nhạc Hàm đi.

Trước khi đi, Kỳ Tuân chú ý tới Chu Dao và Lạc Diễn tựa hồ có chút mất tự nhiên, anh đoán được đã xảy ra chuyện gì nhưng tạm thời không có thời gian hỏi thăm, chỉ thầm ghi nhớ trong lòng để sau này hỏi lại.

Cuối cùng, Kỳ Tuân khoác áo gió cho Nhạc Hàm, dẫn cậu từ cửa sau rời đi.

Quán bar này cách chỗ ở của Kỳ Tuân rất gần, anh không lái xe qua nên bây giờ hai người chỉ có thể gọi xe.

Lúc đứng ở ven đường, Nhạc Hàm được áo gió bọc kín, lại bị Kỳ Tuân, trong lòng vẫn luôn nóng hừng hực.

Đường phố đông nườm nượp, Nhạc Hàm ngây người một chút, đột nhiên khẽ nói gì đó.

Kỳ Tuân không nghe rõ nên áp tới gần, ôn nhu nói: “Em nói gì đó?”

Nhạc Hàm khựng một chút, nhỏ giọng nói: “Em nói… anh cứ như thần tiên vậy.”

Kỳ Tuân sửng sốt, khó hiểu nhìn Nhạc Hàm.

Nhạc Hàm nhìn Kỳ Tuân, cười ‘he he’,

Kỳ Tuân bị nụ cười rực rỡ của Nhạc Hàm chói lòa mắt, kinh ngạc nhìn cậu.

Nhạc Hàm nghĩ, thần tiên, người đàn ông này chính là thần tiên!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau